Chương 20
Natsumi đã bị một cô bạn cùng lớp đại học phàn nàn rằng, “Thỉnh thoảng cậu phải tụ tập với tụi tớ đi chứ.” Hình như họ có một buổi nhậu. Natsumi đã định sẽ tham gia để thay đổi tâm trạng nhưng cuối cùng cô lại từ chối. Những khi Natsumi không ở quán, mẹ cô sẽ thay cô chạy bàn, nhưng Natsumi biết công việc đó rất vất vả. Vả lại cô cũng băn khoăn về cái chết của Hasunuma. Không biết đã có tiến triển gì kể từ ngày đó chưa.
Lúc Natsumi về tới nhà, đồng hồ đã chỉ 5 giờ chiều. Yutaro và Machiko đang ở trong bếp nấu nướng. Cô chạy lên cầu thang, thay quần áo. Nếu cứ mặc nguyên mấy bộ đồ đi học thì sẽ không thể bưng đồ cho nhanh nhẹn được.
Thay đồ xong, Natsumi dọn dẹp quán, chờ tới 5 rưỡi rồi ra ngoài cửa buông rèm vải xuống.
Cô ngồi xuống chiếc ghế trong quán, xem điện thoại, đang xem thì cửa lưới gỗ mở ra. Vị khách đầu tiên của ngày hôm nay chính là người cô gặp hôm qua. Natsumi đứng dậy.
“Chào cháu.” Yukawa nói, bước vào bên trong.
“Chào chú ạ. Cảm ơn chú hôm qua đã mang ghế về cho cháu.”
Natsumi đi vào phía trong, đặt khăn ướt lên trên khay rồi trở lại.
“Chú uống gì ạ?”
“Cho chú một bia, và món mọi khi nhé.”
“Dạ.”
Natsumi báo món Yukawa gọi cho bố mẹ cô trong bếp, rồi lấy bia từ tủ lạnh, bưng ra cùng cốc và món ăn kèm. Món ăn kèm hôm nay là cá ngừ một nắng hầm.
“Cảm ơn cháu.” Yukawa rót bia vào cốc thủy tinh. “Trưa nay cảnh sát tới tìm chú. Họ hỏi chú hôm qua đã làm những gì.”
“Tới hỏi chú á? Tại sao ạ?”
“Họ hỏi chú ở cùng cháu từ mấy giờ tới mấy giờ, và cháu rời đi từ lúc nào đến lúc nào. Cảnh sát không nói mục đích của câu hỏi, nhưng chú nghĩ điều họ muốn biết không phải là chú đã làm những gì, mà là lời khai của cháu có đúng sự thật hay không.”
“À… Hóa ra là vậy ạ.”
Hôm qua, Natsumi đã ở cùng Yukawa khá lâu. Khi cảnh sát hỏi Natsumi về bằng chứng ngoại phạm của cô, cô cũng trả lời như vậy.
Có lẽ viên cảnh sát hỏi chuyện Natsumi đã tới gặp Yukawa để kiểm chứng. Nghĩa là, họ đã đi xác minh xem lời khai của Natsumi là thật hay giả.
“Vì không có gì cần giấu nên chú đã kể lại mọi việc đúng như nó vốn có. Họ hỏi chú thời gian cụ thể, nhưng chú bảo chỉ nhớ được mốc thời gian đại khái. Có thể chú đã nhớ nhầm một số chi tiết, dẫn đến có những chỗ mâu thuẫn với lời khai của cháu, có gì mong cháu thứ lỗi cho nhé.”
“Cháu đã gây phiền phức cho chú rồi. Cháu xin lỗi ạ.”
“Cháu đâu cần xin lỗi. Chính gia đình cháu cũng vất vả mà. Nghĩ một cách khách quan thì gia đình cháu hội tụ quá nhiều yếu tố khiến cảnh sát nghi ngờ.”
“Vâng, nhưng có lẽ không sao đâu ạ. Vì bố mẹ cháu có chứng cứ ngoại phạm rất hoàn hảo.”
“Lúc đó họ đã đưa vị khách bị đau bụng tới bệnh viện nhỉ?”
“Dạ.”
“Cảnh sát có biết danh tính vị khách đó không nhỉ? Chú nghĩ họ sẽ tới hỏi chuyện vị khách đó, giống như họ đã hỏi chuyện chú vậy.”
“Cháu không biết nữa.”
Natsumi chưa từng nghĩ tới chuyện đó.
“Natsumi!” Tiếng Yutaro từ trong bếp vọng ra. Có vẻ món nướng tổng hợp Yukawa gọi đã chuẩn bị xong.
Natsumi vào bếp lấy đồ ăn, nhân tiện hỏi Yutaro về danh tính vị khách nữ bị đau bụng hôm qua.
“Chà, bố cũng không rõ đâu. Chỉ biết người đó họ Yamada thôi.”
Yutaro trả lời trong lúc vẫn luôn tay chế biến món ăn.
Natsumi bưng đĩa đồ nướng tới bàn Yukawa và kể lại chuyện đó.
“Hôm qua là Chủ nhật, chắc không có nhiều bệnh nhân cấp cứu đầu. Nếu biết họ người đó là Yamada, có lẽ cảnh sát chỉ cần liên hệ với bệnh viện là có thể tìm ra danh tính của người ấy. Nhưng cũng có thể họ sẽ không làm thế. Các y tá trong bệnh viện sẽ làm chứng việc bố mẹ cháu đã ở bệnh viện trong thời gian đó.”
“Dạ vâng.” Trước câu nói điềm tĩnh của Yukawa, Natsumi thở phào nhẹ nhõm.
Một lúc lâu sau đó không có khách nào tới quán. Ngay cả những vị khách quen gần như tới quán hằng ngày cũng không xuất hiện. Có lẽ do ảnh hưởng từ cái chết của Hasunuma. Chắc chắn rất nhiều người trong thị trấn này cho rằng người nhà Namiki có liên quan tới cái chết ấy. Cuộc nói chuyện với Takagaki Tomoya ngày hôm qua chợt sống dậy trong đầu Natsumi. Natsumi nghĩ chắc Tomoya cũng nghĩ như vậy.
Vừa nghĩ tới đó thì Tomoya bước vào.
“Chào anh.” Natsumi cất tiếng chào.
Tomoya nhìn quanh quán. Cậu có vẻ băn khoăn không biết nên ngồi đâu.
“Hay hôm nay ngồi chung với tôi đi.” Yukawa mời Tomoya ngồi xuống ghế đối diện mình. “Nếu cậu không ghét việc ngồi cùng người khác.”
“Chú không phiền chứ ạ?”
“Đương nhiên là không. Thế nên tôi mới mời cậu chứ.”
“Vâng, cũng hiếm khi có dịp ạ.” Tomoya ngồi xuống chiếc ghế mà Yukawa mời.
Cảnh tượng này thực mới mẻ với Natsumi. Cả hai đều là khách quen của quán, cô cũng từng thấy họ chào hỏi nhau, nhưng có lẽ đây là lần đầu tiên cô thấy họ ngồi đối diện nhau như vậy.
“Cảnh sát đã tới gặp cậu phải không?” Vừa rót bia vào cốc Tomoya, Yukawa vừa hỏi.
“Sao chú biết?”
“Dễ đoán thôi mà. Trong mắt cảnh sát, cậu cũng đáng nghi như gia đình Namiki vậy.” Yukawa đặt chai bia xuống, cầm lấy cốc của mình. “Có thể nói cậu là một đối tượng tình nghi.
“Viên nữ cảnh sát từng tới tìm tôi ngay sau khi tìm thấy thi thể của Saori, đã tới chỗ làm của tôi hôm nay.” Tomoya nói. “Cô ta đã hỏi về bằng chứng ngoại phạm của tôi.”
“Ồ, một nữ cảnh sát à? Thế bằng chứng ngoại phạm của cậu liệu có chứng minh được không?”
“Chắc là có. Vì tôi đã xem buổi diễu hành cùng hai đồng nghiệp nữa.”
“Thế thì yên tâm rồi.” Yukawa gật gù. Ngoài ra nữ cảnh sát đó còn hỏi gì nữa?”
“Cô ta hỏi tôi có biết tới hội đồng thẩm tra kiểm sát không.”
“Hội đồng thẩm tra ư… ra là vậy.” Như thể vừa chìm vào suy nghĩ, ánh mắt Yukawa sau tròng kính hơi dao động.
“Hội đồng thẩm tra kiểm sát là gì thế ạ?” Natsumi hỏi hai người.
Yukawa ngước nhìn lên.
“Nếu nghi phạm mà phía cảnh sát giao cho viện kiểm sát không bị khởi tố, và những người liên quan yêu cầu thẩm tra lại vì không phục với kết quả đó, thì họ sẽ thẩm tra xem phán đoán của bên kiểm sát có chính xác hay không. Thành viên hội đồng thẩm tra là những công dân trên 20 tuổi được chọn bằng cách rút thăm.”
“Chú biết chi tiết thật đấy.” Tomoya nói.
“Tôi có người quen từng được rút thăm trúng tên mà.” Yukawa thản nhiên trả lời.
“Tôi thì không biết chuyện đó. Thật lòng mà nói, tới hôm nay tôi mới biết được sự khác biệt giữa tạm dừng khởi tố và không khởi tố.
Nhưng sao cô ta lại hỏi như thế nhỉ?”
“Có lẽ cảnh sát cho rằng nếu ai biết về hội đồng thẩm tra kiểm sát thì sẽ không ra tay sát hại Hasunama thời điểm này. Vì dù kết quả là không bị khởi tố thì họ vẫn còn cơ hội kháng nghị. Vì thế người đó sẽ chưa cần dùng tới nước đi cuối cùng là tự tay báo thù.”
“Ra là thế ạ? Vậy thì một người không biết về hội đồng đó như tôi chắc vẫn đang bị nghi ngờ.” Tomoya thở dài, đưa tay cầm cốc bia.
“Ngoài ra tôi còn bị hỏi một câu kỳ lạ nữa. Cô ta hỏi tôi có từng có ý định điều tra xem Hasunuma ở đâu trước khi gã tới Kikuno hay không. Tôi trả lời là không. Vì tôi thực sự chưa từng nghĩ tới chuyện đó.”
“Chắc họ nghi ngờ rằng nếu cậu là hung thủ lần này, thì cậu sẽ tính tới việc báo thù Hasunuma ngay sau khi đã được thả tự do, mà để làm vậy thì cậu sẽ phải điều tra chỗ ở của gã.”
“Ỏ, ra là vậy. Nhưng giả sử tôi là hung thủ thì tôi cũng đâu dại gì khai thật ra chứ?” Tomoya mím môi. “Rốt cuộc cô ta hỏi vậy để làm gì chứ?”
“Có lẽ cô cảnh sát đó tự tin rằng có thể nhận ra nếu cậu nói dối.”
Yukawa nói về viên cảnh sát đó như thế anh biết rõ đó là ai.
“Có thể thế ạ. Cô ta đẹp nhưng ánh mắt rất sắc sảo.” Sau một cái chau mày, Tomoya uống một ngụm bia.
Sau đó khách tới quán lẻ tẻ, tất cả đều không phải khách quen.
Dùng bữa xong, Tomoya ra về trước Yukawa. Yukawa mời cậu tiền bia. Yukawa ở lại quán khá lâu, một việc anh hiếm khi làm.
Một lúc sau ông Niikura và Tojima xuất hiện. Họ nói cả hai đi riêng, nhưng giữa đường trông thấy nhau nên cùng đi tới đây. Họ cùng ngồi xuống bàn Yukawa như để thế chỗ Tomoya.
Trong câu chuyện của ba người không xuất hiện cái tên Hasunuma, nhưng Natsumi nghe thấy những từ như “gã đó” và “trời phạt”. Cô bé nghe thấy cả từ “cảnh sát” nữa.
Ông Niikura nhắc tới cụm từ “hội đồng thẩm tra kiểm sát”.
Yukawa gật gù, bảo Takagaki Tomoya cũng kể cho anh nghe như vậy.
Hình như cảnh sát không tới tìm Tojima, anh ta chỉ chăm chú ngồi nghe.
Natsumi nhìn vào trong bếp, Yurato và Machiko hẳn là không nghe thấy cuộc hội thoại của ba người. Nhưng nhìn hai người lặng lẽ nấu ăn giống như họ cố tình không nghe chuyện của ba người kia vậy.