← Quay lại trang sách

Chương 21

Có tiếng động gì đó, anh mở mắt. Bức tường trắng được chiếu sáng bởi ngọn đèn huỳnh quang lọt vào tầm mắt anh, trong khoảnh khắc anh không nhận ra đây là đâu. Anh chớp chớp mắt nhìn xung quanh và nhận ra đây là phòng họp nằm trong Phòng Cảnh sát Kikuno.

“Xin lỗi anh, tôi làm anh tỉnh giấc ạ?” Anh nghe thấy tiếng nói chênh chếch phía sau lưng. Ngoảnh nhìn lại, Utsumi Kaoru đang đứng cạnh cửa.

Kusanagi nắm lấy tấm chăn đắp trên người mình. “Cô đắp cho tôi đó à?”

“Vâng.” Utsumi Kaoru đáp. “Sẽ rất rắc rối nếu chỉ huy cuộc điều tra bị cảm vào lúc này.”

Kusanagi cười nhăn nhó, đặt tấm chăn sang chiếc ghế bên cạnh.

“Có vẻ như tôi vừa ngủ gật một chút nhỉ?”

Anh nhìn đồng hồ đeo tay, giờ đã hơn 11 giờ một chút.

“Cô còn làm gì ở đây vào giờ này?”

“Tôi phải kiểm tra chứng cứ ngoại phạm của Takagaki Tomoya.

Tôi vừa hỏi chuyện hai đồng nghiệp của cậu ta, những người mà cậu ta nói đã đi xem diễu hành cùng.”

“Kết quả thế nào?”

Utsumi Kaoru trở lại bên cạnh Kusanagi.

“Đại khái trùng khớp với lời khai của Takagaki. Có vẻ hầu hết thời gian đó họ đều ở cạnh nhau.”

“Trong bản báo cáo đầu tiên có viết có lúc ba người họ đi riêng mà?”

“Vâng, nếu trừ thời gian di chuyển thì khoảng thời gian đó tầm 40 phút ạ.”

“40 phút ư…” Kusanagi vẫn khoanh hai tay, anh chợt để ý tới chiếc túi từ cửa hàng tiện lợi Utsumi Kaoru xách lủng lẳng trên tay.

“Cô có gì vậy?”

“Bia lon và đồ nhắm ạ.” Utsumi Kaoru trả lời.

“Trời, có những thứ đó mà sao cô không bày ra sớm!” Kusanagi chỉ tay lên mặt bàn.

Kusanagi liếc nhìn Utsumi Kaoru lấy bia lon và đồ nhắm từ túi ni lông ra, rồi đưa mắt xuống bản báo cáo đang viết dở. Tuy anh đã viết khá dài nhưng nội dung của nó không đủ để anh tự tin báo cáo với cấp trên.

Đầu giờ chiều hôm nay, Phòng Cảnh sát Kikuno đã chính thức gửi yêu cầu trợ giúp tới Sở Cảnh sát Tokyo. Thế nên đúng như dự định ban đầu, đội của Kusanagi được điều tới Phòng Cảnh sát Kikuno.

Nhưng trưởng ban Ban điều tra số Một quyết định chưa lập chuyên án điều tra vội mà còn chờ xem tình hình rồi mới quyết.

“Vì vẫn chưa biết đó có phải một vụ án giết người hay không mà.

Cấp trên đã quyết định sẽ theo dõi tình hình ít nhất cho tới khi xác định được nguyên nhân tử vong. Nhưng nếu chờ tới khi xác định rõ đó là vụ giết người rồi mới bắt đầu thu thập thông tin thì e là đã muộn. Anh cứ bắt đầu điều tra với tâm thế là chuyên án điều tra sẽ được thành lập nay mai đi nhé.” Mamiya bảo anh như vậy.

Anh lập tức tập trung cấp dưới lại và tổ chức cuộc họp điều tra với Phòng Cảnh sát Kikuno. Tuy sự việc lần này chưa được khẳng định là một vụ án giết người, nhưng cuộc điều tra đương nhiên sẽ diễn ra theo hướng đó.

Điều đầu tiên Kusanagi muốn nắm được là chứng cứ ngoại phạm của gia đình Namiki, đặc biệt là của Namiki Yutaro. Các điều tra viên của Phòng Cảnh sát Kikuno đã sớm hoàn tất việc kiểm tra những chứng cứ ngoại phạm này tối qua.

Kết quả kiểm tra của họ trùng khớp với nội dung mà sáng nay Yukawa kể cho anh nghe. Đúng lúc quán Namikiya sắp đóng cửa, một vị khách nữ đột nhiên kêu khó chịu trong người, vì thế Namiki Yutaro đã lấy xe đưa người khách này tới bệnh viện. Sau đấy, chị vợ là Machiko cũng vội vã tới đó, cả hai người cùng đợi cho tới khi người khách được khám xong. May mắn là sức khỏe vị khách không có gì bất thường, vị khách nữ cũng có vẻ đã khỏe lại nên khoảng 4

rưỡi chiều vợ chồng Namiki đã rời bệnh viện về quán nhà mình. Lúc đó sắp tới giờ mở quán buổi tối nên họ vội vã bắt tay vào chuẩn bị đồ ăn trong bếp, khoảng 5 rưỡi chiều, họ mở quán như bình thường.

Không lâu sau, vị khách quen là Yukawa tới quán…

Sáng nay, khi điều tra viên của Phòng Cảnh sát Kikuno tới bệnh viện kiểm tra lại, họ xác nhận được rằng mọi chuyện đúng như lời khai của gia đình Namiki. Nhân viên đảm nhiệm việc tiếp đón bệnh nhân cấp cứu vẫn còn nhớ dáng vẻ đầy lo lắng của vợ chồng Namiki trong phòng đợi.

Utsumi Kaoru bật nắp phập một tiếng rồi đặt lon bia xuống trước mặt Kusanagi.

“Mời anh.”

“Ừ, cảm ơn cô.”

Anh đưa lon bia lên trước mặt rồi uống một ngụm. Dòng nước đăng đắng chảy tràn qua lười biến cơm cực nhọc trong một ngày dài của anh thành thứ cảm giác thật sảng khoái, dễ chịu. Anh thở phào ra một hơi thật lón.

“Theo cảm nhận của tôi thì Takagaki Tomoya không liên quan đến vụ này.” Utsumi Kaoru vừa mở túi hạt hồng rang vừa nói.

“Vẻ ngoài đâu nói lên điều gì về một con người.” Kusanagi vươn tay tới túi hạt, nhón lấy hạt hồng và lạc rồi đưa vào miệng. “Cô là cảnh sát, chắc đã nhiều lần nghiệm ra điều này rồi chứ.”

“Vâng, đương nhiên là vậy.” Utsumi Kaoru đưa tay cầm lon bia lên. “Nhưng cậu ta đã tỏ ra vô cùng bối rối.”

“Vô cùng bối rối?”

“Tôi đã hỏi thử cậu ta thế này, cậu nghĩ gì nếu rất ít người tỏ ra ngạc nhiên khi biết cậu là hung thủ giết Hasunuma?”

“Cậu ta trả lời sao?”

“Cậu ta bảo có thể như vậy, nhưng những người thực sự hiểu rõ cậu ta chắc chắn sẽ không nghĩ thế, bởi cậu ta là một người nhát gan.”

“Câu trả lời bình thường mà. Cô thấy nó có vấn đề gì à?”

“Trước khi trả lời, cậu ta có vẻ khá sốc. Như thể cậu ta chưa từng nghĩ mọi người xung quanh sẽ nghĩ như vậy về mình. Nếu cậu ta là thủ phạm, tôi không nghĩ cậu ta sẽ ngạc nhiên tới mức như vậy đâu.”

“Thế à…” Kusanagi ngậm một ngụm bia trong miệng.

Lời Utsumi Kaoru nói cũng có lý. Nếu là thủ phạm, hẳn sẽ giả định trước rất nhiều câu hỏi của cảnh sát, và thường sẽ chuẩn bị tâm lý rất kỹ để dù có bị hỏi gì cũng không tỏ ra bối rối.

“Khi nãy cô nói Takagaki Tomoya và đồng nghiệp đã đi riêng trong khoảng 40 phút nhỉ? Trong thời gian đó cậu ta làm gì?”

Utsumi Kaoru mở cuốn sổ tay lấy trong cặp xách ra. “Cậu ta tới điểm cuối của cuộc diễu hành và nói chuyện với các thành viên trong nhóm Kikuno ạ.”

“Cô đã xác nhận việc này chưa?”

“Tôi đã hỏi chuyện trưởng nhóm Kikuno là Miyazawa. Cô ấy là người điều hành nhà sách Miyazawa. Cô ấy nói ngay sau khi buổi diễu hành kết thúc, đúng là Takagaki đã tới chào hỏi và nói chuyện với nhóm cô ấy.”

“Chỉ có điều…” Như để nhấn mạnh, Utsumi Kaoru dừng lại một chút. “Tuy nói là chào hỏi nói chuyện, nhưng chỉ là chào hỏi rất qua loa thôi. Kiểu như ‘Chào chị, nhóm chị vất vả quá. Màn trình diễn rất tuyệt vời ạ’. Có lẽ không tốn tới 30 giây.”

“Thời gian chính xác xảy ra việc đó là khi nào?”

“Miyazawa bảo cô ấy không nhớ rõ. Lúc đó cuộc diễu hành vừa kết thúc, trưởng nhóm như cô ấy chắc chắn có nhiều việc phải làm nên quên mất chuyện này cũng là việc dễ hiểu.”

“Vậy tóm tắt lại là thế này. Ngay sau khi cuộc diễu hành kết thúc vào khoảng hơn 3 giờ chiều, Takagaki Tomoya đã ở gần đích đến của cuộc diễu hành, đó là sự thật. Nhưng trong khoảng 40 phút từ sau lúc đó cho tới khi gặp lại đồng nghiệp, cậu ta không hề có chứng cứ ngoại phạm, có phải vậy không?”

“Đúng ạ.”

“Khoảng cách giữa điểm cuối cuộc diễu hành và văn phòng nhà kho nơi Hasunuma ở nhờ là bao xa?”

“Khoảng hơn 2 ki lô mét ạ.” Utsumi Kaoru trả lời ngay, như thể đã điều tra từ trước.

Cả đi và về là khoảng 5 ki lô mét. Kusanagi nhẩm tính trong đầu.

Nếu di chuyển bằng ô tô với vận tốc trung bình 30 ki lô mét 1 giờ thì mất khoảng 10 phút. Lên xuống xe cũng mất thời gian, nên khoảng thời gian tận dụng được chỉ khoảng 20 phút. Với khoảng thời gian ngắn ngủi ấy, cậu ta có thể làm được gì chứ? Hơn nữa việc duy trì tốc độ xe như vậy thực tế không phải dễ.

“Cậu ta không thể chuốc gã thuốc ngủ rồi khiến gã ngạt thở chết được nhỉ…” Kusanagi nói xen lẫn cả tiếng thở dài. “Xem ra Takagaki Tomoya không gây án được rồi.”

“Tôi cũng nghĩ vậy. Hơn nữa như tôi báo cáo lúc trưa nay, khi tôi hỏi cậu ta trước đây từng có ý định tìm hiểu nơi ở của Hasunama hay không, cậu ta đã trả lời là chưa từng nghĩ đến việc đó. Vẻ mặt của cậu ta không giống như đang nói dối.”

“Nghĩa là người nhà Namiki vô tội, Takagaki Tomoya cũng vô tội ư…” Kusanagi đưa mắt về phía bản báo cáo đang viết dở.

“Chủ nhiệm đã tới hỏi chuyện vợ chồng ông Niikura rồi đúng không ạ?” Utsumi Kaoru hỏi. “Chủ nhiệm” ở đây chính là Kishitani.

“Cảm giác thế nào ạ?”

“Anh ấy nói họ rất đáng ngờ.”

“Đáng ngờ như thế nào ạ?”

“Anh ấy bảo ông Niikura Naoki khai rằng ban đầu ông ta không biết Hasunuma quay lại Kikuno. Mãi tối qua nghe khách quen ở quán Namikiya kể ông ta mới biết. Kishitani nói gần đây có vẻ ông Niikura ít tới quán Namikiya, nhưng dẫu vậy, thật khó tin rằng không có ai báo cho ông ta nghe tin ấy.”

“Đúng thế thật. Anh Kishitani nhạy bén quá.”

“Nhưng mà,” Kusanagi nói tiếp. “Kishitani cũng nói rằng dù là học trò yêu quý bị sát hại thì ông ta cũng không giống kiểu người sẽ trả thù bằng cách xuống tay giết người. Anh ấy biết rõ không thể dựa vào vẻ ngoài để phán đoán một con người, nhưng vẫn nói như vậy đấy.”

“Vợ chồng Niikura nói gì về chuyện hội đồng thẩm tra kiểm sát ạ?”

“Họ đã biết về nó. Nghe nói ông Niikura đã trả lời rằng nếu Hasunuma không bị khởi tố, ông ta sẽ bàn bạc với gia đình Namiki để kháng nghị lại quyết định đó một cách hợp pháp.”

“Ông ấy có lý trí thật đấy.”

“Nếu chỉ nghe ông ta nói thì đương nhiên sẽ cảm thấy thế.”

Nếu giả định cái chết của Hasunuma là một vụ án mạng, thì động cơ được nghĩ tới đầu tiên chính là báo thù. Ngoài gia đình Namiki, còn một số người nữa cũng có động cơ này.

Nhưng dù ai là thủ phạm thì không phải trước tiên những người này đều sẽ trông chờ vào pháp luật hay sao? Hasunuma được thả tự do, nhưng gã vẫn là nghi phạm. Khả năng về sau gã bị khởi tố không phải là không có. Nếu định trả thù, chờ tới khi có quyết định không khởi tố gã nữa rồi ra tay cũng chưa muộn. Vả lại còn có hội đồng thẩm tra kiểm sát nữa.

Kusanagi đã chỉ thị cho Utsumi Kaoru và nhóm Kishitani rằng khi đi hỏi chuyện những người liên quan, hãy hỏi xem họ có biết về hội đồng thẩm tra kiểm sát hay không. Bởi nếu biết, họ sẽ không có lý do để ra tay báo thù vào thời điểm này.

“Chứng cứ ngoại phạm của vợ chồng ông Niikura thế nào ạ?”

“Mơ hồ lắm.” Kusanagi đưa mắt nhìn bản báo cáo, trả lời. “Họ nói đã đi xem diễu hành và gặp một số người quen, nhưng không ở bên cạnh ai trong suốt thời gian đó cả. Sau cuộc diễu hành, nghe nói họ đã tới công viên làm giám khảo cho cuộc thi hát, nhưng giữa các mốc thời gian đó vẫn có một khoảng thời gian trống.”

Utsumi Kaoru đặt lon bia xuống, lấy tay chống cằm.

“Vì chưa biết cần bao nhiêu thời gian để giết hại Hasunuma nên giờ chúng ta chưa thể nói gì được ạ. Đấy là với giả định gã bị giết, thực tế thế nào còn chưa rõ.”

“Đúng vậy.” Kusanagi chau mày, gãi gãi đầu. “Cơ thể gã xuất hiện các đốm xuất huyết nên khả năng chết vì ngạt thở là rất cao. Nhưng không có dấu vết gã bị bóp cổ hay thắt cổ chết, vả lại nếu là hai trường hợp đó thì các đốm xuất huyết sẽ nhiều và rõ nét hơn cơ.”

“Nếu làm ngạt thở mà không bóp hay thắt cổ… thì chỉ còn cách bóp mũi, bịt miệng thôi nhỉ?”.

“Sao nạn nhân không kháng cự? Họ đã tìm thấy thành phần thuốc ngủ trong máu gã, nhưng lượng thuốc ngủ không nhiều lắm.”

“Vâng, anh nói phải.”

Nhìn gương mặt đăm chiêu suy nghĩ của cấp dưới, Kusanagi bất giác bật cười. Utsumi Kaoru nghi hoặc hỏi anh có chuyện gì.

“Sáng nay tôi đã gặp Yukawa. Cậu ta cũng trở thành một người liên quan trong vụ án này rồi.” Kusanagi kể nội dung cuộc nói chuyện giữa anh và Yukawa cho Utsumi Kaoru nghe.

“Ồ, anh Yukawa tới quán Namikiya ư? Lại có cả chuyện như thế cơ à?”

“Tôi đã thử nhờ đại cậu ta suy luận xem hung thủ đã sát hại Hasunuma bằng cách nào với giả định vụ lần này là một án mạng, cậu ta vốn có tài năng thiên bẩm trong việc này mà, và thật bất ngờ cậu ta lại tỏ ra vô cùng hứng thú. Cậu ta nói muốn tới xem hiện trường nên tôi định sẽ đưa cậu ta đi. Rất có thể cậu ta sẽ nghĩ ra chuyện gì đó.”

“Thế thì rất đáng để trông đợi đấy ạ. Có điều…” Utsumi Kaoru nghiêng đầu. “Tôi hơi bất ngờ đấy.”

“Về chuyện gì cơ?”

“Tôi chưa tới quán Namikiya với tư cách một thực khách bao giờ, nhưng đó không phải một quán ăn rất tình cảm, được nhiều khách quen ủng hộ hay sao? Thật khó tưởng tượng ra cảnh anh Yukawa lui tới một nơi như thế. Vì anh ấy rất ghét những thứ phiền phức cứ phải dây mơ rễ má với nhau thế mà.”

“Cũng phải.” Kusanagi rất hiểu điều Utsumi Kaoru muốn nói.

“Hình như sau khi đi Mỹ cậu ta đã thay đổi rồi. Cô nên gặp cậu ta một lần, chắc chắn cô cũng sẽ thấy như vậy.”

“Vâng, nhất định ạ.” Utsumi Kaoru mỉm cười, đưa lon bia lên miệng.