Chương 22
Trước của văn phòng nơi Masumura Eiji dùng làm nhà ở thấp thoáng bóng dáng một cảnh sát trẻ mặc đồng phục, mặt đượm vẻ nhàm chán. Trên gương mặt cố nén những con ngáp của cậu ta như ghi rõ dòng chữ “Không canh gác thì cũng chẳng có ma nào lẻn vào chỗ này đâu”.
Khi nhóm Kusanagi tới gần, nét mặt cậu ta dần thay đổi. Biểu cảm trên gương mặt nghiêm túc hơn, ánh mắt cũng như chứa đầy sinh lực. Cậu ta không tỏ ra nghi hoặc, có lẽ vì đã được báo sẽ có người tới thăm hiện trường.
Kusanagi cho cậu ta xem thẻ cảnh sát.
“Tôi là Kusanagi thuộc Sở Cảnh sát Tokyo.”
Cậu cảnh sát trẻ đưa tay lên trán chào anh. “Tôi đã được dặn rồi ạ. Tôi đứng đây đợi anh suốt.” Cậu ta quay lưng, mở khóa căn phòng, động tác nhanh nhẹn.
Kusanagi lấy hai đôi găng tay trong túi ra, đưa một đôi cho Yukawa đang đứng phía sau mình. Yukawa nhận lấy, không nói gì.
Hôm nay là ngày thứ ba kể từ khi anh tham gia điều tra cùng Phòng Cảnh sát Kikuno. Vẫn chưa rõ nguyên nhân cái chết của Hasunuma. Vì thế Kusanagi đã xin phép Mamiya và Phòng Cảnh sát Kikuno để đưa Yukawa tới xem hiện trường. Lúc gọi điện cho Yukawa, vị giáo sư vật lý nói muốn được xem hiện trường luôn, vì thế họ đã tới đây ngay từ buổi sáng.
Kusanagi đưa bàn tay đã đeo găng lên để xoay nắm cửa, mở cửa ra. Bên khám nghiệm hẳn đã ra vào nơi này rất nhiều lần, nhưng trạng thái bên trong căn phòng không hề thay đổi so với hôm trước.
Anh cởi giày, bước chân lên nền nhà lát ván gỗ. “Chỗ này đơn sơ thật.” Vừa nói Yukawa vừa làm theo anh.
Kusanagi không dừng bước, cứ thế đi thẳng vào bên trong. Anh dừng chân trước căn phòng nhỏ dùng làm nơi chứa đồ. Hôm nay cánh cửa đã được mở sẵn từ trước.
“Là căn phòng này ư?” Yukawa đứng cạnh anh hỏi. “Nhỏ thật đấy. Những người mắc chứng sợ không gian kín sẽ không thể chịu nổi căn phòng này đâu.”
“Lớn hay nhỏ là do cảm nhận của mỗi người thôi.” Kusanagi nói.
“Trên đời vẫn có những người có thể sống thoải mái trong các phòng khách sạn con nhộng mà. Nghe nói Hasunuma đã trải bạt, đệm, rồi chăn lên trên và ngủ rất thoải mái trong căn phòng này.”
“Vì gã không có trái tim hả?”
“Ừ.”
“Tôi có thể vào trong không?”
“Mời cậu.”
Yukawa bước vào trong phòng, vào tới gần giữa phòng, anh chậm rãi nhìn quanh. Không lâu sau ánh nhìn ấy dừng lại ở một điểm. Nơi anh nhìn chính là cánh cửa trượt.
“Sao vậy?”
Yukawa kéo cánh cửa ra, chạm vào thanh kim loại dùng làm bản lề khóa cửa.
“Cửa này được thiết kế để khóa từ bên ngoài phòng nhỉ?”
“Vì nó vốn dĩ là phòng chứa đồ mà. Cần có khóa để phòng trộm.”
“Thế cái khóa cửa đâu rồi? Bên khám nghiệm mang đi rồi à?”
“Tôi sẽ hỏi lại, nhưng tôi chưa nghe ai nói có thứ gì như thế cả.”
Tiếp theo Yukawa nhìn chằm chằm miếng kim loại chỗ tay nắm chìm dùng để kéo cửa đóng vào mở ra. Anh nhìn cả mặt trước và mặt sau của cánh cửa.
“Cậu nhờ cậu cảnh sát đứng bên ngoài đi mua giúp tôi món đồ được không?”
“Mua đồ?”
“Tôi muốn nhờ cậu ta tới cửa hàng tiện lợi, mua giúp tôi bộ tua vít về đây.”
“Tua vít? Để làm gì?”
“Tôi muốn kiểm tra vài thứ. Nếu không được thì để tôi tự đi mua.” Ánh mắt Yukawa vẫn dán vào thanh sắt tay nắm chìm. Gương mặt nhìn nghiêng của anh lúc này là gương mặt của một nhà khoa học.
“Thôi được. Để tôi nhờ thử xem.”
Anh ra ngoài, thử nhờ cậu cảnh sát lúc nãy. Cậu cảnh sát nọ thấy hơi lạ lùng nhưng vẫn vui vẻ nhận lời.
Kusanagi trở lại bên trong thì thấy Yukawa đang ngồi trên giường, mắt nhắm lại. Có vẻ anh đang im lặng suy nghĩ điều gì đó.
“Cậu ta sẽ đi mua về ngay.”
“May quá.” Mắt Yukawa vẫn nhắm nghiền. “Cậu nói không có dấu vết kháng cự đúng không?”
“Gì cơ?”
“Hasunuma ấy. Không có dấu vết cho thấy gã giấy giụa, kháng cự lại à?”
“Ừ. Lúc đó gã nằm trên đệm. Quần áo cũng không bị xộc xệch.”
Yukawa mở mắt đứng lên, đóng cánh cửa trượt lại. Ánh mắt anh chậm rãi di chuyển theo khung cửa.
“Cậu đang nhìn gì vậy?”
“Mức độ kín hơi của phòng. Tôi đang nghiên cứu xem trong trạng thái đóng kín thì sự trao đổi không khí giữa trong và ngoài phòng ở mức độ nào.” Yukawa mở cánh cửa ra. “Dù có đóng hết cỡ, giữa cánh cửa và khung cửa vẫn đầy kẽ hở. Căn phòng này không thể coi là phòng kín hơi được. Trừ phi dùng băng keo hay cái gì đó dán lại.”
“Nếu mức độ kín hơi của phòng này cao thì chuyện gì sẽ xảy ra?”
“Nếu căn phòng kín hoàn toàn thì khi Hasunuma ngủ, chỉ cần đóng cửa rồi khóa lại là xong. Khí ô xy không được cung cấp thêm, phòng sẽ đầy khí CO2, không lâu sau sẽ ngạt thở thôi.”
“Ra vậy. Nhưng mà…” Kusanagi nghiêng đầu. “Gã sẽ thấy khó thở và sẽ tỉnh lại chứ.”
“Gã chắc chắn sẽ tỉnh lại.” Yukawa nói với vẻ mặt điềm nhiên.
“Phòng tuy hẹp, nhưng sự thiếu hụt ô xy không đến một cách đột ngột. Gã vẫn cử động được, nên sẽ cố mở cửa. Nếu cửa bị khóa, gã sẽ dùng cơ thể để xô cửa ra.”
“Thế thì suy luận này không được rồi. Không phù hợp với tình trạng lúc phát hiện ra xác chết.”
Yukawa dựng ngón tay trỏ lên, lắc qua lắc lại.
“Cậu vẫn hấp tấp như mọi khi. Cái gì cũng phải có trình tự. Tôi chỉ đang giải thích với cậu phương pháp đơn giản nhất thôi. Sau đó tôi sẽ thêm dần các ý tưởng vào, rồi mới đẩy suy tưởng của mình đi xa hơn. Nếu chỉ đóng kín cửa lại thì không gây cạn kiệt ô xy tức thời được, vậy chúng ta phải nghĩ xem làm cách nào để tạo ra được tình trạng đó.”
“Thế phải làm thế nào?”
“Cậu không muốn tự suy nghĩ một chút à?” Yukawa chau mày.
“Sao tôi phải nghĩ? Cậu nghĩ tôi dẫn cậu tới đây làm gì hả?”
“Thế còn cách chuốc thuốc ngủ cho gã thì sao? Cậu có ý tưởng gì chưa?” Yukawa lắc lắc đầu vẻ mệt mỏi.
“Chuyện đó tôi cũng bó tay.” Kusanagi khẽ dang tay sang hai bên.
“Chúng tôi vẫn chưa biết gã đã bị chuốc thuốc ngủ khi nào, ở đâu, bằng cách nào.”
Yukawa chỉ tay về góc phòng. Ở đó có một tủ lạnh nhỏ.
“Các cậu đã điều tra những thứ bên trong đó chưa?” “Đương nhiên là rồi. Bên khám nghiệm đã mang hết về để nghiên cứu. Nghe nói họ không tìm thấy thứ gì đáng ngờ cả.”
Những thứ có trong tủ lạnh lúc đó chỉ gồm một chai trà long đã mở nắp và một chai nước khoáng. Họ không tìm thấy thuốc ngủ trong chai nào cả.
“Có điều, có một chuyện khiến tôi băn khoăn.” Kusanagi nói.
“Theo lời bác sĩ khám nghiệm tử thi, Hasunuma có khả năng đã uống bia. Nồng độ cồn trong máu gã cũng khá cao. Hasunuma thích rượu bia, nếu được mời bia, có thể gã sẽ uống dù không khát. Nhung cũng còn tùy đối phương là ai nữa.”
“Chủ căn phòng này thì sao? Nếu là ông ta, việc cho Hasunuma uống thuốc ngủ đâu khó khăn gì.”
“Đúng thế, nhưng ông ta không có động cơ.” Kusanagi lập tức trả lời. Anh đã nghĩ tới khả năng này trước đó. “Masumura và Namiki Saori không có mối liên hệ nào với nhau cả. Vốn dĩ Masumura và Hasunuma cũng chỉ quen nhau gần 1 năm trước khi Namiki Saori bị sát hại. Chúng tôi đã điều tra ngược về quá khứ của ông ta, nhưng không thấy điểm kết nối nào giữa họ.”
“Nếu hung thủ mua chuộc Masumura… Nhưng mà như vậy rủi ro cao nhỉ?”
“Rất rủi ro. Không biết khi nào Masumura sẽ mở miệng khai ra.
Dù không khai ra thì cũng có khả năng ông ta đòi thêm tiền.”
“Đúng là như vậy.” Yukawa thầm thì, đưa mắt nhìn căn phòng nhỏ lần nữa.
Không lâu sau, viên cảnh sát trẻ về tới và bước vào trong.
“Tôi mua được rồi đây, nhưng không biết có dùng được không?”
Mấy loại tua vít được đựng trong một chiếc hộp nhựa trong.
Yukawa nói: “Như này đủ dùng rồi, cảm ơn cậu nhé.” Đoạn anh cầm lấy hộp tua vít.
Yukawa ngồi xuống cạnh của trượt, lấy tua vít xoáy lỏng con ốc dùng để bắt tay nắm chìm vào cửa. Quả là nhà khoa học có khác, cử chỉ của anh rất thuần thục.
“Cậu định làm gì vậy?”
“Cậu cứ nhìn rồi sẽ rõ thôi.”
Sau khoảng 2, 3 phút, Yukawa đã tháo được tay nắm chìm ở mặt trước và mặt sau cánh cửa ra. Một lỗ đen vuông vức hiện ra.
“Đúng như tôi nghĩ.” Ghé mắt nhòm vào chiếc lỗ nơi có tay nắm chìm khi nãy, Yukawa hài lòng nói, khóe miệng dãn ra.
“Này, gì thế? Cậu cho tôi biết đi chứ.”
“Không cần tôi nói đâu, nhìn qua là hiểu ngay thôi.”
Yukawa đứng tránh sang một bên, Kusanagi liền cúi người xuống, nhìn vào lỗ đen vuông. Anh nhìn thấy bức tường trong căn phòng nhỏ.
“Ồ, nhìn thấy phía bên kia này.”
“Đúng thế. Khi lắp tay nắm chìm vào cửa, đa số trường hợp người ta sẽ không đục lỗ thông hai bên thế này, nhưng cánh cửa này không dày lắm nên người ta đã đục lỗ thông qua.”
“Tôi hiểu chuyện đó rồi, nhưng điều cậu muốn nói là gì?”
“Cậu có biết cuốn tiểu thuyết trinh thám tên C ử a s ổ Judas[*]
không?”
“Không.”
Yukawa gật gù với vẻ mặt như muốn nói “Tôi cũng đoán thế.”
“Nghĩa là trên cánh cửa này có một ‘cửa sổ nhỏ’ bí mật.” Yukawa đóng cánh cửa trượt lại. “Dù có đóng cánh cửa này lại, thì chỉ cần dùng tới cửa sổ nhỏ này, ta vẫn có thể gây ảnh hưởng nhất định lên người bên trong phòng.”
“Dùng cái lỗ nhỏ xíu này như thế nào cơ?”
“Khi nãy tôi nói rồi mà, để tạo ra sự thiếu hụt ô xy tức thời. Nếu dùng cái lỗ này thì sẽ có vài ý tưởng.”
“Ví dụ?”
“Hút hết khí ô xy ra từ cái lỗ này.”
“Hả?”
“Rất khó để chỉ hút khí ô xy, nên sẽ hút hết không khí ra. Dùng một dụng cụ hút kiểu như máy hút bụi để hút không khí. Không thể tạo ra môi trường chân không hoàn toàn được, nhưng có lẽ có thể tạo ra tình trạng không khí khá loãng đấy.”
“Yukawa, cậu…” Kusanagi nhìn đôi mắt phía sau cặp kính không viền của Yukawa. “Cậu đang nói nghiêm túc đấy à?”
“Tôi đâu rảnh tới mức nói đùa ở một chỗ thế này.”
“Cậu nghĩ có thể thực hiện trót lọt theo cách đó sao?”
“Hẳn là không được. Nếu ngạt thở khi không khí mới loãng ở mức đó thì những nhà leo núi định thử sức các ngọn núi hơi cao một chút hẳn sẽ chết cả mất.”
Kusanagi chịu đựng cảm giác chưng hửng, như thể sức lực vừa đột ngột rời khỏi đối đầu gối anh. Nếu nổi giận với Yukawa vì những việc thế này thì sẽ không thể làm bạn với gã đàn ông này được.
“Ý tưởng tiếp theo thì sao?”
“Giảm bớt khí ô xy bên trong, bằng cách thu nhỏ căn phòng lại.
Nói theo kiểu vật lý học thì là thu nhỏ dung tích căn phòng lại.”
“Dùng cái lỗ này ư? Bằng cách nào?”
“Sau khi lấp hết các kẽ hở giữa cửa và khung cửa, ta sẽ ném đồ vật gì đó qua cái lỗ vào bên trong phòng. Dung tích phòng sẽ thu hẹp lại đúng bằng thể tích của đồ vật đó, không khí sẽ bị tống ra bên ngoài. Nếu lặp lại việc này, dung tích phòng sẽ giảm xuống tới mức một lúc nào đó sẽ dễ dàng gây ra hiện tượng thiếu ô xy.”
Sau khi nhìn gương mặt Yukawa, người vừa nói chuyện với giọng điệu vô cùng nghiêm túc, Kusanagi chỉ tay vào cái lỗ vuông.
“Đồ vật gì ném được qua cái lỗ này? Cùng lắm là viên bi ve. Dù căn phòng có nhỏ đến đâu thì cũng cần tới vài chục nghìn… à không, vài trăm nghìn viên đấy.”
“Nếu là đồ vật không thay đổi hình dạng thì đúng là như vậy.
Nhưng nếu dùng bóng bay thì sao?”
“Bóng bay? Dùng như thế nào?”
“Đặt miệng quả bóng bay chưa bơm khí vào miệng lỗ này. Khi thân quả bóng thò được ra phía bên kia cái lỗ, ta sẽ bơm khí vào bóng, làm nó phồng to lên. Sau khi nó to đủ mức, ta buộc miệng bóng lại, vứt vào trong phòng. Như khi nãy tôi đã nói, dung tích phòng sẽ giảm đi tương ứng với thể tích đồ vật được ném vào. Nếu dùng những quả bóng bay thật to thì chắc chắn sẽ rất hiệu quả đấy.”
Kusanagi tưởng tượng ra cảnh căn phòng càng lúc càng nhiều bóng bay. Để lấp đầy căn phòng 3 chiếu này, không biết sẽ cần bao nhiêu quả bóng.
“Tôi nghĩ ý tưởng này tuyệt đấy… Nhưng nó không có tính thực tế.”
“Cậu không thích ý tưởng này à? Chết dưới những quả bóng bay đầy màu sắc rực rỡ thật siêu thực và thú vị, không phải là một mánh khóe rất vui sao?”
“Công nhận là siêu thực. Nhưng cũng không bị ngạt thở ngay đúng không? Kết cục vẫn vậy, gã sẽ thấy khó thở vì thiếu ô xy và sẽ tỉnh giấc. Khi nhận ra nguyên nhân là vì bị nhốt chung với vô số quả bóng bay kia, gã chỉ cần đập vỡ bóng là được.”
“Có thể vậy. Nhưng nếu thứ nằm bên trong những quả bóng không phải không khí thì sao?”
“Hả? Ý cậu là gì?”
Yukawa cười hì hì vẻ bí hiểm. “Nói vậy thôi, nếu không phải không khí thì cũng không cần tới những quả bóng bay đó đâu.”