← Quay lại trang sách

Chương 23

Utsumi Kaoru mở to đôi mắt hơi xếch của mình.

“Khí heli ư?”

“Đúng vậy. Đóng cửa trượt, khóa lại cẩn thận, từ lỗ vuông nhỏ đó dùng bình khí thả khí heli vào trong phòng. Khí heli nhẹ hơn không khí nên sẽ tụ lại ở phần trên của căn phòng. Không khí theo đó sẽ bị đẩy ra khỏi phòng từ các khe hở của cửa trượt. Dù Hasunuma lúc ấy đang ngủ, thì chỉ một lúc sau nồng độ khí ô xy quanh gã cũng sẽ thấp xuống. Nếu giữa chừng gã nhận ra và đứng dậy, thì không khí phía trên đầu còn loãng khí ô xy hơn. Nếu gã cố gắng hít vào, sẽ chỉ hít được khí heli thay vì ô xy, và sẽ mất ý thức ngay lập tức. Nếu tình trạng đó kéo dài, chắc chắn gã sẽ rơi vào tình trạng thiếu ô xy mô.

Đó là suy luận của Yukawa.” Kusanagi nghịch chiếc cốc giấy rỗng khi nãy đựng cà phê, ngẩng đầu nhìn cấp dưới của mình.

Họ đang ở trong phòng họp thuộc Phòng Cảnh sát Kikuno.

Kusanagi đang giải thích lại giả thuyết anh nghe từ Yukawa cho Utsumi Kaoru, Kishitani và Muto nghe.

“Thật không hổ danh giáo sư Galileo!” Kishitani nói đầy thán phục. “Tôi chưa từng nghĩ tới điều này.

“Sau khi hỏi bên khám nghiệm, họ nói rất có thể có khả năng này.

Nếu gã đột ngột mất đi ý thức, thì có thể giải thích cho việc trong phòng không có dấu vết giằng co, cũng không có vết tích giãy giụa của nạn nhân. Tôi cũng đã hỏi chuyện vị bác sĩ pháp y giải phẫu tử thi của gã. Không có mâu thuẫn gì nếu nghĩ gã bị chứng thiếu ô xy mô do khí heli, trái lại có nhiều điểm sẽ trở nên hợp lý hơn, ví dụ như việc số đốm xuất huyết ít hơn so với khi chết vì bị thắt cổ.”

“Nếu vậy thì vấn đề là hung thủ lấy khí heli ở đâu.” Muto nói.

“Về chuyện này, tôi đã được chính vị học giả tên Yukawa đó cung cấp một thông tin khá thú vị. Việc này có thể anh Muto biết rất rõ đấy.” Kusanagi hí hoáy thao tác trên điện thoại di động của mình rồi đưa nó ra trước mặt ba người.

“Cái gì đây ạ?” Nhìn màn hình tinh thể lỏng, Utsumi Kaoru chau mày lại.

“Nó là… con ếch chăng?” Kishitani nghiêng đầu khó hiểu.

“Mọi người đều nói thế cả. Lần đầu nhìn thấy nó, tôi cũng đã nghĩ như vậy.” Muto bật cười.

“Nó là linh vật của cuộc diễu hành, tên là Kikunon.” Kusanagi giải thích cho Utsumi Kaoru và Kishitani nghe. “Nghe nói nó luôn xuất hiện ở cuối cuộc diễu hành. Như mọi người đều thấy, nó là một trái bóng bay khổng lồ. Chiều cao của nó phải 10 mét, nên đương nhiên cần một lượng khí heli rất lớn mới đủ để nó bay lên được. Yukawa cho rằng chỉ một, hai bình khí nén cao áp thì không đủ được, đương nhiên còn tùy thuộc vào kích cỡ của bình khí nữa.”

“Ý anh là một trong những chiếc bình đó có thể đã được dùng để thực hiện tội ác?” Kishitani hỏi.

“Tôi thấy đáng để chúng ta điều tra thử.”

“Tôi hiểu rồi. Tôi sẽ cử người đi xác minh ngay.” Kishitani quay gót, mở cửa và ra khỏi phòng.

“Đội trưởng, nếu vậy không phải chúng ta cũng nên điều tra nhiều chỗ khác nữa sao?”

“Ý anh là những chỗ nào?”

“Trong buổi diễu hành, bóng bay khổng lồ thì đúng là chỉ có con Kikunon đấy, nhưng hằng năm vẫn có rất nhiều nhóm dùng những quả bóng bay nhỏ làm đạo cụ diễn xuất. Hôm trước tôi không được đi xem nhưng tôi đoán năm nay cũng giống mọi năm thôi. Ngoài ra, ở một số địa điểm của hội trường, người ta còn phát bóng bay miễn phí cho trẻ em nữa. Chắc chắn bình nén khí heli cũng được mang tới những chỗ đó.”

“Ra vậy…”

Diễu hành là một dạng lễ hội mà lễ hội thì không thể thiếu bóng bay được.

“Có điều…” Muto dè dặt nói tiếp. “Tôi nghĩ dù hung thủ dùng khí heli để gây án thì khả năng hắn đi trộm các bình khí là rất thấp.”

“Tại sao?”

“Vì khí heli rất dễ mua. Hồi mấy đứa nhà tôi còn nhỏ, mỗi dịp tổ chức sinh nhật cho chúng vợ tôi lại lên mạng mua khí heli để bơm vào bóng bay.”

“Nhà bạn tôi cũng vậy đấy.” Utsumi Kaoru đồng tình. “Lúc tôi đến nhà người bạn đó chơi, thấy trong phòng thả đầy bóng bay, tôi hỏi lý do thì được biết đấy là số bóng còn sót lại sau sinh nhật của đứa bé con nhà ấy. Người bạn đó của tôi cũng bảo đã mua bình khí heli về để bơm vào bóng.”

“Ồ.” Kusanagi quay lại nhìn gương mặt cô nhân viên cấp dưới.

Anh sực nghĩ ra ở độ tuổi của cô, chắc phần lớn bạn bè cô đã làm mẹ rồi, nhưng vì chuyện này không liên quan đến vụ án nên anh không nói gì. Hơn nữa nếu nói ra sẽ thành quấy rối mất.

“Bình khí đó dùng một lần rồi bỏ đi, không cần gửi trả nơi mua.

Chỉ cần 5 nghìn yên là mua được.” Muto nói.

“5 nghìn yên à… Rẻ thật đấy.”

“Thế nên nếu là gây án có kế hoạch, thì tôi nghĩ thủ phạm sẽ mua nó từ trước.”

“Đúng thật. Thế thì khó mà tìm ra được nơi hung thủ đã mua bình khí đó nhỉ?” Kusanagi chìm vào suy nghĩ, nhưng rồi một ý tưởng khác lập tức xẹt qua đầu anh. “Chờ đã. Nếu không phải gửi trả bình khí, thì sau khi gây án, thủ phạm đã xử lý nó như thế nào nhỉ?”

“Bình khí khá to và nặng. Nếu hung thủ muốn rời khỏi hiện trường gây án nhanh nhất có thể, chiếc bình đó chắc chắn sẽ trở thành một vật cản đối với hắn.” Như thể hiểu điều Kusanagi muốn nói, Muto đứng lên. “Để tôi cử mấy nhân viên đang rảnh đi điều tra khu vực quanh hiện trường.” Nói rồi anh ta đứng dậy, nhanh chóng ra khỏi phòng.

Utsumi Kaoru cũng cúi đầu chào Kusanagi rồi dợm bước rời khỏi đó, nhưng tới trước của cô dừng bước, quay đầu lại. Vẻ mặt cô như muốn nói gì đó.

“Có chuyện gì vậy?” Kusanagi hỏi.

“Tại sao hung thủ lại dùng cách thức phức tạp như vậy ạ?”

Utsumi Kaoru hỏi với vẻ mặt khó hiểu. “Cho nạn nhân uống thuốc ngủ để nạn nhân thiếp đi, rồi thổi khí heli vào căn phòng kín mít để nạn nhân ngạt thở… Anh không nghĩ những việc này quá tốn công sức sao?”

“Sao cơ?” Ánh mắt đang nhìn viên nữ cảnh sát cấp dưới của Kusanagi đầy vẻ ngạc nhiên. “Thật hiếm thấy. Không ngờ lại có lúc cô nghi ngờ cả suy luận của Yukawa đấy.”

“Không phải vậy. Chỉ là tôi không hiểu mục đích của hung thủ.”

“Mục đích là để cảnh sát không xác định được nguyên nhân tử vong đấy. Trong báo cáo khám nghiệm tử thi có viết không thể phủ định khả năng chết do suy tim không rõ nguyên nhân”. Thực tế, chúng ta vẫn chưa nắm được bằng chứng chứng minh gã bị giết hại, và chuyên án điều tra vẫn chưa được lập.”

“Nếu người chết là một người bình thường thì có lẽ tôi cũng đồng ý với suy luận đó. Nhưng đây lại là Hasunuma. Xác chết được tìm thấy là của tên Hasunama Kanichi đó.”

“Ý cô muốn nói là gì?”

“Trừ phi hung thủ là một kẻ quá lạc quan, nếu không hắn chắc chắn hiểu rằng khi Hasunuma chết, cảnh sát sẽ điều tra theo hướng gã bị sát hại, dù không xác định được nguyên nhân tử vong đi nữa.

Nếu vậy thì giết gã bằng một cách đơn giản hơn vẫn mang lại cùng một kết quả như thế thôi mà.”

Kusanagi không biết đáp lại ra sao. Lời cô nói rất hợp lý.

“Nghĩa là hung thủ sử dụng cách giết người tỉ mỉ này vì một lý do khác ư?”

“Tôi nghĩ vậy.”

“Tôi hiểu rồi.” Kusanagi nói. “Tôi sẽ ghi nhớ nghi vấn đó của cô.”

Utsumi im lặng cúi đầu rồi ra khỏi phòng.

Khoảng 2 tiếng sau, Kishitani quay lại phòng họp với gương mặt ủ dột, nội dung anh ta báo cáo quả nhiên đã khiến Kusanagi thất vọng.

Những bình khí dùng cho quả bóng bay khổng lồ đó không hề bị đánh cắp.

“Để thổi căng quả bóng bay Kikunon đó cần tới bốn bình khí, thể tích mỗi bình là 7 ngàn lít. Sau khi sử dụng, tất cả các bình hầu như đều rỗng, không còn gì. Cũng như mọi năm, những bình khí này sẽ được gửi trả nơi bán vào ngày hôm sau.”

“Có khả năng ai đó đã tự ý mang bình khí ra ngoài, rồi lại mang nó trở về chỗ cũ không?” Kishitani lắc đầu.

“Nghe nói người phụ trách bơm bóng luôn ở bên cạnh mấy bình khí ạ.”

“Thế à…” Kusanagi tặc lưỡi.

Anh nghĩ, có lẽ giả thuyết của Muto đúng. Thay vì ăn trộm, tự mua bình khí sẽ chắc chắn hơn, vả lại sẽ an toàn hơn.

“Anh đi hỏi cửa hàng bán khí heli giúp tôi nhé. Để xem gần đây có vị khách mua hàng nào dùng tên giả không.”

“Vâng ạ.” Kishitani đáp, định bước ra khỏi phòng, nhưng trước đó cánh cửa đã bật mở ra, Muto xồng xộc chạy vào bên trong. Gương mặt anh ta đỏ bừng.

“Đội trưởng, đã tìm thấy rồi ạ.”

“Tìm thấy gì cơ?”

“Bình khí! Chúng tôi đã tìm thấy bình đựng khí heli!”