← Quay lại trang sách

Chương 24

Sau lưng ông chủ quán với mái đầu bạc trắng đang lặng lẽ lau chùi cốc thủy tinh trong quầy là rất nhiều chai rượu xếp thành hàng trên kệ. Không chỉ có Whisky và Brandy mà còn có Vodka và Tequila. Nếu tối nay không phải trở về Phòng Cảnh sát Kikuno, anh thật muốn tận hưởng những vị rượu mạnh này.

Đã gần 11 giờ. Đôi nam nữ ngồi ở quầy bar khi nãy đã ra về, ngoài anh ra trong quán không còn khách nào khác.

Vừa uống bia anh vừa ngắm tấm áp phích của một bộ phim cũ dán trên tường, lúc đã uống cạn nửa cốc bia Guinness, cửa ra vào cất tiếng kẽo kẹt rồi chậm rãi mở ra, Yukawa mặc com lê bước vào.

Kusanagi khẽ đưa tay lên.

Yukawa đi tới chiếc bàn nhỏ nơi Kusanagi đang ngồi, vừa đi vừa nhìn quanh quán với vẻ hứng thú.

“Tôi hỏi đồng nghiệp ở Phòng Cảnh sát Kikuno xem quanh đây có quán rượu nào mở tới tối muộn và có thể thong thả nhâm nhi rượu không, thế họ giới thiệu cho tôi quán này. Ở đây có vẻ có nhiều loại rượu đấy.”

Muto, người chỉ cho Kusanagi quán rượu này, tiết lộ rằng một khi đã trở thành khách quen của quán và chủ quán biết được loại rượu ưa thích của anh, có thể ông ấy sẽ mời anh một ly cocktail nguyên bản.

Sau một hồi lia mắt qua những chai rượu xếp thành hàng trên kệ, Yukawa gọi đồ uống, “Cho một ly Ardbeg pha sô đa ạ.”

Ông chủ quán đầu bạc nheo mắt lại, đáp, “Vâng.”

“Cậu nghiên cứu tới tận giờ này à? Bận rộn ghê.” Kusanagi nói.

“Không hẳn là bận rộn. Mấy thực nghiệm tôi giao cho phụ tá liên tục gặp rắc rối, hôm nay là hạn phải kiểm tra dữ liệu nhưng chẳng có chút dữ liệu nào. Chẳng còn cách nào khác, tôi đành ngồi chơi cờ vua trên máy tính trong phòng. Đối thủ chỉ là một chương trình cờ vua thời kỳ đầu, vậy mà tôi chơi ba ván thua cả ba. Việc cờ thủ nghiệp dư chơi thắng trí tuệ nhân tạo thực sự khó như lên trời vậy.”

Yukawa nhún vai, thở dài.

“Cậu vất vả rồi.”

“Còn cậu thì sao, sao giờ này còn ở đây? Không lẽ những ngày này cậu phải trọ lại Kikuno suốt à?”

“Ừ, có lẽ tôi sẽ phải ở đây một thời gian.” Yukawa chớp chớp mắt vẻ không hiểu.

“Trong tin nhắn cậu gửi tôi khi nãy có nói muốn cảm ơn tôi vì đã hỗ trợ điều tra, nếu tối nay tôi ở Kikuno thì gọi cho cậu. Có phải ý tưởng của tôi đã giúp cậu tham khảo được điều gì không?”

“Rất nhiều là đằng khác.” Kusanagi chỉ vào ngực Yukawa. “Không hổ danh giáo sư Galileo. Con mắt tinh tường của cậu vẫn chẳng thui chột chút nào. Một nửa sự việc giống hệt suy luận của cậu.”

“Một nửa?” Yukawa chau mày nghi hoặc. “Thế suy luận ấy sai ở chỗ nào?”

“Đúng là khí heli đã được dùng để gây án. Chúng tôi đã tìm thấy bình đựng khí. Nhưng không phải loại bình nén khí cao áp lớn như loại dùng để thổi căng quả bóng khổng lồ đó.” Kusanagi lấy điện thoại ra khỏi túi áo trong ngực, mở một tấm ảnh ra rồi đặt lên bàn.

“Phía sau căn nhà hiện trường vụ án có một con sông. Các điều tra viên của Phòng Cảnh sát Kikuno đã tìm ra một bình khí được vứt trong bụi có cách bờ sông khoảng 20 mét.”

Hình ảnh hiện lên trên màn hình là một bình khí nén cao chừng 40 xăng ti mét, đường kính khoảng 30 xăng ti mét. Người chụp ảnh còn đặt lon bia bên cạnh để người xem dễ ước lượng kích cỡ của bình khí.

“Bình ở trạng thái đã sử dụng, bên trong không còn khí heli. Trên bình có một số dấu vân tay, tôi đang cho giám định những dấu này.”

“Cái này ư?” Yukawa nhìn màn hình, nghiêng đầu. “Bao nhiêu?”

“Bao nhiêu là sao?”

“Tôi đang hỏi số lượng. Các cậu tìm thấy bao nhiêu bình khí này?”

“Một bình thôi. Làm sao có nhiều bình được.”

“Một bình? Không thể có chuyện đó.”

Lúc Yukawa quả quyết nói vậy, chủ quán rượu lặng lẽ lại gần, trải miếng lót cốc lên bàn rồi đặt chiếc cốc lên trên. Những hạt bọt nhỏ sủi bên trên phần chất lỏng trong cốc.

Yukawa uống một ngụm, anh khen ngon, nét mặt dãn ra, đoạn anh ngước lên nhìn chủ quán.

“Bác pha chế khéo quá.”

Chủ quán mỉm cười vẻ mãn nguyện rồi quay lại đứng phía sau quầy.

Yukawa đặt cốc xuống, chỉ tay vào chiếc điện thoại trên bàn.

“Để chắc ăn, tôi muốn hỏi câu này, dung tích của bình khí này là bao nhiêu?”

Kusanagi lấy cuốn sổ tay từ túi áo ra.

“Trọng lượng của nó khoảng 3 ki lô gam. Nghe nói lúc đầu nó chứa 400 lít khí heli.”

“Thật là vớ vẩn. Không thể có chuyện đó được.” Yukawa hừ mũi.

“Tại sao?”

“Cậu thử tính dung tích căn phòng nhỏ ở hiện trường thì biết.

Nếu nó rộng 2,5 mét, sâu 2 mét, cao 2 mét, thì dung tích sẽ là 10.000

lít. Thổi 400 lít khí heli vào đó thì làm sao khiến gã chết vì ngạt thở được. Để thực hiện việc đó, cần tới bình nén khí cao áp công nghiệp.

Nhưng vì khó có thể mua những thứ như thế một cách ẩn danh, nên có thể hung thủ đã mượn tạm bình khí dùng cho quả bóng bay khổng lồ đó. Ý tôi là vậy.” Giọng Yukawa nhanh hơn hẳn, như thể anh hơi sốt ruột.

“Đúng như cậu nói. Nhưng giờ tôi mới nói tới phần quan trọng đây.” Kusanagi cầm chiếc điện thoại đang đặt trên bàn lên, cất nó vào túi. “Tôi nói đã tìm thấy bình khí, nhưng không chỉ có vậy. Nó được nhét vào một chiếc túi rác loại 45 lít.”

“Túi rác ư?” Vẻ mặt Yukawa như muốn hỏi “Thế thì sao?”

“Sau khi xem kỹ bên trong túi rác, chúng tôi còn tìm thấy một thứ khác nữa.” Kusanagi không nghĩ ông chủ quán đang dỏng tai nghe trộm, nhưng anh vẫn hạ giọng xuống: “Là tóc. Chỉ có hai sợi thôi, nhưng thế là đủ để giám định rồi.”

“Tóc á?”

“Kết quả giám định cho thấy hai sợi tóc đó là của Hasunuma.”

Sau khi khẽ lẩm bẩm điều gì đó trong miệng với vẻ mặt đanh lại, Yukawa chậm rãi gật gù.

“Ra là vậy.”

“Có vẻ cậu hiểu ra rồi đấy.”

“Hung thủ đã trùm túi rác lên đầu Hasunuma lúc gã đang ngủ, rồi buộc miệng túi quanh cổ gã. Từ kẽ hở của miệng túi hung thủ đã thổi khí heli vào…”

“Chính xác.” Kusanagi đập bàn bộp một cái. “Nghe nói chỉ chừng 10 giây là ngất đi, một lúc sau thì chết. Tôi đã hỏi bác sĩ khám nghiệm tử thi rồi.”

Yukawa cầm lấy chiếc cốc, uống một ngụm Whisky pha sô đa.

Mắt anh nhìn lên khoảng không.

“Sao vậy?” Kusanagi hỏi. “Mặt cậu giống như muốn phản bác gì đó. Có chuyện gì cậu không thể công nhận trên phương diện khoa học ư?”

“Không có gì.” Yukawa khẽ lắc đầu. “Không có vấn đề gì về mặt khoa học cả. Có điều, tôi không hiểu được mục đích của hung thủ.

Tại sao hắn sử dụng phương pháp đó…”

“Nếu nói vậy thì phương pháp sát hại mà cậu từng dự đoán cũng giống thế mà. Utsumi cũng nói với tôi rằng cô ấy không hiểu mục đích của hung thủ khi sử dụng cách thức tấn công đó.”

“Phương pháp tôi nói tới bữa trước có một ý nghĩa quan trọng. À, nhưng nó chỉ đúng khi giả định rằng đó là đòn trả thù của một người căm hận Hasunuma mà thôi.”

“Ý nghĩa gì?”

“‘Thi hành án tử hình’. Có lẽ hung thủ muốn thay đất nước này trừng phạt Hasunuma. Có nhiều phương pháp tử hình khác nhau. Ở

Nhật là hình phạt treo cổ. Ở Mỹ thời xưa dùng ghế điện, giờ họ tiêm thuốc độc để tử hình. Ngoài ra, gần đây vẫn có những bang của Mỹ dùng tới phòng hơi ngạt. Họ nhốt tử tù vào một căn phòng nhỏ rồi khiến tử tù chết bằng hidro xyanua.”

“Nhốt vào phòng kín ư…” Hình ảnh Hasunama nằm chết trong căn phòng nhỏ hiện lên trong đầu Kusanagi. “Ý cậu là, hung thủ muốn thực thi án tử hình bằng cách dùng tới phòng hơi ngạt?”

“Dù sao đó cũng chỉ là suy đoán của tôi thôi. Vả lại, phương pháp này rất có lợi cho hung thủ.”

“Lợi như thế nào?”

“Đó là, hung thủ không cần chạm vào cơ thể Hasunuma. Hắn có thể khóa cửa lại, nên dù Hasunuma tỉnh dậy giữa chừng, hắn vẫn có thể tiếp tục hành vi phạm tội vì Hasunuma đang bị nhốt ở bên trong.

Trái lại, nếu trùm túi rác lên đầu Hasunuma rồi bơm khí heli vào, sẽ có nguy cơ Hasunuma tỉnh dậy và chống cự. Còn nếu hung thủ khiến gã ngủ say đến mức không lo gã tỉnh lại, thì đâu cần dùng đến khí heli nữa. Một khi chân tay Hasunuma đã không cử động được, hung thủ chỉ cần siết cổ gã hoặc dùng dao đâm cũng được mà. Cậu không nghĩ vậy sao?”

Kusanagi khẽ rên lên vì thán phục. Giọng của Yukawa tuy điềm đạm nhưng nội dung nói ra lại rất hợp lý, rất thuyết phục.

“Thành thực mà nói, tôi không hiểu ý đồ của hung thủ.” Không còn cách nào khác, anh buộc phải nói vậy. “Có thể có sự tình nào đó khiến hắn buộc phải dùng tới phương pháp dị thường này. Nhưng bây giờ chúng ta không cần nghĩ tới chuyện đó. Chỉ cần tóm được hung thủ rồi bắt hắn khai ra là xong. Cậu thấy phải không?”

“Ừ, đó là cách chắc chắn và hợp lý nhất.” Yukawa điềm nhiên gật đầu.

“Quan trọng là, chúng tôi đã làm rõ được rằng Hasunuma chết là do bị giết hại. Lúc này tôi có nói thời gian tới có thể tôi sẽ phải trọ lại Kikuno rồi nhỉ, thực ra chuyên án điều tra vụ này đã chính thức được thành lập tại Phòng Cảnh sát Kikuno. Từ ngày mai tôi sẽ bận rộn hơn nhiều. Sợ sẽ có ít dịp thong thả trò chuyện với cậu nên tối nay tôi mới rủ cậu đi uống thế này đây.”

“Ra vậy.” Gương mặt Yukawa dãn ra, anh cầm chiếc cốc lên. “Dù sao giờ cậu cũng là đội trưởng của một đội điều tra thuộc Ban điều tra số Một rồi còn gì.”

“Đừng nói kiểu đó.” Kusanagi chau mày.

“Chúc cậu sớm phá được vụ án này!” Yukawa nâng cốc lên trước mặt.

Kusanagi cầm chiếc cốc lên để cùng với bạn, khổ nỗi bia trong cốc đã hết. Anh gọi ông chủ quán, nhờ ông rót thêm cho cốc nữa.