Chương 25
Buổi sáng sau hôm Kusanagi nhậu cùng Yukawa, cảnh sát tìm ra chủ nhân của một dấu vân tay trên bình khí heli được tìm thấy tại bãi cỏ cạnh bờ sông. Dấu vân này trùng với dấu vân tay trong cơ sở dữ liệu của cảnh sát.
Đó là một người tên Morimoto, chủ một xưởng sửa chữa ô tô ở Kitakikuno, trước đây từng có lần bị cảnh sát bắt vì vi phạm tốc độ chạy xe.
Kusanagi cử các điều tra viên đi điều tra mọi việc quanh Morimoto. Nhưng họ không tìm thấy mối liên hệ nào giữa anh ta và Hasunuma, cũng như Namiki Saori hay những người trong gia đình Namiki.
Bù lại, họ điều tra được một việc khá thú vị. Morimoto là cán bộ của tổ dân phố Kitakikuno, hôm lễ hội anh ta có tham gia tổ chức cuộc thi hát. Hơn nữa trong hội trường thi hát hôm đó họ còn tổ chức phát bóng bay miễn phí cho trẻ em.
Kusanagi quyết định mời Morimoto lên Phòng Cảnh sát Kikuno để hỏi chuyện cho cụ thể. Anh nghĩ có lẽ bản thân Morimoto không liên quan gì tới vụ án. Một kẻ chọn cách giết người tinh vi bằng khí heli sẽ không bất cẩn tới mức chạm tay trần vào bình khí như vậy.
Nhưng vì dấu vân tay của anh ta lưu lại trên “hung khí” nên không thể đối xử với anh ta như một người cung cấp thông tin tham khảo bình thường được. Anh cũng đã cử một vài cảnh sát điều tra tới chỗ Morimoto. Bởi anh vẫn tính tới khả năng khi bị yêu cầu cùng cảnh sát về đồn để lấy lời khai tự nguyện với tư cách là thủ phạm Morimoto sẽ bỏ chạy.
Quả nhiên Kusanagi chỉ lo bò trắng răng. Tuy bối rối nhưng Morimoto vẫn ngoan ngoãn đi theo cảnh sát tới đây.
Anh giao việc thẩm vấn cho Kishitani. Trong lúc đó, anh cùng Muto và Utsumi Kaoru chuẩn bị cho cuộc họp điều tra đầu tiên trong phòng họp lớn, cũng là trụ sở của chuyên án điều tra lần này.
“Quả nhiên không thể hy vọng gì ở các camera an ninh quanh đó được.” Muto ủ rũ nói. “Gần đó có một bãi đỗ xe trả tiền xu, nhưng trong dữ liệu camera của nơi đó không thấy chiếc xe nào khả nghi cả.”
Kusanagi khẽ rên rỉ, rồi nhìn Utsumi Kaoru bên cạnh.
“Còn hoạt động của nhóm có thù với nạn nhân thì sao? Có kiểm tra được trên camera an ninh không?”
“Được một phần rồi ạ.” Utsumi Kaoru thao tác các phím trên chiếc máy tính xách tay đặt trước mặt mình, rồi quay màn hình về phía Kusanagi.
Trên màn hình hiện lên hình ảnh rất nhiều người đang đi qua lại.
Có vẻ hình ảnh này được ghi lại bởi một chiếc camera an ninh lắp đặt trên đường.
“Chiếc camera này được lắp ở gần đoạn cuối con đường diễu hành. Người đàn ông mặc áo khoác màu xanh navy này được cho là Takagaki Tomoya ạ.” Utsumi Kaoru chỉ vào một góc bức ảnh.
Kusanagi mới nhìn thấy Takagaki Tomoya qua ảnh, độ phân giải của ảnh hiển thị trên máy tính cũng không cao, nhưng anh nghĩ đó chắc chắn là cậu ta. Ánh mắt cậu ta không hướng về phía trước mà nhìn về phía lòng đường lớn, hẳn là khi đó cậu ta vừa đi vừa xem diễu hành.
Dựa vào con số hiển thị ở góc ảnh thì có vẻ bức ảnh được chụp vào khoảng hơn 2 giờ chiều.
“Đôi thanh niên nam nữ trẻ đi cạnh nhau này có vẻ là đàn em của Takagaki ở công ty. Xem video sẽ thấy được là họ đang nói chuyện với nhau. Anh muốn xem không ạ?”
“Không cần. Có tấm nào chụp muộn hơn tấm này không?”
“Tôi đã nhờ bên Phòng Cảnh sát Kikuno rồi, nhưng họ vẫn chưa tìm thấy tấm nào.”
“Thế à?” Kusanagi đáp, cố nhìn kỹ hơn.
Takagaki Tomoya không mang theo túi xách hay đồ dùng gì khác.
Trong hai người đi cùng, chỉ có cô gái mang theo một chiếc túi xách nhỏ đeo vai, không ai mang theo đồ gì lớn.
Theo báo cáo của Utsumi Kaoru hôm trước, Takagaki Tomoya không có chứng cứ ngoại phạm trong khoảng hơn 3 giờ tới 4 giờ chiều. Nhưng cậu ta có thể làm gì trong khoảng thời gian ngắn ngủi đó chứ.
“Thế những người khác thì sao?”
“Nhóm người có thù với Hasunuma” là tên gọi chung của những người tin chắc rằng Namiki Saori đã bị Hasunuma giết hại và có khả năng sẽ báo thù gã, tên này do Kusanagi đặt ra. Cụ thể nhóm này bao gồm người nhà Namiki, Takagaki Tomoya - người yêu của Namiki Saori lúc sinh thời, vợ chồng Niikura Naoki - những người rất nhiệt tâm bồi dưỡng để Namiki Saori trở thành một ca sĩ tầm cỡ quốc tế.
Utsumi Kaoru thao tác trên máy tính. Một hình ảnh khác hiện lên trên màn hình. Địa điểm khác với khi nãy, phía bên phải có lối vào của một tòa nhà có vẻ là bưu điện.
“Vợ chồng ông Niikura đây ạ.”
Utsumi Kaoru chỉ tay vào một chỗ có hai người đứng cạnh nhau, người đàn ông chớm già khoác chiếc áo khoác bóng chày màu nâu, người phụ nữ mặc chiếc áo khoác cardigan mỏng màu tím nhạt. Cả hai đều đang nhìn về phía đường. Hai người không cầm gì trên tay.
Kusanagi nhìn xuống chân họ nhưng không thấy đồ đạc gì. Thời điểm ghi hình là 2 giờ 25 phút chiều.
“Xét về thời gian thì đó là giữa lúc nhóm Kikuno đang thể hiện phần diễu hành của họ ạ.” Utsumi Kaoru nói. “Có lẽ vì thế nên sau đó, vợ chồng ông Niikura mới bắt đầu di chuyển. Dường như họ đi theo nhóm Kikuno. Nhóm Kikuno là nhóm cuối cùng nên có nhiều người cũng đi theo họ giống như vợ chồng ông Niikura.”
“Trên con đường này chắc chắn còn nhiều camera an ninh khác.”
Muto xen vào. “Nếu điều tra kỹ hơn, có thể sẽ thấy được hình ảnh của vợ chồng Niikura sau đó nữa. Cả Takagaki Tomoya cũng vậy. Đế tôi cử mấy người đang rảnh đi điều tra thêm.”
“Cảm ơn anh.” Kusanagi gật đầu, khóe miệng anh dãn ra, nhưng ngay khi quay lại nhìn màn hình, biểu cảm của anh liền đanh lại.
Điều làm anh bận tâm là cả Takagaki Tomoya và vợ chồng Niikura đều không mang theo đồ gì lớn. Để giết hại Hasunuma, hung thủ cần tới bình khí heli. Và để mang theo một bình khí cao 40 xăng ti mét, đường kính 30 xăng ti mét thì sẽ cần tới một chiếc túi khá lớn.
Đương nhiên vẫn có khả năng họ giấu bình khí ở nơi khác, tới sát giờ ra tay mới đi lấy. Nếu vậy, họ đã giấu ở đâu?
“Anh Muto này.” Kusanagi gọi. “Lúc phân tích hình ảnh trên camera an ninh, anh hãy nhờ họ kiểm tra xem có người nào mang theo túi đồ lớn không. Độ lớn khoảng bằng kích cỡ có thể nhét vừa bình khí heli chúng ta đã tìm thấy ấy.”
Như thể đã hiểu ý đồ của Kusanagi, đôi mắt Muto mở lớn, anh ta đáp, “Tôi hiểu rồi” rồi rảo bước đi khỏi.
Sau đó, lúc Kusanagi cùng Utsumi Kaoru đang chuẩn bị tài liệu cho cuộc họp điều tra, Kishitani thẩm vấn xong Morimoto liền trở lại chỗ họ.
“Tuy cần xác nhận lại nhưng tôi nghĩ Morimoto không liên quan đâu ạ. Ngoài ra, theo phòng giám định thì những dấu vân tay khác trên bình khí đều là của Morimoto cả. Nhưng tôi đã điều tra được một việc quan trọng khác.” Đôi mắt Kishitani ánh lên vẻ thỏa mãn vì đã thu được thành quả. “Quả nhiên bình khí đó đã bị đánh cắp ạ.”
“Nghĩa là sao?”
“Hôm đó Morimoto phát bóng bay cho trẻ em tại công viên tổ chức cuộc thi hát. Anh ta bắt đầu việc này vào lúc 3 giờ 30 phút chiều. Số lượng bóng bay chuẩn bị sẵn là khoảng 100 quả, cùng ba bình khí heli. Một bình có thể dùng cho khoảng 40 quả bóng, anh ta đã chuẩn bị lượng khí dôi ra một chút cho thoải mái. Khi tôi cho anh ta xem bức ảnh bình khí được tìm thấy trong bãi cỏ đó, anh ta nói nó chắc chắn là bình khí của anh ta.”
Kishitani vừa nhìn phần ghi chép của mình vừa nói.
Là một cán bộ tổ dân phố, Morimoto có nhiều việc lặt vặt phải làm, đa số thời gian anh ta không ở nơi để đồ đạc. Ngoài Morimoto ra ở đó không còn ai khác phát bóng bay cả, anh ta luôn mang theo bóng bay bên mình, nhưng bình khí thì bị bỏ lại, không ai trông coi.
Lần đầu tiên anh ta rời khỏi nơi để đồ đạc là vào 4 rưỡi chiều.
Khoảng 15 phút sau anh ta quay lại, định phát đợt bóng bay mới thì chợt cảm thấy kỳ lạ. Anh ta vừa mới thay bình khí khi nãy, vậy mà lúc này bình lại rỗng, không bơm được khí ra nữa. Nhìn kỹ lại, anh ta nhận ra đó là chiếc bình đầu tiên mà anh ta đã dùng hết. Lòng cảm thấy nghi hoặc nhưng anh vẫn dùng bình khí mới, tiếp tục phát bóng bay. Cuối cùng, anh đã phát xong khoảng 60 quả bóng bay, không bị thiếu khí heli nên không bị tổn hại gì.
“Anh Morimoto nhận ra trong lúc rời khỏi nơi để đồ, bình khí thứ hai của anh ta đã bị đánh cắp. Nhưng vì vẫn đủ khí heli để dùng, vả lại nghĩ rằng không cần cho các cán bộ tổ dân phố khác biết về sự cố đó nên cho tới hôm nay anh ta chưa hề kể với ai.” Kishitani ngẩng đầu khỏi cuốn sổ tay. “Nghe anh ta kể tôi thấy rất thuyết phục. Có lẽ anh ta không nói dối đâu.”
Kusanagi sắp xếp lại nội dung mình vừa nghe được trong đầu.
“Nghĩa là bình khí bị trộm trong khoảng từ 4 rưỡi tới 4 giờ 45
phút chiều. Khoảng cách từ công viên nơi diễn ra cuộc thi hát tới hiện trường vụ án mạng là bao xa?”
“Khoảng 3 ki lô mét ạ.” Như thể đoán trước được câu hỏi của Kusanagi, Kishitani lập tức đáp. “Thi thể của Hasunuma được tìm thấy lúc 5 rưỡi chiều. Nếu không dùng ô tô thì không thể di chuyển kịp trong thời gian đó được.”
“Thế ư…”
Kusanagi nghĩ, với tình tiết này Takagaki Tomoya đã được loại bỏ hoàn toàn khỏi diện tình nghi rồi. Vì lúc 4 giờ chiều, Takagaki Tomoya đang ở quán bia cùng đồng nghiệp.
Và…
Vợ chồng Niikura cũng vô tội. Hai vợ chồng họ làm ban giám khảo của cuộc thi hát bắt đầu từ 5 giờ chiều. Dù có dùng ô tô, họ cũng không thể gây án được.
“Đầu tiên phải tìm nhân chứng đã. Kịch bản đẹp nhất là tìm được người mục sở thị vụ trộm bình khí, còn nếu không chắc cũng sẽ gặp được ai đó đã thấy người mang theo đồ đáng ngờ bên mình. Gì chứ vác theo đồ cồng kềnh ở trong hội trường thi hát thì sẽ nổi bật lắm.
Rồi kiểm tra hình ảnh từ camera an ninh ở công viên và quanh đó nữa. Bãi đỗ xe tiền xu thì chắc chắn có lắp camera, hãy kiểm tra chỗ đó trước. Thấy ai khả nghi, thì phải điều tra triệt để để tìm ra danh tính của người đó.”
“Vâng ạ.” Kishitani lôi sổ tay ra.
“Utsumi.” Anh nói với viên nữ cảnh sát cấp dưới ngồi cạnh mình.
“Ngoài ra cô có ý tưởng nào không?”
“Hôm đó có cuộc diễu hành, đường chính bị cấm đi lại.” Utsumi Kaoru điềm tĩnh nói. “Người qua lại cũng đông, nếu đi bằng ô tô từ công viên tới hiện trường vụ án thì sẽ có khá ít tuyến đường để lựa chọn. Rất có thể chiếc xe đấy đã bị hệ thống N-system ghi hình ở một chỗ nào đó rồi ạ.”
“Ý kiến rất hay! Hãy thông báo với Phòng Cảnh sát Kikuno và lọc ra tất cả những xe ô tô đã được hệ thống N-system ghi hình lại quanh hiện trường vụ án trong khoảng 4 rưỡi tới 5 giờ chiều ngày hôm đó cho tôi.” Kusanagi hứng khởi nói.
“Vâng.” Tuy đáp vậy những biểu cảm trên mặt Utsumi Kaoru không sáng lên chút nào. Trong đó có vẻ đang suy nghĩ chuyện gì khác.
“Sao thế? Cô còn bận tâm chuyện gì à?”
“Vâng, tôi vẫn thắc mắc. Tại sao thủ phạm phải dùng cách thức phiền phức này chứ?”
“Vẫn chuyện đó ư?” Kusanagi chau mày. “Nghĩ mãi chuyện đó cũng chẳng giải quyết được gì. Chỉ cần bắt hung thủ khai ra là được.
Ngay cả Yukawa cũng đồng tình với tôi về chuyện đó.”
“Anh Yukawa ạ?”
“Tôi vừa gặp cậu ta tối qua.”
Kusanagi kể lại cuộc trò chuyện giữa hai người trong quán rượu sang chảnh đó cho Utsumi Kaoru nghe. “Một khi đã tìm được vật chứng thì sau đó chỉ cần thận trọng hành động là được. Ta sẽ cử thật nhiều người đi điều tra. Bằng mọi cách, phải tìm ra kẻ đã mang bình khí heli từ công viên tới hiện trường vụ án.”
Sau khi lên dây cót tinh thần cho cấp dưới, Kusanagi nhìn đồng hồ. Chuyên án điều tra đã chính thức được thành lập nên chẳng mấy mà Mamiya sẽ tới đây. Anh nghĩ, nếu không có kết quả gì để báo cáo lại thì anh chẳng còn mặt mũi nào nhìn mặt sếp nữa.