← Quay lại trang sách

Chương 26

Ngước nhìn tòa nhà màu xám, Kaoru hít vào một hơi thật sâu. Chính cô cũng không hiểu tại sao bản thân lại căng thẳng thế này. Ngay cả lúc thẩm vấn những nghi phạm mặt mũi dữ dằn, cô cũng không sợ hãi đến thế.

Cô tới gần cửa vào tòa nhà, ngắm tấm biển treo trên tường. “Viện Nghiên cứu nguyên liệu kim loại Trường Đại học Teito”, vẻ lạnh lùng từ nét chữ cổ điển này như đang lựa chọn những vị khách ghé thăm nó.

Cô bước vào bên trong, phía bên phải có cửa sổ của phòng bảo vệ. Một bác bảo vệ đầu bạc trắng đang ngồi trong đó.

Cô làm thủ tục theo hướng dẫn, rồi đeo thẻ ra vào tòa nhà lên cổ.

Cô hỏi bác bảo vệ nơi mình muốn tới, bác ta trả lời cộc lốc, “Căn phòng phía trong cùng trên tầng ba ấy.”

Cô vào thang máy lên tầng ba, bước đi trên hành lang dài. Giữa đường, cô đi ngang qua mấy người mặc đồ lao động. Họ không mặc áo choàng trắng, và cảnh tượng đó thật mới mẻ với cô.

Trên những cánh cửa có đề chữ “Khoa Nghiên cứu vật lý từ học”, bên dưới có kèm theo dòng chữ “Phòng nghiên cứu số một” hoặc “Phòng nghiên cứu số hai”. Kaoru dừng bước, kiểm tra lại tin nhắn.

Phòng cô cần tới là “Khoa nghiên cứu vật lý từ học, phòng chủ nhiệm”.

Đúng như lời bác bảo vệ, căn phòng này nằm ở cuối hành lang.

Kaoru hít thêm một hơi sâu rồi gõ cửa.

“Mời vào.” Giọng nói ấy vang lên đầy hoài niệm trong tai Kaoru.

“Xin phép anh.” Cô nói rồi mở cửa ra. Ngay phía trước là bộ xô pha có vẻ được dùng để tiếp khách. Người đang ngồi bên chiếc bàn phía sau bộ xô pha đó xoay ghế lại.

“Chào cô.”

Kaoru hít vào một hơi, cúi đầu nói, “Lâu rồi mới gặp anh ạ.”

Yukawa Manabu chậm rãi đứng lên.

“Tôi bất ngờ khi thấy cô liên lạc đấy. Chuyên án điều tra vừa được thành lập, cô chắc phải bận rộn lắm.”

“Đúng vậy. Thế nên như tôi đã nói trong tin nhắn, hôm nay tôi tới đây không phải chỉ để chào hỏi anh đâu ạ.”

“Không cần chào hỏi gì cả. Cô cứ nói vào chủ đề chính đi.”

Yukawa ngồi xuống xô pha, chỉ tay về phía ghế đối diện.

“Cảm ơn anh.” Kaoru nói, ngồi xuống ghế. “Anh đã nghe đội trưởng nói về cách thức sát hại Hasunama Kanichi rồi đúng không ạ?”

“Nghe cô gọi đội trưởng làm tôi không biết cô đang nói về ai đấy.” Yukawa khẽ nheo mắt sau cặp kính. “Tôi có nghe kể rồi. Dùng túi ni lông và khí heli đúng không?”

“Anh nghĩ sao về việc này ạ?”

“Cô muốn hỏi điều gì? Nếu muốn hỏi cách thức đó có khả thi về mặt khoa học không, thì có thể nói nó khá khả thi đấy.”

“Nhưng nó hơi khác so với suy luận của anh ạ.”

“Chuyện thường tình thôi. Trong thế giới khoa học có vô số các giả thuyết được sinh ra, và hầu hết các giả thuyết này đều bị phủ nhận.”

“Anh không thấy thắc mắc ư?”

“Thắc mắc? Ý cô là sao?”

“Rằng có phải hung thủ thực sự đã dùng tới cách thức đó hay không ấy.”

Cằm Yukawa khẽ động. Anh chăm chú nhìn Kaoru như đang quan sát với ánh mắt của một nhà khoa học.

“Sao vậy ạ?”

“Tôi nghe Kusanagi kể rồi. Nghe nói cô đã phản bác lại suy luận của tôi về cách thức gây án. Cô thắc mắc tại sao hung thủ lại phải dùng tới cách thức cồng kềnh ấy, và rằng cô không hiểu được mục đích của hắn.”

“Đúng, tôi đã nói vậy. Nhưng nghe đội trưởng giải thích tôi đã hiểu ra. Hung thủ sẽ có lợi nếu làm theo cách anh đã suy luận. Tôi rất khâm phục khi anh có thể suy luận ra rằng biết đâu hung thủ đã biến căn phòng nhỏ ở hiện trường thành phòng hơi ngạt.”

“Thật vinh hạnh khi được cô khen ngợi, nhưng mọi suy luận dù hay ho tới đâu cũng chẳng có ý nghĩa gì nếu nó chệch hướng.”

“Chệch hướng ư… Có thật là chệch hướng không ạ? Tôi có cảm giác suy luận của anh mới là đúng.”

Yukawa hít thở sâu tới mức lồng ngực anh phập phồng lên xuống, anh nhìn Kaoru.

“Cô dựa vào điều gì mà nghĩ vậy?”

“Đầu tiên là chất và lượng của thuốc ngủ. Suy đoán từ thành phần thuốc ngủ tìm thấy trong máu, có thể nói loại thuốc ngủ Hasunuma uống không mạnh lắm, lượng thuốc uống vào cũng không nhiều. Dù có ngủ thiếp đi, giấc ngủ của gã cũng không sâu, nếu bị chạm vào người khả năng cao gã sẽ tỉnh giấc. Nếu tính tới việc gã sẽ tỉnh dậy giữa quá trình phạm tội, thì cách thức anh nghĩ ra sẽ chắc chắn hơn cách thức còn lại. Mà không, thậm chí tôi còn nghĩ rằng sau khi khóa cửa lại, hung thủ đã gây ra tiếng động lớn, cố tình đánh thức Hasunuma nữa.”

“Cố tình đánh thức ư?” Yukawa chau mày. “Mục đích của việc làm đó là gì?”

“Để khiến Hasunuma sợ hãi.”

“Sợ hãi…” Yukawa ngạc nhiên mở tròn mắt, lưng dựng thẳng dậy. “Ý tưởng mới mẻ thật.”

“Tôi đang nói với giả định rằng động cơ giết Hasunuma là để trả thù. Tôi đã thử nghĩ xem nếu người thân mình bị giết, tôi sẽ muốn trả thù như thế nào. Nếu là tôi, chắc chắn tôi sẽ không trùm túi ni lông lên đầu gã rồi dùng khí heli làm gã chết ngạt như vậy. Nhưng lý do không phải là vì cách thức đó rườm rà, phiền phức. Anh nghĩ là vì sao?”

“Tôi không biết.” Yukawa lắc đầu.

“Nói thực với anh, gần đây việc tự sát bằng khí heli đã được biết tới rộng rãi trên mạng. Anh có biết vì sao không?”

Yukawa suy nghĩ một chút rồi lầm bầm như nói với chính mình:

“Vì có thể chết một cách nhẹ nhàng… ư?”

“Đúng vậy.” Kaoru gật đầu. “Nếu nhanh, chỉ một hơi hít vào là bất tỉnh, rồi cứ như vậy mà mất mạng. Cách này được nhiều người muốn tự sát để mắt tới bởi họ hầu như sẽ không phải chịu đau đớn gì cả. Hung thủ liệu có chọn cách thức nhẹ nhàng đó để giết kẻ mình căm hận không? Nếu là tôi, tôi sẽ chọn một cách thức khiến cho gã sợ hãi và đau đớn hơn thế.”

“Cô nói có lý.” Nói rồi Yukawa bắt tréo cặp chân dài. “Không tầm phào chút nào. Rất hợp lý và thuyết phục.”

“Thế nên tôi nghĩ giả thuyết của anh mới đúng sự thực. Sau khi cố tình đánh thức Hasunuma, hung thủ bắt đầu bơm khí heli vào phòng. Nồng độ khí ô xy giảm dần từng chút một, chẳng mấy chốc Hasunuma bắt đầu thấy đau đầu, buồn nôn. Hơn nữa gã đang bị nhốt kín, tôi nghĩ gã đã sợ hãi lắm.”

“Một hình thức xử tử hình tương xứng với tên tội phạm giết người tàn bạo. Ý tưởng rất độc đáo, nhưng có một điểm khó khăn.

Đó là sẽ cần tới lượng khí heli rất lớn.”

“Quả nhiên là chuyện đó.” Kaoru cắn môi. “Bình khí dùng để thổi quả bóng bay khổng lồ kia vẫn bình thường, còn nếu hung thủ tự đi mua bình khí cao áp thì sẽ để lại dấu vết…”

Nói tới đó không hiểu sao nét mặt Yukawa chợt dãn ra đầy vui vẻ.

“Có chuyện gì vậy ạ?”

“Không có gì, lâu lắm mới gặp lại cảnh này nên tôi thấy hoài niệm thôi. Một nữ cảnh sát trẻ tuổi xinh đẹp đang đứng trước mắt tôi và khiến tôi phải vò đầu bứt tai tìm câu trả lời.”

“Tôi có còn trẻ lắm đâu.”

“Vậy là cô không phủ định ý ‘xinh đẹp’ nhỉ?”

Kaoru lườm vị học giả vật lý mà cô quen biết đã lâu.

“Nếu anh muốn trêu cười tôi thì tôi đi về đây.”

“Đội của cô đã điều tra được gì thêm về bình khí được tìm thấy kia chưa?” Yukawa phớt lờ câu nói của Kaoru, hỏi.

“Chúng tôi đã tìm hiểu được rằng nó được dùng ở công viên Kikuno trong ngày diễn ra cuộc diễu hành, và khoảng thời gian nó bị mất cắp. Người dùng nó trước đó có chứng cứ ngoại phạm.”

“Một thu hoạch lớn đấy chứ, nhưng có vẻ cô không nghĩ thế nhỉ?”

Kaoru thở dài.

“Từ hôm qua, người của chúng tôi đã tỏa ra tìm xem có nhân chứng nào bắt gặp vụ trộm bình khí không, có thấy ai khả nghi mang theo túi đồ có thể chứa bình khí đó không, camera an ninh gần đây có ghi được hình ảnh gì liên quan tới việc này không… Hôm nay chúng tôi cũng tổ chức tìm kiếm từ sáng. Nhưng không thu được kết quả gì.”

“Vất vả thật. Hôm đó khán giả tứ phương đổ về từ sáng, người đi lại tràn lên cả hai bên đường. Có khác nào tìm kim dưới đáy biển chứ.”

“Nếu bình khí đó được dùng để gây án, thì để kịp thời gian, chắc chắn hung thủ đã dùng tới ô tô. Để đi từ công viên tới hiện trường gây án, hắn sẽ phải chạy ngang qua một con đường lớn. Một thiết bị giám sát thuộc hệ thống N-system được lắp đặt tại giao điểm giữa hai con đường này, chúng tôi đang điều tra danh tính những người ngồi trên xe đi qua điểm này trong khung giờ thủ phạm gây án ạ…”

“Nghĩa là cảnh sát chưa xác định được các đối tượng có khả năng liên quan tới vụ án?”

“Vâng. Vừa rồi anh nói đó là một thu hoạch lớn, nhưng tôi cảm thấy ngược lại. Sau khi tìm thấy bình khí ấy, tôi cảm thấy việc điều tra trái lại đã trở nên rối rắm hơn nhiều.”

Yukawa khoanh tay, dựa lưng vào ghế sô pha.

“Phát ngôn của cô nghiêm trọng đấy.”

“Chuyện này tôi nói ở đây thôi, anh đừng kể lại cho ai nhé.”

Kaoru thấp giọng nói. “Anh đã nghe kể về nơi tìm thấy bình khí heli chưa ạ?”

“Kusanagi kể nó được tìm thấy ở một bụi cỏ nào đó.”

“Nó được tìm thấy giữa bụi cỏ cách hiện trường khoảng 20 mét ạ. Nếu tìm kiếm thứ gì đó, cảnh sát thường sẽ điều tra trong bán kính ấy. Vứt đồ như thế chẳng khác nào lạy ông tôi ở bụi này cả. Hơn thế trong đó còn có cả tóc của Hasunuma. Trên bình khí có dấu vân tay, rất dễ dàng xác định được nơi chốn và khoảng thời gian nó bị đánh cắp. Mọi thứ thuận lợi một cách quá mức. Nếu phán đoán hành động của hung thủ dựa trên chứng cứ ấy, sẽ có nhiều người có được bằng chứng ngoại phạm… Như các khách quen của quán Namikiya chẳng hạn.”

“Đúng là chỉ nên nói chuyện này ở đây thôi. Vì sau này tôi vẫn còn muốn lui tới quán Namikiya nữa.”

“Xin lỗi anh. Nghe đội trưởng của tôi nói giờ anh cũng trở thành khách quen của quán rồi ạ?”

“Món nướng tổng hợp ở đó ngon lắm.” Sau khi nói với vẻ mặt thoải mái và hài lòng, biểu cảm trên mặt Yukawa chợt đanh lại. “Vậy cô muốn nói bình khí heli đó là vật chứng giả, được hung thủ chuẩn bị để làm rối cuộc điều tra đúng không?”

“Tôi nghĩ vậy. Thực tế hung thủ đã dùng một bình khí heli khác, và bình khí đó đương nhiên đã được vứt ở một nơi khác. Có điều…”

Kaoru nghiêng đầu. “Dù như vậy, tôi vẫn thấy nghi hoặc về cách thức gây án. Tại sao hung thủ nhất quyết dùng khí heli như vậy? Sự nhất quyết đó từ đâu mà ra?”

“Tại sao hắn nhất quyết dùng khí heli ư?” Nói xong câu đó, Kaoru thấy Yukawa lặng đi một nhịp. Anh nhìn lên không trung với ánh mắt nghiêm túc, sau đó thở một hơi thật dài.

“Anh định nói gì ạ?” Kaoru hỏi.

“Tình trạng ở hiện trường là như thế này, một tấm bạt được trải trên nền nhà, bên trên đó có trải đệm và chăn, Hasunuma nằm ngã trên đó.”

“Vâng, tôi biết. Chuyện đó có gì bất thường ư?”

Nhưng Yukawa không trả lời ngay, anh chìm vào suy nghĩ. Nét mặt anh lúc này là nét mặt của một nhà khoa học.

“Anh Yukawa…” Kaoru gọi.

“Chờ tôi một chút.” Nhà vật lý học đưa tay lên, ngăn cô lại.

Trạng thái đó diễn ra trong khoảng 1 phút, sau đó Yukawa ngẩng mặt lên.

“Tôi muốn cô điều tra giúp vài việc. Mấy việc này chắc hỏi lại bên khám nghiệm là biết thôi.”

“Việc gì cơ ạ?” Kaoru vội lấy sổ tay ra.

“Có mấy việc cơ, lát tôi sắp xếp lại rồi nói với cô. Trước đó tôi muốn hỏi cô chuyện này. Tôi thấy Kusanagi từ đầu đã nhận định rằng vụ án này liên quan tới cái chết lạ thường của Namiki Saori, nhưng mọi người đã tính tới các khả năng khác chưa?”

“Khả năng khác là khả năng nào ạ?”

“Ý tôi là ngoài họ ra, chắc cũng có những người khác căm hận Hasunuma nữa. Thực tế, chính bản thân Kusanagi cũng có cảm xúc đặc biệt với Hasunuma mà.”

Kaoru hiểu điều Yukawa muốn nói.

“Vụ án 23 năm trước… ừm…” Cô mở sổ tay ra, xem lại tên nạn nhân. “Anh muốn nói tới người nhà của cô bé Motohashi Yuna à?”

“Rất có thể là họ, đúng không?”

“Đúng vậy, nhưng tôi nghĩ khả năng này khá thấp.”

“Tại sao?”

“Đơn giản thôi. Là vì thời gian trôi qua quá lâu rồi. Vụ án đó quả thực rất tàn nhẫn. Phán quyết cuối cùng lại rất vô lý, người nhà nạn nhân hẳn đã vô cùng bất hận. Nhưng nếu họ ra tay trả thù, tôi nghĩ họ đã thực hiện từ sớm rồi, chứ không chờ tới lúc này đâu.”

“Cái đó phải hỏi người trong cuộc mới biết được. Có thể họ có lý do riêng nào đó. Dù sao, tôi cũng không thể tán thành việc loại trừ khả năng ấy… Cô có báo cáo lại với Kusanagi về việc tới đây ngày hôm nay không?”

“Tất nhiên là có ạ.” Kaoru đáp. “Tôi không có lý do gì phải giấu cả.”

“Nếu thế, hãy chuyển lời giúp tôi. Bảo cậu ấy rằng dù ban đầu cậu ấy không có kế hoạch này, nhưng cậu ấy nên điều tra hoàn cảnh hiện tại của gia đình nạn nhân và những người liên quan tới vụ án 23 năm trước. Có thể cậu ấy sẽ tìm thấy chìa khóa kết nối tới vụ án lần này. Mà không, chắc chắn cậu ấy sẽ tìm thấy.”

Kaoru cảm thấy kỳ lạ khi nghe giọng nói đầy tự tin ấy.

“Có điều gì đó khiến anh tin chắc như vậy ư? Có thể cho tôi biết lý do anh quả quyết như vậy được không?”

“Lý do đó là…” Yukawa dựng ngón tay trỏ lên. “Nếu giả thuyết mới tôi vừa dựng lên là đúng, thì cách suy luận hiện tại sẽ thiếu mất một mảnh ghép để hoàn chỉnh. Và mảnh ghép đó chỉ tồn tại trong quá khứ mà thôi.”