Chương 27
Có tiếng cười lớn vang lên trên đỉnh đầu, Natsumi rời mắt khỏi điện thoại, nhìn lên ti vi. Hiện lên trên màn hình tinh thể là hình ảnh một diễn viên hài đang bơi trên dòng sông bẩn. Chương trình mà các nghệ sĩ phải thử sức trong nhiều lĩnh vực này có tỉ lệ khán giả theo dõi rất cao. Tối nay là lần đầu Natsumi mở kênh này, nhưng nó thật sự nhàm chán nên cô lại lập tức vùi đầu vào các trang mạng xã hội.
Đồng hồ chỉ gần 8 giờ tối. Dù không có khách quán vẫn bật ti vi, đó là phong tục từ xưa ở quán Namikiya. Họ làm thế là để khi khách bước vào, không khí trong quán không bị im lìm quá. Bình thường giờ này quán luôn mở kênh NHK. Nhưng hôm nay cô chuyển kênh là vì không muốn xem chương trình tin tức. Dù tin tức đó không liên quan tới gia đình Natsumi, nhưng lúc này cô không muốn nghe tin về các vụ tai nạn hay vụ án chút nào.
Sau ngày Hasunuma chết, quán nhà cô vắng khách hơn hẳn. Chỉ có lúc 7 giờ là có vài khách tới, còn ngoài khung giờ ấy thì vắng tanh.
Hẳn là mọi người nghĩ chủ quán này là tội phạm giết người nên mới muốn tránh càng xa càng tốt như vậy. Dẫu thế nhà cô cũng chẳng thể treo biển lên mà thanh minh rằng “Gia đình chủ quán có bằng chứng ngoại phạm”.
Natsumi nhìn thấy bóng người phía bên kia của lưới. Cô đứng dậy khỏi ghế trước khi cửa được mở ra.
Người bước vào là Yukawa. “Chào chú ạ,” Natsumi cố chào với giọng thật tươi tỉnh.
Yukawa nhìn qua một lượt trong quán rồi chọn chiếc bàn bốn người ngồi.
“Cho chú bia và món nướng tổng hợp nhé. Và cả 1 suất cơm cá thu hầm tương miso nữa.” Vừa lau tay bằng chiếc khăn Natsumi đặt xuống bàn, Yukawa vừa nói.
“Vâng ạ.”
Cô vào bếp báo món ăn khách gọi cho bố, rồi đặt món ăn kèm, bia và cốc lên khay, bưng tới bàn Yukawa. Món ăn kèm hôm nay là thạch nưa cay.
“Thật hiếm thấy chú tới đây vào giờ này.”
“Hôm nay chú mải nói chuyện với một vị khách mấy năm mới gặp nên tới trễ hơn mọi khi.”
“Thế ạ? Khách tới chỗ chú thì chắc là một nhà vật lý học rồi?”
“Không, có thể nói vị khách này một chủng người trái ngược hoàn toàn với bọn chú.” Yukawa tháo kính xuống, lấy mảnh vải trong túi áo ngực ra lau mắt kính. “Một cảnh sát điều tra.”
“Ơ… Giờ này vẫn có cảnh sát tới tìm chú ạ?”
Hôm trước Natsumi đã nghe Yukawa kể có cảnh sát tới tìm anh để hỏi về chứng cứ ngoại phạm của cô.
“Chú bảo khách mấy năm không gặp rồi mà. Vị cảnh sát này khác. Là một người chú quen từ trước.”
“Ồ…”
Một nhà vật lý học và một cảnh sát điều tra ư… Điểm kết nối giữa họ là gì nhỉ, Natsumi nghĩ bụng.
“Mà này, tối nay anh Tojima đã tới đây chưa cháu?” Yukawa sửa lại kính, hỏi.
“Bác Tojima ạ? Dạ chưa, tối nay bác ấy chưa đến. Có thể lát nữa bác ấy sẽ đến ạ. Chú có chuyện gì muốn gặp bác ấy à?”
“Không có gì, chú chỉ muốn có một người để nói chuyện cùng thôi. Trong số khách quen của quán, chắc chỉ có anh ấy tới đây vào giờ này.”
“Dạ vâng.”
Sau khi Hasunuma chết, Tojima vẫn tới quán hằng ngày giống như trước đây, thi thoảng lại hỏi Natsumi xem tình hình có gì thay đổi không. Bác ấy không nói ra, nhưng có lẽ cũng lo lắng cho gia đình mình lắm, thật đáng quý, Natsumi nghĩ.
Lúc Tojima tới, Yukawa đã sắp ăn xong suất cơm. “Ồ, chào giáo sư. Tôi có thể ngồi cùng anh được không?” Vừa nói, Tojima vừa kéo chiếc ghế ở phía đối diện ra.
“Mời anh.” Yukawa mỉm cười, gật đầu.
Tojima gọi bia như mọi khi.
“Chú Yukawa đợi bác Tojima mãi đấy ạ. Chú ấy bảo muốn có người nói chuyện cùng ạ.”
Natsumi nói, nét mặt Tojima lập tức hớn hở.
“Thật vinh hạnh. Nếu anh muốn nói chuyện với một ông già như tôi thì lúc nào tôi cũng sẵn sàng. Có điều chuyện đao to búa lớn là tôi chịu đấy. Tôi không chơi cá độ, cũng không có sở thích đặc biệt nào cả.”
“Sở thích của anh là công việc ư?”
“Nói cho ngầu thì là như vậy.” Tojima sờ sờ đằng sau mái tóc vuốt ngược của mình.
“Vậy chúng ta nói chuyện công việc đi.” Yukawa nói. “Lần trước anh kể công ty của anh làm về thực phẩm chế biến sẵn nhỉ? Sản phẩm chủ lực là gì vậy?”
“Ô, chuyện đó à.” Tojima uống một ngụm bia với vẻ rất ngon miệng. Sản phẩm đem lại doanh thu lớn nhất cho Công ty tôi là thực phẩm đóng trong túi nhựa mỏng. Chúng được bảo quản ở nhiệt độ thường. Thế nên thời đại mà việc bán hàng qua mạng bùng nổ như hiện nay, chúng rất được ưa chuộng. Hương vị của chúng cũng không tệ chút nào. Tuy không thể so sánh với đồ ăn ở quán Namikiya, nhưng độ ngon của chúng có thể sánh ngang các hàng quán bình thường đấy.”
“Ra vậy. Thực phẩm đông lạnh thì sao?”
“Đương nhiên là có.” Tojima gật đầu. “Nó cũng là thực phẩm chủ lực của công ty tôi, ngang với thực phẩm đóng túi nhựa mỏng. Trong đó, cơm rang và há cảo là hai mặt hàng bán chạy nhất.”
“Chỗ anh dùng loại tủ lạnh nào vậy?”
“Loại tủ lạnh á? Là sao…?”
“Thì tôi thấy có rất nhiều loại, tủ lạnh theo phương thức nén khí trục vít này hoặc nén khí pít tông. Xưởng của anh Tojima đang sử dụng loại nào?”
Tojima “Ồ” một tiếng, lưng ngả ra sau.
“Học giả có khác, mối quan tâm của anh thật khác người thường.
Anh quan tâm tới những chuyện kiểu đó sao?”
“Xin lỗi anh, tôi vẫn hay bị nói là lập dị mà.”
“Thú vị thật. Ừm, câu hỏi của anh là gì ấy nhỉ?”
“Xưởng của anh đang dùng loại tủ lạnh nào?”
“À, phải rồi. Tủ lạnh chính của chúng tôi là một tủ lạnh nén khí trục vít.”
“Nghĩa là ngoài tủ lạnh chính đó, bên anh có cả những loại tủ lạnh khác nữa à?”
“Vâng, chúng tôi dùng tủ lạnh theo mục đích sử dụng…”
“Màng tế bào của thực phẩm sẽ khó bị phá hủy hơn nếu chúng được cấp đông trong thời gian ngắn. Hẳn là các anh đang dùng một loại tủ lạnh đặc thù nào đó để có được những sản phẩm tuyệt hảo đúng không?”
“Chà, anh biết rõ thật…” Natsumi cảm thấy tông giọng của Tojima hơi thấp xuống một bậc.
Có tiếng cửa lưới gỗ mở ra lạch cạch. Natsumi nhìn ra cửa, một người phụ nữ trung niên đang bước vào. Người này thi thoảng lại tới, nhưng chưa đến mức là khách quen của quán. Người phụ nữ giơ bốn ngón tay lên, “Chúng tôi có bốn người, không sao chứ?”
“Dạ không sao. Xin mời quý khách ạ.” Natsumi mời họ tới chiếc bàn dành cho sáu người ngồi.
Theo sau vị khách nữ, ba người phụ nữ khác cũng sàn sàn tuổi vị khách nọ lần lượt bước vào. Chờ họ yên vị, Natsumi bèn bưng khăn ướt ra, hỏi họ gọi món gì. Từ cách nói chuyện của họ, có thể thấy họ là một nhóm bạn khá thân với nhau. Dường như họ vừa cùng nhau đi xem kịch về. Có lẽ vì phấn khích nên ai nấy đều nói khá to, và dường như họ rất thích tám chuyện.
Sau đó, Natsumi phải đi qua đi lại giữa bàn họ và nhà bếp nên không nghe được nội dung cuộc nói chuyện giữa Yukawa và Tojima nữa. Nhìn qua thì thấy cuộc nói chuyện có vẻ không được sôi nổi cho lắm. Natsumi còn cảm thấy nét mặt Tojima hơi đanh lại.
Không lâu sau Yukawa giơ tay lên, gọi Natsumi tới tính tiền.
Trả tiền xong, nhà vật lý học quay sang nói với Tojima, “Cảm ơn anh vì đã dành thời gian quý giá cho tôi.” Nói rồi Yukawa rời khỏi quán.
Tojima cũng bảo “Natsumi ơi, tính tiền giúp bác”, Natsumi tính tiền rồi mang mảnh giấy ghi số tiền tới bàn Tojima.
“Anh Yukawa tới quán lúc mấy giờ thế cháu?” Vừa lấy mấy tờ 1000 yên trong ví ra, Tojima vừa thấp giọng hỏi.
“Khoảng 8 giờ ạ.”
“Không phải anh ta thường tới sớm hơn sao?”
“Vâng, chú ấy bảo hôm nay mải nói chuyện với một người quen lâu năm nên tới trễ ạ.” Natsumi cũng thấp giọng đáp. “Nghe nói người quen ấy là một cảnh sát điều tra ạ.”
“Cảnh sát điều tra ư?” Lông mày Tojima khẽ động. “Một học giả và một cảnh sát điều tra sẽ nói chuyện gì với nhau nhỉ?”
“Chuyện đó cháu không hỏi kỹ ạ.”
Tojima lặng thinh, chìm vào suy nghĩ.
Natsumi cầm tiền thừa trở lại bàn Tojima, anh không đếm lại mà cất vào ví luôn, rồi không nói không rằng đi vào sâu phía trong quán.
Anh đứng trước quầy, nói gì đó với Yutaro đang ở trong bếp.
Sau đó Tojima rời khỏi quầy, chào tạm biệt Natsumi rồi ra khỏi quán.
Natsumi nhìn vào bếp. Yutaro đang làm món chiên.
“Bố ơi, bố vừa nói chuyện gì với bác Tojima thế ạ?”
“Không có gì. Mấy chuyện vô thưởng vô phạt ấy mà.” Yutaro đáp, tay vẫn không ngừng lại.
Natsumi bắt gặp ánh mắt của Machiko ở phía trong. Mẹ cô bé hơi nghiêng đầu. Có lẽ chị cũng không nghe thấy cuộc trao đổi giữa chồng và Tojima.
“Này, đầu óc em lơ đãng gì thế?” Yutaro nói với vợ. “Mau tay lên kẻo nguội hết bây giờ.”
“À, vâng ạ…” Lúc đó Machiko đang đặt trứng cuộn lên đĩa.
“Món ăn xong rồi đấy. Natsumi, con bưng ra đi.” Yutaro nói với giọng hơi bực bội, anh đặt đĩa cá nục chiên xù lên quầy.