← Quay lại trang sách

Chương 28

Cậu thay sang bộ đồ nỉ mặc ở nhà trong phòng riêng rồi trở lại phòng ăn, trên bàn các món ăn đã được bày ra. Trên chiếc đĩa lớn là món thịt lợn rang gừng, còn đĩa nhỏ là món cải bó xôi luộc dầm nước tương. Ngoài ra còn có món canh mi sô đậu hũ. Sự kết hợp này giống như một bữa ăn gia đình kiểu mẫu vậy.

Tomoya ngồi xuống ghế, đặt điện thoại lên bàn, nói, “Con mời mẹ ăn cơm.”

“Ăn đi con.” Bà Rie đặt bát cơm trước mặt con trai. “Thật hiếm thấy con về muộn như hôm nay.”

“Gần hết giờ làm trưởng phòng con lại đổi ý, muốn phần thiết kế phải xong trước sáng mai. Tất nhiên ai chẳng muốn làm hài lòng khách hàng nhưng cũng phải nghĩ cho nhân viên một chút chứ.”

Cậu thở dài, vươn tay gắp món thịt lợn rang gừng. Chiếc đồng hồ treo tường chỉ gần 10 giờ tối. Rất hiếm khi cậu phải làm thêm quá 2

tiếng đồng hồ.

“Vất vả cho con rồi.”

Bà Rie đã ăn từ trước lúc này đi về phía bồn rửa, bắt đầu rửa chén bát. Tomoya cảm thấy đã lâu rồi cậu mới ngắm bóng lưng mẹ thế này. Tháng trước mẹ cậu đã bước qua tuổi 50, tóc bạc đã nhiều lên đáng kể. Hoặc là vì bà quá bận rộn, không có thời gian tới tiệm làm tóc chăng?

Bà Rie nấu ăn rất ngon. Món thịt lợn rang gừng tối nay hơi mặn, nhưng nếu ăn kèm bắp cải thái sợi xếp đầy trên đĩa thì vị lại rất vừa phải. Tomoya thấy rất ngon miệng.

Lúc Tomoya đưa miếng cơm cuối cùng của bát đầu tiến lên miệng, chiếc điện thoại trên bàn chợt reo vang. Nhìn số điện thoại gọi đến, cậu ngạc nhiên. Cuộc gọi từ Tojima.

Cậu đứng lên, cầm điện thoại ra hành lang.

“Cháu Takagaki đây ạ.” Cậu nói nhỏ.

“Tôi Tojima đây. Giờ cậu có tiện nghe điện thoại không?” Giọng nói trầm thấp khiến Tomoya cảm thấy có thứ gì đó không bình thường.

“Vâng, có chuyện gì thế ạ?”

“Sau hôm đó ở chỗ cậu có gì thay đổi không? Cảnh sát có tìm tới nữa không?”

“Dạ, không ạ…”

“Thế à? Thế thì tốt.”

“Có chuyện gì thế chú?”

“Ừm…” Tojima ngừng lại một chút rồi nói tiếp, “Là chuyện về giáo sư.”

“Giáo sư… nào ạ?”

“Giáo sư Yukawa ấy. Chắc thỉnh thoảng cậu cũng gặp anh ta ở quán Namikiya đúng không?”

“À…” Tomoya bối rối trước cái tên cậu không ngờ tới. Cậu biết Yukawa. Chú ta hơi kỳ cục, nhưng hiểu biết rộng, nói chuyện rất xúc tích. “Có chuyện gì với chú Yukawa thế ạ?”

“Chúng ta nên thận trọng với anh ta.”

“Ơ, thận trọng là sao ạ?”

” “Không rõ nguồn con ra sao, nhưng dường như anh ta đang tìm hiểu nhiều chuyện quanh vụ án lần này. Nghe nói anh ta có người quen là cảnh sát điều tra. Rất có thể anh ta được cảnh sát nhờ do thám hộ.

“Chú ấy ư?”

Tomoya nhớ lại gương mặt Yukawa. Cậu không nghĩ Yukawa là kiểu người làm những việc như vậy.

“Mấy ngày tới cậu có dự định tới quán Namikiya không?”

“Quán Namikiya ấy ạ? Dạ không, cháu không định tới đó.”

“Nếu thế, thời gian tới cậu không nên đến đó thì hơn. Nếu cậu gặp Yukawa ở đó, có thể anh ta sẽ thăm dò cậu đấy. Tôi chỉ muốn nói những chuyện không liên quan tới vụ án, nhưng anh ta lại đột nhiên hỏi những chuyện tôi không ngờ tới. Anh ta cứ tỉnh bơ mà hỏi về những việc tôi làm trong ngày diễn ra diễu hành đấy.”

“Hỏi chú ấy ạ?”

“Ừ. Vì không lường trước được nên tôi hơi lúng túng. Điều làm tôi ngạc nhiên hơn cả là anh ta đã nhắc tới thứ đó. Anh ta đã hỏi về hệ thống cấp đông ở công ty tôi.”

“Tại sao chú ấy lại hỏi chuyện đó nhỉ…”

“Không biết nữa. Túm lại chuyện là như vậy, nên cậu đừng lại gần anh ta thì hơn. Nếu anh ta gọi cậu và bảo muốn gặp, hãy lấy đại một cái cớ nào đó mà từ chối.”

“Dạ vâng ạ. Cháu sẽ thận trọng.”

“Ừ. Thế nhé, hẹn gặp lại cậu.”

Tojima định ngắt máy, Tomoya vội gọi. “A, chờ đã, chú Tojima.

Cháu vẫn thấy băn khoăn lắm.”

“Về cái gì cơ?”

“Thì, rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra, ai đã làm gì vậy chú?”

Cậu nghe thấy tiếng thở dài.

“Chuyện này tôi đã giải thích nhiều lần rồi mà. Cậu không nên biết gì cả. Như thế tốt cho cậu hơn.”

“Nhưng mà…”

“Nghe này, Takagaki.” Tojima ngắt ngang lời Tomoya. “Như tôi nói lúc đầu, khi gặp chuyện bất khả kháng, cậu có thể nói ra sự thật.

Cậu không cần nói dối, cũng không cần giấu giếm gì cả. Thế nên cậu không nên biết những chuyện thừa thãi. Cậu hiểu chưa? Thôi, tôi ngắt điện thoại đây.”

Tomoya vẫn chưa phục. Nhưng cậu cũng không nghĩ ra được câu gì để phản đối. Cậu hiểu Tojima muốn điều tốt cho cậu.

Thấy cậu im lặng, Tojima liền ngắt máy. Gương mặt chán ghét những lời phàn nàn của lũ trẻ ranh của Tojima như hiện ra trước mắt cậu.

Tomoya quay lại phòng với tâm trạng ủ dột. Ngồi phía đối diện bàn ăn, bà Rie nhìn thẳng vào mặt cậu.

“Mẹ rửa bát xong rồi ạ?” Vừa nói Tomoya vừa ngồi xuống ghế, cầm đũa lên.

“Ai vừa gọi tới vậy?” Bà Rie hỏi.

“Một anh ở công ty con ạ. Hình như anh ấy cũng bị trưởng phòng ép làm phần việc khó giống như con.”

“Sao con lại nói dối?” Bà Rie ngước mắt nhìn chằm chằm vào mắt cậu.

“Con có nói dối đâu.” Tomoya lảng tránh ánh mắt mẹ.

“Mẹ nghe thấy con nhắc đến quán Namikiya.”

Toàn thân cậu nóng bừng lên.

“Mẹ nghe nhầm đấy. Con đâu có nói tới chuyện đó.”

“Thế mẹ đã nghe nhầm với từ gì? Con nói mẹ nghe xem nào.”

“Mẹ nhiều chuyện quá.” Cậu nói, mắt vẫn không nhìn bà Rie.

“Chuyện này không liên quan đến mẹ. Mẹ để kệ con đi.”

“Con trai mẹ có thể đang dính dáng tới một chuyện phiền phức.

Sao mẹ có thể bỏ mặc không quan tâm được?”

“Chuyện phiền phức gì chứ?” Tomoya ngẩng đầu lên, nhìn bà Rie.

Rồi cậu giật mình, người ngả về phía sau. Bởi mắt mẹ cậu đang đỏ bừng lên.

“Mẹ đang muốn hỏi con đó. Rốt cuộc con đang làm gì vậy? Con đang dính dáng tới chuyện gì?” Giọng bà Rie run run. “Con nói mình sẽ thận trọng. Thận trọng trước cái gì vậy?”

Tomoya lại lảng tránh ánh mắt mẹ.

“Mẹ không cần phải lo gì đâu.”

“Vậy con kể cho mẹ đi. Hãy cho mẹ biết sự thật.” Tomoya buông đũa xuống. Cậu cảm ơn mẹ về bữa ăn rồi đứng lên. Giờ cậu không còn tâm trí đâu mà ăn uống nữa cả.

“Xin con, hãy trả lời mẹ một câu này thôi được không?” Bà Rie nói với giọng nài nỉ. “Con không dính dáng gì tới vụ án mà gã đàn ông sát hại Saori bị giết đấy chứ?”

“… Đương nhiên rồi ạ.”

Cậu cảm ơn mẹ lần nữa rồi quay lưng đi, bước ra hành lang. Vừa đi về phòng, cậu vừa cảm thấy lòng mình càng ngày càng rối rắm.

“Vậy con kể cho mẹ đi. Hãy cho mẹ biết sự thật.” Câu nói của bà Rie văng vẳng trong đầu cậu.

Đó cũng là điều bản thân Tomoya muốn biết.