Chương 29
Ông Niikura ngồi trên ghế xô pha trong phòng khách, nói chuyện qua điện thoại. Đầu dây bên kia là Tojima.
Nhìn sắc mặt chồng, bà Rumi biết nội dung cuộc nói chuyện không tốt lành gì. Vốn dĩ ngay từ lúc có cuộc gọi đến, chồng bà nói “Là anh Tojima”, bà đã có dự cảm xấu.
“Giáo sư, là anh giáo sư ấy hả? Người tên Yukawa. Sao anh ta lại làm vậy nhỉ?” Ông Niikura chau mày.
Bà không biết chồng đang nói chuyện gì. Yukawa hình như là vị học giả mà thỉnh thoảng bà gặp mặt tại quán Namikiya. Có chuyện gì với anh ta ư? Những nét mặt chồng bà vẫn u ám như cũ. Có vẻ chuyện họ đang nói không đơn giản là một chuyện vô thưởng vô phạt.
Không muốn nhìn chồng trong bầu không khí u ám, bà Rumi liền vào bếp. Sau cuộc điện thoại, nhất định chồng bà sẽ thông báo một việc nghiêm trọng. Bà quyết định sẽ pha trà nhài, để tâm trạng ông dịu đi một chút.
Bà ấn nút đun lại nước trên chiếc bình đun nước, rồi lấy xuyến và tách trà thủy tinh ra đặt đó. Trên kệ xếp rất nhiều hộp trà. Bà với lấy hộp trà nhài ưa thích của mình, định mở nắp thì bị trượt tay. Hộp trà rơi xuống, những lá trà khô vương vãi trên sàn bếp.
Nhìn cảnh tượng đó, tâm trạng bà chợt trở nên u ám. Bà không có ý định dọn dẹp ngay, chỉ đứng sững ở đó.
Sao mọi chuyện lại thành ra thế này?
Những ngày tháng cũ viên mãn biết bao. Những ngày đó thật kỳ diệu…
Gia đình bà Rumi không hề khá giả. Bố bà là tài xế taxi tự do, nhưng có lẽ ông không tháo vát lắm, theo lời mẹ bà kể, ông toàn chạy xe ở những nơi ít khách. Thế nên khi bà Rumi lên lớp năm lớp sáu, mẹ bà nghĩ mình cũng phải làm việc, từ đó mẹ bà bắt đầu công việc làm thêm theo ca ở siêu thị gần nhà.
Những lúc ở một mình, Rumi thường nghe nhạc. Cạnh nhà Rumi có một chị hàng xóm học cấp ba, chị này thường để lại cho Rumi những đĩa CD chị ấy đã nghe chán. Tất cả đều không phải các ca khúc thịnh hành ở thời điểm đó, nhưng Rumi vẫn rất vui. Cô bé Rumi nghe đi nghe lại, thuộc lòng giai điệu và ca từ của những ca khúc đó.
Chiếc máy phát đĩa CD bỏ túi mà Rumi nài nỉ mẹ mua cho là một món bảo vật đối với cô bé. Khi ra ngoài, dù chỉ đi một chút rồi về, cô bé cũng nhét nó vào сặр.
Hồi cấp hai, Rumi trở thành bạn với một cô bé cùng lớp đã được học piano từ nhỏ. Tên cô bé này là Kumiko.
Một lần, khi cả hai nói chuyện về các ca khúc yêu thích của nhau, Kumiko bèn rủ cô bé tới quán karaoke. Rumi hơi ngạc nhiên. Đã mấy lần bố mẹ đưa Rumi tới quán karaoke, nhưng cô bé không nghĩ nơi đó lại cho phép trẻ con không có người lớn đi kèm được vào.
“Không sao đâu. Vả lại buổi trưa hát cũng rẻ nữa.” Có vẻ Kumiko đã quen tới đó rồi.
Trưa thứ Bảy, hai cô bé bước vào một quán karaoke trước nhà ga.
Kumiko bảo Rumi hát trước, Rumi hơi lưỡng lự nhưng cuối cùng cũng hát ca khúc yêu thích của mình. Đó là lần đầu tiên cô bé hát trước mặt một người không phải bố mẹ mình.
Kumiko vỗ tay, mắt lấp lánh, nói thật không ngờ Rumi lại hát hay đến vậy. Rumi ngượng ngùng vì nghĩ bạn đang khen động viên mình thôi, nhưng Kumiko lại nói với ánh mắt nghiêm túc, “Cậu còn tự tin về ca khúc nào nữa? Hát cho tớ nghe nữa đi.”
Chẳng có ai khó chịu khi được khen bao giờ. Hơn nữa Rumi vốn thích hát. Đang lưỡng lự không biết nên hát bài gì thì Kumiko liền gợi ý một bài, “Cậu hát được bài đó không?” Đó là một bài hát thịnh hành trước đó một thời gian, bài hát này yêu cầu tông giọng cao, rất khó hát.
Rumi nói chưa hát ca khúc này bao giờ nhưng có lẽ sẽ hát được,
rồi cầm lấy cây mic. Việc cất tiếng hát hòa theo điệu nhạc khiến tâm trạng cô bé thật thoải mái. Cơ thể cô bé hòa vào giai điệu, cảm giác như cô bé đang dần tan chảy ra.
Rumi hát xong, Kumiko vỗ tay. Kumiko khen, “Như thế này không gọi là hát hay nữa, mà sánh ngang với các ca sĩ chuyên nghiệp rồi.
Với tài năng này cậu có thể trở thành ca sĩ chuyên nghiệp đó.” Và rồi, câu nói tiếp theo của Kumiko đã thay đổi cuộc đời sau này của Rumi.
“Chúng mình cùng lập ban nhạc đi. Tớ đang tìm một người giống như cậu đó.”
Rumi ngạc nhiên. Cô bé thích hát, nhưng chưa từng nghĩ tới việc tham gia các hoạt động âm nhạc. Khi nghe Kumiko nói ra mong muốn đầy nhiệt huyết của mình, và sau khi cả hai nói chuyện với nhau thật nhiều, điều đó đã trở thành một ước mơ vừa cụ thể vừa đầy hấp dẫn đối với Rumi.
Kumiko nói lập ban nhạc, nhưng cả hai đã bắt đầu hoạt động với nhóm chỉ gồm giọng hát chính và người đệm đàn piano. Tên ban nhạc là “Miruku”. Tên này được tạo nên từ các âm tiết trong tên của hai người. Lúc mới hoạt động, họ tham gia các cuộc thi nghiệp dư với những ca khúc có sẵn, nhưng rồi nhận ra rằng làm thế sẽ không được đánh giá cao nên họ bắt đầu tự sáng tác ca khúc của mình. Việc sáng tác ca khúc chủ yếu là Kumiko đảm nhiệm. Khi phần nhạc hoàn thành, Rumi sẽ viết ca từ cho nó. Rumi không biết ca từ của mình có tính văn học không. Cô bé chỉ viết sao cho bản thân dễ hát, Kumiko nói viết như vậy cũng được.
Lên cấp ba, hai người học hai trường khác nhau nhưng vẫn tiếp tục hoạt động của ban nhạc. Nhưng lúc lên lớp 12, Kumiko gợi ý chuyện tạm nghỉ hoạt động với lý do là để học ôn thi. Rumi rất bối rối. Trước nay hai người vẫn động viên nhau rằng ban nhạc của họ sẽ trở thành ban nhạc chuyên nghiệp, vì thế cô chưa từng nghĩ tới chuyện học lên đại học.
“Nếu có thể trở thành nghệ sĩ chuyên nghiệp thì tốt rồi, nhưng chúng ta cũng cần nghĩ tới khả năng không thể trở thành nghệ sĩ chuyên nghiệp chứ.”
Kumiko nói trong trường hợp đó cô muốn trở thành giáo viên, vì thế cô đặt mục tiêu theo học khoa giáo dục trường đại học.
Từ nhỏ Kumiko đã là người điềm tĩnh và có lý lẽ. Cô luôn phân biệt rõ đâu là ước mơ, đâu là hiện thực. Nhưng Rumi thì khác. Cô có cảm giác người bạn thân của mình đã đi xa, chỉ còn mình bị bỏ lại.
Rồi cũng tới lúc Rumi nói chuyện với bố mẹ và con đường tương lai của mình. Bố mẹ Rumi có vẻ không muốn Rumi học lên đại học.
Thành tích học ở trường của cô không tốt lắm, có cho cô theo học trường tự học phí đắt đỏ thì cũng chưa chắc đã mang lại lợi ích gì.
Bản thân Rumi cũng vậy. Ngoài âm nhạc, cô không muốn làm gì khác.
Đúng lúc đó, phòng trà, nơi cô lui tới vài lần, đã liên lạc với Rumi. Họ nói có người muốn biết số điện thoại của nhóm “Miruku”, liệu họ có thể cung cấp thông tin này cho người đó được không.
Nghe nói người đó là một nghệ sĩ, đang tìm kiếm các giọng hát nữ trẻ.
Rumi rất hứng thú, liền lập tức đồng ý. Người cô gặp khi đó chính là Niikura Naoki.
Niikura chơi đàn điện tử, và hoạt động trong rất nhiều ban nhạc.
Nghe nói anh còn tự sáng tác nhạc, viết lời cho các ca khúc, và thỉnh thoảng đưa những ca khúc ấy của mình cho các nghệ sĩ khác. Về sau Rumi mới biết anh khá nổi tiếng trong giới âm nhạc.
Rumi không nhận ra, nhưng Niikura đã mấy lần tới xem buổi hát trực tiếp của nhóm Miruku. Rồi khi quyết định lập một ban nhạc mới, anh nảy ra ý nghĩa chọn cô vào vị trí hát chính.
Rumi kể chuyện này với Kumiko, Kumiko mừng cho cô, còn nói,
“Thế thì tuyệt quá”. Kumiko bảo được hợp tác với các nghệ sĩ chuyên nghiệp thì còn gì bằng. Trông Kumiko có vẻ nhẹ nhõm hắn. Có lẽ trong đầu cô không nghĩ tới việc tái hợp ban nhạc Miruku nữa, nên cô cảm thấy có lỗi với Rumi.
Niikura quả quyết sẽ khiến Rumi trở thành nữ ca sĩ hàng đầu Nhật Bản. Với ai anh cũng khen Rumi thực sự có tài, và rằng ngoài cô ra không còn giọng ca nào có thể thể hiện ca khúc anh sáng tác một cách chuẩn xác đến như thế. Được khen ngợi đến vậy, Rumi cũng thấy tự tin hơn. Cô nghĩ cần phải làm gì đó để đáp lại kỳ vọng ấy.
Sau thời gian chuẩn bị một năm, ban nhạc mới chính thức ra mắt dưới trướng của một công ty đĩa hát lớn. Đĩa CD đầu tiên không gây tiếng vang lắm, nhưng ca khúc tiếp theo của ban nhạc đã được chọn làm ca khúc kết thúc cho một bộ phim hoạt hình, và trở thành một bản hit đáng kể.
Mình có thể thành công lắm chứ, giấc mơ của Rumi càng ngày càng lớn thêm. Tưởng tượng ra cảnh ban nhạc của mình sẽ tổ chức một đêm nhạc trong một hội trường lớn, và bản thân sẽ được đứng hát trước mấy chục ngàn khán giả, Rumi cảm thấy mê đắm.
Nhưng hiện thực không dễ dàng như vậy. Dần dần, dù có ra ca khúc mới cô cũng không nhận được sự chào đón của khán giả nữa.
Vé nghe nhạc bị ế, số lượng đĩa CD bán ra cũng ít.
Dù vậy cô vẫn bám trụ với hoạt động âm nhạc. Niikura tin rằng một ngày nào đó chắc chắn cô sẽ được khán giả công nhận.
“Rumi có một giọng ca rất đặc biệt. Người đời không thể không nhận ra điều đó được.” Mỗi khi say, Niikura thường hay nói như vậy.
Rumi đã theo đuổi hoạt động âm nhạc được 10 năm. Ngay trước khi cô bước sang tuổi 30, Niikura đã đề xuất với cô hai việc. Việc đầu tiên là anh sẽ rút lui khỏi hoạt động nghệ thuật.
“Không thể khơi dậy hết tài năng của em là lỗi của anh. Thật đáng tiếc, nhưng anh có cảm giác thời hạn đã tới rồi. Nếu em muốn hợp tác với một ai khác, anh sẽ không ngăn cản em. Nếu em muốn anh giới thiệu người, anh sẽ tìm thử cho em. Còn bản thân anh sẽ rút khỏi sân khấu.”
Rumi đón nhận từng lời của Niikura với tâm trạng buồn rầu. Cô cảm thấy mình thật thảm hại khi bắt Niikura phải nói ra những lời này. Niikura nói đó là lỗi của anh, nhưng Rumi là người hiểu rõ nhất sự thực không phải như vậy. Vì cô không có tài năng nên những ca khúc tuyệt diệu do Niikura viết ra mới không được người đời công nhận.
“Xin lỗi anh.” Rumi khóc, nói. “Xin lỗi vì em không thể đáp lại kỳ vọng của anh. Em không thể hợp tác với người khác được, nếu anh Naoki rút lui, em cũng sẽ rút lui theo anh.”
Nghe vậy, Niikura nói ra đề xuất thứ hai. Lời đề xuất này là về tương lai của hai người. Anh hỏi cô có muốn kết hôn cùng anh không.
Cho tới lúc đó, giữa hai người không hề có mối quan hệ yêu đương. Rumi ngưỡng mộ Niikura, có thể nói đó chính là tình yêu, nhưng cô luôn cố gắng không thể hiện tình cảm ấy ra. Bởi cô biết Niikura rất ghét việc các thành viên trong nhóm yêu đương lẫn nhau.
Cô thấy tiếc nuối vì phải rời khỏi ánh đèn sân khấu, những lời đề xuất thứ hai đã giải thoát cô khỏi tâm trạng ấy và mang tới cho cô niềm vui sướng vô bờ. Rumi lập tức chấp nhận lời cầu hôn.
Từ ngày đó, cô bắt đầu cuộc sống chung với Niikura. Niikura dốc sức cho sự nghiệp tìm kiếm tài năng trẻ và huấn luyện họ. Thu nhập chỉ là yếu tố phụ. Nhờ gia đình Niikura giàu có nên họ mới có thể làm được việc ấy. Rumi đứng phía sau hỗ trợ chồng. Cuộc đời thứ hai này của cô không tệ. Chỉ có một việc không như dự định ban đầu, là cô không sinh được con. Nhưng khi bồi dưỡng các nghệ sĩ trẻ tài năng do hai vợ chồng phát hiện ra, giúp họ gia nhập giới âm nhạc, Rumi đã có được cảm giác trọn vẹn như nuôi dạy con cái mình thành người vậy.
Một thời gian sau, hai người bắt gặp một viên ngọc thô vô cùng quý giá. Đó chính là Namiki Saori. Rumi không thể quên được sự kích động của mình khi lần đầu nghe cô bé hát.
Bà choáng ngợp trước chất giọng và khả năng ca hát tuyệt vời của cô bé. Tài năng của cô bé ở một đẳng cấp khác hẳn so với bà, bà hiểu rằng như thế mới xứng là một giọng ca chính thực thụ. Đồng thời, con sóng lòng của ông Niikura cũng khiến bà dao động.
Bà biết ông rất phấn khích, hơn tất cả những lần trước đó. Bà nghĩ máu đang chảy rần rật khắp người ông bởi niềm vui sướng khi tìm thấy viên ngọc quý giá. Nhưng khi bà nhìn sang, gương mặt ông không thể hiện cảm xúc gì, chỉ tái xanh đi.
Đó là lần đầu tiên bà biết được, rằng khi quá kích động, con người ta không thể thể hiện cảm xúc của mình.
“Chúng ta phải bồi dưỡng cô bé đó thôi.” Trên đường về nhà từ lễ hội văn hóa nơi họ tìm thấy Saori, ông Niikura nói. Câu nói của ông không có ngữ điệu, nhưng bà cảm nhận được sự quyết tâm vô cùng lớn từ câu nói ấy.
Tâm huyết của ông Niikura đổ vào Saori nhiều vô kể. Ông muốn nâng cao năng lực của cô học trò mới tới mức cực hạn. Dường như ông sẵn sàng đặt cược mọi thứ để làm được điều đó. Nhìn hình ảnh ấy, bà Rumi không khỏi nhớ lại bóng dáng của ông Niikura hồi dìu dắt bà.
Có lẽ ông đang cố gắng thực hiện ước mơ năm xưa mình phải bỏ dở.
Đương nhiên bà Rumi cũng chung sức với chồng. Bà ưu tiên việc huấn luyện Saori trở thành ca sĩ hàng đầu hơn tất cả những việc khác. Thời gian riêng của hai vợ chồng bà ít đi nhưng đó cũng là việc chẳng đặng đừng. Bà cũng không thấy phiền lòng khi đôi mắt ông Niikura giờ chỉ còn nhìn thấy Saori. Bà biết ông không coi học trò là một người khác giới, vì thế bà không ghen.
Dưới sự huấn luyện của ông Niikura, Saori ngày một tiến bộ rõ rệt. Khả năng tiếp thu của cô bé thật khác biệt, cô bé có thể dễ dàng thành thạo một kỹ năng mà những người bình thường khác phải mất nhiều tháng mới rèn luyện được. Bà Rumi thán phục nghĩ “thiên tài”
chính là những người như cô bé.
Chỉ còn một chút nữa thôi.
Cánh cửa dẫn tới thành công đã ở ngay trước mắt. Chỉ cần mở nó ra, con đường tương lai rạng rỡ lấp lánh sẽ trải ra trước mắt Saori và cả vợ chồng bà. Không cần phải đắn đo cân nhắc nữa, chỉ cần dốc sức tiến về phía trước.
Nhưng rồi đột nhiên viên ngọc quý giá ấy lại bị cướp khỏi tay họ.
Con đường dẫn tới tương lai đóng sầm lại. Giờ nhớ lại cảm giác tuyệt vọng khi ấy, bà vẫn run rấy không chế ngự được.
“Mình sao vậy?”
Nghe chồng gọi, bà sực tỉnh ra. Từ lúc nào, bà đã ngồi sụp xuống sàn bếp, tay vẫn cầm hộp trà nhài.
Ông Niikura đứng nhìn bà với vẻ mặt lo lắng. “Mình không khỏe à?”
“À… tôi không sao.” Bà Rumi thu dọn những lá trà vung vãi trên sàn bếp. “Mình nói chuyện xong rồi à?”
“Ừ.” Ngay cả lời đáp ngắn ngủi này nghe cũng thật u ám. “Tôi vừa nghe một chuyện khá phiền lòng, mà không, rất phiền lòng mới đúng.”
“Chuyện gì vậy mình?”
“Mình biết anh giáo sư tên Yukawa chứ? Người mà thỉnh thoảng chúng ta gặp ở Namikiya ấy.”
Bà Rumi dừng tay, ngước lên nhìn chồng. “Tôi biết.”
“Tối qua, anh ta đã tới quán Namikiya và hỏi han Tojima rất nhiều chuyện.”
“Anh ta ư? Tại sao anh ta lại làm thế?”
“Nghe nói anh ta có người quen là cảnh sát.”
“Trời…”
“Tojima bảo có lẽ cảnh sát đã nhận ra nguyên nhân tử vong thật sự của Hasunuma. Có lẽ họ đã nhận ra mánh lới về chiếc bình khí heli đó.”
Bà Rumi lặng đi, đặt tay phải lên ngực. Trống ngực bà đập dồn dập tới mức khiến bà thấy đau đớn.
Ông Niikura lại gần. Ông kéo đầu bà ngả vào ngực mình.
“Không sao đâu.” Người chồng nói với vợ. “Mình đừng lo lắng gì cả.”