Chương 31
Người ngối đối diện với anh trong phòng thẩm vấn mang vẻ mặt khác hẳn lần trước anh gặp, như thể một người khác. Vẻ khúm núm đã biến mất, giờ là gương mặt không cảm xúc như đang đeo mặt nạ.
Kusanagi cảm thấy ông ta đã chuẩn bị sẵn sàng tinh thần cho ngày hôm nay. Có lẽ ông ta đã lờ mờ đoán được lý do vì sao lúc này ông ta lại bị yêu cầu tới thẩm vấn tự nguyện. Anh tự dặn mình phải thật thận trọng.
“Tên ông là gì?”
Trước câu hỏi của Kusanagi, khóe miệng ông ta dãn ra.
“Anh biết tên tôi mà.”
“Tôi muốn ông tự nói ra.
Gương mặt người đàn ông một lần nữa mất hết cảm xúc.
“Tôi là Masumura Eiji.”
“Tên của bố ông là gì?”
“Bố tôi…” Nói tới đó, Masumura hít vào một hơi thật sâu rồi nói tiếp. “Tôi không có bố.”
“Không thể có chuyện đó.” Kusanagi nhìn xuống tập tài liệu A4
cầm trên tay, rồi lại một lần nữa nhìn gương mặt lạnh lùng của Masumura. “Bố mẹ ông đã đường hoàng kết hôn với nhau. Chắc chắn ông phải biết tên bố mình.”
“Tên ông ấy là Isamu hoặc Osamu gì đó, nhưng tôi không còn nhớ điều gì về ông ấy cả. Vì bố tôi đã bỏ đi từ khi tôi còn là một đứa trẻ.”
“Bố ông tên Okano Isamu. Năm ông lên 6 tuổi, bố mẹ ông đã ly hôn.”
“Chà.” Masumura hừ mũi. “Nếu anh đã điều tra ra thì đừng hỏi tôi nữa chứ.”.
“Tôi đã nói muốn nghe ông trả lời mà. Thế mẹ ông tên gì?”
“… Kimiko.”
“Họ của mẹ ông?”
“Masumura.”
“Đâu phải vậy.” Kusanagi chọc chọc ngón tay vào tập tài liệu trên tay. “Mong ông trả lời trung thực giúp cho.”
“Là do tôi quên mất đấy.” Masumura nói giọng lấy làm phiền phức. “Mà chuyện ấy đã qua lâu rồi, chẳng liên quan gì tới hiện tại cả.”
“Họ của mẹ ông là Fujiwara. Khi ông lên 8 tuổi, bà cụ đã tái hôn.
Chồng sau của bà tên Fujiwara Yasuaki, nhưng ông đã không nhập tịch vào nhà Fujiwara.”
“Fujiwara…” Nói rồi Masumura khẽ mỉm cười. “Phải rồi, phải rồi.
Là Fujiwara. Lâu lắm rồi tôi mới nghe lại cái họ ấy.”
“Ông chưa từng tự xưng họ Fujiwara à?”
“Tôi không nhớ từng xung như vậy bao giờ.”
“Dù không làm thủ tục nhận con nuôi, ông vẫn có thể tự xưng theo học của cha dượng mà. Ông xuất thân từ tỉnh Yamanashi, nhỉ?
Ông đã tốt nghiệp trường nào, thời gian học ông mang họ gì, chỉ cần muốn chúng tôi sẽ điều tra ra được ngay.”
Trước câu nói của Kusanagi, Masumura lặng thinh kiểu đã mất hết hứng thú. Vẻ mặt ông ta như muốn nói “Anh thích làm gì thì làm.”
“Ông cụ Fujiwara Yasuaki đã mất sau khi kết hôn được 5 năm.”
Kusanagi nhìn tờ tài liệu trên tay và nói, mặt quay về phía Masumura.
“Thật đáng thương. Chắc bà Fujiwara Kimiko, mẹ anh, đã đau khổ và bối rối lắm.”
Masumura chau mày khó chịu.
“Chuyện xưa xưa ấy có ý nghĩa gì chứ? Anh cảnh sát này, nếu có gì muốn nói thì anh hãy mau nói thẳng ra luôn đi.”
“Không phải ông là người hiểu rõ nhất rằng chuyện này có ý nghĩa rất lớn sao? Vả lại, tôi cũng không có gì muốn nói cả. Tôi chỉ muốn hỏi ông thôi. Đừng bắt tôi phải nhắc lại nhiều lần. Thời đó mẹ ông làm gì để sinh sống?”
Masumura lảng tránh ánh mắt anh, ông ta dùng ngón tay gãi gãi phần phía trên lông mày.
“Tôi không nhớ rõ nữa, nhưng chắc mẹ tôi đã làm nhiều việc lắm.”
“Ví dụ như làm nghề tiếp khách ư?”
“Vâng, kiểu như vậy.”
“Chắc bà cụ đã vất vả lắm. Vì khi đó bà đang nuôi dưỡng hai đứa con mà. Hơn thế, lúc cụ Yasuaki mất, đứa nhỏ hơn mới có 4 tuổi.”
Lớp thịt trên gò má Masumura giật giật, và Kusanagi đã không bỏ lỡ chi tiết đó.
“Bà Fujiwara Yumiko… Yumiko là tên em gái của ông.”
“Hình như đúng là cái tên đó.” Masumura đáp với giọng không chút cảm xúc.
“Tuy hai người cùng mẹ khác cha, và cô em gái này kém ông tới 9
tuổi, nhưng hồi đó ông rất yêu quý cô em gái ấy của mình đúng không?”
“Tôi không nhớ nữa.” Masumura nói, đầu nghiêng sang một bên.
“Tuổi chúng tôi cách nhau quá xa, và đúng như anh nói, chúng tôi không cùng bố. Tôi không cảm nhận được đó là em gái mình. Con bé giống như một đứa bé hàng xóm sang chơi nhà tôi vậy. Hồi đó Yumiko không quấn quýt tôi lắm, nên tôi cũng chú ý để không tới quá gần con bé.”
“Nhưng chắc chắn ông đã chăm sóc em gái mình khi bà ấy còn nhỏ.”
“Chăm sóc?”
“Ông nói mẹ ông từng có lúc làm nghề tiếp khách đúng không?
Kiểu như buổi tối khi mẹ ông vắng nhà, ông đành phải chăm sóc em gái.”
Masumura dụi dụi phần dưới mũi.
“Chẳng biết hồi đó thế nào. Tôi quên mất rồi.”
Tập tài liệu Kusanagi cầm trên tay gồm hai tờ. Anh đặt tờ thứ hai lên trên. Trên đó có bản tóm tắt từ các tài liệu liên quan đến vụ Masumura bị khởi tố với tội gây thương tích dẫn tới chết người.
“Ông có thể kể lại quá trình làm việc sau khi tốt nghiệp cấp hai không?”
“Quá trình làm việc?”
“Ông không học lên cấp ba, đúng không?”
“Ừm… tôi làm việc trong một công ty sản xuất thiết bị điện cơ nằm ở tỉnh Kanagawa.”
“Ông làm ở đó trong thời gian ông bao lâu?” ”
“Chắc khoảng 12 năm.”
“Tại sao ông nghỉ việc ở đó?
“Họ ép tôi nghỉ việc. Tôi bị sa thải. Anh định ép tôi nói tới tận chi tiết đó sao?”
“Ông bị tuyên án 3 năm tù giam với tội danh gây thương tích dẫn tới chết người.”
“Đúng thế.” Masumura nói với giọng cộc lốc. Kusanagi kiểm tra lại nội dung trong tờ tài liệu trên tay mình.
Khi đó Masumura vừa chuyển tới căn hộ mới. Không lâu sau, thỉnh thoảng anh ta lại gặp rắc rối với những người sống ở tầng dưới. Họ kêu phòng anh ta quá ồn ào.
Một buổi tối, người đàn ông tầng dưới đột nhiên xuất hiện. Anh ta khá say, một bên tay anh ta cầm một chai bia. Vừa rống lên về những việc chẳng hiểu đầu cua tại nheo ra sao, anh ta vừa lao tới đánh Masumura. Chai bia đập vào cái gì đó vỡ tan, mảnh vỡ bắn tứ tung, nhưng người đàn ông vẫn không dừng lại.
Trong bồn rửa có con dao làm bếp. Masumura vô thức cầm con dao đó lên. Ban đầu Masumura chỉ định dọa. Nhưng người đàn ông tức giận đã lao tới tấn công, Masumura theo phản xạ liền chĩa dao ra.
Con dao làm bếp cắm sâu vào bụng đối phương. Lượng máu lớn ồ ạt chảy ra, người đàn ông tầng dưới nhanh chóng gục xuống.
Masumura lập tức gọi xe cứu thương, nhưng người đàn ông đó không qua khỏi.
Thông tin khái quát về vụ án năm đó là vậy.
“Trong phiên tòa xét xử ông, đồng nghiệp của ông đã nói như sau: H ồ i đó đang th ờ i kỳ phát tri ể n cao đ ộ , dây chuy ề n s ả n xu ấ t ở công x ưở ng ho ạ t đ ộ ng liên t ụ c 24 gi ờ m ộ t ngày, th ứ B ả y cũng không ngh ỉ . Gi ờ làm chia thành ba ca, công nhân ph ả i làm theo chu kỳ 2 tu ầ n ca ngày, 1
tu ầ n ca đêm. Trong 1 tu ầ n ca đêm đó, ch ắ c ch ắ n c ơ th ể s ẽ sút kho ả ng hai cân. Chúng tôi s ẽ l ấ y l ạ i ph ầ n sút đi đó trong hai tu ầ n làm ca ngày. C ứ l ặ p đi l ặ p l ạ i nh ư v ậ y. Nhi ề u công nhân đã tìm cách tr ố n vi ệ c, nh ư ng riêng Masumura không h ề kêu than, anh ta làm vi ệ c vô cùng chăm ch ỉ, ch ư a bao gi ờ ng ơ i tay. Khi nh ậ n đ ượ c l ượ ng sau nh ữ ng ngày làm vi ệ c v ấ t v ả, anh ta đã g ử i quá n ử a s ố đó v ề cho gia đình. Thời đó ông có vẻ vất vả nhỉ?”
Masumura ho khan.
“Chuyện xa xưa đó tôi không muốn nhớ lại nữa.” “Khoảng 10
năm sau khi ông đi làm, mẹ ông đã mất vì xuất huyết dưới nhện. Khi đó em gái ông, bà Yumiko mới là học sinh lớp 10. Lúc đó ông đã làm gì?”
Masumura không trả lời. Có lẽ vì biết nếu nói dối sẽ lộ ra ngay.
“Ông đã cho Yumiko chuyển vào một trường có ký túc xá.”
Kusanagi đọc nội dung ghi trong tư liệu. “Ông lo tất cả các chi phí, từ tiền học phí, tiền sinh hoạt tới tiền ký túc xá. Trong tài liệu phiên tòa có ghi, nếu thử tính từ tiền lương của ông thời đó, thì số tiền còn lại rất ít, hẳn là cuộc sống của ông rất eo hẹp. Bà Yumiko cũng đã làm chứng cho chuyện này. Bà ấy nói ông đã hy sinh cuộc sống của mình để bảo vệ bà ấy.”
“Là chiến thuật thôi.” Masumura khẽ hừ mũi.
“Chiến thuật ư?”
“Luật sư của tôi đã xếp đặt nhiều việc để tòa án xét tới hoàn cảnh mà xử nhẹ cho tôi. Đúng là tôi đã chăm lo cho Yumiko cho tới khi con bé học xong cấp ba, nhưng chỉ chăm lo tới lúc đó thôi. Sau đó tôi bảo con bé rằng tôi không thể chăm lo cho nó nữa, từ đó hai anh em chúng tôi cắt đứt duyên nợ với nhau.”
“Sau khi tốt nghiệp cấp ba, bà Yumiko đã làm việc trong một công ty chế tạo xe ô tô ở Chiba. Nhưng tại tòa, bà Yumiko làm chứng rằng ông đã nhiều lần thuyết phục bà ấy đi học đại học vì bà ấy học tốt.”
“Chuyện đó…” tông giọng của Masumura cao hơn một bậc, “cũng là chiến thuật của luật sư. Chiến thuật đó nhằm thêu dệt lên những câu chuyện đẹp đẽ về tôi.”
“Ý ông là bà Yumiko đã làm theo chiến thuật ấy và cung cấp lời khai giả trước tòa?”
“Đúng vậy. Tòa án vốn là nơi như thế mà.”
“Bà Yumiko hắn phải rất yêu quý ông nên mới cung cấp lời khai giả như thế.”
Sau giây phút đờ mặt ra như thể không biết đáp lời ra sao, Masumura xua tay nói.
“Không phải. Nó làm thế là vì bản thân mình thôi. Nếu có người thân là kẻ giết người thì tương lai của nó sẽ bị ảnh hưởng. Nên tất nhiên là nó muốn bằng mọi giá phải khiến tòa xử nhẹ cho tôi. Chỉ vậy thôi.”
“Trong thời gian ông thi hành án, bà Yumiko có tới thăm ông không?”
“Nó không tới lần nào. Sao nó phải tới chứ? Từ sau khi đi tù, tôi không gặp lại Yumiko nữa. Con bé ấy cũng không liên lạc với tôi. Mà như vậy mới đúng. Có ai muốn tới gần một kẻ có tiền án đâu.”
“Không phải chính ông đã bảo bà ấy đừng đến sao? Hoặc ông đã từ chối gặp mặt bà ấy.”
“Anh nói gì vậy? Sao tôi phải làm thế? Mối quan hệ giữa chúng tôi đã đứt đoạn. Cả hai đều không biết đối phương đang làm gì ở đâu. Là vậy đấy.” Ông ta nói dứt khoát như thể riêng chuyện này ông ta không thể nhượng bộ được. ”
“Ông biết bà Yumiko đã qua đời rồi chứ?”
“Ủa, thế à?” Masumura tròn mắt hỏi. “Tôi không biết gì cả. Khi nào vậy? Do ốm đau hay gì?”
“Bà ấy tự tử. Chuyện xảy ra 20 năm trước rồi.”
“Ồ, thế cơ à? Tôi chẳng biết gì cả. Vì chúng tôi hoàn toàn không liên lạc gì với nhau.”
Con người này đang một mực diễn kịch.
Anh định nói với ông ta rằng bà Yumiko có một người con gái tên Yuna, Hasunuma từng bị bắt giam vì tội giết Yuna nhưng cuối cùng được xử vô tội, và hỏi ông ta xem ông ta có biết việc đó không.
Nhưng cuối cùng anh từ bỏ ý định ấy. Bởi với tình hình này, chắc chắn ông ta sẽ không nói sự thật.
Kusanagi đặt tài liệu xuống, một lần nữa nhìn người đàn ông nhỏ bé trước mặt. Suy nghĩ của anh về con người này đã thay đổi 180 độ so với lần đầu anh gặp ông ta.
Ông ta tỏ ra là người xấu, nhưng thực ra là một người tốt, rất thương yêu em gái. Những lời làm chứng tại tòa có lẽ đều là sự thực.
Tuy ông ta bị phán có tội, nhưng việc gây thương tích dẫn tới cái chết đó có lẽ cũng là bất khả kháng.
Anh nghĩ, người đàn ông này chắc chắn không thể ngồi yên nếu biết cô em gái mà mình hết mực yêu thương bị dồn ép vào con đường tự tử. Chẳng có gì kỳ lạ nếu như ông ta giấu kín nỗi hận ấy trong lòng gần 20 năm qua. Ngoài ra, sẽ là phi thực tế nếu cho rằng ông ta chỉ tình cờ là người có liên quan trong vụ án lần này. Không còn nghi ngờ gì nữa, nhân vật gắn kết vụ án trong quá khứ và vụ án hiện tại mà Yukawa nói với Utsumi Kaoru chính là người đàn ông có nét mặt không cảm xúc đang ngồi trước mặt anh.
“Ông thấy sống ở khách sạn thương mại thế nào?”
Trước câu hỏi của Kusanagi, Masumura tỏ ra bất ngờ. Nhưng chỉ một lát sau nét mặt ông ta dãn ra.
“Rất thoải mái. Nếu được thì tôi muốn sống ở đó mãi thôi.”
“Tôi nghĩ mấy hôm nữa ông sẽ được trở về nhà mình thôi. Có điều trước đó, chúng tôi sẽ điều tra nhà của ông. Chúng tôi sẽ giữ đồ đạc của ông một vài ngày, mong ông hiểu cho.” Kusanagi vừa nhìn vào mắt Masumura vừa nói. “Chúng tôi sẽ tìm kiếm thật kỹ xem có tấm ảnh nào của người thân thương nhất với ông không.”
Gương mặt Masumura có vẻ đanh lại. Mắt ông ta ánh lên tia sáng như thể ông ta đã chuẩn bị tinh thần cho việc gì đó.
“Mời các anh tự nhiên.” Ông ta nói. “Tôi chẳng có người thân thương nào cả. Thế nên sẽ chẳng có tấm ảnh nào như vậy đâu. Các anh cứ việc điều tra thỏa thích.”