Chương 32
Thái độ tự tin đầy mình đó tôi không nghĩ là ngụy tạo. Có lẽ ông ta không giữ bức ảnh nào như thế thật.”
Kaoru nói với Yukawa, lúc này đang đứng quay lưng về phía cô.
Cô nghe tiếng rót nước nóng từ chiếc bình đun nước trên tay anh vọng lại.
Chai Kilcheman hộp đỏ Kaoru mang tới đang đặt trên bàn.
Kusanagi bảo cô, “Phải cảm ơn suy luận sắc bén của cậu ấy. Hãy mang theo một chai whisky đẹp đẹp tới làm quà cho cậu ấy giúp tôi nhé.”
Cô tìm đến phòng anh để báo tin về cuộc thẩm vấn Masumura Eiji hồi trưa. Trong khi Kusanagi tra hỏi, cô đã ngồi bên cạnh anh để ghi chép biên bản.
“Nghe cô kể thì có vẻ người đàn ông này khó nhằn đấy.” Hai tay cầm hai cốc giấy, Yukawa ngồi xuống xô pha. Anh đặt hai chiếc cốc lên bàn, hỏi, “Cô dùng thêm sữa nhé?”
“Dạ thôi. Mà anh không dùng loại cốc lớn có tay cầm nhỉ?”.
“Cô thấy đấy, ở đây không có bồn rửa. Tuy không thân thiện với môi trường cho lắm nhưng biết sao được.”
“Cảm ơn anh.” Kaoru nói rồi đưa cốc cà phê lên miệng. Đây chỉ là loại cà phê pha sẵn thông dụng, nhưng khi nghĩ tới nó được nhà vật lý học này pha cho, cô bỗng cảm thấy vị cà phê thật đặc biệt.
Đặt chiếc cốc giấy lên bàn, cô nhìn Yukawa lần nữa.
“Sao anh cho rằng ông ta khó nhằn?”
“Nếu ông ta chỉ nói sự thật thì lại là chuyện khác. Nghĩa là, nếu sau khi ra tù, Masumura Eiji thực sự mất liên lạc với em gái, từ đó không qua lại nữa… Nhưng cô và Kusanagi đều không nghĩ vậy, đúng không?”
“Tôi và đội trưởng đều cho rằng không thể có chuyện đó. Ông ta đã tiết chế cuộc sống của mình để chu cấp học phí và sinh hoạt phí cho bà Yumiko. Nếu không có tình yêu thương sâu nặng, con người ta không thể làm như thế vì người khác được. Bản thân bà Yumiko cũng vậy, đúng như lời làm chứng tại tòa, chính bà ấy cũng cảm thấy mình mang ơn Masumura rất nhiều. Dù Masumura bị hoàn cảnh xô đẩy nên lỡ tay giết người, quan hệ giữa hai người họ thật khó lòng cắt đứt. Tuy nhiên, có thể chính vì yêu thương và lo cho tương lai em gái mà Masumura đã chủ động tách mình khỏi cuộc sống của bà Yumiko. Dù sao họ của họ cũng khác nhau, trong hộ tịch của bà Yumiko cũng không viết bà ấy có người anh cùng mẹ khác cha. Có lẽ ông ta nghĩ chỉ cần họ không nói ra, thì sẽ không ai biết bà Yumiko là thân nhân một tên tội phạm. Đặc biệt, bà Yumiko đã hứa hôn với một người đàn ông tương lai xán lạn. Nên dù đau lòng, bà Yumiko vẫn quyết định đón nhận tấm lòng của Masumura, giấu kín sự tồn tại của ông ta như một cách để trả ơn.”
“Vì thế nên bà ấy mới không mang ảnh chụp gia đình và ảnh chụp hai anh em tới nhà chồng, phải không?”
“Vâng.”
Yukawa khẽ gật đầu, nhấp một ngụm cà phê rồi đặt chiếc cốc giấy lên bàn.
“Thế những bức ảnh đó giờ ở đâu? Hay trước khi lấy chồng, bà Yumiko đã hủy chúng đi rồi?”
“Tôi nghĩ bà ấy không làm vậy đâu. Có thể bà ấy đã gửi lại cho Masumura.”
“Tôi cũng nghĩ vậy. Nếu thế, đối với Masumura, những bức ảnh đó chắc chắn sẽ là báu vật không gì sánh được. Thế nào ông ta cũng phải giữ một, hai tấm bên mình, dù có chuyển tới đâu sống, ông ta cũng sẽ bảo quản chúng cẩn thận. Và sau khi bà Yumiko lấy chồng, bộ sưu tập ảnh của ông ta hẳn sẽ ngày càng nhiều thêm.”
Kaoru hiểu Yukawa muốn nói gì.
“Ý anh là Masumura và bà Yumiko vẫn bí mật liên lạc và hẹn gặp nhau?”
“Hạnh phúc của em gái là lẽ sống tối cao của Masumura. Và Motohashi Yuna, biểu tượng của hạnh phúc đó, đã ra đời. Không khó để hình dung cảnh bà Yumiko đã lén dẫn theo cô bé tới gặp anh trai mình.”
“Và biết đâu, ba người họ đã chụp ảnh cùng nhau?”
“Cả mấy chục tấm cũng nên. Nhưng Masumura khẳng định ông ta không giữ bất kỳ tấm ảnh nào, cảnh sát có thể tìm kiếm thỏa thích.
Tại sao lại như vậy?”
“Vì ông ta đã vứt hết đi rồi.”
“Chính xác.” Yukawa gật đầu. “Masumura đã hủy hết những tấm ảnh đó. Để sau này, dù cảnh sát biết mẹ của Motohashi Yuna là em gái ông ta, ông ta vẫn có thể khẳng định rằng họ chưa từng gặp nhau, thậm chí ông ta không hề biết việc bà ấy đã chết. Có lẽ ông ta đã đốt hết để cảnh sát không tìm được mảnh vụn nào. Tự tay thiêu hủy chiếc rương báu vật không thể có được lần hai. Nhưng ông ta chấp nhận. Bởi vậy, tôi mới nói là ông ta rất khó nhằn.”
Kaoru gật đầu, buông tiếng thở dài.
“Anh nói đúng.”
Cô nhớ lại cảnh Masumura ngồi thẳng lưng đường hoàng trước ánh nhìn mạnh mẽ trực diện của Kusanagi. Rõ ràng lúc đó, toàn thân ông ta đã toát ra vẻ cương quyết không gì lay chuyển nổi.
“Lần trước anh đã nói chúng ta còn thiếu một mảnh ghép để hoàn thiện bức tranh và mảnh ghép ấy nằm ở quá khứ. Lúc đó anh đã biết mảnh ghép ấy chính là Masumura rồi ư?”
“Đương nhiên.” Yukawa đáp. “Tôi đã nghĩ, nếu suy luận của tôi chính xác thì mọi chuyện bắt buộc phải là như vậy, nếu không sẽ rất kỳ cục.”
“Sao anh không cho chúng tôi biết sớm?”
Yukawa nhướn một bên chân mày, miệng nhoẻn cười.
“Nếu biết đó là Masumura, phía cô sẽ điều tra nhàn hơn… ý cô là vậy ư?”
“Không phải tôi muốn nhàn, nhưng như vậy sẽ nhanh hơn nhiều.”
“Nhanh hơn ư..” Yukawa cong khóe miệng đầy hàm ý. “Lý do tôi không nói chân tướng mảnh ghép cuối cùng cho cô biết là vì tôi muốn câu trả lời mang tính khách quan hơn.”
“Ý anh là…”
“Nếu cô biết trước mảnh ghép còn thiếu là Masumura thì sẽ thế nào? Cảnh sát sẽ lục lại toàn bộ lý lịch của ông ta và cố tìm bằng được mối liên hệ với vụ án từ 23 năm trước, đúng không?”
“Chuyện đó… vâng, chắc là vậy.
Kaoru không thể phủ nhận.
“Nếu cảnh sát đi đúng hướng và tìm ra đáp án thì không sao.
Nhưng hoàn toàn có khả năng cảnh sát sẽ bị một đáp án sai làm rối loạn cuộc điều tra. Nơi xảy ra vụ án 23 năm trước là quận Adachi.
Nếu trước đây, Masumura từng tình cờ làm việc ở gần đó thì sao?
Cảnh sát sẽ mở cờ trong bụng, hào hứng điều tra hết các mối quan hệ bạn bè hồi đó của ông ta, đúng không nào? Nếu không điều tra hộ tịch của mẹ ông ta, cảnh sát sẽ không phát hiện ra cô em gái cùng mẹ khác cha, nhưng liệu cảnh sát có làm tới bước đó không? Cô có thể khẳng định cảnh sát nhất định sẽ không hiểu nhầm một sự việc không liên quan là manh mối, để rồi tránh được việc điều tra sai hướng, và kết cục không tốn thời gian đi đường vòng không? Thế nào, cô có gì để phản biện đây?”
Kaoru khẽ cắn môi. Đáng tiếc thay, điều Yukawa chỉ ra hoàn toàn chính xác.
“Có lẽ… anh nói đúng.
“Chuyện này cũng thường xảy ra trong các thí nghiệm khoa học của sinh viên.” Yukawa nói tiếp. “Thường khi làm thí nghiệm, họ đã biết trước kết quả sẽ thế nào. Vì vậy, họ thường làm sao cho ra kết quả mình mong muốn. Đôi khi họ còn đọc tăng, hoặc giảm đi con số trên đồng hồ của máy đo lường. Thi thoảng, vừa đạt được kết quả gần đúng ý đồ, họ đã vội mãn nguyện mà không nhận ra mình vừa mắc một sai lầm căn bản. Vì vậy, để đánh giá một thí nghiệm có được tiến hành chính xác hay không, tốt nhất không nên biết trước kết quả làm gì. Tương tự như vậy, tôi cho rằng không nên cho cô biết chân tướng của mảnh ghép bức tranh đó. Tôi nói muốn kết quả có tính khách quan chính là ý này.”
Yukawa thường ví von công tác điều tra với việc làm thí nghiệm khoa học. Và lần này, lý luận đó có tính thuyết phục hơn bao giờ hết.
“Tôi hiểu rồi. Tôi sẽ giải thích với đội trưởng chuyện đó. Tuy không tự tin rằng có thể nói hay được như anh.”
“Cố lên.”
“Còn một điểm nữa tôi muốn hỏi. Tại sao anh lại nghĩ Masumura có liên quan tới vụ án 23 năm trước?”
“Đơn giản lắm. Nếu ông ta không dính dáng gì tới vụ lần này thì giả thuyết của tôi không thể xác lập.
Chính là giả thuyết hung thủ chọn căn phòng nhỏ làm phòng hơi ngạt để hành quyết nạn nhân. Để xác lập một giả thuyết, tôi cần một vài điều kiện. Ba trong số đó là…”
“Khoan đã.” Kaoru rút từ trong túi ra một cuốn sổ và cây bút bi, sẵn sàng ghi chép. “Mời anh nói tiếp.”
Sau khi nhấp một ngụm cà phê, Yukawa đưa ngón trở lên:
“Thứ nhất, hung thủ phải chuốc Hasunuma uống thuốc ngủ. Thứ hai, nơi Hasunuma ngủ phải là trong căn phòng nhỏ đó. Thứ ba, hung thủ phải biết rằng căn phòng đó có thể khóa được từ bên ngoài.”
Kaoru thoăn thoắt chép lại lời Yukawa.
“… Vâng, thế thì sao?”
“Chỉ mình Masumura là thỏa mãn cả ba điều kiện. Không khó để ông ta khiến Hasunuma mất cảnh giác rồi lén bỏ thuốc ngủ vào đồ uống. Bình thường họ sống cùng nhau, nên đương nhiên Masumura biết Hasunama ngủ ở đâu. Quan trọng nhất là điều kiện thứ ba.
Không phải người sống ở đó sẽ không thể biết căn phòng đó có khóa ngoài.”
Ánh mắt Kaoru từ từ chuyển từ những dòng chữ nguệch ngoạc trong sổ tay sang gương mặt nhà vật lý. “Nghe anh giải thích thì đúng là vậy.”
“Cô cũng công nhận đúng không?”
“Toàn những việc hiển nhiên, tôi thấy thất vọng quá.”
Yukawa nhíu mày.
“Không như cô kỳ vọng sao?”
“Không phải. Tôi thất vọng vì bản thân mình. Tại sao chuyện đơn giản thế mà tôi không nghĩ ra. Tôi nghĩ đội trưởng cũng sẽ cảm thấy hối tiếc như tôi.”
“Đó là vì từ đầu các cô đã xác định vụ lần này không liên quan tới Masumura. Chính Hasunama chủ động chuyển tới sống cùng Masumura, và hai người họ gặp nhau từ trước khi Namiki Saori chết.
Thêm nữa, Masumura còn có bằng chứng ngoại phạm. Vì vậy, việc cảnh sát nhanh chóng loại ông ta ra khỏi danh sách tình nghi là điều dễ hiểu.”
“Nhưng anh lại không nghĩ vậy.”
“Bởi vì ông ta là nhân vật quan trọng để tôi xác lập giả thuyết của mình. Có điều, Kusanagi lại nói rằng giữa ông ta và nhà Namiki không có quan hệ gì. Do đó, nếu có động cơ khiến Masumura muốn giết Hasunuma thì nó phải nhen nhóm từ trước khi Saori chết. Tức là từ khi họ còn làm chung một xưởng chăng? Nhưng nếu giữa họ có xích mích thì làm gì có chuyện Hasunuma chuyển đến nhà Masumura sống. Tôi đã thử đổi hướng suy luận từ đó.” Yukawa lật bàn tay phải vừa chìa ra, “Liệu Hasunuma và Masumura có gặp nhau một cách ngẫu nhiên? Hay vì Masumura muốn giết Hasunama từ trước nên đã cất công dò tìm tung tích gã? Và sau khi tìm được ông ta đã cố tình vào làm cùng xưởng hòng tiếp cận và chờ cơ hội báo thù. Có điều, mục đích chưa đạt được thì Hasunuma đã biến mất. Nhưng vài năm sau, cơ hội trời cho lại tìm đến Masumura khi Hasunama chủ động tiếp cận ông ta. Và ông ta quyết định lần này phải rửa sạch mối thù canh cánh bấy lâu. Vậy thì, mối thù canh cánh bấy lâu đó là gì?”
“Mối thù có liên quan tới vụ bé Yuna?”
“Nếu giả thuyết của tôi đúng thì chỉ có một khả năng đó thôi.”
Yukawa điềm nhiên uống cà phê. Vẻ mặt anh như muốn nói câu trả lời ấy được suy luận ra một cách rất logic, nên anh chẳng ngạc nhiên khi thấy tính đúng đắn của nó được chứng minh.
“Nhưng còn bằng chứng ngoại phạm?”
“Có lẽ Masumura không nói dối. Masumura chỉ là đồng phạm,
không trực tiếp ra tay.”
“Nghĩa là có một thủ phạm chính khác?”
“Ừ, đúng vậy.” Yukawa đặt chiếc cốc giấy lên bàn, buông tiếng thở dài: “Vấn đề không hề đơn giản. Thú thật, giả thuyết của tôi vẫn chưa hoàn thiện. Chúng ta vẫn chưa tìm ra ẩn số quan trọng nhất.”
“Nghĩa là sao? Cách thức gây án vẫn còn điểm chưa rõ ạ?”
“Không, tôi nghĩ cách thức gây án tôi nghĩ ra không sai.” Giọng Yukawa khá tự tin.
“Chắc chắn thủ phạm gây án bằng cách biến căn phòng nhỏ đó thành một phòng hơi ngạt?”
“Đúng thế.”
“Vậy anh giải thích sao về bình khí heli? Anh đã nói rằng phải cần một lượng lớn khí này.”
“Trước khi giải thích, tôi muốn nghe kết quả của việc đó đã. Việc mà tôi nhờ cô hỏi bên khám nghiệm ấy. Cô hỏi được họ chưa?”
“Tôi có mang bản sao báo cáo giám định tới đây.” Kaoru rút từ trong túi ra một xấp giấy A4 gấp đôi, đặt trước mặt Yukawa.
Yukawa chỉnh lại gọng kính và nhận lấy xấp giấy. Ánh mắt chăm chú đọc kết quả khám nghiệm đó là ánh mắt của một nhà khoa học.
“Anh thấy sao?” Kaoru rụt rè hỏi: “Nhân viên khám nghiệm đã rất tò mò rằng tại sao anh lại muốn biết điều đó.”
Khuôn miệng nãy giờ đang tập trung của Yukawa bất giác dãn ra.
Mắt anh cũng đang cười.
“Tuyệt vời.” Nhà vật lý học nói. “Có lẽ tôi cần bên khám nghiệm thực nghiệm một lần. Tất nhiên, tôi cũng sẽ tham gia.”