Chương 32
Nhân viên khám nghiệm quỳ một gối xuống sát cửa trượt, giống như Yukawa ngày nào, tay xoay xoay chiếc tua vít tháo chiếc đinh ốc bắt tay nắm chìm bằng kim loại vào cánh cửa.
Sau khi tháo hết ốc, anh ta gỡ miếng kim loại ở cả hai mặt. “Cửa sổ Judas” theo cách ví von của Yukawa đã được mở ra.
Từ bên cạnh, Utsumi Kaoru ngó vào.
“Đúng thật. Có thể quan sát hết bên trong.”
“Mấu chốt nằm ở đó đấy.” Đứng cạnh Kusanagi, Yukawa lên tiếng. “Vấn đề là có thể thòng vòi xả lớn cỡ nào qua cái lỗ vuông nhỏ bé này.”
“Lỗ cỡ đó thì thòng tốt.” Người trả lời là chủ nhiệm Phòng Giám định Shimaoka cũng đang có mặt giám sát hiện trường. Anh phụ trách buổi thực nghiệm hôm nay. Shimaoka sở hữu gương mặt trí thức nhưng hơi rám nắng vì thường xuyên hoạt động ngoài trời.
Họ định tiến hành một cuộc thực nghiệm tại căn phòng nhỏ nơi Masumura sinh sống. Đây có lẽ là một manh mối quan trọng, nhưng những người đang có mặt ngoại trừ nhân viên phòng khám nghiệm chỉ có Kusanagi, Utsumi Kaoru và Yukawa. Quá trình thực nghiệm được ghi lại bởi vài chiếc máy ảnh, tất cả sẽ được báo cáo cho Mamiya.
Sau khi nhân viên phòng giám định rời đi, Kusanagi nhòm vào trong hiện trường gây án. Công cuộc chuẩn bị vậy là hoàn tất.
Sàn nhà trải một tấm bạt, bên trên là bộ chăn đệm chồng lên nhau. Một hình nộm nằm trên sàn. Hỏi ra mới biết đây là loại hình nộm đặc biệt dùng cho thực nghiệm các vụ tai nạn ô tô với trọng lượng y như người thật.
“Hiện trường lúc phát hiện ra tử thi đã được tái hiện lại gần như chính xác. Cả chăn lẫn đệm đều là loại giống hệt lúc đó.” Shimaoka nói. “Nạn nhân dùng chăn đệm mới thuê, nên chúng tôi đã mua đồ mới. Thế này đã ổn chưa, giáo sư Yukawa?”
“Trọng lượng thì sao?”
“Ổn cả, tôi cân rồi.”
“Vậy thì không còn vấn đề gì nữa. Cảm ơn anh.” “Sao phải kiểm tra cả trọng lượng thế?” Kusanagi hỏi Yukawa.
“Tôi sẽ giải thích sau.” Nhà khoa học thờ ơ đáp.
Kusanagi nhìn quanh phòng. Trong phòng có vài thứ chắc chắn không có mặt lúc phát hiện tử thi. Camera được cài đặt ở hai chỗ, những chiếc máy móc vuông vức lạ mắt với các cạnh chừng 20 xăng ti mét được đặt rải rác trong phòng. Một chiếc nằm ngay sát hình nộm.
“Đây là máy gì vậy anh?” Kusanagi hỏi Shimaoka.
“Máy đo nồng độ ô xy ạ. Vì không ai được vào trong nên chúng tôi đặt máy để quan sát hình ảnh và chỉ số nồng độ từ màn hình ở bên ngoài.” Vừa nói, anh ta vừa chỉ về phía chiếc bàn cạnh cửa. Trên đó có hai chiếc máy tính.
nãy đã Nhân viên khám nghiệm trẻ ban nãy quay lại, báo gì đó với Shimaoka. Shimaoka gật đầu, quay sang nhìn nhóm Kusanagi.
“Tất cả đã sẵn sàng. Có thể bắt đầu thực nghiệm bất cứ lúc nào.”
Kusanagi và Yukawa nhìn nhau. Thấy Yukawa im lặng gật đầu, Kusanagi nói với Shimaoka, “Vậy ta bắt đầu luôn thôi.”
Hai nhân viên khám nghiệm khênh một bình khí nén hình trụ có quai cao cỡ 60 xăng ti mét, đường kính khoảng 30 xăng ti mét vào.
Bên trên bình còn gắn một quả bóng cao su cùng một loại ống xả đặc biệt. Họ cẩn thận đặt chiếc bình vào chính giữa nhà.
“Chú ý thông khí trong nhà nhé. Mở cửa sổ và cửa ra vào đi.”
Yukawa nói.
Cửa sổ và cửa ra vào được mở ra theo hướng dẫn của anh. Tiếp đó, Shimaoka đóng cửa trượt căn phòng nhỏ lại.
“Tôi bắt đầu nhé.”
“Từ từ.” Yukawa lên tiếng. “Xả chút khí lên sàn ở chồ này trước đã.”
“Ở đây ư?” Shimaoka hỏi lại.
“Vâng.” Yukawa đáp. “Tôi muốn giải thích trực tiếp cho Kusanagi thấy chuyện gì sẽ xảy ra.”
“Tôi hiểu rồi.” Shimaoka gật đầu ra lệnh cho cấp dưới.
Hai cậu nhân viên khi nãy chúc đầu ống xả cao su xuống đất, xoáy van rồi bóp quả bóng cao su trên nắp bình. Lập tức, một luồng sương trắng cùng chất lỏng trào khỏi ống, phun thẳng xuống sàn.
Nhưng sàn nhà không bị ướt. Chất lỏng vừa phun ra đã biến mất ngay.
“Đó là ni tơ lỏng.” Yukawa nói. “Điểm sôi của nó là -198 độ. Ngay khi đổ xuống sàn, nó sẽ hóa khí giống hệt khi ta đổ nước vào một chiếc chảo nóng.” Anh chỉ tay về phía chiếc cửa trượt. “Giờ hãy xem xem chuyện gì sẽ xảy ra khi ta phun ni tơ lỏng vào căn phòng đóng kín qua cửa sổ Judas.”
“Không biết sẽ thế nào nhỉ?” Kusanagi hỏi.
“Mọi chuyện sẽ được kiểm nghiệm ngay thôi.”
“Nhờ anh làm giúp.” Yukawa nói với Shimaoka.
Đội nhân viên khám nghiệm bắt đầu công việc theo lệnh của Shimaoka. Một người khênh bình khí đến sát cửa trượt, thòng ống xả qua lỗ nhỏ. Người còn lại bắt đầu thao tác trên hai chiếc máy tính.
Một chiếc chiếu hình ảnh trong phòng, một chiếc hiện biểu đồ và bảng số điện tử.
Yukawa tiến lại sau lưng người đang thao tác hai chiếc máy tính.
Kusanagi và những người khác cũng làm theo.
“Bắt đầu.” Shimaoka nói, ra hiệu cho cậu nhân viên đang đứng cạnh bình khí.
Cậu nhân viên bắt đầu bóp quả bóng cao su giống lúc nãy. Hình ảnh trong phòng chiếu trên màn hình máy tính thay đổi ngay lập tức.
Một luồng sương trắng bao phủ khắp phòng. Bạt trải sàn cùng chăn đệm bị che mờ rất khó nhìn.
“Khi gặp ni tơ lỏng, hơi nước trong không khí sẽ bị làm lạnh, trở thành những tinh thể nước nhỏ li ti lơ lửng trong không khí. Hay nói cách khác là tạo thành một màn mây ở trong phòng.” Yukawa giải thích.
“Ôi, nhìn khe cửa kìa…” Utsumi Kaoru khẽ thầm thì.
Kusanagi cũng nhìn về hướng đó. Một làn khói trắng lọt ra từ khe cửa. Nhưng nó biến mất ngay. “Vì nhiệt độ ngoài này cao hơn nên nó lại trở về dạng hơi nước.” Yukawa nhanh miệng nói, giọng như muốn bảo “đừng hỏi mấy chuyện hiển nhiên này chứ”.
Một lúc sau, Yukawa hỏi cậu nhân viên khám nghiệm.
“Nồng độ ô xy thế nào?”
“Phần trên không đổi, nhưng chỗ cạnh hình nộm đã giảm mạnh còn 18%. Sắp hạ xuống 17%.” Cậu ta đáp.
“Nồng độ ô xy giảm xuống 16% sẽ gây các triệu chứng cơ năng như đau đầu, buồn nôn.” Shimaoka vừa nhìn màn hình vừa nói.
“Dưới 12% sẽ gây hoa mắt, 10% sẽ khiến con người bất tỉnh.”
Khoảng 10 phút sau, chỉ số máy đo cạnh hình nộm đã giảm xuống chỉ còn 6%.
“Mức này sẽ gây ngừng thở. Dung lượng bình khí này là bao nhiêu?” Yukawa hỏi Shimaoka.
“10 lít ạ. Chúng tôi đã bơm gần đầy bình. Lát nữa tôi sẽ cân lại, nhưng chắc không còn nhiều đâu.”
Yukawa gật đầu, nhìn Kusanagi và Kaoru.
“Khi hóa khí, thể tích ni tơ lỏng tăng gấp khoảng 700 lần. 20 lít nhân 700 là 14.000 lít. Căn phòng chứa được cỡ 10.000 lít. Phần dự bị đẩy ra ngoài qua khe cửa, nhưng không khí sẵn có trong phòng và ni tơ sẽ không lẫn vào nhau ngay được nên nồng độ ô xy trong phòng sẽ khác nhau tùy theo từng vị trí. Kết quả thực nghiệm đã cho thấy, phần sát dưới sàn không khí loãng nhanh hơn. Nếu nằm ngủ, hoặc giả sử tỉnh dậy nhưng rồi lại gục xuống vì thiếu ô xy, thì khả năng ngừng hô hấp là rất cao.”
“Vậy hung khí không phải là khí heli à.” Kusanagi nói.
“Bình khí heli các anh tìm được là giả, nhằm đánh lạc hướng điều tra. Đó là lỗi của tôi. Ban đầu chính tôi đã nói có lẽ hung thủ dùng khí heli để giết người.”
“Tại sao cậu lại nghĩ ra ni tơ lỏng?”
“Tôi đã đặt ra giả thuyết bình khí heli tìm được trong bụi cây là giả và thử suy luận xem hung thủ dùng gì để gây án. Bình heli cao áp dùng trong công nghiệp chăng? Và lúc ấy, chính Utsumi đã cho tôi một gợi ý. Cô ấy nói tại sao hung thủ nhất định phải dùng heli. Thế là tôi nảy ra một ý. Phải chăng hung thủ muốn chúng ta nghĩ rằng hắn gây án bằng khí heli? Phải chăng bình heli là giả? Nếu vậy thì, thứ gì có thể thay cho khí heli?” Khóe miệng Yukawa dãn ra, anh chỉ vào bình ni tơ lỏng. “Loại khí trơ được con người sử dụng nhiều nhất là ni tơ. Thêm nữa, ở dạng lỏng chỉ cần cỡ 20 lít là đủ.” Nói đoạn, anh quay sang nhìn Utsumi Kaoru. “Để chứng minh giả thuyết này, tôi đã nhờ cô Utsumi xác nhận một việc.”
“Việc gì thế?” Kusanagi hỏi nữ nhân viên cấp dưới.
“Lượng nước trong chăn đệm khi phát hiện từ thi ạ.” Cô đáp.
“Lượng nước sao?” Kusanagi nhíu mày.
“Cậu nhìn hình ảnh khi nãy rồi chứ?” Yukawa nói. “Khi bơm ni tơ lỏng vào phòng, hơi nước trong không khí sẽ hóa một màn sương trắng bay lơ lửng. Khi nhiệt độ tăng lên, nó sẽ hòa vào không khí nhưng nếu liên tục bơm ni tơ lỏng thì nhiệt độ trong phòng không thể tăng lên được. Căn phòng sẽ giữ trạng thái giống như ở giữa màn mây. Nói cách khác là môi trường trong phòng rất dễ ngưng tụ hơi nước. Nếu có chăn đệm trong phòng thì sẽ thế nào?”
“Ý cậu là chăn đệm sẽ hút hết hơi nước à?”
“Nhân viên khám nghiệm đã nói rằng chăn đệm tại hiện trường ẩm hơn mức bình thường, tức là nó chứa rất nhiều nước.” Utsumi nói. “Có khi phải tới nửa cốc ấy.”
“Anh chủ nhiệm này.” Yukawa gọi. “Cho tôi xem tình hình bên trong được không?”
“Được. Nhưng để cho chắc, mời các vị lùi lại một chút.”
Theo lời Shimaoka, tất cả tránh xa khỏi cửa trượt.
Một cậu nhân viên khám nghiệm mở cửa nhưng không vào ngay.
Vì không khí bên trong còn loãng.
Khí lạnh tràn ra tận chỗ mấy người đang đứng. Bất giác, ai nấy đều rùng mình.
“Mát quá… mà phải gọi là lạnh mới đúng.” Utsumi Kaoru nói.
“Đương nhiên rồi. Những 20 lít ni tơ lỏng -198 độ vừa hóa khí cơ mà.” Yukawa đáp. “Ngày xưa có một tai nạn thương tâm đã xảy ra ở một phòng nghiên cứu trên Hokkaido. Nhiệt độ của phòng đáng ra phải giữ ở mức thấp, nhưng do máy móc bị hỏng nên nhiệt độ bắt đầu tăng cao. Mấy nghiên cứu sinh cuống cuồng hạ nhiệt độ xuống bằng cách bơm một lượng lớn ni tơ lỏng xuống sàn. Có lẽ vì vội quá, họ đã quên thông khí. Kết quả là, tất cả đều chết ngạt. ”
“Có chuyện như vậy sao?” Chuyện này Kusanagi chưa từng nghe qua.
“Lúc Masumura trở về và mở cửa, trạng thái căn phòng chắc cũng giống thế này. Ông ta biết rõ mức độ nguy hiểm của ni tơ lỏng nên chắc đã không bước vào ngay.”
Một nhân viên khám nghiệm nhìn màn hình nói: “Nồng độ ô xy đã tăng lên hơn 20%.” Shimaoka gật đầu với Yukawa. “Mời anh.”
Yukawa bước vào phòng. Kusanagi theo sau. Trong phòng không có gì thay đổi. Màn sương trắng đã biến mất.
Yukawa nhìn dưới chân rồi dừng lại. Anh rút trong túi ra một chiếc găng tay da, đeo vào tay, đoạn cúi người xuống rồi nhặt lên thứ gì đó.
“Cái gì thế?” Kusanagi hỏi.
Yukawa đưa cho anh xem thứ nằm trên chiếc găng tay. Một vật trắng, mỏng như chiếc bánh gạo.
“Do ni tơ lỏng được bơm tập trung vào một chỗ nên chỗ này cực lạnh. Vì vậy, không chỉ hơi nước mà cả carbonic trong không khí cũng bị làm lạnh. Cái này chính là đá khô.”
“Tôi không thấy phòng khám nghiệm báo cáo tìm thấy thứ này.”
“Đương nhiên. Vì Masumura đã vứt chúng đi rồi.”
“Ra vậy…”
Tay vẫn cầm miếng đá khô, Yukawa sờ thử vách tường rồi cúi xuống nhìn chằm chằm tấm bạt.
“Sao thế?” Kusanagi hỏi. “Cậu còn phát hiện ra điều gì nữa?”
Yukawa quay lại, đưa tay chỉnh cặp kính.
“Có vẻ tôi nhắc lại chuyện này hơi nhiều lần, nhưng mấu chốt chính là hơi nước trong không khí thay đổi thế nào. Tình hình lúc đó, tùy vào nhiệt độ, độ ẩm và độ kín có lẽ sẽ khác đôi chút, nhưng tôi nghĩ biết đâu nước sẽ đọng cả trên tấm bạt. Nhưng nhìn lại thì không hề có. Vách tường tuy có ẩm nhưng cũng không đến mức đáng ngờ.
Có lẽ lúc các cậu khám nghiệm hiện trường, tất cả đã được hong khô, trở về trạng thái ban đầu rồi cũng nên. Tình hình thế nào rồi, chủ nhiệm Shimaoka?”
Shimaoka và hai cấp dưới đang dùng dây buộc chăn đệm trong phòng lại, móc vào cái cân treo điện tử để đo trọng lượng.
“Cân nặng trước khi thực nghiệm là 6.3 ki lô gam, bây giờ là 6.4
ki lô gam, tăng thêm khoảng 100 gram.”
“Tính ra đúng bằng nửa cốc nước. Giống hệt trạng thái bộ chăn đệm tìm thấy tại hiện trường.” Yukawa quay sang nhìn Kusanagi.
“Vậy là chúng ta đã tiến thêm một bước trong việc chứng minh giả thuyết rồi.”