← Quay lại trang sách

Chương 34

Lệnh khám xét công ty “Tojima food” thuộc sở hữu của Tojima Shusaku được đưa ra sau buổi thực nghiệm hiện trường với ni tơ lỏng 1 ngày. Kusanagi trực tiếp chỉ huy, anh dẫn nhóm Utsumi Kaoru cùng Kishitani bước vào phòng giám đốc.

Nhìn tờ lệnh, Tojima ngửa người ra sau, cất tiếng chói tại.

“Thế là thế nào? Sao công ty chúng tôi lại liên can tới vụ giết người được chứ? Chúng tôi chỉ là công ty thực phẩm bình thường, đâu làm gì sai trái.”

“Nếu thế thì anh sợ gì nào? Mong anh hợp tác cho.” Kusanagi vừa cất tờ lệnh vào túi ngực vừa nói.

Kusanagi quyết định điều tra công ty Tojima food là bởi sau buổi thực nghiệm với ni tơ lỏng kia, Yukawa đã nói thế này:

“Lúc nảy ra ý nghĩ hung khí biết đâu không phải khí heli mà là ni tơ lỏng, tôi cũng nhận ra một điều quan trọng. Đó là gần Namiki Yutaro chẳng phải có một người có thể dễ dàng kiếm được thứ này hay sao. Chính là người bạn thân từ nhỏ của anh ta, giám đốc Tojima Shusaku. Công ty của Tojima chế biến thực phẩm đông lạnh. Tất nhiên có rất nhiều loại thiết bị cấp đông thực phẩm, nhưng gần đây, hệ thống cấp đông cấp tốc bằng ni tơ lỏng rất được chú ý. Tôi đã nghĩ có thể công ty Tojima cũng dùng hệ thống đó.”

Và để xác nhận, Yukawa đã hỏi trực tiếp Tojima.

“Đó là buổi tối hôm Utsumi đến phòng nghiên cứu tìm tôi. Tôi đã nhắm chừng giờ Tojima tới quán Namikiya để tới đó rồi khéo léo thu xếp ngồi cùng bàn với anh ta, và sau đó tôi đã hỏi anh ta về máy cấp đông. Đúng như tôi đoán, Tojima food cũng dùng ni tơ lỏng, đặc biệt là để bảo quản đồ tráng miệng. Có điều, tôi hỏi nhiều quá khiến anh ta sinh nghỉ thì phải. Tôi còn lỡ nói với Natsumi là mình có người quen làm cảnh sát nên có lẽ hiện giờ trong mắt họ, tôi đã thành đối tượng cần đặc biệt lưu ý rồi cũng nên. Mà đúng là gần đây, tôi cũng không còn gặp mấy vị khách quen đó ở Namikiya nữa.”

Quả là thông tin cực kỳ quan trọng.

Người ngoài ngành như Yukawa còn tích cực điều tra đến mức ấy thì Kusanagi đâu thể bình chân như vại. Anh lập tức xin lệnh khám xét công ty của Tojima.

Khoảng 8 tiếng sau cuộc lục soát, Kusanagi, Utsumi Kaoru và Kishitani cùng ngồi trong phòng họp của Phòng Cảnh sát Kikuno để báo cáo kết quả với Mamiya.

“Theo những gì chúng tôi tìm hiểu được, khoảng tháng Ba năm nay, tại Tojima food đã xảy ra một tai nạn vì ni tơ lỏng.” Kusanagi vừa nhìn sổ vừa nói. “Họ không dùng máy cấp đông tự động mà làm thủ công. Khi trực tiếp phun ni tơ lỏng lên thực phẩm, một nhân viên đã bị ngất do hệ thống thông khí hoạt động kém. May là người đó không sao, chứ chỉ cần sai một bước nhỏ là có thể dẫn tới tử vong rồi.”

“Từ vụ tai nạn đó, Tojima đã nảy ra ý định dùng ni tơ lỏng để giết người à?” Mamiya hỏi.

“Chưa biết người nảy ra ý đó là Tojima hay người nào khác cũng biết về việc này.” Kusanagi thận trọng nói, rồi ra dấu cho Utsumi đang ngồi bên cạnh.

Utsumi Kaoru mở máy tính, quay màn hình về phía Mamiya. Trên đó là hình ảnh lối vào xưởng.

“Đây là hình ảnh do camera an ninh lắp ở lối vào kho thực phẩm của Tojima food ghi lại. Trong xưởng có máy cấp đông bằng ni tơ lỏng. Đây là hình ảnh ngày diễn ra lễ diễu hành. Vào lúc 13 giờ, như anh thấy trên màn hình. Tuy hôm đó là ngày nghỉ những cổng vào vẫn mở.”

Cô gõ lên bàn phím, hình ảnh bắt đầu chuyển động. Một chiếc xe tải nhẹ đang tiến vào xưởng. Nhìn màn hình, Mamiya ồ lên một tiếng.

“Tôi sẽ tua nhanh một chút.” Utsumi Kaoru nói rồi tua nhanh đoạn phim tới thời điểm 13 giờ 20 phút, lúc này chiếc xe tải nhẹ giống như ban nãy đi ra khỏi cổng.

“Không xác định được mặt tài xế à?” Mamiya hỏi. “Hình ảnh từ camera thì không, nhưng chúng tôi còn đoạn phim khác nữa.”

Kusanagi nhìn Utsumi Kaoru ra hiệu.

Cấp dưới của anh chiếu một đoạn phim khác lên màn hình. Vài chiếc xe tải nhẹ đang đầu trong bãi.

“Đây là bãi đỗ xe dành cho nhân viên Tojima food” Utsumi Kaoru giải thích. “Hình ảnh này được quay trước đoạn phim vừa nãy một chút, tầm 12 giờ 56 phút.”

Hình ảnh bắt đầu chuyển động. Từ mé trái, một người đàn ông mặc áo khoác ngắn xuất hiện. Dáng người anh ta hơi đậm. Anh ta leo lên một chiếc xe rồi lái đi.

Utsumi Kaoru tua lại một chút, phóng to gương mặt người đàn ông lên.

Kusanagi đưa một tấm ảnh đã chuẩn bị sẵn cho Mamiya. Tấm ảnh anh lấy từ bằng lái xe của Tojima Shusaku.

“Tôi nghĩ hai người này là một, không thể nhầm được.”

Mamiya nheo mắt nhìn tấm ảnh.

“Tojima tự lấy ni tơ lỏng từ xưởng mình đi sao?”

“Nhiều khả năng là như vậy.”

“Có bằng chứng gì không?”

“Nhân viên phụ trách bình chứa ni tơ lỏng khai họ kiểm tra dư lượng hằng ngày. Theo đó, từ thứ Sáu tới thứ Hai, dư lượng bình đã giảm khoảng 20 lít. Thông thường, ni tơ lỏng có thể thất thoát vài phần trăm nhưng nó chưa bao giờ giảm nhiều đến thế.”

“Thế à? Nhưng chưa thể coi là bằng chứng mang tính quyết định được.” Mamiya nghiêm mặt. “Có thể lần theo tung tích chiếc xe tải không?”

“Chuyện đó…” Kusanagi hất hàm về phía Kishitani.

“Chúng tôi đã xem một vài camera an ninh quanh khu vực đó nhưng hiện giờ vẫn chưa tìm ra chiếc xe tải ấy.” Kishitani đáp lại.

“Cả hệ thống N-system ở trục đường chính cũng không thấy.”

“Có đường nào đi đến xưởng mà không gặp phải hệ thống N-

system không?”

“Có ạ, nhưng sẽ phải vòng rất xa. Chẳng có lý do gì để chọn đường đó cả. Vì một người dân bình thường chắc chắn không thể biết chỗ nào lắp hệ thống N-system.” Kishitani trả lời.

“Còn nữa ạ.” Utsumi Kaoru nói, tiếp tục gõ bàn phím, tua nhanh đoạn phim trong bãi đỗ xe. Chiếc xe ban nãy xuất hiện, một người trông khá giống Tojima xuống xe, rời khỏi đó.

“Thời điểm này là 13 giờ 51 phút. Chiếc xe rời khỏi xưởng lúc 13

giờ 21 phút, như vậy anh ta đã đi đâu đó khoảng 30 phút. Đường ngắn nhất từ xưởng tới hiện trường vụ án đã mất hơn 10 phút một chiều. Vì vậy không thể có khả năng đi đường vòng được.”

Mamiya khoanh tay, nhìn sang Kusanagi.

“Tojima có bằng chứng ngoại phạm không?”

“Có ạ.” Kusanagi trả lời ngay. “Từ khoảng 3 giờ chiều trở đi, anh ta tham gia buổi họp mặt cùng vài người quen trong tổ dân phố. Tuy thỉnh thoảng có ra ngoài nhưng không lâu. Anh ta ở đó đến tận tối, sau đó đến quán Namikiya. Chúng tôi đã xác minh chuyện này.”

“Tức là,” Mamiya lẩm bẩm, “Tojima cũng không phải thủ phạm chính.”

“Tôi nghĩ là vậy ạ.” Kusanagi nói. “Có thể sau khi chở bình ni tơ lỏng ra ngoài, anh ta đã để tạm ở đâu đó rồi quay về xưởng. Bình ni tơ sau đó sẽ được một người khác mang đi. Nghĩ như vậy sẽ hợp lý hơn.”

“Vậy người đó chính là thủ phạm chính ư? Nhưng hắn là ai?”

“Tôi không biết. Ban đầu, đáng ngờ nhất là Namiki Yutaro, nhưng chỉ huy biết rồi đấy, bằng chứng ngoại phạm của Namiki quá hoàn hảo. Cả Masumura nữa.”

Mamiya lại nhỏ giọng lẩm bẩm, đan hai tay sau đầu, ngả người vào lưng ghế.

“Thế… vị giáo sư Galileo kia nói thế nào? Có đưa ra mấy suy luận sắc sảo như mọi lần không?”

“Cậu ấy có đưa ra một giả thuyết tạm thời ạ.”

“Nghĩa là sao?”

“Suy luận này khá táo bạo đấy ạ…”

Giả thuyết này được Yukawa hé lộ sau khi kể chuyện xưởng của công ty Tojima dùng máy cấp đông bằng ni tơ lỏng. Yukawa cũng cho rằng Tojima không phải thủ phạm chính.

“Masumura là đ ồ ng ph ạ m, giám đ ố c Tojima có l ẽ cũng v ậ y. Li ệ u s ố đ ồ ng ph ạ m có d ừ ng ở hai ng ườ i này? Ví d ụ , Takagaki Tomoya có b ằ ng ch ứ ng ngo ạ i ph ạ m, nh ư ng v ẫ n v ắ ng m ặ t kho ả ng 30 phút. C ậ u ta đã làm gì trong 30 phút đó? Ngoài ra, n ế u bình heli tìm th ấ y trong b ụ i cây là gi ả thì có kh ả năng hung th ủ đã ra tay tr ướ c khi bình heli b ị l ấ y tr ộ m, t ứ c là tr ướ c 4 gi ờ chi ề u. Vì v ậ y, b ằ ng ch ứ ng ngo ạ i ph ạ m c ủ a v ợ ch ồ ng Niikura cũng s ẽ lung lay. Các s ự th ậ t này ch ẳ ng l ẽ không có ý nghĩa gì?”

Suy luận của Yukawa chẳng khác nào sấm giữa trời quang. Nhà vật lý học cho rằng có thể có nhiều người đứng đằng sau vụ án lần này.

Nhưng anh cũng nói tiếp, “Tuy nhiên, đây chỉ là một giả thuyết tạm thời thôi.”

“Tôi cũng bi ế t h ọ ở m ộ t m ứ c đ ộ nào đó. X ư a gi ờ h ọ ch ỉ là nh ữ ng ng ườ i dân th ườ ng h ế t s ứ c hi ề n lành. Vi ệ c h ọ yêu quý Namiki Saori nên quay ra oán h ậ n Hasunuma là đi ề u d ễ hi ể u, nh ư ng tôi không nghĩ h ọ s ẵ n sàng h ợ p s ứ c đ ể gi ế t ng ườ i. Dù có t ớ i m ườ i đ ồ ng ph ạ m thì s ự c ắ n r ứ t l ươ ng tâm c ủ a t ừ ng ng ườ i cũng không th ể gi ả m xu ố ng còn m ộ t ph ầ n m ườ i đ ượ c. Th ế nên tôi v ẫ n ch ư a th ể hoàn thành gi ả thuy ế t đó đ ượ c.”

Lúc nói những lời này trông mặt Yukawa đầy vẻ trầm lặng, nhưng Kusanagi cũng đồng tình với bạn mình ở không ít điểm. Đúng là khó có khả năng bao nhiêu người như thế cùng đồng ý tham gia một kế hoạch giết người.

“Giả thuyết có nhiều đồng phạm khá thú vị, nhưng với trọng tội như tội sát nhân thì không thể. Lỡ bị phát giác, nguy cơ sẽ rất lớn.”

“Việc cả Masumura và Tojima đều là đồng phạm thì gần như chắc chắn rồi. Phải có một sợi dây kết nối họ với nhau. Và sợi dây đó, không gì khác, chính là Namiki Yutaro…”

“Tiếc thay, nhân vật chủ chốt đó lại có bằng chứng ngoại phạm.”

Mamiya khoanh tay. “Vòng tròn lại lặp lại rồi.”

“Muốn thoát khỏi vòng tròn đó thì chỉ có cái này.” Kusanagi trỏ vào màn hình máy tính. Trên màn hình vẫn là hình ảnh chiếc xe tải nhẹ trong bãi đỗ xe của xưởng Tojima food. “Theo kết quả thực nghiệm, lượng ni tơ lỏng cần thiết là khoảng 20 lít. Một chiếc bình cao hơn 60 xăng ti mét với đường kính 30 xăng ti mét như vậy khi đầy nặng khoảng 25 ki lô gam. Sau khi Tojima lấy nó ra khỏi xưởng, ai đã mang nó tới hiện trường và mang bằng cách nào?”

“Vậy không phải khí heli mà là ni tơ lỏng nhỉ? Nhưng dù là loại nào thì hung thủ vẫn phải vác theo một món đồ khá lớn. Nhưng hiện tại các cậu vẫn chưa tìm được người nào như thế đúng không?”

“Trước giờ chúng tôi mới kiểm tra camera an ninh khu vực công viên nơi bình khí heli bị lấy trộm, đặc biệt là khoảng 4 rưỡi chiều, thời điểm bình khí bị lấy trộm trở đi. Giờ thì cả hiện trường lẫn khoảng thời gian đều đã được mở rộng nên chúng tôi định sẽ xem lần lượt tất cả các camera trong phạm vi này.”

Tuy mạnh miệng là vậy nhưng phải thừa nhận rằng trong lòng Kusanagi vẫn lo ngay ngáy. Ngay cả Yukawa cũng không thể đưa ra giả thuyết. Anh không đủ tự tin để khẳng định rằng cuộc điều tra này có đi đúng hướng hay không.