← Quay lại trang sách

Chương 35

Quán Kusanagi chỉ cho Kaoru nằm cách ga Kikuno khoảng 5 phút đi bộ. Đó là tầng trệt một tòa nhà nhỏ nằm trong hẻm. Nơi đây cách xa phố mua sắm sầm uất, cô lo lắng nghĩ của hàng nơi đây liệu có buôn bán được gì không. Nhưng cửa hàng đã tồn tại được mấy chục năm, thế nên có lẽ nó cũng được nhiều khách quen ủng hộ như quán Namikiya vậy.

Kaoru mở cánh cửa dày và nặng màu nâu sậm, đặt chân vào trong quán. Cạnh quầy phục vụ bên phải, một người đàn ông đầu bạc trắng có vẻ là chủ quán cất tiếng “Kính chào quý khách”. Sau lưng ông ta là la liệt rượu đủ chủng loại. Mấy chai thủy tinh phản chiếu ánh đèn cũng dư sức trở thành những món đồ trang trí.

Bàn bên trong đã được các cặp đôi ngồi hết. Ngoài quầy cũng có một cặp. Ngồi ở góc trong cùng cách xa chỗ họ một chút là người đang chờ Kaoru.

“Xin lỗi. Anh đợi lâu chưa?” Kaoru nhỏ giọng rồi ngồi xuống cạnh Yukawa.

Yukawa cất điện thoại vào túi ngực, với tay lấy chiếc cốc vại.

“Cũng không lâu lắm.”

Thấy chủ quán tới, Kaoru liền gọi một ly Moscow Mule không cồn.

“Lát nữa cô phải quay lại đơn vị à?”

“Vâng. Tôi phải viết báo cáo.”

“Vất vả nhỉ?” Có vẻ Yukawa đang uống highball[*]. “Việc điều tra đang bế tắc sao?”

“Anh biết tài thật đấy.”

“Vì cô gọi tôi ra mà không mang quà.”

Kaoru xin lỗi rồi thở dài, đầu hơi nghiêng.

“Dù hướng điều tra tôi nghĩ là không sai.”

“Giám đ ố c Tojima th ế nào? Tôi đã nghe Kusanagi k ể v ề vi ệ c l ượ ng ni t ơ l ỏ ng b ị thâm h ụ t.”

“Anh ta khăng khăng rằng mình không hiểu tại sao lại như vậy.

Có điều, anh ta thừa nhận vào ngày lễ hội có ra vào xưởng bằng xe tải nhẹ và có ra bên ngoài công ty. Anh ta định tới kiểm tra máy cấp đông, rồi đi thẳng tới hội trường diễn ra cuộc diễu hành, nhưng sợ ở đó không có chỗ để xe nên anh ta quay về công ty. Thực tế, có nhân chứng nói rằng đã trông thấy xe của Tojima food ở nơi gần điểm xuất phát của cuộc diễu hành.”

Hừ, Yukawa thở phì ra.

“Anh ta lấy cái cớ khá hợp lý đấy.”

“Nhưng việc đó chẳng tự nhiên chút nào. Anh ta có thể sai nhân viên kiểm tra cũng được, vả lại đâu nhất thiết phải kiểm tra vào ngày Chủ nhật.”

“Anh ta có thể nói anh ta muốn thế, khi đó cô sẽ chẳng nói gì được nữa.”

“Thì đúng thế nhưng…” Kaoru ấp úng.

Chủ quán đã mang ly Moscow Mule tới, đặt trước mặt Kaoru. Nửa miếng chanh nổi lên trên. Cô nhấp một ngụm, hương thơm man mát tỏa ra trong miệng.

“Masumura vẫn không hé răng nửa lời à?”

Trước câu hỏi của Yukawa, Kaoru khẽ gật đầu.

“Ông ta nói ông ta vào công ty đó làm vì chỗ này tuyển cả những người có tiền án. Ông ta không biết Hasunuma cũng làm trong xưởng, và cũng không biết gì về vụ án 23 năm trước.”

“Cảnh sát đã điều tra chỗ làm trước đây của ông ta chưa?”

“Đương nhiên điều tra viên của chúng tôi đã dò hỏi rồi. Đó là một công ty nhận thầu phụ từ các công ty xây dựng. Công nhân đến rồi đi liên tục, chẳng còn mấy người nhớ Masumura nữa.”

“Cũng phải.” Giọng Yukawa như thể những việc ấy đều nằm trong suy đoán của anh. “Chi tiết đó mà lỏng lẻo thì kế hoạch của họ coi như phá sản. Masumura bằng mọi cách sẽ phủ nhận việc mình liên quan tới vụ việc 23 năm trước.”

“Kế hoạch của họ? Ý anh là của ai? Anh đang nghi ngờ Masumura, Tojima, người nhà Namiki, Takagaki Tomoya và vợ chồng ông Niikura ư?”

“Không nghĩ thế mới là lạ đấy.”

“Nhưng anh Namiki có chứng cứ ngoại phạm, Takagaki có xuất hiện trong đoạn video do camera an ninh gần hội trường ghi lại, rõ ràng anh ta không vác theo đồ vật lớn. Giả sử giám đốc Tojima có chở bình ni tơ lỏng đến quảng trường rồi quay lại xưởng thì thời gian cũng chỉ vừa đủ. Sau đó, ai là người chuyển nó đến hiện trường gây án?”

“Không phải việc của các cô là điều tra chuyện đó à?”

“Chúng tôi đang dốc hết sức điều tra. Anh có biết sheet box không?”

“Sheet box? Không, tôi không biết. Nếu là ‘box seat’[*] trên tàu điện thì tôi biết.”

“Đó là một loại thùng lớn hình vuông phủ vải bạt mà các nhân viên vận chuyển hay đặt trên xe đẩy để đi giao hàng. Hàng hóa chất bên trong thùng, có mưa cũng không bị ướt và cũng tránh cho hàng hóa bị rơi. Chắc anh từng thấy trên phố rồi chứ?”

“À, là cái đó hả?” Khi đã hiểu ra, Yukawa gật gù. “Thế thì tôi thấy thường xuyên.”

“Hôm diễn ra lễ diễu hành, vẫn có nhân viên giao hàng ra vào hội trường. Thỉnh thoảng họ lại xuất hiện trên hình ảnh camera an ninh ghi lại. Không loại trừ khả năng hung thủ đã đóng giả nhân viên giao hàng để đưa bình khí vào hiện trường, nên chúng tôi đang liên lạc tới tất cả các công ty vận chuyển để xác nhận có đúng là họ đã giao hằng ngày hôm đó không.”

“Ra vậy. Theo lệnh của Kusanagi à?”

“Vâng.”.

Yukawa mỉm cười, uống cạn cốc highball.

“Cậu ta có vẻ đã trở thành một đội trưởng xuất sắc rồi đấy nhỉ?”

“Tôi có cần nói lại với đội trưởng câu vừa rồi không?”

“Không cần.”

“Trước mắt, chúng tôi đang cố hết sức làm những việc có thể làm. Tuy hôm đó không đi xem diễu hành nhưng tôi cũng nắm được dòng người ra vào hội trường theo đường nào, khách tham quan tận hưởng không khí lễ hội ra sao. Tôi đã xem hết video do camera an ninh ghi lại. Thế mà vẫn bó tay, không biết hung thủ làm cách nào để đưa hung khí vào hiện trường nên mới phải tới tìm anh.”

“Để nhờ tôi suy luận sao?”

Kaoru đặt hai tay lên đầu gối, xoay người về phía Yukawa.

“Nếu có anh, bí ẩn chắc chắn sẽ được giải đáp.”

“Đừng nói những điều phi logic như vậy.” Yukawa nói rồi gọi chủ quán, chỉ vào cốc rượu trên bàn yêu cầu thêm một cốc nữa.

“Tôi đã bỏ lỡ điều gì chăng…” Kaoru vò đầu.

“Có lẽ thế. Mà không, chắc hẳn là thế rồi. Những lúc thế này cần thử thay đổi góc nhìn xem sao.”

“Góc nhìn ạ…”

Kaoru hóp một ngụm Moscow Mule mát lạnh rồi chống cằm, ngắm nhìn đôi tay ông chủ quán đang pha whisky với sô đa. Sau đó, mắt cô nhìn về dãy chai bày sau lưng ông ta. Bức tượng một chú ếch dùng làm đồ trang trí nằm ở tầng thấp nhất lọt vào mắt cô.

Sao lại là ếch nhỉ? Cô lấy làm lạ nhưng rồi hiểu ra ngay, miệng khẽ nhoẻn cười.

“Gì vậy?” Yukawa hỏi.

“Thứ kia ạ.” Kaoru chỉ vào bức tượng. “Anh biết tên nó không?”

Yukawa nhìn vật trang trí Kaoru chỉ, hừ mũi.

“Là con Kikunon chứ gì? Linh vật của lễ hội diễu hành hóa trang thì phải.”

“Thiết kế của nó thật kỳ cục. Nhìn kiểu gì cũng thấy giống con ếch.”

Chủ quán đặt trước mặt Yukawa một cốc highball mới.

“Đó là đồ khách để quên.”

“Ra vậy.” Yukawa gật gù. “Tôi đang thấy lạ vì đặt đây đúng là không hợp.”

“Vứt đi cũng không nỡ nên tôi đành để lại. Mong là người ta nhớ ra mà quay lại lấy.” Chủ quán nói rồi rời đi. Kaoru chăm chú nhìn bức tượng Kikunon. Hình như cuối lễ hội hóa trang có thả một quả bóng bay khổng lồ hình đó.

Bên trong bóng là khí heli. Nghe nói họ cần tận mấy bình để bơm đầy nó.

“Ôi!” Kaoru chợt kêu lên.

“Cô lại nghĩ ra gì à?”

“Không có gì ạ.” Kaoru khẽ giơ tay trái lên. “Tôi chợt nghĩ ra một ý… nhưng có vẻ không đúng. Tôi xin lỗi.”

“Cái gì không đúng?”

“Ý tưởng đó hoàn toàn không dùng được. Tôi vừa nghĩ ra một chuyện không thể xảy ra, vậy thôi. Anh đừng để ý.”

Yukawa đặt cốc rượu mới lên miếng lót cốc.

“Được hay không, đừng tự mình phán đoán. Cũng đừng quả quyết một chuyện sẽ chẳng bao giờ xảy ra. Biết đâu trong đó lại ẩn chứa gợi ý để tìm ra lời giải. Vì vậy phải nói ra ý tưởng của mình và tham khảo ý kiến của người khác.”

“Tôi nghĩ không cần đâu. Nghe xong thế nào anh cũng cười.

Không cười thì anh cũng sẽ ngạc nhiên vì sao tôi có thể nghĩ ra ý tưởng phi lý đó thôi.”

“Cô nói vậy càng khiến tôi tò mò hơn đấy.” Giờ tới lượt Yukawa xoay cả người về phía Kaoru. Gương mặt anh cực kỳ nghiêm túc.

“Nói tôi nghe đi.”

Kaoru thở dài. Cô hối hận nghĩ lẽ ra mình không nên kể việc vừa nghĩ ra ý tưởng đó.

“Tôi chợt nghĩ liệu có phải hung thủ dùng khí được bơm trong đó không…” Vừa nói cô vừa trỏ bức tượng Kikunon mini.

“Khí trong đó ư?” Yukawa nhíu mày tỏ vẻ nghi ngờ.

“Khí trong quả bóng Kikunon khổng lồ. Trong đó chứa rất nhiều khí heli. Nên sau khi lễ hội kết thúc, hung thủ đã trút toàn bộ lượng khí đó ra ngoài, mang tới hiện trường rồi ra tay sát hại nạn nhân theo cách anh đã nói lúc đầu.” Đến đây, Kaoru thấy thật khó lòng nói tiếp.

“Tôi xin lỗi.” Cô cúi đầu. “Coi như anh chưa nghe gì nhé. Hung thủ dùng ni tơ lỏng chứ đâu có dùng heli.”

Nhưng Yukawa không cười. Cũng không hề tỏ ra ngạc nhiên. Anh chỉ nhìn chằm chằm tượng Kikunon mini trên giá, dường như đang nghĩ điều gì.

“Anh Yukawa.” Kaoru gọi. Cô tự nhủ có lẽ ý tưởng táo bạo đó khiến anh không thốt nên lời.

“Thú vị đấy.” Yukawa lẩm bẩm. “Nếu dùng cách đó, hung thủ không cần phải động một ngón tay mà hung khí vẫn sẽ được vận chuyển từ điểm xuất phát tới đích đến của cuộc diễu hành. Vì quả bóng được các thành viên ban tổ chức mang đi mà.”

“Vì nghĩ thế nên tôi mới chợt nảy ra ý tưởng vừa rồi. Nhưng việc đó là không thể. Làm sao lấy được heli từ trong quả bóng ra chứ.”

“Lấy ra thì không khó. Làm thế nào để bơm lại vào bình mới khó.”

“Vâng. Nên anh hãy quên ý tưởng đó đi. Dù sao cũng may là anh không cười tôi.” Kaoru nhấp một ngụm Moscow Mule, thở phào nhẹ nhõm.

“Sao tôi có thể cười chứ?” Yukawa lấy chiếc smartphone từ trong túi ngực ra. “Có vẻ như cô vừa khám phá ra một đáp án không tưởng đấy.”

“Ơ, tại sao ạ?”

Yukawa bấm điện thoại.

“Lúc nãy cô có nói đã xem hết camera an ninh và nắm được đường đi của đoàn diễu hành và khách tham quan đúng không?”

“Đúng là tôi có nói thế.”

“Nhưng có lẽ cô chưa dõi theo hành động của những người này.”

Nói rồi Yukawa chìa điện thoại cho Kaoru xem.

Trên màn hình là hình ảnh đoàn hải tặc.