Chương 36
“Hiệu sách Miyazawa” là một hiệu sách lớn choán trọn một tòa nhà ba tầng. Trong đó, tầng một với quầy bán băng đĩa nhạc, phim và game là rộng nhất. Quầy sách giống như các hiệu sách thông thường nằm ở tầng hai, và tầng ba được dùng làm văn phòng.
Miyazawa Maya ngồi trong văn phòng. Bất cứ ai cũng có thể cảm nhận được sự cương quyết toát ra từ khóe miệng luôn mím lại của cô. Cô là một nhân vật đầy triển vọng, không những là tổ trưởng tổ dân phố mà còn hoàn thành vai trò dẫn dắt nhóm tham gia diễu hành đại diện cho quận Kikuno.
Nét mặt Miyazawa Maya đầy nghi hoặc khi nhìn thấy phù hiệu cảnh sát. Nghe Kusanagi nói muốn xem đạo cụ sử dụng trong cuộc diễu hành, nếp nhăn giữa hai đầu lông mày của cô càng trũng xuống sâu hơn.
“Đạo cụ của chúng tôi có vấn đề gì sao?”
“Chúng tôi muốn xác nhận vài việc. Cô để chúng đâu vậy?”
“Tôi để trong kho để đồ của phòng hành chính.
”
“Kho đó nằm ở đâu? Ở đó có ai không?”
“Ở ngay đằng kia ạ. Bình thường không có ai cả. Các anh muốn xem luôn à?”
Kusanagi gật đầu, mắt vẫn nhìn cô.
“Vâng, nếu được…”
“Tôi hiểu rồi.” Miyazawa Maya mở ngăn kéo chiếc bàn bên cạnh, lấy ra một chùm chìa khóa.
Tòa nhà dùng làm phòng hành chính Miyazawa Maya dẫn Kusanagi tới nằm cạnh một ngã tư, cách khu phố mua sắm một chút.
Đó là một tòa nhà nhỏ có hai tầng, tầng một dùng làm kho để đồ, tầng hai làm văn phòng.
“Đến cuối năm, cả khu phố sẽ tổ chức một chương trình khuyến mãi quy mô lớn. Chúng tôi định lúc đó sẽ cho nhóm diễu hành diễn lại lần nữa. Do đó, tất cả đạo cụ lẫn phục trang đều được bảo quản ở đây. Chúng tôi không dùng tới kiệu nên đã dỡ nó ra sau buổi diễu hành rồi.” Vừa nói, Miyazawa Maya vừa bấm công tắc chiếc cửa cuốn tự động của nhà kho.
Bên trong chất đầy thùng các tông cùng hộp đựng trang phục hóa trang. Có cả mấy tấm bảng, thanh gỗ lẫn vài mảnh tôn.
“Thế,” Miyazawa Maya hỏi Kusanagi, “các anh muốn xem gì?”
Kusanagi ra hiệu cho Utsumi Kaoru đang đứng bên cạnh. Hôm nay, ngoài Kaoru ra, anh còn dẫn theo một vài cấp dưới trẻ tuổi đi cùng, vì có vài việc sẽ cần nhờ tới sức của họ.
Kaoru nhanh tay thao tác điện thoại rồi chìa cho Miyazawa, “Là cái này ạ.”
Kusanagi chăm chú nhìn gương mặt nữ doanh nhân trẻ. Anh không thể bỏ lỡ bất cứ sự thay đổi nào trên sắc mặt cô được.
Má Miyazawa Maya khẽ giật. Nhưng tiếc là anh không đoán được hình ảnh Utsumi Kaoru vừa đưa ra khiến cô bất ngờ hay đã nằm trong dự tính của cô.
“Hòm châu báu ư?”
“Vâng.” Kusanagi đáp. “Tôi nghe một số người đến xem nói có vài hòm thì phải.”
“Chúng tôi làm năm hòm tất cả.”
“Chúng đều ở đây cả chứ?”
“Vâng.” Miyazawa Maya quay lại nhìn bên trong. “Nhưng chúng tôi tháo hết ra rồi.”
“Không sao. Chúng tôi sẽ lắp lại. Chỉ cần cô hướng dẫn cách lắp là được.”
“Tôi hiểu rồi. Các anh muốn lắp hộp màu nào?”
“Có mấy màu?”
“Kích thước và hình dạng giống nhau nhưng mỗi thùng một màu riêng. Vàng, bạc, đồng, đỏ và xanh.”
“Vậy thì thùng nào cũng được.”
Miyazawa Maya gật đầu, nói, “Mời mọi người theo tôi” rồi tiến vào trong. Kusanagi đưa mắt ra hiệu cho mấy cậu điều tra viên trẻ tuổi.
Vừa theo dõi thuộc cấp lắp lại hòm châu báu theo chỉ dẫn của Miyazawa Maya, anh vừa rút ra một điếu thuốc lá điện tử[*] và bắt đầu hút. Anh đã bỏ thuốc lá truyền thống từ 3 năm trước.
“Trước mặt Yukawa anh cũng hút à?”
“Đương nhiên là không.”
“Hẳn là vậy rồi, anh ấy rất ghét thuốc lá.”
“Nếu biết tôi hút thứ này thế nào cậu ta cũng trêu chọc tôi cho mà xem. Nào là thiếu quyết tâm, rồi thì sinh hoạt không điều độ…”
“Tôi cũng nghĩ như anh ấy đấy.”
“Cô nhiều chuyện ghê. Kệ tôi đi. Phổi là của tôi mà.”
Trong lúc họ nói chuyện, mấy điều tra viên trẻ tuổi đã lắp xong hòm châu báu, từ từ kéo tới. Bên dưới là một chiếc xe đẩy cỡ lớn.
Chiếc hòm cao khoảng 1 mét, đang mở nắp. Mấy món đồ trang trí giả ngọc ngà châu báu tràn ra ngoài miệng. Kusanagi sờ thử thì thấy chúng đều làm bằng xốp styrofoam, được cố định bằng keo.
“Nhìn gần trông rẻ tiền nhỉ?” Chưa để ai nói, Miyazawa Maya đã nói với giọng tự trào phúng. “Thân hòm được làm bằng ván ép.” Cô đưa tay gõ nhẹ vào thành hòm, tiếng coong coong mỏng tang vang lên.
“Các cô có đậy nắp hòm lại không?” Kusanagi hỏi.
“Không. Chúng được gắn cố định để luôn mở ra thế này.”
“Thế đồ bên trong thì sao?”
“Chẳng sao cả. Thật ra bên trong là thùng rỗng. Chúng tôi đã nâng đáy thùng, chỉ gắn đồ trang trí ở phía trên.”
Kusanagi tóm hai tay vào tay nắm xe, đẩy thử. Chiếc hòm nhẹ hơn anh nghĩ. Chỉ khẽ đẩy, xe đã trượt về đằng trước.
Kusanagi và Utsumi Kaoru nhìn nhau. Nữ điều tra viên trẻ tuổi khẽ gật đầu như muốn nói “Đúng như phỏng đoán của giáo sư Yukawa.”
“Có gì không đúng à?” Miyazawa Maya hỏi.
“Tôi muốn xác nhận lại một chút, lắp thế này là hoàn thành hòm kho báu đúng không?”
“Vâng, thế là hoàn thành rồi đấy.”
“Tức là mấy hòm châu báu sẽ được mang đi diễu hành trong trạng thái này?”
“Vâng.”
Kusanagi cảm thấy nét mặt Miyazawa Maya có vẻ hơi cảnh giác.
“Utsumi, cho cô ấy xem đoạn video đó đi.”
“Vâng.” Utsumi Kaoru nói rồi vuốt màn hình điện thoại.”
“Đây là đoạn phim khách tham quan quay lại hôm lễ hội.” Nữ điều tra viên đưa cho Miyazawa Maya xem màn hình điện thoại.
“Những người hóa trang làm hải tặc vừa đi vừa ấn mạnh xuống hòm châu báu.”
“Thế thì sao?”
“Họ biểu diễn rất nhiều động tác, thi thoảng người ấn hòm châu báu còn leo lên cả đuôi xe đẩy. Tuy nhiên, phần đầu xe không hề bị bênh lên. Vì vậy, các chuyên gia của chúng tôi đã phân tích rằng bên trong hòm chắc chắn phải là vật gì đó đủ nặng.”
“À à.” Miyazawa Maya gật đầu, liếm môi. “Hóa ra mọi người thắc mắc chuyện đó.”
“Cô có để thêm thứ gì à?” Kusanagi hỏi.
“Đúng là chúng tôi có chèn vật nặng. Xin lỗi, tôi quên không nói.”
Có thật là cô quên không? Kusanagi tự nhủ.
“Vật đó là gì?”
“Để nguyên thế này thì khó giữ thăng bằng. Các anh cũng thấy nắp hộp để mở đấy. Do đó, trọng tâm hộp nằm khá cao, không cẩn thận sẽ đổ mất. Vì vậy, chúng tôi phải kê một vật nặng bên dưới để giữ thăng bằng. Ngoài ra, để trông giống như đang đẩy hòm nặng đòi hỏi cả trình độ diễn xuất. Với người không chuyên mà đòi hỏi vậy thì khó, nên coi như nhất cử lưỡng tiện.”
“Theo lời chuyên gia của chúng tôi” Utsumi Kaoru nói “thì cả hòm châu báu tối thiểu phải nặng 40 ki lô gam.”
“Dễ đến cỡ ấy đấy.”
“Các cô dùng vật gì kê bên dưới vậy?”
“Nước suối và trà đóng chai. Chúng tôi bỏ vào trong hộp rỗng hai cái thùng, mỗi thùng chứa sáu chai 2 lít. Nước uống thì chia hết cho mọi người sau khi diễu hành xong.”
Kusanagi nhẩm tính. Tổng cộng khoảng 24 kilô gam.
“Làm cách nào để bỏ nước vào đó?”
“Không hề khó. Thực ra còn khá đơn giản là đằng khác.”
Miyazawa Maya tháo hai miếng kim loại gắn bên thành hòm, giữ phần dưới làm trục kéo mặt trong ra phía ngoài. Phần hộp rỗng bên dưới lộ rõ mồn một. Dưới đáy còn có vài sợi dây chằng. “Chúng tôi bỏ vào đây rồi chằng dây cho cố định. Sau đó đẩy lại vào trong như cũ là được.”
Đúng là dễ thật. Chưa mất đến 3 phút.
“Các cô bỏ nước vào lúc nào?”
“Lúc lắp hộp, tức là sáng hôm lễ hội.”
“Ở đâu?”
“Ở khu đất công trống ngay cạnh điểm bắt đầu con đường diễu hành. Ban tổ chức cho các đội tham gia dùng chỗ đó để chuẩn bị.”
“Đoàn các cô đi cuối đúng không? Tức là tất cả đạo cụ đều được để sẵn ở đó?”
“Vâng. Thế thì sao ạ?”
“Theo tôi được biết, ngày càng có nhiều đội tham gia diễu hành.
Nhiều người ra vào như thế có sợ hỗn loạn không?”
“Vâng, cũng có.” Miyazawa Maya gật đầu. “Nên chúng tôi cần đến sớm để chuẩn bị.”
“Trong hoàn cảnh đó, giả sử có bị chơi khăm, bị giấu dụng cụ chắc cũng không biết đâu nhỉ?”
Nét mặt nữ giám đốc sa sầm.
“Chơi khăm… là sao?”
“Chẳng hạn như…” Kusanagi tiếp. “… có ai đó lẻn tới, đổi các thùng nước bên trong bằng một thứ gì đó khác chẳng hạn?”
Miyazawa Maya khẽ nghiêng đầu.
“Tuy tôi không biết họ làm thế để làm gì, nhưng không phải là không có khả năng.”
“Sau khi tới đích, các hòm châu báu được tập kết đi đâu?”
“Chúng tôi tạm để trong sân trường tiểu học gần đó.”
“Tạm là sao?”
“Là từ đó tới khi công bố kết quả. Vì nếu lọt vào top 3, nhóm sẽ có cơ hội trình diễn lần nữa. Tiếc là chúng tôi đứng thứ tư.”
“Từ lúc kết thúc đến khi công bố kết quả là bao lâu?”
“Khoảng 2 tiếng.”
“Xin lỗi vì tôi hỏi hơi nhiều, nhưng trong khoảng thời gian đó, các cô vẫn để mấy hòm châu báu ở sân trường tiểu học à?”
“Vâng.” Miyazawa Maya trả lời với vẻ hơi khó chịu. Cô đưa tay phải ra như để chặn câu hỏi tiếp theo của Kusanagi. “Anh định hỏi giả sử có người làm gì hòm châu báu chúng tôi cũng không nhận ra à, có đúng không? Nếu thế thì, câu trả lời là đúng. Có thể lắm. Anh đã hài lòng chưa?”
“Cảm ơn cô.” Kusanagi đáp. “Ai phụ trách lắp và dỡ hòm châu báu vậy?”
“Nhóm phụ trách đạo cụ. ”
“Họ có báo lại chuyện gì bất thường không? Chẳng hạn như đã xảy ra việc gì đó khác với dự tính…”
“Không.” Miyazawa Maya lắc đầu. “Không có gì đặc biệt cả.”
“Tôi có thể hỏi tên và số điện thoại của họ không?”
“Được thôi. Lát tôi sẽ gửi danh sách cho anh.”
“Mà, Kusanagi đưa mắt về khu góc kho. “Tôi nghe nói, hằng năm, chủ đề hóa trang của từng nhóm sẽ được giữ bí mật đến tận sáng ngày trình diễn phải không?”
“Vâng. Không ai được biết thông tin đó, ngoại trừ những người liên quan.”
“Là gồm những ai vậy?”
“Thành viên trong nhóm và các mạnh thường quân.”
“Mạnh thường quân?”
“Là các nhà tài trợ. Chỉ dựa vào tiền thị trấn cấp cho thì không đủ. Ngay cả công ty tôi cũng đóng góp một chút.”
“Tojima food có tài trợ không?”
Kusanagi cảm thấy Miyazawa Maya vừa nín thở một nhịp. Sau đó cô khẽ gật đầu.
“Ở Kikuno này, họ là một công ty lớn. Đúng là họ đã giúp chúng tôi rất nhiều.”
“Cô Miyazawa có vẻ có thiện cảm với giám đốc Tojima Shusaku nhỉ? Tóm lại tức là, giám đốc Tojima cũng biết năm nay các cô sẽ diễn gì?”
“Có lẽ là chú ấy biết.”
“Còn về các hòm châu báu thì sao?”
“Chuyện đó…” Miyazawa Maya nghiêng đầu. “Cũng có nhà tài trợ tới để kiểm tra tiến độ. Có thể trong lúc tôi vắng mặt, ai đó trong nhóm đã cho chú ấy xem.”
“Tức là đích thân cô thì không?”
“Tôi không nhớ nữa, nên không dám chắc. Biết đâu là có nhưng tôi quên rồi.”
Miyazawa Maya thận trọng nói, nghe như để đề phòng sau này có nói gì mâu thuẫn.
Kusanagi đổi đề tài.
“Trước khi bắt đầu diễu hành, cô có gặp vợ chồng ông Niikura ở điểm xuất phát không?”
“Có…” Khuôn mặt Miyazawa Maya thoáng hiện lên vẻ ngờ vực.
“Vì họ phụ trách phần âm nhạc nên tôi muốn nhờ họ kiểm tra lần cuối. Tôi có khai với một điều tra viên khác về chuyện đó rồi.”
Đúng là Kishitani đã gặp Miyazawa Maya để xác minh chứng cứ ngoại phạm của vợ chồng Niikura. Tuy nhiên, lúc đó cô ta còn là người ngoài cuộc, chưa liên quan gì tới vụ án này, Kusanagi nghĩ.
“Cô nói chuyện với hai vợ chồng họ trong bao lâu?”
“Chừng 10 tới 15 phút.” Miyazawa Maya ngước lên nhìn, đầu hơi nghiêng.
“Lúc đến đích, cô có nói chuyện với cậu Takagaki Tomoya chứ?”
“Có.”
“Nghe nói cô và cậu ta chỉ chào hỏi nhau, đúng vậy không?”
“Vâng.”
“Anh cảnh sát,” trong khi Kusanagi còn đang nghĩ nên hỏi gì tiếp theo thì Miyazawa Maya đã lên tiếng. “Tôi hỏi một câu được không?”
“Cô muốn hỏi chuyện gì?”
“Nếu khai man có thể bị khép tội nhỉ? Thế giữ im lặng thì sao?”
“Giữ im lặng?”
“Tức là không nói dối, nhưng bị hỏi gì cũng không trả lời. Làm vậy có bị khép tội không?”
“Chuyện đó…” Kusanagi khẽ lắc đầu. “Sẽ không bị khép tội gì cả.”
“Tôi nghĩ vậy. Thế nên mới có quyền giữ im lặng.”
“Vậy cô muốn nói gì?”
“Tôi…” Miyazawa Maya nói, hít một hơi thật sâu. “Tôi sẽ không hỏi tại sao các anh điều tra về hòm châu báu. Đổi lại, tôi cũng không muốn nói gì thất thố về những khách hàng quan trọng của mình.”
“Khách hàng?”
“Là tất cả người dân sống ở khu này. Mà không, cả những người không sống ở đây nhưng tương lai có khả năng sẽ tới cửa hàng của tôi nữa. Tôi sẽ không làm bất kỳ việc gì gây bất lợi cho khách hàng của mình. Sau này, nếu các anh chị tới gặp tôi để hỏi những câu liên quan tới khách hàng của tôi, tôi sẽ không nói gì cả.”
“Cố định che giấu cho họ sao?”
“Tôi chỉ im lặng thôi. Tôi có quyền im lặng mà, phải không?”
Miyazawa Maya nhoẻn cười, quay lại nhìn mấy hòm châu báu. “Nếu các anh đã xong việc, tôi xin phép dọn dẹp chỗ này.”
Kusanagi nhìn cấp dưới, hất hàm, “Các cậu giúp cô ấy một tay.”