Chương 37
Bị vỗ đánh bộp vào vai, Tomoya ngoảnh lại. Trưởng phòng Tsukamoto đang đứng đó. Tuy là người ấm áp xởi lởi, nhưng lúc này biểu cảm trên mặt anh ta cũng nhắc.
“Tôi nhờ cậu chút được không?”
“Được ạ.”
“Tốt.” Tsukamoto chỉ về phía cửa ra vào rồi đi trước. Có vẻ anh ta muốn bảo cậu đi theo.
Tomoya vội vàng đứng dậy.
Tới phòng tiếp khách, Tsukamoto mở cửa.
“Tôi mới nghe một chuyện lạ từ Tanaka. Hôm trước, một nữ điều tra viên đã tới phòng chúng ta thì phải.”
“Thế ạ?” Tomoya bất giác thốt lên.
“Xem thái độ của cậu thì có vẻ cậu biết tại sao họ lại đến đây nhỉ?” Tsukamoto cố giữ giọng điềm tĩnh. Nhưng ánh mắt sau cặp kính trở nên nghiêm nghị. “Tanaka nói họ cũng tới cả chỗ Sato. Thế nên cô ấy đã hỏi Tanaka xem nên làm thế nào.”
Tanaka là đàn em của Tomoya, còn Sato là nữ nhân viên mới.
Tomoya đã dẫn cả hai đi xem diễu hành.
“Cảnh sát hỏi họ chuyện gì vậy ạ?”
“Họ bị hỏi về ngày diễn ra buổi diễu hành ở Kikuno. Cậu đi cùng họ phải không?”
“Vâng.”
“Cảnh sát hỏi kỹ từng việc diễn ra hôm đó, đặc biệt là thời điểm các cậu tách ra đi riêng, nói chung là hỏi chi tiết đến từng chân tơ kẽ tóc.”
Tomoya nhớ lại gương mặt linh lợi của nữ điều tra viên Utsumi.
Cô thuộc típ sẵn sàng đeo bám đến cùng để đạt được mục đích, mặc kệ đối phương chán ngán ra sao.
“Takagaki.” Tsukamoto gọi. “Chuyện đó rốt cuộc là sao? Cậu đã làm gì hả?”
“Tôi không làm gì cả!” Tomoya trả lời theo phản xạ rồi chớp mắt mấy cái liền.
“Nếu thế, tại sao cảnh sát phải đi xác minh hành động của cậu?
Cậu không thấy rất kỳ quặc à?”
“Đó là bởi…” Cậu buột miệng. “Kẻ giết hại bạn gái cũ của tôi vừa mới chết…”
“Sao cơ?” Tsukamoto nhướn mày.
“Thế nên họ nghi ngờ tôi. Gã chết đúng hôm lễ hội nên họ phải điều tra chứng cứ ngoại phạm của tôi vào hôm đó.”
Mặt Tsukamoto bỗng nhiên thất sắc. Má anh ta hơi co rúm lại.
“Chờ đã. Cậu vừa nói hắn giết bạn gái cũ của cậu… Thế hắn không bị bắt à?”
“Gã có bị bắt nhưng sau đó đã được thả ra vì không đủ bằng chứng.”
Tsukamoto ngạc nhiên cực độ. Có thể vụ án này là chủ đề nóng trên mạng, nhưng với những người không quan tâm tới vụ việc thì đó cũng chỉ là mấy bài báo địa phương, chẳng đáng để đọc.
“Một chuyện lớn như thế… sao cậu không nói với ai?”
“Dù sao đây cũng là chuyện cá nhân, vả lại tôi không muốn làm ảnh hưởng tới công ty.”
“Nhưng cậu vẫn làm ảnh hưởng đấy thôi. Cả Tanaka lẫn Sato giờ đều đang lo lắng lắm.”
“Chuyện đó… thì tôi thành thật xin lỗi.”
Tsukamoto đột nhiên đung đưa gối. Hẳn là suy nghĩ đang rối bời nên anh ta có phần sốt ruột. Ánh mắt anh ta đảo qua đảo lại. Cuối cùng, ánh mắt đó nhìn về phía Tomoya.
“Mọi chuyện ổn cả đấy chứ?”
“Ổn cả… nghĩa là sao ạ?”
“Ý tôi là cậu không liên quan gì tới vụ án đó đấy chứ? Đúng không?”
“Không liên quan gì đâu ạ.”
Đáng lẽ phải trả lời chắc như đinh đóng cột nhưng Tomoya đã hơi ngập ngừng. Vì vậy, ánh mắt Tsukamoto nhìn Tomoya vẫn chưa hoàn toàn tin tưởng.
“Thôi được rồi. Từ giờ có việc gì cậu phải báo với tôi ngay đấy.
Hiểu chưa?”
“Vâng. Tôi xin lỗi ạ.” Tomoya cúi đầu.
Tsukamoto đứng dậy, mở cửa phòng. Trước khi ra ngoài, anh ta còn ngoái lại.
“Cậu đừng có trách Tanaka và Sato đấy nhé.”
“Vâng, tôi hiểu mà.”
Tsukamoto bước ra hành lang, đóng cửa cạch một tiếng.
Tomoya quay lại chỗ ngồi muộn hơn Tsukamoto một chút. Vừa ngồi vào chiếc bàn ở góc phòng, Tanaka đã nhìn cậu.
Bắt gặp vẻ mặt khó xử của đàn em, Tomoya cố gắng nở nụ cười gượng gạo.
Hết giờ, cậu nhanh chóng thu dọn đồ đạc ra về. Tuy vẫn chưa làm xong việc nhưng hôm nay Tomoya không còn tâm trạng ở lại làm thêm nữa.
Tuy nhiên, khi vừa ra khỏi tòa nhà, dợm bước về phía nhà ga thì Tomoya nghe thấy có người gọi tên mình. Giọng nói này cậu đã từng nghe qua nhưng vẫn thoáng giật mình.
Cậu dừng lại, ngoài nhìn về phía phát ra tiếng gọi. Một phụ nữ đang đi tới, đúng là người cậu nghĩ.
“Anh có vẻ xong việc rồi nhỉ?” Utsumi đi đến trước mặt Tomoya, cất lời chào.
“Lại có chuyện gì nữa sao?”
“Vâng. Có rất nhiều chuyện tôi muốn hỏi anh.”
“Rất nhiều?”
“Vâng. Vậy nên, phiền anh…” Nữ điều tra viên tiến thêm một bước,”… theo tôi về đồn cảnh sát Kikuno. Chắc sẽ không mất nhiều thời gian đâu. Sau đó chúng tôi sẽ cho xe đưa anh về.”
“Về đồn…” Lẩm bẩm như vậy xong, Tomoya há hốc mồm. Tự lúc nào đã có vài người đàn ông mặc com lê vây quanh anh.
“Mong anh hợp tác giúp!” Utsumi cúi đầu. Tomoya không thốt được lời nào.
Ngay cạnh đó, một chiếc ô tô đen bóng đã đợi sẵn. Utsumi yêu cầu cậu lên xe. Vừa vào xe và nhìn ra ngoài, Tomoya giật mình đánh thót.
Tsukamoto đang đứng đó, chết trân.
Từ thuở cha sinh mẹ đẻ, đây là lần đầu tiên Tomoya phải vào phòng thẩm vấn. Người đang ngồi đối diện với cậu là Kusanagi với thân hình rất dễ khiến người ta liên tưởng tới một vận động viên thể thao vừa giải nghệ. Trước tiên, Kusanagi giới thiệu chức danh nhưng Tomoya chẳng nghe được gì. Chỉ cần nghĩ tới đây hẳn là một tay cảnh sát “dạn dày trận mạc”, toàn thân cậu đã co rúm lại.
Đã mấy phút trôi qua từ lúc bị đưa về đây nhưng tim Tomoya vẫn đập liên hồi. Toàn thân cậu nóng lên vì căng thẳng, nhưng đôi lúc sống lưng cậu lại lạnh toát.
“Cậu có vẻ căng thẳng nhỉ?” Kusanagi như nhìn thấu tâm can Tomoya. “Yên tâm. Chỉ cần câu trả lời rành mạch các câu hỏi của tôi là sẽ xong ngay.”
Anh muốn hỏi gì? Tomoya muốn hỏi vậy nhưng môi cậu không mấp máy nổi.
“Tôi chỉ muốn biết một chuyện thôi.” Kusanagi giơ ngón trỏ lên.
“Đó là cậu đã làm gì vào hôm diễn ra lễ hội diễu hành hóa trang. ”
“Chuyện đó…” Cuối cùng cậu cũng có thể thốt ra những lời đầu tiên.
“Cậu đã kể với Utsumi rồi nhỉ? Đúng, Cô ấy đã báo cáo lại với tôi.” Kusanagi nhìn sang Utsumi đang ngồi trước chiếc máy tính, rồi lại lập tức quay về phía Tomoya. “Đàn em của cậu ở chỗ làm… Họ tên gì ấy nhỉ?” Anh đưa tay với xấp tài liệu trên mặt bàn. “À, Tanaka và Sato. Cậu đã cùng Tanaka và Sato xem diễu hành. Nhưng có lúc cậu đã đi riêng. Khoảng từ hơn 3 giờ đến 4 giờ chiều. Tôi muốn hỏi chuyện xảy ra lúc đó. Cậu có chào hỏi cô Miyazawa, chủ hiệu sách Miyazawa ở đích đến của cuộc diễu hành, nhưng ngoài ra, cậu đã làm những gì?”
“Làm gì… là sao? Tôi không làm gì cả. Tôi chỉ lang thang quanh đó thôi.”
“Quanh đó là ở đâu?”
“Khu phố mua sắm.”
“Thế thì lạ thật.” Kusanagi đặt xấp tài liệu xuống, khoanh tay.
“Chúng tôi đã kiểm tra tất cả các camera an ninh được lắp ở khu đấy nhưng không chiếc nào ghi lại hình ảnh cậu trong khoảng thời gian đó cả. Còn Tanaka và Sato thì có. Cụ thể là cậu lang thang ở đâu?”
Mắt Tomoya trợn ngược. Trống ngực càng đánh dồn dập. Cậu cảm thấy rõ thái dương mình đang rịn mồ hôi.
Không thể đáp bừa được. Cậu đâu biết camera an ninh được đặt ở những chỗ nào.
“Tôi không nhớ.” Cố gắng lắm cậu mới đáp được bằng giọng lí nhí như vậy.
“Cậu Takagaki này.” Kusanagi nói. “Hãy nhìn tôi.”
Tomoya ngẩng khuôn mặt đầy sợ sệt lên. Kusanagi liền đặt một tấm ảnh lên bàn. Nhìn nó, tim Tomoya càng đập loạn lên.
“Cậu biết đây là cái gì không?”
“Hòm châu báu…”
“Đúng, là đạo cụ mà nhóm Kikuno đã dùng. Tôi vừa biết được một chuyện rất thú vị. Đó là để giữ trọng tâm, họ đã đặt mấy thùng nước suối và trà ở bên dưới những hòm này. Diễu hành xong, tất cả số nước uống đó đã được phát cho thành viên trong nhóm. Nhưng khi ấy, một việc lạ lùng đã xảy ra. Thùng trà ô long ban đầu đã biến mất, thay vào đó là thùng nước suối. Mọi người đều nghĩ chắc tổ đạo cụ đã nhầm, nhưng tổ đạo cụ thì lại quả quyết là không. Không hiểu rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra nhỉ?” Từng lời kể ôn tồn của Kusanagi khiến bụng Tomoya quặn lên từng đợt.
“Chúng tôi ngờ rằng sự việc bí ẩn xảy ra với hòm châu báu này có liên quan mật thiết tới cái chết của nghi phạm Hasunuma nên đã tiến hành điều tra theo hướng đó. Kết quả, hành động của cậu cũng rất đáng ngờ. Đặc biệt trong khoảng mấy chục phút vắng mặt. Vì vậy, chúng ta cần làm rõ chuyện đó.”
Tomoya lại cúi gằm mặt, tránh không nhìn vào mắt Kusanagi.
Bất giác, cậu nhớ lại những gì Tojima đã nói trong cuộc gọi hôm trước.
“N ế u có gì b ấ t tr ắ c, c ậ u c ứ nói ra s ự th ậ t. Không c ầ n nói d ố i, không c ầ n gi ấ u gi ế m gì c ả …”
Cậu nghĩ có lẽ giờ chính là lúc đó. Nhưng nếu cậu nói ra, những người khác sẽ thế nào? Sẽ không bị định tội chứ? Nhưng sao có thể dễ dàng thế được. Một người đã chết, sự việc lần này nghiêm trọng thế mà.
“Có năm hòm châu báu.” Kusanagi tiếp. “Hiện tại, chúng tôi đang tiến hành lấy dấu vân tay, đặc biệt là ở phần kim loại chỗ đóng mở đáy hòm.”
Cái này thì không sao, Tomoya nghĩ. Lúc đó cậu đeo găng tay rồi.
“Đương nhiên, ngoài vân tay, chúng tôi còn kiểm tra những thứ khác nữa. DNA chẳng hạn. Khoa học giờ phát triển rồi. Chỉ cần một chút da, mồ hôi hay gàu là đủ để giám định. Nếu không đeo mặt nạ hoặc thứ che mặt, che đầu thì khó tránh việc những thứ ấy rơi xuống lắm. Chúng tôi sẽ kiểm tra xem có tóc rụng không. Cả vết găng tay nữa.”
Trái tim cậu thắt lại. Vai cậu bất giác nẩy lên.
“Sao thế?” Kusanagi tinh ý nhìn thấy, liền hỏi. “Cậu chưa nghe tới ‘vết găng tay’ bao giờ à? Chính là dấu vết để lại lúc ta đeo găng tay rồi chạm vào đồ vật. Dựa vào đó có thể xác định được loại găng tay.
Găng tay lái xe hoặc găng tay vải chẳng hạn. Kết quả là…” Kusanagi ngừng lại một chút rồi mới nói tiếp, “Chúng tôi đã phát hiện một dấu găng tay trên hòm châu báu. Là găng tay da thì phải. Găng tay da rất đặc biệt, mỗi bề mặt lại có một đặc trưng riêng, không cái nào giống cái nào. Xác định được dấu găng tay là chắc chắn sẽ tìm ra chiếc găng tay đó.”
Nách Tomoya toát mồ hôi lạnh. Chẳng cần nhìn cậu cũng biết tại mình đang đỏ bừng lên nhưng đành chịu thôi.
“Cậu Takagaki này.” Kusanagi lại hỏi. “Chắc cậu cũng có găng tay da chứ nhỉ? Chúng tôi có thể xin lệnh để lục soát nhà cậu. Gọi là lệnh khám nhà. Chỉ cần tìm được một chiếc găng tay da, chúng tôi có thể xác định đó có phải là chiếc găng để lại dấu vết trên hòm châu báu hay không. Ở nhà không thấy chúng tôi sẽ lục soát công ty cậu. Từ bàn làm việc tới ngăn kéo, tất cả những chỗ có thể. Làm vậy không vấn đề gì chứ?”
“Tất nhiên làm gì có chuyện không sao, nhỉ?” Kusanagi tiếp. “Mẹ cậu chắc sẽ kinh hãi. À không. E rằng bà ấy sẽ lên cơn đau dạ dày vì lo lắng không biết con trai mình đã gây ra chuyện gì. Công ty cậu cũng vậy. Cấp trên, rồi đồng nghiệp. Tất cả sẽ nhìn cậu bằng con mắt khác. Tốt nhất cậu đừng nên để chuyện đó xảy ra. Bọn tôi cũng muốn mọi chuyện kết thúc êm đẹp mà không cần làm thế. Vì vậy, tôi cho cậu một cơ hội. Cậu đã làm gì trong mấy chục phút đó? Chỉ cần cậu kể ra, đôi bên chẳng ai phải khó chịu. Cậu thấy sao, Takagaki? Có muốn nắm lấy cơ hội này không? Hay cậu chọn để mẹ cậu phải lo, để đồng nghiệp nhìn mình bằng ánh mắt dè chừng?”
Lời nói của viên thanh tra lão luyện từng đối đầu với không biết bao nhiêu nghi phạm đã dồn ép Tomoya từ mọi hướng. Trong đầu cậu hiện lên gương mặt đầy phiền não của bà Rie cùng vẻ khổ sở của Tsukamoto.
“Takagaki,” Kusanagi gằn giọng, tay đập xuống bàn. Tomoya giật mình ngẩng mặt lên.
“Đây là cơ hội cuối cùng của cậu. Nói xem, cậu đã làm gì trong mấy chục phút đó. Cậu không nói cũng được. Nhưng chúng tôi sẽ chuẩn bị chỗ cho cậu đêm nay. Và ngay khi cậu rời khỏi đây vào sáng mai, chúng tôi sẽ tiến hành thủ tục xin lệnh khám nhà. Lúc đó, cậu có đổi ý, muốn khai ra tất cả cũng muộn rồi. Cậu nghĩ sao?” Kusanagi nói rất nhanh như muốn áp đảo tinh thần đối phương.
Tomoya rối bời, đưa tay lên ôm đầu. Tâm trạng cậu như đang nhìn vào một hố sâu tối om.
Nhìn sang bên, cậu bắt gặp ánh mắt Utsumi. Cô khẽ gật đầu như muốn nói, tôi hiểu tâm trạng của anh. Khuôn mặt nữ điều tra viên vốn chỉ để lại ấn tượng lạnh như bằng giờ bỗng dịu dàng như thánh mẫu.
Tomoya ngẩng lên, nhìn chằm chặp vào mắt Kusanagi.
“Các anh chắc chắn sẽ không để lộ chuyện này với mẹ tôi và công ty tôi chứ?”
“Tôi hứa.” Kusanagi khẳng định chắc nịch.