Chương 38
Lời khai của Takagaki Tomoya như sau.
Vài ngày trước lễ hội, khi cậu vừa rời khỏi quán Namikiya thì Tojima lái xe tới, gọi cậu và bảo, “Tôi có chuyện quan trọng muốn bàn với cậu”. Cả hai đổi địa điểm nói chuyện. Nghe xong, Takagaki vô cùng kinh ngạc. Tojima nói mình đang lên kế hoạch trừng trị Hasunuma và muốn cậu hợp tác.
“Không đến mức chết người đâu.” Tojima nói. “Chỉ để cho gã một bài học. Trừng trị tội lỗi khi xưa.”
Tuy nhiên, Tojima không cho cậu biết kế hoạch cụ thể thế nào.
“Cậu không nên biết.” Tojima nói vậy. “Nếu mọi chuyện suôn sẻ, xong việc tôi sẽ nói. Còn từ giờ tới đó, tốt nhất cậu nên làm người lương thiện đứng ngoài cuộc thì hơn. Tất cả đã nhất trí vậy rồi.”
“Đương nhiên tôi cũng không thể cho cậu biết tất cả là gồm những ai.” Tojima tiếp.
Nhưng Tomoya đoán được. Những người đó hẳn là Namiki Yutaro và Niikura.
“Nếu cậu từ chối vì tôi không nói ra đó là những ai thì thôi cũng được. Cậu có thể xuống xe về nhà. Và nhớ là hãy coi như chưa biết chuyện gì.”
“Nếu chú cho cháu biết chú định làm gì thì cháu sẽ cân nhắc.”
Tomoya nói.
“Đương nhiên rồi.” Tojima đáp lại.
Nội dung Tojima nói khiến Tomoya bất ngờ. Đó là, vào ngày diễu hành, Tomoya phải lấy món đồ đã giấu sẵn trong đạo cụ biểu diễn của nhóm Kikuno rồi vận chuyển tới một địa điểm nọ.
“Đạo cụ biểu diễn chính là hòm châu báu. Chủ đề hóa trang của nhóm Kikuno năm nay là Đảo giấu vàng, sẽ có năm hòm châu báu.
Mỗi hòm một màu khác nhau, món đồ được giấu ở hòm bạc. Sau khi nhóm Kikuno về đích, cậu chỉ cần lấy món đồ đó ra, dùng ô tô chở đến địa điểm chỉ định rồi đánh xe quay lại. Đó là việc của cậu.”
“Nếu cậu nhận lời làm, tôi sẽ giải thích cụ thể thêm.” Tojima bổ sung.
Nghe thì có vẻ không khó. “Cậu có thể suy nghĩ trong một vài ngày rồi trả lời tôi cũng được.” Tojima nói. Nhưng nếu lưỡng lự, Tomoya sẽ thấy thật có lỗi với Saori ở thế giới bên kia.
“Cháu nhận lời.” Cậu đáp.
Hôm diễn ra lễ hội, Tomoya đi xem diễu hành cùng Tanaka và Sato tới khoảng hơn 3 giờ. Sau đó, họ tạm thời giải tán. Người đề nghị như vậy là Tomoya.
Cậu đi tới điểm đích tìm Miyazawa Maya, vì Tojima đã dặn hãy tới chào hỏi Miyazawa Maya để tạo bằng chứng ngoại phạm.
Tomoya tìm và chào hỏi Miyazawa trót lọt. Sau đó, cậu đi bộ về phía cửa hàng gạo Yamabe. Cửa hàng đóng cửa, nhưng bên cạnh có một chiếc xe tải nhẹ đang đậu sẵn. Trên thùng xe có một chiếc xe đẩy cùng hai thùng các tông và một chiếc túi ni lông trắng. Mỗi thùng các tông chứa sáu chai nước suối loại 2 lít, còn trong túi là áo khoác thành viên ban tổ chức lễ hội.
Tomoya khoác áo lên người, chất hai thùng các tông lên xe đẩy, đi về phía ngôi trường tiểu học gần đó. Xung quanh, rất nhiều người khoác áo giống cậu đang bận rộn chạy qua chạy lại. Không ai để mắt tới Tomoya.
Vào trong sân trường, cậu đảo mắt tìm hòm bạc và thấy ngay.
Thật may, xung quanh không có ai.
Khi lại gần, Tomoya rút trong túi áo ra một đôi găng tay da, đeo vào, nhìn quanh để chắc chắn không có ai để ý tới mình rồi mới mở hòm. Quả đúng như Tojima đã nói.
Bên dưới có hai thùng các tông lớn được cố định bằng dây chằng.
Tomoya lôi thùng ra, ôm thử thì thấy khá nặng.
Tojima đã nói với Tomoya rằng bên trong là ni tơ lỏng.
“Thực ra tôi không định nói đâu, nhưng không cho cậu biết e là sẽ nguy hiểm.” Tojima nói vậy. “Không được đóng kín thùng các tông. Bởi ni tơ lỏng sẽ liên tục hóa khí, làm vậy dễ khiến thùng bị phồng lên và phát nổ. Vì thế, lúc vận chuyển, cậu phải đeo găng tay.
Không chỉ để tránh lưu lại dấu vân tay mà còn đề phòng trường hợp bình chứa bên trong bị đổ ra, khi đó đeo găng sẽ giúp ni tơ lỏng không tiếp xúc trực tiếp với tay. Găng tay vải dễ bị thấm nên không dùng được.”
Đôi găng tay Tomoya chuẩn bị chính là quà giáng sinh bà Rie tặng cậu.
Tomoya cho hai thùng nước khoáng vào trong hộp châu báu, dùng dây chằng buộc chặt rồi đậy đáy thùng lại. Tiếp đó, cậu chất hai thùng các tông mới lấy ra lên xe đẩy, trở về bằng đường cũ. Lúc này vẫn không ai nghi ngờ gì. Sau khi xác nhận không có ai để ý, Tomoya cởi áo khoác của thành viên ban tổ chức ra.
Sau khi trở lại cửa hàng gạo Yamabe, Tomoya chất hai thùng các tông lên thùng xe tải, rồi lần tìm bên dưới biển số xe. Đúng như Tojima nói, chìa khóa xe được dán sẵn bằng băng dính ở đó. Cậu dùng nó nổ máy, nhắm về căn phòng nơi Hasunuma đang ở. Tới nơi, cậu đặt sẵn hai thùng các tông trước cửa nhà, sau đó đánh xe về cửa hàng gạo Yamabe. Sau khi để chìa khóa lại chỗ cũ, cậu xách túi đựng chiếc áo khoác đi tới chỗ hẹn với hai người đồng nghiệp. Dọc đường, cậu vứt cái túi vào giỏ một chiếc xe đạp đỗ bừa trên lề.
Ăn tối cùng hai đồng nghiệp xong, Tomoya một mình đi tới quán rượu Namiki xem kết quả thế nào. Có lẽ Hasunuma đã nhận được hình phạt thích đáng.
Một, hai người khách quen xuất hiện. Tiếp đó, Tojima và vợ chồng Niikura cũng tới. Nhưng họ không nói gì hết.
Sau đó, một người trong nhóm của Miyazawa Maya tới quán, mặt cắt không còn giọt máu. Người này báo cho họ một tin vô cùng chấn động. Hasunuma đã chết. Tomoya nhìn Tojima.
Nhưng Tojima không nhìn lại.
Đến tận hôm nay, cậu vẫn không biết chuyện gì đã xảy ra và những người khác đã làm gì. Sau khi đã khai ra toàn bộ, chính cậu cũng nóng lòng muốn biết chân tướng của vụ án này.