← Quay lại trang sách

Chương 39

Đọc xong biên bản lời khai, Mamiya ngẩng lên nhìn Kusanagi với nét mặt nghiêm nghị. Tuy nhiên, khi đặt xấp tài liệu xuống, một nụ cười khiến khóe miệng viên chỉ huy dãn ra.

“Làm tốt lắm.”

“Chỉ huy quá khen.” Kusanagi cúi đầu.

“Tôi nghe Utsumi kể về mánh lừa đầy táo bạo của cậu rồi.”

“Về chiếc găng tay da ấy ạ?”

“Ừ. Cô ấy nói không hề có báo cáo nào của đội khám nghiệm về việc tìm thấy dấu găng tay cả.”

“Cũng một phần nhờ vào suy luận rằng khi vận chuyển ni tơ lỏng, hung thủ chắc chắn phải dùng găng tay da của Yukawa đấy ạ. Lúc nói về vết găng tay, mặt Takagaki biến sắc ngay nên tôi nghĩ ra cách đánh lừa cậu ta như vậy.”

“Phản ứng nhanh nhạy lắm. Có điều…” Mamiya cầm lại xấp tài liệu: “Thật không ngờ họ lại dùng cách này để vận chuyển bình khí…”

“Thú thực, lúc nghe Utsumi báo cáo về suy luận của Yukawa, tôi cũng bán tín bán nghi. Nhưng sau khi gặp Miyazawa Maya tôi mới dám chắc.” Yukawa suy luận rằng có thể họ đã giấu bình khí trong hòm châu báu để đưa tới hiện trường. Tuy nhiên, khó có thể cho rằng toàn bộ nhóm diễu hành đều là hung thủ. Chắc chỉ mình đội trưởng Miyazawa Maya có liên quan. Song, có lẽ cô ta không biết thứ bên trong hòm châu báu nguy hiểm cỡ nào, và cũng không tự mình đánh tráo nó. Người làm việc đó phải là người có quan hệ mật thiết hơn với Namiki Saori.

Nếu vậy, nằm trong diện tình nghi chỉ có thể là Takagaki Tomoya.

Việc cậu ta gặp Miyazawa Maya ở đích đến và vài chục phút vắng mặt bỗng trở nên rất đáng ngờ.

“Chúng tôi đã kiểm tra hết những người vận chuyển đồ kích thước lớn quanh khu vực diễu hành nhưng đã bỏ sót điểm xuất phát và kết thúc vì cho rằng thành viên nhóm diễu hành mang theo đạo cụ vào khu vực đó là đương nhiên, và nếu họ không mang ra ngoài thì sẽ không vấn đề gì.”

“Ở điểm đích, người lấy hung khí ra khỏi hòm châu báu là Takagaki à? Vậy ở vạch xuất phát cũng phải có người bỏ nó vào trong.”

“Người đó chắc chắn cũng phải thân thiết với Namiki Saori như Takagaki hoặc thậm chí còn hơn. Đối tượng tình nghi đã được khoanh vùng. Hiện nhóm của Kishitani đang điều tra rồi ạ.”

Mamiya gật đầu vẻ mãn nguyện với sự sắp xếp tháo vát của cấp dưới.

“Còn đồng phạm nào nữa không nhỉ?”

“Có thể là có. Tuy nhiên, có người đóng vai trò quan trọng, người thì không. Chẳng hạn, Takagaki chỉ biết kế hoạch của họ là để trừng phạt Hasunuma,ngoài ra không biết chi tiết thế nào. Người khác thậm chí còn không được biết mục đích kế hoạch là gì. Ví dụ như cửa hàng gạo Yamabe xuất hiện trong lời khai của Takagaki. Sáng nay, tôi đã cử người tới đó điều tra thì ông chủ cho hay đúng là ông ta đã cho Tojima mượn chiếc xe tải, xe đẩy và mấy thùng nước. Áo của ban tổ chức cũng là Tojima đưa cho nên ông ta chỉ việc để cùng lên xe. Tojima nói rằng có chuyện cần hỗ trợ gấp cho nhóm diễu hành.”

“Tojima là kẻ giật dây sao?” Mamiya gãi cằm.

“Tôi nghĩ vậy. Duy chỉ có một chuyện không thể lý giải nổi, là không hiểu tại sao nhà Namiki lại không dính dáng gì tới vụ này. Nếu mục đích là để trả thù cho Namiki Saori thì việc nhà Namiki không liên quan gì quả thật rất kỳ lạ.”

Mamiya im lặng nhìn chằm chằm vào tập tài liệu. Hẳn là sếp cũng nghĩ giống mình, Kusanagi tự nhủ.

“Đội trưởng ơi.” Một nhân viên cấp dưới của anh bước tới.

“Có chuyện gì vậy?” Kusanagi hỏi.

“Tojima Shusaku đã tới.”

Kusanagi và Mamiya nhìn nhau.

“Nhân vật chính tới rồi à?” Mamiya hỏi.

“Tôi sẽ đi gặp hắn.” Kusanagi chào chỉ huy rồi quay bước đi.

Trong phòng thẩm vấn, Tojima Shusaku đang chờ sẵn. Hai vai anh so lại. Kusanagi nhìn thư ký Utsumi Kaoru rồi ngồi xuống ghế.

“Cảm ơn anh đã dành thời gian tới đây.”

“Không có gì.” Tojima khẽ cúi đầu rồi ngẩng lên nhìn Kusanagi.

Mái tóc cạo ngắn có lẫn những sợi bạc cùng gương mặt rắn rỏi.

Thoạt nhìn, không ai nghĩ một người thế này lại hợp với việc kinh doanh nhưng có lẽ chính thuật “đắc nhân tâm” đã giúp Tojima điều hành công ty thuận lợi. Đối phó với người đàn ông này chắc chắn không dễ dàng như khi đối phó với Takagaki, một anh chàng hiền lành mới ngoài 20 đang sống cùng mẹ.

“Takagaki có liên lạc gì với anh không?”

“Takagaki? Ý anh là cậu Takagaki đó hả? Không, có chuyện gì sao?”

Tối qua sau khi về nhà, Takagaki chắc chắn đã gọi điện cho Tojima, nhưng Tojima lại vờ như không hay biết, đúng như dự đoán của Kusanagi.

“Trước buổi diễu hành vài ngày, anh đã nói chuyện riêng với Takagaki đúng không?”

“Ý anh là khi nào?” Tojima nghiêng đầu. “Tôi và cậu ta gặp nhau nhiều lần lắm. Ở quán Namikiya chẳng hạn.”

“Bên ngoài quán Namikiya. Takagaki ra khỏi quán đúng lúc anh lái xe tới, anh đã gọi cậu ta nói là có chuyện cần bàn.”

“À à.” Tojima khẽ mở miệng, ngẩng mặt lên. “Chuyện hôm đó hả?”

“Anh đã nói chuyện gì với cậu ta vậy?”

Tojima thản nhiên quay trái quay phải, rồi nhìn Kunasagi như thể đang tìm kiếm điều gì.

“Cậu ta đã kể với anh những gì?”

“Tôi mới là người đặt câu hỏi.” Kusanagi mỉm cười. “Hãy trả lời đi. Anh và cậu ta đã nói chuyện gì?”

“Đó là chuyện riêng của tôi.”

“Takagaki khai hết rồi.”

Tojima gật đầu, vươn vai.

“Takagaki đã khai rồi thì tôi kể làm gì. Anh cứ việc tin cậu ta là được.”

“Tôi tin lời Takagaki được chứ?”

“Đó là quyền của cảnh sát các anh mà.”

“Takagaki khai rằng…” Kusanagi nhìn chòng chọc vào mặt đối phương: “… anh đã nhờ cậu ta giúp trừng trị Hasunuma.”

Nét mặt Tojima không hề thay đổi. Thậm chí còn dãn ra, vẻ thoải mái hơn hẳn.

“Cậu ta đã khai thế thì chắc là thật.”

“Nghĩa là có khả năng không phải sự thật sao?” “Anh cảnh sát, tôi có phủ nhận đâu.” Tojima cười nhăn nhó. “Tôi bảo chắc là thật đấy chứ.”

Một con cáo già, Kusanagi tự nhủ.

“Takagaki cũng nói để trừng phạt Hasunuma cần một thứ, và anh đã nhờ cậu ta vận chuyển thứ đó đến gần văn phòng Hasunuma đang ở. Có đúng thế không?”

“Nếu cậu ta đã nói thế…”

“Nhưng tôi đang hỏi anh.” Kusanagi cướp lời Tojima. “Có đúng là anh đã nhờ cậu ta làm việc đó không?”

Tuy nhiên, Tojima không hề nao núng.

“Tùy anh tưởng tượng.”

Kusanagi nhổm dậy, chồm về phía Tojima.

“Thứ đó là gì? Anh đã nhờ Takagaki vận chuyển thứ gì, khi nào và bằng cách nào?”

“Câu hỏi của anh…” Tojima nhìn chằm chằm đáp lại, “Nếu không trả lời thì tôi có bị khép tội không?”

“Sao anh không trả lời?”

“Vì tôi không muốn.”

Kusanagi ngồi xuống ghế, mắt vẫn không rời khỏi khuôn mặt thờ ơ của Tojima.

“Nếu anh còn tiếp tục như vậy, chúng tôi sẽ lấy lời khai của Takagaki làm bằng chứng trước tòa. Anh không phản đối gì sao?”

“Tuy không hiểu anh nói phiên tòa gì…” Tojima nhún vai. “…

nhưng đành thế vậy.”

Kusanagi khoanh hai tay, tì chúng lên bàn.

“Vài tháng trước, tôi chính là người chỉ huy vụ điều tra sát hại Namiki Saori. Anh biết chứ?”

“Tôi biết.” Tojima ngẩng đầu lên. “Tôi có nghe Yutaro kề.”

“Yutaro… Hay thật. Ở tuổi này mà vẫn gọi thẳng tên chứng tỏ hai người phải thân nhau lắm nhỉ? Nghe nói anh cũng rất yêu quý Namiki Saori.”

“Có lần tôi đã thay bỉm cho con bé ngay trên bàn trong quán Namikiya.” Tojima mỉm cười nói.

“Tôi hiểu nỗi căm hận của các anh đối với Hasunuma. Chính tôi cũng lực bất tòng tâm vì không thể khởi tố gã ta.”

“Nỗi căm hận của các anh và nỗi căm hận của chúng tôi hoàn toàn khác nhau.” Khóe miệng Tojima vẫn dãn ra, nhưng ánh mắt lại sắc lẻm. “Khác về tính chất. Khác về mức độ.”

“Tôi ghi lại lời vừa rồi được chứ?”

“Mời các vị.” Tojima nói. “Nói lời căm hận gã thì bao nhiêu cũng không đủ. Tôi có nên tiếp tục không nhỉ?”

“Tôi rất muốn nghe anh kể anh đã làm gì với lòng căm hận đó?”

“Chuyện đó tùy các anh tưởng tượng.”

“Nếu chúng tôi tùy ý tưởng tượng rồi ghi vào biên bản, anh có chịu ký tên không?”

Tojima bật cười.

“Chắc chắn là không, nhưng tôi muốn đọc xem các anh viết những gì, nếu có thể. Vì tôi rất tò mò không biết các anh tưởng tượng thế nào.”

“Anh định thách thức cảnh sát đấy à? Có điều, công ty bị lục soát rồi lại nghe tin Takagaki khai sự thật, chắc chắn anh phải nao núng rồi chứ. Có nằm mơ anh cũng không ngờ rằng sau vụ ni tơ lỏng, giờ cả mánh khóe với hòm châu báu cũng bại lộ. Nói cho anh biết, trên đời này có người sở hữu trí tưởng tượng đạt đến tầm mà người thường không với tới nổi đâu.”

Bất giác, khóe mắt Tojima trở nên u ám. Lần đầu tiên, anh tỏ ra mình đang nao núng.

“Có phải anh đang nhắc tới… cái người làm giảng viên đại học, Yukawa gì đó…”

“Anh ta làm sao?”

“Không phải thì thôi.” Tojima khoát tay. “Coi như tôi chưa nói gì.”

“Cho nên, anh Tojima ạ.” Ánh mắt Kusanagi lại càng mạnh mẽ hơn. “Hãy chuẩn bị trước tinh thần rằng sẽ đến ngày những việc các anh cùng hợp sức làm, và cách thức các anh thực hiện chúng sẽ bị lôi ra ánh sáng. Trước khi ngày đó tới, chỉ cần anh chịu khai ra thì án phạt sẽ được giảm nhẹ. Anh hiểu chứ? Dù Hasunuma có tàn ác, có đáng chết trăm ngàn lần đi nữa, thì việc giết gã vẫn là phạm tội. Chỉ pháp luật mới có quyền tuyên án tử hình.”

Nhưng nét mặt Tojima không hề thay đổi. Vẻ bối rối lúc nhắc tới tên Yukawa đã biến mất.

“Nhưng gã có bị khép tội đâu?” Anh chế giễu. “Có những việc ngay cả pháp luật cũng không làm được. Thậm chí còn không thể đưa gã ra tòa.”

“Nên các anh định thay mặt cha mẹ nạn nhân trừng trị gã sao?”

Tojima bặm miệng nhưng không né tránh ánh mắt của Kusanagi.

Sự im lặng bao trùm cả gian phòng. Đúng lúc ấy, tiếng gõ cửa vang lên.

“Chờ chút.” Kusanagi vừa nói thì cửa mở ra, Kishitani ngó vào.

“Xin phép anh một chút nhé.” Anh nói với Tojima rồi đứng dậy.

Ra khỏi phòng thẩm vấn, Kusanagi đóng cửa lại. “Sao thế? Ai đó trong số họ đã khai thêm gì rồi à?” Nhóm của Kishitani được giao nhiệm vụ lấy lời khai của vợ chồng Niikura. Đương nhiên, họ được tách ra để hỏi cung.

“Chuyện là…” Kishitani hạ giọng, vẻ mặt nghiêm trọng. “Lúc chúng tôi đang hỏi cung thì Niikura Rumi bất tỉnh.”