← Quay lại trang sách

Chương 40

Sau khi tiễn vị khách cuối cùng, Natsumi tháo tấm rèm vải xuống. Đã hơn 10 giờ 10 phút. Lâu lắm rồi mới có một tối bận rộn như hôm nay.

Natsumi toan ôm tấm rèm đi vào trong thì sau lưng vọng lại tiếng “Chào cháu”. Đó là một giọng đàn ông mà cô nhớ rõ.

Natsumi quay lại. Quả nhiên, người ấy đang đứng đó.

“Giáo sư… Sao chú lại đến đây giờ này? Quán đóng cửa rồi ạ.”

“Đương nhiên chú biết. Chú đến không phải với tư cách khách hàng mà là một người quen. Chú có chuyện quan trọng muốn nói với bố cháu.” Yukawa đang cười, nhưng ánh mắt anh cực kỳ nghiêm túc.

Không giống giáo sư Yukawa mọi ngày chút nào, Natsumi nghĩ.

“Chú chờ chút nhé.”

Natsumi vào trong, báo với bố mẹ đang dọn dẹp nhà bếp. “Anh ta ư?” Yutaro nói với vẻ mặt nghi hoặc. Nghĩ ngợi một lát, Yutaro vừa nói “Bảo anh ta vào đi” vừa cởi tạp dề.

Natsumi quay lại ngoài cửa quán, mời Yukawa vào trong.

Yutaro cùng Machiko từ trong bếp bước ra. Mặt ai cũng căng thẳng.

“Chào anh chị. Xin lỗi vì muộn thế này rồi còn làm phiền anh chị.” Yukawa cúi đầu chào họ.

“Anh bảo có chuyện quan trọng là chuyện gì?” Yutaro vẫn đứng đó, hỏi.

“Một chuyện hơi rắc rối một chút. Liên quan đến cái chết khác thường của Hasunuma Kanichi.”

“Sao một học giả như anh lại nói với chúng tôi về việc này? Nó đâu liên quan gì tới anh?”

“Chính vì tôi là người ngoài nên mới nói được chuyện này với anh chị. Vì nếu tôi là cảnh sát, đây sẽ là hành vi tiết lộ thông tin cuộc điều tra.” Yukawa liếc nhìn Natsumi. Sau đó, ánh mắt anh lập tức chuyển sang Yutaro. “Một người quen của tôi làm cảnh sát. Cậu ấy được phân công phụ trách vụ này. Tuy nhiên, cậu ấy không biết việc tôi tới đây hôm nay.”

T ứ c là th ự c ra anh ta có bi ế t.

“Vậy sao?” Yutaro quay sang nhìn Natsumi. “Con lên trên trước đi.”

“Không. Con cũng muốn nghe.”

“Natsumi!”

“Nếu được,” Yukawa xen vào. “Tôi muốn cháu Natsumi cùng nghe chuyện này.”

Nhìn Yutaro im lặng với vẻ mặt khổ sở, Natsumi ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh.

“Mời anh ngồi.” Machiko nói với Yukawa rồi kéo lấy một chiếc ghế cho mình. Yutaro cũng miễn cưỡng ngồi xuống.

Natsumi nắm chặt hai tay, đặt trên đầu gối. Chuyện Yukawa sắp nói chắc chắn không đơn giản.

Thực ra, từ sáng tới giờ, Yutaro lẫn Machiko đều có những biểu hiện lạ lùng. Không, chính xác là từ khuya ngày hôm qua. Từ sau lúc có ai đó gọi điện thoại tới cho Yutaro. Không biết người gọi là ai, nhưng nhiều khả năng là Tojima. Chuyện Yukawa sắp kể có liên quan đến cuộc gọi đó chăng?

“Cảnh sát đang làm sáng tỏ được rất nhiều điều xung quanh cái chết bất thường của Hasunuma Kanichi.” Yukawa bắt đầu, giọng ôn tồn. “Họ xác định được rằng rất nhiều người liên quan tới vụ án, và đã lấy được lời khai của một trong số đó. Chắc anh Namiki cũng biết rồi nhỉ? Chính là Takagaki Tomoya, khách quen của quán Namikiya.”

Đột nhiên thấy tên người quen được nhắc đến, Natsumi giật mình. Takagaki Tomoya rốt cuộc có liên quan gì tới vụ này?

“Tôi nghe nói Takagaki khai rằng anh Tojima đã nhờ cậu ấy làm một việc. Anh ấy bảo muốn trừng phạt Hasunuma nên muốn cậu Takagaki giúp một tay. Cảnh sát cho rằng không chỉ một, hai người mà rất nhiều người đã được nhờ hợp sức để trừng trị Hasunuma Kanichi. Tôi cũng nghĩ vậy. Có điều, Tojima tuyệt đối không thể tự mình làm vậy. Anh Namiki cũng biết kế hoạch này, phải không?”

Yukawa nhìn Yutaro.

“Tóm lại…” Yutaro nghiêng đầu, “Anh muốn nói chuyện gì?”

“Tôi đã thử đặt mình vào vị trí của anh để suy luận.” Yukawa thản nhiên nói tiếp. “Giả sử có một người tôi căm hận không để đâu cho hết. Tôi muốn làm gì đó để trả thù. Nhưng nếu tự ra tay, chắc chắn tôi sẽ bị nghi ngờ. Vậy thì phải nhờ bạn bè thay mình thủ tiêu gã. Tôi sẽ giết gã, còn cậu chỉ cần tạo cho mình bằng chứng ngoại phạm thật hoàn hảo là được. Chuyện mà thành như vậy thì cảm tạ cũng không hết. Nhưng liệu người bạn ấy có chịu như vậy không.

Nếu sơ sẩy người bạn đó sẽ phải ngồi tù. Nếu tôi là người bạn đó, tôi sẽ không hợp tác. Không đời nào. Anh cũng đã nghĩ vậy, đúng không anh Namiki?”

Nghe Yukawa nói một tràng dài mạch lạc, Natsumi sửng sốt.

Trong ngày diễu hành đó thực sự đã diễn ra một việc khủng khiếp như vậy mà cô không hề hay biết u?

“Anh hỏi tôi về một câu chuyện đầy tính tưởng tượng như vậy thì tôi chẳng biết trả lời thế nào.” Yutaro điềm nhiên đáp. “Mà giả sử có chuyện như thế thật, chắc tôi cũng không hợp tác.”

“Tôi nghĩ anh không nói dối. Vậy tức là lần này, anh Tojima đã tự ý hành động mà không nói với anh. Sau này, khi kế hoạch bị vạch trần, cả cảnh sát lẫn kiểm sát viên chỉ còn cách nhìn nhận theo hướng toàn bộ là do Tojima Shusaku dàn dựng, không liên quan gì đến Namiki Yutaro. Dù có trái với lẽ thường đến đâu, họ cũng buộc phải làm vậy. Tòa án là như thế. Anh Namiki, anh cứ để mặc mọi chuyện xảy ra như vậy được sao?”

Yutaro cụp mắt. Machiko lo lắng nhìn chồng.

“Tôi nghĩ đây là một sự cố ngoài ý muốn.” Yukawa nói. Natsumi không hiểu nhà vật lý học đang nói gì. “Vợ chồng anh không hề tính tới việc đúng hôm diễn ra lễ hội một khách hàng của quán Namikiya lại gặp vấn đề về sức khỏe. Không chỉ vợ chồng anh. Cả giám đốc Tojima và những người khác nữa. Cảnh sát nghi ngờ các anh làm vậy để tạo bằng chứng ngoại phạm, nhưng tôi không nghĩ vậy. Nếu muốn tạo bằng chứng ngoại phạm, anh chỉ cần bảo chị Machiko giả vờ ốm rồi đưa đến bệnh viện là được. Nên đối với vợ chồng anh, đó hoàn toàn là một việc nằm ngoài kế hoạch. Hơn nữa, vì người phụ nữ kia đã ăn đồ của quán anh nên anh càng không thể làm ngơ. Chắc phải khó khăn lắm anh mới quyết được việc đưa người đó vào viện.

Nếu không có sự cố này, mọi việc sẽ thế nào? Anh đã được giao nhiệm vụ gì trong kế hoạch này?”

Sau khi nói với ngữ điệu mạnh mẽ, Yukawa khẽ thở dài.

“Không tự thú mà chỉ giương mắt nhìn Tojima và những người khác chịu tội, liệu anh có hối hận không? Có tự trách mình không?

Tôi chỉ muốn nói vậy thôi.”

“Bố, có thật thế không?” Natsumi ở bên cạnh xen vào. “Thế là thế nào hả mẹ? Trả lời con đi.”

“Con im đi!” Yutaro quát.

“Làm sao con im…”

Rầm. Natsumi còn chưa nói hết câu, Yutaro đã đập bàn thật mạnh.

Vài giây im lặng trôi qua, Yutaro húng hắng một tiếng rồi quay sang nhìn Yukawa.

“Cảm ơn tấm lòng của giáo sư. Những điều anh nói đều đúng cả.

Đúng với đạo lý làm người. Nhưng đó là trong trường hợp suy luận của anh chính xác.”

“Vậy là anh quyết định không nói gì?”

“Xin lỗi.” Yutaro u ám đáp. “Giờ tôi không có gì để nói. Nếu không, tôi không còn mặt mũi nào nhìn những người vẫn giữ im lặng tới tận giờ này.”

“Vậy sao?” Gò má Yukawa dãn ra. “Thế thì hết cách rồi. Tôi không thể giúp gì hơn được nữa.”

Yutaro im lặng cúi đầu.

“Vậy tôi không làm phiền anh chị nữa.” Yukawa nói rồi đứng dậy.

Tiếng chuông điện thoại vang lên từ túi áo khoác. Anh rút điện thoại ra, nhìn vào màn hình, nói tạm biệt gia đình họ rồi quay lưng bước đi. Vừa áp điện thoại vào tai, anh vừa mở cửa, ra khỏi quán.

Natsumi nhìn bố mẹ. Yutaro đứng dậy đi vào bếp như để tránh ánh nhìn của con gái. Machiko cúi gằm mặt với bao suy nghĩ ngổn ngang.

“Mẹ…” Natsumi gọi. Đúng lúc ấy, của quán bật mở. Yukawa lại bước vào. Vẻ mặt anh đỏ hơn ban nãy.

“Vừa có một tin quan trọng. Có thể tôi sẽ bị khép vào tội làm lộ thông tin cuộc điều tra, nhưng tôi buộc phải nói.”

Yutaro từ trong bếp bước ra.

“Có chuyện gì thế?”

“Niikura Naoki vừa tự thú. Rằng ông ta chính là người đã ra tay với Hasunuma Kanichi.”