Chương 41
Gặp lại ở phòng thẩm vấn và nghe Kusanagi nói Niikura đã tự thú, Masumura Eiji thở dài, đôi vai thõng xuống.
“Vậy sao? Nếu bản thân người đó đã tự thú thì chẳng còn cách nào khác. Bởi người đó có lẽ là người đau khổ nhất.”
“Người đó?” Thấy cách nói của Masumura hơi lạ, Kusanagi hỏi lại.
“Vì tôi chưa gặp người tên Niikura đó bao giờ. Đây cũng là lần đầu tiên tôi được nghe tên ông ta.”
Kusanagi quay sang nhìn Utsumi Kaoru đang làm nhiệm vụ ghi chép lời khai bên cạnh, rồi quay về phía Masumura.
“Thế là thế nào? Ông kể rõ hơn được không?”
Masumura khẽ rên rồi hỏi. “Tôi nên kể từ đoạn nào nhỉ?”
“Từ vụ án Motohashi Yuna 23 năm trước ấy.”
“Không đâu.” Masumura lắc đầu. “Phải kể cả những chuyện trước đó may ra anh mới hiểu.”
“Vậy thì từ trước đó đi.”
“Sẽ dài dòng lắm đấy.”
“Không sao.” Kusanagi khẽ dang hai tay. “Mời ông.”
Masumura chỉnh trang lại tư thế như thể để lấy tinh thần, húng hắng một tiếng rồi bắt đầu kể.
Đó đúng là một câu chuyện dài.
Sau khi bị bắt vì tội gây thương tích dẫn đến chết người, trong đầu Masumura chỉ nghĩ tới việc vậy là tương lai của Yumiko sẽ đi tong.
Masumura rất mực yêu chiều cô em gái cùng mẹ khác cha kém mình 9 tuổi. Chính vì không muốn em gái phải khổ sở như mình, ông đã chăm chỉ làm việc để gửi tiền chu cấp, thậm chí sau khi mẹ mất còn lo cho cô chuyển tới một trường nữ sinh có ký túc xá.
Thực ra, ông ta muốn lo cho Yumiko vào đại học, vì học lực của cô rất tốt. Tuy nhiên, chính Yumiko đã nói, “Em không thể cứ bắt anh bao bọc em thêm nữa” và chủ động xin vào làm ở một công ty sản xuất ô tô sau khi tốt nghiệp cấp ba. Công ty này ở tỉnh Chiba, Yumiko sau đó cũng chuyển vào ký túc xá dành cho các nhân viên còn độc thân.
Cuối cùng cũng đỡ vất vả rồi. Nghĩ vậy, Masumura chuyển sang một căn hộ mới. Nhưng vừa chuyển tới thì xảy ra chuyện.
“Từ giờ đừng đến thăm anh nữa.” Khi Yumiko đến thăm trong trại giam, ông ta đã nói với em gái như vậy. “Quan hệ giữa chúng ta chấm dứt tại đây. May là họ của chúng ta khác nhau, dù ai đó có điều tra hộ tịch của em cũng không thể biết về mối liên hệ giữa em và anh.”
Nhưng Yumiko vừa khóc vừa bảo cô ấy không thể làm vậy được.
Thậm chí khi làm chứng trước tòa, cô còn ra sức chứng minh anh trai là người tình cảm thế nào, đã chăm lo cho mình ra sao. Nghe vậy, Masumura cũng không kìm được nước mắt.
Trong thời gian thi hành án, Yumiko liên tục gửi thư cho anh. Đó là nguồn động viên lớn lao, nhưng đồng thời cũng là nỗi lo của Masumura. Liệu sự tồn tại của ông ta có làm hại cuộc đời em gái mình không?
Khi Masumura sắp mãn hạn tù thì Yumiko gửi thư tới, báo rằng đã có bạn trai. Anh chàng đó cũng làm cùng công ty với cô và là một nhân viên xuất sắc, chưa kể còn là con trai của giám đốc một công ty con nên được đưa về chi nhánh của Yumiko để học việc.
Masumura vội vàng viết thư hồi âm. Ông ta dặn em gái tuyệt đối không được để người yêu biết chuyện cô có một người anh từng có tiền án, từ giờ hãy cắt đứt liên lạc, đừng thư từ gì nữa.
Nhưng Yumiko vẫn gửi thư, nhắn anh trai khi nào ra tù hãy liên lạc với mình.
Thế rồi ngày đó cũng tới. Sau chút đắn đo, Masumura vẫn gọi cho Yumiko. Lâu lắm rồi ông ta mới được nghe giọng em gái. Có vẻ Yumiko vẫn khỏe. Mới nói được vài câu, cả hai đã nước mắt lưng tròng.
Nghe Yumiko nói muốn hẹn gặp, ông ta thấy ngực mình nóng lên, không nỡ từ chối nên đã đồng ý.
Hôm sau, người ông ta gặp ở chỗ hẹn là Yumiko đã ra dáng một thiếu nữ. Rõ ràng có bao nhiêu điều muốn nói nhưng không thể thốt thành lời. Cảm giác chỉ cần nhìn cô em gái giờ đã trưởng thành xinh đẹp cũng đủ mãn nguyện rồi.
“Thật ra, em muốn anh gặp một người.” Yumiko nói.
Vừa dứt lời, một người đàn ông xuất hiện. Anh ta rất biết phép tắc, gương mặt cũng có vẻ trung thực.
Đó chính là bạn trai của Yumiko, Motohashi Seiji.
Masumura vô cùng kinh ngạc. Ông ta cứ nghĩ em gái đã giấu không cho bạn trai biết về mình.
“Em nghĩ nhất định anh ấy sẽ hiểu nên đã kể hết rồi.” Yumiko nói, mắt nhìn Motohashi.
Nghe nói công ty của bố Motohashi ở quận Adachi. Lúc đó, Motohashi 28 tuổi. Vài năm nữa, anh ta sẽ chuyển về đó.
“Xin anh cho phép em cưới cô ấy!” Motohashi cúi đầu. Masumura chỉ biết cúi gằm mặt. Không ngờ anh ta lại tôn trọng ý kiến của mình như vậy.
“Đương nhiên tôi hoàn toàn đồng ý. Nhưng… trở thành người nhà của một kẻ như tôi… cũng không sao chứ?”
“Vấn đề là ở chỗ đó ạ.” Vẻ mặt Motohashi bỗng trở nên đăm chiêu.
Những điều anh ta nói sau đó đều rất thực tế.
“Em yêu và tin tưởng Yumiko. Cô ấy rất kính trọng, biết ơn anh, thế nên dù anh có tiền án đi nữa, em cũng không bận tâm. Vả lại, theo lời Yumiko thì đó chỉ là một tai nạn không may. Tuy nhiên, không phải ai cũng nghĩ thế. Trái lại, bình thường mọi người sẽ có định kiến và không muốn chấp nhận. Gia đình em và họ hàng thân thích chắc chắn sẽ ngăn cản hôn sự này. Vì vậy, tạm thời em muốn giấu, không cho ai biết về anh.” Motohashi nói. Trong lúc nghe người yêu nói, Yumiko im lặng, vẻ mặt đầy đau khổ.
“Không được.” Trước vẻ mặt sửng sốt của cả hai, Masumura nói tiếp. “Không phải ‘tạm thời’, mà là ‘mãi mãi’. Đừng bao giờ cho ai biết sự thật về tôi. Nếu lộ chuyện này ra, Yumiko sẽ phải sống trong đau khổ. Cậu hãy hứa đi, tuyệt đối không được để ai biết chuyện này. Nếu không, tôi sẽ phản đối. Tôi sẽ không cho cậu lấy Yumiko.”
Nước mắt lăn trên má Yumiko. Motohashi Seiji cúi đầu với nét mặt khổ sở.
Sau đó hai người kết hôn. Đó là mùa thu năm Yumiko 24 tuổi.
Trước khi về nhà chồng, cô giao lại cuốn album cũ cho Masumura, vì không muốn ai ở nhà chồng xem ảnh gia đình mình.
Tuy giấu nhà chồng về sự hiện diện của Masumura nhưng hai anh em không hề cắt đứt quan hệ. Thi thoảng, họ vẫn lén gặp nhau. Có lần, Yumiko dẫn cả bé Yuna vừa sinh đi gặp anh. Motohashi biết chuyện này nên Masumura cũng yên tâm.
Nhưng khi cô bé bắt đầu hiểu chuyện, Yumiko không thể dẫn con đi gặp anh trai nữa. Vì thế nào Yuna cũng hỏi Masumura là ai. Tuy buồn nhưng Masumura chỉ còn biết bằng lòng với những tấm ảnh của cô bé. Sau mỗi cuộc gặp, những tấm ảnh của Yuna càng nhiều lên. Đối với Masumura, đó là kho báu quý giá hơn cả mạng sống của mình.
10 năm thấm thoắt trôi qua. Chuyện bất hạnh xảy ra năm Yuna 12 tuổi. Cô bé đột nhiên mất tích. Masumura vội tìm gặp Yumiko.
Yumiko bấy giờ gầy rộc, vật vờ như một cái bóng, hỏi gì cũng không trả lời. Ông ta lo lắng cầu mong em gái đừng làm điều gì dại dột.
Thế rồi tin dữ đến, đúng như dự cảm chẳng lành. 1 tháng sau khi Yuna mất tích, Yumiko cũng nhảy lầu tự tử. Cô ra đi, để lại di thu nhận lỗi rằng mình là mẹ nhưng lại bất cẩn, làm mất con.
Nghe Motohashi Seiji báo tin, Masumura gần như phát điên, òa khóc nức nở.
Vài năm trôi qua. Masumura như một cái xác không hồn. Bản thân ông ta cũng không biết mình đã sống như thế nào, sống vì điều gì nữa.
Thời gian cứ thế trôi đi, một sự việc kéo Masumura về thực tại cũng xảy đến. Cảnh sát tìm ra thi thể của Yuna. Masumura tuy không còn liên lạc với Motohashi Seiji nữa nhưng thi thoảng có đọc báo nên biết được tin này.
Dù đã chuẩn bị tâm lý, ông ta vẫn không khỏi sốc khi biết được sự thật. Nỗi đau mất đi người em gái cùng sự tuyệt vọng đến cùng cực một lần nữa trỗi dậy.
Rốt cuộc kẻ nào đã ra tay tàn độc như vậy? Masumura nghĩ vậy nhưng đành bỏ cuộc vì vụ việc đã xảy ra cách đó tận mấy năm, khó lòng bắt được thủ phạm.
Nhưng ông đã lầm. Một thời gian sau, thủ phạm đã bị bắt. Gã chính là Hasunuma Kanichi, nhân viên cũ trong nhà máy của Motohashi.
Masumura đứng ngồi không yên, ông ta lập tức liên lạc với Motohashi Seiji.
Giọng Motohashi trong điện thoại trầm lặng, không có một tia vui mừng. Masumura nghĩ có lẽ vì dù bắt được hung thủ, Yumiko và Yuna cũng không thể sống lại. Nhưng sự tình không phải như vậy.
Theo lời Motohashi, gã đàn ông bị bắt một mực không khai bất cứ điều gì nên không ai biết sự thực ra sao.
“Chỉ lúc này thôi.” Masumura nói vào ống nghe. “Tôi đã từng trong hoàn cảnh đó nên tôi biết. Lúc mới bị bắt, đầu óc ai cũng trống rỗng, muốn nói cũng chẳng thể nói cho trôi chảy. Vì sợ lỡ nói gì bất lợi sau này không rút lại được. Nhưng cảnh sát chắc chắn sẽ có cách gợi chuyện khiến gã khai ra. Cứ chờ ít lâu, nhất định gã sẽ khai nhận.”
“Được vậy thì tốt…” Giọng Motohashi không hề phấn chấn hơn chút nào. Có lẽ lúc đó anh ta đã nghe cảnh sát nói về việc Hasunuma không chịu mở miệng chính là vì gã dùng quyền im lặng.
Riêng Masumura vì không hay biết gì nên đã vui vẻ hơn một chút.
Ông ta vẫn chắc mẩm rằng hung thủ đã bị bắt, một lúc nào đó gã sẽ bị trừng phạt thôi. Gã không chỉ cướp đi sinh mạng một cô bé mà còn đẩy người mẹ đến bước đường tự tử. Với chừng đó tội lỗi, có bị án tử hình cũng là bình thường.
Vào ngày hung thủ nhận phán quyết từ tòa án, có lẽ Yuna và Yumiko có thể yên lòng siêu thoát. Ngày đó đang đến gần, Masumura bắt đầu nghĩ bản thân cũng cần thay đổi tâm trạng, dần quên đi chuyện đau buồn để sống tốt hơn.
Thế nhưng, thực tế hoàn toàn trái ngược với những gì Masumura dự đoán. Đọc bài báo về phán quyết của tòa, ông ta chết lặng. Sao lại vô tội? Masumura đọc đi đọc lại mấy lần. Hay đây là vụ khác? Nhưng rõ ràng tên nạn nhân trong bài báo là Motohashi Yuna.
Masumura gọi ngay cho Motohashi. “Rốt cuộc là thế nào?” dẫu biết có giận dữ với người em rể cũng chẳng giải quyết được gì nhưng ông ta vẫn hỏi vậy.
“Nghe nói vì không đủ bằng chứng… Em cũng không rõ đầu đuôi ngọn ngành. Đành giao phó cho viện kiểm sát thôi.”
Motohashi đau khổ nói. Nghe vậy, Masumura cảm thấy thật bất lực. Đau đớn thay, ông ta cũng không thể làm gì.
Vì vậy, ông ta chỉ biết cầu nguyện. Cầu nguyện cho thắng lợi ở phiên tòa tiếp theo. Lần này, nếu gã vẫn được tuyên “vô tội” thì trời cao quả không có mắt.
Nhưng ở phiên tòa thứ hai, Hasunama vẫn trắng án. Xem bản tin, Masumura khuỵu xuống, không đứng vững nổi. Tất cả hệt như một cơn ác mộng.
Lúc này ông ta không gọi cho Motohashi. Vì ông nghĩ chắc cậu ta cũng thất vọng như mình, à không, có khi còn hơn mình nữa.
Biết đâu Motohashi đang tìm cách trả thù. Biết đâu cậu ta cũng nghĩ nếu pháp luật không trừng trị được gã thì chính tay cậu ta sẽ làm. Chỉ cần cậu ta ngỏ lời, mình nhất định sẽ tham gia. Nhưng ông ta đợi mãi không thấy Motohashi liên lạc. Cũng không nghe gì về việc cậu ta đã một mình trả thù Hasunuma. Nhưng ngẫm lại thì cũng đúng thôi, dù gì cậu ta cũng là giám đốc, còn phải gánh vác bao nhiêu việc.
Masumura nhận ra rằng chỉ bản thân ông ta mới có thể “thay trời hành đạo”. Ngay khoảnh khắc ấy, ông ta nhận ra mục đích sống của mình, phải tìm bằng được Hasunama và đưa gã sang thế giới bên kia.
Sau đó, dù ông ta có bị tống vào tù cũng chẳng sao.
Nhưng ý định đó không dễ gì thực hiện. Sau phiên tòa, Hasunama biến mất. Masumura không phải người quảng giao, ông ta không có cách nào tìm ra một kẻ đã biệt tăm tung tích cả.
Ngày tháng cứ vậy trôi qua trong khi Masumura chưa làm được gì. Để kiếm sống, ông ta phải tìm việc làm, nhưng với tiền án đó ông ta không thể tìm một công việc ổn định. Kết quả là, ngày nào ông ta cũng phải loay hoay tìm việc. Nỗi căm hận đối với Hasunuma tuy chưa nguôi ngoai hoàn toàn nhưng phần vì không có cơ hội, phần vì không biết phải báo thù bằng cách nào khiến ông ta gần như bỏ cuộc. Từng coi việc trả thù là lẽ sống, giờ Masumura chẳng còn biết mình sống có ý nghĩa gì.
Thế nhưng, chuỗi ngày trống rỗng đó của Masumaru đã kết thúc bằng câu chuyện ông ta nghe được từ một người.
Đó là người đàn ông ông ta quen cách đó hơn 4 năm, ở công trường làm công nhật. Một người đàn ông trung niên, từng có vợ con nhưng giờ đã ly hôn, sống một mình. Cả hai có vẻ khá hợp nên trong giờ giải lao thường ngồi nói chuyện với nhau.
Masumura đã kể cho anh ta nghe chuyện mình từng vào tù ra tội nên khó kiếm việc làm. Lập tức, anh ta giới thiệu rằng ở thị trấn Kikuno, Tokyo có một công ty rất tốt.
“Giám đốc ở đây khác người lắm, tiền án tiền sự gì cũng nhận.
Ông ta quan niệm, chỉ cần được cho một cơ hội làm lại từ đầu, những người đó sẽ làm việc tốt hơn hẳn người thường.”
Công ty đó chuyên thu thập phế liệu, anh ta nói thêm. Anh ta cũng từng làm ở đó tới mãi gần đây. Tuy không nói tại sao lại nghỉ, nhưng có vẻ anh ta đã làm gì đó khuất tất nên bị đuổi.
“Ở đó còn có một tên tuy chưa có án nhưng có số má lắm. Hắn bị bắt vì tội giết người, nhưng trên tòa không khai gì nên cuối cùng được xử vô tội.”
Masumura giật mình trước những cụm từ “giết người” và “vô tội.” Hỏi tên thì biết được gã đó là Hasunuma.
Máu trong người Masumura như nhất loạt chảy ngược lên đầu.
Toàn thân ông ta không ngừng run rẩy. “Anh kể chi tiết hơn đi.” Ông ta giục. Thấy Masumura phấn khích nói vậy, người kia hơi bối rối, nói rằng chỉ nghe người khác đồn chứ không phải trực tiếp nghe từ chính gã Hasunuma.
Theo lời anh ta, Masumura tìm kiếm về công ty thu thập phế liệu trên mạng. Mắt ông ta dừng lại ở dòng tuyển công nhân. Họ nhận cả những ứng viên đứng tuổi.
Không chút ngần ngừ, Masumura gọi ngay cho người phụ trách tuyển dụng. Khi được hỏi tại sao lại muốn ứng tuyển, ông ta thú nhận mình là người có tiền án nên thuyết phục được ngay.
Hôm sau, Masumura mang hồ sơ tới. Giám đốc đã gặp trực tiếp ông ta. Masumura thật thà nói mình từng mắc tội ngộ sát. “Đúng là chuyện không may, giám đốc nói vậy rồi nhận ông ta vào làm.
Khi được hỏi đã có chỗ ở chưa, Masumura định nói sẽ tìm thì giám đốc gợi ý luôn rằng có một nơi khá ổn.
Đó là văn phòng quản lý kho bãi không mấy khi dùng tới, tuy không có bồn tắm nhưng được trang bị cả bồn rửa lẫn nhà vệ sinh.
Lúc tới xem thì thấy nhà không cũ lắm, tường còn sạch sẽ, giá thuê lại rẻ nên ông ta vui mừng nhận lời luôn.
Ông ta chẳng có đồ đạc gì, nên việc chuyển nhà rất đơn giản.
Tuần sau đó ông ta bắt đầu làm việc luôn.
Công ty đó khá đông nhân viên. Vài người trông nguy hiểm, nhưng cũng không ít người có vẻ lương thiện.
Masumura nhanh chóng xác nhận được là Hasunuma cũng làm ở xưởng. Bởi trong máy tính công ty có danh sách nhân viên.
Tới ngày thứ ba, Masumura đã chạm mặt gã, bởi trong số những người đang hút thuốc trong phòng có một gã đeo bảng tên “Hasunuma”.
Đó là lần đầu tiên Masumura trông thấy Hasunuma. Cặp mắt sâu hoắm, chiếc cằm nhọn cùng đôi môi mỏng quẹt toát ra vẻ tàn nhẫn vô tình. Gã đứng cách mấy người khác một quãng, không biết có phải vì muốn giữ khoảng cách hay không.
Chính gã đã giết hại Yuna và dồn Yumiko tới bước đường cùng…
Giờ mà có con dao trong tay mình sẽ xông tới giết gã ngay…
Nhưng Masumura đã cố kìm lại ý muốn đó.
Bởi không thể chỉ giết gã là xong. Phải bắt gã chính miệng nói ra sự thật.
Để làm thế, Masumura chẳng còn cách nào khác là phải tự dối lòng kết thân với Hasunuma. Cần kiếm cớ để tiếp cận gã.
Vài ngày sau, cơ hội tìm đến Masumura một cách tình cờ. Khi ông ta đang hút thuốc trong phòng hút thuốc thì Hasunama tìm tới xin lửa.
“Anh trước cũng có án à?” Hasunuma vừa phải khói ra vừa hỏi.
“Ừ, chuyện lâu rồi.” Giọng Masumura tự nhiên đến độ chính bản thân ông ta cũng phải ngạc nhiên.
“Anh đã làm gì? Trộm cắp à?”
“Không.”
Masumura không hề giấu giếm, kể hết chuyện ngộ sát. Ông ta biết, để chiếm được lòng tin của đối phương thì tốt nhất không nên lừa dối gã.
Nghe xong, Hasunuma so vai.
“Anh hành động thật xuẩn ngốc.”
“Chuyện xảy ra bất ngờ, tôi ra tay hoàn toàn trong vô thức. Chắc vì sợ lỡ đâu mình bị giết…”
Trước lời giải thích của Masumura, Hasunuma lắc đầu quầy quậy.
“Tôi nói anh ngu không phải vì anh đâm nó mà vì anh đã khai với cảnh sát kia.”
Thấy Masumura im lặng vì không hiểu ý mình, Hasunuma tiếp.
“Anh chỉ cần nói không nhớ đã đâm nó, mà chính nó cầm dao trước có phải tốt rồi không. Rồi lúc anh định cướp dao, không hiểu thế nào mà nó ngã vật ra, nằm trên vũng máu. Kiểu thế.”
“Tôi không làm được.” Masumura lắc đầu.
“Tại sao?”
“Tôi mà nói dối sẽ lộ ngay. Lúc tái hiện hiện trường chắc chắn sẽ bị vặn hỏi rất nhiều. Nếu lời tôi nói mâu thuẫn thì sẽ không biết phải giải thích thế nào.”
Nói đến đây, Hasunuma sảng khoái bật cười ha hả.
“Con người anh lương thiện quá. Cứ một mực tôi không nhớ, tôi không biết thì ai làm gì được. Mâu thuẫn thì đã sao. Có phải trách nhiệm của anh đâu. Người cuối cùng cầm dao đúng là anh, nhưng cứ bảo người cầm dao trước là tên đó đi. Vân tay anh nhiều nên xóa hết vân tay hắn rồi chẳng hạn. Chỉ cần nói như tôi vừa chỉ, đảm bảo anh vô tội.”
Hasunuma nói đầy đắc ý. Masumura sững sờ nhìn gã.
Có lẽ đúng như gã nói. Lúc bị bắt, nếu ông ta khai như vậy, gặp chuyện không hợp lý lắm thì cứ giả vờ không biết gì, biết đâu kết quả phiên tòa đã khác đi.
Nhưng trên thực tế, Masumura không thể. Bị nuốt chửng bởi bầu không khí khác biệt của phòng thẩm vấn, đối diện với ánh mắt dữ dằn của điều tra viên, làm sao trong phút chốc ông ta nghĩ ra kế đó được. Dù có nghĩ ra đi nữa thì sau một hồi nói năng mâu thuẫn và bị hỏi dồn, hẳn ông ta chỉ còn nước khai ra.
Nhưng gã Hasunuma này thì khác. Chỉ nghe qua câu chuyện Masumura kể, gã đã nghĩ ngay ra cách để tránh tội. Đầu óc gã phản ứng quá nhanh với những việc xấu xa đồi bại. Hơn nữa, việc gã thủng thẳng nói “những câu không trả lời được thì không cần trả lời”
chứng tỏ con người gã thật trơ lì.
Masumura có cảm giác mình vừa nhìn thấy được phần tàn ác của kẻ đã giết hại Yuna nhưng vẫn trắng án ấy.
“Anh rành rẽ nhỉ?” Cố nén con giận đang trào dâng, Masumura nói. “Từng kinh qua rồi hả?”
Móm lời vậy biết đâu gã lộ ra chuyện gì về vụ Yuna, Masumura nghĩ bụng. Nhưng Hasunuma lảng đi ngay.
Từ đó, hễ gặp mặt, cả hai đều chào hỏi đôi ba câu. Không hiểu sao Hasunuma tuy không thân thiện với những người khác nhưng riêng với Masumura thì lại khác. Có lẽ nhìn kẻ ngu ngơ chịu đi tù vì tội ngộ sát khiến gã cảm thấy mình ngôn khoan vượt trội hơn chăng.
Lửa giận trong Masumura càng thêm sôi sục nhưng ông ta luôn cố nén lại để rút ngắn khoảng cách với gã, mong một ngày dụ gã kể ra sự thật.
Nửa năm sau, cả hai trở thành bạn nhậu. Vốn kín tiếng nhưng Hasunuma dần dà đã kể chuyện đời mình cho Masumura nghe.
Gã ghét cay ghét đắng người cha từng là cảnh sát.
“Ông ta khinh dân thường ra mặt. Chính là típ cảnh sát hống hách điển hình thích nạt nộ ấy. Cứ tưởng dọa dẫm là mọi người đều phải nghe theo. Đầu óc thật kém cỏi.”
Gã còn nói thêm thế này.
“Lần nào say khướt mò về nhà ông ta cũng ra vẻ ta đây lắm. Kiểu đã bắt thằng này thằng nọ phải “ói” ra. Hóa ra có tên nghi phạm bị bắt nhưng không tìm được bằng chứng, ông ta liền bắt hắn vì tội khác, lôi về phòng thẩm vấn dọa cho xanh mặt rồi bắt tự thú. Lời tự thú giá trị hơn mọi loại bằng chứng trên đời - nên ông ta huênh hoang lắm, coi mình đứng trên cả mấy gã thanh tra. Tôi đã tự nhủ nếu bị ông ta thẩm vấn nhất quyết sẽ không hé răng nửa lời.”
Thế à, Masumura hiểu ra. Thì ra vì học từ người cha rằng “lời tự thú giá trị hơn mọi loại bằng chứng trên đời” nên gã đã áp dụng vào vụ Yuna, kiên quyết phủ nhận và một mực giữ im lặng.
Không lâu sau đó, Masumura đã nghe câu nói quyết định từ chính miệng gã, cũng trong lúc ngồi uống rượu, nói về tù tội.
“Trong đó đúng là địa ngục. Đã chật hẹp thì chớ, lại hè nóng đông lạnh. Còn thối nữa. Không biết phải gọi là gì.”
Nghe vậy, Masumura phản ứng ngay. “Anh đã làm gì vậy?”
“Hử?”
“Nghe anh nói thì có vẻ anh cũng từng ở tù mà? Thế vì tội gì?”
Trước giờ Hasunama chưa bao giờ thú nhận mình từng có án.
Gã tỏ ra hơi bối rối rồi nhỏ giọng.
“Giết người. Giống anh, lâu rồi.”
“Giết ai?”
Bị Masumura hỏi, Hasunuma không trả lời ngay. Như để làm màu, gã khoan thai rót rượu vào chén, uống cạn rồi mới nói.
“Con gái giám đốc công ty cũ của tôi mất tích. Mấy năm sau, người ta tìm thấy xương nó. Tôi bị nghi là thủ phạm nên bị bắt.”
“Có đúng thế không?” Tim Masumura bắt đầu dồn dập. “Đúng là anh đã ra tay không?”
Hasunuma liếc nhìn Masumura rồi đưa ánh mắt về phía xa xăm.
“Tôi bị khởi tố, rồi ra tòa. Nhưng tuyệt nhiên không nói thừa câu nào. Luật sư cũng bảo tôi đừng nói. Sau đó xảy ra rất nhiều chuyện, nhưng cuối cùng tôi vô tội.”
“… May thế. Nhưng sự thật là thế nào? Có phải anh đã ra tay không? Nói đi, tôi không kể cho ai đâu.”
Cố kìm cơm giận sục sôi, giọng Masumura vẫn bình thường như không hề có chuyện gì.
Hasunuma bĩu môi, khẽ so vai cười.
“Sự thật? Sự thật là gì? Tòa phán tôi vô tội, thế thôi. Tôi còn được tiền bồi thường cho khoảng thời gian bị giam trong tù là đằng khác. Chuyện này tôi nói đến đây thôi.” Gã làm động tác “kéo khóa miệng”.
Sau lần đó, dù Masumura đã mấy lần thử dụ nhưng gã không nói thêm về chuyện này lần nào nữa, chỉ tỏ vẻ khó chịu, “Anh đúng là dai như đỉa”. Sợ gã khó chịu sẽ tuyệt giao nên Masumura cũng đành thôi.
Nhưng ít nhất, Masumura cũng đã thu hoạch được chút đỉnh. Lần đầu tiên, chính miệng Hasunuma đã kể về vụ Yuna. Cứ tiếp tục thế này, nhất định lúc nào đó, gã sẽ nói ra sự thật.
Nhưng ý đồ đó của Masumura một lần nữa lại sụp đổ. Một ngày nọ, Hasunuma không đi làm nữa. Nghe nói gã đã gọi đến công ty xin nghỉ việc. Masumura tìm đến tận nhà nhưng chỉ thấy căn phòng trống trơn. Gọi điện cũng không được vì gã đã cắt hợp đồng với nhà mạng.
Masumura hỏi mấy người đồng nghiệp khác nhưng chẳng ai biết gã đi đâu. Nghe nói ngay cả với giám đốc gã cũng không tiết lộ nguyên nhân nghỉ.
Masumura chết điếng. Sao mọi chuyện lại thế này? Ông ta hối hận không nguôi, nghĩ lẽ ra mình phải ra tay trả thù gã từ sớm.
Nhưng vài ngày sau, điện thoại của Masumura đổ chuông. Cuộc gọi từ điện thoại công cộng. Khi bắt máy, Masumura vô cùng kinh ngạc vì người ở đâu đây bên kia là Hasunuma.
“Sao đột nhiên anh biến mất thế?”
“Tôi có chút chuyện. Cảnh sát có đến đấy không?” “Cảnh sát ấy à? Không, tôi không nghe ai nhắc gì hết.”
“Vậy à? Thế thì tốt.”
“Có chuyện gì thế? Anh đã làm gì à?”
Đầu dây bên kia có tiếng phì mũi.
“Tôi chả làm gì sất.”
Nghe như Hasunama chuẩn bị cúp máy nên Masumura cuống cuồng.
“Chờ đã. Giờ anh ở đâu?”
“Giờ tôi không nói được. Tôi sẽ gọi sau. Chào nhé.” Nói rồi gã cúp máy.
Sau lần đó, gã còn gọi thêm vài lần nữa. Tất cả đều từ điện thoại công cộng. Lần nào câu đầu tiên cũng là dạo này công ty có gì lạ không.
Sau đó số lần gã gọi thưa dần. Ban đầu là cách vài ngày, sau là vài tuần, cuối cùng là vài tháng không thấy gọi. Masumura cuống quýt, cứ thế này rồi mất liên lạc thì phải làm sao, trong khi Hasunuma luôn gọi từ điện thoại công cộng và không bao giờ tiết lộ nơi ở.
Cứ vậy, thấm thoắt 3 năm trôi qua. Đột nhiên một ngày, khi Masumura đang trên đường đến xưởng thì có mấy người đàn ông lạ mặt chờ sẵn. Họ là cảnh sát. Cảnh sát cho Masumura xem một bức ảnh, hỏi ông ta có quen người này không. Chính là ảnh Hasunuma.
Masumura đáp có quen. Cảnh sát tiếp tục hỏi ông ta nhiều câu nữa. Có lẽ họ coi ông ta là người thân thiết nhất với Hasunuma.
Các câu hỏi của cảnh sát đều xoáy vào thời điểm Hasunama biến mất. Gã nói chuyện gì, có biểu hiện gì lạ không, có liên lạc gì không.
Sau vài phút lúng túng, Masumura đã thật thà khai báo. Cả chuyện thi thoảng gã vẫn gọi điện cho mình nữa.
Cảnh sát có vẻ hài lòng. “Cảm ơn ông đã hợp tác.” Họ nói vậy rồi rời đi. Tuy nhiên, cảnh sát không tiết lộ gì về vụ án họ điều tra.
Nhưng Masumura cũng biết ngay, bởi sau đó, vụ án này lập tức trở thành một vụ rùm beng. Cảnh sát phát hiện thi thể một cô gái mất tích từ 3 năm trước trong một vụ hỏa hoạn ở tỉnh Shizuoka. Một đồng nghiệp của ông ta còn nói cô gái đó là con gái chủ quán cơm ở khu phố mua sắm Kikuno.
Ra vậy, Masumura hiểu ra. Có lần Hasunuma kể quán ăn thi thoảng gã hay ghé qua có một em gái rất đẹp. Có lẽ gã đã tấn công, và giết chết cô gái ấy. Gã đã giấu thi thể, rồi để phòng bất trắc, gã trốn đi, mai danh ẩn tích. Sau đó gã gọi cho Masumura để dò la tình hình điều tra của cảnh sát.
Ít lâu sau thì có tin Hasunuma bị bắt.
Masumura rối bời. Lần này, Hasunuma đừng hòng trốn thoát.
Cuối cùng gã cũng phải đền tội. Nhưng đó không phải là hình phạt cho tội giết Yuna. Vì vậy, nếu gã vào tù, Masumura cũng không còn cơ hội để ra tay.
Thế nhưng, mọi việc diễn ra hoàn toàn trái với suy đoán của ông ta. Trong lúc ông ta đang nghĩ có ở lại đây cũng không còn ý nghĩa gì nữa vì dù sao cũng không thể báo thù, và không biết đi nơi nào khác, thì đột nhiên Hasunama gọi tới cho ông ta.
“Không phải anh bị bắt rồi sao?”
“Phải. Nhưng tôi được thả rồi.”
“Được thả…”
“Trước tôi nói rồi còn gì. Lời tự thú giá trị hơn mọi loại bằng chứng trên đời. Chừng nào chưa có được nó thì chừng ấy lũ cớm chẳng làm gì được tôi.”
Masumura không nói được gì. Ngay cả lần này, gã cũng thoát tội nhờ một mực giữ im lặng.
“Anh vẫn ở Kikuno chứ?” Thấy Masumura im lặng, gã hỏi.
“Vẫn…”
“Thế à? Nếu thế, có thể sắp tới tôi sẽ tới gặp anh đấy. Lúc đó chắc phải nhờ vả anh nhiều.”
“Ừ. Biết rồi.”
“Thế nhé, hẹn gặp lại anh.” Nói rồi Hasunuma cúp máy.
Masumura lơ đãng nhìn chiếc điện thoại.
Không thể tin nổi. Gã đã giết hai người mà vẫn nhơn nhơn, không bị trừng phạt gì. Gã có từng tưởng tượng tới tâm trạng của người nhà nạn nhân chưa?
Nghĩ đến đó, Masumura chợt nhận ra thân nhân nạn nhân lần này không phải là mình. Tuy chưa gặp họ bao giờ, nhưng chỉ cần tưởng tượng ra tâm trạng của họ cũng đủ khiến lòng ông đau đớn. Giá ông giết Hasunuma sớm thì đã chẳng xảy ra chuyện thế này.
Ít lâu sau, Masumura tìm tới quán cơm nọ để xem xét tình hình.
Quán đã đóng cửa. Chắc họ không còn tâm trạng nào mà buôn bán nữa.
Làm sao bây giờ, Masumura vắt óc. Không thể thế này mãi được.
Phải thay trời trừng trị gã. Nhưng bằng cách nào? Ông ta thậm chí còn không biết gã ở đâu.
Hasunuma đã trải qua chuỗi ngày lực bất tòng tâm đầy tăm tối như thế. Lòng người gấp gáp nhưng bất lực, chỉ có thời gian cứ thế trôi đi.
Đột nhiên một ngày, điện thoại của Masumura báo có một cuộc gọi ẩn danh. Cuộc gọi từ Hasunuma. Đã gần 3 tháng sau cuộc gọi lần trước.
“Tôi có việc muốn nhờ anh.” Hasunuma nói. “Cho tôi ở nhờ ít lâu được không?”
“Ở nhờ? Tại sao?”
“Chủ nhà chỗ tôi không cho thuê tiếp nữa. Tôi cũng đoán vậy từ trước nên không ngạc nhiên. Tôi tính nếu tới nước này sẽ nhờ vả tới anh. Đương nhiên tôi cũng sẽ trả tiền nhà.”
“Nhưng sau đó thì anh tính sao?”
“Thì từ từ rồi tìm chỗ khác. Thế nào, anh cho tôi ở nhờ chứ?”
Đúng là cơ hội ngàn năm có một. Không nắm lấy thì bao giờ mới trả được thù.
“Ừ, được thôi. Nhưng phòng hơi nhỏ đấy.”
“Không sao. Tôi cũng chỉ cần chỗ ngả lưng thôi.” Sau đó, Hasunama tìm tới chỗ ông ta ngay. Tuy đã lâu không gặp những khuôn mặt tàn nhẫn của gã không hề thay đổi.
“Khu này vẫn chẳng khác gì.” Vừa cởi giày vào phòng ngồi, Hasunama vừa nói. “Có mỗi khu phố mua sắm cũ mèm. Thật là chán ốm.”
Sau đó, Hasunuma chợt phát ra tiếng cười khùng khục, tiếng cười như thể gã đang cố nén.
“Anh sao thế?”
“Không có gì. Tôi mới qua nhà nạn nhân thăm hỏi chút thôi.”
“Hả? Qua nhà nạn nhân nào cơ?”
“Quán Namikiya. Tôi vừa dọa thằng cha chủ quán, rằng vì hắn mà tôi bị bắt, bị mất uy tín trước người khác nên hắn phải trả tiền bồi thường cho tôi.”
“… Thế anh ta đáp sao?”
“Thì hắn cũng lèm bèm gì đó, nhưng rốt cuộc cũng chỉ là tiếng sủa càn của một con chó thất thế. Tôi kệ hắn, cứ thế đi về.”
Nhìn vẻ mặt tự đắc của Hasunuma rồi nghĩ tới cảm xúc của gia đình nạn nhân, tâm trạng u ám choán lấy Masumura. Gã đàn ông này không phải người, chỉ là một con quỷ đội lốt người.
Tuy nhiên, Masumura vẫn đóng vai “bạn cũ”, rủ gã uống rượu mừng ngày tái ngộ. Hasunama vô cùng vui vẻ. Suốt bữa nhậu gã liên tục chế nhạo cảnh sát và kiểm sát viên.
“Nhỡ bị khởi tố thì sao?” Masumura hỏi.
“Lúc đó hãy hay.” Hasunuma thản nhiên đáp. “Lại làm như lần trước. Chắc sẽ bị giam khoảng 1 năm gì đó, nhưng bù lại sẽ được đền bù. Kể ra cũng không tệ.”
“Nhưng nếu bị khép tội?”
“Khép làm sao được.” Gã dè bỉu. “Vụ lần trước tôi còn vô tội nữa là. Lần này còn ít bằng chứng hơn. Tôi mà im lặng thì đố kiểm sát viên làm gì được.”
“Thế cái vụ đó…” Masumura nói. “Sao anh lại giết người? Tòa đã phán anh vô tội rồi, anh còn sợ gì nữa mà không chịu kể cho tôi nghe?”
Gương mặt say men của Hasunuma chợt co rúm lại một cách gượng gạo. Rồi gã nở một nụ cười đầy ác ý Masumura chưa từng thấy bao giờ.
“Tôi có định giết nó đâu.” Gã với tay lấy cốc rượu. “Tự dưng có con mèo con dễ thương nên tôi định vuốt ve nó vài cái. Thế là nó cắn. Tôi chỉ trừng phạt nó một chút, ai ngờ nó đã chết ngắc. Cứ để vậy không ổn nên tôi phải đốt xác, cúng kiếng rồi chôn. Thế thôi.”
Masumura nghe máu rần rật trong huyết quản. Chính miệng Hasunuma vừa thừa nhận rằng gã đã giết Yuna. Chưa hết, gã còn ví con bé với một con vật.
“Hừm, thế à?” Masumura nói với giọng không cảm xúc. Không phải ông ta đang diễn. Khi cảm xúc quá mạnh mẽ, con người thường không thể thể hiện chúng ra ngoài.
Đêm đó, Masumura không tài nào ngủ được. Ông ta nghe tiếng thở của Hasunama đang cuộn tròn trong chăn nằm bên cạnh. Tiếng thở cho thấy gã rất bình thản, không hề cảnh giác. Ra tay lúc này chẳng khó gì.
Masumura vào bếp, lấy ra một con dao. Sau khi nhìn chằm chằm khuôn mặt bình thản của Hasunama, ông ta vung dao lên.
Nhưng ngay trước khoảnh khắc vung xuống, ông ta đã kìm lại được.
Bởi ông ta nhận ra, người muốn trả thù không chỉ có mình mình.