← Quay lại trang sách

Chương 42

3 ngày sau buổi tối được tin Niikura Naoki tự thú, đột nhiên mấy viên cảnh sát tìm tới quán Namikiya yêu cầu Namiki Yutaro tự nguyện theo họ về đồn. Lúc ấy, anh đang chuẩn bị đồ trong bếp, nhưng cảnh sát nói, “Nếu không có gì trước giờ mở cửa chúng tôi sẽ để anh về”. Không có gì nghĩa là sao, anh tự hỏi. Tuy nhiên khi vừa lên xe cảnh sát, anh liền nhận ra ý nghĩa của nó là “nếu không có chứng cứ gì để bắt người”. Nếu vậy, nhiều khả năng đêm nay anh không thể về nhà rồi. Lúc anh ra khỏi quán, Machiko và Natsumi đều nhìn anh lo lắng, nhưng chưa biết chừng, cả họ cũng sẽ bị gọi tới đồn. Anh đã kể sự thật với cả hai rồi.

Tất cả mọi chuyện đều không như kế hoạch, Namiki nghĩ. Không chỉ vậy, anh còn hủy hoại cuộc đời của Niikura Naoki. Tuy tự ông ta chọn con đường đó, nhưng chính anh là người khơi nguồn mọi việc.

Tất cả bắt đầu từ đêm hôm đó. Cái đêm hôm Hasunuma đột nhiên mò tới quán Namikiya.

Cho tới lúc ấy, anh vẫn còn thấy tương lai le lói một tia sáng.

Khi Hasunuma Kanichi được thả, anh cảm thấy như mình vừa bị thả vào đêm đen sâu thẳm. Tuy người chịu trách nhiệm điều tra chính là đội trưởng Kusanagi đã tới tìm gặp và giải thích, anh vẫn không thể nào chấp nhận được sự thật này.

Điều duy nhất anh có thể bấu víu chính là lời nói của Kusanagi,

“Chúng tôi chưa bỏ cuộc. Chúng tôi sẽ tìm được bằng chứng quyết định để khởi tố hung thủ.”

Nhưng thời gian trôi qua, mãi vẫn không thấy tin Hasunuma bị bắt lại. Ngày qua ngày, hy vọng cứ thế mất dần. Anh nhận ra mình đang cố quên vụ án đi. Đau lòng và đáng tiếc thay, anh buộc phải thừa nhận rằng càng lúc mình càng muốn bỏ cuộc. Quán cơm, tương lai của Natsumi… còn bao nhiêu thứ cần anh lo. Tuy cái chết của Saori gây ảnh hưởng quá lớn, nhưng quá khứ vẫn là quá khứ, làm gì cũng không khiến con bé sống lại được nữa.

Anh bắt đầu nghĩ, đã đến lúc phải nghĩ cho tương lai mà sống.

Tuy không nói ra nhưng hình như cả Machiko và Natsumi đều ngầm hiểu điều đó, bởi nụ cười đã bắt đầu trở lại trên gương mặt họ. Quán Namikiya cũng dần vui vẻ trở lại, từng chút, từng chút một.

Nhưng khi Hasunuma Kanichi đặt chân tới Namikiya, khoảng thời gian tuyệt vọng đến cùng cực đó dường như đã trở lại cùng gã. Và nỗi căm hận thậm chí còn lớn hơn xưa.

Đêm đó, anh không chớp mắt nổi một giây. Machiko cũng vậy.

Anh biết chị trằn trọc thế nào. Nhưng cả hai không ai nói với ai một lời. Không ai thổ lộ nỗi tức giận, căm hận của mình.

Hôm sau, họ tạm đóng cửa quán. Chẳng ai có tinh thần để nấu nướng. Natsumi đi học. Thế là Machiko cả ngày không ra khỏi giường lấy một bước.

Namiki xuống quán, uống rượu từ giữa trưa. Lúc đó là khoảng hơn 5 giờ chiều. Đột nhiên anh nghe tiếng gõ cửa. Nhìn ra thì thấy có người đang đứng đó. Lạ thật, rõ ràng bên ngoài treo biển nghỉ bán cơ mà.

Namiki mở khóa rồi mở cửa. Một ông già tóc bạc dáng nhỏ thó đang đứng đó. Ông ta đeo khẩu trang nên anh không thể nhìn được mặt. Ông ta mặc chiếc áo khoác sờn cũ cùng chiếc quần bị dãn đầu gối.

“Hôm nay chúng tôi nghỉ bán ạ.”

Namiki nói vậy, nhưng người đàn ông chỉ khoát tay.

“Tôi có chuyện quan trọng muốn nói… về Hasunuma.”

Namiki giật mình.

“Anh là…”

“Chuyện dài lắm. Tôi vào trong được chứ?”

Ánh mắt ông ta dường như đã hạ quyết tâm. Namiki gật đầu, mời ông ta vào.

Vào trong, ông ta cởi khẩu trang. Những nếp nhăn hằn sâu trên mặt như muốn nói cuộc đời ông từ đó đến giờ chẳng phải dễ dàng gì.

Ông ta đứng đó, tự giới thiệu tên mình là Masumura. Cái tên này anh chưa nghe thấy bao giờ. Có điều, những lời sau đó khiến Namiki kinh ngạc.

“Anh biết chuyện hơn 20 năm trước, Hasunuma đã giết người nhưng được xử trắng án đúng không? Tôi là bác ruột của bé Motohashi Yuna, nạn nhân của gã trong vụ án đó.”

Namiki mời ông ta ngồi. Anh không thể không nghe chuyện này được.

Những lời tiếp theo của Masumura càng khiến anh sửng sốt. Ông ta kể rằng gần 20 năm nay mình sống cốt là để báo thù, hiện đã tìm được Hasunuma, tiếp cận gã và chiếm được lòng tin của gã bằng thứ giọng điềm nhiên hiếm thấy.

“Hôm qua gã đã tới đây đúng không? Lúc về, gã dương dương tự đắc khoe với tôi như vậy. Gã là kẻ cặn bã. Thật ra đêm qua tôi đã định giết gã. Tôi đã cầm dao, vung lên rồi đấy chứ. Nhưng tôi kịp dùng tay là vì nghĩ đến anh Namiki. Nếu giờ tôi giết gã, anh cũng không thể nguôi ngoai được. Chắc chắn anh cũng muốn tự tay mình trả thù, giống như tôi. Tôi nói đúng không?”

“Đúng.” Namiki đáp. “Tôi muốn tự tay giết gã.”

Masumura gật đầu.

“Quả nhiên đúng như tôi đoán. Anh nghĩ sao về việc chúng ta cùng bắt tay nhau, thay trời trừng phạt gã? Giờ gã ngủ ở nhà tôi. Chỗ đó vốn là phòng chứa đồ, không có cửa sổ nên từ bên ngoài không thấy được. Hai ta ra tay sẽ chẳng ai cản trở đâu.”

Đó quả là một kế hoạch hấp dẫn với Namiki.

Đã bao lần anh nghĩ, nếu đất nước này không trùng phạt gã, đích thân anh sẽ ra tay. Nhưng ý nghĩ ấy luôn chỉ dừng lại ở mức tưởng tượng, chưa bao giờ tiến xa hon.

“Anh sợ đi tù à?” Thấy Namiki im lặng, Masumura hỏi.

“Không. Tôi đã chuẩn bị tinh thần cho việc đó…”

“Vậy chắc là lo cho gia đình.” Masumura đoán trúng nội tâm của Namiki.

Namiki khẽ gật đầu.

“Vâng. Cháu gái thứ hai nhà tôi còn đang đi học.”

“Anh đừng lo. Nếu có bất trắc tôi sẽ ra đầu thú.” Masumura vỗ ngực. “Coi như tất cả là do tôi hết.”

“Không, không thể thế được. Tôi không thể một mình thoát tội như thế… Vả lại, trước khi trả thù, tôi còn muốn làm việc này nữa.”

“Việc gì vậy?”

“Tìm ra sự thật. Tôi muốn biết tại sao gã giết Saori. Hasunuma kiên quyết giữ im lặng nên đã được thả ra. Nhưng dù gã bị khởi tố, bị khép tội mà không chịu nói ra sự thật thì tôi cũng không cam lòng.

Trước tiên, tôi muốn bắt gã phải nói ra sự thật. Sau đó mới tính đến việc có trả thù gã hay không.”

Masumura nhìn anh, cặp lông mày chùng xuống. “Tâm trạng đó của anh tôi rất hiểu.”

“Bác có thể cho tôi chút thời gian không? Tôi cần nghĩ kỹ xem nên làm gì. Nghĩ xong rồi chúng ta sẽ tiếp tục bàn bạc, được không?”

Namiki hỏi Masumura.

“Tôi hiểu.” Masumura đáp. “Gã sẽ lưu lại chỗ tôi ít lâu. Anh cứ từ từ suy nghĩ.”

Sau khi trao đổi số điện thoại, Masumura nói sẽ chờ anh liên lạc rồi rời đi.

Nhìn người đàn ông nhỏ bé đi khuất, Namiki quay lại thì giật bắn mình. Machiko đã đứng đó từ lúc nào.

“Em… dậy rồi à?”

“Em tính xuống tìm thứ gì đó lành lạnh để uống.”

“Vậy à?”

Namiki bắt đầu dọn bàn.

“Anh định thế nào?” Machiko hỏi.

“Gì cơ?” Anh nhìn vợ. Chị hướng ánh nhìn dồn ép về phía anh.

“Anh định làm thế nào để bắt gã khai ra sự thật?”

“Em nghe hết rồi à…” Namiki liếm môi.

“Vâng, em ở trên tầng nhưng vẫn nghe được. Giọng ông ấy lạ quá nên em tò mò không biết là ai.”

“Ông ta là người nhà của nạn nhân lần trước.”

“Vâng. Thế anh định thế nào?”

“Làm thế nào nhỉ?” Namiki kéo ghế rồi ngồi xuống. Anh rót thêm rượu vào chiếc chén đang định dọn đi.

Machiko cũng đi lấy chén rượu mang tới, ngồi đối diện chồng. Có lẽ chị cũng muốn uống. Namiki rót rượu vào chén cho chị.

Uống hết chén rượu, Machiko thở phù một tiếng. Chị nhìn chằm chằm vào chiếc chén.

“Anh đừng nghĩ gì cả.” Chị nói. “Không cần nghĩ cho em và Natsumi đâu.”

Namiki sửng sốt nhìn vợ. Mắt chị đỏ ngầu. Nhưng chắc chắn không phải vì chén rượu vừa rồi.

“Dù anh có làm gì em và con cũng sẽ theo anh. Bất cứ chuyện gì, miễn là trả được thù. Natsumi chắc chắn cũng sẽ nói vậy.”

Namiki lắc đầu, uống một chén rồi đưa mu bàn tay quẹt miệng.

“Anh sẽ không để hai mẹ con nhúng tay vào đâu. Mình anh là đủ.”

“Anh…”

“Nói thì thế, nhưng anh cũng chưa biết làm sao. Machiko, em có ý tưởng gì không?”

“Cách bắt Hasunuma nói ra sự thật ư?”

“Ừ.”

Machiko đặt chén rượu xuống bàn, nghiêng đầu. “Khó nhỉ?”

“Đúng thế. Đến cảnh sát và kiểm sát viên còn phải bó tay.”

“Ngày xưa còn tra tấn được chứ giờ thì…”

Câu nói bâng quơ của Machiko khiến Namiki chú ý.

Tra tấn à…

Có lẽ tốt hay xấu đúng là do cách nhìn. Có nhiều giới hạn nghiêm ngặt được ban hành, điển hình nhất là mọi cuộc thẩm vấn đều được ghi bằng và thực hiện trong phòng kính, nên cảnh sát và kiểm sát viên ngày nay không thể dùng bạo lực cưỡng ép nghi phạm được nữa. Tuy nhiên, anh không phải cảnh sát, cũng chẳng phải kiểm sát viên nên có dùng tới những cách thức phạm pháp để truy tội gã thì cũng chẳng làm sao cả.

Có điều, chỉ đe dọa không e rằng không hiệu quả. Nếu Namiki cầm dao uy hiếp, thế nào gã cũng sẽ cười khẩy. Thực tế nếu xảy ra ẩu đả, chiến thắng dành cho anh chắc chỉ là một khe cửa hẹp. Ai dám đảm bảo gã không thể cướp dao rồi tấn công ngược lại anh.

Nếu cho gã uống thuốc ngủ rồi trói chân trói tay sau đó dùng dao đe dọa thì sao? Có Masumura giúp sức chắc sẽ làm được.

Anh nói ý tưởng này với Machiko, nhưng chị không tán thành lắm. Cỡ Hasunama mà chỉ dọa như thế còn lâu gã mới sợ.

“Khéo gã còn thách thức mình ‘có giỏi thì đâm đi, có giỏi thì giết tao đi’ ấy chứ.”

Namiki buộc phải thừa nhận ý kiến của Machiko. Khả năng đó rất cao. Vả lại, anh biết dù có bị gã khích tướng như vậy, anh cũng không thể xuống tay giết gã.

Sáng hôm sau, khi kiểm tra nguyên liệu trong tủ lạnh, Namiki chợt nhớ ra đã từng nghe Tojima Shusaku kể về ni tơ lỏng. Chính là vụ một nhân viên ở công ty của Tojima suýt chết ngạt trong căn phòng thông gió kém có dùng ni tơ loại này.

C ơ n đau đ ầ u và chóng m ặ t ậ p đ ế n khi ế n tôi ngã b ậ t ra sàn. Tôi bi ế t mình g ặ p n ạ n nh ư ng c ả ng ườ i không nhúc nhích n ổ i, lúc đó tôi th ậ t s ự r ấ t s ợ … Sau vụ việc, người nhân viên nọ đã kể lại như vậy.

Hay mình cũng dùng thử nhỉ, anh nghĩ. Masumura kể gã cũng ở trong căn phòng nhỏ không có cửa sổ. Nhốt gã vào đó rồi xả ni tơ lỏng vào qua một khe nhỏ. Cơn ngạt thở đến từ từ hẳn sẽ là sự uy hiếp không hề nhỏ đối với gã. Lúc đó nếu anh tiếp cận, thúc ép gã kể về những chuyện liên quan tới vụ giết Saori, chắc chắn gã sẽ khai ra.

Namiki gọi ngay cho Masumura thông báo ý tưởng của mình.

“Hay đấy.” Masumura tán đồng. “Tức là dùng khí độc để tra tấn.

Làm vậy được đấy. Có điều, ni tơ lỏng có dễ kiếm thế không?”

“Tôi có cách.”

Sau đó, cả hai hẹn gặp để bàn bạc chi tiết. Tranh thủ lúc Hasunuma đi vắng, anh tới kiểm tra căn phòng nhỏ nọ và cửa trượt.

Muốn xả ni tơ lỏng vào phòng thì phải đục một cái lỗ nhỏ. Nhưng sau họ lại phát hiện ra rằng chỉ cần tháo miếng kim loại chỗ tay kéo chìm ra là sẽ có ngay cái lỗ ấy.

“Nhưng phải kiếm được cái phễu vừa khít với cái lỗ này nữa.”

Masumura nói. “Tôi đang làm ở công ty thu thập phế liệu, có lẽ sẽ tìm được một thứ như vậy đấy.”

Vậy là quyết xong cách ra tay. Vấn đề còn lại là làm sao kiếm được ni tơ lỏng.

Namiki rủ Tojima ra quán rượu quen để ướm thử nhưng lại bị hỏi ngược lại rằng anh định dùng ni tơ lỏng vào việc gì. Anh đáp là đứa cháu họ của anh cần để làm thí nghiệm nhưng Tojima không tin.

“Yutaro à, chắc cậu không tự nhận ra được, chứ nhìn cậu trông đáng sợ lắm. Mắt còn vằn máu lên kìa. Cậu đang âm mưu chuyện gì thế?”

“Đâu Có…”

“Đừng lừa tôi. Tôi là bạn cậu cơ mà.” Tojima nhỏ giọng. “Cậu định giết Hasunuma hả?”

Thấy Namiki lúng túng không biết trả lời thế nào, Tojima hỏi lại lần nữa.

“Có phải thế không? Nếu thế tôi sẽ giúp. Nhưng nếu cậu chối thì tôi không giao ni tơ cho cậu đâu. Cậu quyết định đi.”

Namiki lắc đầu phủ nhận.

“Tôi không giết gã. Vả lại cũng không muốn làm liên lụy tới những người không liên quan.”

“Không liên quan?” Tojima nhướn một bên lông mày. “Namiki, có tin tôi đánh cậu không?”

Đến nước này thì không giấu được rồi. Namiki thở dài, kể lại kế hoạch mình và Masumura đã vạch ra.

“Cậu nghĩ ra kế hoạch rối rắm nhỉ?” Tojima kinh ngạc. “Nhưng phải công nhận là một ý tưởng không tồi. Biết đâu làm thế sẽ ép được gã tự thú.”

“Cậu có thể cho tôi xin một ít ni tơ lỏng không?”

“Chuyện đó cứ để tôi. Nghe kế hoạch của cậu thì chắc cần khoảng 20 lít. Chỉ cần cho vào bình chuyên dụng là có thể chở đi bằng ô tô được.” Nói đoạn, mặt Tojima trở nên đăm chiêu, đoạn nói tiếp. “Có chuyện này tôi phải hỏi luôn. Ép gã tự thú xong rồi cậu tính làm gì? Lúc nãy cậu bảo sẽ không giết. Thế thì chỉ dọa xong rồi cứu gã à?”

“Chuyện đó… tôi chưa nghĩ tới. Phải xem tình hình lúc đó thế nào đã. Còn tùy vào việc gã nói gì.”

Namiki thật thà đáp. Chính anh cũng chưa tưởng tượng được mọi chuyện sẽ thế nào. Chưa biết chừng, cơn giận bộc phát lúc ấy sẽ khiến anh làm gã chết ngạt cũng nên. Hoặc cũng có thể anh đủ lý trí để dừng lại kịp thời.

“Yutaro.” Tojima nói. “Tôi nghĩ giết quách gã đi cũng được. Để gã sống, cả phần đời còn lại của cậu sẽ không thể thanh thản được đâu.

Nếu là tôi, tôi sẽ giết. Nên tôi nghĩ cậu có thể giết gã mà không cần cắn rứt gì cả. Có điều, tôi không muốn cậu phải vào tù.”

“Tôi cũng không muốn, nên sẽ cố gắng kiềm chế dù gã có nói gì đi nữa.”

Nghe vậy, Tojima chau mày như thể rất bực bội.

“Ý tôi không phải vậy. Cậu có quyền nổi giận. Cậu có thể giết gã.

Đó là điều bình thường. Nhưng nếu chuyện đó xảy ra, tôi chỉ không muốn cậu phải vào tù. Vả lại, có khi cậu không có ý định giết người nhưng Hasunama vẫn sẽ chết đấy.”

“Nghĩa là sao?”

“Ni tơ lỏng rất nguy hiểm.”

Tojima nói rất nhiều về sự nguy hiểm của ni tơ lỏng. Nào là chỉ cần một lượng rất nhỏ khi hóa khí thể tích sẽ tăng gấp bội, ai không may hít phải sẽ rơi vào tình trạng thiếu ô xy. Rồi thì dù đựng trong bình chuyên dụng ni tơ lỏng vẫn có khả năng hóa khí thoát ra ngoài nên khi vận chuyển bằng thang máy tuyệt đối không được để có người đi cùng.

“Vì vậy, tuy ý định của cậu chỉ là xả khí vào phòng để dọa gã, nhưng chỉ cần lỡ xả nhiều hơn một thìa thôi là đủ để gã chết cứng.”

Nghe Tojima nói, Namiki trở nên căng thẳng.

“Cậu sợ rồi à?” Tojima hỏi. “Muốn bỏ cuộc à?”

“Không.” Namiki lắc đầu. “Ngược lại, tôi càng thêm quyết tâm.

Tôi sẽ chuẩn bị tinh thần cho việc này.”

“Phải thế chứ.” Tojima mỉm cười, nhưng rồi nét mặt anh lập tức ngiêm túc trở lại. “Điều tôi muốn nói là, khi phát hiện ra xác Hasunuma, cảnh sát sẽ bắt đầu điều tra, dù cậu cố ý hay chỉ vô tình khiến gã chết đi nữa. Và có thể họ sẽ phát hiện ra hung thủ đã dùng ni tơ lỏng. Ta cần chuẩn bị cho cả tình huống đó.”

“Như thế nào?”

“Khi phát hiện Hasunuma chết, chắc chắn cảnh sát sẽ nghi ngờ cậu đầu tiên. Nhưng cậu không thể kiếm được ni tơ lỏng. Vì vậy, họ sẽ chĩa mũi dùi về nhà máy của tôi. Trong xưởng có lắp camera an ninh. Thấy tôi đưa xe ra vào, họ sẽ nghi ngờ chính tôi đã chở bình ni tơ lỏng ra cho cậu.”

“Thế thì không được.” Namiki nói. “Tôi không thể để cậu làm vậy. Tôi sẽ tự chở.”

“Cậu điên à?” Tojima kêu lên. “Tôi là giám đốc. Việc giám đốc đánh xe ra vào nhà máy của mình là việc bình thường. Tôi sẽ chối được. Để cậu đánh xe thì khác nào tuyên bố rằng cậu chính là thủ phạm.”

Tojima nói đúng. Anh không thể phản biện gì.

“Nhưng cậu cũng không thể chở đến tận nơi gã ở được. Trong phố lắp đầy camera. Bị ghi lại ở đâu đó là xôi hỏng bỏng không ngay.”

“Đúng. Không thể loại trừ nguy cơ từ mấy cái camera đó được.

Vả lại, bình 20 lít khá nặng. Muốn chở chỉ có dùng ô tô. Cảnh sát xem camera sẽ tìm ra ngay chiếc xe hung thủ có thể đã sử dụng. Tôi còn nghe nói, gần đây cảnh sát hay dùng hệ thống N-system để truy vết nữa.”

“Tôi phải tự chở thôi. Tôi sẽ thận trọng không để gã chết. Nếu chẳng may chuyện đó xảy ra, tôi sẽ ra đầu thú.”

Tojima tặc lưỡi một tiếng thật to.

“Cậu không nghe tôi nói gì à? Tôi đã bảo không muốn cậu phải vào tù. Chỉ cần chú ý một chút đừng để gã chết, chắc chắn mọi chuyện sẽ trót lọt.”

“Cũng có thể, nhưng…”

“Thủ động não chút nữa xem. Khi phát hiện ra hung khí là ni tơ lỏng, cảnh sát sẽ suy đoán thế nào? Ta phải chuẩn bị sẵn cách để đánh lạc hướng bọn họ trong tình huống đó.”

“Đánh lạc hướng? Bằng cách nào?”

“Hãy cho tôi một ngày.” Tojima giơ một ngón tay. “Biết đâu tôi sẽ nghĩ ra ý gì hay.”

Hôm sau, cả hai gặp lại nhau. Tojima trông vô cùng hào hứng.

“Cảnh sát sẽ nghĩ hung thủ dùng ô tô để chở bình ni tơ lỏng đúng không? Vì vậy, để đánh lạc hướng bọn họ, ta sẽ không chở bằng ô tô nữa.” Tojima nói.

Namiki kinh ngạc, mắt anh trợn tròn.

“Bình ấy vừa to vừa nặng cơ mà? Làm sao chở được? Cho lên xe đẩy còn khiến nhiều người chú ý hơn.”

“Tôi và cậu đều không thể chở được.”

“Ý cậu là thêm đồng phạm?” Namiki nuốt nước bot.

“Chỉ cần tôi đề nghị là có người giúp ngay. Bản thân cậu chắc cũng nghĩ ra một hai người chứ.”

Namiki không thể phủ nhận lời Tojima nói. Quả thực, trong đầu anh hiện lên hình ảnh vợ chồng Niikura và Takagaki Tomoya.

“Chỉ cần nhấn mạnh sẽ không giết người là họ giúp ngay. Đương nhiên, tôi sẽ ra mặt sắp xếp. Cậu không cần làm gì hết. Hôm đó, cậu chỉ cần đến thẳng chỗ Hasunuma là được.”

“Thế là thế nào? Rốt cuộc cậu định sắp xếp kiểu gì?”

“Cậu không cần biết. Chỉ cần biết một điều, chúng ta sẽ ra tay vào ngày diễn ra lễ hội diễu hành hóa trang.”

Namiki sững sờ.

“Ngày diễn ra lễ hội diễu hành hóa trang? Sao lại chọn ngày mọi thứ tất bật, nhốn nháo như thế…”

“Chính vì nó nhốn nháo nên mới phù hợp đấy. Tuy nhiên, còn một vấn đề. Tay Masumura đó định sẽ thế nào hôm ấy?”

“Ông ta nói sẽ đi cùng tôi. Ông ấy bảo muốn đứng xem khi tôi chất vấn Hasunuma.”

“Nếu gã chết, cảnh sát chắc chắn sẽ phán đoán đây là một vụ giết người. Nếu khám nghiệm ra thuốc ngủ, họ sẽ tình nghi người cho nạn nhân uống. Họ sẽ điều tra lý lịch Masumura. Có khi còn về tận quê ông ta để điều tra nữa. Một khi tìm ra manh mối liên hệ tới vụ án 23 năm trước, họ sẽ không dễ dàng bỏ qua đâu. Để loại bỏ khả năng này, ta cần tạo bằng chứng ngoại phạm cho ông ta. Không phải bằng chứng giả, mà là bằng chứng hoàn hảo.”

Tojima nói đúng. Chỉ cần cảnh sát không tìm được mối liên hệ nào với vụ án trước kia, chắc chắn cuộc điều tra sẽ đi vào bế tắc.

Tuy áy náy, Namiki vẫn phải báo cho Masumura kế hoạch đó.

Anh đã tưởng ông ta sẽ nổi giận và bảo như thế đâu có giống với giao hẹn ban đầu, và rằng lẽ ra ông ta nên tự trả thù một mình còn hơn.

Nhưng Masumura chỉ khẽ gật đầu, nhanh chóng đồng ý.

“Tôi không sợ vào tù, nhưng không vì thế mà tôi ép anh làm điều tương tự được. Vả lại, tôi hiểu mấu chốt của kế hoạch này là không được để cảnh sát nghi ngờ tôi. Tôi đồng ý với kế hoạch này. Lúc anh ra tay với gã, tôi sẽ tự tạo bằng chứng ngoại phạm cho mình.”

“Tuy nhiên, tôi có một điều kiện.” Masumura nói tiếp. “Giờ anh chưa có ý định giết gã đúng không? Nếu đến phút cuối vẫn không đổi ý, anh hãy để nguyên hiện trường và rời đi. Hãy để tôi làm những gì mình muốn.”

Chỉ cần giữ nguyên chốt của, Hasunama sẽ không thể thoát ra ngoài. Việc thiếu ô xy sẽ khiến gã đuối sức, không thể dộng thân mình vào cửa để mở được.

“Làm những gì anh muốn là sao?” Namiki hỏi.

“Tôi sẽ dùng dao giết gã. Rồi ra đầu thú. Chắc chắn cảnh sát sẽ không điều tra tới anh. Thế là vẹn toàn mọi lẽ.” Không hiểu sao khi nói những lời này, khuôn mặt Masumura nhẹ nhõm khác thường.

Vậy là kế hoạch đã hoàn tất. Chỉ còn chờ đến ngày thực hiện -

ngày diễn ra lễ diễu hành.

Tuy nhiên, Namiki không biết kế hoạch chi tiết thế nào. Người nắm rõ mọi chuyện chỉ có mình Tojima. Anh có thể đoán nhưng không dám chắc đồng phạm gồm những ai.

Có lẽ, một trong số đó là Takagaki Tomoya. Chắc chắn Tojima có tìm tới cậu ta.

Mỗi lần nhìn gương mặt vẫn còn ngây thơ của cậu thanh niên đó, anh lại thấy thật không phải vì đã kéo cậu ta vào kế hoạch tàn ác này. Từng là bạn trai của Saori, không lý gì cậu ta không đồng ý, nhưng biết đâu trong thâm tâm lại không muốn nhúng tay, chỉ muốn chạy trốn cũng nên. Nghĩ thế, nên anh đã bảo cậu ta hãy quên Saori đi, anh sẽ không nghĩ cậu ta là kẻ bạc tình dù cậu ta có quyết định thế nào đi nữa.

Anh cũng muốn nói vậy với vợ chồng Niikura nhưng không có cơ hội.

Thế rồi cũng tới ngày lễ hội diễn ra. Namiki đứng ngồi không yên suốt từ sáng. Anh chỉ nói với Machiko, “Trưa nay anh sẽ tới chỗ Hasunuma. Anh không định giết gã. Chỉ muốn gã nói ra sự thật thôi.”

Nhưng anh không nói cụ thể sẽ làm gì. Sau khi mọi việc xong xuôi, anh sẽ kể tất cả với chị.

Giờ hành động là khoảng hơn 4 giờ chiều, Tojima chỉ thị cho anh như vậy.

“Khi nào chuẩn bị xong tôi sẽ nhắn. Cậu hãy dùng chiếc xe tải nhẹ của cửa hàng Yamabe. Tôi nói với họ rồi nên không sao đâu. Khi đến chỗ Hasunuma cậu sẽ thấy một chiếc thùng các tông đựng sẵn một đôi ủng đặt ở cửa. Nhớ mang nó rồi hãy vào trong. Sau đó làm theo đúng kế hoạch là được.”

Tojima không cho anh biết ai là người đặt chiếc thùng ở đó.

Namiki làm việc trong bếp như ngày thường, tâm trạng bồn chồn không yên.

Gần 2 giờ thì có điện thoại gọi tới. Đầu dây bên kia là Tojima.

Tojima báo Masumura gọi điện cho mình, nói đã bỏ thuốc ngủ vào lon bia Hasunuma uống. Khi ông ta ra ngoài, Hasunuma có vẻ đã buồn ngủ, nếu không bị đánh thức chắc gã sẽ ngủ say khoảng 2,3

tiếng.

Ngoài ra, Tojima nói thêm.

“Ông Niikura cũng muốn chứng kiến lúc cậu tra khảo Hasunuma.”

“Ông Niikura?”

“Tôi hiểu tâm trạng của ông ấy, nên đã bảo ông ấy hãy hỏi trực tiếp cậu. Ông ấy sẽ đợi ở bãi đỗ xe cạnh quán Yamabe. Nếu không thích, cậu có thể từ chối.”

“Tôi hiểu rồi.”

Anh nghĩ không cần phải từ chối. Ngược lại, sự có mặt của Niikura càng khiến anh vũng tâm hơn. Dù sao, có người bàn bạc phòng khi xảy ra sự cố ngoài dự tính vẫn hơn.

Càng lúc anh càng căng thẳng. Sắp đến lúc mình phải quyết đoán, phải hành động rồi, anh nghĩ.

Thế nhưng, một việc ngoài kế hoạch đã xảy ra. Lúc chuẩn bị hết giờ mở quán buổi trưa, một khách hàng nữ sau một hồi nhốt mình trong nhà vệ sinh đã lảo đảo bước ra, nói mình bị đau bụng dữ dội.

Anh không thể bỏ mặc người ta. Machiko lại không biết lái xe. Vì vậy, Namiki đành phải đưa người này tới bệnh viện.

Sau khi tới viện, anh gọi cho Tojima báo sự tình.

“Mọi thứ đã sẵn sàng, tôi cũng đang định gọi cậu đây. Sao lại nhằm đúng hôm nay mà xảy ra chuyện chứ…” Giọng Tojima tràn đầy thất vọng.

“Tôi cũng chẳng biết làm sao. Tôi xin lỗi.”

“Cậu có lỗi gì đâu mà xin. Tôi hiểu rồi. Chúng ta sẽ làm lại từ đầu. Chắc chắn vẫn còn cơ hội.” Câu ứng phó với tình huống bất ngờ đầy chuyên nghiệp của Tojima khiến Namiki vững tâm hẳn. “Tôi sẽ gọi điện cho những người khác.”

Sau khi dập máy, toàn thân anh như kiệt sức. Đầu óc chẳng nghĩ ngợi nổi điều gì. Anh đang ngồi thẫn thờ trong phòng chờ bệnh viện thì Machiko tìm đến. Nghe anh kể lại tình hình, nét mặt chị vừa thất vọng lại vừa nhẹ nhõm. Anh chợt hiểu ra rằng chắc hẳn trong thâm tâm chị rất lo sợ trước những chuyện sắp xảy ra.

Tình hình người khách không nghiêm trọng lắm. “Xin lỗi vì đã làm phiền anh chị.” Người này nói. Vì người đó bảo có thể tự về được, nên họ chia tay sau khi ra khỏi viện.

Mọi chuyện kết thúc. Anh đã nghĩ vậy là hôm nay sẽ chẳng xảy ra chuyện gì.

Thế nhưng, cú điện thoại Tojima gọi tới ngay sau đó lại khiến anh bối rối.

“Tình hình thay đổi rồi.” Tojima nói. “Phát sinh chuyện ngoài dự tính. Cụ thể thế nào tối tôi sẽ gọi lại. Tôi cũng sẽ tới quán. Nhưng lúc đó, cậu cứ vờ như không biết gì cả nhé.”

“Có chuyện gì thế?” Anh hỏi, nhưng Tojima chỉ bảo giờ không có thời gian để nói chi tiết rồi dập máy.

Khoảng 5 rưỡi chiều, anh mở quán như thường lệ. Những vị khách quen lần lượt ghé vào. Tojima và vợ chồng Niikura xuất hiện cùng lúc. Lúc đó, vẻ mặt họ vẫn giống hệt thường ngày. Sau này nghĩ lại, anh phải thừa nhận rằng họ quả là những diễn viên đại tài. Anh không nhìn kỹ mặt vợ chồng Niikura. Nếu nhìn chắc anh đã nhận ra điều gì đó.

Sau đấy, thành viên nhóm diễu hành Kikuno báo tin Hasunuma đã chết. Namiki nhìn Tojima. Nhưng Tojima chỉ nhìn anh một cái rồi ngoảnh đi ngay.

Anh hiểu ra chuyện ngoài dự tính chính là chuyện này.

Khuya hôm đó, Tojima gọi tới.

“Là ai đã làm?” Namiki hỏi.

“Đương nhiên không phải tôi. Cũng không phải cậu Takagaki.

Nghe vậy cậu đoán được rồi chứ?”

“Là ông Niikura sao?”

“Ừ.” Tojima đáp.