← Quay lại trang sách

Chương 43

Tojima Shusaku gọi điện cho tôi khoảng một tuần trước lễ hội diễu hành. Anh ta nói có chuyện muốn bàn bạc. Anh ta kể Hasunuma đã quay lại Kikuno và còn tìm đến quán Namikiya. Thật không thể tin nổi.

Tojima lái ô tô chở tôi đến gần văn phòng nơi gã đang sống.

Sau đó, khi chúng tôi ngồi trong quán ăn gia đình gần đấy, anh ta đề xuất một kế hoạch ngoài dự kiến của tôi.

“Tôi đang lên kế hoạch trừng phạt Hasunuma nên muốn nhờ bác giúp một tay.”

Anh ta nói vậy. Anh ta cũng nói thêm người khởi xướng kế hoạch này là Namiki Yutaro.

Tôi rất ngạc nhiên. Đương nhiên, tôi căm hận Hasunuma đến độ muốn dùng chính đôi tay này để giết chết gã, nhưng tôi chưa từng tưởng tượng ra cảnh mình thực sự xuống tay. Nếu tôi làm thế, cảnh sát chắc chắn sẽ điều tra. Tôi sao có thể ra tay một cách hoàn hảo, để cảnh sát không thể phát giác hành vi phạm tội của mình được.

Tôi nghĩ, lẽ nào Namiki đã chuẩn bị sẵn cho tình huống mình bị bắt và sẽ nhận hết tội lỗi về mình, không để ảnh hưởng đến ai?

Tuy nhiên, Tojima nói rằng không đời nào anh ta muốn nhìn người bạn từ thuở thiếu thời của mình phải vào tù. Vì vậy, anh ta đã nghĩ ra một kế hoạch sao cho tất cả những người liên quan sẽ tránh được vòng lao lý nhưng vẫn đủ sức trừng trị Hasunuma.

Ban đầu, tôi còn băn khoăn vì sao có thể có một kế hoạch hoàn hảo như thế được, nhưng sau khi nghe Tojima trình bày chi tiết, tôi đã bị thuyết phục. Nhốt gã trong phòng kín, xả ni tơ lỏng rồi buộc gã nói ra sự thật… Một cách tra tấn sáng tạo và vô cùng táo bạo. Nếu bị khép tội cùng lắm sẽ chỉ là cố ý gây thương tích. Tuy nhiên, chắc chắn Hasunama sẽ không dám báo cảnh sát. Vì vậy, sẽ không ai bị bắt.

Việc anh ta nhờ tôi làm là giấu bình ni tơ lỏng vào dưới hòm châu báu của nhóm diễu hành Kikuno. Nghe câu đó, tôi có chút hụt hẫng.

Bởi tôi tưởng mình sẽ được giao một nhiệm vụ quan trọng hơn kia.

Nhưng rồi tôi cũng đồng ý.

Tôi đã không kể lại chuyện này cho Rumi, vợ tôi. Nếu biết chồng mình sắp sửa phạm tội, chắc chắn bà ấy sẽ không thể ngồi yên. Bà ấy vốn yếu ớt về cả thể chất lẫn tinh thần. Bắt bà ấy giữ bí mật động trời này thì tội nghiệp lắm.

Càng gần đến ngày hành động, tôi càng bồn chồn lo lắng. Chỉ cần tưởng tượng ra cảnh Namiki bắt Hasunuma khai ra được chuyện gì, máu tôi đã dồn hết cả lên đầu.

Sau đó tôi chợt nghĩ, tôi muốn có mặt lúc Namiki tra khảo Hasunuma.

Tôi đem chuyện này đề nghị với Tojima. Anh ta nói đợi đến hôm đó xem tình hình thế nào rồi sẽ nói với Namiki.

Cuối cùng ngày đó cũng tới. Quá trưa, tôi và Rumi ra khỏi nhà.

Trên đường, chúng tôi vừa xem diễu hành vừa chào hỏi người quen.

Chúng tôi có chào hỏi Miyazawa Maya trước khi nhóm Kikuno bắt đầu biểu diễn. Mục đích chính là để xác nhận lại về bài nhạc, nhưng đồng thời, Tojima cũng dặn tôi rằng nên làm vậy để sau này có gì bất trắc còn có nhân chứng củng cố chứng cứ ngoại phạm cho mình.

Trao đổi với Miyazawa Maya xong, tôi nói với vợ rằng có người quen gọi nhờ việc gấp, bảo bà ấy chịu khó đi xem một mình một lúc.

Thấy bà ấy đã đi xa, tôi vội chạy tới khu đất công trống. Chiếc xe của công ty Tojima food đang đậu trên con đường gần đó và Tojima đang ngồi ở ghế lái xe. Trông thấy tôi, anh ta xuống xe, dỡ từ trên xe xuống một chiếc xe đẩy cùng một thùng các tông. Anh ta cũng đưa cho tôi một chiếc áo khoác dành cho người của ban tổ chức lễ hội.

Tôi mặc áo, đặt thùng các tông lên xe đẩy, đẩy về phía khu đất công. Tôi xác định được ngay hòm châu báu màu bạc. Bên trong đã có sẵn hai thùng các tông. Một thùng đựng sáu chai nước suối, một thùng đựng sáu chai trà ô long. Tôi dỡ chúng ra, thay bằng thùng mình vừa mang tới rồi dùng dây buộc chặt lại. Tất cả chưa mất đến 10 phút. Tôi đẩy thùng nước quay lại chỗ Tojima, trả anh ta chiếc áo khoác.

Anh ta nói, nếu muốn xem Namiki tra khảo Hasunuma thì hãy đến đợi ở bãi đỗ xe của cửa hàng Yamabe. Hình như anh ta đã nhắn với Namiki nguyện vọng của tôi.

Xong việc, tôi quay lại tìm Rumi, cùng xem diễu hành.

Một lúc sau thì tới lượt nhóm Kikuno. Chúng tôi di chuyển cùng họ.

Lúc đến đích, tôi nói với Rumi rằng tôi bận chút việc, bảo bà ấy đến địa điểm tổ chức cuộc thi hát trước. Bà ấy không mảy may nghi ngờ mà rời đi luôn. Tôi đi bộ tới bãi đỗ xe cạnh cửa hàng Yamabe, chờ Namiki tới. Nhưng đã 4 giờ rồi vẫn không thấy anh ta đâu. Tôi đang lấy làm lạ thì Tojima gọi tới. Anh ta nói đã phát sinh sự cố, nhờ tôi đi xe đến mang thùng các tông trước cửa phòng Hasunama đang tá túc về.

Do đã chuẩn bị sẵn tinh thần nên tôi hơi bất ngờ. Có điều, Namiki không thể đến thì đành chịu. Tôi leo lên xe, đi tới nơi Hasunuma đang ở như chỉ dẫn của Tojima.

Thùng các tông đã được đặt sẵn trước cửa đúng theo kế hoạch.

Trước khi vác thùng lên xe, tôi thử mở thì thấy cửa nhà không khóa.

Tôi nhìn vào trong căn phòng nhỏ. Đúng là có một cánh cửa trượt đang đóng kín. Có một lỗ nhỏ ở vị trí đáng ra phải có một tay nắm chìm.

Tôi cởi giày, rón rén tiến lại gần. Giữa đường, tiếng ngáy vọng ra làm tôi khựng lại.

Có vẻ Hasunuma vẫn ngủ. Tôi lại gần, nhòm qua lỗ nhỏ chỗ tay nắm cửa, quan sát bên trong.

Gã đang nằm trên đệm, nhểu dãi, tay gãi gãi má. Nhìn khuôn mặt đó, cơn giận trong tôi bùng lên mạnh mẽ.

Gã chính là hung thủ giết hại Saori, bảo bối của tôi sao? Rốt cuộc là thế nào? Giữa gã và Saori đã có chuyện gì? Gã đã giết con bé theo cách nào?

Tôi muốn biết ngay lúc đó. Cơ hội bắt gã kể ra sự thật chỉ có lúc này, vả lại tôi cũng có thể đảm đương vị trí của Namiki lắm chứ.

Tôi bê thùng các tông ngoài cửa vào trong và mở nó ra. Bên trong có một cái vòi đặc chế nên tôi luôn nó qua lỗ cửa, vừa gọi tên Hasunama vừa cố gắng giữ cửa thật chặt.

Hasunuma thức dậy. Gã hỏi “Ai đấy?” rồi có vẻ gã đứng dậy. Gã định mở cửa trượt, nhưng vì cửa đã bị chốt ngoài nên đương nhiên không mở được.

Tôi nâng chiếc bình lên, bắt đầu xả ni tơ lỏng vào phòng.

Hasunuma có vẻ kinh ngạc. Gã hỏi “Cái quái gì thế này?”

“Ni tơ lỏng.” Tôi đáp. “Nếu tao tiếp tục xả, ô xy sẽ cạn dần khiến mày chết ngạt.” Tôi dọa.

Hasunuma có vẻ hoảng sợ. “Dừng lại, tao sẽ giết mày!” Gã hét lên đầy giận dữ. Sợ gã sẽ dùng vai tông cửa, tôi vừa ôm bình vừa cố giữ cửa thật chặt, nhưng gã không làm vậy mà đang tránh xa luồng khí.

Một lúc sau, Hasunuma bắt đầu kêu đau đầu rồi buồn nôn, trong người không ổn. Tôi dồn ép gã, “Muốn sống thì mau nói ra sự thật!

Nói mau, mày đã làm gì Namiki Saori?”

“Mở cửa ra.” Hasunuma nói. “Nếu mày thả tao thì tao sẽ nói.”

Đương nhiên đó chỉ là lời nói dối.

“Mày nói xong thì tao sẽ thả.” Tôi vẫn tiếp tục xả ni tơ vào phòng.

Cuối cùng, tôi cũng nghe thấy tiếng gã kêu thảm thiết. “Được rồi, tao nói. Dừng lại đi.” Tôi không xả ni tơ lỏng vào phòng nữa.

Hasunuma nói gã vốn có ý định tấn công con gái chủ quán Namikiya. Trước đó gã đã để mắt đến con bé, nhưng lại bị cấm cửa nên định sẽ hãm hại con bé để trả thù. Một đêm nọ, gã phát hiện Saori chỉ có một mình nên lén lái xe bám theo, tới một công viên thì dừng lại, tấn công con bé ở đó. Nghe nói công viên đang xây dở nên bên trong chẳng có người. Gã định kéo Saori vào xe nhưng con bé phản ứng ghê quá nên gã đẩy con bé ngã xuống đất, rồi tự nhiên gã thấy con bé nằm im không chống cự nữa. Gã nghi hoặc không hiểu, nhìn kỹ thì thấy Saori chết rồi. Gã nghĩ như vậy không ổn, bèn vội vã chất cái xác lên xe. Đang không biết vứt đi đâu thì chợt nhớ tới căn nhà có thi thể mẹ kế gã đến giờ vẫn chưa ai phát hiện ra…

Hasunama vừa hổn hển vừa kể lại như vậy.

Một con cuồng nộ nữa lại dâng lên trong lòng tôi. Tôi hỏi gã, “Sao mày không đi tự thú?”

Các anh biết gã trả lời thế nào không? “Tao đâu có ngu. Chỉ cần giấu được cái xác là tao thắng.” Gã đã trả lời thế đấy.

Tôi lại xả ni tơ vào phòng. Xin lỗi đi.” Tôi ra lệnh. “Hãy xin lỗi Saori ở thế giới bên kia đi, nói lời xin lỗi từ đáy lòng mày ấy.” Hình như gã có nói gì đó nhưng không phải lời xin lỗi. Tôi tiếp tục xả ni tơ.

Lúc tôi định thần lại được thì trong phòng đã im ắng, không còn tiếng động nào. Bình ni tơ trên tay tôi đã gần cạn hết. Tôi rút vòi, nhòm qua lỗ quan sát bên trong.

Hasunama đang nằm sóng soài. Cơ thể không mảy may động đậy.

Tôi cuống lên, vội vàng mở chốt cửa, kéo cánh cửa trượt sang một bên. Nhưng nếu vào ngày sẽ rất nguy hiểm. Tôi chờ một chút rồi mới đặt chân vào căn phòng nhỏ.

Tim Hasunuma đã ngừng đập. Tôi thử xoa bóp tim ngoài lồng ngực song gã không tỉnh lại. Vì vậy, tôi ôm bình và vòi khí ra, đặt vào thùng các tông, chất lên ô tô cùng chiếc xe đẩy, lái về Yamabe.

Vừa đi, tôi vừa gọi cho Tojima thuật lại tình hình.

Tojima sững sờ. Những hành động sau đó của anh ta thì lại khiến tôi vô vàn khâm phục. Anh ta nói “Vậy bác cứ tiến hành mọi chuyện như dự định là được. Mọi việc còn lại tôi sẽ tìm cách thu xếp.”

Tôi lái xe trở lại khu đất công như Tojima dặn và gặp lại vợ mình. Tôi chẳng còn tâm trạng gì cho cuộc thi hát đó nữa, thật khổ sở khi phải pha trò trên băng ghế giám khảo.

Khi cuộc thi hát kết thúc, tôi gặp Tojima nói chuyện. Nhưng vì có cả vợ tôi nên anh ta không nói gì. Rumi chắc chắn không biết gì về kế hoạch này.

Sau đó, ba người chúng tôi tới quán Namikiya, ngồi chờ nghe tin Hasunama chết. Giả vờ điềm nhiên trong suốt quãng thời gian đó quả là một việc khó khăn.

Khuya hôm đó, Tojima gọi cho tôi nói rằng đã giải thích hết với Namiki và Masumura.

Anh ta cũng bảo, “Yutaro gửi lời xin lỗi tới bác. Cậu ấy thấy áy náy, rằng chỉ vì mình nảy ra ý tưởng kỳ cục đó mà đã khiến mọi người phải gánh tội khủng khiếp thế này.”

Tojima nói nhất định bảo vệ tôi. “Chỉ cần chúng ta im lặng, cảnh sát sẽ không bao giờ phát hiện ra chân tướng kế hoạch này, thế nên bác cứ yên tâm.” Tojima tiếp.

Nhưng cảnh sát lần ra sự thật nhanh hơn tôi nghĩ. Khi Tojima báo tin cảnh sát đã biết bình heli là bằng chứng giả, có lẽ họ đã phát giác hung khí thực sự là ni tơ lỏng rồi, trước mắt tôi như tối sầm lại. Anh ta còn bảo hình như giáo sư Yukawa đang giúp cảnh sát phá án. Sự xuất hiện bất ngờ của cái tên này khiến tôi càng lúc càng khó chịu.

Đến lúc hay tin cảnh sát đã biết rõ gốc gác của Masumura và có được lời khai của Takagaki, tôi càng chắc chắn rằng họ sắp lần ra mình. Mọi chuyện chỉ còn là vấn đề thời gian mà thôi. Đúng lúc ấy, cảnh sát xuất hiện, yêu cầu hai vợ chồng tôi tự nguyện theo họ về lấy lời khai.

Họ tách chúng tôi ra, hỏi từng người một. Tôi khăng khăng mình không biết gì, không liên quan gì đến vụ án này nhưng trong lòng không khỏi lo lắng cho vợ. Tuy không rõ ngọn ngành nhưng có lẽ bà ấy đã nghi ngờ rằng tôi có liên quan tới vụ này. Bị cảnh sát dẫn đi thế này càng khiến nỗi hồ nghi ấy đạt tới đỉnh điểm.

Quả nhiên, trong lúc cảnh sát thẩm vấn, vợ tôi đột nhiên bất tỉnh.

Tôi vội vàng lao tới bệnh viện.

“Có lẽ là hội chứng tăng thông khí.” Bác sĩ giải thích với tôi.

“Trước giờ bà ấy đã bị như vậy bao giờ chưa?” Ông ta hỏi.

“Cũng có vài lần bị nhẹ rồi.” Tôi đáp.

Uống thuốc xong, Rumi thiếp đi trên giường bệnh. Tôi ngồi bên cạnh, nắm tay vợ. Nhìn gương mặt vợ mình đang ngủ thật yên bình, tôi tự nhủ phải giải thoát bà ấy khỏi tình cảnh khổ sở hiện tại.