Chương 44
Căn phòng cuối hành lang đang mở. Kaoru vừa tiến lại thì thấy một người đàn ông mặc đồ bảo hộ đẩy xe chở một chiếc thùng các tông lớn ra ngoài. Trong khoảnh khắc, cô nhớ lại cảnh tượng Takagaki Tomoya đẩy bình ni tơ lỏng như lời cậu ta khai nhận.
Kaoru nhòm vào phòng. Yukawa mặc áo trắng xắn tay áo, hai tay chống nạnh. Nhìn thấy cô, anh gật đầu chào. Cô đã gọi điện báo mình sẽ đến.
Nhìn người đàn ông mặc đồ bảo hộ đi khuất, Kaoru bước vào phòng. Cô lướt mắt khắp căn phòng. Ấn tượng đã thay đổi hoàn toàn.
Trên giá sách không còn các tập tài liệu, mặt bàn cũng trống trơn.
“Việc nghiên cứu cũng hòm hòm rồi nên chỗ này cũng sẽ được dọn dẹp dần.” Yukawa nói, đi về phía bàn. Trên đó vẫn còn bình nước nóng, hộp cà phê hòa tan và mấy cái cốc giấy.
“Đúng thời điểm thật.”
“Thời điểm gì cơ?”
“Vụ lần này cũng coi như là ổn thỏa. Chúng tôi chỉ cần điều tra bổ sung cũng như làm vài việc vặt nữa thôi.” Yukawa im lặng pha cà phê. Nhìn bóng lưng anh, Kaoru cảm thấy có gì đó mà anh chưa nói.
“Đội trưởng của chúng tôi có nói gì với anh về vụ án không?”
Yukawa quay người lại. Hai tay anh cầm hai cốc cà phê.
“Cậu ấy đã gọi điện nói qua với tôi rồi. Đúng như tôi đoán, có rất nhiều người tham gia trong vụ này.”
“Chỉ huy cũng lấy làm cảm phục về chi tiết đó lắm. Anh ấy nói mọi việc đều y như suy luận của giáo sư Galileo, con mắt anh quả thực tinh tường.”
Dường như không thoải mái khi bị người ở sở cảnh sát gọi bằng biệt danh đó, Yukawa nhướn một bên mày vẻ đầy khó chịu. Anh đặt hai cốc cà phê xuống bàn rồi ngồi xuống xô pha. “Tôi xin phép.”
Kaoru nói rồi cũng ngồi xuống.
Yukawa cầm một chiếc cốc lên, bắt tréo chân.
“Phiền cô kể chi tiết cho tôi được không?”
“Tôi đến để làm việc đó đây.” Kaoru rút từ trong cặp ra một kẹp hồ sơ. “Nhưng trước hết, đội trưởng có lời nhắn tới anh. Anh ấy bảo sắp tới muốn trực tiếp gặp và cảm ơn anh, nếu có quán rượu nào anh muốn tới thì hãy gợi ý cho anh ấy.”
“Tôi sẽ cân nhắc.”
Kaoru gật đầu, mở kẹp hồ sơ. Từ những lời khai của rất nhiều người, cô đã tổng hợp lại toàn bộ chân tướng vụ án này. Ngay cả người ban đầu nhất quyết không khai nhận gì như Tojima khi biết Niikura tự thú cuối cùng cũng đã mở miệng.
Vừa chậm rãi đọc hồ sơ, Kaoru vừa hồi tưởng lại vụ việc.
Thật là một vụ án phức tạp. Tất cả đều bắt nguồn từ việc Hasunuma, một kẻ hèn hạ, hung ác, thoát khỏi sự trừng trị của pháp luật. Trên phương diện này, cô không khỏi cảm thông với Niikura Naoki - người đã trực tiếp ra tay giết gã, Namiki Yutaro - người nghĩ ra ý tưởng và Tojima Shusaku - người vạch ra kế hoạch này. Tuy nhiên, không một ai có quyền cướp đi mạng sống của bất kỳ ai, dù kẻ đó có xấu xa thế nào đi chăng nữa. Sau này, dưới sự chỉ huy của Kusanagi, chắc chắn cô sẽ còn gặp nhiều tình huống tương tự. Nghĩ vậy, cô thấy lòng mình nặng trĩu.
“Nghe Niikura Naoki báo đã lỡ tay giết chết Hasunuma, Tojima gọi ngay cho Masumura, dặn ông ta nhặt mấy sợi tóc của Hasunuma.
Hôm sau, Tojima nhận chúng từ tay Masumura, bỏ chúng cùng bình heli đã giấu ở công viên diễn ra cuộc thi hát vào túi ni lông rồi vứt ở chỗ mấy bụi cây cách hiện trường khoảng 20 mét.”
“Người lấy trộm bình khí đó cũng là Tojima à?”
“Người phụ trách phát bóng bay là một thành viên tổ dân phố.
Tranh thủ lúc người này vắng mặt, Tojima Shusaku có xuất hiện ở vị trí đó cũng chẳng ai nghi ngờ. Anh ta đã bọc bình khí vào một chiếc khăn vuông màu xanh rồi giấu sau nhà vệ sinh công cộng. Ngụy trang kiểu đó đúng là khó nhận ra.”
“Vậy là giám đốc Tojima đã tính đến trường hợp Namiki sẽ giết Hasunuma.”
“Có lẽ vậy. Phòng khi trường hợp đó xảy ra, nếu giúp được gì nhất định anh ta sẽ giúp. Nên anh ta mới nghĩ ra cách giấu bình heli ở đó. Nghe nói khi nhà máy xảy ra sự cố ni tơ lỏng, anh ta tình cờ biết rằng khí heli cũng gây ra tình trạng tương tự thì phải. Rốt cuộc, anh ta đã dùng mánh đó để che đậy cho Niikura Naoki.”
“Tình bạn của họ sâu sắc thật.” Yukawa nhún vai, khẽ nói.
“Ngoài ra,” Kaoru liếc nhìn kẹp hồ sơ. “Nữ giám đốc Miyazawa một mực khẳng định mình không liên quan gì đến vụ việc. Tojima Shusaku cũng khai rằng mình không nói gì với cô ta. Có điều, người phụ trách đạo cụ chịu trách nhiệm quản lý mấy hòm kho báu lại kể trước khi xuất phát và sau khi đến đích, giám đốc có gọi điện kêu anh ta ra nhưng toàn vì chuyện tầm phào. Tôi đồ rằng mục đích của Miyazawa là để tách anh ta khỏi mấy hòm châu báu. Giờ chúng tôi vẫn chưa biết Cô ta nắm được bao nhiêu phần về kế hoạch này. Chắc hẳn Tojima Shusaku có nhờ cô ta giúp. Tuy nhiên, căn cứ vào cách họ quăng quật mấy hòm châu báu thì có lẽ họ không biết có ni tơ lỏng bên trong.” Đọc hết một lượt, Kaoru đặt kẹp hồ sơ xuống, với tay lấy cốc cà phê. “Tôi đọc xong rồi. Anh thấy sao?”
Yukawa nhìn chằm chằm cốc cà phê một lúc rồi mới nói.
“Không có tình tiết nào mâu thuẫn. Tất cả đều hợp lý.”
“Tôi cũng nghĩ vậy. Chắc sẽ có một vài chi tiết bị nhớ nhầm, nhưng về cơ bản không ai nói dối.”
“Cô sẽ gửi câu chuy ệ n này lên viện kiểm sát à?”
“Vâng.”
Kaoru hơi thắc mắc với từ “câu chuyện” mà Yukawa dùng.
“Tôi muốn hỏi một chuyện. Mỗi người trong bọn họ sẽ bị khởi tố với tội gì?”
“Chuyện đó khá phức tạp.” Kaoru lại cầm kẹp hồ sơ lên. “Nếu tin những lời khai này thì Niikura Naoki do không có ý định giết người nên sẽ bị khởi tố tội vô ý làm chết người. Namiki Yutaro không trực tiếp tham gia nhưng là người nghĩ ra ý tưởng phạm tội nên có thể bị coi là đồng phạm. Cùng lắm chỉ bị phạt tội gây thương tích. Takagaki chỉ biết đây là kế hoạch để trừng trị Hasunuma chứ không biết ni tơ lỏng dùng để làm gì, nên dù hồ sơ được gửi lên viện kiểm sát cậu ta cũng không bị khởi tố. Vấn đề là Tojima Shusaku. Tội đồng phạm cố ý gây thương tích thì rõ rồi, nhưng anh ta còn chuẩn bị sẵn bình heli nguỵ tạo bằng chứng phòng trường hợp Hasunuma chết. Tùy theo cách diễn giải vấn đề mà có thể anh ta sẽ bị khởi tố tội làm ngơ trước khả năng chết người. Có điều, việc có để Hasunuma sống hay không lại phụ thuộc vào người trực tiếp ra tay, nên nếu vin vào đó thì khả năng này khá thấp. Niikura Rumi có thể đã biết về kế hoạch này, nhưng không rõ chỉ như vậy thì có bị khép tội không.”
“Hết rồi ạ.” Kaoru nói, nhìn Yukawa.
“Thế còn Hasunuma?”
“Sao?”
“Tôi đang hỏi Hasunama sẽ bị xử trí thế nào. “Không khởi tố vì nghi phạm đã chết[*] à?”
“…” Câu hỏi không hề ngờ tới khiến Kaoru có phần kinh ngạc.
“Có lẽ là như vậy.”
“Kusanagi có nói gì về chuyện đó không? Vậy là sự thật về vụ án 23 năm trước qua lời khai của Masumura, và vụ Saori bị giết hại qua lời kể của Niikura đã sáng tỏ sao?”
“Đội trưởng cũng nói vụ này quá phức tạp. Thật may đã tìm ra sự thật, nhưng đúng là cảnh sát cũng muốn chính tay mình xử tội gã hơn.”
“Hẳn là vậy.” Yukawa lẩm bẩm, uống cạn cà phê rồi đặt chiếc cốc rỗng lên bàn. “Cảnh sát đã xác định được công viên đó chưa?”
“Công viên?”
“Trong lời khai của Niikura ấy. Hasunuma đã tấn công Saori ở một công viên nhỏ.”
“À.” Kaoru gật đầu, với lấy cuốn sổ tay. “Đã tìm ra rồi ạ. Lần theo manh mối công viên đang xây dựng, chúng tôi đã xác định có lẽ là công viên Nhi đồng Nishikikuno, cách quán Namikiya chừng 10 phút đi bộ. Khoảng thời gian đó 3 năm trước chỉ có công viên này đang thi công thôi.”
“Có chuyện gì ạ?” Kaoru hỏi nhưng Yukawa không trả lời. Chắc anh đang nghĩ ngợi điều gì. Kaoru biết, những lúc thế này tốt nhất không nên gặng hỏi. Nhưng rốt cuộc, điều gì khiến anh khúc mắc đến vậy?
“Utsumi.” Yukawa nghiêm trang nhìn Kaoru. “Có vài chuyện tôi muốn nhờ cô điều tra. Cô có thể giúp tôi chứ?”
Kaoru rút chiếc bút bi từ túi xách ra, mở sổ sẵn sàng. “Chuyện gì thế ạ?”
“Nhưng trước đó, tôi muốn nói trước vài điều. Hãy giữ bí mật chuyện này, không được báo với Kusanagi. Và cô cũng không được hỏi tại sao tôi nhờ cô điều tra chuyện đó. Nếu không đồng ý cả hai điều kiện trên, coi như tôi chưa nói gì hết nhé.”
Kaoru chăm chú nhìn gương mặt đăm chiêu hiếm có của nhà vật lý học đồng thời cũng là người quen cũ của mình.
“Tôi hỏi một câu được không?”
“Gì thế?”
“Giáo sư Yukawa, anh có thỏa mãn với sự thật mà tôi vừa kể lại không? Hay anh vẫn còn gì khúc mắc, chưa hài lòng?”
Nghe Kaoru hỏi, Yukawa thở dài, khoanh tay lại rồi đưa tay trái lên áp vào má. Sau đó anh giơ lên ba ngón tay, ngón cái, ngón trỏ và ngón giữa. Có vẻ anh đang trầm ngâm suy nghĩ điều gì, nhưng nhìn hình dáng ngón tay, Kaoru chợt nghĩ nó giống với thứ gì đó. Cô có cảm giác mình đã học về thứ này trong vật lý.
Fleming. Đúng lúc cô nhớ ra từ đó thì Yukawa cũng hạ tay xuống.
“Giờ chưa thể trả lời rằng tôi có thỏa mãn hay không. Vì vậy, tôi mới nhờ cô.”
“Tôi hiểu rồi.” Kaoru trả lời ngay. “Hãy cho tôi biết anh muốn tôi điều tra chuyện gì. Đương nhiên, tôi nhất định sẽ không hỏi mục đích của anh.”