← Quay lại trang sách

Chương 45

Vừa bước ra ngoài thì cơn gió lạnh ào tới, bà bất giác rụt cổ lại. Chà, đã sang tháng Mười một rồi cơ đấy. Mặc cho trái đất đang nóng dần lên, mùa đông vẫn tồn tại và nó đang tới dần.

Rumi bước ra vườn. Không lâu sau khi kết hôn với Niikura, bà bắt đầu tập làm vườn. Đến bây giờ, việc chăm sóc hoa đã trở thành công việc thường nhật của bà. Trước khi bắt tay vào việc, bao giờ bà cũng ngắm nhìn khu vườn một lượt.

Hoa bách nhật thảo nở lâu nhất, đúng như tên gọi của chúng.

Nhìn như đang vào độ bung nở rực rỡ, nhưng thực ra có lẽ chúng đang tàn. Những bông hoa xác pháo hồng vẫn đang nở. Chúng có vẻ sẽ còn tươi lâu. Tuy là loài hoa sống lâu năm nhưng để chúng vượt qua được mùa đông thì phải cắt cành và chuyển vào chăm trong nhà.

Không biết năm nay sẽ thế nào, Rumi nghĩ. Khéo không qua được mất. Không chỉ chậu xác pháo mà cả các bụi hoa khác nữa, không được ai chăm bón chúng sẽ héo khô mà chết.

Hàng rào sơn trà cũng chưa nở. Nhưng cũng chẳng mấy nữa. Biết đến bao giờ bà mới có thể ung dung ngắm sơn trà được nữa đây.

Ghé mắt kiểm tra mấy nụ hoa, bà nhòm qua khe hàng rào cây, quan sát bên ngoài. Một chiếc wagon màu đen đỗ ở vệ đường. Gần đây, lúc nào bà cũng thấy nó đó. Ghế sau dán phim cách nhiệt nên không thể nhìn thấy bên trong.

Có lần bà đã thấy một người đàn ông mặc áo com lê bước xuống xe hút thuốc lúc ra ngoài lấy bưu phẩm. Thấy bà, anh ta vội vã vào lại xe ngay.

Tâm trạng bà đã sầu não lại càng sầu não hơn. Họ chắc là cảnh sát đang theo dõi bà.

Bà chẳng còn tâm trạng nào để ý mấy bụi hoa nữa. Tự nhủ không biết quanh đây có tòa nhà nào mà từ đó có thể nhìn xuống nhà mình được không, bà Rumi đưa mắt tìm thì thấy một dãy chung cư ở phía xa. Biết đâu họ đang dùng ống nhòm để theo dõi bà từ một tầng nhà nào đó.

Bà tháo găng tay, đi về phía cửa. Ngoài cổng có người. Cảnh sát ư? Nhưng không phải. Nhìn mặt anh ta, trống ngực Rumi đập liên hồi. Bà biết người này. Anh ta thường xuyên tới quán Namikiya, giáo sư Yukawa.

Hình như Yukawa cũng đã trông thấy Rumi. Anh mỉm cười rồi khẽ cúi chào.

Rumi thận trọng bước ra cửa. Bà đã từng nghe ông Niikura kể (chỉ không nhớ là từ bao giờ) rằng nhân vật này không phải một giáo sư đại học bình thường. Một người quen của anh ta là cảnh sát, nên có thể nói anh ta cũng là người liên quan tới cảnh sát.

“Anh đến nhà tôi có việc gì ư?” Bà mở cửa hỏi.

“Tôi có chuyện muốn nói nên đã mạo muội tới tận đây.” Yukawa hòa nhã. “Về vụ án lần này.”

Rốt cuộc nhà vật lý học này có chuyện gì muốn nói với bà? Bà Rumi bối rối không biết phải đáp lại thế nào.

“Chuyện này không hề gây bất lợi cho bác đâu.” Dường như Yukawa đã nhìn thấu sự e dè của Rumi. “Tôi tới để nói với bác rằng bác vẫn còn lựa chọn khác.”

“Lựa chọn ư?”

“Vâng.” Yukawa gật đầu, mắt vẫn nhìn bà Rumi chăm chú.

Bà không biết phải ứng đối ra sao. Có lẽ việc bà mời anh vào nhà chỉ đơn giản là để tránh ánh mắt mấy viên cảnh sát bên ngoài.

Sau khi dẫn Yukawa vào phòng khách, Rumi vào bếp pha trà. Bà chọn trà earlgrey, loại trà mình thích nhất. Bà linh cảm rằng có lẽ đây là lần cuối cùng mình được khoan thai thưởng thức một tách trà.

Đặt tách trà cùng bình sữa vào khay mang ra phòng khách, bà thấy Yukawa đã đứng cạnh cây đàn guitar acoustic treo trên tường.

“Anh thích guitar à?” Vừa đặt khay trà lên bàn, bà Rumi vừa hỏi.

“Hồi sinh viên tôi có học qua. Cây này là Gibson. Dòng vintage thì phải.”

“Tôi cũng không rõ. Ông nhà tôi cũng không chuyên về guitar đâu, chỉ chơi theo sở thích thôi.”

“Tôi thử chơi một chút được không?”

Trước lời xin phép bất ngờ của nhà vật lý, bà Rumi bối rối gật đầu.

“Vâng, mời anh.”

Yukawa với lấy cây đàn, ngồi xuống ghế, thử dạo vài nốt rồi khoan thai bắt đầu bài biểu diễn.

Bà Rumi giật mình. Là bản nhạc Niikura sáng tác. Bản nhạc lấy cảm hứng từ một bài dân ca mà bà rất thích. Có điều, CD này chẳng bán được cho ai.

Đang chơi dở chừng, Yukawa đột nhiên ngừng lại. “Âm thanh hay lắm,” anh nói rồi cất cây guitar về chỗ cũ.

“Anh chơi đàn giỏi quá. Anh cứ chơi tiếp đi, đừng ngại.”

“Thôi tôi dừng thôi. Chơi nữa sẽ lộ tay nghề kém cỏi ra mất.”

Yukawa cười, bước về phía xô pha.

Lộ ư? Lẽ nào anh ta tập guitar chỉ để cho ngày hôm nay? Có lẽ anh ta nghe Niikura nói ở nhà có một cây guitar acoustic.

“Mời anh.” Bà Rumi đưa cho anh tách trà.

“Cảm ơn bác,” anh ngồi xuống xô pha, cầm tách trà, đưa lên mũi ngửi rồi từ từ rót sữa vào. “Namiki Saori thường luyện tập ở phòng này à bác?”

“Không đâu.” Bà Rumi nhoẻn miệng. “Hàng xóm họ sẽ phàn nàn ngay. Chúng tôi cho con bé tập ở phòng cách âm.”

“Phàn nàn ư? Tôi nghe nói giọng cô ấy tuyệt vời lắm mà?”

“Phải đến lúc biểu diễn thật cơ. Lúc chưa tập tành đầy đủ thì khác gì tạp âm.”

“Bác nghiêm khắc thật.” Yukawa nhấp một ngụm trà. “Tôi thật sự muốn nghe thử giọng hát của nữ ca sĩ thiên tài một lần. Tôi thử tìm trên youtube mà không thấy.”

“Anh muốn nghe không?”

“Được không ạ?” Yukawa chớp chớp mắt.

“Đương nhiên rồi.” Bà Rumi lấy một chiếc điều khiển từ giá đồ dưới chân. Bà dùng nó bật dàn âm thanh tối tân rồi cầm điện thoại lên, bấm vài nút. Lập tức, hàng trăm bài hát bà yêu thích được hiển thị trên điện thoại.

Hệ thống loa bắt đầu phát nhạc dạo. Dường như đã nhận ra tên bản nhạc, Yukawa tâm đắc gật gù.

“Time to say goodbye”, bài hát nổi tiếng với giọng ca của Sarah Brightman.

Giọng hát tựa như thì thầm nhưng không hề yếu ớt vang lên. Kỳ lạ thật, rõ ràng chỉ nghe bằng tai mà sao lời hát đã vang vọng tới từng ngóc ngách con người.

Đang nghe, Yukawa bỗng bừng mở mắt. Anh ngạc nhiên tột độ.

Vào đoạn cao trào, tài năng đặc biệt của Saori càng trở nên nổi bật. Cảm giác như những nốt cao ngân nga đã len lỏi từ tim lên não, còn những nốt trầm dày và nặng đều đọng lại nơi đáy bụng người nghe. Mới 20 tuổi mà có thể xử lý kỹ thuật nhuần nhuyễn nhường này hẳn chỉ có thể là món quà của Thượng đế.

Saori kết thúc bài hát bằng một đoạn ngân quá đỗi ngọt ngào.

Yukawa vừa lắc đầu vừa vỗ tay.

“Tuyệt vời. Thật là vượt quá sức tưởng tượng.”

“Anh nghe thêm chứ?”

“Không cần đâu. Đương nhiên tôi muốn nghe nhiều nữa, nhưng càng nghe càng khó nói vào câu chuyện.”

Bà Rumi hít một hơi thật sâu rồi nhấp một ngụm trà.

“Anh nói là đến đây vì vụ án nhỉ?”

“Vâng.” Yukawa đáp. “Tuy nhiên, trước khi nói về cái chết của Hasunuma Kanichi, tôi muốn nhìn lại mọi việc từ đầu.”

“Từ đầu nghĩa là từ bao giờ?”

“Là khoảng nửa năm trước, khi Hasunuma Kanichi trở thành nghi phạm sát hại Namiki Saori và bị bắt giam. Bác có nắm được chuyện đó không?”

“Ở tỉnh Shizuoka nhỉ?” Rumi đặt tay lên má. “Người ta tìm thấy thi thể Saori trong một căn nhà cũ… Tôi nhớ khởi đầu là như vậy.”

“Vâng. Nói một cách chính xác, sau khi một căn nhà rác bốc cháy,

người ta tìm được hai thi thể bên trong. Một là chủ nhà, có lẽ đã chết từ mấy năm trước, và cái xác còn lại sau khi giám định DNA đã được xác định là Namiki Saori. Từ các mối quan hệ của chủ nhà, cảnh sát lần ra Hasunuma Kanichi. Đến đây, tôi có một thắc mắc.” Yukawa giơ một ngón tay lên. “Tại sao căn nhà rác bị bỏ hoang bao lâu lại đột nhiên bốc cháy? Tôi đã thủ nhờ một người quen làm cảnh sát điều tra, nhưng họ không tìm được nguyên nhân. Khả năng cao nhất là có người phóng hỏa. Tuy nhiên, không có bất cứ manh mối nào để tìm ra người đó.”

Bà Rumi lúng túng, không biết phải phản ứng thế nào trước diễn biến quá bất ngờ. Bà càng không biết Yukawa kể chuyện này nhằm mục đích gì.

“Sau khi đưa Hasunuma vào tầm ngắm, đội điều tra đã nhanh chóng tìm ra mối liên hệ giữa gã và Saori. Đúng là vài năm trước, gã thường xuyên ghé quán Namikiya. Có nhân chứng nói rằng gã có ý đồ xấu với Saori. Vì vậy, đội điều tra nhận định rằng khả năng gã sát hại Saori là rất cao. Vấn đề là cần tìm ra vật chứng. Họ đã lục lọi khắp nơi và cuối cùng tìm được trong phòng gã một bộ đồng phục của công ty cũ. Trên đó có dính vết máu nhỏ. Sau khi phân tích, cảnh sát xác nhận rằng đó là máu của Saori. Đây là bằng chúng mang tính quyết định dẫn tới việc bắt giữ Hasunuma.”

“Câu hỏi thứ hai.” Yukawa giơ hai ngón tay lên. “Lần đầu tiên nghe chuyện này tôi đã lấy làm thắc mắc. Tại sao Hasunuma Kanichi lại giữ gìn cẩn thận bộ đồng phục của công ty cũ? Đáng lẽ lúc nghỉ việc hay khi chuyển nhà gã phải vứt đi rồi chứ. Có thể gã quên, hoặc lần lữa mãi chưa vứt. Nhưng lý giải theo cách nào cũng khiến tôi không thể đồng ý hoàn toàn.”

“Giáo sư Yukawa này.” Bà Rumi nói. “Sao anh lại nói với tôi chuyện đó? Anh có hỏi e rằng tôi cũng không biết câu trả lời đâu.”

Nghe vậy, Yukawa nhìn bà Rumi như thể đã nhìn thấu câm can bà.

“Thật sao?”

“Ý anh là?”

“Bác Rumi này, bác thực sự không biết câu trả lời sao? Hay chỉ là bác không nhận ra thôi?”

Bà Rumi càng lúng túng, không hiểu đối phương đang ám chỉ chuyện gì.

“Vậy để tôi kể tiếp.” Yukawa lấy lại phong thái bình thường, giơ ba ngón tay lên.

“Câu hỏi thứ ba, cũng là câu hỏi quan trọng nhất. Dù đã bị bắt, Hasunuma Kanichi vẫn không hề nao núng. Gã kiên quyết giữ im lặng giống hệt 19 năm trước. Chắc hẳn vì đã có kinh nghiệm nên gã tự tin rằng chỉ cần giữ im lặng, không ai có thể khép tội mình được.

Tuy nhiên, cảnh sát và kiểm sát viên cũng không dễ khuất phục.

Không thể loại trừ khả năng họ sẽ tìm được một bằng chứng đủ thuyết phục để khởi tố gã. Nhưng Hasunama vẫn một mực im lặng đến cùng. Sau khi được thả, gã còn huênh hoang nói với một người rằng lời tự thú có giá trị hơn hết thảy bằng chứng trên đời, chừng nào gã không tự thú thì chừng đó chẳng ai làm gì được gã. Tức là, gã dám chắc rằng cảnh sát không bao giờ tìm được bằng chứng nào chứng minh rằng gã có tội. Tại sao lại thế?”

Yukawa hạ cả ba ngón tay xuống, nhấp một ngụm trà. Sau đó, anh nhìn sang bà Rumi.

“Bác nghĩ sao? Không phải bác biết rõ câu trả lời cho câu hỏi thứ ba này hay sao?”

Trong lòng bà Rumi như có thứ gì vừa vỡ vụn. Đó là nền móng, là phần quan trọng nhất là có thể dựa vào. Rõ ràng, một khi nó đã vỡ vụn, mọi thứ sẽ theo đó mà sụp đổ, không gì ngăn cản nổi. Nhà vật lý học này đã biết hết rồi ư?

“Tại sao Hasunuma dám chắc rằng gã sẽ không bị khép tội? Theo tôi suy đoán, câu trả lời chỉ có một. Vì gã không phải hung thủ sát hại Saori. Chưa hết, gã còn biết hung thủ thực sự là ai. Nên, trong trường hợp bị dồn tới chân tường, gã chỉ cần nói ra sự thật là đủ. Vì vậy, gã chọn cách im lặng.”

Những lời Yukawa vừa nói choán lấy toàn bộ cơ thể Rumi. Bà nghe được cả tiếng dòng máu chảy trong mình. Sức lực dường như bị vắt kiệt, bà ngồi thụp xuống.

“Tôi có thể nói tiếp chứ?” Yukawa lo lắng hỏi.

“Vâng, mời anh.” Cố kìm lại nhịp thở khó khăn, bà Rumi hổn hển đáp.

“Hasunuma chọn cách đó. Tức là giữ im lặng đến cùng, dù gã biết hung thủ thực sự là ai. Chưa hết, trước đó gã còn thực hiện một việc khó ai lý giải được. Đó là đem giấu xác Saori trong căn nhà rác ở Shizuoka. Đến đây có thể thấy gã là đồng phạm của hung thủ thật sự.

Hơn nữa còn là một đồng phạm nhất mực trung thành. Ai có thể khiến một người như gã trung thành đến mức ấy đây?” Yukawa thủng thẳng. “Dựa trên kết quả điều tra từ trước đến giờ, tôi không phát hiện ra được một người nào như thế. Vậy thì, thứ thôi thúc gã làm thế chỉ có một, vì tiền. Gã hợp tác với hung thủ thực sự của vụ án này vì tiền.”

Không đúng, bà Rumi muốn nói. Việc gã làm tuyệt nhiên không phải là h ợ p tác.

Yukawa giơ tay phải lên như ra dấu rằng “Tôi hiểu điều bác muốn nói.”

“Tôi cũng đoán gã tự ý làm vậy chứ không vì được ai nhờ hết. Cụ thể, sau khi hung thủ bỏ đi, gã đã đem xác Saori về giấu ở căn nhà rác. Việc Saori mất tích khiến rất nhiều người đau lòng, và hung thủ thực sự chắc chắn cũng thấy bất an. Cái xác có thể biến đi đâu được chứ? Sau đó, Hasunuma rời khỏi Kikuno, rồi dò la tình hình điều tra của cảnh sát. Khi biết chắc họ không nghi ngờ mình, gã mới nín thở chờ thời gian trôi qua. Gã đã chờ 3 năm, thời hiệu truy cứu trách nhiệm hình sự cho tội vứt bỏ thi thể.”

Bà Rumi không thốt ra được lời nào. Bà thở hổn hẳn. Bà muốn chạy trốn nhưng toàn thân không nhúc nhích nổi.

“Người duy nhất biết rằng có hai cái xác, một của chủ nhà, một của cô gái trẻ, đang nằm yên trong căn nhà rác tại một thị trấn nhỏ ở Shizuoka là Hasunama. Đương nhiên, hung thủ thực sự không thể biết điều đó. Năm tháng dần trôi, ký ức về Saori cũng dần bị xóa mờ…” Nói đến đây, Yukawa lắc đầu. “À không, sao có thể quên được. Xin đính chính, chắc chắn hung thủ đã luôn đau đáu trong lòng về những ký ức ấy.”

Đúng thế. Bà Rumi tự nhủ. Bà chưa từng quên, dù chỉ một lần.

“Sau 3 năm, Hasunuma bắt đầu hành động. Việc đầu tiên gã làm là đem việc Saori bị giết ra ngoài ánh sáng. Thực tế gã làm vậy bằng cách nào? Chắc bà biết câu trả lời rồi nhỉ. Ban nãy, câu hỏi đầu tiên của tôi là tại sao căn nhà rác lại bốc cháy. Chính Hasunuma đã phóng hỏa. Chỉ có thể là khả năng đó thôi.”

Từng lời nói trầm trầm của Yukawa vang vọng sâu trong tai bà Rumi. Có những chi tiết mà vừa nghe, bà vừa tự hiểu ra, à, hóa ra là thế. Trước giờ bà chưa từng nghĩ đến những chuyện đó. Bà chưa từng quan tâm tại sao căn nhà rác lại bốc cháy.

“Nếu Hasunuma là hung thủ giết hại Saori, không đời nào gã để ai tìm ra cái xác. Nên gã không thể là người phóng hỏa. Có lẽ cảnh sát Shizuoka cũng không thể gạt bỏ suy nghĩ đó. Tuy nhiên, nếu giả sử gã cố tình phóng hỏa thì ta sẽ tìm được đáp án cho câu hỏi thứ hai. Tại sao gã vẫn cất giữ bộ đồng phục cũ có dính máu của Saori?

Thì ra, gã cố tình làm vậy. Tức là, Hasunuma đã bày ra bằng chứng để mình bị bắt. Để làm gì ư? Tôi nghĩ là để gửi thông điệp cho hung thủ thực sự. Rằng gã biết hung thủ thực sự của vụ này là ai. Gã biết nhưng gã không nói. Có thể đó sẽ là sức ép cực lớn đối với hung thủ thực sự. Một hành động vừa gian xảo vừa liều lĩnh như thế, nếu không dám chắc bản thân mình vô tội sẽ không thể thực hiện được.

Theo tôi, việc gã biết hung thủ thực sự là con át chủ bài, nhưng cộng thêm với đó, kinh nghiệm từ gần 20 năm trước cũng giúp gã không ít.”

Từng lời từng lời của Yukawa hệt như những mảnh ghép của bức tranh xếp hình. Tất cả đều ăn khớp một cách tài tình. Anh biết cả những chuyện bà Rumi không hề biết.

“Được thả tự do là việc hoàn toàn nằm ngoài dự liệu của Hasunuma. Có lẽ gã đã ước chừng phải ngồi tù cỡ 2 năm trước khi ra tòa và được trắng án. Với gã thế cũng tốt. Vì khi ra tù, gã có thể đòi tiền bồi thường giống lần trước. Tôi nghĩ đó cũng là một lý do khiến gã cố tình để mình bị bắt. Nhưng gã lại được thả tự do, vì vậy, gã phải đẩy nhanh kế hoạch của mình. Bằng cách nào thì tôi không rõ, nhưng chắc chắn gã đã tiếp cận và thương lượng với hung thủ thực sự. Cụ thể là đòi người đó trả tiền cho sự im lặng của mình. Gọi là uy hiếp có lẽ chính xác hơn thương lượng nhỉ?”

Yukawa ngừng lại, uống một ngụm trà. Tách trà đã trống trơn.

“Anh muốn uống thêm không?” Bà Rumi muốn nói nhưng không thể cất lời.

“Tôi hoàn toàn không biết lý do và tình huống lúc hung thủ thực sự hại chết Saori là như thế nào. Tôi tưởng tượng rằng đó chỉ là một tai nạn bộc phát, gây đau thương không chỉ cho Saori mà còn cho cả hung thủ thực sự nữa. Nếu ngay lúc đó, hung thủ báo cho cảnh sát, thì vấn đề sẽ không lớn đến thế. Nhưng có lẽ, hung thủ có lý do để không làm vậy. Vì thế, trước sự uy hiếp của Hasunuma, hung thủ cũng không dám phản kháng lại. Có điều, gã không chỉ đòi tiền một, hai lần. Chắc hẳn hung thủ thật sự đã rất tuyệt vọng khi nghĩ đến việc sẽ bị gã đeo bám cả đời. Nghĩ tới tâm trạng đó, tôi cũng thấy đau lòng.”

Chẳng biết từ lúc nào, chất giọng hệt như một học giả đang giảng bài của Yukawa đã trở nên dịu dàng hơn.

“Bỗng nhiên, một sự việc bất ngờ ập tới. Namiki Yutaro lên kế hoạch giam Hasunuma lại, ép gã khai ra sự thật. Hung thủ hẳn đã rất kinh hoàng. Nếu kế hoạch thành công, rất có thể Hasunuma sẽ nói ra sự thật. Đến lúc ấy có làm gì cũng không ngăn nổi. Vì vậy, hung thủ và đồng bọn đã nghĩ ra một cách ngăn không cho Namiki trực tiếp ra tay mà thay vào đó, chính họ sẽ thủ tiêu Hasunuma. Người khách đột nhiên bị đau bụng ở quán Namikiya tên Yamada phải không nhỉ?”

Yukawa đưa mắt nhìn bà Rumi. “Người phụ nữ đó là ai vậy?”

Câu hỏi bất ngờ hệt như mũi tên nhọn hoắt găm vào lồng ngực Rumi. Đây là đòn quyết định. Sự cân bằng mà bà cố giữ bấy lâu nay bỗng nhiên đổ sụp. Bà nghe tiếng mọi thứ đã nâng đỡ bà suốt thời gian qua như đang vỡ vụn.

“Bác Niikura, bác Niikura.” Ai đó đang gọi tên bà. Bà mở mắt,

không biết vừa xảy ra chuyện gì.

Khi định thần lại được, bà thấy mình ngã khỏi xô pha từ lúc nào.

Hình như bà vừa bất tỉnh. Yukawa đang quỳ gối ngay bên cạnh.

“A… vâng.” Rumi ngồi dậy, đặt một tay lên ngực. Trống ngực bà vẫn đập thình thịch. ”

“Tôi xin lỗi.” Yukawa nói. “Tôi được đà nên cứ thao thao bất tuyệt. Chắc bác cần nghỉ ngơi một lát.”

“Không, tôi không sao. Nhưng tôi xin phép vào trong một chút.

Tôi cần uống thuốc.”

“Đương nhiên rồi. Bác cứ thong thả.”

Rumi chống tay vào xô pha đứng dậy. Hơi chếnh choáng, bà rời phòng khách, đi về phía nhà vệ sinh. Thuốc bác sĩ kê cho bà đang để trong túi đựng đồ trang điểm.

Uống thuốc xong, bà chăm chú nhìn vào gương. Tấm gương phản chiếu khuôn mặt một phụ nữ trung niên tiều tuỵ với làn da không còn căng bóng cùng sắc mặt nhợt nhạt. Cứ thế này ra ngoài thế nào cũng bị ông ấy măng cho mà xem. Nghĩ thế, bà với lấy túi đựng đồ trang điểm.

Khi bà Rumi trở lại phòng khách, Yukawa đang đứng trước một bức tranh đóng khung. Bên trong là một bản nhạc phổ.

“Đó là bài hát ra mắt của chúng tôi.” Bà Rumi nói. “Từ lâu lắm rồi. Chính là bản nhạc ra mắt chính thức đầu tiên sau khi tôi gia nhập ban nhạc của ông Niikura với vai trò ca sĩ chính. Giờ thì chẳng bán nổi bản nào nữa. ”

“Một bước đi đầu tiên đáng nhớ nhỉ?” Nói xong, Yukawa quay sang nhìn bà Rumi, mắt mở to vì kinh ngạc. “Tuy không biết bác uống thuốc gì, nhưng tác dụng đáng nể thật. Nhìn sắc mặt bác khác hẳn ban nãy.”

Bà Rumi cười nhăn nhó.

“Tôi chỉ giặm lại phần thôi. Vừa nhìn mình trong gương vừa trang điểm khiến người ta có thể tạm gác hết mọi ý nghĩ khác, đồng thời nét mặt cũng về trạng thái bình thản hơn. Về điểm này nó còn công hiệu hơn dùng thuốc đấy.”

“Có vẻ bác nói đúng.” Yukawa gật đầu.

“Anh uống thêm trà nhé? Tôi sẽ pha bình mới.”

“Cảm ơn bác.”

“Pha xong…” Rumi nhìn Yukawa chăm chú. “Tới lượt anh nghe chuyện của tôi.”

Yukawa thoáng bối rối, sau đó anh nhoẻn cười.

“Vâng, nếu bác không cảm thấy phiền.”

Bà Rumi cười rồi đi vào bếp. Đang đi, bà dùng chân, quay lại nhìn Yukawa.

“Anh biết không. Trà xanh cũng ra hoa đấy. Nên nó cũng có ý nghĩa riêng.”

“Vậy sao? Tôi không biết. Ý nghĩa của hoa trà là gì thế bác?”

“Ý nghĩa của hoa cây trà xanh là ‘truy tìm ký ức’. Và ‘tình yêu thuần khiết’.”

Trong khi Yukawa còn đang ngạc nhiên, bà Rumi đã nói, “Anh chờ chút nhé” rồi đi vào bếp.