Chương 46
Mọi chuyện đang thuận buồm xuôi gió. Chẳng mấy chốc, bảo vật mà họ được vị thần âm nhạc ban tặng sẽ khiến cả thế giới phải trầm trồ.
Càng gần tới ngày đó, Rumi càng háo hức, nhấm nháp niềm hạnh phúc khi nhìn chồng kể về Saori với ánh mắt lấp lánh như một cậu thiếu niên.
Tuy nhiên, bà vẫn bận lòng một chuyện.
Chính là Takagaki Tomoya.
Bà gặp cậu thanh niên đó ở quán Namikiya. Hình như cậu ta là khách quen, sau vài lần gặp mặt, cả hai đã chủ động chào hỏi nhau.
Đó là một thanh niên với gương mặt nho nhã và cử chỉ lịch thiệp.
Điều bà bận tâm là ánh mắt Takagaki Tomoya nhìn Saori. À
không, cũng chẳng sao. Chuyện đàn ông bị thu hút bởi một cô gái đẹp như Saori là lẽ đương nhiên.
Vấn đề là ở phía Saori. Có vẻ con bé cũng thầm thương Takagaki Tomoya rồi. Những người xung quanh không ai biết, trừ Rumi. Thật khó giải thích. Bởi nó thuộc về trực giác của phụ nữ.
Sao lại đúng lúc này cơ chứ, bà bực bội. Giới nghệ sĩ thường nói tình yêu sẽ giúp khả năng biểu đạt thăng hoa, nhưng thực tế đâu dễ dàng như vậy. Ngược lại, những người mải mê yêu đương mà bê trễ luyện tập luôn nhiều hơn hẳn. Đặc biệt là một tài năng đang trên đà phát triển như Saori. Vì vậy, hai vợ chồng bà luôn quản lý Saori chặt chẽ cả về mặt sinh hoạt hằng ngày của cô. Vợ chồng Namiki cũng rất hài lòng về việc đó.
Thế nhưng, mọi chuyện lại diễn ra theo đúng những gì bà lo sợ.
Từ lúc tốt nghiệp cấp ba, Saori bắt đầu thay đổi. Thời điểm đó, cô chưa công khai đi lại với Takagaki Tomoya, nhưng Rumi biết. Bà tin chắc cả hai đã ngủ với nhau.
Không thể nói với ông Niikura được. Ông ấy vẫn chưa biết gì.
Đây sẽ là một cú sốc đối với ông. Ông vẫn đinh ninh học trò cưng của mình không nghĩ chuyện gì khác ngoài chuyên tâm tập hát.
Đắn đo mãi, cuối cùng bà quyết định nói chuyện với Saori. Khi bà hỏi quan hệ của cô với Takagaki Tomoya, cô đã thú nhận ngay.
“Thế là con bị lộ rồi ạ?” Saori le lưỡi không chút ngại ngần.
“Giờ đang là giai đoạn hết sức quan trọng nên con chịu khó ít lâu nhé.” Rumi nói. “Không cần chia tay đâu. Chỉ cần con ra mắt, trở thành ca sĩ chuyên nghiệp và đạt được thành công là con có thể sống cuộc đời như con mong muốn. Nhưng ở thời điểm hiện tại, con hãy kiềm chế. Hãy tập trung vào luyện giọng. Con cũng muốn làm ca sĩ chuyên nghiệp mà, phải không?”
“Vâng.” Saori buồn bã gật đầu. Nhưng Rumi vẫn lo. Vì Saori có vẻ không phục. Chắc chắn con bé sẽ tiếp tục lén gặp bạn trai, nhưng sẽ thận trọng để không bị lộ.
Và bà hoàn toàn đúng. Trong một lần lên Shibuya, Rumi đã trông thấy Saori cùng Takagaki Tomoya tay trong tay bước đi vui vẻ. Hôm đó, Saori viện cớ phải đi thăm bạn ốm để nghỉ luyện giọng.
Hôm sau, bà chất vấn Saori ngay. Thậm chí còn xẵng giọng.
“Con có ý định làm ca sĩ chuyên nghiệp nữa không?” Không ngờ, Saori nói ra một câu nằm ngoài dự đoán của bà.
“Với con, ở bên cạnh anh Takagaki Tomoya cũng quan trọng không kém gì ước mơ trở thành ca sĩ. Lý do người ta cố gắng thực hiện mơ ước của mình là vì họ nghĩ nếu làm thế họ sẽ hạnh phúc.
Nhưng với con lúc này, chỉ cần ở bên anh Tomoya là con đã hạnh phúc rồi. Chẳng ai vứt bỏ hạnh phúc đang có để tìm kiếm một hạnh phúc khác cả, phải không ạ?”
Lời phản biện của Saori khiến bà Rumi choáng váng, rối bời.
Chuyện yêu đương vớ vẩn của đám trẻ thì có gì to tát? So với ước mơ vĩ đại như bước ra thế giới chẳng là phải một trời một vực hay sao? Đó lại là ước mơ mà ông Niikura đã đánh cược cả cuộc đời của mình vào đó. Rumi cảm thấy như tâm nguyện của chồng đang bị người ta chà đạp.
“Hai vợ chồng bác đã hết lòng đầu tư vào tài năng của con, xin con đừng phản bội kỳ vọng của chúng ta.” Bà nói, giọng gần như cầu xin.
“Con hiểu rồi.” Saori nói. Nhưng chẳng biết cô hiểu được bao nhiêu.
Sau hôm đó, Rumi càng sát sao với Saori hơn. Khi cô không đến tập, bà sẽ gặng hỏi lý do. Khi cô xin phép ra ngoài, bà sẽ hỏi cô đi đâu.
Năm mới tới sau đó ít lâu, ông Niikura nói rằng dạo này Saori có gì là lạ. Ông nói cô chẳng tập trung vào luyện tập gì cả.
“Tôi đang tính sẽ bắt đầu chuẩn bị cho con bé ra mắt, vậy mà lúc này nó lại chểnh mảng, không còn nhiệt huyết như trước. Biết là sẽ có lúc tới giai đoạn này mà. Mình chú ý nhắc nhở con bé nhé.”
Những lời của ông Niikura khiến bà Rumi luống cuống. Không quản lý Saori sát sao là lỗi của bà.
Rồi tới một ngày…
Chiều hôm đó, bà gọi điện cho Saori tới nói chuyện. Tuy bà chỉ nói là có chuyện quan trọng nhưng có lẽ Saori đã biết bà định nói chuyện gì. Nghe giọng Saori, bà liền tưởng tượng ra khuôn mặt chán ngán của cô.
Nói chuyện ở đâu bây giờ nhỉ, bà băn khoăn. Bà không muốn bất cứ ai nghe được chuyện này. Saori cũng nói không muốn vào quán mà muốn nói chuyện ở Công viên. Vậy là cả hai hẹn gặp ở một công viên nhỏ ngoài thị trấn.
Khi tới nơi, bà thấy một phần công viên còn đang thi công nên ít người qua lại. Xung quanh cũng vắng bóng nhà dân.
Cả hai ngồi cạnh nhau trên băng ghế, bà Rumi nói trước. “Ông Niikura đã bắt đầu nghi ngờ rồi.” Bà yêu cầu Saori tạm gác chuyện yêu đương lại một bên.
Saori im lặng cúi đầu. Nhưng cuối cùng, cô ngẩng mặt lên, nhìn thẳng vào bà Rumi. Ánh mắt đầy nghiêm túc. Bà Rumi giật mình. Một dự cảm chẳng lành choán lấy bà.
“Con… muốn bỏ.” Saori nói.
Rumi không hiểu Saori nói gì. “Bỏ gì cơ?”
Saori liếm môi, nói tiếp.
“Bỏ ước mơ làm ca sĩ ạ.”
Lời nói của Saori không vào đầu bà ngay. Dù tai nghe rõ từng lời, nhưng bản năng của bà đang từ chối hiểu chúng.
“Con nói gì thế hả?” Giọng bà Rumi run run. Cảm giác máu trong người bà đang chảy ngược. “Con đang đùa đúng không? Đừng đùa thế nữa.”
Saori lắc đầu. Gương mặt cô rất bình tĩnh.
“Con nói nghiêm túc đấy. Với con thế là đủ rồi. Con sẽ đi một con đường khác.”
“Con đường khác? Ngoài làm ca sĩ, con còn con đường nào khác chứ?”
Saori nhoẻn cười. Những lời tiếp theo của Saori càng khiến bà Rumi bất ngờ hơn.
“Con sẽ làm mẹ. Con sẽ sinh con, sẽ gây dựng một gia đình hạnh phúc.”
“Sinh con?” Bà Rumi nhìn xuống bụng Saori. “Không lẽ…”
“Sáng nay con thử rồi. Con đã có thai. Con chưa nói với anh Tomoya, nhưng chắc chắn anh ấy sẽ rất mừng, sẽ ngỏ ý cưới con.”
Nhìn Saori vui sướng mới ngốc nghếch làm sao. Con bé đang nói gì thế?
“Khoan đã, Saori. Con nghĩ kỹ chưa? Con có biết những điều con đang nói nghĩa là gì không hả? Sao lại nghĩ tới chuyện sinh con vào lúc này. Ngay trước khi ra mắt chứ? Giờ là giai đoạn quan trọng…”
“Nên con mới nói sẽ không ra mắt nữa. Bác Rumi à, hình như chính bác mới là người không hiểu bản thân đang nói gì đấy ạ.”
Bị Saori cười, máu nóng bốc lên đầu bà Rumi.
“Con nghĩ… con nghĩ chúng ta cho phép con làm thế sao? Con biết vợ chồng bác đã phải cố gắng thế nào vì con không? Hai bác đã làm hết sức có thể để giúp con trở thành ca sĩ hàng đầu. Ông Niikura đã hy sinh tất cả vì con… Con nghĩ hai bác có thể chấp nhận cho con từ bỏ ước mơ này dễ dàng vậy sao? Con coi tâm huyết của hai bác là gì hả?”
Hiểu rằng không nên đôi co với bà Rumi lúc này, Saori nói lời xin lỗi.
“Con rất biết ơn hai bác. Cảm ơn hai bác rất nhiều ạ. Con sẽ vận dụng những kinh nghiệm này trên chặng đường sắp tới…”
“Bác không cần biết con thế nào. Bác đang hỏi, còn ước mơ của vợ chồng bác thì sao cơ mà. Hai bác đã đặt cược tất cả vào con…”
Nghe Rumi nói, Saori chau mày. Cô nghiêng đầu:
“Bác không thấy chuyện đó kỳ cục lắm sao?”
“Kỳ cục? Kỳ cục chỗ nào?”
“Tại sao con phải thực hiện ước mơ của vợ chồng bác? Thầy Niikura thường nói chắc chắn con sẽ làm được việc bác không thể làm trước đây, nhưng con không muốn tiếp tục con đường mà hai người đã thất bại. Con muốn được ca hát tự do hơn, vả lại con cũng nghĩ nếu mình có một ước mơ khác, thì con sẽ thay đổi hướng đi tiếp theo của mình.”
Rumi nhìn Saori chằm chằm.
“Không ngờ con có thể nói ra một câu vô om như vậy…”
“Con hiểu rồi.” Saori nói với nét mặt lạnh lùng. “Con sẽ nói chuyện thẳng thắn với thầy Niikura. Con sẽ xin lỗi thầy. Hay bác bắt con phải bỏ đứa bé này? Không đời nào con làm thế.”
Thấy Saori rút điện thoại, Rumi phát hoảng.
“Con định làm gì?”
“Con nói rồi đó, con sẽ gọi cho thầy Niikura. Con sẽ nói chuyện thẳng thắn với thầy.”
Rumi cố giằng lấy chiếc điện thoại. Không được để ông ấy biết chuyện này. Mình phải làm gì đó…
“Nghĩ lại đi con. Bác xin con đấy. Chúng ta hãy cùng nghĩ cách nào đó. Chắc chắn sẽ có mà. Sinh con cũng được. Làm mẹ cũng được.
Bác chỉ xin con đừng từ bỏ việc hát!”
“Bác dừng lại đi. Con có bỏ hát vì bất đắc dĩ đâu. Con chủ động từ bỏ nó để đi theo con đường khác đấy chứ. Đừng áp đặt mơ ước của hai bác lên con. Con cảm thấy rất nặng nề và khó chịu.”
Trong lúc giằng qua giằng lại chiếc điện thoại, cả hai đã cùng đứng dậy từ bao giờ.
“Khó chịu?” Rumi mở to mắt. “Sao con có thể nói như vậy?”
“Vì sự thật là thế. Lúc nào con cũng có cảm giác như bị một kẻ bám đuôi dõi theo từng cử chỉ hành động vậy, khó thở lắm.”
Câu nói này khiến Rumi mất hết lý trí. Bao nỗ lực của hai vợ chồng bà giờ bị coi như bám đuôi sao?
“Đừng có sỉ nhục chúng ta.” Bà Rumi đẩy mạnh Saori một cái.
Hình như gót chân Saori bị mắc vào thứ gì đó, Saori ngã ngửa ra sau.
Một âm thanh nặng nề vọng lên.
Bà Rumi nghĩ Saori sẽ ngồi dậy ngay. Bà lùi lại, định lần này sẽ tát Saori thật mạnh. Khi đó bà đã giận tới mức ấy.
Nhưng Saori không động đậy. Cô vẫn dang tay dang chân sóng soài trên mặt đất. “Saori” bà vừa gọi vừa nhìn thì thấy mắt Saori nhắm hờ. Bà khẽ lắc nhưng Saori không phản ứng. Không lẽ… bà đưa tay lên mũi Saori. Cô không còn thở nữa.
Trong tích tắc, bà hiểu chuyện gì đã xảy ra.
Mình đã hại chết Saori. Mình đã giết Saori…
Đầu óc bà trống rỗng, sau đó là bấn loạn tột cùng. Bà không biết nên làm gì. Khi định thần lại, bà thấy mình đã chạy khỏi nơi đó.
Trong khi đầu óc gần như ngừng hoạt động, bà chỉ nghĩ duy nhất một chuyện, phải giải thích thế nào với ông Niikura bây giờ.
Càng lang thang, con tuyệt vọng trong bà càng lớn. Mình sẽ bị cảnh sát bắt. Sẽ gây rắc rối to cho ông ấy mất. Không cách nào có thể biện minh cho việc cướp đi sinh mạng người học trò cưng đồng thời là lẽ sống của ông ấy cả.
Chỉ cái chết mới giúp bà đền được tội lỗi này. Phải đi đâu, phải chết bằng cách nào đây? Nhảy lầu tự tử có lẽ là cách dễ dàng nhất.
Lúc bắt đầu nghĩ quanh đây có tòa nhà cao tầng nào không nhỉ thì bà nghe tiếng còi xe cứu thương từ xa vọng lại. Có lẽ người ta đã phát hiện ra xác Saori và mang đi rồi. Giờ này ở đó chắc đang nhốn nháo lắm.
Trong vô thức, bà đi về phía công viên ban nãy và hình dung ra cảnh vài chiếc xe cảnh sát đang bu kín hiện trường. Rồi cảnh sát sẽ tìm ra thủ phạm. Mình phải chết trước lúc đó, bà nghĩ.
Nhưng khi đến gần công viên, bà vẫn chẳng thấy gì thay đổi.
Không ai nhốn nháo. Cũng chẳng có bóng chiếc xe cảnh sát nào.
Chiếc xe cứu thương ban nãy không liên quan thì phải.
Sợ hãi, bà đi tới hiện trường nơi Saori bị đẩy ngã. Bước chân không ngừng run rẩy. Mình gây chuyện lớn rồi, lồng ngực bà như tắc nghẹn.
Nhưng…
Không thấy xác Saori ở chỗ cũ nữa. Tưởng mình nhớ nhầm, bà nhìn xung quanh nhưng hoàn toàn không thấy đâu.
Đầu óc bà một lần nữa trở nên hoảng loạn. Rốt cuộc là thế nào?
Xác Saori biến đi đâu được chứ?
Lúc ấy, một vật lấp lánh trên mặt đất lọt vào mắt bà. Bà nhặt lên.
Đó là một chiếc kẹp tóc màu vàng hình cánh bướm. Bà nhớ Saori có dùng nó. Chắc lúc nãy nó đã rơi ra khi cô bị ngã.
Hay là mình nhầm, Saori chỉ bất tỉnh thôi chứ chưa chết? Có khi sau đó con bé đã tỉnh lại và tự đi về rồi. Nếu không, người phát hiện ra xác Saori chắc chắn đã đi báo cảnh sát.
Càng nghĩ càng thấy khả năng đó hợp lý nhất. Sau vài phút đắn đo, bà thử gọi cho Saori. Nếu cô nghe máy, việc đầu tiên bà làm sẽ là xin lỗi vì đã đánh cô.
Nhưng Saori không nghe. Không biết có phải cô cố tình không?
Bà Rumi về nhà, trong lòng phấp phỏng không yên. Mai Saori có lịch luyện giọng. Nếu cô không đến, ông Niikura chắc chắn sẽ không hài lòng, nhưng chuyện đó bà chẳng quan tâm. Giờ quan trọng nhất là phải xác nhận được rằng cô vẫn ổn, càng sớm càng tốt.
Tối hôm đó, ông Niikura đi làm về muộn. Hình như ông có một buổi họp bàn về việc ra mắt của Saori nên hào hứng lắm. Càng nhìn chồng, lòng bà càng đau thắt lại. Sao bà dám mở miệng nói Saori sẽ từ bỏ ước mơ làm ca sĩ chứ.
Nhưng so với những chuyện sắp diễn ra, nỗi đau đó chẳng xá gì.
Bà vẫn nhớ mình đã sợ hãi thế nào khi khuya hôm đó, Namiki Yutaro gọi tới. Sau khi cúp máy, ông Niikura nói “Saori đi đâu từ chiều vẫn chưa về”.
Lập tức, bà Rumi rơi vào hoảng loạn, không biết phải xử lý thế nào. Tuy nhiên, ông Niikura lại cho rằng đó chỉ là do Saori đang bất an và xao lãng thôi, không có gì đáng lo. Ông còn an ủi bà chắc con bé sẽ về sớm.
Nhưng đến hôm sau Saori vẫn chưa về. Cảnh sát chính thức vào cuộc. Bà nghĩ mình phải nói ra tất cả nhưng lại không tài nào mở miệng được. Phần vì thật khó để nói với chồng rằng Saori đã đổi ý, phần vì bà muốn che giấu lỗi lầm mình đã phạm phải. Việc Saori mất tích không liên quan gì đến mình hết, bà tự nhủ.
Vậy là Saori biến mất. Bà Rumi hoàn toàn không hiểu chuyện gì đã xảy ra. Thấy chồng thẫn thờ vì đánh mất mục tiêu, bà rất xót xa nhưng vẫn nhất quyết giữ im lặng, không muốn kể ra chuyện hôm đó.
Hơn 3 năm sau. Theo thời gian, bà không còn nhớ chi tiết những gì đã diễn ra nữa. Không, bà chắc chắn không quên. Chỉ là bà có cảm giác việc xảy ra giữa Saori và bà nửa thực nửa hư, không hoàn toàn là sự thật.
Và rồi khoảng nửa năm trước, bà biết được một sự thật khủng khiếp. Quả nhiên, Saori đã chết. Người ta đã tìm thấy các con bé. Lại còn là sau đám cháy một căn nhà rác ở tận Shizuoka, nơi bà không thể nào ngờ tới.
Vẫn không hiểu chuyện gì đã xảy ra, bà cùng chồng ngày ngày dõi theo tin tức về vụ việc. Rồi một người tên Hasunuma bị bắt. Cảnh sát ngờ rằng gã chính là hung thủ.
Ký ức đưa bà Rumi về với ngày hôm đó. Sau khi bà đẩy ngã Saori rồi rời khỏi hiện trường, rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra?
Chi tiết sự việc không được làm sáng tỏ. Dù đã bị bắt, Hasunama vẫn một mực im lặng. Sau đó gã được thả. Lúc biết chuyện, ông Niikura như phát điên. Lúc nào ông cũng lẩm bẩm phải tự tay giết chết gã.
Lạ thật, bà Rumi nghĩ. Chắc chắn phải có bằng chứng xác đáng thì cảnh sát mới bắt nghi phạm chứ. Nhưng sao sau đó họ lại thả gã ra?
Không lâu sau, một cuộc điện thoại gọi tới đã giải đáp hết thắc mắc trong lòng bà. Đầu tiên, người gọi tới tự xưng là “ân nhân của bà”. Đó là một giọng đàn ông.
Sợ hãi, bà định dập máy ngay. Nhưng dường như biết được ý định của bà, đối phương liến thoắng, “Dập máy bây giờ không phải quyết định khôn ngoan đâu. Tôi biết 3 năm trước, chị đã làm gì Namiki Saori.” Chưa hết, gã còn nói tiếp, “Chí ít, chị cũng từng nghe tên tôi rồi chứ nhỉ? Hasunuma Kanichi này đã chịu ô danh để nhận tội giết người thay chị, đã vào tù thay chị đấy.”
Thấy bà Rumi không nói nổi lời nào, Hasunama cười khùng khục cực kỳ đáng sợ.
“Chị hẳn là ngạc nhiên lắm. Đương nhiên rồi. Chị tưởng vụ đó thế là xong rồi chứ gì? Tưởng mọi việc đã được sắp xếp ổn thỏa, chẳng còn dính dáng gì đến mình nữa? Làm gì có chuyện dễ dàng thế. Vai chính vẫn là của chị. Và giờ mới là lúc chị bước ra sân khấu.
Ý tôi là vai kẻ sát nhân giết hại Namiki Saori. Chắc chị vẫn chưa quên đâu nhỉ? Chị đã đẩy ngã cô ả, khiến cô ả đột tử. Tôi thấy hết. Từ đầu chí cuối. Thấy cả lúc chị chạy trốn. Nhưng tôi không báo cảnh sát.
Đổi lại, tôi làm gì? Tôi mang xác ả đi. Giấu xác ả, để không ai tìm ra.
Nhờ vậy, chị mới được yên ổn đến tận hôm nay. Cảnh sát không hề nghi ngờ, cũng chẳng tìm bắt chị. Tất cả là nhờ vào sự im lặng của tôi. Nói đến đây chị đã hiểu ra chưa?”
“Tại sao… anh lại giấu cái xác đi?”
“Hả? Ồ, đáng lẽ tôi không nên giấu đi à? Đáng lẽ tôi cứ để người ta phát hiện ra nó, để cảnh sát điều tra, để chị bị bắt vì tội giết người à? Chà chà, có vẻ tôi đã ôm rơm rặm bụng. Nhưng tôi không muốn bỏ lỡ cơ hội làm ăn.”
“ Làm ăn? ”
“Đúng. Làm ăn. Chị nghĩ tôi giấu cái xác và giữ im lặng đến giờ hoàn toàn vì tôi tốt bụng thôi à? Trên đời làm gì có thằng nào ngu như thế. Tôi làm thế vì tiền thôi.”
Từng lời, từng lời gã nói hệt như những khối đen dần dần choán lấy bà. Chẳng mấy chốc, bà sẽ bị màn đen dày đặc, sâu thẳm đó bủa vây, và cuối cùng là rơi xuống đáy sâu tuyệt vọng.
“Thế nên chị đừng lo.” Trái ngược với sự tuyệt vọng của bà Rumi, Hasunuma càng tỏ ra thích thú. “Cảnh sát sẽ không bắt chị đâu. Sự thật vẫn còn trong bóng tối. Từ giờ đến mãi mãi về sau, cả gia đình nạn nhân lẫn người đời đều sẽ vẫn đinh ninh tôi mới là kẻ sát hại cô ả. Chỉ cần chị gật đầu đồng ý. Chắc chị không từ chối đâu nhỉ?”
Nghe đến đây, Rumi đã hiểu ra ý định của Hasunuma.
“Tôi… phải làm gì?”
Ha ha, Hausnuma khẽ cười. “Đơn giản lắm. Với chị thì đơn giản thôi.”
Bà Rumi chọn trà Darjeeling để pha bình trà thứ hai vì hương thơm đậm đà của nó giúp bà mạnh mẽ hơn. Bà uống trà đặc, không thêm sữa hay chanh lát. Uống hết ngụm cuối cùng, bà đặt tách trà xuống đĩa lót.
“Gã đòi 1 triệu yên.” Bà Rumi nói. “Tôi phải mở một tài khoản ngân hàng mang tên tôi, bỏ 1 triệu yên vào đó rồi gửi thẻ và mật khẩu cho gã qua bưu điện.”
“1 triệu yên à,” Yukawa lẩm nhẩm. “Một số tiền hơi khó hiểu nhỉ? Nói thế này thật không phải, nhưng phải chăng bác cũng nghĩ số tiền này ít hơn bác tưởng tượng?”
“Vâng, không sai. Tôi cứ nghĩ gã sẽ đòi 10 hay 20 triệu yên cơ.”
“Nếu gã đòi 100 triệu thì sao?”
“Thì chắc tôi sẽ không thể làm gì được.” Bà Rumi lắc đầu.
“Bác sẽ kể với chồng chứ?”
“Có lẽ vậy. Hoặc tôi sẽ ra đầu thú. À không. Chưa biết chừng…”
Bà Rumi nín thở. “Tôi sẽ tự tử cũng nên.”
“Đúng. Dù bác chọn cách nào cũng đều bất lợi cho gã cả. Nhưng với 1 triệu yên thì khác. Chắc gã đã tính trước rằng con số này sẽ không gây khó dễ cho bác. Bị uy hiếp, bác sẽ phân vân, nhưng có thể sẽ chọn cách trả cho gã trước. Gã đã tiên liệu như vậy.”
Mọi chuyện diễn ra đúng như suy đoán của Yukawa. Bà Rumi không biết nói gì hơn, chỉ buồn bã im lặng.
“Vậy bác đã đáp ứng yêu cầu của gã?”
“Vâng.” Bà Rumi yếu ớt thì thào. “Gã có đòi tiếp không?”
“Có. Khoảng 1 tháng sau lần đầu. Vẫn là 1 triệu yên.”
“Và bác cũng trả đúng không?”
“Đúng. Tôi không dám báo cảnh sát, cũng không dám kể với chồng. Chỉ mong làm sao giải quyết cho xong. Nhưng lúc đó, tôi đã hiểu rằng gã sẽ đeo đẳng mình suốt đời. Đặc biệt sau khi đã chuyển tới Kikuno, tôi cảm giác mình không thiết sống nữa.”
“Gã chỉ gọi điện thôi à? Có đòi gặp trực tiếp không?”
Trước câu hỏi của Yukawa, bà đắn đo một chút rồi đáp:
“… Có một lần. Gã đòi hỏi một thứ không phải tiền.”
“M ộ t th ứ không ph ả i ti ề n? ” Dường như Yukawa đã đoán ra. “Tôi hiểu rồi. Tôi sẽ không hỏi chi tiết về chuyện đó.”
“Cảm ơn anh.” Bà Rumi nói.
Lần đó là trước khi Hasunuma chuyển về Kikuno. Gã gọi điện, nói là muốn gặp bà trực tiếp nên cả hai đã hẹn ở một quán cà phê.
“Dù sao chúng ta cũng là đồng phạm, nên thân thiết hơn mới phải.” Cả giọng nói lẫn ánh mắt đang liếm láp thân hình bà Rumi đều thật nhớp nháp. Rồi gã tiếp, “Chị không định từ chối đấy chứ?”
Khoảng 1 tiếng sau, trong một căn phòng khách sạn rẻ tiền, bà Rumi chỉ còn biết phó mặc mình cho gã đàn ông đồi bại nhất trần đời. Bà cố gắng không nghĩ ngợi gì, chờ đợi thời khắc chẳng khác nào địa ngục đó trôi qua.
Xong việc, dù đã vùng chạy khỏi đó, những lời gã nói “Có tuổi nhưng cũng không tệ” vẫn văng vẳng mãi bên tai bà. Một lần nữa, bà thực sự đã nghĩ đến cái chết.
“Đúng như lúc nãy anh nói, trong khi tôi đang tuyệt vọng, chồng tôi lại mang về một câu chuyện chẳng khác nào sét đánh ngang tai.
Nghe kế hoạch của giám đốc Tojima, tôi dựng cả tóc gáy. Nếu Hasunuma nói ra sự thật, tôi coi như chấm hết. Không chỉ tôi mà cả ông ấy nữa. Thấy tôi có biểu hiện lạ, ông ấy đã gặng hỏi mãi. Tôi cũng đắn đo rất nhiều, nhưng cuối cùng đã thú nhận tất cả vì không thể giấu thêm được nữa.”