← Quay lại trang sách

Chương 47

Niikura lướt hết cả tờ báo mà vẫn không tìm thấy bài mình muốn. Vụ án xảy ra tại một thị trấn nhỏ có lẽ đã nhanh chóng bị xóa sổ khỏi tâm trí nhiều người. Có thời điểm “kẻ tình nghi giết người” đã là một từ khóa làm mưa làm gió trên mạng, nhưng người đời thật nhanh chán.

May thật, Niikura Naoki nghĩ bụng. Ông mong đừng ai bận tâm về vụ việc này nữa. Một nhạc sĩ hết thời ôm mối hận kẻ ra tay sát hại học trò cưng nên đã lỡ tay ngộ sát, để mọi việc kết thúc như thế cũng hay.

Ông gấp gọn gàng tờ báo vừa đọc xong, đặt xuống sàn. Trại tạm giam có cả báo đọc miễn phí thế này thật tốt.

Ngồi dựa vào tường, ông đưa tay nhấc chiếc máy nghe nhạc đang đặt bên cạnh lên. Bà Rumi đã mang nó vào cho ông. Ông đeo tai nghe, bật máy rồi nhìn ra cửa. Tấm kính mờ chắn ngang tầm mắt.

May sao trong căn phòng rộng 4 chiếu rưỡi chỉ có một mình ông. Ông đã chuẩn bị tinh thần rằng sẽ phải ăn ngủ cùng phòng với những tên tội phạm khác, nên được thế này thật nhẹ nhõm làm sao.

Một ca khúc quen thuộc rót vào tai ông. “I will always love you”.

Vốn thuộc thể loại nhạc đồng quê nhưng sau khi được chọn làm bài hát chủ đề của phim V ệ sĩ và được Whitney Houston trình bày, bài hát này đã trở thành một bản hit tầm cỡ thế giới.

Có điều, giọng hát đang vang bên tai ông là của bà Rumi. Bản này được thu âm khi bà mới chừng đôi mươi.

Giọng ca đẹp, trong vắt ngân nga. Saori là một thiên tài, nhưng Rumi cũng không kém cạnh. Không thể giúp tài năng của bà thăng hoa là vì ông không đủ năng lực, tới bây giờ Niikura vẫn nghĩ thế.

Ông nhắm mắt, cố nhớ lại khoảng thời gian cả hai cùng nỗ lực theo đuổi con đường âm nhạc. Nhưng tất cả ký ức dội về đều là khoảnh khắc đó. Khoảnh khắc ông được nghe sự thật về cái chết của Saori.

Nghe bà Rumi thổn thức trong nước mắt, một cảm giác thật khó diễn tả choán lấy ông. Cảm giác hệt như có một Niikura nữa đang đứng từ xa quan sát cảnh một người chồng vô lo vô nghĩ chẳng hề hay biết gì đang nghe vợ mình thú nhận một sự thật kinh hoàng.

Chẳng khác nào hội chứng rối loạn giải thể nhân cách.

Sau này bình tĩnh nghĩ lại thì có lẽ lúc đó trạng thái tinh thần của ông chưa sẵn sàng để tiếp nhận cú sốc đó.

Câu chuyện bà Rumi kể thật khó tin, khó chấp nhận đối với ông.

Trong lúc nghe chuyện, đã mấy lần mắt ông hoa lên. Có lúc ông còn nghĩ, hay bà ấy định dọa mình. Nhưng nhìn bà vừa kể vừa nức nở tới mức buồn nôn, ông biết bà không thể nào diễn giỏi đến thế được.

Nghe hết mọi chuyện, ông không thể nói gì. Chỉ có cảm giác hệt như thế giới vừa đảo lộn, và mình thì rơi vào bóng tối sâu thẳm.

“Tôi xin lỗi! Tôi xin lỗi!” Bà Rumi yếu ớt lặp đi lặp lại trong nước mắt. Hình như có một Niikura khác nữa đang đứng đó, nhìn một Niikura đang đứng sững sờ.

“Sao mình lại làm vậy…”

Cuối cùng, ông cũng thốt ra được một câu, nhưng lại là câu hỏi cực kỳ ngớ ngẩn. Tại sao ư? Chẳng phải bà Rumi đã ra sức giải thích rồi đó sao. Bà làm vậy để ngăn Saori không từ bỏ con đường ca hát.

Sao bà phải làm thế? Vì giúp Saori thành ca sĩ nổi tiếng thế giới là tâm nguyện, là lẽ sống của họ… không, của người chồng mà bà hết mực yêu thương.

“Mình ơi.”

Bà Rumi ngẩng mặt lên. Mắt bà đỏ vằn, sưng húp, nước mắt ướt đẫm gò má.

“Tôi phải làm gì bây giờ? Hay là đầu thú?”

Ông nghĩ chắc phải vậy, nhưng không thể nói ra được. Bà Rumi sẽ bị bắt vì tội giết người. Ông không thể chấp nhận được chuyện đó. Hung thủ không phải là Hasunuma Kanichi sao? Tất cả mọi người đều cho rằng gã là hung thủ. Gã là hung thủ nhưng lại không bị trừng trị, nên họ còn định ra tay trừng trị gã cơ mà?

Nghĩ đến đây, Niikura chợt nảy ra một ý.

Namiki Yutaro định dùng ni tơ lỏng để ép Hasunuma nói ra sự thật. Ông chỉ cần ngăn anh ta lại và tự tay giết gã là được. Nếu mọi chuyện không diễn ra đúng theo kế hoạch, Namiki và những người khác hẳn là sẽ ngạc nhiên. Nhưng ông chỉ cần nói ông muốn tự tay giết gã bằng mọi giá thì chắc họ sẽ hiểu.

Vả lại nếu như Hasunuma không chết, không khuất phục trước sự uy hiếp của Namiki và không nói ra sự thật, gã sẽ tiếp tục uy hiếp bà Rumi. Dù sao đi nữa, đây cũng là vấn đề cần giải quyết triệt để.

Ông nghĩ, nếu chẳng may cảnh sát phát giác ra hành vi phạm tội của ông thì ông đành chấp nhận. Bị bắt vì việc này cũng không sao.

Dư luận hẳn sẽ đồng tình với ông. Nhưng ông phải che giấu bằng mọi cách việc bà Rumi đã lỡ tay khiến Saori chết.

Giọng hát của bà Rumi vẫn vang bên tai ông. “I will always love you”, tôi sẽ mãi yêu người. Đó cũng là điều ông Niikura muốn nói với vợ mình.

Dù có chuyện gì xảy ra cũng phải bảo vệ bà Rumi, ông đã quyết tâm như vậy.

©Facebook Group: We Love Ebook