Chương 48
“Kế hoạch giám đốc Tojima tiết lộ cho chồng tôi là một kế hoạch phức tạp. Trong đó, mỗi người chỉ tham gia vào một phần nhỏ. Tuy nhiên, người trực tiếp tra khảo Hasunuma khi gã bị giam trong phòng kín chỉ có một mình anh Namiki. Vì vậy, chồng tôi đã cố gắng nghĩ cách để mình có thể thay Namiki làm chuyện đó.” Kể đến đây, bà Rumi nhận ra tách trà của Yukawa đã cạn. “Anh dùng thêm trà chứ?”
Sau khi hạ quyết tâm và tâm trạng dễ chịu hơn bà cũng hỏi được câu này.
“Cảm ơn bác, nhưng không cần đâu.” Yukawa xua tay. “Bác cứ kể tiếp đi.”
“Vâng.” Bà Rumi nói, bà ngồi thẳng lưng lại.
“Và cách ông ấy nghĩ ra chính là cách ban nãy giáo sư đã nói. Nếu có một vị khách đến ăn trưa ở Namikiya đột ngột bị đau bụng, đòi đưa đi bệnh viện, chắc chắn anh Namiki không thể bỏ mặc.”
“Vậy nên người có tên Yamada mới xuất hiện.” Mắt Yukawa sáng lên. “Người đó là ai vậy?”
“Thật ra…” Bà Rumi nói. “Tôi cũng không biết tên thật của người đó đâu.”
“Sao ạ?” Sau cặp kính, đôi mắt Yukawa trợn tròn.
“Tôi nhờ dịch vụ thuê người thân.”
“Dịch vụ gì cơ?” Yukawa nhíu mày.
“Giờ có nhiều công ty cho thuê người thân lắm. Nói nôm na là cho người tới đóng giả làm người thân theo yêu cầu của khách hàng.
Chẳng hạn, vì do gì đó mà anh không thể giới thiệu bố mẹ đẻ với người yêu thì sẽ có hai diễn viên vào vai bố mẹ anh cùng anh đi gặp cô ấy và diễn cảnh một cặp vợ chồng hòa thuận.”
“Có cả dịch vụ kiểu đó sao… Bất ngờ thật.”
“Không chỉ người thân đâu. Có thể thuê cả người giả làm cấp trên đến xin lỗi đối tác, hoặc thuê người hâm mộ đến xếp hàng trong buổi ký tặng sách. Nhiều lắm.”
“Vậy Cô Yamada đó cũng là diễn viên của công ty kinh doanh dịch vụ đó à?”
“Vâng. Chúng tôi đã giả vờ đây là cuộc kiểm tra khả năng xử lý tình huống của các cửa hàng trong hiệp hội khu phố.”
“Ra vậy. Ý tưởng hay thật.”
“Kế hoạch suôn sẻ hơn dự kiến. Khi chồng tôi tới đó, Hasunuma vẫn đang ngủ. Việc ông ấy gõ cửa, gọi gã dậy đương nhiên đều là nói dối. Ông ấy chỉ lẳng lặng xả ni tơ lỏng vào phòng. Nghe nói loại ni tơ lỏng này rất khủng khiếp. Bên trong im lặng như tờ, không có lấy một tiếng thở hay một tiếng động gì. Xả hết bình, ông ấy mở cửa, xem xét bên trong thì tim gã đã ngừng đập từ đời nào.”
“Bị xả ni tơ lỏng lúc đang ngủ thì tỉnh làm sao được.”
Bà Rumi hít một hơi thật sâu. Trông bà nhẹ nhõm hắn.
“Đó là tất cả những gì tôi biết. Xin lỗi, tôi nói lan man quá, không thấy ý chính đâu cả.”
“Dạ không, bác kể dễ hiểu lắm.”
“Ở đồn cảnh sát,” bà Rumi nói, “nếu tôi kể được trôi chảy hơn thì tốt quá. Chẳng hạn như chồng tôi đã nghĩ cho tôi đến mức nào…”
Gương mặt Yukawa phủ bóng mây đen.
“Bác định tự thú sao?”
“Không phải anh đến đây để khuyên tôi làm vậy ư?”
“Không ạ.” Yukawa lập tức lắc đầu. Giọng anh đanh lại. “Tôi không phải cảnh sát nên không có quyền lấy lời khai. Như lúc đầu đã nói, tôi sẽ không nói chuyện gì gây bất lợi cho hai bác. Tôi cũng nói bác có thể lựa chọn, chứ không nhất thiết phải làm theo một cách nào đó cả.”
“Anh sẽ không kể chuyện nãy giờ tôi nói với cảnh sát ư…?”
“Tôi sẽ không kể chuyện này với cảnh sát. Và tôi đồ rằng chừng nào tôi chưa kể, chừng đó họ sẽ khó mà lần ra sự thật. Tuy nghe hơi tự phụ nhưng chắc là không sai đâu.”
“Tức là anh sẽ giữ im lặng giùm tôi?” Bà Rumi cắn môi.
“Chứng kiến những người thân thiết với mình lần lượt bị bỏ tù, ngay cả với tôi cũng là điều chẳng dễ chịu gì. Vả lại, dù giữ nguyên tình hình hiện tại thì tội gây thương tích dẫn tới tử vong cũng đủ khiến ông Niikura phải ngồi tù hơn 3 năm rồi. Tôi nghĩ đó là mức án phù hợp vì nạn nhân là một kẻ như Hasunuma.”
“Vả lại,” ánh mắt Yukawa tiếp tục nhìn đi chỗ khác. “Tôi cũng từng gặp một chuyện đau lòng trong một tình huống giống thế này.
Một anh bạn của tôi đã nhận hết tội lỗi về mình để bảo vệ người phụ nữ anh ấy yêu. Nhưng khi biết sự thật, chị ấy đã không thể thoát khỏi tòa án lương tâm, khiến bao công sức của anh ấy tan thành bọt nước. Vì vậy, tôi thực lòng không muốn lặp lại chuyện tương tự lần nào nữa.”
Vẻ mặt Yukawa đầy trầm tư. Nói xong, anh nở nụ cười như để mỉa mai chính mình, lắc lắc đầu.
“Hẳn bác sẽ thắc mắc vậy tôi đến đây làm gì nhỉ? Nếu không phải để khuyên bác đầu thú, tôi đâu cần mất công xác nhận sự thật làm gì, phải không? Cứ giữ bí mật này cho mình là được. Có điều, tôi nghĩ nếu chỉ mình tôi nhận ra một việc cực kỳ quan trọng mà chính bác cũng không biết, thì tôi cần phải nói với bác.”
Không hiểu nhà vật lý học muốn nói gì, bà Rumi nhíu mày, đầu nghiêng nghiêng. “Ý anh là sao?”
“Trước khi nói chuyện đó, tôi muốn hỏi một câu đã.” Yukawa nói.
“Lúc nãy bác có nhắc đến chiếc kẹp tóc của Saori. Hình cánh bướm màu vàng phải không nhỉ…?”
“Chiếc kẹp tóc?”
“Vâng. Chiếc kẹp tóc rơi xuống chỗ Saori ngã. Bác còn giữ chứ?”
“Vâng. Tôi vẫn giữ…”
“Phiền bác cho tôi xem một chút được không?”
“Xem chiếc kẹp tóc ư?”
“Vâng.” Yukawa đáp.
Tuy không hiểu để làm gì, bà Rumi vẫn bảo Yukawa chờ chút rồi đứng dậy.
Bà vào phòng ngủ, đi về phía tủ đồ. Bà mở ngăn kéo dưới cùng,
lấy ra một chiếc hộp nhỏ vùi sâu trong góc. Chiếc hộp 3 năm nay chưa một lần được mở ra. Tuy không biết nên làm gì với nó nhưng bà chưa từng nghĩ đến việc vứt đi.
Bà cầm chiếc hộp trở lại phòng khách. “Nó đây.” Lúc bà nói vậy và đưa nó cho Yukawa, bà hơi giật mình khi thấy anh đang đeo găng tay trắng.
“Cho phép tôi xem một chút.” Yukawa mở nắp hộp, lấy chiếc kẹp tóc bên trong ra. Màu vàng lấp lánh vẫn không khác gì 3 năm trước.
Sau khi quan sát chiếc kẹp tóc thật kỹ càng, Yukawa bỏ lại nó vào trong hộp, đóng nắp lại. Anh tháo găng tay, nhìn bà Rumi vẻ hài lòng:
“Quả đúng như tôi nghĩ.”
“Đúng gì cơ?”
“Tất cả những gì bác kể cho tôi đều là thật. Không lời nào là dối.”
“Vâng, tôi không hề nói dối.”
“Nhưng không phải tất cả những việc bác nghĩ là sự thật thì đều là sự thật. Chưa biết chuyện đó, bác không nên đưa ra lựa chọn vội vàng.” Yukawa đặt đôi găng tay vừa tháo ra lên bàn, chỉnh lại cặp mắt kính không viền rồi chăm chú nhìn bà Rumi. “Tôi sẽ cho bác biết sự thật. Sự thật mà tôi suy đoán.”