- 7 -
NGỒI TRONG QUÁN THANH THUỶ, TUẤN TỬ THẦN UỐNG một mình hết cả chai Hennesy loại nhỏ. Buổi nó chuyện của Đăng Điền hôm trước đã làm hắn điên ruột. Không điên ruột vì những giải pháp cứng rắn gần đây của giám đốc Vũ Nguyên đã khiến cho công cuộc làm ăn nơi hắn có chiều chững lại, chững lại mặc mẹ, hắn đâu chỉ có trông mong vào ba cái tiêu thụ mủ ăn cắp chết dẫm ấy. Cũng không điên ruột khi hắn dần dần lờ mờ nhận ra rằng, đối thủ kỳ này của hắn quả là một tay quả thật không vừa. Tất cả những trò mềm rồi lại rắn, rắn rồi lại mềm hắn đem ra thi thố đều truội đi hết cả. Lần thứ nhất là lá thư với cây kèn, không ăn thua, nửa tháng sau bản quy chế mới vẫn được ban hành. Lần thứ hai là một tệp tiền năm ngàn đo la xanh biếc được bọn đàn em khéo léo gà vào một món quà tặng nhân ngày giám đốc mới chính thức nhậm chức, không ăn thua, ba giờ đồng hồ sau, món tiền ấy đã được trả về chủ cũ, cũng khéo léo như lúc nó được gửi đi. Lần thứ ba là một lời mời ra nhà hàng máy lạnh mãi tận khu du lịch ngoài thị xã, tất nhiên vẫn là bọn đàn em chủ trì mà hắn chưa có ý ra mặt. Đối tác nhận lời, ăn uống thoải mái, chuyện trò rôm rả song đến cái khoản mời lên phòng riềng nghỉ ngơi cho một bé thơm nức mùi sầu riêng chăm sóc thì lại kiên quyết bị chối từ, cũng không ăn thua nốt. Mềm đến vậy là mềm quá cỡ, mềm đến mất cả tư thế rồi, có lẽ cách ứng xử tốt nhất với thằng cha có phong dáng thư sinh này chỉ còn là chơi rắn, thật rắn.
Nhưng cái đó để sau, trong tầm tay, làm lúc nào thì làm, kể cả máu lên, có thể mầm ngay bây giờ! Điều khiến cho hắn thực sự điên ruột ấy là cái tin Hà Thương đã chính thức có nhân tình! Thế thì đểu thật! Thà nó nhân tình nhân ngãi với ai còn đỡ tức chứ nhân tình nhân ngãi với một thằng cha đã có vợ con đùm đề kiểu ấy mà lại là một thằng giám đốc xôi thịt nữa thì giảm giá quá! Hăn không muốn cái giá của thần tượng hắn bị giảm, vì như vậy, cuộc đeo đuổi gian nan để có được nàng này còn có nghĩa mẹ gì nữa!
- Cho chai nữa đây, bà chủ! – Hăn gọi, giọng đã nhão nhợt.
Từ trong quầy, cô chủ quán Thanh Thuỷ bước ra, bộ đồ lụa xanh may khéo khiến cho vóc dáng cô đã lẳn tròn lại càng tròn lẳn, căng nhức. Cô ngồi xuống trước mặt hắn, giọng thật nhẹ:
- Thôi, đừng uống nữa, Tuấn!
- Không uống nữa thì làm gì?... Làm tình với nhà chị chắc?
- Đừng nói bậy nào! – Giọng có vẻ bề trên – Tôi hỏi thật nhen! Có phải chỉ vì cái số 60 tấn mủ và mấy chục tấn phân bị mất trắng không?
- Trắng đen gì? – Tuấn trợn mắt – Nhà chị biết gì vào đấy mà hỏi?
- Vì không chỉ Tuấn mà ngay cả tôi, dạo này làm ăn cũng khó quá! Gỗ không ra khỏi rừng nổi, đành ngồi nhà bán quán kiếm ba đồng ba cắc vậy.
- Thương quá nhỉ? – Tuấn ợ một tiếng rõ to như muốn tuồn cả ruột gan ra ngoài.
- Nghĩ cũng kẹt cậu ạ! Trước đây còn thuê được cánh cạo mủ làm cửu vạn tuồn gỗ ra mặt đường cho mình, bây giờ hỏi đứa nào đứa ấy lắc đầu quầy quậy. Mà có kiếm được ít khúc đi chăng nữa thì cũng bị cánh bảo vệ của nông trường kết hợp với cánh lâm nghiệp chặn bắt hết cả. Trước đây nếu chỉ có cánh lâm nghiệp không thôi thì… mấy trăm bạc, chai rượu ngoại là xong.
- Chị kể khổ với tôi đấy à? Cho xin chai nữa!
- Hết rồi!
- Vậy tôi đi quán khác. Mấy giờ?
- Hơn một giờ đêm rồi. Chả có ma nào bán nữa đâu. Tuấn về đi!
- Không về. Một… một giờ à? – Con mắt đỏ lọc của hắn chợt bắn ra một tia lửa nhỏ - Tốt! Tôi đi đây!
- Đi đâu?
- Hỏi thật nhé – Chị đã có lần nào bị nẫng tay trên bao giờ chưa?
- Nẫng gì cơ?
- Nẫng… tình! Mà thôi hỏi nhà chị cũng bằng… thừa! Trong bộ ngực khổng lồ kia có trái tim chó đâu mà hỏi. Tiền! – móc túi ra một tờ đô – Thiếu, chả sau, thừa, của chị. Đi đây! Một giờ… Giờ này là giờ hắn thường ra lô… Tốt!
- Cậu Tuấn! – Thanh Thuỷ thoáng chột dạ - Cậu nói ai ra lô? Không phải anh Nguyên giám đốc chớ?
- Giám đốc nào? Thằng này là không có giám đốc giám đeo nào hết! Mà bà chị sao? Cũng phải lòng hắn rồi hả? Cũng mê tiền tài danh vọng của hắn rồi hả? Mẹ chị! Mẹ cả cái lũ đàn bà! Giết… giết tất! – Loạng choạng đi ra…
- Đừng… Đừng Tuấn!
Tuấn đã ra mở khoá xe máy phóng ào đi trong đêm, vệt đèn pha như vệt máu chém vào bóng tối dày đặc. Thanh Thuỷ bồn chồn đi qua đi lại, những ngón tay trắng hồng cứ xoắn vặn vào nhau…
Nhưng hắn không phóng xe ra lô. Bằng những dày dạn cuộc đời, hắn chả dại gì trực tiếp ló mặt ra lô lúc này. Hắn phóng đến nhà một thằng đàn em, cũng là dân tự do vào loại tin cậy nhất. Chính thằng đàn em này đã bẻ nát cây kèn của Vũ Nguyên để thực hiện đòn cảnh cáo phủ đầu theo chỉ lệnh của hắn và cũng chính gã đàn em ấy lại là người mất nặng nhất trong vụ mủ vừa qua, đâu những mười tấn và cuốn theo luôn cả chiếc xe máy mới tậu được.
- Nhục vậy mà vẫn còn ôm đít vợ ngủ được hả mày? – Tuấn hỏi, cho cả hai đế giày lên mặt bàn.
- Thằng em đâu có dám động cựa gì khi chưa có nhời của ông anh – Gã vừa xúc miệng òng ọc vừa càu nhàu.
- Thì bữa nay tao đến là có nhời đây! Cảnh cáo phát nữa. Cảnh cáo ngay giữa lô.
- Bao giờ?
- Ngay bây giờ. Cái giờ thuận tiện nhất khi dạo này nghe bảo đêm nào hắn cũng bày trò một mình đi kiểm tra xuống tới tận các đội. Đêm qua là đội 1, đêm nay chắc đội 2, đội của lão Tụ.
- Đội nào cũng chơi! Cứ để đó cho em. Thằng này tới số rồi đây.
- Nhưng nhớ là chỉ cảnh cáo. Cấm không được gây án mạng!
- Ông anh yên tâm đi! Mấy ngón đòn ngầm của thằng em làm theo lệnh của ông anh hồi ở trong trại ở Thanh Hoá, ông anh quên rồi à?
- Còn nữa! Sau đó đến gặp thằng Phần, bảo nó ngay sáng mai kéo mấy đứa thứ dữ lên thẳng văn phòng tay giám đốc mà đòi lại mấy chục tấn phân. Đêm nay chơi, sáng mai chơi, chơi tới luôn, xem nó có chịu nổi không? Tao đi đây!
Nói xong hắn lại ra xe, chiếc xe máy vào loại sang và đẹp nhất thị trấn không đưa hắn trở về nhà mà bon thẳng xuống khu lán của Hà Thương. Hắn nhìn đồng hồ: Hai giờ! Giờ này em còn đang ngủ để lát nữa là lại trở dậy bắt đầu cho một ngày lao động ê ẩm và vô bổ. Cách lán chừng vài trăm thước, để không gây tiếng ồn, hắn tắt máy, dắt xe vào một bụi cỏ rậm ướt đẫm sương, đặt nằm xuống rồi nhẹ chân đi tiếp. Đang đi, chợt bước chân hắn chậm lại. Hình như đâu đây đang vang lên tiếng người, tiếng đàn bà trộn lẫn tiếng đàn ông. Tiếng đàn bà rên rỉ, tiếng đàn ông thở hồng hộc. Rồi có lúc cả hai tiếng trộn nhào vào nhau, không phân biệt nổi đâu là tiếng đàn ông đâu là tiếng đàn bà nữa. Không muốn nhìn lâu vào hai cái vật thể trắng nhờ nhờ như hai con trăn đất đang cuộn tròn vào nhau, soàn soạt, hắn dè dé chân định đi vòng sang ngả khác thì bất thần cái bóng đàn ông đã đứng dậy, kéo lại quần, vẫn thở như hen trong khi cái bóng đàn bà thấp loằn choằn đã kịp chạy vụt vào trong lán. Bóng đàn ông chưa đi ngay, còn nán lại xoè lửa đốt thuốc, ánh lửa phực lên soi rõ khuôn mặt Đăng Điền đang lấm tấm những giọt mồ hôi thoả mãn. Hắn bước thẳng đến.
- Xong rồi à?
- Ai đấy? – Điền giật nẩy người – A… Cậu đấy à? Cậu cũng…
- Có cho nó cái gì không?
- Ai? – Cái con đàn bà mà ông vừa rúc đầu vào nó.
- Cho gì?
- Biết ngay mà – Một tiếng cười nhạt – Lại chơi quỵt – Có tiếng đội trưởng mà đã cho mình cái quyền chơi quỵt. Mai mốt làm to hơn, bắt gái bo lại cho mình chắc? Ít nhất cũng phải trả cho người ta cân đường, hộp sữa hay mấy lon gạo bằng tiền chứ. Của đâu như của giữa rừng mà sẵn vậy?
- Cái cậu này chỉ được cái ăn nói… Đây có phải đi chơi đĩ đâu!
- Nhưng ông đang biến họ thành đĩ cả đấy, một thứ đĩ quá sức rẻ mạt, một thứ đĩ không có thù lao.
- Ơ hay…
- Thì tôi cũng nói vậy. Ở đời không ai cho không ai cái gì bao giờ, ngoài những kẻ chỉ thích sướng mà không chịu mất. Ông về mà rửa ráy đi…
Lán nhỏ phập phồng. Hắn biết chắc Hà Thương đang chỉ ở trong đó một mình. Cô thợ cạo cùng lán cách đây ba ngày đã phải chở đi bệnh viện tỉnh vì căn bệnh vẹo cột sống không đi lại được. Vẹo cột sống, mắt vẩy sừng, tóc rụng, khớp, tiêu hoá, mất máu… đất rừng quanh năm ẩm ướt, thiếu nắng, thiếu đàn ông, thân gái cao su còn sinh ra những loại bệnh tật quái quỷ gì nữa? Lòng hắn chợt se lại, một điều mà chính hắn cũng ít khi bắt gặp ở trong con người bất cần đời như hắn. Hắn nâng cánh liếp lách nhẹ người vào. Hơi đàn bà ấm sực có pha trộn một chút dầu nóng phả vào mặt làm hắn lặng đi giây lát. Chút cảm giác hồi hộp nhen lên như ngày này khi còn khoác áo trận với tư cách là một người lính đặc công tình nguyện nửa đêm lẻn vào thum diệt mấy thằng chỉ huy Pôn Pốt ác ôn cũng nôn nao hồi hộp như thế này. Không cần bật đèn, hắn cũng biết cô đang nằm ở góc nào trong bóng tối. Biết bao đêm hắn đã im lìm đứng ngoài nhìn qua kẽ liếp vào giường cô, vào chỗ cô kê gối ngồi viết hay đọc mà không dám vào. Tại chỗ đó, gần nơi cửa sổ còn có chằng buộc dây thép, cô khẽ cựa mình rồi lại thở đều đều, hình như có rên lên một tiếng nho nhỏ…
Chao ôi, giấc ngủ của người đàn bà cạo mủ, giấc ngủ của em sao quá nhọc nhằn? Tiếng rên con gái trong đêm khiến đôi chân hắn không nhếch thêm được một bước nào nữa! Hơi rượu trong người đã vợi nhẹ. Lúc thoạt quyết định đến đây, trong cái đầu phừng phừng của hắn đã cháy lên một ngọn lửa quyết liệt, man dại rằng tất cả phải hỏi cho ra lẽ, nếu cần sẽ chơi thô bạo, sẽ chiếm đoạt, sẽ lôi cô vào rừng, thậm chí xốc cô lên xe đưa cô đến nơi chỉ có hai người rồi… Vậy mà lúc này đây, chỉ đứng cách cái hình hài, cái hơi hướng nồng nàn quá đỗi thân thương kia có nửa thước, nỗi khao khát đến mê mụ, đến rồ dại bấy lâu của hắn lại bỗng tan biến đi. Hắn biết, biết rất rõ nữa là khác rằng, sau lần chăn mỏng rách đắp hờ kia là một tấm thân mảnh khảnh nhưng mềm mại không bốc lửa nhưng ấm nóng, là những đường cong nhức nhối, là bộ ngực phập phồng, là đôi môi hé mở, rạo rực, là… là tất cả mà nếu chỉ một lần được áp mặt vào đó thôi là hắn có thể đánh đổi hết thảy kể cả cuộc đời. Vậy mà lần nữa, hắn lại không dám. Gần ba mươi tuổi đời, giầu có, ga lăng, có một vẻ đẹp đàn ông bụi bặm, phong trần, đàn bà con gái các loại đã qua tay phải tính tới số hàng trăm, trong đó ít nhất không dưới mười người sẵn sàng quỳ xuống để được hưởng tình yêu của hắn nhưng chưa bao giờ hắn thấy tình cảm của mình lại rối nhằng, nhút nhát như thế này. Chả lẽ hắn lại yêu? Yêu xót xa đến tận đáy ruột, điều mà đã từ lâu rồi hắn nghĩ rằng mình sẽ không bao giờ còn có được nữa…
Cô lại trở mình. Và hình như lại khẽ rên… Lại trở mình… Mùi da thịt đàn bà thơm nồng, ngầy ngậy, không một chút nước hoa, chẳng một chút son phấn cứ phảng phất bay ra, quẩn quay vướng víu lấy đầu óc hắn. Hắn bất giác run người lên, nhích thêm nửa bước chân rồi lại dừng… Trong khoảnh khắc vừa thần thánh, vừa đục ngầu, vừa thanh tao vừa dữ dằn ấy, hắn chợt nghĩ đến một mái ấm gia đình, nghèo nàn, dột nát, gió thổi tứ bề kiểu như thế này cũng được nhưng sớm tối đi về có em, được nhìn thấy em, được chăm cho giấc ngủ của em không nửa chừng đứt quãng…
Chìm thêm người một chút nữa vào bóng tối, thế rồi, thay vì sẽ làm một cái gì đó như là ngâu nghiến, như là bầm dập thì hắn lại chỉ nhẹ nhàng cúi xuống kéo tấm mền bị tuột phủ lên ngực cô, đặt khẽ một cái hôn giá lạnh vào vầng trán thanh thoát, âm ấm đó rồi rút một tệp tiền loại năm mươi ngàn nhét hờ xuống dưới gối và lại lặng lẽ lách cửa đi ra…
Trưa hôm sau, gần như trong cùng một lúc, hắn nhận được liền ba thông tin không mấy vui vẻ.
Thông tin thứ nhất là của gã đàn em mất mủ. Gã xuất hiện với cú lắc đầu rất ư là ngán ngẩm: “Không ăn thua rồi ông anh ơi! Đêm qua lúc khoảng hai giờ sáng, lão giám đốc có đi kiểm tra các lô thật nhưng mới vừa xông ra chặn đầu xe hắn lại thì hắn đã chặn mình trước. Hắn quay ngang xe làm rào chắn cái rẹt rồi rọi thẳng đèn pin vào mặt từng đứa bảo: Làm thằng đàn ông nửa đêm đi rình đánh lén là hèn! Có giỏi thì ra hẳn chỗ đèn sáng kia chơi tay bo từng người một, nếu thua sẽ trả lại mủ, còn nếu được, các chú tốt nhất là từ nay bỏ cái thói thảo khấu cò con ấy đi! Đấy, ông anh coi, bị chặn lại giữa đường như thế mà thằng cha chẳng có chút lúng túng nào lại còn ung dung thách đấu và xem chừng cái bộ vó của chả có vẻ là dân đánh đấm chuyên nghiệp lắm nên…” Hắn phun phèo miếng nước bọt xuống đất vẻ khinh bỉ: “Vậy các chú đành chịu cúp đuôi chạy về như chó à?” “Đâu có!” – Thằng đàn em cãi – chơi chứ. Chính em cũng chơi, thua được cũng chơi, uất cái đầu quá xá rồi nhưng… Chính lúc đó thằng Tụ và lão Thuần đội trưởng bảo vệ ở đâu phóng xe xộc đến súng hườm hườm trong tay, thế là đành thôi. Mà quái lạ! Cái thằng Tụ ăn tục nói phét này vốn xưa nay có coi đám giám đốc ra cái giống gì đâu, kể cả lão giám đốc mặt hoa da phấn này, có khi còn ngấm ngầm cho ăn đòn trở lại nữa mà nay không hiểu sao trung thành thế? Có khi lão đã thu phục được hết nhân tâm về phía lão rồi”. “Câm mồm!” Một tiếng quát rộng xuống.
Thông tin thứ hai là của thằng đàn em bị tịch thu phân tên Phần. Gã này không làm cú lắc đầu sái cổ mà lại làm cú vặn tay răng rắc “Tay giám đốc này lỳ lắm đại ca ơi! Phải như những tay trước, chỉ doạ nạt, nắn gân mấy nhát là có thể thoả sức mắng chửi, đuổi đánh quanh phòng. Nhưng tay này chỉ ngồi ỳ, thậm chí không cả thèm nhìn lên nửa con mắt nữa! Cắm phậm con dao thái xuống giữa bàn, em hỏi: thằng nào là giám đốc? Hắn hỏi lại: Cậu bao nhiêu tuổi, văn hoá lớp mấy. Em quát: có khôn hồn trả ngay mấy tấn phân hoá học không thì thịt xương lộn xộn ngay bây giờ. Hắn hỏi: Phân nào, phân của nhà cậu bỏ tiền ra mua hay của nông trường? Em bảo: Của nông trường cũng là của bỏ tiền ra mua. Hắn bảo: đó là của ăn cắp, cậu mua đồ ăn cắp cũng được coi như là ăn cắp, ăn cắp có chủ mưu, vậy thì đi gặp cái đám ăn cắp đấy mà đòi lại, nhân thể giúp tôi nhận mặt chúng luôn! Biết thằng này giở giọng cùn, em không nói nữa, rút luôn con dao Thái lên… hắn vẫn ngồi. Em chém dứ, hắn không chuyển. Em chém thật. Hắn hơi né người. Lưỡi dao ăn sâu vào thành ghế. Em cầm cả cái ghế bổ thẳng vào đầu hắn. Đến lúc ấy hắn mới… đại ca ơi, thằng này có nghề, chiếc ghế chưa kịp chạm vào da đầu hắn thì toàn thân em đã bị nhấc bổng lên vì một cú lia ngang rất mạnh và cả hai chân rồi… Vừa lúc, thằng đội trưởng bảo vệ cù lần, cái thằng Thuần được gọi là Thuần gà công nghiệp ấy xách súng sộc vào. Gớm! Trông tay chân mặt mũi của hắn mới ghê chứ, cứ như là đội trưởng hình sự chiến lược, thật khác hẳn hồi trước đến nỗi cứ tưởng mình nhìn nhầm. Nghĩ rằng phen này thế là mất cả chì lẫn chài, không dè, đại ca biết không, hắn lại xua lão ra, nói: Bọn này tính dượt lại mấy động tác võ thật cho buổi hội thao toàn dân quân tuần sau đó mà không có gì đâu. Thế là…” “Cút má mày đi! Tao ngồi đây để nghe mày ca ngợi nó đó hả?” Lại một tiếng đập bàn cái rầm.
Và người đem thông tin thứ ba đến lại không phải ai khác lại là… Hà Thương. Đối với Tuấn, có lẽ đây mới là thông tin quan trọng và được nóng lòng chờ đợi nhất chứ không phải hai cái thông tin chó chết kia. Cô vừa đi lô về, vẫn còn nguyên bộ quần áo bảo hộ màu xanh lết phết những vệt mủ trên lần vải. Đang ngồi lầm lầm cạnh phin cà phê tự pha, nhác thấy cô Tuấn sững người không tin ở mắt mình. Đây là lần đầu tiên, cô đến căn nhà vườn xinh xắn và khá u tịch của hắn. Lúc ấy, đáng lẽ nhìn thẳng vào mắt cô, không hiểu sao hắn lại cứ đăm đăm nhìn vào một vết mủ phía trên ngực áo… Chao ôi! Có lẽ đối với hắn, một kẻ đã lang bạt trong đủ các ngóc ngách cuộc đời đã thấy không biết cơ man nào là các loại quần áo, cổ điển hay thời thượng, thôn nữ hay tân kì, kín đáo hay hở hang, dịu dàng hay rung giật… nhưng chỉ có cái mầu xanh bạc phếch được điểm một vết nhựa trắng nhẹ đang hiện diện trước mắt kia là đẹp nhất. Chỉ có cái vẻ dáng quá đỗi khiêm nhường hơi tội tình tần tảo kia mới làm tôn lên hết chiều tinh khiết, sâu xa bên trong con người cô.
- Anh Tuấn! Tôi đến để trả lại anh số tiền đêm qua – Cô nói và để xếp tiền trên bàn.
Tiếng nói vỡ toác bên tai. Đây mới đúng là cái bên trong! Hắn chua chát nghĩ và quay đi phía khác, tiếng nói thật mềm như không phải là tiếng nói cố hữu của hắn:
- Tôi biết điều này sẽ xảy ra nhưng tôi cũng không nghĩ rằng Hà Thương lại có thể cố chấp như thế! Chả lẽ là đồng loại mà giúp nhau chút xíu cũng không được ư?
- Tôi không thích, nửa đêm nửa hôm anh làm vậy nếu nhìn thấy, người ta sẽ nghĩ về tôi, về cả anh như thế nào?
- Tôi không cần biết người ta nghĩ thế nào cả. Họ còn tồi tệ hơn cô tưởng nhiều cơ – Hắn thoáng nhớ đến hai cái vật thể màu trắng quấn vào nhau đêm qua – Còn nêu chỉ vì thế mà khiến cô phật lòng thì… tôi xin lỗi!
Nói dứt, cũng giống như chiếc đồng hồ đắt giá hôm nào, hắn cầm ngay lấy tập tiền lạnh lùng xé nát quăng tràn qua nền nhà.
- Anh Tuấn làm cái gì thế? – Cô tái mặt – Sao anh lại có thể làm như thế được?
- Tôi sẽ còn làm như thế nếu như đêm hôm qua tôi chỉ là một thằng khốn nạn như cô nghĩ. Cảm ơn! Cảm ơn về một bài học mà lần đầu tiên tôi nhận được từ đàn bà, bài học của sự ngu ngốc khi trong tay mình không có gì cả lại dám muốn có tất cả với một kẻ đang tối mắt vì danh lợi của một thằng đàn ông không kém ngu ngốc khác. Cám ơn!
- Tiền của anh anh có quyền xé nhưng anh không có quyền nói về tôi, nói về người khác ác như vậy!
- Nói ác không thôi à? – Hắn tiến sát vào gần cô như muốn úp chụp – Tôi còn làm ác nữa kia. Đối với một người như cô nếu không làm ác thì không bao giờ có được. Cô nhớ lấy! Bây giờ về đi nếu không cái đó sẽ xảy ra ngay tại đây, ngay bây giờ!
Hà Thương nhìn thẳng vào mặt Tuấn một chút để hiểu con mắt màu xám chì kia không biết nói đùa, buông khẽ một tiếng thở dài rồi đi ra. Không nhìn theo, gã tử thần chỉ cười khô một tiếng, quăng vèo cả phin cả tách cà phê ra ngoài cửa sổ.