- 9 -
CUỐI CÙNG RỒI THÌ SAU NỬA THÁNG KHẮC KHOẢI TẬN cùng trong cảm giác bị bỏ rơi, anh cũng được gọi lên phòng xét hỏi. Bị bỏ rơi có nghĩa là ngày ngày mình tự ăn thịt mình, tự vò xé đến rớm máu tâm can mình.
Xong cảm giác đó qua rất nhanh, thậm chí còn biến thánh sự chán ngán, bả bơi cũng tận cùng khi từ phòng xét hỏi trở về. Một cái bàn lạnh. Một khuôn mặt lạnh. Như hỏi người xa lạ nào đó chứ không phải hỏi anh. Anh có biết tại sao anh phải vào đây không? Lắc đầu. Tên tội phạm nào khi bị tra tay và còng cũng đều biết lơ ngơ lắc đầu như vậy cả. Người ngồi đối diện cười nhạt. Lại lắc đầu. Vậy thì bắt đầu trả lời. Hỏi gì trả lời nấy, cấm quanh co dài dòng. Nào, họ tên? Quê quán? Dân tộc? Văn hoá? Tham gia cách mạng năm nào? Vào Đảng ở đâu? Ai giới thiệu? Tại sao lại chuyển sang làm kinh tế? Có bằng cấp gì chưa? Đã có bao nhiêu tiền án tiền sự? Đã bao lần vi phạm kỉ luật? Khi cần nhắn tin cho ai?... Và cuối cùng lại trở về cái giai điệu xám xịt ban đầu… Anh có biết tại sao anh lại phải vào đây không? Không! Tôi không biết! Không được ăn nói trống không như thế, nói gì cũng phải thưa gửi đàng hoàng, thưa cán bộ, rõ chưa? Vâng, thưa… cán bộ. Tôi quả thật không biết. Cười nhạt. Ngáp. Lại cười nhạt. Làm như cả cuộc đời hỏi cung buồn tẻ này chỉ là một hệ thống những cú cười nhạt với ngáp đến trẹo quai hàm. Tự dưng anh cũng muốn ngáp theo. Ngáp rõ to. Ngáp cho rộng hết cỡ miệng. Rồi ngủ. Ngủ luôn một lèo không tỉnh dậy nữa. Ai dè cuộc đối chất mong mỏi lâu nay lại buồn ngủ thế này! Buồn quá! Nói gì cũng phải thưa gửi? Rõ chưa… Cái giọng bề trên cha chú ấy được bay ra từ một khuôn mặt chỉ đáng tuổi con tuổi cháu. Thưa cán bộ! Chỉ cách đây nửa tháng thôi, khi ngồi trước một bộ trưởng, một phó thủ tướng, một bí thư tỉnh, một doanh nhân kếch xù nước ngoài, một… anh cũng chưa bao giờ phải khúm núm đến thế! Thưa cán bộ… thế thì anh đang là một gã tù chính hiệu rồi còn gì. Cái hi vọng mỏng manh cho rằng mình bị bắt nhầm, bị nghi oan, bị hãm hại, rằng như vậy cùng lắm chỉ vài ba ngày người ta lại thả ra thôi trong anh từ lúc vào đây bỗng chốc hoá tro than.
Và anh ngáp thật!
Một cái đập bàn:
- Anh không được vô lễ như thế trước mặt các nhà chức trách.
- Tôi… Tôi xin lỗi! – Miệng anh ngậm nhanh lại như vừa được kéo phác - mơ - tuya ngoại. Đêm qua tôi… tôi đau không ngủ được.
- Nói chung trước pháp luật, anh chưa có dấu hiệu gì là tỏ ra ăn năn, biết điều và sẵn sàng khai báo thành thực, thậm chí còn tỏ ra bất cần. Cho nên tốt nhất là anh trở lại phòng giam nghĩ ngợi cho chín, lần sau sẽ làm việc.
- Không… Xin cán bộ cứ hỏi, tôi sẽ trả lời hết – Anh nói và rùng mình chợt nghĩ đến căn phòng tối tăm và những đêm dài không ngủ.
- Hết giờ rồi. Chúng tôi còn nhiều việc khác phải làm chứ không chỉ cứ suốt đời ngồi đối diện với cái lì lợm khôn ngoan của bọn tội phạm kinh tế các anh. Tuy vậy để lần sau khỏi mất thì giờ, anh chuẩn bị trả lời trước mấy tội danh sau. Một, có chủ trương phá hoại nghiêm trọng các nguyên tắc kinh tế xã hội chủ nghĩa cơ bản không? Nếu có, phá trên những việc cụ thể nào?
- Tôi không phá mà tôi chỉ…
- Hai – Một cú cắt lời rất nghiệp vụ - Những vụ đấu thầu, những chuyến đi nước ngoài mua máy tìm đối tác, anh có tham ô không? Nếu có, là bao nhiêu, trong trường hợp cụ thể nào?
- Tất cả những cái này đã có đầy đủ trong…
- Ba, anh đã dùng những mánh khoé tinh vi để biến đất đai của Công ty thành đất riêng riêng của gia đình anh ra sao, nói thật cụ thể những mánh khoé.
- Trời! Sao lại có chuyện đất cát riêng tư nào vào đây. Thực ra…
- Bốn – Cú cắt lời này phủ hơn – Vụ để mất trắng hai ngàn tấn cao su ở Móng Cái vừa qua là thế nào? Do ai? Năm, tất cả những bằng cấp, trong đó có hai bằng đại học Nông nghiệp và Kinh tế anh lấy ở đâu ra? Ai chứng chỉ cho anh? Sáu… Thôi, tạm thế đã. Bởi vì tổng số phạm tội của anh lên tới con số hàng chục kia. Nói thực nhé! Tôi chán các người lắm! Khi đương chức đương quyền, các người thi nhau vơ vét, ăn cho ngập mày ngập mặt, toàn rượu nồng với gái non, chơi tàn bạo còn quá cả tài phiệt tư bản nước ngoài nhưng hễ cứ vào đây là trơn nhẫy như lươn, mặt mày đần độn ra, khổ sở như cả đời chỉ uống nước lã cầm hơi đi làm cách mạng.
- Xin lỗi! – Giọng anh bất giác căng lên – Tôi không phải là loại ấy. Và nói chung, khi hồ sơ chưa được khẳng định, tôi đề nghị các đồng chí không nên có những xúc phạm đến danh dự tôi như vậy.
- Ở đây ai đồng chí với anh, hả? Ái chà! Danh dự… Các người cũng còn nói đến danh dự kia đấy… Vậy thì cách cứu vãn danh dự tốt nhất bây giờ là lần sau được gọi lên, anh hãy tỏ ra là một người có tự trọng, biết ăn năn hối cải. Cũng cần phải nhắc thêm, chính sự ăn năn hối cải này sẽ quyết định khung hình phạt đối với anh. Hết! Trả phạm nhân về phòng giam.
Về đến phòng giam, mặt mày anh vẫn còn ngơ ngơ như vừa bị một thanh củi tạ phang trúng gáy. Vào đây, dù đã lường trước mọi điều nhưng tất cả những điều vừa được nghe vẫn khiến anh bàng hoàng. Một… Hai… Ba… Bốn… Năm… Sáu… Trời đất những tội lỗi xấu xa kia ở đâu mà nhiều thế? Những tội tưởng chừng chỉ có trên mặt báo, xem trên phim mà lại được vận cả vào anh rành mạch vậy ư?
- Ổn không? – Người bạn tù già sán đến hỏi với nét mặt quan tâm thực sự.
Anh lắc đầu.
- Không có gì đâu. Công việc của họ là hỏi cung và bổn phận của họ là phải moi cho ra cung. Họ còn quăng lên quật xuống nhiều, như kiểu con đười ươi đã túm được con mồi nhưng nó còn vờn đú chán rồi mới cho vào miệng. Tôi đây này, đã nửa năm trôi qua rồi mà vụ việc vẫn chưa đâu vào đâu cả.
- Nhưng tại sao họ lại có thể tin ngay vào những lời vu cáo phi lý và hèn hạ đến vậy? – Cuối cùng như không thể giữ mãi được trong đầu, anh bật nói:
- Sự vu cáo nào mà không hèn hạ. Anh đang đương chức còn có thể hiểu được. Tôi đã nghỉ hưu rồi mà vẫn bị bới lại chứ. Người bao cấp người ta chỉ nặc danh. Thời thị trường người ta kí tên kí tuổi đàng hoàng. Chiêu bài dân chủ đang được một số không ít người vấy bẩn, vặn xoắn để làm cái cớ sát phạt nhau. Chống tham nhũng, chống tiêu cực cũng đang trở thành cây cột buồm để một số kẻ bám níu vào đó mà loại trừ không thương tiếc những kẻ không ăn cánh. Buồn quá! Có lẽ tôi với anh chỉ là hai trong số không ít nạn nhân đang được nằm ngửa trên con dao hai lưỡi ấy.
- Dao kéo gì! Các ông có bớt bớt cái mồm lý sự đi một chút có được không? Sốt ruột lắm!
Tiếng quát đó là của người tù thứ ba trong phòng, người này chừng trên bốn chục tuổi, to lớn, mặt vuông chữ điền, da đồng hun, lông mày rậm, mắt rất sâu và luôn luôn bắn ra những vẩy than đỏ quạch, nằm nhiều hơn ngồi, hầu như hoàn toàn câm lặng nhưng một khi đã mở mồm là chỉ thấy càu nhàu hay quát tháo. Như lúc này đây, quát tướng lên một câu xong, anh ta lại nằm úp xấp xuống chiếu, mặt như chìm vào nền bệ xi măng.
- Cậu ấy đang mắc bệnh trầm uất – Ông già nói nhỏ - Nghe đâu đã từng là một thiếu tá biên phòng lẫy lừng công trạng, do quá si mê một cô chủ quán xinh đẹp nên vướng vào vòng tiếp tay cho bọn buôn lậu heroin, đang chờ ngày xét xử. Buồn nỗi là từ ngày vào đây, gần cả nửa năm trời, cái cô chủ quán kia vẫn không thấy vào thăm lấy một lần. Nên có lẽ vì vậy mà uất. Tháng trước cậu ấy nửa đêm đập đầu vào tường, máu chảy lênh láng mà không chết đấy.
Quá si mê một cô chủ quán xinh đẹp nên… Anh bỗng thấy nổi gai người. Cô chủ quán… Cô chủ xe gỗ… Cuộc đời dài lắm, để đi hết được cuộc đời, con người phải dính vào biết bao những khoảnh khắc tỉnh táo và cả si mê…
Một đêm, do quá bứt rứt trong lòng, anh quyết định rời nông trường ra thị trấn chơi chốc lát cho khuây khoả. Suốt ngày suốt đêm đập mặt vào cây cối, vào phân giống, vào hàng trăm thứ bà rằn liên quan đến sự tồn tại, nhớn nhao của rừng su, của đời sống con người, nhiều khi anh thấy bã bời, có lúc tưởng chừng như ngột ngạt không chịu nổi. Bà vợ ở thành phố lại dở giọng không chịu kí đơn. Bà ấy nhắn qua cậu con một lần nhớ bố lên thăm rằng, lành làm gáo vỡ làm môi, từng này tuổi, chả dại gì tháo dây cởi xiềng cho mấy thằng đàn ông thích đi hoang có cớ bỏ gái già đi kiếm gái non, đã không thuộc về nhau thì cũng không thể nhơn nhơn thuộc về một con đĩ nào khác. Cô ta định cầm tù anh suốt đời. Dù vậy cũng không đến nỗi nào. Hơn chục năm chịu đựng cuộc sống vợ chồng tù ngục anh đã quen hoặc cũng cố mà quen. Cái làm anh nhức nhối lại vẫn là thái độ của Thương. Thương vẫn chưa chính thức trả lời cái chuyện có chịu lên nông trường bộ để đỡ đần anh một tay, cô còn tỏ rõ sự ghẻ lạnh rõ rệt hơn. Nhưng cô cũng chưa tính chuyện chuyển đi nơi khác. Điều này khiến anh mơ hồ hi vọng rằng cô vẫn còn nghĩ đến anh, tha thứ cho anh phần nào. Yêu… Cái từ đó lúc này sao đối với hai người lại lạ xa, bẽ bàng quá thể, như chưa bao giờ xảy ra, chưa bao giờ tồn tại. Ngày ấy…
Ngày ấy cô đến với anh vào những giờ khắc giông gió nhất. Vụ đổi tiền, vụ khoán sản phẩm, vụ nào cũng có thể đẩy bắn anh ra khỏi đội hình Công ty một cách không thương xót. Cả xã hội đang là một guồng quay khổng lồ, anh, một cái đinh vít nhỏ tính lăn ngược chiều đâu có được. Chán đời, chán xí nghiệp, chán luôn cả mình, anh thường tìm ra bờ suối khúc thượng nguồn ngồi một mình để mặc tâm hồn tan chảy ra theo tiếng kèn ngân nhẹ. Vào một lần như thế, cô đã tìm đến ngồi bên. Không còn cô giáo, không còn học trò, chỉ có một người đàn ông đẹp đẽ đang nhầu nhĩ và một người đàn bà nhân hậu đang muốn chở che. Mấy lần sau, khi mái đầu xinh xắn thơm mùi lá sả của cô đã vùi nhẹ vào ngực anh rồi mà anh vẫn không tin rằng điều đó là sự thật. Anh không tin rằng một người có cả chục người theo đuổi như cô lại có thể đến với anh, một gã đang thất cơ lỡ vận. Cô cắn chặt lấy môi anh không cho anh nói nữa. Hồi lâu mới bảo, cô yêu anh ngay từ những ngày đầu thoạt gặp. Cô nói ở anh có cái gì lạ lắm, rất đàn ông mà lại rất thơ trẻ. Cô thích cái nhìn u hoài nhưng chứa đầy nội tâm và khát vọng nơi anh. Cô yêu cả cái vẻ đau buồn hơi thái quá của anh bộc lộ qua tiếng kèn nghe nẫu ruột kia nữa. Cô bảo, người đàn ông chỉ thực sự có sức quyến rũ khi anh ta không gặp may trên đường đời. Càng vấp ngã, tâm hồn anh ta càng phong phú, càng đẹp hơn. Còn người đàn ông buồn tẻ nhất là khi người đàn ông đó đang quay cuồng trong cơn hãnh tiến đục ngầu. Phải chăng chính vì thế mà hôm rồi anh hỏi thẳng, nói đi, tại sao em lại đối xử với tôi như người dưng kẻ lạ? Cô đã nhìn thẳng vào anh như cái nhìn đêm ấy, khi cô đến từ dã anh để ra đi: “Anh đang thành công. Anh đã trở thành quan trọng. Anh đang dần dần không còn là anh nữa. Em không thích nhìn vào mắt anh lúc này!”. Anh gần như gầm lên: “Thế chả lẽ để có được em, tôi cứ phải đóng vai u sầu, thất bại mãi à?”
Cô cười buồn và bỏ đi và khi ấy anh mới thấy mọi sự bỗng trở lên vô nghĩa biết bao! Tôi về đây là vì em hay phần lớn cũng là vì em cơ mà! Em lạnh lẽo với tôi có khác nào cả cánh rừng su dịu dàng này cũng đang không thừa nhận tấm tình chân thật của tôi đối với chúng. Và anh bỏ đi. Lần đầu tiên khi về đây, anh mới để cho chiếc xe cà tàng nhọc nhằn, khấp khểnh đưa mình ra thị trấn.
Thị trấn vùng biên đẹp đến nôn nao. Những mái nhà nho nhỏ. Những rặng cây thâm thấp. Những dáng đi chầm chậm. Những quán tiệm mộng mơ và những ngõ vắng hiu hắt, trong lành. Đâu đây như vang lên một nét nhạc dìu dặt. Chết thật thôi! Cứ mải vùi đầu chui rúc nơi rừng sâu, anh có ngờ đâu cuộc đời còn có những sắc màu mở ra dễ chịu đến nhường này.
Thả tay ga cho xe bon chầm chậm một vòng. Lúc trở về chỗ cũ, anh mới ngớ người. Thì ra nơi đây mình chẳng hề quen biết một ai cả. Chả lẽ ghé đại vào một cái quán nào đó gọi một ly cà phê, một cốc nước ngọt hay một chai bia uống một mình rồi lại quay về ư? Đêm còn dài lắm! Cuộc đời dài lắm! Về bây giờ làm gì, hay lại lững thững đi qua đội em, nhìn vào cửa sổ câm lặng phòng em mà không dám vào, mà chỉ thêm bứt rứt, nhọc lòng. Đúng lúc ấy, trong đầu anh chợt vẩn lên hình ảnh cô chủ xe gỗ đụng vụ tông chết bò ngày nào và vẩn lên cả lời hẹn chân tình pha một chút lúng liếng của cô ta… Không, chả dại! Cô nàng chắc đang cáu mình về ba cái chuyện gỗ chạp bị thất bát, vác mặt vào có khi lại ăn cả một xô nước bẩn vào đầu chưa biết chừng.
Đang ngó nghênh sang hai bên đường để tìm một cái quán vắng nhất, bỗng anh giật nảy người khi một chiếc minskhơ không biết từ đâu xổ ra, tông đến rắc một cái vào bánh sau xe anh. Cả hai xe đều bổ chửng nhưng khi phủi quần vỗ đít đứng dậy, rất may là cả hai đều chưa bị làm sao! Vang lên những tiếng cười rất chi là khoái trá ở chiếc xe kia. Anh định thần nhìn… Chao ôi! Một chiếc xe chở những bốn người người nào cũng quần bò, áo phông sặc sỡ đang bò lê bò càng trên mặt đường mà hình như lại có chiều say xỉn thế kia thì làm gì mà không đâm. Anh đứng dậy, dựng xe, càu nhàu:
- Các cậu đi kiểu gì thế?... Mà ai cho phép các cậu chở bốn trên đường hả?
- Chở bốn được đấy – Anh chàng cầm lái lên tiếng, giọng dân tộc lơ lớ - Xe của người kinh bán cho sao lại không chở bốn được? Nó còn khoẻ mà, còn chở hơn được nữa đấy.
Đang đau anh cũng phải phì cười. Đúng là không thể cãi lý với các chàng trai người rừng chỉ quen nhìn nhận tất cả sự vật bằng đôi mắt trẻ thơ này được. Và chính lúc ấy, anh chợt nhận ra người nói câu vừa rồi chính là cái anh chàng con bò tao chết trước, con xe mày chết sau mấy tháng trước. Bỏ mẹ! Anh chột dạ, hắn mà nhận ra mình bây giờ thì có khi oan gia! Sau cái vụ đó, trở về nói lại, làm gì mà hắn không biết mình đã gài thế kẹt cho hắn. Nhưng đúng lúc anh định dắt xe chuồn thẳng thì chính anh ta lại ố á kêu tướng lên:
- A… Cái cán bộ có khuôn mặt con gái đây mà! Chào cán bộ! Cán bộ có nhận ra mình không?
- Không? À, hình như có…
- Phải nhận ra chớ! Bữa đó cán bộ chơi không ngon với mình, lừa mình nhưng cái bụng mình không giận đâu. Về bản vợ mình nó bảo mình sai rồi, cán bộ làm vậy là đúng rồi, mình nghe vợ mình mà. Mấy lần đi tìm cán bộ nhậu chơi nhưng lần nào cái văn phòng nó cũng bảo cán bộ đi vắng, giờ gặp đây rồi, nhậu tiếp cái đi! Nhậu tới sáng luôn! Mình khoái cái mặt con gái của cán bộ mà.
- Ấy không! – Anh giãy nảy – Để… Để bữa khác. Bữa nay tôi phải đi…
- Đi tuần tra các lô cao su hả? – Mặt anh ta tiu nghỉu - Ừ nhỉ! Bây giờ ăn trộm ăn cắp còn nhiều nhiều, cán bộ đi tuần tra là đúng rồi, mình tha, mình không bắt đi nhậu nữa. Nhưng mà người dân tộc mình không có thì xin, không thèm ăn trộm ăn cắp đâu, cán bộ đừng ngại.
- Không! Tôi tin ở bà con mình mà.
- Không tin cũng phải tin thôi. Mình chỉ dặn này, mùa khô về rồi đó, rừng cao su dễ cháy lắm đó, cán bộ phải chú ý nhen!
- Tôi cám ơn…
- Mình tên Ma K’liêng và mình không ưng cám ơn đâu, mình chỉ ưng uống rượu sáng đêm với cán bộ thôi. Mình về nhen!
Cả bốn lại nhảy tràn lên xe. Xe nổ máy bò ngoằn ngoèo, cả bốn thân hình trai trẻ cũng đảo điên ngoằn ngoèo theo. Anh đứng lặng… Giá như mình cũng có thể hồn nhiên, vô tư lự như thế? Chán nhỉ, tại sao ta chỉ thích tự đày đoạ ta bằng cách làm quan trọng hoá những chuyện thực ra là rất đơn giản như chính cái sự… ngoằn ngoèo kia thôi?
Bỗng thấy khô cổ, tiện có cái quán còn sáng đèn nằm ngay cạnh đường, anh dắt xe vào. Quán vắng tanh, chỉ có cô chủ ngồi bên băng Cassete đang phát ra những tiếng ủ ê như tiếng của giun dế giữa mưa phùn. Vừa nhìn thấy anh cô đã tròn mắt và anh cũng tròn mắt theo… Cha mẹ ơi! Lại chính là cô chủ xe tải ấy! Đã vào rồi còn quay ra sao được nữa…
- Trời đất, anh Hai! - Mắt cô sáng lên, gò má ửng đỏ - Ngọn gió lành nào đưa anh Hai đến đây thế này? Từ bữa đó đến nay ngày nào em cũng có ý chờ, cũng có nhắn một đôi lần mời anh ra uống nước nhưng không thấy.
- Tại lu bu công việc quá!
Anh nói mà không thể không đưa mắt nhìn nhanh vào dáng người tròn lẳn, hơi đẫy và tràn trề sức sống sau bộ quần áo mặc trong nhà của cô. Tối nay nhìn cô còn trẻ đẹp hơn lần gặp trong rừng. Lúc ấy là thương trường. Lúc này là ở nhà. Phải chăng người đàn bà chỉ thật đẹp và quyến rũ ngay trong căn bếp nhà mình. Như Thương…
- Sao bữa nay anh Hai lại có thì giờ ra thị trấn chơi thế này?
- Thì đôi khi cũng cần phải biết mình đang sống cạnh những ai chứ.
- Anh gầy đi nhiều, lại xanh nữa, so với hôm ấy!
- Cho hỏi một câu thật lòng nhé: Thuỷ giận tôi, giận nông trường lắm phải không?
- Anh vẫn còn nhớ tên em, vậy là tốt rồi. Bây giờ Thuỷ mời anh uống chút gì nhé! Bia hay rượu?
- Cái gì cũng được nhưng tốt nhất là cho ly rượu. Đêm nay trời hơi lạnh…
Cô quay vào một lát ra ngay, trên tay cầm một chai Jon loại nhỏ và một bịch hạt điều. Cô rót ra hai ly, đẩy về phía anh một, giọng thật mềm:
- Bữa nay anh cho Thuỷ cùng ngồi uống với anh nhen! Tự dưng thấy buồn quá, nào, mời anh! Xin chúc sức khoẻ anh Hai!
Cả hai uống cạn, mắt cô chủ nhìn vào anh như có nước, cô lại rót nữa.
- Thuỷ vẫn chưa trả lời câu hỏi của tôi?
- Thôi, bỏ qua đi, nói chuyện đó mất vui.
- Nhưng…
- Nhưng sợ em hận, em thù vì công chuyện làm ăn đang không có người ngáng trở chứ gì. Uống đi anh! – Cả hai lại cạng – Em nói nhen! Bắt đầu thì cũng có hận có thù thật! Tự nhiên mỗi chuyến mất đi cả chục cây vàng sao lại không hận nhưng suy nghĩ lại, cái đó lại là may.
- May?... Tôi không hiểu?
- Bởi lẽ em có dịp ngồi lại để ngẫm về cuộc đời mình. Trước đây, chỉ vì lo lao vào làm giàu và giàu thật, song đến khi tỉnh lại thì chồng đi đằng chồng, con hư đằng con, hơn ba chục tuổi đầu mới biết thế nào là một thân phận đàn bà lỡ dở, buồn lắm! Khốn khổ khốn nạn để làm gì nhỉ? Giàu tiền giàu của để làm gì nhỉ? Hay là cứ mỗi tối tha thẩn một mình như thế này? Uống đi anh…
Không chờ anh nâng ly, cô lại một mình ngửa cổ làm cạn. Khi cô thả chiếc ly xuống, một giọt nước mắt cũng theo đó rớt theo… Cô khóc. Khóc lặng thầm, khóc như thể tối nào cô cũng khóc lặng thầm, côi cút thế này.
Trong một cái quán khác gần đó, lùi sâu và trong hẻm một chút, Đăng Điền cũng đang ngồi trước chai rượu cùng với hai người. Chỉ khác ở đây họ uống ít mà nói lại nhiều.
- Anh cám cảnh cho các chú quá! Có ba cái cân phân, cân mủ không đòi được lại còn mang đầu máu ê chề trở về. Thiên hạ người ta khinh, còn mần ăn thế nào được nữa?
- Nhưng em hoàn toàn không ngờ hắn chủ động như vậy! Thằng khác đang đêm đụng cảnh ấy là chạy té đái trong quần rồi. Mà cũng tại ông Tuấn nữa kia. Ông ấy không cho bọn em được làm mạnh tay, sợ án mạng.
- Quên cái thằng dại gái ấy đi! Tất cả đối với nó bây giờ chỉ còn là cái đít toàn trứng của con Hà Thương thôi còn chú kia, sao cũng đần vậy? Dám lên tới tận văn phòng giám đốc mà không dám chơi dữ à?
- Chơi chứ nhưng anh bảo…
- Hắn quá lì chứ gì? Bởi vậy!
- Được rồi, em chưa chịu đâu. Em sẽ tính kiểu khác mà vẫn không cần phải ra mặt. Đối với lão là không nên chơi trực diện.
- Dẹp! – Đăng Điền dằn nhẹ cái ly xuống mặt bàn – không chơi, không tính gì hết! Thời buổi bây giờ cái thói võ biền của các chú đã lỗi thời rồi. Phải dùng đến mẹo, phải vỗ cho hắn trắng bụng trước công luận, chỉ có công luận mới trị được hắn.
- Bọn em chưa hiểu? – Gã mất mủ nói.
- Dễ ợt. Ngày mai ngày mốt, tụi nhà báo sẽ xuống đây, sẽ tới gặp chúng mày, chỉ cần chúng mày nhất loạt khai rằng, số mủ, số phân đấy là do chính người của hắn bí mật tuồn cho để chia lợi chứ không phải là tàng trữ của ăn cắp, ăn nhặt gì cả.
- Nhưng nếu như họ hỏi bằng chứng? – Gã mất phân lo lắng.
- Ngu! Tụi bay đã thấy trước kia cũng đã từng làm như vậy mà đã bao giờ cần có bằng chứng chưa?
- Trước kia tình hình có khác – Gã mất phân nói tiếp – Trên dưới, trước sau đều làm như nhau. Bây giờ em sợ bà con người ta không tin, người ta sẽ bảo vệ hắn mà quật lại, chưa nói hắn sẽ có cách để biện minh mình không làm chuyện đó.
- Ai cần thiên hạ tin. Chỉ cần báo tung ra, tin hay không, không quan trọng, miễn là ta sẽ có cái cớ để làm tiếp những việc khác. Kể cả những việc hắn không thể lường được. Bây giờ giải tán! Chuyện tối nay cấm không để hở ra với bất kì ai!
Chai rượu trên bàn đã gần cạn, chỉ còn ít giọt màu nâu sóng sánh dưới đáy. Và cô chủ quán cũng có vẻ đã say thật sự. Cô không khóc nữa mà lại cười. Một cái cười lại như khóc. Riêng Vũ Nguyên vẫn tỉnh. Vừa nghe vừa chuyện, vừa nhìn cô, thỉnh thoảng anh lại nhìn đồng hồ.
- Anh biết không? – Cô nấc nhẹ - Ở thành phố chen chúc không sống nổi, lại bị ấn tượng là có chồng nguỵ đi cải tạo về, cả gia đình kéo lên đây lập nghiệp, tưởng là đã có thể tạm êm xuôi đến cuối đời, vậy mà…
- Thế anh ấy bây giờ ở đâu? – Anh hỏi.
- Không biết! Lấy hết tiền đi theo một đứa con gái chỉ bằng tuổi con mình.
- Còn cháu?
- Rồi nó cũng giống ba nó thôi. Nứt mắt ra đã bỏ học, tối ngày sà quầy, sà quẹt ở ba cái bàn Bida, nghe đâu còn cờ bạc nữa! Kiểu này không khéo lôi vào chích choác là chết em…
Một tiếng xe máy đậu rất hỗn ngay trước cửa rồi nghe tiếng chân chống thả xuống nên xi măng cái cạch.
- Thằng nhỏ về đó! – Nét mặt người mẹ thảng thốt.
Một thiếu niên chừng mười năm, mười sáu tuổi cao ráo giống mẹ, ria mắt lún phún bước vào, không chào ai, đi thẳng vào trong buồng…
- Sao không cất xe đi luôn, con? – Người mẹ hỏi.
- Cất làm gì! Còn đi! – Tiếng khàn khàn vỡ giọng vọng ra.
- Đi đâu giờ này nữa?
- Đi đâu kệ con! Má cứ uống rượu tiếp đi, cần biết làm gì?
Cậu trai đi ra, đang nhét cái gì vào túi quần, chém một cái nhìn nhanh và khó chịu vào mặt ông khách rồi ập mạnh cánh cửa lại. Tiếng xe máy lại nổ rất hỗn, như văng một tiếng chửi tục lại đằng sau. Người mẹ nhìn theo con một giây rồi cúi xuống, đôi mắt càng trở nên trống trải…
- Ê nhỏ! Đi đâu giờ này?
- Đăng Điền hỏi khi vừa nhìn thấy cậu trai dựng xe trước một căn nhà cửa giả đóng im ỉm nhưng lại có những đầu người lố nhố ẩn chìm phía bên trong rèm cửa sổ hắt ra.
- Đi đâu tía tôi – Cậu trả lời.
- Cẩn thận đó nghe! – Đăng Điền cười cười – cảnh sát họ đến họ hót một cái là má con chỉ còn cách đâm đầu xuống sông Đa Quýt tự tử đó nghe con!
- Bả cũng đang tự tử vì rượu ở nhà kia kìa. Ông vô đó mà doạ!
- Rượu?... Rượu một mình hay với ai?
- Không biết! Ông đến mà hỏi?
Cậu trai trẻ không thèm nói nữa bước thẳng vào sân trong. Đăng Điền chựng lại một chút rồi đánh tay lái sang bên trái, hướng cậu bé vừa đi tới… Đến gần quán, hắn tắt máy, thả chân xuống đẩy xe nhè nhẹ… cửa quán khép hờ, hắn ghé mắt nhìn vào và một chút xíu nữa thì há hốc mồm kêu lên. Trong quán những ngón tay rất đẹp có quết màu của cô chủ đang bấu víu lấy bàn tay đặt lên thành ghế của Vũ Nguyên. Tiếng cô tắc nghẹn:
- Em buồn lắm… Nhiều lúc chỉ muốn chết thôi. Đâu có ngờ tất cả công sức bỏ ra lại trở mũi chém ngược lại mình? Cho nên em đâu có oán anh, còn cảm ơn anh… Anh Nguyên! Em nói thật lòng nhen! Tại sao anh lại về đây? Anh về đây làm gì? Đất ở đây độc lắm, người ở đây cũng độc địa lắm! Một người tử tế như anh trước sau rồi cũng không trụ nổi đâu. Anh đi đi! Tìm cách đi khỏi đây càng nhanh càng tốt…
Ngoài trời một tiếng sấm rền lên, tiếp liền là một tia chớp nhoá sáng. Vũ Nguyên lo lắng nhìn ra ngoài, vẻ sốt ruột:
- Thuỷ!... Cô say rồi! Để tôi đưa cô vào trong nằm nghỉ, tôi còn phải về. Cơn mưa này không khéo sẽ mất một ngày tại đây.
- Trời ơi! – Cô gái rên lên – Tại sao lúc nào anh cũng chỉ lo cạo với cạo thôi thế? Anh không còn một thú vui, một đam mê nào khác nữa ư?
- Mất một ngày cạo là mất đi hàng ngàn lít mủ, tức là hàng chục triệu đồng trả lương cho công nhân – Anh vẫn nói lầm rầm như bà mẹ già lo tính toán tiền chợ buổi mai.
- Anh Nguyên – Cô như muốn lả người vào vòng tay anh – Mất kệ mất. Mất tại trời chứ có phải tại anh đâu. Anh ở lại đây với em… Về lúc này ướt hết… Cả cái thị trấn này, cả cái nông trường hàng ngàn con người này nữa, có đốt đuốc đi tìm cũng chẳng ra được người đàn ông như anh…
- Không!... Xin lỗi! Tôi… không thể…
Anh nhọc nhằn trườn ra khỏi vòng tay trần nuột nà, mát lạnh của người đàn bà đang quấn lấy cổ mình. Chính khoảnh khắc đó, chiếc máy ảnh nhỏ xíu trên tay Đăng Điền, chiếc máy ảnh mà kể từ ngày có nó, có lẽ hắn chưa rời xa được chút nào như một lá bùa hộ mệnh, bỗng bật kêu tách lên một tiếng… Mưa bắt đầu nhả hạt. Cả cánh rừng cao su đón hứng lấy những giọt nước cuối mùa đó trong sự cộng hưởng ngậm ngùi như sắp nói lời tiễn biệt. Cái bóng Vũ Nguyên vùng thoát ra ngoài như một sự chạy trốn trong khi cái bóng kia, cái bóng của Đăng Điền lại lẻn ngược vào trong… Lúc đó là vào khoảng 11h nhìn thấy da thịt người đàn bà lồ lộ dưới ánh đèn, đầu óc hắn bỗng phừng cháy, không còn kịp nghĩ ngợi gì nữa, nhào đến ghì chặt lấy cái vật thể trắng nhễ nhại đó. Một thoáng hốt hoảng định kêu lên thì lập tức miệng cô đã bị một cái miệng khác, nóng rãy, thô rát, nồng nặc mùi rượu ngoạm chặt lấy rồi. Có một cái lưỡi rắn nhớp nhầy đang cố tìm cách luồn vào giữa hai hàm răng để lo le sục sạo vào tận phía trong. Lại một bàn tay nhớp nhầy không kém đang bấu chặt lấy ngực như muốn bóp nát. Chưa hết, bàn tay đó run rẩy trườn xuống phía dưới, dừng lại, cào cấu… lại trườn nữa, lại dừng lại như có lửa than tuôn ra từ đó, bỏng dát… Cô dướn người lên định truội ra, định bật nói một câu gì nhưng hình như tất cả đã muộn. Chính cái dướn căng người đó đã khiến toàn thân cô bị dằn ngửa xuống nền nhà. Trong chốc lát, trên thân thể cô dường như không còn một mảnh vải nào nữa, chỉ thấy hàng trăm con rắn bò ngoằn ngoèo vào mọi chỗ kín như nẹp, như đóng đai, như trói nghiến cô xuống nền gạch. Rượu, mệt mỏi, chán ngán và cả ủ mê, chẳng thiết gì nữa, sự váng vất cuối cùng đã khiến cô thả lỏng chân tay ra, mắt nhắm lại. Tức khắc cả đàn rắn chồm lên, rú rít, rên rỉ, bò lan ra tứ phía, trong đó có một con tăm tốt nhất, nóng buốt nhất đã kịp thời nhằm khoảng giữa hai cặp đùi cô vừa mở ra phóng vào… cô kêu lên một tiếng, đầu ngật sang bên.
… - Thằng khốn nạn! Cút ra khỏi nhà tao ngay!
Câu nói được tiếp sau liền một cái tát khá mạnh, khiến thằng đàn ông đang nịt lại dây lưng quần chút té ngửa. Hắn cười, vẻ thoả mãn và sửng sốt, vầng trán lấm tấm mồ hôi:
- Không sao! Khốn nạn thì cũng đã khốn nạn rồi. Khốn nạn cả. Cám ơn! Tôi sẽ nhớ mãi đêm nay và sẽ còn quay lại không ngờ em vẫn còn tuyệt vời đến thế. Chúc em ngủ ngon!
- Cút đi không tao giết… Cút!
Khô lạnh một tiếng cười, kẻ chiếm đoạt lẻn nhanh người ra ngoài. Cô chủ quán sững lại một giây rồi đổ gục xuống giường, đôi vai tròn lịm để trần khẽ rung lên… rung lên…