← Quay lại trang sách

- 10 -

CÙNG LÚC ẤY, TẠI MỘT ĐỊA ĐIỂM KHÁC CÁCH ĐÓ CHỪNG non chục cây số, trong một cái lán nhỏ, có một trái da láng mang nhãn hiệu USA đang nằm lạnh giá trên mặt bàn, giữa hai con người ngồi đối diện nhau.

- Tôi có thể chiếm đoạt em, có thể bắt cóc em, có thể làm được mọi chuyện mà người khác không dám làm để có em nhưng tôi không làm vì tôi yêu em. Trái da láng này tôi giữ lại cả hơn chục năm nay, từ hồi còn chiến tranh với ý nghĩ, nhất định rồi sẽ có lúc dùng đến nó nếu cuộc đời chó má này trở nên không chịu nổi hoặc một ai đó đẩy mình đến miệng vực. Nhưng hôm nay tôi sẵn sàng dùng nó cùng với em, chia đôi, nếu như em vẫn từ chối tình yêu của tôi – Gã đàn ông nói.

- Anh Tuấn! – Cô gái không hề hoảng sợ, lại còn khẽ lắc đầu ái ngại – Anh định làm cái gì thế? Sao lại nghĩ rằng một cục sắt vô tri kia có thể thay đổi được ý nghĩ bên trong của một con người? Tốt nhất là anh nên cất nói đi!

- Tức là em vẫn nhất quyết?

- Vẫn! Mà dẫu có thay đổi do sợ chết đi chăng nữa thì anh được cái gì? Một cái xác giá lạnh hay một linh hồn oán hận suốt đời bên cạnh mình? Anh Tuấn! Anh nên tĩnh trí lại đi! Vả lại tôi đâu cũng có đáng gì để anh phải thí mạng mình như vậy?

- Tôi không cần biết em có đáng gì hay không đáng gì nhưng đối với tôi em là tất cả, điều mà cho đến giờ tôi cũng không hiểu tại sao? Chỉ biết tôi khổ sở vì em, tôi cần em, lúc nào tôi cũng nghĩ đến em, lúc hy vọng, lúc tuyệt vọng, và hình như nhờ có em, có hình bóng em lẩn khuất trong cánh rừng chết giẫm này mà tôi thất cuộc sống đỡ chó mà hơn, tôi đã gắng sống nhiều hơn, sống tốt hơn, điều mà tôi đã từng nghĩ rằng mình sẽ không bao giờ làm nổi, không thèm làm.

Hắn đột ngột thả rơi cái thân hình cao gần thước tám của hắn xuống đất, dồn cả lên hai đầu gối, ngước nhìn lên cô, đôi mắt hàng ngày kiêu ngạo và lạnh lẽo là thế, giờ đây tràn ngập vẻ ai oán và thống khổ như đôi mắt đức chúa trên cây thánh giá:

- Tôi đã thử sống không có em, khinh bỉ em, hận thù em, nhưng không được. Một con số KHÔNG to tướng. Coi như hết. Chỉ buồn một nỗi, dọc ngang một cõi bao năm trời, không một ai có thể bắt được, có thể giết được tôi nhưng chỉ cần một cái nhìn khinh mạn của em thôi là cũng đủ để tôi đi ra khỏi cuộc đời này.

- Kìa! Anh Tuấn!... Ngồi lên đi… Đừng làm thế! Kì lắm! Tôi… Tôi chưa bao giờ khinh mạn anh cả… tôi… - Đôi mắt của anh khiến cô bất giác rùng mình, da gà da ốc nổi lên.

- Tôi đã nghĩ đến cảnh nếu cuộc đời tôi có em – Tiếng nói bỗng trở nên xa xăm – Tôi sẽ từ bỏ tất thảy những việc gớm guốc tôi đang làm, tôi sẽ đưa em về thành phố hay đi bất cứ một nơi nào khác trong gầm trời này, kể cả ở ngay đây, tôi sẽ trở thành một người lương thiện, sẽ kiếm một vài ba chục héc ta đất để chỉ chuyên vào việc trồng trọt và khi ấy, tôi sẽ có điều kiện để chăm sóc em…

Cô gái quay đi, nước mắt lưng chòng nhưng mái đầu vẫn khe khẽ lắc… Trên mái lá, những giọt mưa rơi xuống đều đều như những giọt nước đá xoáy buốt vào lòng cô. Cô không thể…

Giám đốc Vũ Nguyên đang lao đi trong cơn mưa. Vệt đèn pha xe máy lướt loang loáng trên những thân cao su ướt át hiện ra hai bên đường. Một cảm hứng sảng khoái được độc quyền thiên nhiên, được độc quyền cuộc sống vang động trong lòng anh. Toàn thân anh cũng ướt sũng, đường sống trâu lồi lõm thỉnh thoảng lại quặn mình muốn hất văng cả người và xe xuống đất. Cảm hứng sảng khoái bị dập tắt. Vũ Nguyên chợt thấy se lòng… Thấm thoát đã ngót nghét trên nửa năm về đây rồi mà anh có làm được mấy công việc đâu? Đường sá vẫn lầy lội, công nhân vẫn chui rúc trong các mái lá, trẻ con vẫn chưa có đủ chỗ đến trường, ốm đau vẫn phải khênh cáng nhau vượt qua hàng chục cây số lên huyện, tỉnh… Mưa vẫn rơi nặng hạt. Mưa như đang mưa trên một vùng đất chết, thăm thẳm và tận cùng.

Chuyện xảy ra trong quán vừa rồi không khiến anh mấy bận tâm nhưng lại gợi lên trong anh thêm một nỗi buồn day dứt. Sao kiếp sống con người lại nhọc nhằn đến thế? Nhọc nhằn ở ngay trong những con người tưởng chừng chưa bao giờ biết đến sự nhọc nhằn cả. Như người thiếu phụ tên Thuỷ kia… Vì rượu, trút nữa anh đã không thoát vùng ra được một sự thèm muốn bản năng nhưng cũng vì rượu, vì cái cảm giác thèm muốn còn vương vít lại ấy, đã khiến anh hun hút nghĩ đến Hà Thương. Nghĩ đến cả linh hồn lẫn thể xác của cô. Chao ôi! Giá như giờ này đây lại được gục đầu vào lòng em, được hôn lên đôi môi vừa rụt rè vừa tham lam của em, được cùng em đi đến tận cùng mọi điều như trước đây, ngày ấy em đã đưa dìu anh đi để đến bây giờ và cho mãi về sau, cái cảm giác ấy sẽ còn trở thành ám ảnh khôn nguôi, thứ ám ảnh khốc liệt và ngọt ngào sẽ chẳng bao giờ có được ở một ai khác, một người đàn bà nào khác. Thứ ám ảnh ma…

Và con ma đó đã đậu xuống mũi xe, giữ không cho tay lái của anh rẽ phải về nông trường vội mà đi thẳng tiếp sang khu vực lán của công nhân đội 1… Trời ngớt mưa thì anh cũng đã đến được cái nơi cần phải đến. Anh muốn gặp cô, cồn cào muốn gặp, như thể đêm nay không gặp thì sẽ chẳng bao giờ có dịp để gặp nữa! Anh sẽ nói với cô tất cả mọi điều và cũng nghe cô nói tất cả những gì cô cần nói, phải nói và anh cũng cần nghe, phải nghe, kể cả những điều tan nát nhất. Cùng sống với nhau trong một cánh rừng mà hàng ngày gặp nhau vẫn như người dưng kẻ lạ thì làm sao có thể chịu nổi. Một có hai không, anh muốn đêm nay, sau cơn mưa cuối mùa sẽ tìm được trong đáy mắt cô, trên đôi môi cô, cả trong thân thể cô nếu có thể, một câu trả lời rạch ròi.

Trong bóng đêm dày đặc, khu lán ẩm thấp, xiêu lệch đang chìm trong giấc ngủ im lìm. Bỗng dưng anh lại thấy có cái gì nhoi nhói ở trong đầu. Họ đây ư? Những con người đang trong tầm tay của anh đấy ư? Sáng 4 giờ dậy, ăn quáng ăn quàng miếng cơm nguội lạnh tanh rồi tất cả tất tả ra lô. Quần quật ở lô một lèo cho đến tận ba giờ chiều chỉ khi nào chiếc xe chở mủ xuất hiện thì mới tạm ngơi tay. Rãy thêm chút cỏ, rửa tô rửa chén, lẩn mẩn kiểm tra, làm vệ sinh lại miệng cạo, hàng trăm hàng ngàn miệng cạo, đâu đó rồi mới lục tục trở về. Rau hái ngoài mương, cá khô để chạn, một bữa cơm như cơm tù được và quấy quá cho xong rồi lúc trời vừa sập tối thì cũng là lúc vợ chồng con cái thổi đèn, phủi chân lên giường. Ngày nào cũng thế, tháng nào, năm nào cũng thế, đời này qua đời khác, bất biến chẳng đổi thay, lặng lẽ, im lìm như cái giấc ngủ trong những căn lán cần lao, rách nát kia… Anh đưa tay vuốt mạnh vào mặt như cố vuốt đi một cảm giác, không phải là mơ hồ nữa mà rất cụ thể, mình đang mang tội với những sinh linh vật vờ này, mang tội với em, Thương ơi…

Căn lán của Thương vẫn sáng đèn, cái thứ ánh sáng thoi thóp của hoa lửa đèn dầu. Em vẫn chưa ngủ ư? Giờ này em còn thức làm gì nữa?... Mặc cho những câu hỏi quẫy lộn trong đầu, anh bồi hồi dắt xe đi đến và chợt dừng…

Trong lán, trái tạc đạn vẫn xù xì vẫn nằm giá lạnh trên bàn. Tuấn cúi gằm mặt mình xuống đất hồi lâu rồi khi ngẩng lên ánh mắt của hắn đã trở thành man dại:

- Thương… Em có người khác rồi phải không?

Im lặng…

- Người ấy tất cả đều hơn tôi, có đúng không?

Vẫn im lặng…

- Nhưng tôi biết hắn không thể yêu em hơn tôi. Chính vì hắn mà em phải tự trói buộc mình vào cuộc sống khốn khổ này. Hắn không hề yêu em. Hắn chỉ yêu cái khát vọng quyền lực của hắn mà em chỉ là một thứ trang điểm tội nghiệp thôi.

- Không! – Cô bật nói – Anh không có quyền nghĩ về người khác như thế! Không ai trói buộc tôi vào đây hết… Tôi yêu những con người ở đây, tôi yêu những rừng cây ở đây.

- Và yêu luôn cả những ngày tháng chết mòn chết mỏi cho đến cuối đời ở đây nữa chứ? – Lửa đèn dầu tắt lịm trong mắt hắn.

- Cái đó tuỳ anh nghĩ. Anh Tuấn… Xin lỗi, anh nên về đi! Tôi cần nghỉ một chút để mai còn đi làm sớm.

- Không còn ngày mai nữa đâu! – Hắn cầm lấy trái tạc đạn – Không còn cái gì hết! Không còn tôi, không còn em. Hà Thương… Em đừng oán tôi. Tất cả là tại em…

Ngón tay trỏ của hắn vừa đưa vào khoen tròn tạc đạn trong khi toàn thân cô gái đờ ra thì cánh cửa liếp bất ngờ bị đẩy tung cùng với con người Vũ Nguyên ùa vào. Mưa gió cũng ào theo. Giọng anh tỏ ra phiền muộn:

- Anh Tuấn! Chớ nên làm điều ngu ngốc ấy. Tôi đã nghe tiếng anh là hảo hán từ lâu, định sẽ có dịp hội ngộ nhưng không ngờ bữa nay con người anh lại làm tôi thất vọng! Bỏ trái tạc đạn xuống!

Sững lại một giây rồi như thể bực mình vì có người đến quấy rầy hắn cau mặt và liền đó, con mắt hắn lại cháy sáng một ánh sáng hứng khoái điên loạn:

- Vũ Nguyên… Giám đốc Vũ Nguyên! Tốt lắm! Tao đang chờ mày thì mày dẫn xác đến, trái tạc đạn này chia ba càng gọn.

- Không gọn đâu – Anh nhìn nhanh vào ngón tay đặt trong khoen tròn kim loại của hắn – Bởi vì cô gái kia bị chia oan.

- Tất cả đều oan trừ mày!

- Vậy thì tại sao không để chỉ mình tôi với nó mà lại thêm hai sinh mạng nữa dính vào làm gì? Hay ít nhất cũng chỉ cần tôi với anh, hai thằng đàn ông đã đi hết quá nửa cuộc đời – Làm như vô tình, anh tiến sát hắn thêm một bước.

- Dừng lại… Không! Tao không còn có cuộc đời nào nữa! Cuộc đời của tao đã gắn chặt với người đàn bà này rồi. Không có người ấy thì không có tao và bây giờ thêm cả mày, thằng giám đốc đang không đến quấy đảo cho mọi sự cứ rối tung lên. Cuộc đời là phù du và chó chết! Nào, tạm biệt! Hẹn gặp lại nhau ở dưới kia…

Anh nhìn rõ đường gân trên ngón tay tử thần của hắn đặt trong khoen bắt đầu quằn lên để chuẩn bị cho một động tác quyết liệt… Bất giác anh đáo nhanh mắt sang Hà Thương. Cô cũng đang nhìn trở lại anh, bình thản, nhẫn chịu, và cả ai oán yêu thương, điều mà cho mãi đến sau này anh vẫn còn trái tạc đạn đó đã giúp cho anh rọi nhìn thấy đáy lòng cô… Ngón tay chết chóc kia đã chuyển sang thế nằm ngang để lấy lực rút chốt… Vậy là hắn không đùa. Hắn nhất quyết cho nổ! Hắn chán đời, hắn muốn nhân chuyện này để tìm đến cái chết. Tự nhiên, trong cái khoảnh khắc vô cùng ngắn ngủi tưởng như đã ngửi thấy mùi máu, mùi ruột gan phòi phọt ra ấy, anh chợt thấy lao buồn! Hắn yêu thật ư? Một thằng đàn ông có thể yêu đến chết như thế thì thử hỏi thế gian này còn được mấy người? Không…

Đúng vào lúc anh định lao lại, dùng một động tác nào đó của cái thời cầm súng còn nhớ được để đánh văng trái tạc đạn trên tay hắn ra thì cũng là lúc cái chốt được rút mạnh. Một tiếng reng của tiếng chốt sắt rơi xuống mặt bàn vang lên rổn rảng như tiếng đá văng vào mái tôn…