← Quay lại trang sách

- 11 -

PHÓ GIÁM ĐỐC ĐOÀN THANH TRỞ VỀ NÔNG TRƯỜNG HÔM trước thì hôm sau có một nhóm phóng viên nhà báo xuất hiện. Họ có hai người, một già một trẻ. Già thì già quá mà trẻ thì trẻ quá. Một tóc đã điểm bạc, một tóc chải ngôi giữa đúng mốt ký giả thời thượng. Một chính thức còn một kia mới ở dạng hợp đồng. Già thì nhìn thẳng mà trẻ lại hay nhìn ngang như cái kiểu của kẻ ưa nhìn trộm phụ nữ đi toalet.

Giám đốc Vũ Nguyên đi chọn mua cây giống ở mãi miệt Tây Nguyên chưa về. Đây có vẻ như là một thời điểm thuận lợi được bố trí trước. Theo sự hướng dẫn khá năng nổ và nhiệt tình của anh phó chủ tịch công đoàn, họ lao ngay xuống đội 1 của Đăng Điền. Không hiểu sao Điền lại ý nhị giấu mặt không tiếp, chỉ có cậu phó ra trả lời về mọi chuyện. Sau cuộc phỏng vấn dài bằng cả một băng Cassete, họ kéo nhau đi sâu vào từng tổ, từ tổ họ lại tiếp cận đến từng người. Lại một băng Cassete nữa. Nói chung, với tất cả những gì nhìn thấy và nghe thấy, họ cơ bản đồng tình với ý kiến của đồng chí phó giám đốc đã lên tận toà soạn tìm họ và đặt vấn đền với họ hôm rồi. Trời ơi! Đối với họ sao ráo trọ mọi chuyện còn đang bừa bộn, ngổn ngang quá thể. Như đang cố công vực dậy, lại như sắp rơi vào đoạn đường cùng phá sản. Họ không hỏi gì về giám đốc, cũng không hỏi gì về những đổi thay quy chế rườm rà. Họ chỉ chú mục tìm tòi cuộc sống, tâm tư, màu da, cái nhìn, dáng vẻ của người công nhân mà hết thảy những cái này sao để dở dang quá đỗi!

Chỉ có điều không mấy ai biết và chính họ cũng không muốn nói ra là, nếu hỏi sâu vào vấn đề kỹ thuật, về cây trồng, về các quy trình chăm sóc, cạo mủ… thì họ sẽ hoàn toàn mù tịt, thậm chí còn lẩn mẩn hỏi lại tới cả tháng trời cũng chưa chắc đã nắm được gì. Đơn giản thôi: Vì họ chỉ là hai phóng viên chuyên theo dõi mảng giao thông vận tải mà do toà soạn thiếu người nên bà tổng biên tập vốn dễ tính cứ cử họ đi thay. Để rồi cuối cùng, sau gần một ngày lặn lội đến rạc người như những nhà báo chân chính và đầy trách nhiệm, họ nhìn nhau, khẽ thở dàn ngán ngẩm: “Hỏng! Hỏng! Quản lý con người thế này là hỏng! Phải xem lại cách quản lý, phải xem lại quan điểm của lãnh đạo đối với vấn đề con người, phải chỉ cho ra cách đi của một doanh nghiệp như vậy là cách đi của chủ nghĩa tư bản đã lỗi thời…” Rồi họ lắc đầu than phiền: “Tình hình thế này mà mấy thằng cha nhà báo địa phương vẫn có thể viết bậy bạ, khen bậy bạ như vậy được thì lạ thật! Kỳ này về phải có tiếng nói cảnh tỉnh nghiêm túc với cánh ấy mới được!”

Vào giờ chót, Đăng Điền mới làm như vô tình xuất hiện. Hắn rối rít xin lỗi về cái này một chập, làm bộ cân nhắc bổ sung thêm vào cái kia một chập nữa rồi mời hai nhà báo ra phố huyện dùng cơm. Anh phóng viên trẻ nhanh nhẩu gật đầu nhưng người phóng viên lớn tuổi có gương mặt phúc hậu không hiểu sao lại khéo léo từ chối: “Thôi! Nông trường còn nghèo, quá nghèo, các đồng chí cho ăn uống qua loa chút gì xong thôi, chúng tôi còn phải về Thành phố không lại tối quá!”

Trong bữa cơm đạm bạc nhưng cũng có đủ thịt rừng, rượu ngoại giữa rừng su ấy, hai nhà báo vừa ăn vừa còn phải tranh thủ tiếp xúc thêm với hai nhân chứng gần như nằm ngoài kế hoạch nữa: Gã mất mủ và gã mất phân. Vẫn không lên tiếng, vẫn làm ra bộ không mấy chú ý đến ba cái chuyện báo chí rườm rà này, Đăng Điền bấm nhẹ vào đùi anh chàng thư ký đội còn trẻ măng nhưng giọng nói, cách nói đã ra cái vẻ hết sức thâm trầm. “Chuyện gì cũng nên nghe nhiều chiều, người thư ký nói, tôi hiểu ngày hôm nay bà con công nhân đã cung cấp cho các đồng chí không ít tư liệu nhưng đấy vẫn chỉ là một chiều, chiều có ít lý lẽ nhất vì thực chất vất vả tối ngày, tầm nhìn của bà con cũng còn hạn chế, còn mang nặng cảm tính. Bây giờ xinh hai anh nghe chiều thứ hai, chiều đại diện cho bà con lương thiên và cần cù sống bên ngoài nông trường. Hy vọng nó sẽ khách quan hơn…”

Và cái chiều mang đầy tính khách quan đó đã khiến hai nhà báo không và nổi miếng cơm vào miệng nữa. Họ lại nhìn nhau: “Vậy là rõ rồi! Thượng bất chính, hạ tắc loạn! Tất cả vẻ tiêu điều này đều từ cái khuất tất của vị giám đốc nông trường mà ra. Thảo nào…” Đội trưởng Đăng Điền bắt rất nhạy được cái kênh ăng ten quý giá đó, hắn định cho gã thư ký bồi thêm tấm ảnh cô chủ quán Thanh Thuỷ đang lả lơi ôm cổ giám đốc trong buổi tối mưa ấy mà chính hắn đã may mắn chụp trộm được nhưng rồi lại thôi. Đủ rồi! Mọi sự chỉ nên vừa đủ. Cho họ ăn nhiều quá, bội thực, rất dễ bị nhiễu thông tin nếu không muốn nói là rất có thể chính họ sẽ nghi ngờ tính bài trí, dàn dựng trong câu chuyện. Vả lại những tấm ảnh này còn phải ghim lại để sử dụng cho một tình huống đắc địa hơn. Cuộc chiến lúc này mới chỉ là bắt đầu.

Thay vì ảnh là hai chiếc phong bì dán kín đồng chí Đăng Điền khéo léo thay mặt nông trường làm món quà tiễn khách. Anh nhà báo trẻ định cầm, thì có gì lạ đâu, một thông lệ rất ư là bình thường mỗi khi họ đến và đi khỏi một cơ sở làm ăn nhưng nhà báo già lại ghìm lại, cũng rất khiêm nhường: “Rất cảm ơn nhưng xin khất lần sau, khi bài báo này ra và khi nông trường ta làm ăn đồng chí khấm khá hơn” Đăng Điền cũng đưa cả hai tay ra cám ơn trở lại nhưng khi chiếc xe máy phân khối lớn chở họ đi xa ròi, hắn mới quay lại Đoàn Thanh: “Nói chung là hai thằng cha này chả biết mô tê gì, cứ ngơ ngơ như người từ hành tinh khác đến nhưng… có khi vậy lại hay! Anh có để ý đến cái tay trẻ mắt nhấc nháo đó không? Trẻ nhưng sắc sảo, có vẻ lấn lướt lão già lắm, tốt thôi, ta sẽ còn có dịp sử dụng đến.”

“Này! Cậu có vẻ hơi cáu mình vì cái chuyện phong bao ấy hả? Cũng nên quen dần đi! Mình nhận, họ có thể tươi cười trước mặt nhưng lại nhổ nước miếng sau lưng. Vả lại, cái cách nhìn như móc da móc thịt của tay đội trưởng, cái cách nói năng quá ư là mềm mỏn của thằng cha thư ký đội, cả cái kiểu nói năng băm bổ của hai tay nhân chứng cuối cùng nữa, mình thấy có cái gì chưa thật ổn. Vậy nên tốt nhất là không nhận gì để há miệng khỏi mắc quai. Có lẽ thế này nhé! Do mọi thứ chưa được xác minh chính xác nên các vấn đề bữa nay thu thập đồng chí ta vẫn viết, vẫn in nhưng chỉ nên để ở mục Ý kiến bạn đọc như là một phát hiện, một gợi ý”. Ngồi đằng sau, nhà báo già nói với nhà báo trẻ có mái tóc chẻ ngôi giữa như vậy.

Tất nhiên nhà báo trẻ chỉ cười nhạt. Mãi một lúc sau mới dấm dẳng: “Đi điều tra lấy tin như cụ thế này chỉ có mà chết đói. Lần sau cụ đi với đứa khác, nhé!” Rồi nhấn mạnh tay ga cho xe vọt đi…

Hình như đã lâu lắm rồi Đăng Điền mới có một đêm mất ngủ như vậy! Mùa khô đã có dấu hiệu sắp về trong tiếng cựa mình khe khẻ của thân cao su. Những tháng ngày dầm dề ướt cũng sắp chấm dứt. Mùa này là mùa cây bắt đầu nhọc nhằn làm ra những giọt mủ. Mủ cao su… Cái màu trắng sữa ngai ngái nồng nồng ấy đã ăn sâu vào tâm tưởng hắn. Hắn cũng yêu cái màu như màu thời gian bàng bạc ấy nhưng hắn cũng vô cùng căm ghét nó. Chính nó đã ơ thờ nuốt đi một thời trẻ trai tồn tích bao nhiêu tham vọng và khát vọng của hắn. Nó như đàn bà, nó giống như tình yêu vậy. Càng căm lại càng yêu, yêu bao nhiêu uất bấy nhiêu. Thấm thoắt hắn đã bước sang độ tuổi ngoài ba lăm rồi, độ tuổi mà nếu không có cái gì hay ho hứa hẹn ở phía trước nữa thì cả cuộc đời coi như bỏ! Hắn sốt ruột và hắn cố tạo ra sự hay họ nhưng khốn nạn thay cõi đời, càng cố tạo cuộc đời càng chơi lại hắn. Bốn đời giám đốc đã ra đi một phần cũng bởi tay hắn nhưng sự tháo đập ồ ạt ấy vẫn không làm cho cái đầu hắn thơi thoáng đồng chí chút nào! Rắn già rắn lột… Hắn đã tưởng mình sẽ được lột xác nhiều lần trước những đời giám đốc mới nhưng rồi cuối cùng quanh đi quẩn lại vẫn chỉ không đầy trăm đứa con trai con gái dưới quyền phần người thì ít phần ngợm thì nhiều từ thập phương tứ xứ kéo về!

Thế rồi khi cái lão giám đốc thứ bốn cuốn gói, mà cuốn gói là phải, giám đốc gì mà ngón nghề thì ngu nhưng ngón chơi lại không ai bằng, hắn đã khấp khởi mừng! Theo tính logic nghị trường mà hắn nghiệm thấy, dứt khoát người ta sẽ đưa lão Đoàn Thanh cần cù lên. Lão lên được thì, vẫn là thứ logic đó, hắn cũng sẽ lên theo. Và như vậy chỉ ba bảy hai mốt ngày, cái lão cù lần chỉ biết ăn no vác nặng kia sẽ bộc lộ tất cả cái dốt nát của mình ra để rồi sẽ đành méo mặt xin từ chức, mà không xin thì người ta cũng cách, logic là vậy. Khi đó, còn ai khác ngoài hắn sẽ khoan thai đứng trên đỉnh rừng mà phất cao lá cờ thủ lĩnh nữa.

Gậy thủ lĩnh! Đúng, khái niệm đó mới là tất cả để trả hắn về với đúng tài năng, khí phách hắn vốn có. Cây gậy thủ lĩnh nắm chắc trong tay rồi, hắn sẽ có cách làm cho cả nông trường bốc lên ngùn ngụt bằng hàng loạt những cải tiến cải tổ kinh thiên đã đồng chí hun nóng đến chảy ra ở trong đầu hắn cả chục năm nay, cái mà hắn thường tự nhủ: Cứ khổ công luyện đan đi rồi ắt sẽ có ngày xuống núi. Vậy mà con mẹ nhà nó! Đan chưa luyện xong, chức quyền đâu chưa thấy thì thằng chết giẫm Vũ Nguyên ở đâu lại lò dò về. Hoá ra nhiều khi cái logic kia cũng chỉ là thứ logic… chó chết!

Đêm đã vào sâu. Nỗi trăn trở u ám trong đầu hắn cũng đồng chí chìm sâu hơn. Nằm tênh hênh giữa căn hộ mái bằng không đến nỗi quá xậy sẹ nhưng có thách cả nông trường cũng chẳng ai theo kịp của mình, hắn trở dậy lần thứ hai. Chai rượu trên bàn đã cạn mà trong bụng vẫn cảm giác chưa có giọt nào. Quái lạ! Rượu gì mà càng uống càng tỉnh? Đã vậy thì cho nó tỉnh luôn! Hắn lục cục tính tự pha cho mình một phin cà phê thật đặc. Sờ đến phích nước không còn một giọt, hắn cáu sườn ném mạnh cả phin lẫn cả cà xuống nền nhà. Sống một thân một mình nhiều khi cũng bí! Hắn biết vậy nhưng lại ghê sợ cuộc sống gia đình, ghê sợ phải ở mãi với một người đàn bà để đêm đêm cứ phải rùng mình trong cái cảm giác nhàm chán chết mẹ! Nói cách khác, hắn muốn tận hưởng họ hơn là chịu trách nhiệm về họ. Mà tận hưởng thì cái khoản đó ở đây có thể gọi là… mênh mông… mênh mông…

Mà nói cho đúng ra, hắn đâu có thèm đến rỏ rớt rỏ rãi cái chức giám đốc quèn ấy – Bật người xuống giường, hắn lại trằn trọc – Thậm chí còn khinh nữa là khác. Thiên hạ người ta thì giám đốc một đơn vị liên doanh kia nữa… Thế mới gọi là giám đốc chứ giám đốc một nông trường cóc cáy toàn những hình nhân vật vờ nách hôi, mồm hôi này có gì mà phải thèm? Nếu nói thèm là hắn chỉ thèm đồng chí một mình một cõi, một lượng đất, một lượng người của riêng hắn, để hắn muốn làm gì thì làm, muốn thể nghiệm cái gì thì thể nghiệm mà chẳng phải đội trên đầu một cái đít thối nào hết. Tức là hắn thèm được tự do tung tảy trong một phạm vi có thể trên ngôi vị độc tôn. Độc tôn chứ không phải quyền lực. Cái xã hội thịt ba chỉ lằng nhằng này, làm quái gì có thứ gọi là quyền lực theo đúng nghĩa. Nhưng muốn độc tôn lại phải có quyền lực. Như Vũ Nguyên… Cái đau của hắn là ở chỗ ấy. Đau mà không giải toả được, cái đau này chẹn vào cái đau trước như một khối u đã vào thời kì phát tấy, mưng đỏ.

Vũ Nguyên… Tại sao lại chính là con người này? Con người mà cách đây hơn chục năm, bằng tất cả ưu thế chiến thắng của mình đã giáng cho hắn một sự nhục nhã vào lòng tự tôn cho đến tận bây giờ vẫn còn bỏng rát. Phải, những năm lên xanh rồi tiếp đến những năm trốn lính khốn nạn đã cho hắn một giả thuyết lưng chừng, lưng chừng như chính cái kiếp trốn nhủi không ở một bên nào rạch ròi của hắn: Không thích gì Mỹ nhưng cũng không mê gì cộng sản. Đúng, hắn chỉ nói thế, tưởng thân tình mà nói chứ có chửi bới, có rủa xả ai đâu vậy mà cái thằng có khuôn mặt nữ giới đó đã mắng hắn như mắng một kẻ đê tiện nhất, một sinh vật thấp hèn chỉ biết tầm gửi vào công lao xương máu của đồng loại để tồn tại mà lại còn dẩu mỏ lên giở giọng ăn cháo đá bát! Tức là hắn không đáng ngẩng mặt nhìn đời. Và phải chăng chính vì câu mắng ấy đồng chí lan truyền như một định đề tư tưởng nên bao lâu nay, dù có cố công, khôn khéo đến mấy, mặt hắn đã có đận nào được đàng hoàng ngẩng lên đâu! Hắn hận! Và hắn muốn rửa hận bằng chính tài năng và năng lực thực tiễn của mình để chứng minh là hắn đúng, là cái đám kiêu binh trong đó có thằng người tên Vũ Nguyên kia chỉ là một đám đông dốt nát, vô tích sự. Vậy mà từ lúc con người đó bỗng dưng hiện diện ở đây như một định mệnh, một sự trêu ngươi, một thách đố, mọi việc dường như cứ đi ngược hẳn lại. Cái hận đã nhích thêm một nấc thành thù.

Rồi gì nữa? Hà Thương, cô gái mà hắn hằng thầm yêu trộm nhớ, cô gái đã dệt trong tâm tưởng đen đúa của hắn một chút chấm xanh tình đời, cô gái đã bước vào trong tranh của hắn, bức tranh hắn đã âm thầm vẽ nhiều ngày nhiều đêm như một biểu tượng kỳ nữ thấm đẫm khát vọng và khổ đau mà hắn chưa một lần cho ai xem, kể cả cô; cô gái ấy giờ đây cũng đang từng giờ từng khắc lại thuộc về Vũ Nguyên! Tiên sư đời! Đời sao thế nhỉ? Đối với đàn bà, ai cũng bảo hắn có sức quyến rũ nhưng thực chất cái cần quyến rũ thì hắn có quyến rũ nổi đâu. Đàn bà chỉ cần hắn, thèm hắn như thèm một con đực hồng hoang chứ đã có con nào được được một chút lại đem lòng yêu thương hắn thật bụng đâu, xưa nay thế và chắc sau này cũng thế. Thì ra hắn chỉ là một thứ phương tiện giải sầu, phương tiện thoả mãn nhục dục cho chúng sao? Đời đều thật! Trong khi cái thằng người kia có hơn chó gì hắn mà dường như chả mất tý công sức nào lại được cả, làm gì được nấy, cứ luôn luôn vượt lên trước hắn một đầu, cứ luôn phản chiếu cái bẽ bàng, thua thiệt của đời hắn. Thì đó…

Ngày trước, hồi còn là nhân viên trên Công ty, trong một lớp học ngoại ngữ, cả hai đều phải lòng cô nhưng rốt cuộc lại chính Vũ Nguyên, gã đàn ông đã có vợ lại trúng sổ. Đến khi vợ hắn từ Sàn Gòn đổ bộ lên làm ầm ĩ cả cơ quan, lại chính hắn gợi ý cô nên về nông trường để tạm lánh dư luận. Cùng đường, cô nghe theo. Tưởng phen này trái tim tan nát và rớm máu kia sẽ dần dà thuộc về hắn nhưng rồi lại chính kẻ làm trái tim cô rớm máu đó lù lù xuất hiện. Cái chết của con thiên nga… Thì hắn cứ để cho con thiên nga ấy chết đâu thì chết, việc gì bỗng chốc lại cứ phải mang cây kèn chó chết ấy ra mà truy đuổi người ta như thế. Truy đuổi cả hắn nữa! Đúng là tiền định! Cũng là thằng đàn ông sinh ra giữa đời mà thằng thì được cả, thằng lại mất hết thế là thế nào? Vậy là cái hận này chưa xong thì cái hận khác lại ào tới. Ào tới như cái đêm vô tình hắn bắt gặp Vũ Nguyên và cô chủ quán Thanh Thuỷ nức tiếng là bốc lửa và kiều diễm đang quấn dựa vào nhau kia. Không! Hắn là một thằng chưa khốn nạn đến cái nỗi phải đi cưỡng dâm, đi dằn ngửa đàn bà ra để truy tìm sự hứng khoái nhưng hắn muốn trả thù. Trả bằng tấm ảnh chụp vội, chưa hả. Hắn còn muốn trả bằng chính cái thân xác mỹ miều kia tại sao lại cũng không thuộc về hắn mà phải đi nằn nì xin xỏ sự bố thí tình cảm của một con được khác xét về lõi là cũng có hơn cóc gì hắn nào? Hay là chỉ vì cái danh vị giám đốc? Vậy thì phải dằn ngửa cái danh vị mà… phóng vào, đái vào! Đó cũng là một logic. Thứ logic của riêng hắn, chứ cần gì phải đi bắt chước chủ thuyết của một gã triết nhân lãnh tinh dở người nào đó.

Đang nằm, bỗng thấy trong đầu buốt nhói, hắn bật ngồi trở dậy, mắt mở trừng trừng nhìn vào kẽ vách… rồi lại nhìn ra rừng su tối đen bên ngoài cửa sổ. Cánh rừng vẫn xôn xao cái âm thanh vô nghĩa vô cảm vô hồn và vô cùng của muôn đời bất tận… Hắn đã hiểu cái buốt nhói ấy là gì rồi! Hắn vừa bị rỗng ruột! Toàn bộ tinh thần cái phương án cải tổ cải cách rừng cây của Vũ Nguyên đang được cả nông trường thực thi từng bước, thực thi chắc nịch và thận trọng kia, sao lại có thể trớ trêu và khốn nạn như thế cơ chứ, nó gần hoàn toàn ăn khớp với những dự định đang quẫy cựa trong đầu hắn, những dự định mà hắn phải mất bao công sức, trí tuệ và cả một chút lưu manh, lọc lõi để moi ra từ cái đàu chứa đầy kiến thức cơ bản của Hà Thương, cô đội viên dưới quyền, những nét mấu chốt nhất và sẽ chỉ đem ra sử dụng một khi cái ấn tín thủ lĩnh đã nằm gọn trong lòng bàn tay. Chính những dự định này, cầu chúa xin tha tội cho con, trước kia hắn chỉ cần làm ngược đi chút ít là đã trở thành con dao hai lưỡi có khả năng lóc thịt đến tận xương của những đời giám đốc tiền nhiệm. Vậy mà chỉ trong phút chốc, toàn bộ cái vũ khí hiểm nghèo đó đã bị người ta giật khỏi tay để hắn lại chỉ còn trần trụi trên răng dưới… giữa rừng già!

Cái mặc cảm bị tước đoạt, bị phỗng tay trên, bị hoàn toàn vô hiệu hoá đó càng thổi thêm tà khí cho cái ý nghĩ đã manh nha trong đầu hắn kể từ ngày Vũ Nguyên về đây: Số phận của tôi và số phận của đồng chí ông trời ấy đã buộc vào nhau rồi. Đối với tôi, đồng chí không chỉ là một đối trọng về ý thức mà còn là đối trọng về tình trường, về khát vọng làm nghề nữa! Thế cho nên, đồng chí giám đốc ạ! Trong cuộc đời này đã có đồng chí rồi thì chẳng nên có tôi. Rất chẳng nên! Nó cách rách lắm! Dẫu rằng bằng những suy nghĩ, bằng những việc làm và bằng cả khí chất nữa của đồng chí từ lúc trở về đây, nói của đáng tội, tôi cũng không thể không thầm kính nể. Đồng chí đã hơn hẳn cái đám tiền nhiệm ăn hại của đồng chí cả một đầu. Chính vì vậy mà đồng chí càng không có chỗ nương náu ở đây, chính đây. Vùng rừng này là của tôi, chúng tôi, những người ngay từ ngày đầu đã đổ xương đổ tuỷ cho nó, đã gắn kết cùng nó như máu thịt rồi.

Tức là một lần nữa hắn lại phải làm cái động tác chán ngắt là tháo dần từng đinh vít để bẩy con người kia ra khỏi ghế càng nhanh càng tốt như những cái ghế mục nát trước đây. Hoặc thậm chí có thể tiêu huỷ được thì cho tiêu luôn! Ấy thế mà quái gở thay, khi cái dịp trời cho đó đến thì chẳng hiểu sao hắn lại làm ngược hẳn lại? Như có ma quỷ xui khiến chứ không phải là sự chuyển động của chính chân tay đầu óc hắn nữa! Đó là cái đêm hứng khoái ở quán Thanh Thuỷ đi ra. Chao ôi là giống cái! Hắn đâu có lạ gì cái giống trong nóng ngoài lạnh ấy nữa nhưng sao cái thân hình không còn trẻ trung kia lại tạo cho hắn những thời khắc đam mê đến tột cùng, đến như thể là tổng hợp của các loại đàn bà đều dồn vào đấy như thế? Vừa rắn đanh vừa mềm oặt, vừa cuồng nhiệt vừa lạnh tanh, đáo để đấy mà đam mê cũng đấy, lên rõ cao và xuống rõ thấp, tức tưởi như gái đồng trinh và dữ dội như đĩ thập thành, như không muốn mà lại như khát thèm, như no nê mà lại như đói ngấu… Đêm ấy, đi ra ngoài trời được một quãng rồi, những giọt mưa giá buốt đã khiến cho hắn chợt vỡ ra: Mẹ khỉ! Có gì đâu, toàn bộ sự bí hiểm lạ lùng ấy đều nằm ở như cái trạng thái giống như sự cưỡng dâm ép tình. Nó hoang sơ, nó nguyên thuỷ và nó… súc vật lắm! Đúng, phải rất súc vật chứ sao! Lúc ấy mà lại còn đi nhớ mình là con người, là bằng cấp này văn hoá nọ, thì hỏng! Hỏng hẳn! Cứ phải như hai con vật động tình bụi mù, mới ra hết cái chiều sâu nhân sinh bản thể của nó.

Và tích tắc ấy, hắn chợt nhớ đến Hà Thương… Ôi dào! Đàn bà, thèm nóng cả đùi lên mà ngoài mặt vẫn làm ra bộ khô khỏng, bất cần. Chỉ cần xé toạc được cái vỏ khô khỏng giả dối kia ra, chỉ cần kéo chúng ra được con suối dục tình thôi là… cũng bụi mù, nhơ nhớp hết. Chắc con đàn bà bí ẩn đã làm hắn điêu đứng kia cũng không nằm ngoài lệ. Như bỗng tìm được một điểm tựa chắc nịch vể cả kiến thức lẫn thực tế nóng hổi vừa được trang bị, hắn quyết định tìm đến lán Hà Thương. Biết đâu nàng cũng thế, hơn thế và như vậy thì… Tự dưng hắn tru miệng huýt vang một bản hành khúc rộn ràng như chàng cảm tử quân sắp bước vào trận đánh sinh tử.

Nhưng trận đánh sinh tử ấy đã không có dịp diễn ra khi gần đến nơi hắn chợt đánh hơi thấy đang có điều gì đó không bình thường bên trong. Dựng xe, hắn nhón gót đi vào theo cách nhón gót đã trở thành điêu luyện sau mỗi đêm hắn có việc phải đi tuần tra lô hoặc tìm đến đám đàn bà con gái. Và thật may – Hay không may – khi hắn áp được mặt vào khe cửa thì cũng là lúc cái ngón tay tử thần của Tuấn đang xiết dần lại trong vòng khoen sáng loáng trái tạc đạn. Một ý nghĩ khoái trá bùng lên rất nhanh: Tốt! Thế là chả phải làm gì cũng tự nhiên tiêu huỷ được kẻ đối trọng, lại còn kèm thêm cả cái thằng trời gầm mà hắn vừa ghét vừa cần, vừa khinh vừa nể kia nữa. Tốt! Rút ra đi! Nổ váng trời lên đi, chàng thảo khấu xứ rừng! Và như vậy thì, cha mẹ ơi, ngay ngày mai cái tin giám đốc Vũ Nguyên chết vì hủ hoá, vì đòn ghen của một kẻ sống ngoài vòng pháp luật sẽ được loang ra cả nông trường, cả công ty, cả nước. Chết thế mới gọi là chết chứ! Gọn gàng, sạch sẽ đáo để! Nào, rút ra, cái chốt dễ thương ấy…

Nhưng liền đó một ý nghĩ khác phủ đè ngay lên. Không được! Quả tạc đạn nhìn cũ mèm này chưa chắc đã nổ mà nổ cũng chưa chắc đã chết, biết đâu bằng ngón nghề trinh sát còn giữ được, hắn có thể chuyển bại thành thắng thì sao? Mà nếu không chuyển được thì đâu có phải chỉ mình hắn cạp đất mà chắc còn cả… Không! Không thể được! Dẫu cô em lạnh lùng, cô em xa lạ nhưng tôi vẫn rất thèm có cô em trong những đêm rừng hiu hắt này. Hạ gục đối thủ rồi mà chẳng còn cô em nữa thì cái sự hạ gục kia phỏng có ích gì? Vả lại, điều này đến bây giờ hắn mới lờ mờ nhận ra, cứ cho là cái thằng kia có thể biến mất đi nữa nhưng để rồi sau đó là gì? Là trống rỗng, là không còn có ai, còn có cái gì làm đối trọng để hắn giao tranh nữa ư? Mà đời hắn giao tranh đã thành quen, thành cảm hứng, thành bản chất rồi, nếu không đối tượng để hắn giải toả những âm mưu, những giành giật, lật đổ vào đó thì hắn đâu có tồn tại! Đời hắn chắc chắn sẽ buồn như trấu cắn. Đúng! Thằng người kia trước sau cũng phải biến mất nhưng không thể biến mất quá ư dễ dãi, ngẫu nhiên như thế này. Hắn phải biến mất do chính tay hắn kia, nếu không, mọi sắp đặt từ trước đến nay đành hất xuống rãnh cho chó nó nhá à? Và như thế một phát đạn sẽ xuyên thủng ba mục tiêu: Cứu được tấm thân trinh nữ, giữ được đối tác làm ăn. Nói cho cùng, hắn vẫn cần đến gã tử thần này – và thắt chặt được mối quan hệ thâm tình với đối trọng để có thêm thuận hất nó một đòn quyết định về sau.

Nghĩ vậy, hắn nhớ là lúc ấy, lợi dụng Tuấn đang quay lưng lại phía mình, hắn vội tông cửa nhảy vào, dùng hết sức ghì cứng lấy cả tay của người gã hung đồ. Bị bất ngờ, gã chưa kịp hiểu gì cả thì trái tạc đạn trên tay đã đồng chí Vũ Nguyên gỡ ra thật gọn. Nhận ra kẻ đang ôm mình là ai, Tuấn gạt mạnh tay đẩy hắn dính vào chân tường, nổi cáu: “Mẹ ông! Ông làm cái chó gì vậy?... Sao ông cứ thích can thiệp vào việc riêng tư của tôi thế?” Rồi gã quay qua Vũ Nguyên, giọng u uẩn: “Coi như tôi chịu ông đêm nay. Bây giờ sao?” “Sao là sao thế nào” Vũ Nguyên hỏi. “Có cần còng tay hay gọi bảo vệ đưa tôi ra công an không?” “Không!! – Vũ Nguyên nhét trái tạc đạn vào túi áo trong – Cái anh cần lúc này là trở về đi ngủ một giấc cho sâu, anh Tuấn ạ! Coi như không có chuyện này, và nếu có đi chăng nữa thì cũng coi như là dịp để bước đầu làm quen. Hẹn anh tới đây ta sẽ có một lần gặp chính thức, gặp như hai thằng đàn ông cần gặp nhau, vậy thôi”.

Hắn nhớ lúc ấy con mắt Hà Thương nhìn Vũ Nguyên lạ lắm, rất lạ, lạ đến nỗi toàn thân hắn nổi gai lên trong sự ao ước và đố kỵ giằng xé. Giá như trong đời có một lần hắn được đàn bà nhìn bằng ánh mắt ấy thì biết đâu con người hắn đã không giống thế này. Hắn chợt tiếc! Thế là mình đã bảo vệ không công cho tình yêu của chúng nó rồi còn gì! Biết vậy… Ý nghĩ này khiến cho, khi cả Vũ Nguyên lẫn gã hung đồ mỗi người mỗi ngả ra về rồi, hắn đã định tung tấm ảnh ra giữa bàn cho ánh mắt ma quỷ kia bạc phếch đi luôn nhưng lại kìm được. Chưa nên! Đang là người anh hùng trước mắt người ta, ít nhất cũng như thế, đừng vì một chút mắt mũi mà tự hạ mình xuống thành một gã thấp hèn. Hơn nữa, tấm ảnh này dứt khoát sẽ đến được tay Vũ Nguyên. Vũ Nguyên, theo một logic thông thường, nhất định sẽ hỏi ả chủ quán. À chủ quán, cũng với cái logic mốc thếch đó, sẽ chỉ ra ngay ai là tác giả của tấm ảnh này và thế là… chưa nên!

Khoác thêm tấm mền vào người, hắn bấm đèn pin nhìn đồng hồ: Gần hai giờ sáng rồi! Quái! Sao vẫn không ngủ được như một lão già bỗng dưng lên cơn động dục đổ đốn thế này?... Mà hắn đang động dục thật! Tối nay, tự nhiên trong lòng thấy rộn rạo, hắn đã mò ra bưu điện thị trấn (cho nó kín đáo) bấm số gọi lên mấy tay nhà báo hôm rồi thăm dò xem cái bài báo ấy đã ra chưa mà chả thấy tăm hơi tăm tích gì hết? Chẳng dè hắn liền nhận được một câu trả lời không mấy nhiệt tình rằng bài đã viết rồi, đã thông qua tổng biên tập rồi nhưng còn gửi xuống cho Tổng cục, cho Công ty để xin ý kiến thêm nhưng chưa thấy trả lời và, cái này hắn mới uất, hình như bên ấy họ cũng không có ý định trả lời! Thế là thế đ. nào nhỉ? Lão giám đốc Công ty và tay Vũ Nguyên này xưa nay quan hệ với nhua như mặt trăng với mặt trời, tưởng vớ được bài báo đó là phải mừng rơn lên mà nhấn thêm ga cho nó nổ pèng pèng chứ, đằng này lão lại ém đi? Hay là lão còn có một ngón chơi thâm hậu nào khác mà mình phổi bò không biết? Thôi được, kệ thằng cha nó, báo chí nó có cái logic của nó, mình bây giờ cũng đang có cái logic của mình, thứ logic đời thường và vĩnh cửu hơn. Hắn tặc lưỡi một cái như vậy khi chợt đi qua cửa quán Thanh Thuỷ. Tự dưng hắn thèm đến khô cổ được nếm lại cái mùi ngầy ngậy hoi hoi đã thành ám tượng ấy. Hắn lẳng lặng dắt xe vào nhưng, cái mùi nôn nao kia đâu chẳng thấy, chỉ thấy vấp mặt vào một câu nói ráo hoảnh, có thoang thoảng mùi thuốc đánh răng: “Anh cút đi! Tôi không muốn nhìn thấy cái mặt anh nữa!... Có đi ngay đi không, không tôi kêu thằng nhỏ con tôi nó về bây giờ!” Thì đi chứ sao, hắn cười chát xít, đúng là gái đĩ già mồm! Để rồi trên đường về, trong kho tự điển về đàn bà của hắn lại thêm một danh mục: “Nói chung đàn bà là một cái gì đó… rất phi logic đến đếch hiểu được!”

Hắn tự dưng cáu lây sang cả Đoàn Thanh. Mẹ khỉ! Chả rõ bố già liên hệ liên hiếc thế nào mà xuống đây rặt một lũ ngơ ngáo! Vừa hèn vừa ngu lại còn bày đặt liêm khiết! Thối chuyện! Rồi là cũng chả ăn thua gì đâu, coi như bại một hướng, phải nhanh chóng chớp hướng khác thôi.

Có tiếng xe máy đi thẳng vào sân. Xe thằng dở người nào thế nhỉ?... Coi chừng lại xe của thằng Tuấn đến đê hỏi cái tội mình đã ngăn cản cái chết nhỡn tiền của nó. Hắn soi đèn đi ra cửa. Không phải Tuấn mà là khuôn mặt rất thanh thoát và tươi cười của Vũ Nguyên hiện ra.

- Mèng đéc ơi! – Ruột gan hắn cuộn thắng nhưng miệng lại kêu lên một tiếng thảng thốt và thống não – Sếp về hồi nào mà mấy tay nhà báo chờ mãi không được, họ về cả rồi.

- Thế à? Càng hay. Nói chung mình không hợp với cánh báo chí lắm, ở nhà có khi hỏng việc.

- Thôi, sếp vào đây! Mời giám đốc vào đây!... Trông sếp có chiều hơi mệt.

- Trời chuyển mùa, người rấm rứt không ngủ được, mình lấy xe đi dạo các lô cho mát.

- Tôi cũng vậy (Chả rõ có phải vì cái ấn tượng về ông khách mấy phút trước đó quá nặng nền mà hắn chuyển cách xưng hồ từ em sang tôi lúc nào đến chính hắn cũng không tự biết). Không hiểu thế nào mà đêm nay, hình như linh cảm có khách quý đến chơi hay sao ấy mà tôi cũng chả hề chợp mắt được chút nào. Sếp làm chút rượu tắc kè cho xung nhé? Hay bia?

- Tốt nhất cho mình xin chén trà pha đặc. Giờ này uống trà là ngon nhất. Thói quen ở rừng năm xưa ấy mà.

- Có ngay! Trà đặc có ngay! Trà Thái gửi mua tận Sàn Gòn đàng hoàng.

Trong khi Đăng Điền tươi bưởi đi chụm lửa nấu nước, Vũ Nguyên ngước nhìn quanh tường, mắt dừng lại giây lâu ở những bức tranh ảnh treo la liệt, cái có khung cái không khung. Anh gật gù:

- So với ngày trước, tay nghề cậu có chắc hơn rồi đấy. Bố cục hợp lý, chọn cảnh kỹ. Này! Có khi bọn mình đều đi sai nghề rồi nhỉ? Đáng lẽ phải là văn học nghệ thuật kia.

- Tôi lại nghĩ khác. Ba cái thứ văn học nghệ thuật ấy chỉ là món tráng miệng trong bữa tiệc đời, là món trang sức trên cổ những ả đàn bà khó tính chứ nó có bao giờ tự tồn tại được đâu. Nghệ thuật bây giờ nó cũng giống như gái làng chơi ấy mà, cứ thằng nào mạnh đạn là đánh mông tanh tách đi theo.

- Gớm! Cậu dạo này ăn nói chát chúa gớm nhỉ? Cứ như giọng của một cha nghệ sĩ bất đắc chí chuyên nghiệp.

- Tôi thấy cứ như ta là hay hơn. Vất vả một tý, tối thăm một tý nhưng nó chắc chân. Thời nào thì thời, cứ dựa vào cây vào đất là chắc chân nhất. Trà pha rồi đây, chờ chút cho ngấm.

- Điền này! – Giọng Vũ Nguyên chậm lại – Mình dự kiến làm sao đó chậm nhất là cuối năm nay phải có điện cho công nhân. Sống thế này khổ quá! Đi rảo một vòng, nhìn vào các mái lán âm thầm, không hiểu sao mình cứ chạnh nghĩ đến đời làm cu ly của các cụ ngày xưa…

- Giám đốc lại đa cảm rồi – Hắn rót trà ra ly – Cái gì cũng phải từ từ từng bước nhưng với đà này, với cái tài thao lược của anh, tôi tin rằng chỉ một thời gian không lâu nữa là có cả, không riêng gì điện đâu. Mời anh!

- Cậu nghĩ thế à? Cám ơn! – Anh đưa ly trà nóng bỏng lên môi nhấp nhẹ - Trà ngon quá! Cần gì phải sâm nhung hải vị, cứ có chén trà giấc sáng thế này là thấy muốn sống thêm ít năm nữa rồi. Điền này! Mình quan niệm đây là một trận đánh, trận đánh còn khốc liệt hơn những trận đánh năm xưa! Ngày xưa chiến tuyến rõ ràng, kẻ địch bằng xương bằng thịt, chỉ việc nghiến răng bóp cò, chết thôi sống khoẻ, bây giờ là nện nhau với sự bảo thủ, trì trệ, tất cả đều mù mờ nhá nhem, khó lắm! Cho nên càng cần những chiến hữu hết lòng như cậu. Chuyện đêm hôm rồi nếu không có cậu dũng cảm lao vào thì…

- Thôi, chuyện vặt ấy mà anh Hai. Trong trường hợp đó, ai cũng sẽ hành động như thế. Chà! Cái thằng Tuấn mafia này không ngờ nó lại si tình đến ngu dại như thế. Phải dứt thôi. Chuyện đó cứ mặc tôi.

- Hà Thương mấy hôm nay thế nào? – Anh hỏi gượng nhẹ - Có bị sốc gì không?

- Ấy, tưởng anh gặp lại rồi? – Điền làm bộ ngơ ngác.

- Chưa… Mình cũng định gặp nhưng… chưa!

- Không sao đâu. Ba cái chuyện đó ở đây, thường. Vùng đất dữ mà. Để tối mai tôi sẽ bố trí cho hai người gặp nhau, bố trí ngay tại đây, rất kín đáo.

- Không… đừng! – Anh lắc đầu khổ sở rồi lảng chuyện – Này, hồi tối mình có qua đây, soi đèn pin lên thấy cây của các cậu bị nấm hồng, phấn trắng đang phá dữ quá! Phải cho anh em tăng lượng thuốc trừ sâu lên và phải phun cho đều, đừng chỗ đậm chỗ nhạt, nó dễ lây lan lắm!

- Đã cho tăng rồi nhưng… Anh biết đấy, nấm hồng toàn ăn vào chỗ kín như chạc cây, bẹn cây, giống cái ả mắc bệnh hắc lào, phun xong, xểnh mắt ra cái, đã lại nhìn thấy nó ở trên đầu rồi. Nhưng còn đỡ hơn anh phấn trắng, toàn ăn mặt lá trên, thuốc khó tới lắm…

- Mình hiểu. Tất cả đều do nghèo quá! Ở các nước cao su khác, họ có máy cẩu, có trực thăng đi rải thuốc, vậy mới tiệt nọc được – Anh đứng dậy, ngáp nhẹ - Thôi, mình về đây, cậu cũng tranh thủ ngủ chút đi! Tối mai bắt đầu cho tập thử cạo đêm nhé! Đèn pin có đủ rồi chứ? Chị em sẵn sàng chưa?

- Tất cả đã sẵn sàng chờ lệnh của giám đốc! – Đầu hắn loé lên một lằn chớp: Cái hướng khác là đây chứ còn cầ tìm ở đâu nữa! – Báo cáo anh! Mấy buổi bịt mắt tập cạo vừa rồi, đường dăm ngon lắm! Đứng đầu là Hà Thương. Gớm thôi, nhìn bàn tay cô ấy bay lên bay xuống dẻo quánh cứ tưởng như đang đứng cạnh một nghệ sĩ múa!

Vũ Nguyên vội đánh mặt đi để tránh cái nhìn sắc như dao của hắn rồi dắt xe ra. Gần đến đường, không hiểu sao anh dừng lại, nhỏ giọng:

- Cuối tuần ta họp đảng uỷ nhé! Cũng có chút việc cần bàn.

- Nhân sự hả anh?

- Ừ, nhân sự. Anh Đoàn Thanh anh ấy không muốn đi khỏi đây, xếp việc gì, cũng phải cân nhắc, trước mắt tạm thời cứ để anh ấy làm cái món công đoàn. Dù sao anh ấy cũng là dân cựu trào, có nhiều công cán.

- Ông Thanh nắm công đoàn là hợp quá rồi còn gì. Cần cù, tốt tính lại có tác phong quần chúng, chẳng thể ai hơn.

- Đăng Điền này…

- Anh cứ nói.

- Giả dụ bây giờ cần một người lên thay anh ấy, giả dụ thôi nhé, cậu có thể tiến cử được ai?

Còn ai ngoài cái con đàn bà chết tiệt đó nữa, bày đặt hỏi mất công! Đồ đạo đức giả! Con mẹ nhà ông! Và thưa ông đồng chí tôn quý, cũng phải khá khen cho đôi mắt tinh tường của ông vì nếu mai mốt bảy cổ ông đi được rồi thì cái vị trí phó kỹ thuật ấy, chính tôi, tôi cũng sẽ bố trí cho nàng và đấy chứ không thể là ai khác. Hắn cười, trả lời như khỏi cần phải suy nghĩ:

- Có lẽ chỉ có Hà Thương. Cô ấy có hai bằng đại học trong đó có một bằng rất quan trọng là cử nhân kinh tế. Hơn nữa, tuy chỉ là công nhân cạo mủ nhưng ai cũng hiểu rằng cô ấy có nhiều phát hiện và đề xuất xác đáng lắm, có tầm lắm, ví dụ như cái cách cải tiến đai chắn mưa thân cây bàng giấy dầu thay cho cỏ tranh chẳng hạn, vừa rất hiệu quả vừa kinh tế…

- Có. Mình có biết điều này. Phải nói là thông minh! Chỉ có một miếng giấy dầu rộng ba phân rất đơn giản ấy thôi mà bao năm nay chưa ai nghĩ ra.

- Nhưng chỉ hiềm một điều… - Hắn nhìn quanh vào mắt anh – Hà Thương chưa phải đảng viên, sợ rằng trong công tác quản lý, lãnh đạo sẽ có khó khăn.

- Không khó khăn như vậy đâu. Quan niệm về đảng bây giờ cũng thoáng lắm rồi, cái khó nó nằm ở chỗ khác kia. Nhưng thôi được, cái đó sẽ bàn sau. Mình về nhé! Nhớ chuẩn bị cạo đêm mai cho tốt và nói cho anh chị em tạm giữ bí mật, Công ty họ biết họ không chịu đâu. Nguyên tắc đấy. Mà Điền này! – Anh lại dừng lại lần thứ hai.

- Có! (Làm chó gì mà Điền này, Điền này lắm thế?)

- Mình định nếu như… Mà thôi, để lúc khác.

Anh đã định nói: “Nếu như Hà Thương nhất quyết không chịu lên thì cậu phải sẵn sàng chuẩn bị tinh thần để trám chỗ đó”. Chuyện nhân sự không nên nói trước, nói rồi, không đúng như vậy, có rút lưỡi lại cũng không kịp. Anh bắt chặt tay người đội trưởng, một bàn tay trơn trơn không ấm không lạnh rồi ra về.

Về chuyện ấy anh đã nói dối Điền. Tối nay anh đã gặp. Ngại đến lán sẽ bất tiện cho cô, anh tìm cách đón cô ở dọc đường ra suối. Nhìn thấy anh, cô không ngạc nhiên cũng chẳng có dấu hiện xúc động, như cái chuyện tối hôm rồi chỉ là trò đùa của trẻ, chỉ khẽ gật đầu chào một tiếng dửng dưng rồi né người đi tiếp. Anh chững lại đôi chút rồi cố đi rảo theo, giọng gần như van lơn: “Thương… đi chậm lại cho anh gặp một chút!” – “Có chuyện gì không ạ?” Cô dừng lại ném một cái nhìn lạnh tanh về đằng sau. – “Chả lẽ sau chuyện ấy mà lại không có chuyện gì ư?” – “Không! Chính anh cũng bảo là coi như không có chuyện gì kia mà!” – “Thương… Anh không tài nào hiểu nổi em nữa?” – “Cách hiểu tốt nhất là anh không nên đến đây, đến cái nông trường này. Và nếu như chẳng may đã đến rồi thì anh cũng nên hết sức tỉnh táo, ví như cái chuyện định cho cạo mủ ban đêm…” – “Ban đêm làm sao? – Anh tròn mắt – Anh tưởng em tán thành chủ trương ấy lắm kia mà?” “Không tán thành cũng không được! Nhưng anh thử nghĩ coi, cây ở đây trữ lượng mủ thấp do cách trồng ẩu ngày trước để lại, cạo đêm hay cạo ngày thì lượng mủ chảy ra đâu có chênh nhau bao nhiêu trong khi đó, để cạo đêm người thợ phải bỏ công sức ra nhiều gấp đôi, tốc độ chậm hơn, sức khoẻ mau xuống hơn và dứt khoát dăm cạo sẽ xấu hơn. Đấy là chưa nói còn phải tốn tiền đèn đóm, tiền ăn giữa ca, cách rách nhiều thứ lắm!” “Tất cả những cái đó anh đều đã nghĩ đến và đã có cách thức khắc phục. Thương… Anh muốn gặp em để nói chuyện khác…” “Theo em lúc này không có chuyện gì quan trọng bằng chuyện cuộc sống của chị em thợ cả. Anh thử nhìn kỹ vào nước da và nhịp thở của họ xem, mười cô thì có đến chín cô mắc bệnh độc hại Vậy mà còn định làm đêm ư? Thôi, xin lỗi đồng chí giám đốc!” “Khoan! Cách nói này của em lại làm anh phải nhớ đến mấy dòng chữ khá quyết liệt gửi cho anh hôm đó… Cho hỏi lần nữa, phải của em không? Em có thể viết bằng tay trái hoặc nhờ ai đó viết chẳng hạn?” “Hình như em đã trả lời một lần rồi và em không có ý phải lặp lại câu trả lời ấy thêm lần nữa. Xin lỗi!...”

Cô bỏ đi. Anh đành đứng lại… Vậy là thế nào nhỉ? Tưởng là sau lần cái mùi tử thần đã đậu ngay trên chóp mũi ấy, thông thường là nó sẽ đẩy những người trong cuộc vào sát gần nhau hơn, thông hiểu nhau hơn, vậy mà… Hay là… Không! Anh không thể tin rằng, bằng cách bày tỏ tình yêu quyết liệt và dữ dội kiểu tướng cướp của mình, cái gã cô hồn đẹp mã kia đã chinh phục được tình cảm yếu mềm nơi cô. Càng không muốn tin rằng chính trái da láng trên tay gã đã khiến cho trái tim bướng bỉnh nơi cô phải rung lên. Không… Ha y là chính cái chuyện anh quyết định cho thợ cạo đêm ngày mai?... Cũng không phải! Nó chỉ là một chuyện hoàn toàn mang tính nghiệp vụ chứ đâu có gì ghê gớm? Thế thì vì cái gì, vì sao cô lại có thái độ bực dọc như thế? Còn bực dọc và khó chịu hơn cả lần trước anh tìm gặp được cô…

Tiếng kẻng báo thức bất chợt vang lên lảnh lói xé nát không gian im lìm và xé nát luôn cả nỗi trăn trở đến tức nghẹn trong ngực anh. Một ngày mới lại bắt đầu bằng tiếng kẻng nghe rợn mình như tiếng gào ai oán của một con vật đang bị trọng thương nơi rừng thẳm tăm tối…

Đối với nông trường, quyết định cho công nhân cạo thí điểm ban đêm là một sự kiện. Không phải là một sự kiện chính trị nhưng lại là một sự kiện tập quán. Tập quán và chính trị, hai cái đó chưa biết cái nào nặng hơn cái nào, một cái đã ăn sâu vào bản chất, cái kia có thể đổi thay theo thời vụ, cho nên cả ban giám đốc đến đảng uỷ, đến công đoàn, đến các thành viên đội trưởng đều hồi hộp và háo hức lắm. Càng hồi hộp khi tiến hành hành vi táo bạo này, họ hoàn toàn phải đóng chặt cửa rừng để không cho một ai được biết.

Giờ cạo dự tính vào đúng nửa đêm, cái giờ mà mủ bắt đầu chuyển dịch xuống gốc nhưng Vũ Nguyên và Đoàn Thanh đã có mặt ở địa hình từ chập tối. Cùng với đội trưởng Đăng Điền, các anh đã đến từng tổ kiểm tra mọi công tác chuẩn bị, từ con dao cạo được mài sắc thế nào đến chiếc đèn pin đã được buộc đúng vị trí trước trán chưa? Hà Thương cũng đứng trong số người loay hoay làm động tác buộc bị đó. Quần áo bảo hộ rách hết rồi, cô chỉ vận một chiêc sơ mi xanh có túi ngực đã bạc phếch, một chiếc quần bộ đội màu rêu không biết kiếm được từ đâu, nhìn chẳng khác gì cô thanh niên xung phong ở một trọng điểm Trường Sơn anh đã hành quân qua năm nào. Lòng dạ tự nhiên se lại, vội lướt qua, không dám dừng lâu ở chỗ đó nữa. Thời gian đã lùi xa, những năm thắng hào hùng và đau thương đã lùi xa mà sao cảnh vật, con người vẫn cứ có cái gì nghèo nghèo tồi tội…

Đi vòng một lượt xong, hai người kiếm một chỗ thoáng rộng ngồi đốt thuốc.

- Hơi giống những lần kiểm tra trang thiết bị của các cô du kích trước giờ đột ấp đánh giặc ngày ấy nhỉ? – Vũ Nguyên nói – Cũng rừng, cũng chiều xẩm, cũng những nước da mai mái, cũng hồi hộp thế này, chỉ khác là đêm nay không có ai không trở về.

Đoàn Thanh chỉ ậm ừ không trả lời và nói chung, kể từ lúc ở Thành phố trở về, nhất là sau khi tiễn cánh nhà báo đi, đối với anh, Đoàn Thanh bỗng dưng có thái độ lầm lỳ pha một chút bối rối khác lạ. Nhận biết được điều này, anh chỉ lắc đầu cho rằng Đoàn Thanh vẫn chưa thật thông cảm với anh qua cái chuyện chuyển đổi công tác vừa rồi.

- Tôi tính tháng tới sẽ xin lại hoặc vay Công ty một khoản để trang bị hết ủng và quần áo lao động cho anh chị em. Riêng quần áo, nếu không đủ sẽ ưu tiên phát cho chị em trước – Anh chanh nghĩ đến Hà Thương – Suốt ngày đêm chân trần dẫm đất ẩm như thế, làm sao không bị tê thấp cho được. Đấy là chưa kể các loại rắn rít, bò cạp bất cứ lúc nào cũng có thể xơi tái như chơi. Lại còn cái món khẩu trang nữa, cũng phải tập cho chị em trở thành thói quen chứ không chưa kịp lấy chồng thì cổ, phổi đã hỏng hết!

- Vâng! – Đoàn Thanh vẫn ậm ừ như đang mải nghĩ đi đau.

- Anh Thanh này! – Vũ Nguyên bị cái tiếng “vâng” lạ lẫm kia tác động – Hình như anh vẫn có cái gì không bằng lòng với tôi phải không?

- Không… Có gì đâu! – Đoàn Thanh khẽ giật mình rồi lảng đi – Quái! Không biết cái cậu Điền cậu ấy biến đi đằng nào từ chập tối đến giờ nhỉ?

- Nghe bảo cậu ấy phóng ra thị trấn mua ít gói mì tôm về cho công nhân bồi dưỡng ca đêm. Cái cậu này tướng tác có vẻ ào ào vậy nhưng hoá ra lại là con người chu đáo.

- Chu đáo! – Đoàn Thanh buột mồm nhắc lại một cái chau mày nhẹ, không rõ nghĩ.

Bởi lẽ lúc đó con người chu đáo kia đang có mặt ở thị trấn thật. Chỉ khác, mua xong mấy chục gói mỳ tôm, anh ta không vội phóng xe về đội ngay mà có ý ghé qua trạm bưu điện một chút. Ghé qua làm gì, nhận thư nhận báo hay nhận… nhận ảnh? Không ai rõ, chỉ biết rằng khi từ cái trạm bưu điện chật chội và tềnh toang như cái điếm canh đê ấy bước ra, miệng anh ta cứ nhếch lên như cái người vừa bị trúng gí, muốn cười mà lại không thể cười.

Tới giờ, cả cánh rừng cao su hút hoẳm bóng tối bỗng rực sáng bởi những vệt đèn pin trên trán các cô gái chém qua chém lại. Khi những vệt đèn đó dừng tụ thành những giọt sáng không chuyển động là khi các lưỡi dao nhỏ xíu bắt đầu bay lên, lượn quanh thân cây thành một đường vòng chênh chếch. Dao bay đến đâu lần da sần sùi được lóc ra đến đó, lóc mềm mại, lóc thành những sợ thanh mảnh, đều đặn như dăm bào, phoi bào, lóc vừa đủ để không chạm vào thịt cây, để tiếp liền đó là những chấm trắng ứa ra, rịn ra, mọng dần, nặng dần và chảy trôi theo dòng xuống miệng tôi gài ở dưới gốc… Trong thinh không vắng lặng, tiếng mủ rơi vào chén nghe tinh tang như mưa như sương như nhũng giọt đàn dịu nhẹ mát ruột mát gan. Rõ ràng cái thanh âm ấy nghe có rộn ràng, có liền mạch hơn khi có vang lên giữa nắng ngày. Em sai rồi, em chưa thật đúng rồi, Hà Thương ạ… Vũ Nguyên lục tìm dáng hình cô trong ẩn hiện các chấm sáng chập chờn, khẽ mỉm cười. Mủ đang chảy nhiều hơn đấy chứ, dẫu không thật nhiều như mong tưởng. Nhưng có sao! Như em nói, đây chỉ là rừng cây trồng dặm, trồng lỗi, mai mốt có rừng cây trồng mới đúng bài bản bắt đầu đến kỳ thu hoạch, phương pháp cạo đêm này chắc chắn sẽ còn tuyệt hơn.

Những giọt sáng vẫn chuyển động hối hả. Bàn tay vàng là phải đảm bảo mỗi phút đi hết được mười cây, có nghĩa là một cây không được dừng lại quá sáu giây đồng hồ. Đêm hôm thế này, đi được hai phần ba số lượng cần thiết đó cũng đã là ráng sức lắm. Cảm ơn em, cảm ơn những người thợ đang âm thầm dâng hiến sức lực và sự tài hoa của mình cho một phương pháp làm ăn mới! Dẫu cái phương pháp ấy, trong lịch sử vườn su, đã có thời được người ta áp dụng rồi. Nếu cứ tiến độ này, ngày mai sẽ nhân ra toàn nông trường, từ nông trường sẽ nhân ra toàn thể Công ty. Vậy là trên cùng giá trị một thân cây, nếu biết cạo đúng mạch đúng giờ, lượng mủ sẽ chắt chiu cho con người được nhiều hơn những gì nó có. Bất giác anh vỗ mạnh vào vai Đăng Điền một cái như cái vỗ vai xúc động giữa trận chiến. Suốt từ đầu đến giờ, con người này đã chạy qua chạy lại như một sĩ quan đốc chiến tận tình giữa các hàng cây. Lúc kiểm tra, lúc nhắc nhở, lúc lại càu nhàu, cáu gắt… Dưới sự giám sát mang đầy tính nghiệp vụ thông thạo của anh ta, mọi sự đều có vẻ thông đồng bén giọt. Trước mắt anh, viên đội trưởng dong dỏng cao đang thực sự là linh hồn của trên trăm héc ta đất rừng đêm nay. Trong đầu anh bỗng ấm nóng lên một suy nghĩ tới bất chợt, nếu mai này có phải đi, có phải rời khỏi đây vì bất cứ một lý do vui hay buồn nào đó, người thay thế anh chỉ có thể là cái dáng dong dỏng tràn đầy nhiệt huyết kia.

Đêm đã ngả sang sáng. Những giọt sáng đã chuyển dịch vào sâu hơn. Trời bắt đầu chuyển lạnh. Sương đã rơi nhoè vai áo… Anh bỗng khao khát lúc này được đến gần Thương, được khoác thêm cho em một tấm áo, được ôm xiết em vào lòng, được… Trong bóng đêm mênh mang bất tận kia, giọt sáng nào là của em? Phần cây nào là của em? Muốn đến với em vô cùng nhưng lại không thể đến, lại chỉ có thể đứng đây mà dõi nhìn mà tê buốt trong lòng. Thương em nhiều lắm Thương ơi…

Đúng lúc đó, giữa lúc chấm sáng thắc thỏm kia chợt rực lên một chấm sáng khác lớn hơn, chói loà hơn. Trong phút chốc, chấm sáng biến thành một lưỡi lửa quét dài, từ ngoài đường liếm thẳng vào trong rừng. Rồi tiếng xe hơi cuộn lên như tiếng xích xe thiết giáp nghiến vào đá sỏi mở màn một cuộc càn tổng lực. Chiếc xe dừng lại. Lưỡi lửa tắt. Từ trên xe nhảy xuống là một người đàn ông vâm vam, vận sơ mi cộc tay, dáng đi nhanh nhẹn. Mọi người nhận ra đó chính là giám đốc Ba Vinh, một con người nổi tiếng là khó khăn và nguyên tắc. Sau ông là vài ba người khác, người nào cũng có một vẻ quan trọng khác thường. Họ lầm lỳ tiến thẳng đến căn lán chỉ huy của đội.

Bỏ mẹ rồi! Vũ Nguyên giật thót, lão này mà xuống là bé xé to, rách việc lắm đây.

- Ai chủ trương việc này? – Tiếng nói nặng chịch, chất ngất uy quyền của người đàn ông vâm vam rơi ra.

- Báo cáo đồng chí giám đốc Công ty, tôi!

Vũ Nguyên trả lời bình thản, mặc dầu đầu lưỡi anh đang rất muốn bật ra câu hỏi: “Ai đã báo cho đồng chí biết việc này?” Giám đốc tiến đến sát mặt Vũ Nguyên, so với anh ông ta chỉ cao đến cằm:

- Ai cho phép đồng chí làm ăn tuỳ tiện như vậy?

- Tôi. Còn có tuỳ tiện hay không, báo cáo, cái đó cần phải bàn lại ạ!

- Bàn gì nữa! – Giọng giám đốc đã căng lắm – Đây là lối làm ăn tư bản, lối làm ăn của các ông chủ Tây ngày xưa lấy bóc lột nhân công làm chính. Đồng chí là một doanh nghiệp xã hội chủ nghĩa mà đồng chí lại đi học chúng nó, đi theo đuôi chúng nó để bần cùng hoá công nhân của mình à?

- Báo cáo! Tư bản hay không, tôi không rành lắm nhưng tôi làm vậy chỉ cốt để cuộc sống của công nhân đi lên chứ không phải bị bần cùng như họ đang phải nếm trải.

Anh nói nhưng bụng vẫn quặn lên cái điều đang canh cánh: Quái! Nhưng mà ai bảo? Thằng nào báo nhỉ? Và sự việc đâu có động trời đến nỗi phải đích thân vị giám đốc nổi tiếng thích ngồi ở văn phòng có máy lạnh hơn là lăn xuống địa bàn lầm đất phải đêm hôm có mặt ở đây? Anh nhìn sang Đoàn Thanh, Đoàn Thanh nhìn sang Đăng Điền, Đăng Điền lại giả bộ ngơ ngác nhìn sang những người khác… Cuối cùng chỉ có những ánh mắt ái ngại nhìn ngược lại anh mà chẳng nói lên điều gì?

Lửa đổ thêm dầu, bàn tay có những ngón ngắn ngắn của Ba Vinh lia thẳng vào mặt Vũ Nguyên:

- Chúng tôi tôi đến không phải để tranh luận với đồng chí. Đồng chí cho dừng ngay lại và buổi giao ban đầu tháng tới, ta sẽ có dịp nói tiếp câu chuyện này ở chỗ tôi, văn phòng Công ty.

Anh cầm lòng. Con người này bao năm qua sao đối với anh cứ như là nghiệp chướng, như là một sự ngáng trở mang tính định mệnh. Vụ khoán sản, vụ đổi tiền năm xưa cũng có ông ta dính vào như một nhân tố phê phán quyết liệt. Vụ anh buộc phải rời xí nghiệp xuống đây hình như cũng lại có sự dàn xếp hậu trường của ông ta kiểu như một hành vi thí tốt và bây giờ… Còn sống với nhau trong một gầm trời này, còn quậy quã cùng nhau trong sự sống còn của cây cao su này, anh biết mình sẽ còn phải vấp dính vào con người này nhiều lần nữa, thậm chí sẽ có những cú vấp dính rất đau. Nghĩ vậy, anh bỗng thấy nhẹ người, mọi câu hỏi nhức nhối định bục ra vừa rồi chợt nhẹ bẫng đi.

- Rõ! – Anh quay qua Đăng Điền, khẽ lắc đầu – Cậu cho anh chị em nghỉ, sáng mai cạo tiếp.

- Từ lúc nghe xe xuống, họ đã tự động nghỉ cả rồi – Đó! Có thấy ánh đèn nào đâu – Đăng Điền đánh mặt ra rừng rồi quay lại phía giám đốc Công ty, giọng nói trở nên hết sức chân thành – Báo cáo thủ trưởng! Trong chuyện này lỗi… vâng, nguyên do chính là… là do tôi. Tôi đề xuất với anh Nguyên, anh Nguyên chỉ là người chấp nhận và thực chất cũng chỉ là chấp nhận thí điểm thôi ạ! Báo cáo…

- Hoá ra là cậu đấy à? – Giám đốc công ty chau mày? – Một đội trưởng giỏi có nhiều triển vọng như cậu mà cũng dính vào cái việc vớ vẩn này à? Thí điểm! Thế nào là thí điểm? Người cộng sản không có thói quen mang con người ra mà thí điểm như thế.

- Dạ… Báo cáo…

- Thôi, khỏi báo cáo gì nữa! Nếu ai cũng cứ tự động làm bậy rồi mới báo cáo thì cái Công ty này có còn là một đơn vị doanh nghiệp nhà nước nữa không. Đây là một bài học có tính nguyên tắc, các đồng chí cần nghiêm túc làm kiểm điểm, tự xác định mức kỉ luật, gửi lên văn phòng. Tôi về!

Đột ngột như lúc đến, chiếc xe lại đột ngột ra đi, để lại phía sau cả cánh rừng ngơ ngác, ngơ ngác như ánh mắt của hơn trăm người thợ, trong đó có cả ánh mắt bối rối, xen một chút trách móc, xót xa nhìn về phía anh của… Hà Thương. Không chịu nổi ánh mắt ấy, anh quay sang gắt nhỏ với Đăng Điền:

- Cậu làm cái gì mà như tù nhân nhận lỗi trước giám ngục thế? Mà lỗi gì? Nếu có, tôi làm tôi chịu, việc gì cậu phải san bớt cho tôi?

Rõ ràng trong tiếng gắt đó có phảng phất cả một chút tri âm, cảm động. Bắt nắm được điều ấy, Đăng Điền tỏ vẻ khổ sở và u uất đến tột cùng, hai tay anh ta giáng mạnh vào nhau nghe cái chát! Con mắt đỏ nọc vì thức đêm của anh ta quét ràn rạt vào từng khuôn mặt đội viên đứng gần:

- Nhưng ai, người nào đã báo lên công ty biết trước kế hoạch này? Dòi từ trong nhà dòi ra. Không còn biết tin vào ai được nữa! – Con mắt đó dừng lại ở Vũ Nguyên, dịu xuống – Việc đâu còn có đó, tôi sẽ nhất định tìm ra kẻ giấu mặt. Mời giám đốc cứ về nghỉ, thua keo này bày keo khác, mình làm vì quyền lợi của số đông quần chúng, sợ gì. Vả lại