- 12 -
MÙA KHÔ NẤN NÁ RỒI CŨNG CHÙNG CHÌNH TRỞ VỀ VỚI những ngọn gió heo may xao xác thổi dọc nông trường.
Những trận mưa cuối đã dứt. Cả rừng cây như trẻ trung, xanh thẳm trở lại. Đất khô hơn và cái nắng cũng xanh hơn. Nắng dệt hoa, nắng nhảy nhót theo mỗi bước chân người thợ. Nắng bay lên thoa khẽ một chút phớt hồng vào gò má xanh xao các cô gái trẻ. Rừng ở đâu cũng buồn, rừng biên cương xa ngái lại càng buồn nhưng rừng có nắng, rừng cũng bớt đi phần cô quạnh. Những cánh rừng su đang nhọc nhằn cho sữa để chỉ vài ba tháng nữa thôi, khi độ xuân về, nó sẽ làm một cú vặn mình trút lá tạm biệt con người để lặng lẽ đi vào thế giới thai nghén nhọc nhằn của mình. Phải chăng chính vì vậy mà những ngày này là những ngày đầu óc con người bỗng trở nên thoáng nhẹ nhất, mọi vui buồn, trăn trở, cả những nhức nhối khổ đau dường như cũng theo nắng, theo sắc xanh lá cành mà tan loãng ra.
Cũng một buổi chiều muộn như thế, theo ý định đã định trước, tại góc rừng vắng nhất, bên con suối nhiều nước nhất, giám đốc Vũ Nguyên có buổi nói chuyện tay đôi với Tuấn Tử Thần. Buổi nói chuyện giữa một thủ lĩnh thế giới nổi và một thủ lĩnh thế giới ngầm của vùng đất tận cùng biên ải.
Vũ Nguyên ra trước. Anh đốt thuốc ngồi chờ. Chốc chốc lại lắc đầu cười bâng quơ như thể cái người cuối đời không còn biết làm gì khác ngoài chiều chiều ra bãi trống nhìn mặt trời lặn và cười. Không! Anh biết đây không chỉ là một cuộc gặp thương lượng mang tính thuyết khách và pháp luật dẫu rằng tình hình trị an, tình hình mất mát, các loại tệ nạn gần đây lại đang có chiều gia tăng trên toàn bộ nông trường. Đó là chuyện của muôn đời, lúc trôi lúc sụt, làm sao một chốc một nhát mfa dẹp hết cho được! Cũng không hẳn là chuyện thanh toán một ân oán giang hồ, điều đó ngay từ cái đêm cách đây nửa tháng, khi trái tạc đạn không được phát nổ, hầu như nó đã được dọn dẹp xong rồi. Điều khiến anh phải ra ngồi như chó đá ở đây lại chính vì một khía cạnh khác, khía cạnh thẳm sâu hơn mọi ồn ã cuộc đời, cái cả hai thằng đàn ông điên đảo, điên đảo tới nỗi họ cần phải gặp nhau một lần sòng phẳng cho xong. Nhưng liệu nó có xong hay lại rối nhằng hơn, cái sợi dây tình oan nghiệt và không dễ gỡ ấy?
Anh được biết sau cái đêm hãi hùng nọ, không hiểu do quá u uất hay do một mặc cảm tủi nhục nào đó, anh chàng Tuấn coi trời bằng miệng chén mủ kia không hiểu đã biến mất đi đâu cả chục ngày. Chiều hôm qua anh ta mới về, râu ria lởm chởm hơn, cái nhìn lì lợm hơn và cho đệ tử tới ngỏ ý muốn gặp anh theo lời hẹn. Thoáng giật mình! Hăn tính chơi đòn gì đây? Kệ! Đòn gì cũng chấp hết. Dù sao vậy cũng là được, là biết giữ chữ tín của một thằng đàn ông.
Còn anh, sáng qua anh cũng vừa ở Công ty về. Hoá ra vụ cạo mủ đêm cũng chẳng đến nỗi rầy ra cho lắm. Ông giám đốc Công ty chỉ khiển trách qua loa, nhắc nhở mấy câu gọi là, tiện miệng phân tích rõ thêm mấy điều về nguyên tắc làm ăn rồi để mặc cho anh tha thẩn đi dạo chơi, thăm thú một mình trong thị trấn, nơi anh đã sống, làm việc và… gặp em trong một thời gian không ngắn. Nếu có cái gì hơi cấn nặng trong đầu thì lại là chuyện bài báo. Giám đốc thận trọng mở ngăn kéo lấy ra mọt tờ giấy khổ rộng có in những hàng chữ vi tính nói: “Báo nó viết về cậu, về nông trường của cậu đấy! Viết sắc lắm, nhưng hơi ác, câu chữ cứ soi sói, nghe rợn cả người. Cũng may mới dừng lại ở dạng bản thảo, bọn tớ kịp ghim lại chứ để nó bung ra là rất mệt! Toàn những chuyện chết người cả! Cậu phải hết sức chú ý…”
Không tin, anh định giật lấy đòi xem, giám đốc bảo thôi, mỗi người mỗi việc, việc của họ là viết, việc của ta là làm, chưa hiểu nhau thì rồi sẽ hiểu nhau, đọc làm gì, thêm nhức cái đầu…
Ra đến đường rồi mà anh vẫn còn ngơ ngẩn! Lạ nhỉ! Cái con người chứa đầy một sọ nguyên tắc nhưng lại thiếu nghĩa tình và nghề nghiệp này sao bữa nay đối với anh lại nhân hậu, ấm áp đến lạ?... Mãi đến khuya, khi đi dạo chán rồi, trở về khu nhà khách trống tuếch trống toàng anh mới được Vận, trưởng phòng xuất nhập khẩu, một phòng quan trọng nhất trong la liệt các ban phòng, vốn là bạn chiến đấu cũ gần như đạp cửa ào vào, trợn trừng trợn trạo cho biết: “Lão này cũng sắp được bứng đi rồi! Trên Tổng cục đang có một chiến dịch sắp xếp lại nhân sự để theo kịp tình hình mới, người như lão ấy chẳng thể cầm chịch mãi được nên lão phải mỵ dân, phải tranh thủ kiếm phiếu tín nhiệm khi tình huống bất lợi xảy ra. Tha mày là lão hy vọng thêm được một lá phiếu, thằng cả đần hiểu chưa? Còn chuyện cái bài báo ấy hả? Cũng chả tốt đẹp gì đâu. Xấu chàng hổ ai! Chả biết dưới nông trường mày hay dở thế nào nhưng một khi báo chí đã động đến tức là động vào chính cái ghế quản lý đang mối mọt của lão. Lão muốn thời gian này mọi việc phải hết sức êm thuận. Vừa được tiếng lại vừa được sự hàm ơn của mày, hiểu chưa?”
Anh lắc đầu bảo không hiểu và cũng chẳng cần hiểu, đó không phải là chuyện của mình, tốt nhất là leo lên giường đánh một giấc thẳng cẳng đến sáng để hưởng trọn một đêm không mộng mị, không tuần tra, không tiếng điện thoại reo như giật óc ra ngoài. Vận nán lại một lát, thấy chai rượu dở trên bàn, đưa lên miệng tu một hơi rồi ném mạnh vào chân tường, vỡ tan: “Tao biến! Nghe này: ở đây kẻ xấu nhiều hơn đứa tốt, mày mà không đeo bảy lần kính chiếu yêu vào để nhìn cuộc đời, nhìn con người, cứ lơ nga lơ ngơ như thằng mắc bệnh đái đường vậy là có ngày xấp mặt ngoạm cứt nghe em!” Anh bật cười. Cái thằng! Ăn nói như bổ củi, nói ngoài đời và nói trong cuộc họp như nhau, hễ mở miệng là lãnh đạo giật mình thon thót nhưng chẳng làm gì nổi bởi năng lực quán xuyến và sự tinh thông nghiệp vụ đến cáo già của hắn. Mà quái quỷ, xưng hô với ai cũng vậy, nhiều tuổi hay ít tuổi đều mày tao hết, như mình đây, ít nhất cũng phải hơn hắn đến ba, bốn tuổi nhưng đã có khi nào hắn thưa gửi một câu cho tử tế đâu, lại còn thỉnh thoảng lên giọng dạy dỗ nữa.
Trong vắng lặng, tiếng xe phân khối lớn nổ pình pình như tiếng trực thăng đổ quân đến gần. Lát sau Tuấn Tử Thần xuất hiện, vẫn bộ quần áo bò bạc phếch, kính mát, mũ cao bồi, giày khủng bố, ria mép đen nhức đã được cắt tỉa gọn gàng… Thoáng nhìn tưởng như hắn vừa bước ra từ một bộ phim miền viễn tây nước Mỹ.
- Chào ông! – Gã nói và đặt một bịch ni – lông khá to xuống cỏ.
- Chào cậu! – Anh mỉm cười trả lời – Cậu ra chậm mười phút.
- Ông vẫn giữ được tác phong đúng giờ kiểu con nhà lính – Một tiếng cười khẩy.
- Thì cậu cũng đã từng có thời là lính. Thứ lính đặc biệt tinh nhuệ đàng hoàng.
- Ông cũng biết nhiều về tôi nhỉ?
- Còn biết nhiều hơn nữa.
- Ví dụ?
- Năm Bảy Chín, trong một vụ đánh ở Kông Pông Chàm, trung đội của cậu bị vướng mìn Pôn Pốt chết gần hết, còn mình cậu trở về, bị buộc vào cái tội nướng quân, chán đời, cậu đảo ngũ, lấy một cô vợ người Hoa. Chiến tranh kết thúc, cô vợ người Hoa bỏ cậu. Chán đời nữa, cậu trở về nước, lấy thú giang hồ làm vui.
- Tuyệt lắm! – Con mắt màu xám tro như mắt chó rừng của gã ánh lên một chút thích thú – Tiếp tục!
- Bắt đầu, do quen thuộc địa hình, cậu mở đường dây buôn lậu xe máy qua biên giới. Có vốn, cậu mua đất, thuê người, làm ông chủ đồn điền, đồng thời khống chế và nắm toàn bộ lượng mủ trôi nổi trên thị trường. Chưa đủ, cậu còn qua mặt được tất cả công an, kiểm lâm, chính quyền để độc quyền đường dây buôn lậu gỗ quý về thành phố. Nói chung, như người ta nói, cậu đang là một thế lực đáng nể ở vùng đất này. Được chưa?
- Tạm được – Nét mặt Tuấn sa sầm – Nhưng ông mới biết bề nổi như bất cứ một gã cảnh sát ngớ ngẩn nào đã biết.
- Tôi không phải cảnh sát.
- Dĩ nhiên. Nếu vậy, tôi đã không nói với ông giọng này. Còn bề chìm, ráo trọi những người ăn lương nhà nước như các ông đều mù hoặc giả vờ mù cả, đó là xã hội đầy rẫy những bất công và kẽ hở. Các ông khoét vào chỗ này thì chúng tôi khoét vào chỗ khác, thậm chí các ông còn khoét cừ hơn, tựa lưng vào pháp luật vào nhà nước mà khoét, có gì khác nhau đâu.
- Khác chứ!
- Ví dụ?
- Tôi thừa nhận trong chúng tôi không ít kẻ bị tha hoá, tha hoá đến tồi tệ nhưng không phải là tất cả, thậm chí rất ít. Còn cậu, cậu đang là đối tượng của luật pháp.
- Ông lại lãng mạn rồi chính trị viên ơi! Vùng rừng này đã làm gì có luật. Luật pháp thuộc về kẻ ỉa ra nhưng biết giấu, thuộc về những đứa tọng đầy mồm nhưng biết nói lời cao đạo.
- Ví dụ? Đến lượt tôi hỏi cậu câu ấy.
- Không ví dụ nổi.
- Tại sao?
- Vì tất cả đều là ví dụ.
- Cho nên cậu tiếp tay để cho những cái ví dụ đó trở thành bản chất?
- Đại khái là vậy.
Im lặng một chút…
- Đến lượt cậu, cậu hiểu gì về tôi nào?
- Cũng tàm tạm. Có bằng cấp, có nhiệt huyết, trực tính, thích làm theo ý mình, đời riêng có chuyện, sống đâu cũng có kẻ thù, cuộc đời luôn gặp rắc rối, nhất là rắc rối về chuyện đàn bà, kể cả ở đây.
- Trời đất! – Vũ Nguyên cười phá – Thế là chiêm tinh bói toán chứ đâu phải hiểu biết. Nhưng nói chung là đúng. Cảm ơn cậu.
- Đừng cám ơn! Nếu cần cám ơn thì kẻ ấy phải là tôi kia. Tôi cám ơn ông đã tỏ ra hiệp sĩ bỏ qua cái chuyện tạc đạn vừa rồi. Nhưng chính vì thế mà tôi hận ông, tôi phải bỏ đi để nguôi hận.
- Cậu suy nghĩ về cuộc sống nặng nề quá đấy. Ngoài sự sống của cánh rừng này ra, mọi cái đối với tôi đều… phiên phiến thôi.
- Chính vì thế mà tôi muốn chúng ta chẳng nên can thiệp vào công chuyện của nhau.
- Bắt đầu vào đề rồi đấy! – giọng nói Vũ Nguyên chậm lại.
- Ông cũng muốn thế mà – Tiếng nói của Tuấn cũng trầm xuống.
- Nếu tôi can thiệp? Vì miếng cơm của gần ngàn con người, vì cuộc sống của tôi, cả của chính cậu mà toi không thể không can thiệp?
- Của cả người đàn bà tên Hà Thương nữa chứ? – Lại một cái cười khẩy.
- Cứ cho là thế. Thì sao nào?
- Thì kẻ bị loại ra khỏi đây sẽ là ông. Chỉ sớm hay muộn.
- Nghe hùng hồn gớm nhỉ? Cậu quên tôi cũng đã từng là lính, mà là thứ lính cũng đặc chủng đặc nhiệm đàng hoàng chả kém gì cậu à?
- Biết chứ. Biết nên mới ngồi với nhau được đến tận lúc này. Cùng là lính nhưng tôi khác ông. Ông là lính đánh Mỹ, nên cho đến bây giờ ông vẫn là ông, không đến nỗi. Tôi là lính nghĩa vụ, thứ lính lơ ngơ, nên tôi phải khác tôi ngày trước.
- Cái đó không nói lên điều gì.
- Rất nhiều điều. Tức là nếu cần phải xuống tay thì tôi chả mất gì, nếu có mất chăng nữa thì chỉ là mất một kiếp lưu lạc giang hồ mà đến tôi lắm lúc cũng muốn ói mửa vào nó. Còn ông, ông sẽ mất hết! Mất tiền tài, mất danh vọng, mất đường tiến thân và mất cả người đàn bà mà vì nó ông đã dấn thân xuống đây.
- Đàn bà! Đây là lần thứ hai tôi nghe cậu nói đến một người đàn bà. Chẳng nên để cái hình ảnh ấy xen vào đây, dễ nhiễu. Nào, nói đi! Tóm lại cậu muốn gì?
- Như tôi đã nói. Việc của ông ông làm, việc tôi tôi làm, đừng chặn các ngả đường sống của tôi. Tôi sống được, ông cũng sống được, chẳng mất gì.
- Tức là tôi tiếp tục làm ngơ cho nguồn mủ, nguồn phân, nguồn xăng dầu chảy và túi các cậu bằng con đường ăn cắp của công nhân tôi?
- Là một.
- Và tôi cũng để mặc cho các cậu biến con đường liên lô của tôi thành con đường vận chuyển gỗ lậu, xe máy lậu của các cậu.
- Tạm thế đã.
- Nhưng nếu như vậy thì cái gì sẽ xảy ra cậu biết không?
- Tôi không biết và tôi cũng cóc cần biết. Rừng của trời, phần mủ xăng dầu là của ông nhà nước, các ông sống vung vinh thì cũng phải để cho bà con có chút cháo nhét miệng chứ.
- Chuyện vung vinh để lại đã. Nhưng chút cháo theo kiểu ấy liệu có bền không hay là rồi chỉ một thời gian sau, cháo cũng không còn mà nhét nữa?
- Đây không phải là lúc đôi co, tranh cãi về ba cái chuyện tương lại, tiền đồ. Kệ cha nó! Tôi chỉ muốn hỏi, ông có chấp nhận yêu cầu của tôi không?
- Tất nhiên là không!
- Rất tiếc! Nếu mai mốt có chuyện gì, ông đừng trách là tôi không báo trước.
- Chuyện gì? Đập kèn, chăng dây, hay là lại cho hung đồ đến văn phòng quậy phá?
- Đó mới chỉ là dạo đầu. Cái chờ ông ở phía trước chắc chắn sẽ không dễ chịu như vậy. Tất nhiên cũng chưa đến nỗi chết người. Tôi thích quy phục chứ tôi không thích gây án.
- Nếu tôi thông báo cho công an, chính quyền về câu đe doạ này?
- Người như ông, tôi biết ông sẽ không thèm làm điều đó. Nhưng nếu thích, ông cứ việc! Họ sẽ coi như không biết gì, trước đây cũng thế và sau này cũng thế.
- Như vậy thì tôi rơi vào thân cô thế cô rồi! – Anh làm bộ đau đớn rồi lại mỉm cười – Nhưng thôi được, chuyện đâu có đó, ta còn có dịp để bàn. Bây giờ tôi mời cậu uống rượu cái đã. Chả lẽ biết về nhau như thế, hiểu nhau khá tường tận như thế, lần đầu gặp mặt lại chỉ toàn nói chuyện làm ăn cứng quèo, nó phí đi – Anh lôi ra chai đế một lít và hai cái ly loại nhỡ vẫn để ở sau lưng.
- Uống cái này đậm hơn – Hắn cũng lôi ra chai rượu ngoại và bịch đồ nhắm trong túi ni lông, rải tất cả trên cỏ - Tôi cũng có ý mời ông uống rượu ngay từ đầu nhưng cách nói chuyện của ông xóc hông quá, sợ uống không vô.
- Vậy thì uống cả hai. Nhưng uống vì cái gì nào? – Anh cười tươi – Chả lẽ chỉ vì ba cái chuyện mủ, phân lạp xạp ấy?
- Tuỳ ông! Uống vì sự an toàn của người đàn bà của ông cũng được.
- Lại đàn bà! Nhưng sao lại của tôi?
- Khi chốt tạc đạn sắp rút ra mà người ta vẫn im lặng thì có nghĩa là người ta sẽ vĩnh viễn không bao giờ là của tôi nữa. Tôi phải mất cả nửa tháng để nuốt trôi được cái chốt đó vào người. Nuốt được rồi, tôi bỗng thấy mình tỉnh hẳn như vừa được vớt từ dưới nước lên và tự thấy không còn lý do gì nữa để hy vọng, để khổ sở và để chết vì cái gì đó cả.
- Vậy thì uống vì sự tồn tại độc lập của cánh đàn ông! Uống nội trước, ngoại sau – Anh rót ra hai ly rượu trắng, đưa cho Tuấn một ly.
- Chơi luôn!
Cả hai uống cạn. Tuấn chép chép trong miệng một cái, hơi nhắm mắt như thể lắng nghe dòng rượu chảy chầm chậm vào ruột rồi gật đầu:
- Đế này ngon. Phải tới bốn nhăm, năm mươi độ. Đã lâu lắm rồi mới lại được nếm cái hương vị nếp cái đặc sệt Bắc Bộ thế này. Ông kiếm đâu ra thế?
- Bạn bè ngoài kia gửi vào. Làm tiếp! – Anh rót tràn miệng hai ly nữa.
- Chơi luôn!
Tuấn ngửa cổ làm cạn. Vũ Nguyên cũng làm cạn. Lại rót tiếp. Lại cạn. Đến ly thứ tư, anh hơi dừng, nheo mặt nhìn sâu vào cái nước da không ửng đỏ lên mà đang tái dần đi trên mặt Tuấn:
- Khoan! Tôi có một ý này!
- Nói đi! – Giọng Tuấn đã có chiều tở mở hơn – Uống rượu mà cũng ý này ý nọ, mấy cha giám đốc cộng sản mệt quá!
- Nghe nói cậu uống rượu thần sầu!
- Mồm thiên hạ.
- Các tay nhậu vào bậc thầy ở vùng này cứ nghe đến tên cậu là họ đã muốn ói rồi?
- Đại khái vậy.
- Và thiên hạ ngán cái ngang tàng bạt tử của cậu thì ít nhưng lại ngán cái tài uống rượu của cậu thì nhiều?
- Cứ coi là như thế. Sao nào?
- Bữa nay tôi muốn đấu rượu với cậu.
- Cái gì? – Tuấn trợn tròn mắt – Đấu rượu? Đấu với tôi? Ông không đùa đấy chứ?
- Từ nãy đến giờ cậu thấy tôi có đùa đâu?
- Nhưng ông có biết uống đâu! Tháng trước tôi mời ông ra nhà hàng, chỉ chưa hết chai bia ông đã đỏ mặt kêu mệt rồi?
- Đấy là nhà hàng. Còn đây là rừng sâu. Mỗi cảnh mỗi khác, mỗi nơi mỗi phong độ chứ cậu.
- Tức là ông vẫn muốn đấu?
- Vẫn giữ nguyên giá trị.
- Hỏi thật giám đốc nhé: Liệu tửu lượng của ông đến đâu?
- Cậu đến đâu tôi lẽo đẽo xin theo đến đấy.
- Điều kiện đưa ra? Chắc cũng phải có điều kiện chứ hả?
- Tất nhiên. Đã gọi là đấu phải có thắng có thua, có được có mất chứ.
- Rõ rồi. Nếu tôi được?
- Thì tôi sẽ làm theo yêu cầu của cậu, tức là việc ai người ấy làm, tuyệt nhiên không can thiệp vào nhau. Kệ cha cái thằng nông trường.
- Còn nếu ông được? Mà làm sao ông có thể được kia chứ!
- Chưa uống chưa nói. Nếu tôi được, cậu phải hứa với tôi sẽ từ bỏ mọi ý định quậy phá có tác hại đến chính đời sống người công nhân của tôi.
- Ô kê! Nhưng hơi lòng ròng! Đằng nào thì ông cũng sẽ thua, chi bằng ông nhận thua trước đi có phải ly rượu này nó ngọt hơn không?
- Cứ thử xem! Giờ thế này! Dẹp một ly đi! – Anh ném cái ly ra rừng – Còn một ly tôi với cậu dùng chung. Cứ đều đặn, thứ tự, tôi trước cậu sau, hết chai này ta chuyển sang chai khác, hết chai khác ta chuyển sang chai khác nữa. Tôi còn.
Anh chỉ mấy chai rượu một lít nằm sóng sánh trong cỏ phía sau lưng. Nét mặt Tuấn hơi sựng lại, thoáng một chút nghi ngại nhưng liên đó lại cười ngay, một cái cười khinh bạc, rất bề trên.
Trận rượu bắt đầu!
Chai đế thứ nhất đi khá ngọt. Người này vừa làm cái tróc, người kia đã làm cái tróc liền. Không ngắc ngứ, không dừng lại, những âm thanh của ly rượu trôi xuống cổ nổ rất ròn. Đến chai thứ hai, vẫn đế, tốc độ đã có pần giảm chậm hơn. Thay vì trước đó chẳng cần nhìn ly rượu đầy hay vơi, lần này cả hai còn ngắm nghía một chút rồi mới từ từ đưa lên miệng. Nhưng tiếng tróc nghe vẫn còn tròn lắm, chưa đến nỗi bè ra phán ánh sự khó nhọc. Vũ Nguyên khẽ nhìn vào mặt Tuấn… Nét mặt khá đẹp ấy vẫn bình thản như không, nước da chỉ xanh tái đi hơn một chút. Cái thằng người mà càng uống càng tái thế kia là không đùa được. Tuấn cũng đánh mắt sang anh… Lại cười! Mặt nổi vằn, da tím bì tím bịt thế kia là sắp gục rồi ông bạn giám đốc dại dột ơi, đầu hàng đi! Hiểu được cái nhìn ấy, Vũ Nguyên lại mang chai rượu còn một chút ở đáy rót tiếp vào ly…
Trong khoảnh khắc cả cánh rừng đang chao nghiêng vì hơi rượu phả ra nồng nàn đó, cả hai đều không biết rằng còn có một người thứ ba nữa đang chăm chăm đứng nhìn họ sau một lùm cây kín. Đó là Đăng Điền.
Trưa nay, nhìn ánh nắng mùa khô sánh mật tràn vào cửa sổ, bỗng dưng hắn lại thấy lòng dạ bồn chồn. Lẹ quá! Lại một mùa mưa nữa đi qua. Thời gian cứ chuyển động vù vù mà con người hắn lại đông đặc lại, bất biến. Vậy mà mọi chuyện đều không đâu vào đâu rồi, cứ như là có một lực cản siêu hình nào đang hình thành một vành đai chở che cho gã, cái gã Vũ Nguyên trời gầm ấy! Xét đến cùng là cái gì đang xảy ra nhỉ? Gã về đây để cứu chữa cái nông trường khốn khổ này khỏi thảm hoạ phá sản của hắn, hắn tự cho mình cái quyền lực phải vô hiệu hoá được cái sự cứu chữa ấy, tức là phải đẩy được cả gã lẫn cái nông trường của gã ấy xuống đáy vực. Ấy vậy mà mọi chuyện cứ trôi ngược lại. Chuyến đi thuyết khác của Đoàn Thanh lên Tổng công ty, lên Tổng cục cho đến lúc này vẫn im rị, báo chí thì tắc tị trong ngăn kéo của cái lão giám đốc Công ty khôn như cáo, cú cạo đêm chỉ sướt qua da gã như một mũi tên nhựa cho trẻ con đánh trận giả, mọi sự trong guồng máy nông trường lại đang từng nấc đi vào nề nếp, cái nề nếp chó chết và không thể nhìn nhận rằng khá có hiệu quả… Kiểu này, một khi các quy chế đã trở thành pháp lệnh đóng đanh vào từng thân cây, vào từng cái đầu bọn thợ ù lì đó thì coi như xong, hắn hết đường cụ kịa. Mà hắn lại không thể không cụ kịa.
Cái đầu ong ong của hắn chợt nghĩ đến Đoàn Thanh. Hắn tính tìm đến vị chủ tịch công đoàn bất đắc dĩ này để nhồi thêm vào cái đầu cù lần kia một nhúm lửa chịu chơi mới mẻ gì đó nhưng rồi lại thôi. Từ sau đêm ấy, lão ta nhìn hắn có chiều hơi khang khác, thậm chí còn tránh né nói chuyện với hắn, cứ làm như dừng lại chuyện trò một chút là lão tức khắc sẽ bị biến dạng thành một thứ quỷ hút máu không bằng. Không sao! Cứ để đấy! Con bài này rồi còn có dịp dùng đến. Dẫu sao tay lão cũng đã nhúng chàm qua cái vụ đi lên tận cấp cao tố cáo Vũ Nguyên rồi, cách nào mà phủi tay làm như vô can cho được, hả ông bạn già tội nghiệp!
Hắn quyết định tìm đến Tuấn Tử Thần. Lúc nghe tin Tuấn, sau cái đêm hãi hùng ấy, bỏ đi đâu không biết, hắn đã thấy thất vọng. Hoá ra cũng chỉ là một thằng dại gái và đớn hèn! Thằng đàn ông đã phải dùng đến tạc đạn để tỏ bày tình yêu thì thằng ấy coi như bỏ. Dùng không được lại bán sới ra đi thì càng đáng bỏ. Rất may là nó đã về. Và chắc là đang vô cùng u uất? Hắn chỉ cần tiêm cho cái u uất đó mưng lên, căng nhức lên là hận thù sẽ lập tức phọt ra thôi. Phải làm tới, phải thật quyết liệt nếu không muôn sự muộn màng mất!
Khi sắp chạm ngôi nhà khá đẹp ngự chênh vênh giữa đỉnh đồi gió lộng, bất ngời hắn đụng Tuấn đi ra, trên xe có chằng buộc một bịch gì đó kiểu như chai lọ. Gã không nhìn thấy hắn, rẽ phải đi thẳng xuống lô. Lạ nhỉ! Con người kênh kiệu này có bao giờ phải hạ mình mang rượu đi đâu một khi chỉ có thói quen chờ thiên hạ mang rượu đến mình? Mà sao lại xuống lô? Uống với thằng chó nào ở dưới ấy?... Cũng không phải xuống đội của hắn. Khu lán của Hà Thương nằm ở phía ngược lại kia mà! Hay là đi tìm chính hắn? Càng bậy! Nhà hắn đâu có ở hướng đó. Mặt mày lại có vẻ đăm chiêu lắm… Không muốn nhức đầu thêm, theo một thứ bản năng thích rình mò, thích phát hiện đã có sẵn, hắn quyết định bám theo.
Nhưng bám được một đoạn, cái xe chết tiệt của hắn không hiểu sao lại dừng khựng, đạp nổ, dắt nổ thế nào cũng không được. Mẹ! Lại cái con bé đùi thì nhỏ vú thì to ngủ vụng với hắn đêm rồi sáng nay rực mỡ mượn ra chợ đấy mà! Không cho mượn thì không được, coi như cắt cầu sinh lý, cho mượn thì thế này đây! Loay hoay tháo ra, lắp vào một lúc, xe nổ được thì cái mục tiêu kia cũng mất hút! Nếu là mùa mưa thì khả dĩ còn có dấu xe mà lần, đằng này đường lại khô mù, có nhìn nổ tròng ra cũng chả thấy cí gió mẹ gì sất! Đến ngã ba, đang chần chừ, chợt nhìn thấy một túp lều xiêu vẹo kểu lều của dân tự do mới nhảy dù vào nằm như cái mụn cóc bên kia đường, hắn rẽ vào. Chỉ có một gã choai choai ở trần, toàn thân tróc vảy, gày đét như chó ghẻ đang gãi khắp người thành vằn thành vệt trên bậu cửa. Khốn nạn, ông mãnh đang lên cơn nghiện đây! Hắn nghĩ. Từ ngày có cái đám dân tự do đổ xô về thì các loại tệ nạn nghiện ngập cũng bắt đầu tràn về theo. Chán, tính đi ra nhưng đã trót vào rồi, đành hỏi: “Ê! Có nhìn thấy ông giám đốc đi về hướng nào không, mầy?” Gã nghiện giương đôi mắt lờ đờ: “Có tiền, cho một đồng, chỉ cho” Hắn định quay lưng bỏ đi nhưng rồi không hiểu nghĩ sao, lại móc túi lấy ra một tờ mười ngàn ném cho gã để đổi lấy một ngón tay cóc cáy chỉ về phía trái…
Và rồi chỉ không đầy mười lăm phút sau khi theo hướng chỉ ấy, cái điều hắn ít ngờ nhất đã xảy ra nhỡn tiền: gã Tử Thần và viên giám đốc đang ngồi cạnh nhau bên chai rượu!
Hắn có mặt ngay từ lúc hai người còn chưa uống và đã lỡm bỡm phần nào nghe thủng được câu chuyện. Mẹ khỉ! Thì ra hai thằng đứng ở đầu cực này lôi nhau ra đây để mượn rượu bàn chuyện triệt tiêu nhau. Thoạt tiên hắn cười thầm! Thôi chết cha con rồi con ơi! Mi không biết tài rượu kinh khiếp của cái thằng cha trời gầm này sao mà lại còn bày đặt thách đố? Nhưng liền đó hắn bỗng ngờ ngợ… Coi chừng không hẳn như vậy? Hắn thừa hiểu con người Vũ Nguyên xưa nay đâu có dễ dàng dấn mình vào một cuộc chơi được ít thua nhiều như thế. Chắc chắn phải có một điêu gì nữa ẩn bên trong mà cả hắn cả gã Tử Thần kia đều không biết! Điều gì?... Hắn chợt giật mình! Chết mẹ rồi! Hồi còn sống chung với nhau, một lần phải xuống bản để thương lượng về một vấn đề gì đó hết sức nghiêm trọng có liên quan đến mối rạn nứt tình nghĩa quân dân, trưởng bản cho mang một vò rượu lớn ra bắt uống hết, có hết mới thiệt bụng nói chuyện. Cả hai bên đều uống và chỉ lát sau, tất cả đều gục hết chỉ trừ có Vũ Nguyên và ông già làng. Uống một chập nữa, người già làng cũng đổ ập bộ râu xuống ly rượu, chỉ còn lại một mình Vũ Nguyên. Cuộc thương lượng kết thúc thắng lợi. Trên đường về, hắn hỏi, Vũ Nguyên mỉm cười: “Bí quyết! Hồi chiến đấu ở Tây Nguyên, một cô gái người Ê Đê khi chia tay đã biếu mình một nắm cỏ khô mùi rất hắc và bảo, cái cỏ này chống được bệnh tật, đàn ông đàn bà lúc gần nhau chưa muốn có con chỉ cần cho lên mũi ngửi một chút và muốn uống rượu không biết sau thì nhấm nhấm mấy cọng.”… Thôi thế thì trúng phóc rồi! Cái cỏ chó chết kia đang từng nấc, từng nấc giành lại thế thượng phong cho nó rồi! Vậy thì còn hy vọng mẹ gì nữa. Hắn nuốt ực trong cổ một tiếng như đang nuốt đi chính những ly rượu đang sắp sửa chiến bại kia…
Hai người bắt đầu sang chai đế thứ ba. Đến chai này thì tốc độ đã chậm hẳn. Thậm chí họ còn đổ tràn cả ra ngoài ly và cũng chẳng cần giám sát xem ly của người này hay của người kia có đủ đầy hay không. Họ uống như máy, không cảm giác không mùi vị, không nói năng, chán, không cả nhìn nhau nữa, chỉ thỉnh thoảng gừ gừ trong cổ một tiếng như để giục nhau chơi cho trung thực. Mặt người này càng đỏ thì mặt người kia càng tái. Chiều sẩm. Cả cánh rừng dường như cũng chao chênh theo độ dốc của từng ly rượu. Rồi chai thứ ba, cái chai đế cuối cùng, giống hai chai trước, cũng được đập đến choang vào thân cây như tạo một âm thanh chấm hết. Tuấn hỏi nhừa nhựa sau một tiếng nấc giật:
- Sao nữa?
- Làm tiếp chứ còn sao? – Giọng Vũ Nguyên cũng nhịu cứng.
- Rượu tây?
- Tây!
- Nhưng… chơi một thứ thôi… hai thứ, nó đánh lộn nhau trong bụng chịu không có nổi – Giọng Tuấn ngập ngừng.
- Cho nó đánh lộn còn… hơn để người đánh lộn – Đầu Vũ Nguyên không chịu nằm im nơi cổ, cứ muốn ngoẻo oặt sang bên.
- Đánh lộn à… Được! Chơi luôn!
Tuấn phun phèo một búng nước miếng ra cỏ, quờ tay móc chai Ông già chống gậy nhãn đen trong túi ni lông ra. Với hàm răng ám khói thuốc, anh ta cắn văng chiếc nắp, để lại chút máu ứa ra trên môi, đưa đít chai lên soi vào ráng chiều, cười hấc một tiếng vô nghĩa rồi bắt đầu chúc cổ chai xuống…
Nhưng lần này, cái màu nâu đỏ trong chai dầu gắng gỏi đến mấy nó cũng chỉ vơi đi được hai phần ba, một phần ba còn lại nhất định không chịu giật xuống nữa! Hay nói đúng hơn, nó vẫn nằm nguyên trong chiếc ly trên tay Tuấn. Đã ba lần gã đưa nó lên miệng rồi lại rùng mình hạ xuống, nghiêng lệch. Con mắt cũng đơ nhắm nghiền rồi lại mở ra toàn lòng trắng, bạc phếch. Cuối cùng dường như hết chịu nổi, gã rùng mình cái nữa rồi quật mạnh cái ly vào thân cây, để mặc cho cái màu nâu kinh dị văng tứ tung vào người vào mặt. Tiếng Tuấn như rên lên:
- Ông Nguyên… tôi thua rồi… Đây là lần đầu tiên trong đời… tôi thua… Không hiểu trong bụng ông chứa cái… cái của khỉ gì mà ông… lại có thể… - Nói chưa dứt câu, gã gục mặt xuống ngực như bị trúng đạn.
- Chưa đâu anh bạn! – Vũ Nguyên lết đến, gắng sức nâng mặt gã lên, cho đôi mắt lờ đờ kia nhìn thẳng vào mắt mình, một đôi mắt cũng lờ đờ không kém, còn lờ đờ hơn – Cậu… vẫn còn nhớ cái cam kết… cam kết lúc đầu chứ? – Anh nói lào khào.
- Nhớ - Mắt gã lại nhắm tịt – Thằng Tuấn này đ… quên cái gì hết… Sẽ không quậy phá… không tiếp tay… Sẽ…
- Sẽ không… làm bất cứ điều gì… xâm hại đến cuộc sống của … bà con nông trường.
- Biết rồi, không phải nhắc!... giang hồ… một lời nói một đọi… đọi máu – Đột ngột gã mở bừng mắt ra, giọng méo xẹo như khóc và rồi gã khóc thật, gò má rung lên, nước mắt tràn chảy, những giọt nước cũng đỏ nâu như giọt rượu – Nhưng tôi… cũng nhăc ngược ông điều này… Hà Thương nó không yêu tôi… không yêu chút nào… Nó chỉ yêu ông… Tiên sư ông! Ông là cái mẹ gì mà ông lại được hưởng cái may mắn đó… Ông là cứt. Là cứt, ông hiểu chưa? Nhưng nó yêu ông… Tôi cấm ông không được làm khổ nó! Bằng mọi giá ông phải… đem lại hạnh phúc cho… Nó là… là vàng ròng, là… cái thứ mà bọn đàn ông cứt đái như tôi, như ông có trèo cả đời cũng không vươn tới được. Cho nên – Gã túm lấy ngực áo Vũ Nguyên dằn mạnh như muốn xé tung cái cúc – Ông mà làm khổ cô ấy, bố láo với cô ấy là tôi… tôi trị cho bỏ mẹ! Nhớ chưa?
- Nhớ…
Anh cười, đưa tay quàng lấy cái cổ vâm vam của gã, nước mắt cũng tự nhiên chảy ra. Gã cũng đưa tay ôm ghì lấy lưng anh, đầu ngả vào vai như đấy chính là cái lưng và cái vai của người đàn bà mà sẽ suốt đời gã không có được. Cả hai đều khóc. Khóc lặng lẽ. Khóc tan rã. Mỗi người khóc một kiểu nhưng đều cùng khóc cho một nỗi bất hạnh quá lớn trong cuộc đời mình. Người đã mất, người có thể sẽ mất… Cánh tay có những hình xăm quằn quại của gã dần dần lỏng ra rồi buông thõng xuỗng. Kẻ mang danh nhậu thần sầu vật mình nằm quay lơ xuống đất. Trước khi gục hẳn, gã còn cố ngóc cổ lên một lần nữa, quẳng ném cánh tay ra phía chiếc xẹ:
- Cây kèn… cây kèn… để ngoài cốp ấy… Kèn xịn… Thằng bạn ở Thành phố chọn cho… Tôi biết Hà Thương thích tiếng kèn của ông… Tôi mua đền ông… Mẹ ông!
Đứng ở đằng này, Đăng Điền tái dại cả người Vậy là xong! Thế là không còn gì cứu vãn được nữa! Kể từ nay hắn coi như mất một chiến hữu, mất một kẻ trong cuộc chịu chơi. Kẻ đó đã chính thức bán linh hồn cho địch thủ. Hiểu tính gã, hắn biết gã sẽ không nuốt lời, dù chỉ là những lời nói qua men rượu. Hắn bỗng thấy cuộn lên một cái gì đó nóng ran trong lồng ngực. Rồi một tinh thể lỏng từ hai tròng con ngươi đang trừng trừng mở của hắn rớt ra. Giọt nước mắt của hắn! Giọt nước mắt cay chua và thua thiệt. Hắn cũng đang là một kẻ mất mát. Kẻ thứ ba trong cánh rừng hiu hắt gió chiều nay. Chỉ khác, cái giọt tinh thể lỏng của hắn khô rất nhanh. Hắn đang nhìn đăm đắm vào cái ngấn rượu dang dở trong chai. Ngấn rượu màu lửa! Nắng chiều màu lửa! Đầu óc hắn cũng đang phực lửa! Rõ ràng hắn như đã nghe tiếng lửa cháy rần rật đâu đây. Và trong tiếng lửa cháy tí tách ấy, trước mắt hắn chợt hiện ra cái thân hình tróc ghẻ đang gã sồn sột của thằng choai nghiện hồi nãy…
Hắn vội rời bỏ chỗ nấp, chạy nhanh ra xe, nổ máy lao đi… Đó cũng là lúc đến lượt Vũ Nguyên không chịu nổi nữa, anh nấc lên một tiếng rồi gập người nôn thốc nôn tháo, một cú nôn khủng khiếp, rát bỏng, chỉ có rượu và rượu, giống như cú nôn lần ấy khi công đồn trở về, nhìn qua nhìn lại chả còn ai, buồn đau quá, anh đã vơ cả can rượu hai lít tu một hơi, tu cho chết để rồi sau đó chúi vào góc hầm nằm bê bết suốt ba đêm ba ngày…
Trời bắt đầu tối.
Rất may là thằng choai con vẫn còn ngồi ở đó, đen xì như một bóng ma tử tù. Có lẽ với mười ngàn bọ, không đủ để làm một Bi nên nó không thể mò đi đâu được. Vừa nhìn thấy anh đèn pha xe máy của hắn quét vào, đôi mắt toàn gỉ đục ngầu kia đã bắt đèn sáng lên như mắt thú cùng với một cái chìa tay rất hèn như muốn được bố thí thêm nữa. Đăng Điền nhìn trước nhìn sau không thấy ai, vội ngồi thụp xuống cạnh đó, bất giác hơi quay mặt đi để tránh một mùi tanh lợm đang từ cái miệng sùi bọt kia phả ra.
- Trong nhà có ai không? – Hắn hỏi.
- Không… có bà chị đi khách ngoài thị trấn rồi – Vừa nói nó vừa miết cái sọ lởm chởm tóc vào tường.
- Sao lại ngồi chết ở đây? Chúng nó không bán cho hả?
- Không… Cho tôi đồng nữa đi… Tôi chết mất… Tôi cắn cỏ…
- Rồi, tao sẽ cho, cho nhiều nhưng mày phải làm cho tao việc này.
- Việc gì tôi cũng làm… ăn cứt tôi cũng ăn, miễn là…
- Mày có thấy cái khu vườn cao su nằm ở phía bên kia suối, cạnh cây cầu đổ không?
- Lạ gì! Đêm nào tôi chẳng vào đó cạo trộm mủ… ấy! Tôi không có cạo trộm đâu. Tôi chỉ…
- Không sao! Cạo trộm cũng không sao. Tao cũng là dân chuyên cạo trộm giống này. Bây giờ mày nghe đây – Hắn lại nhìn quanh một lần nữa, lấy trong túi ra một bao diêm, hạ nhỏ giọng – Cầm lấy bao diêm này, đi xuống đó, bật lên, bật cả nắm rồi quẳng sâu vào vạt cỏ tranh trong lô. Cỏ mùa này khô rang, chỉ cần một que là đủ nhưng mày cứ xoè hết bao cho tao.
- Ông… ông bảo tôi đốt… đốt rừng à? – Nó thộn mặt nhìn lên.
- Ai bảo mày đốt? Coi như mày đi qua vô ý vất đầu mẩu thuốc lá cháy dở vào đó, thế thôi. Có làm không?
- Nhưng… nhưng ông là ai?
- Có làm không? – Hắn gằn giọng – Làm, tao cho trăm ngàn, không thì thôi, càng tốt. Cái cỏ ấy mùa này chẳng đốt cũng cháy.
- Nhưng… nhỡ người ta bắt được thì sao?
- Ngu! Tối đen thế này, đứa nào ra đấy mà bắt. Làm xong quay lại ngay, tao chờ đưa tiền. Cho mày thêm năm chục nữa. Được chưa?
- Được rồi… nhưng ông không được lừa tôi đấy.
- Có đi ngay không, không thằng bố mày nghĩ lại bây giờ. Đi!
Chộp lấy bao diêm, con nghiện đang vào cơn vội loạng quạng đứng dậy, biến mất vào bóng tối dày đặc như một hình hài âm binh đi vào địa ngục… Đăng Điền bỗng thấy ớn lạnh. Hắn biết hắn đang chơi một bài sát ván, con bài mà thực lòng hắn chưa bao giờ nghĩ đến, chưa dám nghĩ đến. Đốt rừng! Ông già hắn đã từng làm nghề rừng rồi cũng chết vì cây rừng đổ xuống. Đến đời hắn, hắn cũng sống với rừng, yêu rừng, thề gắn bó cả đời với những cánh rừng cao su mà giờ đây phải đang tay châm lửa đốt cả cực chẳng đã, là cùng bất đắc dĩ, là dễ thành quả báo lắm! Quả báo nhưng không thể không làm, làm để xoá đi một cái quả báo khác, thứ quả báo hiển hiện cụ thể và khốc hại hơn. Vì rừng mà hắn đốt rừng, lạy trời lạy phật tha tội cho hắn! Và chính vì một chút tâm linh ghê rợn rất ít khi có được sự bảng lảng trong đầu ấy mà hắn không thể trực tiếp làm cái việc xoè lửa kia, dẫu rằng nếu tự làm thì mọi việc sẽ diễn ra chóng vánh và kín đáo biết chừng nào. Hắn buộc phải trao lửa vào tay kẻ khác. Chỗ ấy, bên kia suối là khu vực đội 2, khu vực có thằng đã trở thành nỗi ám ảnh của hắn đang thiêm thiếp nằm. Tất nhiên, dẫu không thế, hắn cũng chưa đủ nhẫn tâm để thiêu huỷ đi chính những mảnh vườn cao su thuộc khu vực đội mình…
Vừa lúc đó, trong cái bóng đêm mênh mông thăm thẳm ở dưới kia, cách chỗ hai con người ngã rượu không xa, bất chợt một quầng lửa phực lên, chói lói và rực đỏ…