← Quay lại trang sách

- 13 -

VŨ NGUYÊN CHỈ VÀO VIỆN TỪ SÁNG ĐẾN CHIỀU LÀ RA. Người ta xem xét tất cả những vết xây xát, cháy nám trên thân thể anh, thấy không có gì nghiêm trọng, bôi một chập cồn, thoa một chập thuốc mỡ, tiêm vài ống kháng sinh là xong. Riêng Đăng Điền ở lại lâu hơn một chút. Bác sĩ bảo để còn kiểm tra kĩ bằng X.quang xem vết thương ở bả vai có bị rạn xương không. Thực chất trận cháy rừng đêm ấy chỉ có hai nhân mạng phải đưa vào bệnh viện như vậy.

Đúng ra lúc đó anh cũng không thể nhớ hết nổi mọi chuyện. Chỉ biết khi nôn thốc nôn tháo xong, tan rã, anh nằm dài xuống cạnh Tuấn tính nằm nghỉ một chút rồi đánh thức, dìu hắn về. Say rượu mà nằm đất, lại ngấm sương, rất dễ tẩu hoả nhập ma! Đấy là chưa nói nửa đêm cso con này con nọ chui ra ngoạm cắn vào người, cũng rất dễ đi tong! Nhưng rồi cỏ êm, gió mát, đầu óc lênh loang, anh cũng xỉu luôn. Chỉ đến khi nghe bên tai có rất nhiều tiếng la hét, tiếng chân chạy, tiếng kẻng báo động rít lên… anh mới bừng tỉnh. Cả một bức tường lửa đang rùng rùng chuyển động đến gần. Tất cả váng vất trong đầu phút chốc tan biến hết. Anh bàng hoàng chợt hiểu cái gì đã xảy ra và không còn kịp nghĩ suy, phán đoán gì nữa, gióng như bản năng xung trận năm xưa, cùng với những bóng đen khác, anh lao người vào bức tường lửa đó. Chỉ thấy nóng khủng khiếp và những thân xác cao su ngún khói trông tựa những hồn mà đang quay cuồng trong khúc điệu của ngày tận thế. Giây phút nhoáng nhoàng tối tăm mặt mày đó, anh kịp nhận ra bên mình là cái bóng tơi tả của Đăng Điền. Với xô nước và tấm mền đã cháy sém trên tay, Điền xông xáo hết cây này sang cây khác, vừa tận lực dập lửa vừa hò hét đến lạc giọng, thỉnh thoảng lại vấp ngã dúi dụi rồi lại gượng đứng lên. Chính lúc đó, một cành cao su to bằng bắp đùi từ trên cao lao thẳng vào người Vũ Nguyên. Chỉ nghe cái rắc rồi liền đó anh không còn hay biết gì nữa, cho đến lúc người ta khiêng được anh ra khỏi vòng vây lửa. Lơ mơ tỉnh lại, anh thều thào hỏi đã dập tắt hết chưa? Một giọng con gái thật mỏng trả lời bên tai: “Còn một vài lô nữa!” Lại hỏi Đăng Điền đâu? Vẫn tiếng ấy trả lời: “Đưa đi viện rồi!” “Cậu ấy làm sao? Có nặng lắm không?” “Anh ấy đỡ cành cây rơi xuống đầu anh… Chắc cũng nặng” Anh ngước mắt nhìn lên: Khuôn mặt nhem nhuốc bụi than của Hà Thương đang nghiêng chao xuống người anh với cái nhìn thật lạ… Không hiểu cái nhìn vời vợi ấy hay cả cánh rừng cao su đang hiển hiện trống hoác kia đã khiến cho những giọt nước mắt trong hốc mắt đen ngòm than bụi của anh rịn ra. Trời ơi! Nếu không có những con người lạ quen đang đứng xúm quanh kia, chắc anh sẽ buông thả toàn thân để được gục đầu vào lòng em mà khóc cho thoả thuê rồi. Vậy là mất hết! Mất không còn gì nữa rồi! Thương ơi!... Toàn bộ khu vườn cao su trồng thí điểm rộng 50 héc ta, niềm hy vọng của chúng ta, của cả nông trường bây giờ không còn nữa, tan hoang như vừa trúng một trận B52 huỷ diệt! Khi anh nhìn được lên lần nữa thì khuôn mặt kia đã không còn ở đó…

Hai ngày sau thì Đăng Điền ra viện. Hai ngày sau nữa, đoàn thanh tra thứ nhất bắt đầu có mặt ở nông trường. 50 héc ta so với cả ngàn héc ta, nếu chỉ nói về diện tích và vốn tài sản, nó không phải là lớn nhưng nếu được đặt trong hệ quản lý và tinh thần trách nhiệm thì lại là vấn đề không nhỏ. Và càng không nhỏ khi cái sự cháy này lại xảy ra trong khi vị giám đốc đang say bét nhè với một đối tượng rất đáng để nghi vấn. Thậm chí người ta còn đặt vấn đề thẳng thừng, đó có phải làm một cuộc nhậu theo lối giang hồ thảo khấu để tranh ngôi, bá chiếm một người đàn bà không? Mà lại là một người đàn bà có nhiều hành tung bí hiểm, chẳng giống chút nào với những người đàn bà lành hiền cạo mủ khác!

Anh im lặng. Cái nỗi đau mất mát nó đã hiện ra nhỡn tiền như vậy thì còn nói được gì nữa ngoài im lặng.

Đoàn thanh tra thứ nhất ra về. Ba ngày sau, đoàn thanh tra thứ hai đến. Lần này là những câu hỏi bò lan ra ngoài cả phạm vi vụ cháy. Họ hỏi giữa anh với gã lâm tặc kia vốn xưa nay có quan hệ gì với nhau? Và nếu có thì là có ở mức độ nào? Lại hỏi trong chính sách cán bộ, anh có lồng cái cá nhân, cái thiên kiến, cái trù dập những người không ăn cánh vào không? Nếu có thì là có trên những con người cụ thể nào? Lại hỏi tất cả những cái quy chế anh đề ra là xuất phát từ động cơ cá nhân muốn tôn vinh mình hay đã được bàn bạc dân chủ trong tập thể ban giám đốc, ban đảng uỷ, ban công đoàn? Những vụ kẻ xấu lên tận văn phòng giám đốc, tấn công tại sao không thẳng tay trừng trị mà lại còn cố tình xuê xoa, nương nhẹ, vậy quan điểm chuyên chính vô sản nằm ở đâu, hay ẩn bên trong còn một cái gì nữa?... Hình như vẫn chưa cảm thấy đủ, có ý kiến còn xoáy vào cuộc sống riêng tư của anh, chẳng hạn mối quan hệ vợ con gia đình ra sao mà người vợ đau khổ và rất đáng kính kia phải bắn tin lên đến tận tổ chức rằng cả nửa năm nay không thấy mặt chồng mình ghé về thăm nhà? Chẳng hạn có nhiều nguồn tin tố giác rằng, gần đây anh đang có quan hệ luyến ái không lành mạnh với không chỉ một mà tới hai người phụ nữ? Ngoài một người tên là Hà Thương ra, còn một người nữa tên Thanh Thuỷ chuyên chạy gỗ lậu kia là thế nào?...

Nghe đến đây thì cái đầu đang nhức ong ong của anh hết chịu nổi! Anh gay gắt hỏi lại đây là một cuộc thẩm vấn tội phạm hay là một cuộc thanh kiểm tra giữa những công dân với nhau? Nếu là thẩm vấn thì anh sẽ không nói thêm một câu nào nữa và tốt nhất lúc này là xin mời tất cả các vị trở về để chúng tôi còn lo khắc phục hậu quả. Còn nếu là kiểm tra thì những câu hỏi vừa rồi không đúng là những câu hỏi của một đoàn thanh tra, nhất là ở cái chuyện có cô Thanh Thuỷ nào đó. Vẫn hết sức gay gắt, anh yêu cầu việc gì chỉ nên khoanh gọn vào việc đó, tội vạ đến đâu anh sẵn sàng xin chịu đến nhưng quyết không nên mượn cái này để nói cái kia, rất bùng nhùng, chưa có một chút rõ ràng nào cả, thậm chí có thể còn tiếp tay cho những kẻ xấu đánh phá vào cuộc sống của bà con.

Vị phó đoàn cười nhẹ một tiếng rồi đưa ra tấm ảnh có hình của anh và Thanh Thuỷ đang lôi kéo sát kề nhau.

- Ngay cả điều này cũng không thuộc chức trách kiểm tra chứ, đồng chí giám đốc?

Một luồng điện giật mạnh kéo khuôn cằm anh xếch lên. Thế này là thế nào? Tại sao lại có tấm ảnh này? Chả lẽ cái buổi tối đó đã có kẻ rình rập bên ngoài chụp trộm ư? Hay chính cô ta đưa mình vào bẫy để trả thù những món nợ làm ăn? Khốn nạn rồi! Tình ngay lý gian rồi con ơi! Anh chán nản nhìn đi nơi khác và lạ kỳ thay, giây phút ấy trước mặt anh không còn đoàn kiểm tra, cũng không còn những câu hỏi như móc óc, chỉ còn nỗi run sợ đến toát lạnh khí chợt nghĩ rằng không hiểu cô ấy, Hà Thương có biết chuyện tấm ảnh này không? Nếu biết, thì mọi sự đối với anh coi như là hết! Hết hẳn!

Vang lên một tiếng cười rõ lạnh. Những cuốn sổ bìa cứng được gấp lại. Những cái ghế được ảy vào gầm bàn. Đoàn thanh tra ra về khi dặn lại một câu nghe như có tiếng kim khí va nhau bên trong.

- Tạm dừng ở đây đã. Cám ơn đồng chí giám đốc đã giúp đoàn hoàn thành tốt nhiệm vụ. Còn mọi việc sau đó, tỉnh, Tổng cục và Công ty sẽ làm việc với đồng chí cụ thể hơn. Xin choà!

Những bàn tay được chìa ra. Đặt bàn tay mình vào những bàn tay đó, anh thoáng nhợn người như đặt vào chính những ổ khoá còng giá buốt. Trên sẽ làm việc với đồng chí cụ thể hơn… Anh hiểu những gì sẽ xảy ra sau những âm tiết tính hành chính sự nghiệp ấy. Và không hiểu sao, một lần nữa cái hình ảnh vâm vam của giám đốc Công ty Ba Vinh lại hiện lên trước mặt. Vậy là xong! Vụ cháy rừng chỉ là cái cớ để người ta rà soát lại tất cả nhằm thanh loại mình. Vậy là đời giám đốc thứ năm là cái thân anh đã được an bài và chỉ ít ngày nữa, người ta sẽ lại lấy lá lót tay dắt anh ra cổng như dắt một con thú lông lá tơ tướp, tanh tưởi. Trời ơi! Nhưng làm sao lại có thể cháy được kia chứ? Lại cháy đúng vào cái thời điểm khốn nạn ấy…

Có lẽ sẽ hoàn toàn đúng như thế như nó đã từng xảy ra như thế nếu lúc đó ngoài cổng không ầm ầm ào ào một tiếng động cơ xe Minskhow rú ga lao vào. Mọi người chưa hiểu ra chuyện gì thì cái bóng to tướng, đen mun của anh chàng dân tộc tên Ma K’liêng đã sừng sững đứng ở ngay trước cửa. Đi sau anh còn có một vài chàng trai nữa cũng to lớn, đen mun không kém. Y hệt một cú đi cặp bốn hôm nào ngoài thị trấn, chỉ khác lần này không một ai có mùi rượu trong hơi thở.

- Chào đoàn thanh tra! – Ma K’liêng nói rổn rảng như nói ở giữa núi đồi – Chào giám đốc Nguyên có cái mặt con gái! Chui cha! Ở đây vui vẻ quá ta! Có rượu uống không? Không có, để Ma K’liêng đi mua.

Đội trưởng Thuần suốt mấy ngày nay mang vẻ mặt buồn bực như trấu cắn vội đi đến, chau mày:

- Ma K’liêng! Đây không có rượu, cán bộ đang làm việc, đi chỗ khác chơi đi!

- Việc gì? Không có rượu thì có việc gì để mà làm. Việc cháy rừng phải không? Chui cha, việc vặt nhằm nhò gì?

- Không có đốt đâu. Đội trưởng Thuần hỏi tầm bậy tầm bạ rồi. Con người chớ có phải con thú đâu mà lại đi đốt rừng đốt rú của mình. Chỉ lỡ tay làm cháy thôi.

- Ai? – Đến lượt chính vị đoàn trưởng thanh tra có giọng nói hiền hiền lên tiếng – Nếu biết, Ma K’liêng cứ mạnh dạn nói ra, không sao đâu. Ai?

Câu hỏi gieo vào không gian lặng tờ như một kíp mìn nổ chậm. Trong phòng lúc ấy đã có thêm khuôn mặt của Đoàn Thanh, Đăng Điền và mấy khuôn mặt khá quen thuộc khác nữa. Tiếng nổ ngang tàng của chiếc xe mang nhãn hiệu Liên Xô đã đưa chân họ đến đây với một sự tò mò không cưỡng được, cũng như mấy bữa nay, kể từ lúc đoàn thanh tra thứ hai xuống, cả nông trường hơn ngàn con người đều hướng về văn phòng giám đốc với tất cả nỗi thắc thỏm đợi chờ mà xưa nay chưa thấy có. Họ đều tỏ ra lo lắng cho số phận người giám đốc tận tình tận nghĩa của mình. Đoàn Thanh đứng khuất trong một góc. Vị chủ tịch công đoàn tránh không nhìn vào mắt người giám đốc. Đăng Điền lại nhìn rất thẳng vào mặt tất cả mọi người như cố moi từ đó ra một điều gì…

Chàng trai dân tộc đưa đôi mắt màu nâu như mắt trẻ thơ nhìn vào cái miệng ông thanh tra đang mím chặt rồi nhoẻn cười:

- Tui đó – Anh chỉ một ngón tay vào khuôn ngực để trần nở múi nở bắp của mình – Ma K’liêng lỡ tay ném mẩu thuốc lá làm cháy đó. Tui đến đây để nhận tội với giám đốc Nguyên. Nhận tội để lần sau không phạm lại nữa chứ Ma K’liêng không có tiền bồi thường đâu. Nếu giám đốc cứ bắt thường, bốn thằng tui sẽ xin đầu quân làm không công cho nông trường một năm, giám đốc Nguyên ưng không?

Im lặng. Đoàn thanh tra nhìn nhau. Con mắt tối sẫm của Đăng Điền lại nhìn vào đoàn thanh tra. Nét mặt của Đoàn Thanh, của đội trưởng Thuần, của một vài người đứng gần đó thoáng nhẹ đi. Họ nhìn sang người thanh niên S’tiêng với một vẻ nhìn như khích lệ, như cám ơn lại như trách móc. Tất cả đều thở phào. Thế là mọi việc trong chốc lát lại được sáng tỏ. Cháy rừng là chuyện của muôn đời. Để cháy rừng tuy là điều chẳng thể tha thứ được của một vai trò thủ lĩnh doanh nghiệp nhưng một khi cái sự cháy lại phát sinh bởi một nét vô ý mang đầy tính bản năng nguyên sơ của người dân bản địa, người dân đã ăn đời ở kiếp, đã có mặt ở chốn này hàng trăm ngàn năm trước khi có nông trường thì chả còn gì đáng để nói nữa. Họ thỉnh thoảng vẫn vô ý nữa nếu như cuộc sống nơi đây cứ vẫn tiếp tục thiếu cả nguồn sáng tinh thần lẫn nguồn ấm no vật chất thế này. Luật pháp không thể đánh vào sự vô ý. Luật bản làng cũng chưa coi cái sự vô ý đó làm trọng. Tất cả chỉ có thể cảnh cáo, nhắc nhở hay khuyên nhủ. Và còn cái chuyện xin làm không công để đền bù kia nư? Thì cũng chỉ là một cách bày tỏ sự sám hối cũng rất hồn nhiên mà nó chẳng nói lên điều gì về luật lệ cũng như về giá trị kinh tế cả. Coi như xoá trắng!

Đoàn thanh tra lại nhìn nhau một chập nữa rồi, sau khi đã kín đáo lui vào phòng trong hội ý chớp nhoáng, ông đoàn trưởng bước ra, chán ngán lắc đầu:

- Nếu người thanh niên bản kia nói đúng thì mọi việc chúng tôi tạm thời dừng tại đây và nói chung là… hả, chưa có kết luận gì hết. Chuyện vụ cháy 50 héc ta cao su này lại là chuyện thuộc về bên chính quyền và công an địa phương chứ không thuộc về thanh tra chuyên ngành.

- Nói đúng chớ! – Chàng trai cãi rung cả yết hầu – Cái bụng người S’Tiêng nghĩ thế nào thì cái miệng nó nói ra thế ấy, cái miệng người S’tiêng không biết nói hai lời đâu. Ô… Cái thanh tra khỏi chau mày đi. Tui đã nhận tội với cái trưởng công an rồi, nhận tội với cả già làng trong bản nữa rồi. Bây giờ cái ruột tui nó đang buồn lắm đây, cái ruột nó cần phải có cái rượu rót vào thì mới đỡ buồn được. Tui đi đây. Chào tất cả. Bao giờ giám đốc Nguyên bảo tụi tui làm trả công, nói bữa sáng, bữa trưa tụi tui đến liền.

Cả bốn thân hình đen mun nhảy lên xe mềm và nhẹn như một gánh tạp kỹ rồi ù một cái, tiếng nổ pành pạch kiểu đại liên xả xuống bùn của nó trong nháy mắt đã khuất nẻo ngoài bìa lô cao su rợp mát.

Đúng lúc đó, như có một lực đẩy ma quỷ phía sau, trước sự bất ngờ của mọi người, nhất là sự bất ngờ xem chút lo lắng hiện lên trong mắt Đoàn Thanh, đội trưởng Đăng Điền vụt đi ra, cất tiếng nói rất dõng dạc:

- Thưa các đồng chí trong đoàn thanh tra cấp trên! Tôi là Điền, tuy chỉ là một đội trưởng bình thường, rất bình thường thôi nhưng với tinh thần một đảng viên, một đảng uỷ viên, tôi thấy mọi việc đã quá rõ ràng, đề nghị các đồng chí có thể kết luận được ngay để chúng tôi, nhất là đồng chí giám đốc đây còn bắt tay vào sản xuất cho kịp thời vụ. Xin lỗi! Cứ mỗi đợt thanh tra kéo dài như thế này, tiến độ sản xuất của nông trường lại bị giật lùi lại một bước. Thiệt hại này ai chịu hay là chỉ còn cách đổ xuống đầu người công nhân cạo mủ…

- Đồng chí Điền! – Tiếng vị phó đoàn có dáng người cao lớn và nước da ngăm ngăm đen kiểu Bao Thanh Thiên cắt ngang – Đây không phải là phận sự của đồng chí. Chúng tôi làm việc có quy trình, có bài bản, chấp hành lệnh cấp trên mà làm nhằm trong sạch nội bộ, chúng tôi đang làm việc với giám đốc của đồng chí chứ không phải với một đội trưởng quấy nhiễu để đồng chí có thể nói năng tuỳ tiện như thế.

- Rõ! – Đăng Điền vẫn không thay đổi chất giọng, thậm chí tiếng nói còn căng hơn – Nhưng không thể vì bất cứ một chi tiết nhỏ chỉ mang tính hiện tượng nào đó cũng được nâng lên thành quan điểm, thành bản chất để rồi cuối cùng là được cái gì ngoài cái cách nhìn nhau sẽ méo đi một khi các đồng chí đi khỏi đây…

- Điền! – Vũ Nguyên nhắc khẽ - Thôi, không nói nữa! Cái cậu này thật…

- Tôi lấy ví dụ - Đăng Điền vẫn nói – như chuyện cái cô Thanh Thuỷ chuyên đi xe gỗ lậu kia chẳng hạn. Cô ấy là ai và đồng chí giám đốc đây là ai mà lại có thể ghép hai con người hoàn toàn trái ngược nhau vào một giuộc như thế được. Đây! – Anh ta cầm tấm ảnh đang đặt trên bàn, giơ lên ngang mặt, phía có lường ánh sáng chói gắt dọi vào – Không cần phải là người biết nghề mà chỉ cần tinh mắt một chút thôi đã cũng đủ để kết luận ngon choét rằng, đây chính là một tấm ảnh ghép, ghép rất trắng trợn. Là người chụp ảnh hai chục năm nay, tôi có thể cam đoan như thế. Hết!

Anh ta Hết một cái gọn hơ rồi lẳng lặng rảo chân đi ra, đầu ngẩng cao, ngực ưỡn thẳng, gió bay mái tóc, trên trán lấm tấm những giọt mồ hồi kiêu hãnh như kẻ tuẫn đạo vừa làm xong một sứ mạng tông đồ. Người ta nhìn theo con người đó và lạ chưa kìa, cứ như là một trò chơi của số mệnh, rào trọi những căng thẳng, những nhức nhối của cuộc thanh tra thanh lại vừa qua bỗng chốc tan biến như những chiếc bong bóng đang nổ vỡ ngoài sân.

Nhưng nào có ai biết cái con người vừa cho nổ một quả bom dũng cảm trước cửa quyền, vâng, đúng là Cửa của uy quyền một thời chứ không thể gọi là cái gì khác, cái con người vừa hiện thân là biểu tượng của lòng trung thực kia lại đang ngồi uống rượu một mình bên suối vắng. Hắn uống vì cay đắng, vì trời già đều giả, cho đến phút chót lại chơi khăm hắn một vố không sao lường nổi, uống vì sức mạnh tự nhiên của đối thủ của mình và uống cũng chỉ để mà… uống, thế thôi.

Vậy là chỉ trong vòng chưa đầy một nă, hắn đã trên hai lần nếm mùi thất bại tê dại. Sao thế nhỉ? Sao mọi chiêu thức của hắn tung ra lại cứ như có một vị thần linh quái gở nào giơ hồ lô hút chặt! Rốt cuộc hắn chỉ nhận lại sự tã tượi về mình còn cái thằng người kia vẫn sống nhơn nhơn, sống ngon lành hơn. Cái thằng người mà một khi đã tạc được hình ảnh của nó vào lòng dạ của hơn ngàn sinh linh, trong đó có cả những sinh linh vận khố bốn mùa lấy ăn nhậu làm vui thì thằng người đó đã bỏ hắn một khoảng cách khá xa mất rồi.

Không! Những câu nói của hắn vừa rồi không phải là những câu nói rút ra từ gan ruột, từ lòng thành hay từ sự ân hận muồn mằn mà ối kẻ đang tưởng như vậy. Còn khuya! Rất đơn giản như đàn ông thích nhìn ngắm thân xác trần truồng của đàn bà. Chẳng qua là vào giây phút chót hắn quyết định tung con bài tấm ảnh ra để nhằm cùng một lúc hạ gục ba mục tiêu: Vũ Nguyên, Tuấn Tử Thần và Hà Thương nhưng với sự xuất hiện bất thần của gã mọi rừng kia, hắn biết rằng mọi việc như thế là coi như đã gói lại và đã gói rồi thì cái chuyện tấm hình kia trước sau gì rồi cũng sẽ lộ ra. Cũng lại rất đơn giản: Thằng Vũ Nguyên dứt khoát sẽ đi hỏi cái ả có hình chụp chung với mình tại sao lại thế? Ả sẽ tông tốc nói ra cái thời điểm mà hắn lẻn vào. Thế là, thằng ngu nhất cũng bám được vào cái logic hình sự chết giẫm đó để kết luận là ai. Và như vậy, đối thủ thì trắng án, trắng án cả thằng Tử Thần chiêu hồi, cả ả đàn bà nhức nhối, chỉ có hắn là lãnh đủ. Cách tốt nhất lúc đó là đóng vai giả hiệp sĩ, ngầm chấp nhận sự thua bại nhưng hy vọng vẫn còn vớt vát được chút gì ngõ hầu chờ dịp mai phục về sau. Theo sách binh thư mà có đôi lần hắn võ vẽ đọc được ở vỉa hè góc chợ những ngày tha thẩn nào đó thì hắn đã thực hiện một cú chuyển bại thành thắng hay ít nhất cũng chuyển bại thành hoà chứ không chịu đứng trơ mắt ếch phơi bụng ra.

Hắn ngửa cổ dốc hết phần xị còn lại. Rượu uống một mình làm cho hắn tỉnh ra nhưng lại làm cho cõi lòng hắn luênh loang trống vắng thêm. Trời ạ! Giá lúc này có một thằng bạn tri kỷ để uống, để được xổ ra mọi chuyện thì đỡ biết bao nhưng… đời hắn từ lâu lắm rồi, có lẽ từ hồi bé, hắn đã có một thằng khốn nạn nào gọi là tri kỉ đâu. Hồi chiều hắn đã lại tính tìm đến Đoàn Thanh, chí ít thằng cha mắc dịch ươm hèn này cũng còn có cái tương đồng để nghe để nói nhưng rồi lại thôi. Với bản chất thích cầu an, lúc này lão ta đối với hắn là hoàn toàn vô tích sự. Chỉ có một cú hích thật dữ dội nào đó liên quan đến bát cơm manh áo của lão thì mới mong cái lão đặc chất nhà nông ăn no vác nặng này mới đúng hẳn về một chiến tuyến với hắn được. Nhưng không sao! Rồi nhất định lão phải đứng. Không thể không đứng. Tiếu cha gì dịp.

Chán chường, hắn định đứng dậy đi trở về nhà. Nhưng rồi chính cái gọi là Nhà ấy cũng khiến hắn nhợn mình. Lần đầu tiên hắn bỗng cảm thấy một cách rõ ràng về cái sự buồn tênh tang trong căn hộ rộng dài của mình. Và cũng lần đầu tiên hắn chợt thèm có một bóng dáng đàn bà gọi là vợ lẩn khuất ở trong đó. Ít nhất cũng có một thực thể để trò chuyện, để mắng chửi, để nếu điên tiết lên có thể động cho vài cái bạt tai. Chao ôi! Giá như bây giờ có một thằng dở người nào đó đến đây để động cho mấy cái bạt tai thật thì đầu óc cũng phần nào đỡ bứt rứt như đang có một đàn đỉa trâu chui vào chúi mỏ gặm cắn thế này.

Nhưng quả là không may cho hắn! Bạn đâu không thấy, vợ đâu cũng không thấy, chỉ thấy một tiếng xe máy đang pình pịch phóng đến gần. Lại bốn anh chàng do đỏ trên một chiếc Minskho đang ngoằn ngoèo lượn lách qua những hàng su. Như chợt tìm ra nguyên nhân của mọi nỗi ê chề đang tàn phá thân thể mình, hắn bật đứng dậy, dạng chân, tay chống nạnh, lông mày xếch lên, quát rất hách:

- Thằng Ma K’liêng! Mày bảo mày không biết nói hai giọng nhưng hà cớ gì cái đám cao su ấy mày không đốt lại dám nhận là đốt hả?

- Không có hai giọng đâu, vẫn một giọng thôi đấy – Anh chàng cũng chạng chân, khuỳnh tay trợn mắt nhìn trở lại – Mấy thằng người Kinh chúng mày không tốt với nhau, vậy thì tao phải chọn cái thằng tốt hơn để đứng về phía nó chứ. Vẫn một giọng chứ.

- Tức là mày thừa nhận chuyện vừa rồi là mày nhận xằng?

- Được! Nếu tao nói tao nhận xằng thì mày có dám nhận là chính tay mày đốt không? Dám đổi không?

Đăng Điền ớ người trong khi chàng trai cất tiếng cười kinh động cả rừng. Tiếng cười vẫn hồn nhiên hoang mạc nhưng đôi mắt màu xám tro lại ánh lên vẻ ranh mãnh như đã hiểu đã biết tất cả. Đăng Điền xuống nước, làu bàu:

- Đi đi cho khuất mắt, mấy thằng thối thây!

- A… Cán bộ nông trường chửi dân là thối thây nhé! Chính cán bộ mới là thối thây. Phải cho cán bộ xuống nước làm một bụng để cho đỡ thối nhé! Thối quá!

Đăng Điền chưa kịp hiểu anh chàng định nói gì thì toàn thân đã bị nhấc bổng và liền đó là một cú đập ngực rát bỏng vào mặt nước… Hắn còn đng cố ngoi ngóp chuồi lên khỏi lòng suối thì cả bốn chàng trai đã lên xe oằn oèo đi khuất vào bìa lô sau khi để rớt lại phía sau những tiếng cười thật sảng khoái.

Ướt lướt thướt, khi hắn sắp bám lên được đến bờ thì một tiếng xe máy khác lại trờ tới. Và một bàn tay có những ngón tay thon mảnh, trắng xanh như tay con gái chìa ra trước mặt vẻ như muốn giúp hắn leo lên. Hắn ngước nhìn: Khuôn mặt thanh thoát của giám đốc Vũ Nguyên đang tươi cười nhìn xuống hắn.

- Cái cậu này làm cái gì ở đây thế này? – Tiếng nó cũng rất tươi.

- Tôi… tôi tính kiếm mấy con cá đêm nay về nhậu chơi.

- Thôi, khỏi đi! Đêm nay mình sẽ đãi cậu, đã cậu một chầu rượu say chết bỏ. Mình đến nhà tìm, không thấy. Xuống đội, cũng không thấy. Ai dè ông đội trưởng lại đang lặn hụp ở đây. Nào lên xe! Ra hẳn ngoài thị xã. Chiều nay mình cũng muốn đi đâu xa xa một tý.

- Tôi… tôi phải về nhà thay quần áo.

- Khỏi thay. Gió này, ngồi một lúc là khô.

Đăng Điền không còn cách nào khác, đành miễn cưỡng ngồi lên, cố làm ra bộ bình thản hỏi vớt một câu để thoát ra khỏi cái cảm hứng nam dại muốn đưa tay xiết cứng lấy cổ gã đàn ông ngồi phía trước kia cho đến vỡ mạch máu, cho đến đứt lìa ra:

- Nhân dịp gì mà bữa nay giám đốc có vẻ chịu chơi xả láng vậy?

- Nhân dịp khẳng định được một tấm lòng bè bạn.

- Chuyện vặt! Ở vào trường hợp ấy, chắc ai cũng phải làm thế.

- Nhưng không phải ai cũng biết cách nói đúng lúc đúng chỗ, đúng vào huyệt mạch như vậy/

Chưa đúng đâu anh bạn đẹp mã ạ! Đăng Điền giấu một cái nhếch mép vào lưng người cầm lái. Huyệt mạch anh bạn nó nằm ở chỗ khác kia, cái chỗ mà thằng này đang dò tìm, và một khi đã dò được là bấm cái chết ngay chứ chẳng có thời gian để đi đãi nhau một chầu chết bỏ như thế này đâu. Đãi… Đãi cái gì thế nhỉ? Đáng lẽ tôi đã để mặc anh bạn chết cháy đen như chó nướng ở giữa rừng rồi ấy chứ, vậy mà không hiểu sao tôi lại đâm đầu vào cứu? Tại sao? Tất nhiên là đếch phải vì cái tình thương yêu giai cấp, tinh thần đồng đội như anh bạn vẫn rao giảng rồi. Còn khuya. Ở cái xứ mạng người rẻ như mạng giun mạng dế này, làm gì có những khái niệm sang trọng đến thế. Nhưng tại sao?

Giây phút ấy hắn chợt thoáng người nhận ra một điều thật trớ trêu ở tận hút hoẳm lòng hắn, trớ trêu đến nỗi hắn cũng không còn hiểu ra tại làm sao nữa. Đó là, hắn vừa hận Vũ Nguyên nhưng lại rất cần Vũ Nguyên. Bản thân con người và những việc làm của Vũ Nguyên chưa đủ để hắn hận tràn hông đến mức muốn huỷ diệt như thế, nhưng một khi ở con người đó bỗng dưng lại hội tụ tất cả những yếu tố gợi lên mọi bất hạnh và thu thiệt cay đắng trong đời hắn thì đúng là hắn không thể chịu nổi. Không thể chịu nổi nhưng hắn lại cứ thích chịu, muốn chịu. Vừa ghê sợ lại vừa đam mê. Vừa căm ghét lại vừa kính trọng. Tức là ở một phần nào đó, trong con người kia có hắn, trong hắn có con người kia. Vũ Nguyên là cái phần sáng mà hắn không có, hắn là cái phần đen mà Vũ Nguyên muốn dứt ra. Cả hai đều nằm chung trong một cơ thể. Phải chăng vì thế mà vào những khoảnh khắc hiểm nghèo nhất, cái phần đen là hắn lại không thể để cho cái phần sáng là con người kia, cũng là hắn phải tức tưởi biến đi. Phức tạp! Phức tạp quá!

Đúng là cuộc đời chó thật! Sao không cứ rạch ròi một là một, hai là hai, trắng là trắng, đen là đen cho dễ sống nhỉ? Hắn định cười gằn tiếng nữa nhưng mảng lưng tròn trịa kiểu lưng con gái của kẻ ngồi trước đã gần như bịt và lấy miệng hắn.

Xe đang đi bỗng dưng khấc lại. Trước mặt hai người là một vườn su non được trồng khá thẳng thớm, cây nào cây nấy cứ mỡ ra như có thể ngắt r chấm muối nhai ghém được. Và đứng chắn giữa đường là một người đàn ông cụt tay đang giơ rộng cánh tay còn lại lên: “Chào giám đốc! Chào đội trưởng! Các vị đi đâu thế này? Vào tao nhậu cái đã, nhậu để mừng thằng Nguyên thoát chết, mừng chuyện nó sắp thăng quan tiến chức luôn, nào, zô! Mấy thằng thương binh tật nguyền cũng thường nhắc tới các cậu” Đăng Điền làm bộ ngó nghiêng vườn cây, không trả lời. Chỉ có Vũ Nguyên lên tiếng: “Thương binh như mấy cha, người lành lặn còn chạy xa. Nói đùa, mới có ít ngày không qua đây mà vườn tược của ông đã lấn lướt cả vườn tược của nông trường quá xá rồi đấy ông Hải ạ! Kiểu này không khéo công nhân của mình lại nhao ra làm tiểu điền tư nhân hết như mấy ông thì bỏ mẹ!” “Thì bảo họ đổi. Bọn tao sẵn sàng ngay. Nó gì chứ được mang danh nông trường viên của nông trường Vũ Nguyên cũng oách lắm chớ, ba cái dân tự do như tao tính làm gì. Thôi, zô! Mấy đứa vừa bắn được con chim béo lắm!” Vũ Nguyên móc túi lấy gói thuốc lào quẳng cho bạn rồi khước từ, hẹn lần sau sẽ đến nhậu cả ngày.

Chiếc xe bon tiếp trong cái nhìn vẫn rất âm u của kẻ ngồi đằng sau găm vào đầu kẻ ngồi trước…