- 14 -
CÓ MỘT TỜ BÁO Ở THÀNH PHỐ ĐƯA TIN, ĐÚNG LÀ ĐƯA tin vì cả bài chỉ nằm khiêm nhường trong một cột báo ở chân trang:
“… Một tin đáng mừng trong ngành cao su là nông trường X., cái nông trường mới cách đây có ba năm còn đứng chênh vênh trên miệng vực của sự phá sản thì hôm nay không những đã hoàn toàn gượng dậy được mà còn đang dẫn đầu toàn Công ty về sản lượng, về cuộc sống của công nhân và về các mặt an ninh xã hội. Để làm được điều đó, nông trường đã cho áp dụng quyết liệt hàng loạt các quy chế mới trong đó nổi lên như một yếu tố tiên quyết là giải phóng sức lao động của con người trên thể thức Khoán. Một khi vườn cây đã khoán cho họ, tốt xấu phụ thuộc vào họ thì mặc nhiên họ sẽ coi vườn cây chính là cuộc sống, là hạnh phúc, là buồn vui đời thợ của mình.
Đến với nông trường hôm nay, cái ước mơ sinh tồn ngàn đời của người cạo mủ đã thành hiện thực. Mỗi ngày ra lô là một ngày hội. Mỗi tháng lĩnh lương là mỗi lần cảm thấy rõ rệt nhân cách, nhân quyền của mình lại được bảo hành thêm một bước. Nông trường đã có trường cấp hai, có trạm xá hai mươi giường, có bốn khu vực nhà trẻ cho bốn đội, có đường trải nhựa nối thẳng lên thị trấn thị xã, có điện thắp sáng vào từng căn hộ công nhân, những căn hộ đã được ngói hoá trăm phần trăm và điều đáng nói nữa là không còn một ai ra lô phải đi bộ, hầu hết họ đã sắm được xe máy và chí ít cũng chở nhau trên một chiếc xe máy phóng ngược gió, nếu trên người họ không có bộ đồng phục màu xanh thì ta rất dễ lầm tưởng rằng đó là một đôi bạn tình đang trên đường đi picnic ngày chủ nhật…”
Mưa. Thế là lại đi tong một ngày mủ vì mưa nữa rồi! Chưa ở đâu mà những cơn mưa trái giờ lại rơi thuốc tháo vào nỗi niềm con người như ở trong những cánh rừng sợ nước nơi đây. Vũ Nguyên từ phòng tắm đi ra, môi miệng còn trắng xoá bọt thuốc đánh răng, ngao ngán nhìn qua tấm của sổ lên trời. Bầu trời vẫn mờ mịt, sũng nước và chai ly dày đạn. Chính lúc đó Hà Thương gõ nhẹ cửa, bước vào.
- Tôi đến chào giám đốc để đi.
Tiếng cô khẽ khàng mà bên tai lại nghe có tiếng đổ bể xoang xoảng!
- Hồi hôm tôi có đến chỗ em hai lần nhưng… em đều không có nhà.
- Tôi đi chào mọi người… Chả gì cũng ngót nghét hai năm cùng ăn cùng làm.
- Chỉ riêng tôi là không có được cái may mắn ấy – Tiếng anh chát đắng.
- Anh Nguyên…
- Không sao! Chỉ tiếc là tôi chưa kịp nói với em một điều gì thì em đã lại ra đi.
- Chính anh cũng sắp đi.
- Đi hết. Đi ráo. Tốt thôi. Rút cục, từ ngày về đây, những cái gì ở ngoài mình thì hình như mình đều làm được cả. Nhưng những cái gì ở trong mình, cái cần thiết nhất thì lại…
- Trời sắp mưa rồi… Năm nay mưa có vẻ đến sớm.
- Rồi em có trở lại đây nữa không?
- Có thể có… cũng có thể không. Do trên. Nhưng nhất định Thương sẽ vẫn trở về với rừng su. Trót gắn bó, buồn vui với nó rồi. Bố Thương cũng nằm xuống ở đây. Mẹ Thương trước lúc nhắm mắt cũng muốn như vậy.
- Thương… Tôi thấy dạo này nước da em xấu quá! Lại gầy rộc đi nữa… Em có ốm đau, bệnh tật gì không?
- Tám giờ Thương phải đi rồi.
- Bây giờ là tám giờ kém năm… Tôi có được đưa em ra bến xe không?
- Không cần đâu. Có rồi… Anh ấy sẽ đưa Thương về thẳng Công ty.
- Ai?
Một cái nhướng nhìn. Anh nhìn theo và một chút nữa đã không tin ở mắt mình… Một hình hài đàn ông cao to ngồi trên chiếc xe phân khối lớn hiện ra đen rám ngay ngoài cổng: Tuấn Tử Thần!
- Tức là em…
- Vâng!... Xin phép giám đốc! Giám đốc ở lại mạnh giỏi. Và mai mốt có lên trên đó, cũng chúc giám đốc mạnh luôn! Anh Nguyên… - Cô đặt cuốn sổ bọc kỹ trong gói giấy nilong, phía trên có một mảnh giấy gấp đôi đã cầm sẵn nơi tay từ nãy, đặt nhẹ lên bàn, nói lướt – Lúc nào thấy tiện, anh đọc chơi. Coi như của một nhân viên dưới quyền gửi lên sếp.
Vũ Nguyên lặng người. Anh không nghe thấy gì, không nhìn thấy gì nữa! Chiếc xe phân khối lớn và con người ngồi trên đó kia đã giáng một bao tải đá vào giữa mặt anh… Nếu như còn rơi rớt lại một chút gì từ cái ảo ảnh nhức nhối buốt đang biến đi cùng với tiếng rồ máy phũ phàng đắc thắng ấy thì đó chính là một ánh mắt đàn bà nhìn lại. Một ánh mắt cũng mở to, trống trải, vô hồn như ánh mắt của thằng bé buổi sáng bước vào xe bít bùng sau này. Mở to… Mở to… Và chỉ mở to… Thế thôi!
Thì ra là vậy đấy! Vũ Nguyên đóng sầm cửa lại. Đóng rất mạnh như sợ rằng nhỡ nó bật ra, anh sẽ mụ mị lao theo mà không kìm được lòng mình. Khốn nạn thay cái ma quái kinh dị trong tim đàn bà! Nếu hcir cách đây nửa phút có ai nói rằng cô ấy và gã đàn ông kia chính thức thuộc về nhau, đi với nhau, thì chắc chắn anh sẽ cười phá lên. Vậy mà… Bây giờ mới thật là mất! Mất hẳn! Mất tiệt! Mất hút trong cái lưng vâm vam, gầm ghì, đẫm mồ hôi của con đực mà con cái đang e ấp úp mặt vào. Gã đàn ông chiến bại trong anh tan rã. Tan rã như thể chưa bao giờ từng nếm mùi tan rã như thế! Khốn nạn thay tình đời! Cái cao thượng, cái hỷ xả, cái đứng trên chưa hẳn đã là cái chiến thắng. Đôi khi, không, rất nhiều khi cái nhục nhã, cái thấp hèn, cái thua bại của thằng đàn ông lại thoả mãn được tính khí thích chở che, lòng trắc ẩn của một con đàn bà có trái tim đen tối.
Vô tình chạm mắt vào cuốn sổ quăn queo đặt trên bàn, không hy vọng, không hồi hộp, cũng không thảng thốt cầu mong chút gì vào cái nội dung ẩn chứa bên trong nó, anh rút ra mảnh giấy nằm riêng rẽ phía trên lên… những quen chữ quen thuộc, những con chữ liêu xiêu đã in sâu vào nỗi nhớ nhưng lại không phải là những con chữ cứng quẻo của lá thư vô chủ khuyên anh đừng nên vội triển khai quy chế mới ngày nào…
“… Đừng buồn em! Số phận anh và em đã chót dở dang như vậy rồi, có cố hàn gắn, cố nối lại cũng chẳng được đâu, chỉ chuốc thêm đau khổ. Trước mắt ở cương vị mới, anh có nhiều việc phải làm và em, em cũng đã có kế hoạch riêng cho cuộc đời em. Nếu còn chút gì nghĩ đến nhau, em chỉ muốn nhắc anh một điều một điều có thể là rất vớ vẩn đối với anh nhưng em lại không thể không nói, bởi có lẽ không ai hiểu anh hơn em. Đó là, càng lên cao anh càng phải giữ gìn. Ở trên đó chắc chắn sẽ rối rắm, phức tạp hơn dưới này, người tốt không ít nhưng kẻ xấu cũng rất nhiều. Anh càng làm tốt, họ càng đố kị, anh càng sống thẳng anh càng có thêm kẻ thù. Mà anh thì… bao giờ anh mới hết được cái tật kiêu hãnh thái quá, cái tật cả tin, nhẹ dạ và nể nang cả làng? Tệ hại hơn là anh không chịu nổi ai ghét mình vì thế mà anh luôn lấy cái thu phục nhân tâm làm đầu. Người ghét anh chơi xấu với anh thì chiều anh chiều chuộng, anh cất nhắc, người tốt với anh anh lại bỏ qua. Anh có biết rằng, làm thế, kẻ xấu cứ tiếp tục chơi xấu, còn người thân mỗi ngày mỗi dần xa lánh anh, như xa lánh một sự phản bội”.
“Trong cuốn sổ này là tất cả những gì em ghi lại được về nghề, về cây trồng và cả những đề nghị cụ thể của em. Có thể là rất ngây ngô trước anh nhưng cũng mong anh để mắt ngó qua, biết đâu sẽ có một điều gì đó lọt được vào đầu…”
“Dặn thêm anh: Cạnh lán em có mấy khóm cây Trinh nữ Hoàng cung em mới trồng, đang lên tốt lắm. Nghe đâu người ta nói chữa tim mạch rất hiệu nghiệm mà tim mạch của anh thì… Thỉnh thoảng anh ra ngắt về xao lên mà uống. Anh nên nhớ anh cũng không còn trẻ đến nỗi cứ mãi coi thường bệnh tật được đâu…”
Gừ lên một tiếng trong cổ như tiếng mèo hen, anh xé vụn miếng giấy ném tung toé ra ngoài mưa. Những vụn giấy trắng bay chấp chới trong màu xanh cao su như những ánh ma chơi ranh mãnh, tráo trở, phản bội! Họ bị tôi phản bội, các người bị tôi phản bội hay chính cô đã phản bội tôi? Một sự phản bội tồi tệ nhất trong các hành vi phản bội một khi cô lại cố tình dẫn cái gã đã có lần định giết cô đó đến trước cửa nhà tôi như một sự giẫm vào mặt. Một người tráo trở như cô mà giờ phút bất nhân nhất lại vẫn có thể giở giọng đạo đức khuyên nhủ cái này cái nọ được ư? Giả dối! Đê tiện! Khốn nạn! Tiện tay anh lia luôn cuốn sổ vào gầm bàn, gừ lên một tiếng nữa. Thưa cô, không còn cô, không còn sự yêu thương và nỗi thống khổ tột cùng từ cô mà ra thì thử hỏi ba cái cây trồng cứng queo này nào còn ý nghĩa gì. Tôi căm thù cô.
Anh bỗng thấy tim mình nhói đau thật sự. Một cái nhói đau mà trước đây anh chỉ cảm thấy nó còn hết sức lờ mờ không rõ hình hài.
- Thưa anh Hai…
Một tiếng nói nhớt nhầy êm dịu vang lên ngay sau lưng. Anh quay lại: Đăng Điền! Anh cau mày! Lại đến không đúng lúc rồi! Và tại sao cậu ta lại xuất hiện vào những lúc không nên xuất hiện như thế? Nói chung là anh không thích cái tiếng nói này và cũng chẳng mấy ưa cái kiểu nhìn này, cái kiểu nhìn xeo xéo không rõ sắc màu thường chỉ có ở những con người kín bưng, khó hiểu nhưng anh lại cần nó, rất cần nó, vì đại thể mà không thể không cần đến nó.
- Anh cho gọi tôi? – Dường như đoán được cái gì ẩn sau đôi lông mày ấy, Đăng Điền càng mềm giọng – Nhưng có lẽ anh đang bận, anh cho phép để khi khác…
- Này! Sao đối với tôi, cậu cứ nói mãi cái giọng quá xa cách, quá giữ gìn như vậy nhỉ? Nghe mệt lắm!
- Dạ… Quen rồi anh Hai! Vả lại, trên ra trên, dưới ra dưới, giám đốc là ông chủ, tôi muốn như thế.
- Ngồi xuống! Nước pha rồi đó, cứ rót uống tự nhiên. Mình gọi cậu đến đây có hai việc. Việc thứ nhất…
- Dạ, xin anh Hai cứ nói! – Mắt hắn khẽ nhìn xuống.
- Sau cái chuyện cháy rừng vừa rồi và sau một số chuyện rắc rối khác, cũng có người nói mình nên nhìn nhận lại cậu, bởi vì… Nhưng mình không tin. Ở đời, chẳng lẽ cứ sau mỗi lần đụng chuyện lại đem lòng nghi ngờ nhau, nghi ngờ tất cả thì thử hỏi sống thế nào nổi.
- Dạ… Biết đâu họ nói đúng – Mắt vẫn nhìn xuống nhưng tiếng nói đanh lại.
- Sao? Cậu nói cái gì?
- Giữa thế giới lổn nhổn những đố kỵ và hoài nghi tất thảy thế này, tội lỗi nào cũng có thể xảy ra cả. Hơn nữa, nói điều này xin anh bỏ quá ngay cái cách anh nói câu vừa rồi cũng đã là một hành vi kết tội rồi. Nếu có gì, xin anh và ban giám đốc cứ thẳng tay.
- Cái cậu này! – Giọng anh chợt trở nên bối rối – Nếu tôi có nghĩ cái gì về cậu thì tôi đã không mất công gọi cậu lên đây, hiểu chưa?
- Em cảm ơn anh.
- Lại, lại cái giọng! Cậu nghe này, tuần sau tôi sẽ rời khỏi đây theo sự điều động của trên chắc cậu đã biết?
- Dạ, tôi cũng nghe mang máng. Xin chúc mừng anh! Thật ra, cái chức phó giám đốc Công ty đáng lẽ phải đến với anh lâu rồi, chứ không phải chờ đến tận bây giờ.
- Cái đó là chuyện tổ chức, nói làm gì. Chuyện của cậu bây giờ là sẵn sàng tạm quyền thay tôi làm nốt công việc.
- Tôi?... Thay anh?
- Chẳng còn ai khác.
- Không được đâu. – Tiếng nói hắn bắn toé – Thiếu gì người hơn, ví như anh Đoàn Thanh chẳng hạn. Hơn nữa, dù có vậy thì tôi cũng không bao giờ dám hỗn hào ngồi lên trên anh ấy. Không được đâu!
- Đây không phải là chuyện trên dưới. Nó là chuyện trách nhiệm, chuyện mất ăn mất ngủ, chuyện khốn khổ khốn nạn chứ bổ béo gì. Thứ hai, anh Thanh lên trên cũng sẽ điều đi đảm trách một công việc khác thích hợp hơn.
- Thế là tan nát hết à? Nông trường mới ăn lên làm ra được ít ngày, mọi việc mới tạm đi vào thế ổn định, đang vui…
Giọng hắn ngột ngạt như sắp khóc và rồi hắn khóc thật. Nước mắt nước mũi nhều ra đàng hoàng. Chính anh cũng không còn nhận ra hắn nữa!
- Mấy ông trên chơi thế là ác. Ba năm trời về đây, anh đã trở thành một vị thánh trước bà con. Nhờ có anh mà cả rừng cây, cả cuộc sống này đã hoàn toàn thay đổi. Tối mặt tối mũi, lúc này trời mới hơi hửng lên được một tí, anh đã được đáp đền, được xả hơi chút gì đâu mà đã phải đi! Như thế là không công bằng. Và nói thật nhé – Hắn đứng thẳng căng – Nếu đã tính đưa anh lên thì tại sao họ không đưa bén lên thẳng giám đốc thay đứt cái lão giám đốc cổ kính kia đi mà lại còn bịa đặt phó mới phiếc? Phó là khi có khi không, là thứ đệm, là thích thì để mà không thích thì thôi, ba vạ, cả như tôi là tôi không thèm lên, cứ ở lại đây, đầu gà hơn đuôi voi. Tôi là tôi… - Hắn đứng sững vì chợt nhận ra hình như hắn đang tông tốc thổ lộ chính những ấm ức bao lâu nay của lòng mình và cũng vì chợt nhận ra cái nhìn của Vũ Nguyên bỗng hơi tối lại – Xin lỗi! Tôi quá lời…
- Ôi dào cái cậu này! Chuyện tổ chức lằng nhằng cậu biết đâu mà nói. Điều cậu nói có thể đúng cả, còn hơn thế nữa nhưng không nhất thiết sự việc nào cũng toàn nhìn mặt trái, nhìn vậy nó sẽ đen tối cái đầu của mình đi làm sao sống nổi.
-!!!
- Trước mắt là cậu tạm quyền, sau này nếu làm tốt, sẽ có bổ nhiệm chính thức luôn. Nhưng vì quý cậu, và vì ít nhất cậu cũng đã hai lần đối xử tốt với tôi, thậm chí cứu mạng tôi, chính thế mà tôi không thể không dặn cậu điều này…
- Dạ! Em út, có gì anh Hai cứ dạy bảo.
- Cậu nói chung có năng lực, thông minh, tháo vát, tận tuỵ, làm việc gì là làm đến cùng đó là cốt cách cần có của một người quản lý, nhưng trong cuộc sống vẫn có cái gì khó hiểu, hơi thu vào trong quá. Lúc tỏ ra quá dễ dãi, lúc tỏ ra rất độc đoán chuyên quyền, dễ gây hiểu lầm lắm không cần thiết. Ngoài ra trong sinh hoạt, tiêu pha tài chính cũng nên chừng mực lại. Người khác không sao, nhưng chỉ huy lãnh đạo lại phải giữ gìn.
Giữ gìn con mẹ mấy ông à! Điền đã thấy nóng mặt, muốn vặt lại một câu nhưng rồi cố nén bằng cách đưa ly nước lên miệng uống ực một cái. Con tườu! Thà ông cứ quát mắng rủa xả, đánh vào mặt còn hơn là cứ nói đi nói lại cái giọng dạy dỗ cha bố thế này, muốn ói máu lắm! Hắn lại quơ chén nước uống ực cái nữa.
- Dạ! Anh tin tôi đi! – Cái cười hiền như trong tu viện – Vị trí nào tác phong ấy. Tất cả những cái đó tôi đã nhận ra và sẽ kiên quyết sửa để không làm anh buồn.
- Mình không muốn mình đi rồi, ba bảy hai mối ngày người ta lại buộc phải điều người khác xuống. Thôi, về đi và nghĩ cho kĩ điều mình vừa nói, nhưng nên nhớ là chỉ có nghĩ đi mà không có nghĩ lùi đâu đấy. Mình muốn ngồi lại một mình. Chiều này nếu không mắc bận, tôi mời cậu đi làm vài ly. Tôi… Tôi cũng có điều muốn nói.
- Dạ! Chiều em sẽ đón anh. Tôi xin phép!
Đăng Điền bước ra sau khi chém một cái nhìn rất nhanh còn đôi mắt vẫn còn nguyên cái vẻ thẫn thờ của Vũ Nguyên. Hắn bất giác cười nhạt. Anh bạn chắc đang nghĩ rằng cái thằng tôi phải cảm động lắm với cái sự cất nhắc đề bạt ấy của anh bạn? Không có đâu. Chuyện vặt! Tôi đang nghĩ đến một chuyện khác kia. Đó là chuyện anh bạn vừa bị một vố choáng óc chắc còn lâu lắm mới hoàn hồn. Cuộc đời chó má nhưng đôi khi cuộc đời cũng công bằng, làm được một tí việc, cất nhắc lên được một tí chức nhưng cái quan trọng nhất lại mất tiệt! Mất cả tình yêu lẫn con người cô em xinh tươi. Hắn cũng mất, mất cô em xinh tươi nhưng hắn không đau. Bởi lẽ có bao giờ được đâu mà biết cái sự đau của mất. Nhưng lại đau kiểu khác, có khi lại đau hơn. Cái đau kèm theo cái nhục của một thằng không có gì để mất, tức là trắng tay! Há há! Hắn cười lên thành tiếng giữa đoạn đường vắng. Thì ra anh bạn cũng chỉ là một thằng không những dại gái mà còn dại đời. Đang làm vua một vùng lại đâm đầu đi phò cho một thằng cha bụng to hơn óc thì thử hỏi còn sướng nỗi gì hay chỉ chuốc thêm tội thêm nợ. Sướng! Điều này vừa nãy là hắn nói thật lòng lâu lâu cũng phải thật lòng một cái cho khỏi quên đi chứ, may mà thằng đần này không cho vào tai, nó cho vào, nghĩ lại, quyết định không đi nữa thì mình bỏ mẹ! Há há!
Được một đoạn, hắn tìm một vạt cỏ thật xanh thật mịn ẩn sau trong lô ngả người nằm xuống. Cỏ đã khô nhưng lá còn ướt, thây kệ, hắn đang khoái những giọt nước mưa đọng lại trên cành cao, thỉnh thoảng lại tí tách nhỏ xuống đầu, xuống cỏ gợi lên những cái hôn ẩm ướt của giống cái đa dâm, đa tình sau cuộc truy hoan chóng vánh và tức tưởi. Mẹ khỉ! Nói cho cùng hắn đâu có để tâm lắm cái gọi là thay chân như cái gã đần kia vừa nói. Dẫu rằng bao năm nay, bao vui buồn đau khổ xảy ra trong gã cũng chỉ là vì cái thay chân khốn kiếp này. Nhưng phải thay kiểu gì chứ thay mà chỉ là thứ kế thừa, thứ ăn theo, làm cái kẻ bước tiếp con đường đã rộng mở ngon lành của kẻ khác thì hắn đâu có màng. Hắn muốn thay từ đống tro tàn đổ nát để tôn vinh và khẳng định mình. Thay kiểu này chỉ tội làm mồi cho bọn thối mồm xía vào.
Nhưng lại không thể không thay. Cái nước đời nó rắm rối thế! Giả dụ đến kì này nữa mà vẫn không phải là hắn mà là một kẻ khác thì rồi không biết cái đầu nặng chưa đến ba ki lô của hắn sẽ vỡ toác ra đến đâu! Không phải là cái chức mọn, quyền mọn ấy, giám đốc ư, quá vô nghĩa, quá nhỏ bé nhưng nó lại là danh dự, là liêm sỉ, không thể không bám víu lấy. Thôi thì cứ được thay đã rồi cái chuyện có trụ lại hay không là lại ở như mình. Và chắc chắn là chẳng lên trụ lại. Phải tìm đường đi thôi. Trước sau rồi cũng phải đi, càng nhanh càng tốt, đi làm một cái công việc gì đó rất khó khăn nhưng lại rất độc lập trên Công ty như một lần hắn đã gợi ý với ông Ba Vinh giám đốc. Đã đến lúc cũng phải tách khỏi những cánh rừng ẩm ướt, hoang mạc để tiến sâu vào tâm điểm của ngành nghề rồi. Và sau đó là tiến vào làm ông chủ những cánh rừng của chính hắn mà không còn bị hệ luỵ vào bất cứ một ai, một thể chế nào nữa. Khốn nạn! Sao trong chỉ một cái đầu người toàn thứ óc trắng nhầy nhụa mà lại nảy nòi ra nhiều thứ suy nghĩ trái chiều rắc rối thế.
Và thế là cái thằng người đẹp đẽ kia lại vẫn đi trước hắn một bước. Bao giờ cũng một bước. Đành vậy. Thời của hắn chưa tới, đành phải ngồi thu lu chứng kiến mọi lẽ đời vậy. Tất nhiên trong đó có cả chứng kiến sự khốn khổ khốn nạn của cái thằng người đang hí hửng bước lên đài danh vọng mới kia. Danh vọng con mẹ gì! Cái cối nghiền thịt thì có. Đã có thằng cha giám đốc, phó giám đốc nào trụ lại được một khoá đảng uỷ mà không phải nửa chừng tơ tướp máu me bỏ công ty chạy làng đâu. Chờ xem! Thành đạt hay nát mặt? Chắc chắn là nát! Làm gì có sự thành đạt tử tế trong những cánh rừng cao su sặc mùi hồn ma bóng quế này. Và hắn, cha mẹ ơi, do cả tuổi thiếu thời sống trong sự trầm cảm thua thiệt do chính các người, những ông cha bà mẹ rất khả kính tạo nên mà đứa con khốn khổ của các người không thể chịu được sự thành đạt của bất cứ thằng người chó chết nào. Chờ xem! Và nếu chẳng may nó thành đạt thật thì… Cuộc chiến mới lại bắt đầu. Bắt đầu từ trong máu ruột, từ trong những cái rất vô hình mà các người đếch hiểu nổi đâu. Bởi lẽ đến ngay chính tôi, tôi cũng đếch hiểu được đây này, thưa các người đã được ông giời khoác cho hai tiếng vớ vẩn: Cha mẹ.