← Quay lại trang sách

- 17 -

NHƯNG KHÔNG! CÂY KÈN LẠI VỪA MỚI VANG LÊN ĐƯỢC một vài hợp âm chủng chẳng chưa đâu vào đâu và anh biết rằng với tâm trạng này có thổi nữa, thổi đến sáng cũng vẫn chẳng đâu vào đâu hết, phía sau anh bỗng vang lên tiếng chân người đang oàm oạp lội nước tiến lên. Quái! Ai thế nhỉ? Chả lẽ lại là hai cái vật thể A Dam và E Va phiên bản lúc nãy? Chúng nó đùa mình chắc? Hay chúng ra đây chiếm nốt tảng đá này theo cái tinh thần chủ quyền lãnh thổ đang là mốt chơi trên thế giới? Anh chưa kịp quay lại thì một tiếng nói đàn ông đã ục lên the thé cùng với mùi rượu bay nồng phả vào sóng nước:

- Nguyên phải không? Ông Nguyên kèn phải không?

- Ai đấy?

- Đúng Nguyên rồi. Đệ đây! Bằng đây! Bằng cùn, Bằng Cachiusa đây. Ngồi nhậu trong quán, nghe tiếng kèn đệ đoán ra huynh ngay. Quen quá mà. Chỉ huynh mới có tiếng kèn buồn như chó ốm thế. Nhận ra đệ chưa?

Một lưỡi sáng phực lên xanh lét từ chiếc bật lửa ga. Một khuôn mặt béo tốt với mái tóc húi cua hệt mái tóc của những thương gia người Hoa ở phía bên kia cầu cùng hàm răng trắng ởn thoắt hiện ra chờn vờn như trong phim kinh dị.

- Nhớ rồi – Vũ Nguyên kêu lên sau một lúc ngắm nghĩa – Bằng cùn, khẩu đội trưởng Cachiusa mười hai nòng đã trấn giữ cao điểm 45 suốt mười ngày liền. Bằng… Nhưng sao hồi đó mình nghe cậu bị thương đi viện rồi… không qua khỏi kia mà?

- Thương tật qué gì đâu – Càng the thé – Đệ làm ra bộ thế để tránh khỏi cuộc chiến mà lúc ấy, nói thật nhé, mẹ, đệ đã ngấy đến tận cổ.

- Tức là chú chàng phản chiến?

- Cứ cho là vậy. Thì đấy, huynh xem! Oánh nhau chán, chửi bới nhau chán, bây giờ lại bắt tay buôn bán với nhau, cười hí hí hố hố với nhau, cứ như trò đùa con nít, thế là không phản à?

- Cái gì mà dạo này toàn huynh với đệ cả thế?

- Ầy à, làm ăn với người Tàu, nói theo cách người Tàu thành quen rồi. Nói tiếp, cuộc chiến tranh nào rồi rút cuộc thằng lính vẫn là thằng thua thiệt nhất…

- Thôi được rồi! Vẫn cái tật vạ mồm vạ miệng, chả thay đổi gì, thế cậu đi đâu đây? Tại sao lại có mặt ở chốn bán mua chụp giật này. Ông chủ hay cửu vạn. Chắc là ông chủ. Chỉ có ông chủ mới có nước da óng mỡ và hơi thở sực mùi rượu ngoại đắt tiền thế này. Nói đùa, cậu thay đổi dữ quá, nếu không có mấy chiếc răng cải mả và giọng nói eo éo là vẫn thế thì chắc là mình đã không nhận ra, tưởng gã con buôn Đài Loan hay Hồng Công nào mò ra đây tính chuyện đồng tính.

- Nói nghe kinh!

- Bây giờ làm gì?

- Huynh trả lời trước.

- Tao bắn.

- Mặt hàng gì? Lâm thổ sản hay thú quý hiếm? Hay gạo?

- Cậu hỏi gì mà như hải quan cửa khẩu vậy? Ráo, nhưng chắc chắn là không bán đàn bà qua biên giới rồi.

- Chỉ thu đàn bà vào chiếc hồ lô của mình như cái đận nào làm đám con gái cả bản Khuối Muội phát rồ phát dại lên.

- Thế à! – Vũ Nguyên giả tải ngơ ngơ – Cũng phát rồ phát dại kia à? Vậy mà mình không biết đấy. Thế có phí không.

- Thôi, trả lời đàng hoàng! Tôi không hỏi chơi mà hỏi để xem có giúp gì được ông anh không? Trông cái bộ dạng ngu ngơ như thi sĩ lên biên thuỳ làm thơ thế kia thì chắc chắn ông anh chẳng biết cái gì sất.

- Tức là cậu đang là sếp lớn ở đây? Bí thư hay chủ tịch?

- Tôi đấm thèm vào ba cái thứ đó và tất nhiên… có thèm cũng chẳng được. Nhưng tôi đủ sức để khiến cho tất cả phường buôn cả nước các ngài là phải quỳ rạt xuống trước tôi hết.

- Rượu nói hay người nói?

- Ông Nguyên! – Nét mặt Bằng chợt nghiêm – Tôi có thể cà chớn với khắp thiên hạ nhưng đối với những thằng đã từng là lính, nhất là thứ lính rất được như ông, tôi không quen đùa. Tôi vẫn nhớ cái trận đêm mồng 3 rạng mồng 4 ấy, nếu không có ông đem quân cắt đường máu đến giải cứu thì tổ đội của tôi đã bị biển người của chúng nhai nát rồi.

- Thôi, chuyện cũ bỏ qua! Nhưng nghe cậu nói có vẻ oai! Đại ca đầu gấu hay thủ lĩnh công an, biên phòng trấn ngự toàn vùng?

- Còn hơn vậy. Nhưng thôi ngồi đây mà khoe mẽ khoe vây hoài, nghe giống mấy bà cô muộn chồng quá. Vào! Vào trong kia nhậu xương xương vài ly rồi chuyện đâu có đó. Mốc xỉ! Đi buôn mà lo mà đi buôn cho hết hàng rồi tách, lại còn bịa kèn ngồi thổi kèn thổi cọ làm gì không biết nữa hở cái ông dở người.

Một câu mắng yêu, một cú hích thân tình vào be sườn, một cái kéo tay bỗ bã… Thế là chỉ thoáng lát, Vũ Nguyên đã có mặt ở trong một gian nhà hàng xinh xẻo dựng theo kiểu Camping mái lá chòng chành ngay mép sông. Trời chuyển gió lạnh. Gió lạnh hơn. Sông vẫn cuộn lên từng đợt… Trong quán chỉ có hai người và vài ba cô tiếp viên váy ngắn ngồi lấp ló trong vùng tối chờ đợi, thỉnh thoảng lại há mồm ngáp như cả đời chưa biết thế nào là ngủ…

Thốt nhiên anh bỗng thấy thèm uống một hớp rượu thật cay nồng cho tan biến vào với đất trời vừa hiện hữu vừa hư vô. Thằng người ngồi trước mặt chỉ rót rượu và cười. Cái cười rất đều nhưng lại rất hiền. Cái cười này hắn đã cười vào một đêm giá buốt gần mười năm về trước, khi mũi súng của anh đã gí sát vào ngực hắn… Tại sao mất bao nhiêu công mới tóm được một con bé, nhờ mà trông coi một tí mày lại để sổng mất, hả? Hắn kéo anh ra một chỗ khuất nói khẽ: “Không sổng đâu” “Tôi thả đó” “Sao lại thả? Mày muốn ra toà án binh hử?” “Ra thì ra, sợ cái đếch! Chỉ vì tôi thấy nó quá tội, rét run, da thịt tím tái, lại đẹp nữa, đẹp như Hồng Lâu Mộng, tội như Bạch Mao Tiên Cô thế là mủi lòng… Giờ ông bắn tôi đi, giải tôi về quân khu đi, chịu hết. Mốc xì! Ngày nào cũng chết phí cả trăm người để sống một đứa con gái thì đã mất gì của họ! Chính cái mồm lẻo lớt của ông chả đã từng nói chiến tranh không nên có khuôn mặt đàn bà là gì! Bắn đi! Thằng này đang muốn chết đây” Thế là hoà. Thế là chỉ còn đủ sức hậm hẹ thêm mấy câu rồi lăn vào hầm oánh một giấc thẳng cẳng…

- Cái đứa con gái tội nghiệp đó giờ đâu rồi, cậu còn gặp lại không? – Vũ Nguyên hỏi sau khi đã uống đến chén thứ ba.

- Gặp.

- Nàng khóc nấc lên chứ? Quỳ xuống cảm ơn và một cuộc tình mùi mẫn xảy ra như nó đã từng xảy ra với bất cứ một đứa gái bản ngon mắt nào để lọt vào tròng mắt húp híp của cậu chứ?

- Đại khái thế nhưng… sâu hơn một tí.

- Sâu? Một thằng bặm chợ như cậu mà cũng có… sâu với nông.

- Sâu thẳm! Không chỉ là tình nhân mà còn là bạn làm ăn chiến lược. Nàng vẫn chưa lấy chồng, vẫn đẹp. Vẫn một mí. Vẫn cặp đùi dài miên man và vẫn bộ ngực thây lẩy trắng như mây trời, nàng bảo nếu không lấy được tôi, vị ân nhân vĩ đại của đời nàng, vị ân nhân đã biết đặt nhân tình lên trên các sự kiện chính trị rối nhằng thì sẽ không bao giờ lấy ai nữa… Hì! Nói đùa ấy, ngôn ngữ của nàng đơn giản hơn nhiều nhưng cũng đại khái như rứa. Mà tôi thì chả bỏ được vợ, bỏ làm quái gì, sao lại phải bỏ, cái gì ra cái đó chứ, thế là thành nước đôi, vợ dưới xuôi, vợ biên thuỳ, vợ nội địa, vợ hải ngoại, hậu phương, tiền phương hết thảy đều cơm dẻo canh ngọt, sướng!

- Cậu vừa nói là bạn chiến lược làm ăn?

- Chính vì nàng mà tôi bám trụ được ở đây với chức trách một thằng giám đốc kinh doanh xuất nhập khẩu tổng hợp quèn. Biết em ở bên ấy đang làm gì không?

- Chắc cũng lại một dân buôn miệng lưỡi có sỏi như cậu?

- Bậy! Quan chức đấy. Quan chức chính ngạch đàng hoàng ấy, em đang là phó chủ tịch huyện phụ trách tài mậu, oách lắm, thâu tóm hết mọi quyền lực thương mại vào một bàn tay búp măng trắng nõn của em. Và để trả thù ơn cứu tử, một lãnh chúa kinh doanh sẽ xử sự như thế nào, chắc huynh cũng đoán ra nhưng vẫn hết sức bàng hoàng, vô cùng lương thiện. Nhìn thấy nàng, đảm bảo huynh không choáng váng vì nhan sắc và tài thao lược kinh doanh của nàng thì thằng Bằng cùn này cứ đi đầu xuống đất. Nhưng…

- Nhưng sao?

- Đệ sợ gặp, nàng phải lòng huynh mất. Huynh vẫn đẹp quá! Còn đẹp hơn cả ngày xưa. Lại dẻo mỏ, biết làm thơ, biết thổi kèn nữa, hãi lắm!

- Phúc phận cậu dày thật! Tí chết vì gái, bây giờ lại phúc lộc vì gái. Mừng! Uống đi! Sao bữa nay uống rượu thấy mềm môi quá mày!

- Dễ hiểu, rượu uống giữa biên cương giữa chuyện hôm qua chuyện hôm nay, giữa lịch sử với hiện tại bắt lắm, sẽ bắt hơn nếu bây giờ huynh chịu để cho các em ra ngoài ngồi cạnh, gọi là có cái… gác tay.

- Lúc khác.

Bằng cười khì một cái đến nhạt. Suốt từ nãy đến giờ miệng thì nói đấy nhưng đôi mắt húp híp của anh ta lại cứ luôn đánh võng về phía mấy cô nhấm nháy rất đĩ, ý nói cứ kiên trì ngồi đó, ắt rồi sẽ có việc, nhưng đến lúc này trước vẻ mặt thờ ơ của bạn, anh đành phẩy tay cho các em rút lui, không giấu được một chút tiếc rẻ hiện ra mặt.

- Huynh vẫn vậy. Thích yêu đương cải lương mùi mẫn chứ không khoái món hưởng thụ tức thì. Hoá ra, bản tính con người là không thay đổi được. Bản lĩnh đã không máu thì dù có ấp vú đàn bà vào tận miệng cũng nhóp nhép nhè ra, hơi uổng!

- Cậu cứ tự nhiên. Cái tạng mình nó vậy rồi, không phải chuyện tư cách, đạo đức quái gì đâu, chuyện vặt, vả lại đàn bà đối với mình dầu hoàn cảnh nào cũng vẫn là bí hiểm, thiêng liêng. Mình không chịu được sự giả dối của họ hiện ra quá đậm đặc. Mới lúc trước họ còn chăm sóc, chiều chuộng anh như thiên thần, chiều đến nỗi khiến anh phải ước ao giá như vợ mình, người yêu của mình cũng có được một phần nghìn sự chiều chuộng ấy nhưng chỉ lát sau khi đồng boa của anh không thoả đáng một chút là họ nhìn anh như nhìn quân hằn thù ngay.

- Ơ hay! Thế huynh còn muốn gì nữa nào? Muốn họ yêu thương, họ son sắt thuỷ chung với huynh chắc. Khổ rồi nhà doanh nghiệp của một thời bao cấp khốn khổ ơi! Biết làm cũng phải biết chơi thì muôn sự mới bền. Suy cho cùng cuộc đời ráo trọi nó cũng chỉ gói gọn có như vậy. Làm chết bỏ, chơi tới cùng, không hại người, không phạm pháp rồi cuối cùng tan biến vào bọt biển ngoài kia như cá thối hết, quá ư nặng lòng làm gì.

- Bắt đầu sinh tật triết lý!

- Mọi triết lý đều bốc lên từ bàn nhậu và cặp đùi đàn bà, hỏi này! – Bằng hạ ly rượu xuống, huynh đang gặp khó gì, nói toẹt ra đi! Xét về một mặt nào đó, huynh cũng có công cứu tử cho hai đứa tôi, huynh cũng là kẻ biết đứng tách ra khỏi cõi chính trị để chơi trò nhân ái, đang kẹt gì? Một doanh thương chỉ có kẹt đường sinh sống hay bị thất tình khốn nạn mới đang đêm vác kèn ra biển thồi tò te tí te như đưa ma linh hồn mình. Sao nào?

- Mình đang kẹt mấy ngàn tấn cao su.

- Ha ha! Biết ngay mà. Cao su đang là nỗi đau của các nhà doanh nghiệp chân đất. Sản xuất cho lắm vào, ùn ùn chở lên đây như chở củi, chất lượng thì vớ vẩn, chế biến thì lôi thôi, nó ế cho là phải.

- Biết rồi. Tưởng cậu có cái gì khá hơn chứ lẩm nhẩm thế, ai chả nói được. Công nghệ chế biến mủ thô bọn mình chỉ đến thế đòi hỏi hơn làm sao.

- Khoan! Khoan nói đến chuyện chế biến nhé! Nghe nó sang trọng quá! Hãy thử nói ngay đến giọt mủ rơi ra khỏi cây của các ông đã nào. Chán lắm, hàm lượng thì thấp, giống má thì tậm tịt, màu sắc nhợt nhạt như da thằng chết trôi, cầm cục mủ lên tay thấy toàn lỗ hà lỗ hổng, nhiều khi đứng ra trao đổi tôi cứ ngượng chín cả mặt. Quốc thể là ở đó chứ cao siêu ở đâu thưa mấy ông.

- Ơ hay! Cậu chửi tôi đấy à?

- Các ông đang tự chửi đấy chứ. Tự chửi đến nỗi thành quen, thành bản chất, thành bình thương như nắng gió khí trời, thành tê liệt dây thần kinh xấu hổ, chết mẹ là ở chỗ đó. Nói đùa, phải đứng ở cửa khẩu mới thấy bộ mặt kinh tế của mình còn mèo mửa, còn vá đụp lắm, còn khuya mới đuổi kịp thiên hạ. Nhưng riêng với huynh, đệ sẽ giúp. Đệ chỉ giúp những thằng tử tế. Bao nhiêu tấn?

- Hai ngàn.

- Hai ngàn… Hơi nhiều đấy… Nhưng coi như xong!

- Giá?

- Tất nhiên là giá đỉnh so với mức giá lúc này. Chém chặt chỗ khác chứ ai lại chém chặt anh em.

- Cảm ơn! Không ngờ lại gặp được quý nhân phù trợ ở đây. Chà chà!

- Đừng vội cảm ơn. Bởi cái quan trọng đối với các huynh lúc này không phải là lo bán được trăm tấn này hay ngàn tấn kia, cái đó chuyện nhỏ, cái chính là huynh phải bám chắc được vào thị trường ở đây, thật chắc để mở rộng sâu vào lục địa mênh mông của họ, như vậy, dẫu thời tiết chính trị, thời tiết thương mại có lên xuống, giở dói như thế nào, mình vẫn có đất dụng võ. Đệ sẽ giới thiệu huynh với người đàn bà của đệ, nàng A Linh. Gặp huynh, chắc nàng mừng lắm!

- Tuyệt quá!

- Tuyệt gì?

- Nàng A Linh và thị trường làm ăn.

- Không tuyệt lắm đâu. Làm ăn có thời vụ, chỉ chất lượng sản phẩm mới là bất biến.

- Mình cũng nghĩ đến điều đó.

- Thôi, bớt nghĩ đi! Cái đáng nghĩ nhất lúc này là hai thằng mỗi đứa kiếm cái giường thật êm mà trần truồng ra đánh một giấc. Tất nhiên rất nên có một em sơn cước da thịt nồng mùi quề nằm bên cho đỡ lạnh. Nằm thôi, coi như bạn tâm tình khác giới, không nhất thiết cứ phải dằn ngửa con người ta ra mà lột áo lột quần. Chịu không?

- Chết thật cái cậu này! Thế cậu cứ bô bô như vậy mà không sợ nàng A Linh của cậu cho rớt dù hay sao?

- Thoải mái. A Linh bảo anh cứ sống đúng theo kiểu của anh nhưng chớ để mang bệnh, lâu lâu gặp nhau chỉ cần yêu nhau cho thật, đừng làm ra bộ yêu, khổ lắm! Thế nào?

- Sao?

- Cái khoản liệu pháp chống nạnh ấy?

- Được! Nhưng chỉ lần này thôi nhé! Thú thật, nằm cạnh người lạ mình khó ngủ lắm!

- Ai bảo huynh ngủ. Đúng là đồ doanh nghiệp nhà quê.

Bằng cùn lại bật hai ngón tay cái tách. Tức thì hai cô gái bước ra từ trong bóng tối như hai ả liêu trai, lại như hai cô nữ sinh mới đi sinh nhật bạn về, trên tay mỗi cô cầm sẵn một chùm chìa khoá từ khi nào, da thịt con gái ủ đêm tanh tanh ngầy ngậy như mùi cá biển. Một cú đẩy nhẹ, một cái lúng liêng nơi khoé mắt dâm tình, một sự va chạm đến giật thót phía trên đùi… thế là cái ngại ngần của gã đàn ông lần đầu sa chân vào chốn ăn chơi đã tan nhanh vào sóng.

Trước khi cả hai biến mất vào hai căn phòng ẩm ướt, tối thui, Bằng cùn còn kịp ghé tai vào tai bạn dặn nhỏ một câu: “Nếu… ấy, cấm không được quên khí tài!” Chính câu dặn nhớt nhát này đã làm đầu óc Vũ Nguyên tỉnh lại. Nhưng cánh cửa phòng có treo bức ảnh loã lồ mà kẻ yếu bóng vía chỉ thoạt nhìn thôi cũng đủ nổi gai khắp người đã ập lại rồi…

Sáng sớm hôm sau, vào lúc mặt trời vừa nhô lên khỏi lưỡi sóng đục ngầu như con mắt đói ngủ ướt nhoét, trên một chiếc xe máy bóng loáng mang nhãn hiệu Made in China, anh chàng Hùng đã tìm được sếp của mình đang còn ngủ vùi trong tấm chăn Con Công sặc sỡ, bên cạnh là thân xác đứa con gái không mặc gì, thịt da trắng như cá luộc.

Vũ Nguyên giật mình tỉnh dậy, ngơ ngác chưa hiểu mình đang ở đâu đã đập mặt ngay cái cười rất đểu của gã nhân viên dưới quyền, kèm theo là một tiếng nói chớt nhả:

- Tưởng sếp đi đâu! Kể ra sếp chỉ cần nói với thằng em một câu thì thằng em đã có chỗ ngon lành hơn nhiều. Mấy em ở đây thuộc loại xoàng, dân sành điệu có mà nào ghé đến.

Lại cười. Vẫn cái cười như có tiếng nhóp nhép bên trong. Chỉ một cái cười ấy đã đủ kéo anh xuống hạng bằng vai phải lứa với hắn. Bất giác anh cũng cười lại. Cái cười không ra cười không ra mếu. Trời ạ! Chả lẽ anh lại thanh minh với hắn là hắn nhầm rồi, cả đêm qua anh chỉ trò chuyện, trò chuyện thân tình như hai cha con, mà đúng là hai cha con chứ còn gì nữa, cùng lắm là có lúc cho cô bé gối đầu lên tay mình thôi chứ có làm gì đâu, không tin thử hỏi cô ấy mà xem. Nhưng còn hỏi cái nỗi gì nữa! Cô bé đã biến mất từ lúc nào rồi và với cái cười kia, tốt nhất là không nên nói gì cả, cứ coi như là có đi, đã sao.

Cô chủ quán có dáng dấp đặc sệt một ả tú bà hiện đại, quần bò áo phông màu hoa mướp cười cười bước vào, bảo rằng sếp Bằng có việc phải đi từ sớm rồi, sếp có dặn lại nếu ông anh dậy mời ông anh ăn sáng rồi gọi Taxi đưa ông anh về. Mọi sự đêm qua coi như đã thanh toán xong. Sếp bảo, sáng mai sếp sẽ đón anh đi gặp bà A Linh nào đó. Vũ Nguyên tỏ ý cám ơn và xin phép được đi luôn, không ăn sáng và cũng không cần gọi Taxi, anh có chút việc ở đây trưa chiề mới về thị xã.

Ra khỏi căn nhà mái thấp, anh bỗng thấy nhẹ thoáng cả người. Sau cưa, một đôi mắt nhìn theo khiến anh chợt quay lại: Đôi mắt của cô bé tối qua. Đôi mắt một mí mở to… Mở to như đôi mắt thằng bé con anh mỗi khi nó chứng kiến cha mẹ của nó cãi nhau kịch liệt. Đôi mắt… Mười tám tuổi, quê ở tận Thái Bình, nhà đông anh chị em, bố là thương binh nặng ở mặt trận về, mùa màng lại thất bát, cô đành bỏ học đi kiếm sống vùng trên này nghe kháo là dễ làm ăn. Dễ làm ăn… Một tháng, trừ cơm nuôi, chủ trả cho năm bảy trăm ngàn, tiền son phấn, tiền quần áo đã hết một nửa, nguồn sống chủ yếu là bằng khoản boa của khách. Khách thường thì một, hai chục ngàn. Khách sộp thì năm bảy chục, có khi tới cả trăm. Vậy là mỗi tháng cũng để dành ra được một, hai chỉ vàng chắt bóp gửi về quê cho mẹ. Một, hai chỉ vàng đối với cuộc sống ở quê cũng là nhiều lắm, cả tấn lúa chứ có ít đâu. Giàu nghèo phân hoá tận cùng, một lao động làm sao có thể kiếm được ngần ấy tiền trong tháng. Thế là nô nức kéo nhau về các vùng đô thị, về các vùng du lịch ăn chơi như về vùng đất hứa. Nhục nhã, ê chề, kệ, rồi nó cũng quen đi, cứ dấn thân dăm bảy tháng, một vài năm, có lưng vốn là lại trở về nhà lấy chồng, làm vợ làm mẹ bình thường như trước đó chưa có chuyện gì xảy ra… Cô bé đã khóc khi kể lại nguồn cơn này. Khóc thật sự. Nước mắt chảy đẫm cánh tay anh. Nóng. Tất cả đều nóng. Đùi nóng, vú nóng, hơi thở nóng và những giọt nước mắt cũng nóng, nóng râm ran… Thương quá, không biết làm sao hơn, lục túi còn mấy trăm ngàn anh cho cô hết. Cho mà không làm gì, cô càng khóc dữ…

Anh vừa hé lộ cái chuyện này ra, Hùng đã cười váng lên rồi cười sằng sặc: “Bị mắc lỡm rồi sếp ơi! Trăm đứa con gái hành cái nghề lấy lỗ làm lãi thì cả trăm đều có chung một kịch bản mùi mẫn giống nhau tuốt. Tiền nào của ấy, cách tốt nhất là chơi cho đã rồi phắn, lần sau thèm, lại đến nữa, làm động tác phân phối lại xã hội, hơi đâu mà nghe các em nỉ non, mất công lại mất cả tiền.” Đúng! Có thể là như vậy. Có thể mình chỉ là thằng dại gái, có thể đó chỉ là kịch bản quen thuộc nhằm thu lại lợi nhuận cao nhất nhưng chả lẽ ai cũng thế, chả lẽ những giọt nước mắt nóng hổi kia cũng lại là giả được ư? Anh yếu ớt cãi thầm và quyết định không nói thêm gì nữa. Thế hệ khác, kiểu sống khác, mình làm sao hiểu được hắn và hắn cũng cần quái gì phải hiểu mình. Chỉ biết sau chuyện này, nói gì thì nói, trước hắn mình đã biến thành một thằng đạo đức giả tồi tệ nhất trong những thằng đạo đức giả.

Mà cái đạo đức giả nhất, cái khốn nạn nhất của thằng đàn ông là cơn dục tinh đã nâng đến tận óc, chân tay đã có lúc tì miết vào chỗ kín của thân xác đàn bà đến muốn điên lên nhưng vẫn cố nhịn để giữ một cái gì đó mơ hồ nhưng đầy ràng buộc. Đạo đức ư? Hay sợ bệnh sợ bẩn, hay chưa quen làm thế bao giờ? Có thể có hết thảy nhưng cũng có thể chẳng có cái gì. Nhịn là nhịn, vậy thôi. Vậy mà… có lẽ điều này sống để dạ chết mang đi, khốn nạn quá, khốn nạn đến nỗi không dám nghĩ tới nữa… nửa đêm chịu không nổi, làm sao chịu nổi một khi phải tới vài ba năm nay không được biết mùi đàn bà, phải lén bỏ vào Toalet trong khi con bé thiếp ngủ…

Muốn xoá đi tất cả trong sự khắc khoải biết chắc rồi sẽ chẳng xoá được gì, anh lặng lẽ cởi bỏ quần áo nhảy ào xuống biển. Nước lạnh và mặn ngoạm lấy thân thể anh, ve vuốt, luồn lỏi, tát vả vào mặt vào ngực, lôi ra xa, đẩy lên, nhấn xuống. Trong trạng thái buông thả hoàn toàn, anh duỗi lỏng chân tay để mặc cho những lượn sóng đùa dai muốn đưa đến đâu thì đưa. Đưa xuống tận đáy sâu thẳm mù, đưa tận ra ngoài khơi xa tít tắp, đưa đi mãi mãi không trở về cũng được, càng tốt. Ơ hay, lạ chưa kìa! Gần đây, không, cũng đã lâu lâu rồi, không hiểu sao cái suy nghĩ về một sự ra đi, một sự giải thoát khỏi cuộc đời cứ mọc mầm, nảy nở trong sâu thẳm lòng anh. Nảy nở đến thành ám ảnh, thành khao khát không thể cưỡng được. Cũng như cứ mỗi lần phải ngồi lên máy bay đi đâu đó, chính anh cũng chẳng thể hiểu nổi tâm trạng này, nỗi mong muốn được nổ tung, được tan biến nhanh chóng và tức thì vào hư vô ngàn trùng mây trắng cứ cháy âm ỉ suốt chuyến bay. Sao thế nhỉ? Chưa đến nỗi chán đời, chưa đến độ bị cuộc đời hành hạ cho đến tan tác, vậy việc gì lại phải chạy trốn khỏi nó. Hay con người anh mệt rồi, mười năm trận mạc tiếp hơn mười năm làm kinh tế còn khốc liệt hơn trận mạc kiệt quệ quá rồi, quá mấy ngán cái nhàm chán của sự lặp lại rồi, không chịu nổi cái vô nghĩa của kiếp sống nhọc nhằn mà cũng chẳng có cái gì nữa rồi? Có thể có tất cả mà cũng có thể chẳng có gì. Chỉ biết lúc này đây, giá như anh được tan vụn thành lớp lớp bọt sóng đang vờn quẩn lấy người kia thì nhẹ nhõm, dễ chịu xiết bao. Chấm hết mọi điều. Hết cao su, hết thị trường, hết Công ty, hết mọi day dứt, không còn lo trách nhiệm, không còn nhìn thấy người xấu kẻ đều, không còn sáng sáng ra đã vục mặt vào mọi thứ khốn khổ khốn nạn ứa ra từ loài câu cho mủ. Và hết luôn cả tình yêu, cả khổ đau thất vọng, hết cả em nữa. Thương ơi…

Và cũng như mọi lần, như sự đùa trêu của tạo hoá, anh lại trồi lên khỏi mặt sóng, lặng lẽ bơi vào bờ để tiếp tục sống cái cuộc sống vừa rất yêu vừa rất ghét đang trái chiều ngự trị trong anh. Nhận từ tay Hùng chiếc khăn tắm thoảng mùi da thịt con gái không biết anh chàng vừa kiếm được ở đâu ra, anh bảo:

- Gọi Taxi chạy thẳng đến bưu điện. Mình muốn gọi về Công ty.

- Rõ, thưa sếp. Nhưng trước hết thằng em mời sếp đi ăn sáng cái đã. Ở đây có một quán bánh đa đỏ ngon nổi tiếng, cô chủ quán lại đa tình, miệng nhai, mắt cũng nhai, đã lắm sếp ơi! Đáng lẽ cương vị như sếp phải có một chiếc điện thoại cầm tay thì có phải tiện hơn không. Tiện mọi sự.

Hắn nháy mắt, cười… Thằng này bắt đầu nhờn rồi đấy! Nó bắt đầu coi mình như là một thứ bạn làng chơi của nó rồi đây. Đã sướng chửa?... Nhưng phải nói thằng này dẻo mồm, đón ý đón tứ khá nhạy. Cứ ngọt sớt mọi điều thế kia, sếp nào mà chẳng khoái thầm trong bụng. Nói đùa, quyền lực thực chất là vô vị nhưng đôi khi quyền lực dù là nhỏ nhất cũng có vị ngọt đáng kể của nó. Như cái cách hắn đang chăm bẵm mình kia.

- Thôi! Chuyện bưu điện để sau. Ăn lót dạ xong, cậu đưa mình ra chỗ để hàng một chút.

Anh đột ngột chuyển làn và tự anh cũng chịu, anh hiểu sao mình lại vô cớ chuyển làn như thế.

Ngồi trước mặt anh là một người đàn bà Trung Hoa sang trọng và khá đẹp, kiểu đẹp của người phương bắc hơi thô nhưng cao ráo, trắng trẻo và có cái nhìn hun hút rất lạ, như có cả một vùng thảo nguyên mênh mông trải dài trong đó. Áo trắng, váy trắng cắt theo kiểu Veste ôm khít lấy tấm thân hơi đẫy, đôi bắp chân để trần uốn một đường lượn mịn trắng đến tận gót giày. “Chào đồng chí! Chào… anh!” Tiếng Việt phát âm khá chính xác, hơi giọng một chút ở chữ đờ nhưng vì thế mà càng trở nên có duyên. Một bàn tay có những ngón dài, trắng hồng đưa ra ngập ngừng không có chút quyền uy nào. Anh nắm lấy, khẽ khàng không dám xiết mạnh, thoáng cảm nhận một cái gì mát lạnh chạy chếch lên người: “Chào đồng chí phó chủ tịch!”

Bằng đánh mắt về phía anh ra ý bảo im rồi quay qua người đàn bà, nói cười thoải mái như trong căn hộ nhà mình:

- A Linh à! Em có nhận ra ai đây không?

Chớp mắt… Mở mắt… Rồi lại chớp… Cả một vùng Trường thành vạn lý xanh rợp nắng chiều.

- Quen quèn anh… nhưng không biết đâu – Cười, loé sáng một ánh bac nơi khoé miệng – Ai đó anh Bằng?

- Không nhận ra thật à?

- Không mà. Nhưng nói chuyện thêm thêm nữa, nhận ra đấy.

Vẻ đắc chí, Bằng cười khớ lên một tiếng rõ to rồi chạng nạng đứng ra giữa nhà, vung tay làm động tác găm súng dữ dằn: “Mày là thằng khốn! Chỉ có độc một việc là trông coi nó cho tử tế mà cũng để sổng mất! Ra toà án binh!” Xong, Bằng chuyển người sang phía khác, ngực ưỡn, bụng ưỡn tạo một dáng yêng hùng như diễn tuồng: “Ra thì ra! Mẹ! Chết cả trăm người không tiếc lại tiếc một con đàn bà. Bắn đi!”…

- Nhớ rồi! A Linh nhớ rồi! – Không đợi cho Bằng cùn hoa chân múa tay thêm, người đàn bà đã khẽ reo lên – Anh Nguyên! Đại đội trưởng Vũ Nguyên! Nhớ rồi! Cái miệng con gái, cái mặt con gái… Nhớ rồi. Nhưng hồi đó, anh Nguyên trẻ lắm mà. Nhìn anh bây giờ và anh Nguyên lúc trước cách nhau bằng… hai cha con đấy.

Anh cười. Cái cười hơi heo héo. Anh biết mình đã già, sáng sáng đưa tay lên vuốt tóc đã thấy những sợi bạc theo ra nhưng hễ cứ có ai vô tình hay cố tình nhấn nhá vào điểm này là anh lại thấy cồn cộn trong đầu. Chao! Hậu chiến, mới đó với đó thời gian trôi qua đâu có nhiều nhặn gì mà hình hài đã thay đổi đi nhiều đến thế! Cách nhau bằng hai cha con rồi đấy… Vui thật! Vui đáo để!

- A Linh chả thay đổi gì – Anh cố nặn ra một câu trống rỗng mang thuần tính xã giao – Có khi còn đẹp hơn, trẻ hơn ngày ấy.

- Thôi! Màn giao tiếp mang đậm dấu tích lịch sử giữa hai dân tộc đã xong. Bây giờ quay về với hiện tại – Bằng ra giọng ông chủ - A Linh có nhã ý, vừa là tri ân vừa là công việc, mời hai đứa mình, chủ yếu là mời huynh, đi thăm thú sâu vào cái tổ quốc mênh mông của nàng một chuyến. Nhân tiện nàng giới thiệu những bạn hàng làm ăn cho huynh luôn. Đây là một đặc cách mang tính tối huệ quốc mà chưa một ai được hưởng cả đấy nhé! Nào, lên đường!

Bỗng thấy nhói khẽ trong lồng ngực. Một phản ứng sinh học thường đột ngột xuất hiện ở anh một khi có điều gì đó chạm nhẹ đến cái vùng hay bị tổn thương nhất. Vùng gì thì giờ đây anh chưa thật biết được.

Chuyến thăm thú kéo dài hết nửa tháng mà tưởng như chỉ đánh vào một cái. Cứ như lạc trong mơ. Điểm dừng chân sau lại gây sửng sốt hơn điểm dừng chân trước. Tới Quảng Châu thấy nhà cao ngang trời, đướng sá thênh thang, phương tiện đi lại sáng choang, anh đã bị chờm ngợp như đang bước đi trên một đất nước tư bản có hàng trăm năm thịnh vượng. Nhưng đến Sán Đầu, Thượng Hải rồi Thâm Quyến, cái cảm giác ấy lại bị đánh tan. Khủng khiếp và chóng mặt. Một tiết tấu công nghiệp, một cuộc sống sôi động giàu có bày ra đến nôn nao cả người. Trung Quốc đấy ư? Đất nước cảu một thời có những chàng trai nghèo khổ, gầy gò, da vàng như nghệ đã đường đột hành quân qua đường biên sang bên này làm trò chiến sự đấy ư? Chả tin được! Chính từ miệng những tù binh họ đã than vãn rằng người dân quê họ còn cơ khổ lắm, đói rách lắm, mùa đông về có tấm chăn cũng phải chia năm xẻ bảy tới nỗi cây súng cầm trên tay cứ lả xuống vì cái cảm giác chát đắng là ôi chao, thằng nghèo lại đi nện nhau với thằng còn nghèo hơn, chả ra cái thể thống gì kìa mà? Ấy vậy mà cũng chỉ có hơn chục năm người ta đã là thế này đây. Phép màu nào? Đường lối nào? Khí lực nào? Con người hai bên đều tần tảo, thông minh, cần cù, yêu nòi giống như nhau. Giống nhua như thế và tại sao cũng khác nhau như thế! Lại cái trò đùa dai, mơn trớn của lịch sử chăng?

Vũ Nguyên cứ đi và cứ tự nhiên hiện hình trăm câu hỏi ngổn ngang lúc ngọt ngào, lúc nhức nhối móc chặt vào đầu. Vừa mừng trước nét thăng hoa của người hàng xóm da vàng lại vừa có chút chạnh lòng đố kỵ không giấu được. Có lúc anh đứng ngẩn hồi lâu mà nhìn mải miết vào những bộ quân phục màu có úa trôi ngược chiều. Ơ hay! Cũng những bộ quần áo xanh lét màu biển người hiền như đất này sao ngày trước nhìn lại ớn lạnh rùng mình đến thế nhỉ? Và cả những khuôn mặt có cái cười lành hiền cũng như cây cỏ đất đai kia nữa, gớm thôi, dạo ấy mới gào rú, la hét sát sát kinh thiên động địa làm sao! Bất giác anh nở một nụ cười với họ. Họ cũng cười lại, trẻ trung, cao lớn, oai phong, trắng trẻo chỉ bằng tuổi con tuổi cháu.

Đi bên cạnh anh và hầu như lúc nào cũng có mặt ngay sát cạnh anh, Bằng cũng cười, khi mủm mỉm khi lại hết cỡ miệng, thoải mái tung tẩy như đi chính trên đất ông bà mình. Cái cười như thể nhấn nhá lại một điều anh ta đã quang quác từ lâu: “Thấy chưa! Đã bảo đang không lại uýnh vào mặt nhau đổ bã trầu là vớ vẩn chưa? Đó, uýnh nhau xong, người ta mau chóng dẹp mọi chuyện sang một bên xắn tay vào cải tạo cuộc sống mới, còn mình, anh bạn cựu chiến binh ạ, mình lại cứ say sưa mãi trong trò chơi chiến thắng. Vũ Nguyên im lặng. Và nói chung suốt từ lúc bước chân đi, anh thường là phải im lặng mọi điều trước những câu nói cực đoan, nông nổi và rát bỏng của người bạn tốt bụng nhưng cạn đầu. A Linh cũng nhận ra điều ấy. Có lúc, để trấn an người bạn trai Việt Nam thích tuyên ngôn và lập ngôn của mình, vẫn bằng những âm tiết hơi ngọng nghịu và cách đặt từ chưa trúng chỗ lắm, cô nhẹ nhàng nói lại: “A Linh thấy anh Bằng chỉ đúng một nửa câu nói thôi à. Một nơi có hoàn cảnh một nơi, vậy à, làm sao có thể giống nhau được”.

Bằng vẫn cười, dễ dãi, không hề có ý tranh luận lại. Anh ta bấm vào sườn Vũ Nguyên, mắt đánh về mấy cô giá vận váy ngắn bước bên kia hè đường, nhấm nháy: “Cái đùi! Cái đùi!... Trắng khủng khiếp?”. A Linh quay lại: “Anh Bằng bảo cái gì khủng khiếp đấy?” Bằng tỉnh bơ: “Cái gì đâu. Tôi nói với anh Nguyên đây là cuộc sống của nhân dân Trung Quốc thay đổi… khủng khiếp!” Vũ Nguyên nhìn nhanh sang khuôn mặt nửa tin nửa ngờ của A Linh suýt phì cười. Một khuôn mặt Trung Hoa điển hình: Mắt xếch, tròng con ngươi đen láy, đầy ắp, có cảm giác chỉ cần chớp mắt là từ đó có những làn nước xanh biếc trong thơ Lý Bạch tràn ra. Chao ôi! Cho đến tận bây giờ anh vẫn không hề hình dung ra rồi có một ngày mình sẽ được đi dạo giữa đồng đất Trung Hoa chan hoà nắng gió bên cạnh một người đàn bà Trung Hoa xinh đẹp và tràn đầy quyền uy như thế này! Một người đàn bà hoành tráng và đau thương, một người đàn bà xứ tuyết dường như có chút Ngu Cơ, chút Tây Thi, chút Điêu Thuyền, chút Lâm Đại Ngọc, chút Hỷ Nhi, chút phong độ Chẳng thích hông trang thích vũ trang một thời thân gái vượt Trường chinh Vạn lý trong đó… Mải nhìn, bắt gặp cái nhìn lại của A Linh, anh bỗng cháy mặt, như cái kẻ bị bắt quả tang đang nhìn gái tắm giữa nắng trưa. Anh cười. A Linh cười lại. Nhưng Bằng lại méo xếch mặt. Lựa lúc cô bạn gái đang nói véo von bằng tiếng bản xứ đầy âm gió ở đầu lưỡi với một người đồng hương nào đó, Bằng kéo tuột anh lại phía sau, nói như xiết mũi khoan vào tai: “Coi chừng! Đây là đi tìm bạn hàng chứ không phải tìm bạn tình mà con mắt ông cứ nhớn nhác như rắn mồng năm thế nhé!” Nói rồi cười. Rõ ràng cái anh chàng ăn to nói lớn này không mấy coi điều đó làm trọng.

Lần khác, sau khi đi thăm một nhà máy chế biến cao su trở về chỗ nghỉ, Bằng gần như túm lấy ngực áo Nguyên mà quăng mạnh xuống giường, mắt muốn lồi ra: “Ông biết trưa nay lúc ngồi ăn lẩu Tứ Xuyên, nàng hỏi gì về ông không?”. “Hỏi những cảm nhận của mình về công nghệ chế biến cao su tài tình của họ chứ gì – Anh nói lướt – Giỏi! Đúng là phù thuỷ! Cao su vẫn cao su ấy, màu vẫn màu ấy mà rẹt một cái, chỉ cần qua vài công đoạn đơn giản là miếng mủ của mình trông đã khác hẳn, óng ả, mỡ màng cứ như là mủ của Thái Lan, của Malaysia nhập hồn vào. Nhìn xót cả ruột. Càng xót ruột khi cũng miếng mủ ấy, qua tay họ là giá bán đã tăng lên gấp rưỡi, gấp đôi rồi. Cứ như là cái anh bị ăn chặn ngang mặt mà đành ớ họng không nói được. Nói càng nhục. Ai bảo công nghệ chế biến của anh quá tồi tệ, anh phải chịu mất miếng là phải thôi” “Không phải chuyện ấy” Bằng cau mặt. Vậy chuyện gì? Chắc không phải chuyện bỗng nhiên phải đi lo chiêu đãi một thằng dở người, suốt ngày câm như hến quá tốn kém và mất thì giờ người ta chứ? Bậy! Chuyện vặt, tốn kém gì! Banh tai ra mà nghe này: Nàng hỏi ông có vợ chưa? Người đàn bà nào có phúc được nâng khăn sửa túi cho ông chắc là hạnh phúc lắm vì nàng bảo, ông có con mắt rất đa tình, rất giàu tình cảm, rất phong phú nội tâm, rất… thứ mắt ấy phụ nữ bên nước nàng rất thích. Khốn khổ! Chắc nàng đem ra so sánh với cái tật nhậu xong là làm tình, làm tình xong là lăn ra ngủ, ngủ dậy làm tình nữa của mình! Tóm lại là cô ả có vẻ mê ông đấy. Và có nghĩa để tổ chức chuyến đi này cái thằng tôi đã làm một hành vi sai lầm không thể sửa được là dâng ngọc cho người, giời ạ!... Bằng ôm mặt, làm ra bộ mếu máo cực kỳ đau đớn rồi liền đó lại ngoác miệng cười: “Chấp nhận đi! Đệ không ghen đâu. Thậm chí còn biết ơn huynh nữa đấy. Ấy! Bỏ cái kiểu nhìn kinh tởm như nhìn miếng giẻ lau ấy đi! Đệ nói thật tâm đó. Sao hả? Rất đơn giản: Đệ vẫn yêu, thậm chí càng yêu nhưng bắt đầu sợ rồi. Đàn bà Trung Hoa họ quản lý tình nhân chặt quá! Quản bằng lề lối truyền thống là hết lòng chăm bẵm, hết lòng yêu thương, càng giở dói họ lại càng yêu thương mới chết mẹ! Sướng có sướng nhưng… Lắm lúc thấy đám gái non chờn vờn ở trước mặt ngon như kem mà đành nuốt nước bọt quay đi… Khoan! Nghe nốt đã! Tuy vậy đệ cũng không nói ra điều này vì vẫn… máu nàng, vẫn muốn độc chiếm nàng nhưng riêng với huynh lại khác. Đệ nghĩ huynh là một thằng đàng hoàng, có lý, hợp với nàng hơn và ngược lại, nàng cũng sẽ đem lại cho huynh những mùi vị ngọt hỉm mà chắc chắn là cái thằng đồng rừng như huynh chưa hề được hưởng.

Vũ Nguyên vội quay đi để khỏi tung một cú đấm vào giữa cái miệng có những chiếc răng bàn cuốc đang cười bả lả đó. Hắn nghĩ cô ấy là ai và mình là ai? Tất nhiên ở hắn có thể là lòng thành, là muốn điều hợp lý, tốt đẹp cho cả hai người nhưng làm sao hắn lại dễ dàng thở ra cái giọng gả bán, sang tên trắng trợn như vậy cơ chứ? Để thằng bạn cà trớn khỏi nói lảm nhảm thêm nữa, anh quyết định trở về chỗ nghỉ và nói đi thăm thú vậy là tạm đủ rồi, chóng mặt lắm rồi, đi nữa, thấy cung cách làm ăn của người ta ghê gớm quá, chỉ thêm tủi thêm thèm. Bằng cùn cười hấc: “Về thì được rồi nhưng việc gì mà phải chóng mặt! Huynh xem, rồi tới đây không những họ chỉ lũng đoạn thị trường ta về giá mà còn lũng đoạn cả thị trường thế giới nữa cho coi”.

Đêm ấy về khách sạn, anh tắt đèn đốt gần hết gói thuốc Trung Hoa Bài, thứ thuốc chỉ thơm chứ không say. Thế giới lung tung, loài người lộn phèo. Xưa là thù nay là bạn. Như trò đùa, như sân chơi của tạo hoá… có thể như đủ điều nhưng có một thứ không thể như được, đó là nỗi đau và những mạng người đã nằm xuống…

Có tiếng gõ cửa nhẹ. Anh nhìn đồng hồ: Sắp một giờ! Ai nhỉ? Mấy cô đi khách mà khách sạn nào bên này cũng công khai đầy rẫy hay lại thằng Cùn lén đi chơi gái về rồi sang quậy phá? Vừa ngáp anh vừa đi ra mở cửa: Vóc người rất đẹp và khuôn mặt trắng sáng của A Linh hiện ra. Cô cầm một chai rượu nhỏ nhãn Mao Đài trên tay, nở một nụ cười cũng trắng sáng: “Nghe tiếng anh ho, biết anh chưa ngủ, A Linh cũng không ngủ mà. Uống rượu một mình đắng cái họng lắm, A Linh muốn sang đây uống rượu với anh” ý nghĩ đầu tiên trong đầu Vũ Nguyên là, chết cha, thế thằng Bằng cùn đi đâu? Hai người ở cùng phòng kia mà? Vẻ đọc được điều đó, A Linh cười, hàm răng đẹp một cách hiểm nghèo: “Anh Bằng đi uống rượu với bạn rồi, bảo mai mới về đấy”. Một sự sắp đặt của nó đây. Gượng cười, anh mời A Linh ngồi xuống, lấy hai cái ly ra, rót rượu vào, lặng lẽ Canpey! Lại rót. Lại Canpey! Thứ rượu tiến vương có độ ủ năm mươi năm này nhẹ êm nhưng say về sau. Người đàn bà Trung Hoa hơi sóng sánh một chút. Lại cái cảm giác đang được đối ẩm cùng một Tây Thi, một Điêu Thuyền, một Ngu Cơ chếnh choáng nhen lên. Anh Nguyên, anh cười cái gì thế? Không! Tôi có cười đâu. Rượu của A Linh ngon quá! Anh Nguyên à! Anh Bằng bảo anh đang có một cục buồn to lắm trong lòng, anh sẻ cho A Linh chút chút cho nó bé đi, được không? Có nỗi buồn không sẻ được đâu. Em biết rồi đấy, cái buồn tình yêu phải không? Chắc chị ấy đẹp lắm, đẹp hơn A Linh nhiều? Để tránh không nghĩ đến Thương, để xua đi cái đôi mắt hun hút của em đang đau đáu hiện về, anh nhìn thằng vào A Linh: “A Linh đang hạnh phúc lắm phải không?” Hạnh phúc vừa vừa thôi. Đàn bà con gái xứ A Linh coi cái nghĩa trọng hơn cái tình. Có khi cái tình cạn rồi nhưng cái nghĩa vẫn còn nên… tiếng Việt nói thế nào nhỉ? À, vẫn nặng nợ cùng nhau. Nghĩ vậy chỉ đúng một nửa thôi A Linh à. Người Việt chúng tôi coi cái nghĩa cái tình nặng bằng nhau, có khi cái tình còn nặng hơn một tý nên tình cạn rồi thì cũng đừng bấu lấy cái nghĩa ấy nữa. Vả lại, trong chiến tranh, chuyện như vậy là thường, để mãi trong lòng làm gì.Ơ! Anh Nguyên nói thế là có nghĩa gì cơ? Đôi mắt người đàn bà mở to như chứa cả trời đêm Thượng Hải vào trong. Là… tôi nói A Linh nên đi lấy chồng đi! Anh ngửa cổ dốc cạn ly rượu như uống luôn cái điều vừa lỡ nói, không nên nói vào bụng. A Linh ngồi im một chút rồi nước mắt lặng lẽ chảy ra. Giọt nước mắt như hạt trân châu lăn trên khuôn má trắng mịnh. Nước mắt của một người đàn bà Trung Hoa! Nước mắt của Bá vương biệt Cơ… Chao ôi! Đã có bao nhiêu triều đại, bao nhiêu thánh đế tan rã, suy vi vì những giọt nước mắt đắm chìm như thế này?

Và cả anh nữa, gã đàn ông vốn có trái tim mỏng rách kia ơi, chính anh cũng rất có thể sẽ đổ gục như chuối già trước người đàn bà xuân sắc mang cả một thời Xuân thu chiến quốc trong giọt lệ đang rơi kia lắm chứ. Giọt nước mắt của Hà Thương… Anh bước đến, đỡ lấy ly rượu trên tay cô, nói khẽ, tiếng nói cảu một người anh hay cố làm ra vẻ một người anh: “A Linh… Em mệt rồi! Để tôi đưa em về phòng”. Cô gái vẫn ngồi, mắt ngước nhìn, lại như có cánh hoàng hạc của thi tài Đỗ Phủ bay ảo mờ trong đó. Anh vội quay đi như vừa gặp giông bão. Cô gái cười. Tiếng cười trong vắt như thác xa rồi nhẹ nhàng đứng dậy: “Anh là một người đàn ông tốt, rất tốt, anh Nguyên ạ! Chỉ nhìn vào mắt anh là biết anh là người thế nào. Nhưng người tốt bao giờ cũng khổ, người Việt Nam anh có bao giờ nghĩ vậy không? Anh còn là một người đàn ông chung tình và có sức quyến rũ nữa, rất quyến rũ nhưng… thôi, ai cũng có phận số cả rồi, có muốn cưỡng cũng không được mà. A Linh chỉ xin hứa với anh Nguyên một điều nhé, nếu có thể làm gì được cho anh, A Linh sẽ làm hết sức, như chuyện hàng hoá bán mua chẳng hạn. Sáng mai trước khi anh trở lại Việt Nam, A Linh sẽ giới thiệu cho anh một số bạn hàng chuyên về thu mua cao su ở đây. Mấy người thôi nhưng họ thao túng khối lượng cao su của cả vùng Đông Nam Á đó…”

Nhưng sáng hôm sau, bằng tất cả sự cố gắng còn lại, anh chặn Bằng cùn ở ngoài cửa khách sạn, nói nhỏ và tai bạn: “Mày nói với A Linh là tao rất cảm ơn cô ấy nhưng thôi, tạm chưa cần gặp ai cả. Tao muốn cục mủ của Công ty tao phải tự thân đứng được ở thị trường này.” “Cái gì? Ông có điên không đấy hở ông dở người? – Bằng trợn tròn hai con mắt đục ngầu chắc vì cả đêm qua thức trắng do rượu hay do cái gì thì có trời mà biết – Cái thế của huynh bây giờ thiên hạ có nằm mơ cả đời cũng không thấy và nếu muốn có thấy, chỉ một lần thôi thì cũng phải đổ tiền đổ bạc ra cả đống. Đúng là dở người!” “Chính vậy mà mình càng thấy cần phải đi bằng chính chất lượng giọt mủ của mình. Có thể là rất ngu dại, thậm chí là rất mất mát nhưng làm thế kia e không bền, vẫn là cái sự ban ơn. Và đã ban ơn rồi thì khi cần, họ quay lưng lại mấy hồi. Khi đó đứng chơ vơ giữa biên cương mà than khóc ư? Mình chỉ nhờ cậu nói với A Linh giả quyết cho hai ngàn tấn đang tồn đọng quá lâu rồi, lâu hơn nữa sợ nó xuống cấp còn những lần sau, cứ để tự mình, thử xem, đừng chửi thằng già này là kiêu căng, hợm mình, không biết nương theo thời thế nhé, anh bạn!” “Bạn cái cứt! Bằng văng tục, phí cả công người ta! Làm doanh nghiệp như ông tốt nhất là chuyển cha nó nghề khác đi”. “Chẳng phải bảo”.

A Linh ở lại. Cô có những việc của cô cần nán lại thành phố này ít ngày. Câu nói buồn buồn của người đàn bà lúc chia tay là: “A Linh chỉ khuyên anh một điều: việc bán buôn ở đây phức tạp lắm, anh Nguyên nên hết sức cẩn trọng. Thỉnh thoảng có dịp lên cửa khẩu, anh Nguyên nhớ điện cho A Linh. Cho A Linh hỏi thăm chị… mong một lần được gặp chị ấy vùng biên tái này”.

Suốt chuyến trở về trên chiếc xe tốc hành 12 chỗ ngồi. Bằng cùng chỉ ngồi đốt thuốc càu cạu. Tưởng bạn còn bực chuyện vừa rồi, Vũ Nguyên xán đến, lôi chai rượu trong túi xách ra, cười cười: “Thôi tha cho mình đi mà. Lần sau mình sẽ không làm thế nữa”. Bất ngờ Bằng đưa tay túm lấy ngực áo bạn, túm đủ để mấy cô gái ngồi ghế dưới không thấy, miệng rít rầm như mèo hoang.

- Không nói chuyện đó. Vặt vãnh! Đệ muốn nói huynh (Lại đệ với huynh rồi! Cứ khi nào đi vào tâm tình chân thật thì lại chuyển xưng hô như thế) là một thằng khờ, thằng cả tẩm giữ tịt mãi cái nguyên tắc không dính vợ bạn và bạn vợ như ngày trước huynh thường tuyên bố. Được thôi, cao thượng lắm! Đạo đức lắm! Ngon lành lắm! Chỉ khổ cái thằng tôi là lại phải tiếp tục một cuộc tình ngột ngạt và vô vọng – Làm bộ tột cùng đau khổ, anh ta giang hai tay ra, đầu ngoẻo xuống như đấng Giê Su đang bị đóng đinh câu rút.

- Này! – Vũ Nguyên chút phì cười, lảng chuyện – A Linh có dặn lại là trong hợp đồng mua bán, trong thanh toán tài chính phải hế sức dè chừng. Dè chừng chi vậy, ông mãnh?

- Tự tìm hiểu! – Đầu vẫn ngoẻo xuống.

- Tự tìm thì còn nhờ vào bạn bè làm cái quái gì!

- Ngủ đi! Buồn ngủ thấy bà! Đêm qua… Rồi việc đâu có đó. Ví dụ như…

Chưa nói hết câu, Bằng đã ngả đầu, nhắm nghiền mắt lại. Ngồi bên cửa sổ, nghe tiếng ngáy thập thõm của bạn, Vũ Nguyên khẽ mỉm cười. Cứ vô tâm như nó lại sướng. Ngày hết mình mưu sinh, đêm cũng hết mình tận hưởng, không nông sâu, không dằn vặt, không nhọc lòng nhọc tâm, không có gì là quan trọng là quá sức thiêng liêng hết, kể cả tình yêu tình vợ chồng, đời chảy đến đâu tính đến đó, đặt mình là ngủ, hết giờ là gác hết mọi chuyện sang bên, thanh thản, ồn ào… Vậy cũng là xong một kiếp người. Trời ơi! Không biết đã bao lần anh thèm được sống cái kiểu sống như thế, phớt đời hơn thế nhưng cũng chỉ được vài ngày rồi mọi sự lại trở về nặng nề hơn.

Anh nhìn ra ngoài khung cửa. Cả một vùng thảo nguyên rợn xanh trải dài tít tắp trong nắng sớm. Nắng cũng nắng ấy, cỏ cũng cỏ ấy, trời cũng trời ấy, bồng bềnh mây trắng mà sao lại khác nhau nhiều thế. Lịch sử, tiếng nói, truyền thống, tính cách, khát vọng… Chả lẽ chỉ có trái tim đàn bà là giống nhau thôi ư? Trái tim của A Linh. Trái tim của Thương… Ngực anh chợt quặn thắt. Chao ôi! Nếu giờ đây, giữa cảnh đất trời bao la vừa gần gụi vừa vô chừng xa ngái này có em ở bên cạnh. Cả hai chỉ nhìn vào mắt nhau, nhìn thật lâu, im lặng, tan ra và anh sẽ ngồi bất động như thế, cả ngày lẫn đêm cho em được tựa vào mà ngủ, mà nghe ngọn gió hư vô thổi mơ hồ dọc theo tàu rồi sáng mai ra cả hai cùng hoá đá, vậy là xong…

Đến sáng hôm sau, nhanh quá, xe đã bon nhẹ vào thị trấn Đông Hưng, Dòng Ca Long yên ả đang ở phía trước mặt. Bên kia sông đã là Việt Nam, là thị trấn Móng Cái nghèo nàn, thâm thấp và rất đỗi thân yêu rồi! Chỉ đi xa mới có nửa tháng thôi mà cái sự bịn rịn nước non đã tràn vào oà ập trong lòng, lạ thật!

Hoàn toàn khác hẳn với gã đàn ông hưởng thụ và si tình lúc trước, Bằng cùng đã hoá thân thành một ông chủ kinh doanh được vì nể khắp vùng biên ải. Tóc chải mượt, Comple đen, Cravat đỏ, vẻ nhìn trễ nải, anh ta lạnh lùng gật đầu với người này, mỉm cười với người kia, bắt tay thờ ơ với người kia nữa… Đến trước một ngôi nhà hai tầng sơn ve vàng, thứ ve quen thuộc bên này sông để phân biệt với màu ve xanh bên kia sông có hàng chữ Trung Hoa quết nhũ óng ánh treo ngang cửa, Bằng dừng lại:

- Bây giờ em giải đáp cái thắc mắc hôm qua của bác (Chả hiểu tại sao lại nhảy phắt sang bác bác em em lúc nào?) Đây là ngân hàng của họ. Sau khi bác… Mà thôi, một buổi sáng đẹp trời như thế này mà cứ đi nói chuyện tiền nong, lỗ lãi, chán mồm lắm…

- Thì thôi – Vũ Nguyên chợt cười – Nhưng mà này…

- Gì nữa?

- Cô ấy đẹp đấy nhỉ?

- Ai?

- A Linh, người đẹp Trung Hoa.

- Đệ cho huynh một chương bây giờ! Cà trớn!

Vũ Nguyên cười vang và rảo bước xuống bến. Từ hôm đến đây tới giờ, anh mới có được cái cười sảng khoái như thế. Giây phút ấy anh không hề biết hay không hể mảy may linh cảm thấy rằng, chính cái thủ tục chuyển tiền, đổi tiền rườm rà đó mấy năm sau đã giáng một đòn bất hạnh ghê gớm xuống đầu anh.

Thuyền đang trôi giữa dòng. Vũ Nguyên đang mải mê ngắm những con thuyền chở khẳm người qua lại như mắc cửi, như cảnh trảy hội chùa Hương thì bất giác anh nhác thấy một khuôn mặt quen quen ẩn dưới vành mũ phớt đội nghiêng lệch ngang tàng và chiếc kính mát gọng to trong đám người đang trôi ngược trở lại. Tuấn… Tuấn thần chết! Anh giật thót mình. Chả lẽ lại là hắn? Sao lại là hắn? Nếu đúng là hắn thì hắn lên đây có việc gì? Trời! Cái sống mũi kia, hàm râu kia, cái lưng chầm bầm và cái bắp tay để trần kia có hàng chữ xăm ngoằn nghèo kia là hắn chứ còn là ai nữa! Thế còn cô ấy đâu?... Anh vội đảo mắt nhìn sang hai bên, nhìn ra phía trước phía sau hắn để vừa mong vừa không mong một khuôn mặt khác… Không! Không thấy gì cả. Chỉ có mình hắn và lúc này hắn đang âm thầm nhìn xuống mặt nước như đang mải nghĩ ngợi điều gì. Chính cái vẻ nhìn là lạ không mấy thích hợp của con người ấy đã khiến anh bị kích động. Tên buôn lậu khét tiếng đang tìm đường lên làm ăn và… rất có thể, biết đâu, họ đã chia tay nhau rồi? Mà chia là phải. Con người Thương sao hợp được với tạng người ấy. Kênh nhau từ trong ra ngoài mà chẳng qua vào tình thế bí bách họ buộc phải tạm vá víu vào nhau thôi. Một chút ấm nắng loé trong suy nghĩ của anh.

Anh quay sang Bằng “Cậu về trước đi! Mình có chút việc phải quay lại. Bữa nhậu chiều nay vẫn như thế”. Bằng trợn tròn mắt chưa kịp hiểu gì, Vũ Nguyên đã dé chân chuyển rất nhẹ sang một con thuyền lao ngược lại vừa trờ tới rồi. “Mẹ bố thằng trinh sát! Cứ làm như đây là mặt trận của nó không bằng. Nhanh lên nhé, đừng để đệ chờ!” Tiếng Bằng đuổi theo cấm cảu và khoái trá.

Lên bến, bến đông nghẹt những người và hàng, nhìn quanh quất không thấy cái dáng to con đâu nữa, anh đã tưởng mình để mất hút hắn và định bụng quay lại. Vì ơ hay! Dẫu có đúng hắn, bắt kịp hắn đi nữa nhưng rút cục là rồi để làm gì nhỉ? Chào hỏi à? Bắt tay à? Rồi lại cười méo xẹo chia tay à? Hay là máy mồm hỏi về Thương? Vớ vẩn!... Mình đang là kẻ bại trận, mọi sự hỏi vớt vát lúc này chỉ khoác thêm màu thảm hại. Đúng vào cái lúc anh lắc đầu ngán ngẩm tự chán cho mình thì cái dáng lừng lững của hắn… đã lại xuất hiện ngay trước mặt, bên kia đường, trước một cửa hiệu thuốc đông y có khá nhiều người đang chen chúc. Thuốc! Chả lẽ thằng cha chọc trời khuấy nước, tiền tiêu như nước lã này giờ đây lại chỉ đi buôn thuốc? Có thể lắm chứ. Sông có khúc người có lúc, biết đâu. Kệ! Dầu sao cũng là mối quen cũ, mình cứ đến gặp cái coi, biết đâu chả hiểu thêm tin tức gì về em. Cái tin tức cồn cào muốn biết mà lại không muốn biết chút nào.

Nhưng cũng lại như một sự sắp xếp của số phận, anh vừa kịp đến nơi thì cái dáng to cao kia đã nhảy lên một chiếc xe du lịch sang trọng 12 chỗ ngồi có treo tấm biển toong teng ở cửa kính để hai chữ Côn Minh bằng cả tiếng Việt lẫn tiếng Tàu mất rồi! Hắn đi Côn Minh? Phải rồi, chỗ làm ăn của hắn phải là ở đó chứ không thể ở đây. Tuy vậy, theo thói quen tò mò, anh cũng ghé vào tiệm thuốc. Một người đàn bà tóc bạc, mặt mày phúc hậu, đỏ đắn đang luôn tay bốc thuốc cho khách. Chờ bà ngơi tay một chút, anh hỏi, tất nhiên bằng tiếng của mình: “Thím ơi! Thím có thể cho biết cái nhà anh to lớn, đội mũ phớt, người Việt Nam vừa vào đây mua thuốc gì không ạ? “To lớn nào? Mũ phớt nào? – Người đàn bà không nhìn lên, trả lời bằng cái giọng lơ lớ - Không nhớ tâu lấy. Nhiều người to lớn, đội mũ phớt lắm mà”. Anh cám ơn tính quay ra thì một bé gái chừng mười ba, mười bốn tuổi đang lui cui gói thuốc cho khách, nhìn lên, giọng như chim: “Chú người Việt Nam ấy hả? Chú ấy hỏi mua thuốc chữa cái gì ở… ở trong máu mà” “Máu gì, cháu?” Anh buột mồm. Lại như chim: “Không biết đâu. Hỏi Mama ấy” Còn hỏi gì nữa khi cái người được kêu là Mama kia đã sây lưng đi vào nhà trong rồi.

Anh chen ra. Thế cũng la rõ. Môn thuốc chữa ung thư bằng cây cỏ ở cái đất nước nổi tiếng là Hoa Đà trị bệnh như thần, nhất là thứ ung thư vú, ung thư dạ dày hay ung thư máu gì đó như cái cô bé kia nói đang được thiên hạ mách bảo vào tai nhau là hiệu nghiệm lắm, mười người khỏi bảy này chắc đã lọt vào cái ăng ten kinh doanh của hắn, thế thôi. Mất thì giờ!

- Gớm! Em đi tìm sếp hoài! Cứ nghĩ là có cặp đùi ngoại quốc trắng nõn nào đã giữ rịt sếp ở lại rồi. Mọi việc mỹ mãn chứ ạ? Mời sếp về kẻo hết giờ qua sông.

Hùng tiền đồn đang đứng trước mặt anh, mặt mày tươi rói như đón mẹ ở chợ về. Chà, cái thằng này, làm sao mà hễ cứ mở mồm ra là y như có cái chuyện ấy dính vào chân răng rồi? Nhưng được cái là tận tuỵ và nhanh nhảu. Ở xứ núi này, có hắn cũng đỡ lắm. Bất giác anh bật ra một câu gan ruột mà anh không nghĩ rằng mình lại bật ra vào lúc này:

- Công việc tạm xong nhưng phải thay đổi mọi chuyện lại từ đầu. Phải bắt đầu từ chất lượng giọt mủ và giá thành chế biến nó. Chẳng thể vác rá đi ăn đong mãi như thế này được, xấu mặt lắm!

Hùng tiền đồn ngoác miệng cười. Cái cười lúc hoàng hôn chả nói rõ điều gì, như chế nhạo, như lạ lẫm lại như có cả một chút khâm phục. Nhìn vào cái cười ấy, không hiểu sao Vũ Nguyên lại thoáng nghĩ đến cái cười và đôi mắt của Đăng Điền. Song cái cảm thoáng đó qua rất nhanh. Bởi lẽ anh cũng cần phải khẩn trương qua sông thật. Đêm nay, đêm mai và nhiều đêm sau nữa, anh sẽ phải thức trắng để hình thành một cái đề án đang quẫy lộn nóng nhức trong đầu, fax nhanh về nhà. Trong bản fax ấy, anh biết, cuốn sổ quăn queo của Thương để lại sẽ là một