← Quay lại trang sách

- 19 -

Đăng Điền đã hoàn toàn đúng khi ở cách đó hơn hai ngàn cây số, Vũ Nguyên nhận được một bức điện từ Công ty đánh lên chỉ vỏn vẹn trên chục chữ: “Nhất trí. Đồng chí hãy chủ động tìm vốn! Ba Vinh”.

Cao su đã bán xong. Giá cũng dễ chịu như mọi vụ, có nhích hơn một chút: Mười lăm triệu một tấn. Mười lăm triệu trong khi giá thành chỉ trên dưới bảy, tám. Như vậy gần gấp đôi, gấp đôi của tổng sản lượng tung ra tiêu thụ ở các hướng, lãi quá đi chứ, mấy năm nay đề lãi như vậy rồi nhưng, sao kỳ cục thế nhỉ, tiền nong đi đâu hết mà Công ty vẫn nghèo tàn nghèo mạt, cuộc sống của công nhân vẫn bữa nay lo bữa mai, thậm chí có đận tới cả bốn tháng mà vẫn chưa thấy đồng lương lấp ló ở chỗ nào. Và giờ đây để có được chục tỷ lại phải đến chính anh vác ra đi vay? Rò rỉ như thế là quá lớn nhưng rò rỉ theo ngả nào, rò rỉ do ai, tại sao rò… anh lại không muốn nghĩ sâu thêm sợ sa vào sình lầy, rừng rậm không tìm được nẻo ra.

- Công việc tạm ổn – Anh nói với Hùng tiền đồn – Sáng mai mình xuôi Hà Nội, cậu ở lại cứ tiếp tục tìm mối hàng mà không cần phải qua cậu Bằng. Cú nổ đầu nòng hai ngàn tấn như thế là được, nổ nữa, có khi cả hai cùng chết chìm. Mình linh cảm thấy cách làm ăn của cậu ấy có cái gì không bền. Nhớ trích phần trăm theo quy chế thưởng cho cậu ấy và cô A Linh gọi là công môi giới…

- Dạ! Em đã trích rồi, đã đưa rôi nhưng…

- Họ không nhận chứ gì?

- Anh ấy bảo lần đầu coi như cho qua nhưng từ lần sau sẽ lấy mà lấy giá rất cao.

- Trong làm ăn đừng nên hàm ơn ai, có những cái ơn không trả được đâu, nợ nần, áy náy suốt đời. Thôi được, cứ tạm thế đã, ở Hà Nội về, mình sẽ tính sau.

- Sếp…

- Cái gì?

- Sếp nói khi nào xong việc sẽ…

- Hưởng chút mùi đời hả?... Tốt thôi nhưng quả thật tối nay mình đang rất bận mà mai phải lên xe đi sớm rồi. Thôi, vụ này về cũng sẽ tính sau.

- Dạ… Sếp cần bao nhiêu để em chuẩn bị?

- Như mọi lần.

- Ấy, sao lại như vậy được ạ? Để vay được chục tỷ, sếp cũng phải lo cửa này cửa nọ, đãi chỗ này chỗ kia, không dưới trăm triệu đâu.

- Cái gì? Trăm triệu… Nếu phải tốn kém như vậy, mình sẽ không vay mượn gì nữa hết. Vay rồi trả chứ có nuốt không đâu mà phải đi lo tọng tiền vào mồm thiên hạ, nó hèn người đi.

- Luật từ xưa nay nó thế mà sếp…

- Luật của kẻ cướp chứ luật gì! Từ rày tôi cấm cậu còn mở miệng nói với tôi những chuyện luật lẹt như thế.

- Dạ… Em không biết. Em không…

- Nói thì nói thế chứ mình chẳng xuẩn ngốc đến nỗi không hiểu nổi những ngóc ngách nhá nhem cuộc đời đâu – Thấy vẻ mặt Hùng quá khổ sở, anh cười, dịu giọng lại – Mình có ông bạn già chiến đấu cũ hiện ở Bộ đầu tư, tử tế và nhiệt tình lắm, nếu thấy đúng, ông ấy sẽ tự nguyện lo giúp mình chứ khỏi cần chia chác phần trăm phần nghìn gì hết.

- Ai đó hả sếp? Có người quen ngon lành vậy mà chưa thấy sếp nói hồi nào.

- À, cũng mới là nghe tin.

Mà anh cũng mới nghe tin qua một người quen vừa từ Hà Nội lên tuần trước. Anh cũng chưa muốn nói cái tên đó ra lúc này bởi biết đâu nhỡ việc chẳng thành, có khi làm giảm cả cái danh tiếng của Ông Bảy chúa rừng. Hơn thế, bằng trực giác, anh cảm thấy con người Hùng là không tin được, chuyện tiền nong tiền tấn tiền tỉ như thế, tốt nhất là chưa nên cho hắn biết được đầu mối.

- Nhưng dù thế, sếp vẫn có quyền được…

Cái nhìn lạnh buốt ít khi gặp ở Vũ Nguyên khiến anh chàng khựng lại và một lần nữa lại không thể không ngơ ngác nhìn vị sếp của mình như nhìn một hồn ma mới vọt từ trong mồ lên. Không hiểu sao Vũ Nguyên vội quay đi để tránh cái nhìn ấy. Vẫn vẩn gợi cái nhìn nửa tối nửa sáng của Đăng Điền.

Nhưng hoá ra đối với anh, một người bao giờ cũng biết để công việc lên trên mọi tình cảm riêng tư, trong chuyến đi này lại không hẳn chỉ có thế. Tới Hà Nội, sau khi thu xếp tạm xong chỗ ở trong nhà khách xập xệ của ngành nằm kế bên một cái hồ mà về đêm có rất nhiều những bóng đàn bà con gái bí hiểm qua lại vật vờ, anh quyết định bỏ ra hẳn hai ngày đi thăm thú phố phường và, chẳng rõ đây có phải mới là nguyên do chính yếu không, đi tìm Thương.

Gần chục năm rồi, kể suốt từ ngày chiến tranh biên giới đến nay, đây là lần thứ ba anh mới có dịp ghé lại Hà Nội. Thay đổi nhiều quá! Có những con đường, có nhũng khu phố anh hoàn toàn không còn nhận diện, cứ phải quanh đi quanh lại hoài để tìm một số nhà, tìm một kỉ niệm. Thành phố vẫn nhỏ nhắn xinh xinh, vẫn thơ mộng về đêm, vẫn quá chừng cây xanh trên những căn phố chính, vẫn có thật nhiều nhan sắc con gái gặp chỗ nọ chỗ kia, điều mà không phải ở đâu cũng có, kể cả đô thị Sài Gòn uy nghi dài rộng đến gấp ba gấp bốn thế này. Và chao ôi, sao nhiều hồ đến thế. Chỉ phải những khu hồ như có chiều hẹp lại và cả Hà Nội cứ ngổn ngang bụi mù cái dáng dấp của một công trường khổng lồ.

Anh ngồi xuống môt quán nước mía nhỏ trên vỉa hè lao xao gió. Anh có thể cứ ngồi hàng giờ, ngồi cả buổi như thế này mà không cần chuyện trò, giao đãi với ai. Cảnh sắc Hà Nội vào thu sao cứ hao hao giống một người đàn bà buồn. Tất cả đều man mác, nhìn đâu cũng thấy lá vàng rơi. Không phải là người sinh ra ở Hà Nội, cũng không có kỉ niệm gì nhiều về Hà Nội nhưng sao lại thế, cứ mỗi lần về đây, dẫu dài ngày hay chỉ chợt ghé, anh lại cảm thấy đầu óc mình vơi nhẹ đi thật nhiều như được trở về với chính cái làng quê ven sông Hồng mà giờ đây họ hàng thân thuộc chả còn ai của mình. Lại như được sống trở lại những cánh rừng cao su đang vào mùa trút lá đỏ rực cả bữa cơm chiều. Yên tĩnh, xa vắng, bàng bạc, trễ nải một chút, chậm rãi một chút, ít hối hả, ít đua chen, giữa cuộc chuyện trò ít thấy những cuộc bán mua mà cả sấn sổ xem vào và ngay như cái cách ngồi đạp xe của mấy cô đi trên đường kia sao cũng thư nhàn, yên ả đến thế? Thiên nhiên và nhan sắc, mùa thu và heo may, mặt nước và mặt đường, chiều muộn, một mớ rau muống xanh búng trên giỏ xe của ai…

Ngội lặng giữa chiều thu ngõ nhỏ, cái ý muốn đi tìm Thương càng cồn cào trong anh và anh sẽ đứng dậy đi tìm ngay từ bây giờ nếu như cái trường có khoá cao học đó không ở cách đây xa những gần ba chục cây số. Thương ơi… Trên biên cương nhớ em một kiểu, giữa rừng su nhớ em kiểu khác và chiều nay trong lòng Hà Nội có lá vàng chao nghiêng mặt hồ, anh lại nhớ em kiểu khác nữa, da diết, đắm chìm hơn. Như đây là thành phố của tình yêu, đánh thức tình yêu mà anh cũng chưa thật hiểu có sao lại thế!

Cảnh sắc ngoại ô ở bất cứ một đô thị sầm uất nào cũng có một sức thu giản lan toả rất kì lạ. Ấy là hương vị của lúa, của rơm rạ ngan ngát không giân, nghe đâu đây có cả mùi cốm thoảng ngọt bay ra từ một cối giã sau luỹ tre yên bình nào. Và dòng sông con thuyền, và bờ đê mịn cỏ chắn lưng trời có con nghé nhỏ nhà ai đang nhìn xuống chúng sinh với đôi mắt huyền ngây thơ quá đỗi. Nắng vàng và gió xanh. Nắng dìu dịu và gió cũng dìu dịu. Mây trôi lang thang… Tâm hồn như mở ra. Mọi ngột ngạt bỗng thoáng nhẹ. Cuộc đời dài lắm. Cuộc đời vui ít buồn nhiều, có một khoảnh khắc châng lâng như thế này là quý giá biết bao. Chợt bâng quơ mà cười. Chợt muốn hất cao đầu cho mái tóc bay tung, chợt muốn mở khuy áo ngực mặc cho gió nội hương đồng tràn vào đến no nê đến tan chảy. Bay lên. Loang ra. Đừng nghĩ gì nữa! Đừng bận tâm điều gì! Thiên nhiên là mênh mang, đất trời là bất biến. Hãy thả buông một phút thôi để sống tiếp cái phần đời phía sau nhọc nhằn, vật vã…

Anh chàng lái xe ôm có cặp chân mày đen kịt như thầy tuồng nhìn nhanh vào kính chiếu hậu rồi quay lại hỏi:

- Ông bác đi thăm người chết?

- Không… Nhưng sao lại hỏi thế? – Vũ Nguyên giật mình.

- Tại em thấy mắt bác đỏ.

- Cũng xa nhỉ? – Vũ Nguyên bất giác giấu mặt vào sau tấm lưng trắng phớ mồ hôi muối.

- Ông bác đi thăm con à? Trai hay gái?... Nói đùa, thời buổi này có một đứa con đi học đại học là bố mẹ méo mặt. Nhưng nhìn nét mặt của ông bác không có vẻ gi là bố đi thăm con cả, hay ông bác đi thăm… bồ?

- Cái cậu này lắm chuyện! Nhấn ga nhanh một chút đi! Già rồi còn bồ gì nữa.

- Ấy, đàn ông tóc muối tiêu như ông bác đây đang là mốt của mấy em sinh viên đấy. Và mấy em sinh viên ở quê lên cũng đang là mốt của cánh già như ông bác đ… ớ... i. Mỗi tháng lo cho các em vài trăm ngàn tiền ăn, tiền trọ thế là coi như một hợp đồng tình tang đã ký, khỏi cần phải Karaoke, khỏi cần đi động đi dù gì tốn kém mà lại dễ mang bệnh. Ông bác nếu cần, em xin mách cho một mối, năm thứ hai, mười chín tuổi, cao ráo, mặt đẹp, hông nở ngực nở. Ông bác đẹp trai như ngôi sao điện ảnh thế kia, hơi già một tý nhưng đảm bảo nhìn môt nhát, em nhập hồn ngay.

- Nhìn vào đường kia kìa! Đi loạng quạng không khéo mất hồn chứ nhập hồn gì. Kìa, cái xe bên trái!

- Yên tâm đi mà ông bác! Em đi con đường này cả chục năm nay chưa một lần bị sây sát, chỉ duy nhất có lần tí nữa lao đầu vào xe tải thôi.

Anh xe ôm cười vang rội lạng ghi – đông vào đúng lằn ranh dành cho xe máy. Vũ Nguyên cũng cười. Chà! Có khi sau này cuộc đời vớ vẩn quá, mình cũng làm chiếc xe chở khác phóng giữa xa lộ như thế này mà lại hay. Khoẻ mạnh, vô tư, lúc nào cũng trên đường, ngày kiếm vài ba chục ngàn, tối về làm xị rượu rồi leo lên giường đánh một giấc thẳng cẳng đến sáng, không lo không nghĩ, không buồn bực trở trăn gì hết ráo.

- Kia rồi! Cái toà nhà bốn tầng quét ve vàng ấy. Ông bác xuống có lâu không, em chờ. Lâu, em phắn luôn…

- Cậu cứ chờ tôi một lát…

Giọng anh nhột nhạt và không còn để ý đến xung quanh nữa, như bị hút chặt, anh cứ nhàm cái cổng to tướng nằm sâu vào bên trong mặt đường bồi hồi bước tới. Song đến gần tấm biển to màu xanh treo trước cổng, tự dưng bước chân anh khựng lại. Đang không vác mặt đến thế này liệu có đường đột có khổ sở quá chăng? Chẳng sợ em không có ở đây, không có sẽ đi tìm nữa, cái sự tìm còn ngọt ngào hơn cái sự đến.Chỉ ngại va vào cái nhìn dửng dưng của em, va vào câu hỏi xa lạ như băng giá: “Anh Nguyên đấy à? Có việc gì không anh?” Còn việc gì nữa khi tôi đã bao nhiêu lần rút ruột nói với em: “Dường như bốn mươi năm nay anh chỉ có làm độc một việc là đi… tìm em”. Vậy chưa đủ ư, ơi người đàn bà bí hiểm và bạc tình!

Trường sở vắng tanh. Vắng từ ngoài cổng vào đến trong sân như nơi đây vốn là trường chứ không phải đang là trường. Chị thường trực ngồi bên cuộn len đan dở khẽ nhìn lên rồi lại nhìn xuống rồi lại nhìn lên, lúng liếng. Anh đã gặp không ít những cái nhìn đầy giới tính thế này mỗi lần họ đụng anh lần đầu như chính một lần một người trong số họ đã buột miệng: “Nói đừng tự kiêu nhé! Anh có khuôn mặt hợp với đàn bà con gái lắm! Đẹp và dâm”. Nhưng cái khuôn mặt đàn ông đẹp và dâm ấy chỉ ngay phút sau đã tối sầm ngay bởi câu trả lời khá dịu dàng: “Cái khoa cao học anh, hỏi đã nghỉ học kỳ rồi. Mới nghỉ chiều qua, phải chăng anh đến sớm hơn một tý”. “Thế nhưng người ở xa có nghỉ không ạ?” “Nghỉ tuốt! Những mười lăm ngày kia mà. Mà anh hỏi ai?” “Tôi hỏi một người tên là Thương, Hà Thương, chừng ba mươi tuổi, đẹp, mảnh khảnh và hay để tóc xoã”. Chị thường trực cười nhưng cái cười đã có chiều không tươi bằng lúc nãy: “Tôi biết cô ấy. Mảnh thì có mảnh nhưng đẹp thì… Tháng ba mươi ngày thì đến mười ngày đi khám bệnh. Đẹp…” Giọng chị ta dài ra, rõ ràng chẳng cần che giấu chút đố kị cũng rất ư là giới tính. Nhưng anh là cái gì với cô ấy? Dạ! Tôi là… tôi ở cùng đơn vị, nhân tiện đi công tác qua đây. Nhân tiện ư? Sao bây giờ lại có lắm người nhân tiện thế? Có cái anh gì tướng tác cô hồn lắm cũng nói là người cùng đơn vị, nhân tiện làm việc ở gần đây nên xin phép nhà trường được thỉnh thoảng đến thăm nom cho cô ấy. Dạ… Cô ấy ốm thế nào ạ? Làm sao tôi biết nhưng nhìn sắc thái hình như là bệnh khó khỏi. Thế… thế cái người trông mặt cô hồn như chị nói, xin lỗi, tên là gì ạ? Có phải tên Tuấn, hay đi chiếc xe phân khối lớn không? Khối lớn? Cũng xin lỗi lại anh nhé, mỗi ngày gần nghìn người qua lại, làm sao tôi biết ai là Tuấn, ai là khối lớn khối nhỏ được! Tóm lại cô ấy đã không còn ở đây, muốn gặp, mười lăm ngày sau anh chịu khó quay lại. Nếu muốn tin chắc, anh có thể vào hỏi phòng giáo vụ nhưng tôi thì tôi biết chắc trong đó chẳng còn ma nào đâu. Chào anh nhé!

Chị ta lại nhìn xuống với cuộn len màu xanh nằm côi cút trên bàn, lạnh tanh, trễ nải như vừa rồi chưa hề có cái nhìn lên ăm ắp đầy của mình. Biết rằng có vào hỏi thêm thì cũng vậy và, điều này mới thật lạ, anh bỗng thở phào. Thôi, thế cũng xong một việc. Không tìm thì lòng không yên mà tìm được có khi lại thêm buồn bực, khó xử. Nhất là sự xuất hiện cái hình ảnh của gã đàn ông cô hồn kia càng khiến cho ý nghĩ không gặp lại hay của anh là hoàn toàn có lý. Nhưng cô ấy đang bệnh hoạn gì mà hình như khó khỏi? Ngày trước ở rừng em vẫn có cái dáng bệnh tật đó thôi, chả lẽ lúc này về thủ đô, về giữa trung tâm y tế tân kì của cả nước, thể tạng em vẫn thế? Tuấn… Rõ ràng sau cái đận chia tay năm rồi, mỗi bận cứ thoáng nghĩ đến cái tên ấy, cái con người ấy là lồng ngực anh lại nghẹn lại, bây giờ vẫn nghẹn, có khi còn nghẹn hơn nhưng… dầu sao nơi đất khách quê người ít nhất em cũng có kẻ cận kề chăm sóc, đỡ tủi.

Em tủi hay tôi tủi? Tôi đang rất tủi giữa chiều thu Hà thành đây. Cười bâng quơ một tiếng anh cám ơn chị thường trực rồi quay ra đường, nói cậu xe ôm đi trở lại, đi thong thả thôi, đi ngắm nghía cảnh vật, đây có gì đợi chờ ở trong thành phố mà vội.

Ông Bảy chúa rừng tiếp anh trong một căn hộ độc thân trên tầng hai một toà nhà năm tầng. Có hơn năm không gặp lại mà nhìn ông đã ra chiều một quan chức cao cấp của một bộ quan trọng quá! Đầu chải ngôi giữa, áo đại cán sẫm màu, giày đen, kính trắng lấp loáng, mắt nhìn đăm chiêu, thỉnh thoảng lại khịt mũi khan như có con vắt rừng nào đang bám nhầy trong đó. Chút xíu nữa anh đã không nhận ra ông nếu như từ cái miệng kia không há ra một hàm răng ngăn ngắn.

- Mày cười gì thằng chết bầm? – Ông nói – Bộ mày nhìn tao kì lắm hả?

- Không kỳ nhưng mà… - Anh lại cười.

- Nhập gia tuỳ tục, ở đâu theo đó chứ. Họp hành, khai hội tối ngày, đâu có ăn mặc sập sệ thế nào cũng xong như trước được, mày!

- Thì em có nói gì đâu anh Bảy! Thấy anh Bảy diện bảnh như sắp đi cưới vợ cho con trai, sướng mà cười thôi.

- Mày đến chơi tao hay có chuyện gì? Nói đại đi!

- Tất nhiên là có chuyện…

- Biết mà! Cái thằng nhìn đâu cũng thấy việc như mày có mấy khi đi không, tính thay đổi lại toàn bộ quy trình sản xuất và chế biến hả?

- Ơ! Sao anh Bảy biết hay vậy?

- Mày động đậy con ngươi là tao biết liền. Giỡn chơi. Tuần trước thằng Vận ra họp có ghé đây nói chuyện đó. Tao thấy được.

- Được là sao, anh Bảy?

- Được là được chứ là sao nữa.

- Không phải chuyện ấy. Nếu chỉ nói được thì ai chả nói được.

- Vẫn cái giọng, cái giọng! Bao nhiêu?

- Bao nhiêu gì kia ạ?

- Là tao hỏi cái dây chuyền công nghệ bọn bay tính mua ấy.

- Trên dưới triệu đô.

- Dữ vậy kia à?

- Dữ với người lương thiện nhưng quá nhỏ với bọn bất lương. Mà bọn bất lương thì…

- Im mồm! Đây không phải trong rừng su mà muốn nói gì thì nói, tao đang nghĩ. Không phải chờ mày đến tao mới nghĩ. Vấn đề bây giờ mà viết đi, viết suốt đêm, chưa xong viết tiếp, viết cả ngày hôm sau, đêm hôm sau, kì xong thì thôi.

- Viết? Viết cái gì cơ?

- Một đề án thật chi tiết. Tại sao lại mua, mua ra sao, ai lắp đặt, mua cho trả chậm hay trả ngay, tính năng đặc điểm thiết bị, công suất, tuổi thọ có lợi gì, thật phù với đặc điểm doanh nghiệp chưa, năng lực điều hành, thợ đào tạo ở đâu, thời gian hết khấu hao…

- Thôi đủ rồi, anh Bảy! Chóng mặt quá! Cứ như một buổi sát hạch quản lý không bằng.

- Lại không à? Nhà nước còn nghèo, một lúc đổ ra từng ấy tiền đâu phải để vất ra sông ra biển, thiếu cha gì những thằng cứ vin vào chủ trương công nghiệp hoá, hiện đại hoá mà mua bán lung tung, cuối cùng nhân dân thiệt, nhà nước mất trắng. Viết cho đàng hoàng rồi tao sẽ lựa trình bày với bộ.

- Bộ gì nữa, vậy anh Bảy không phải đang là người lãnh đạo bộ à?

- Lạp xạp! Đây là chuyện chung chứ không có chuyện riêng nghe mày! – Giọng ông trùng xuống, vẻ tâm sự - Xương thịt tao lúc này đang ở đây nhưng hồn vía tao vẫn lởn vởn với màu đất đỏ và ba cái cây cao su của tụi bay. Sinh ra ở đó, lớn lên ở đó, oánh giặc cũng ở đó, sao mỗi lúc mà quên được, mày! Chỉ có điều ngành cao su mình ì ạch quá, trong khi ba cái nước láng giềng nó cứ nhảy vù vù, sốt ruột, nên tao thực tâm tán thành cái ý tưởng của mày.

- Tốt rồi anh Bảy! Xin anh Bảy cứ đỡ cho một tay, nếu thằng Nguyên này làm ăn sập sệ, thằng Nguyên này sẵn sàng chịu trừng phạt trước tổ chức.

- Vấn đề không hẳn là ở đó. – Ông chợt ngừng, đi lại phía cửa sổ, thả cái nhìn ra ngoài khoảng trống một lúc rồi quay lại, vẻ mặt thoắt trở nên tư lự - Ở dưới kia tao đã thấy có nhiều cái không ổn, lên trên này lại càng thấy không ổn, còn rối tinh rối mù hơn, không cẩn thận thì ruỗng hết bên trong. Đổi mới là cần thiết, nới rộng dân chủ là cần thiết nhưng dè chừng đang có một số kẻ mượn đổi mới để thu vén cá nhân, mượn dân chủ để hãm hại nhau, để kéo bè kéo cánh. Tao nói vậy thôi, còn tuỳ mày suy nghĩ. Bây giờ cởi quần áo tắm đi, mì tôm trong tủ, cà phê trên bàn, nhưng không có rượu đâu, tao bỏ rồi, đói thì ăn, khát thì uống, tao phải đi có chút việc, có thể về khuya đấy.

- Anh Bảy…

- Cái gì nữa? – Tròng con người đã đục cùi nhãn của ông soi thấu vào mắt anh – Chuyện tình tang, chuyện bồ bịch, chuyện con đàn bà đang lởn quởn sinh sống ở thành phố này phải không?... Nhìn thẳng lên đi mày! Thằng đàn ông đang dính vào đàn bà, đang khốn khổ vì đàn bà là nó hiện lên mặt ráo trọi, không giấu được đâu. Y sì như cái bản mặt tao sau Mậu Thân, đận mà cô y sĩ người bắc đẹp ác ôn chê tao xấu, nói tao quê kiểng, cục mịch, bỏ tao đi với người khác, đi luôn, không thèm trở về văn phòng huyện uỷ một lần nào nữa.

- Anh Bảy…

- Dẹp đi mày! Đời một thằng đàn ông còn có nhiều việc cần làm, cần nghĩ hơn là đi khổ sở vì ba cái chuyện ấy. Vả lại mày cũng phải để cho nó đi lấy chồng chứ.

- Đi lấy chồng thì được rồi – Tự nhiên anh muốn trả miếng – Nhưng còn bảo việc gì mà phải khổ sở vì nó thì có khi còn bàn lại. Vì em nhớ sau cái đận ấy, anh có nói với em một câu rùng rợn thế này: “Cuộc chiến đấu, những cánh rừng này bỗng sụp xuống đen rầm!”

- Lạp xạp mày! Cái gì mày cũng để vào đầu như vậy mà cái đầu mày vẫn không bể thì thật lạ. Lấy giấy bút ra, tập trung vào cái dây chuyền công nghệ ấy đi!

Chủ nhà đi khỏi, anh buông người ngồi xuống, lơ đãng đảo mắt quanh phòng… Cái ông này lên làm lớn rồi mà cuộc sống không gì thay đổi cả: Chăn bộ đội, mùng bộ đội, đến ngay cả đồ chải răng chải tóc cũng đựng trong chiếc ca bộ đội nốt. Rồi không hiểu kiểu sống cũ kĩ này có làm đầu óc ông thứ trưởng có cũ kĩ đi theo không?