← Quay lại trang sách

- 26 - RA RIÊNG, CAO SU BƯỚC VÀO KÌ THAY LÁ.

Những ngọn gió hanh khô không ngớt thổi dọc suốt những hàng lô. Có cả cánh rừng cao su bạt ngàn hơn hai mươi ngàn héc ta nằm dài trên bốn huyện bắt đầu trút lá làm một cuộc trở mình âm thầm và vĩ đại. Lá già rụng xuống tạo thành những thảm màu vàng rực. Mặt trời lên, thảm màu nhận được những tia sáng đầu tiên bỗng ánh lên huy hoàng như ráng chiều đang toả rạng từ lòng đất. Thoáng nhìn lên, bỗng ngỡ ngàng phát hiện ra những mầm non xanh biếc hình chân chim đang rối rít bay khắp trời. Ráng chiều và chân chim. Sự rụng xuống và cái nảy mầm. Vàng và xanh… Cuộc đổi ngôi lột xác diễn ra âm thầm và quyết liệt. Thời kì rừng cây nhọc nhằn trở dạ này, con người tạm nghỉ để cho mẹ cao su được giành quyền độc tôn vặn mình làm sữa giữa thiên nhiên. Gió vẫn không ngừng thổi, bầu trời nâng cao hơn. Đây là thời điểm thơ thới nhất của con người sau cả một năm vặn sắc với đất trời. Cây trút lá xong, con người lại bắt đầu lao vào mộc cuộc vặn sức mới. Cứ thế… Cứ thế… Mải miết rừng xanh, bazan đỏ, thời gian trôi đi.

Năm nay, mẹ cao su đã không phụ lòng mong mỏi của con người. Sau gần hai mươi năm vật vã, đắng cay và tuyệt vọng, con người mới biết rút ra bài học về cách đối xử với cây bằng tình yêu và lòng nhân hậu. Tấm lòng cây, tấm lòng người nương tựa, đắp bồi, đẩy đưa, nâng nhau lên.

Sản lượng của công ty đã làm một cú nhảy ngoạn mục vút hẳn lên đỉnh cao sức vóc hai mươi hai ngàn tấn của hai mươi năm dồn tụ. Sản lượng kéo theo chất lượng. Những bánh mủ cốm thơm thoảng màu vàng chanh từ nơi đây đã bay đi khắp các thị trường trong nước và thế giới. Cuộc cạnh tranh sinh tử bắt đầu từ những giọt mồ hôi người thợ trong rừng sâu. Cuộc cạnh tranh nằm ngay trong sự vận hành khe khắt của hai trung tâm chế biến đã đạt tầm hiện đại ở khu vực Đông Nam Á đang mỗi ngày cho ra lò gần trăm tấn mủ mịn màng. Chao ôi, mới ngày nào những người chủ chốt trong công ty nhìn ra màn mưa trắng đục mà the thắt ước ao một đồng lãi chỉ cần được hai ba tỉ thôi để gửi tiết kiệm nuôi nhau và kỳ giáp hạt mà bây giờ con người số lợi nhuận, nằm mơ cũng không dám nghĩ đến, đã đạt gần trăm tỉ của năm! Có trăm tỉ trong hầu bao sẽ có cuộc sống bình an trong mọi mái nhà. Mỗi tháng cầm gần triệu bạc, trên triệu bạc, thậm chí gần hai triệu bạc khi vào vụ người thợ cạo mủ cứ ngơ ngẩn cả người, ngơ ngẩn như mỗi sáng nhìn vào miệng cạo, cô gái nào lại thấy những giọt mủ chảy ra tràn ngang miệng bát. Mủ trắng như sữa. Má con gái cũng đã hồng như nắng, vẻ xanh xao cam chịu trong cảnh đời vô định, lầm than đã thuộc về ngày hôm qua. Không còn nét hoang vắng đến trống trải phủ đầy trong mắt. Các em hôm nay đã nhìn thấy biển xanh, thấy núi thẳm, thấy lễ hội tưng bừng, thấy những vùng đất xa xôi chỉ mới được nghe kể lại trong những kì nghỉ mùa vụ. Các em đã nhìn thấy chính thân phận của mình.

Tiếng đập trống rỗng của những chiếc dạ dày thôi không còn gào lên nữa, người ta bắt đầu rảnh tâm nghĩ đến những giá trị tinh thần mà lâu nay do cuộc sống mưu sinh sôi sủi buộc phải tạm thời cho vào quên lãng. Chưa bao giờ con người nơi đây khát tri thức, khát học tập như bây giờ. Họ học ngày học đêm, bận thì thôi, rảnh ra một chút là lại lao vào học. Học nghiệp vụ, học ngoại ngữ, học chính trị, học ISO 9000, học tại chỗ, học nơi xa, chất bóp kinh phí gửi người đi học cả ở nước ngoài. Cán bộ học trong nhà, công nhân học trong lô, thương trường càng bất trắc, thời vụ càng ngổn ngang, cái sự học càng miệt mài như thách thức. Học không chỉ cho hôm nay mà học còn vì những thế hệ làm cao su sau này. Sự dốt nát đồng nghĩa với phá hoại, điều ngu tối sẽ sản sinh ra tật nguyền, cái giá ấy đã phải trả và sẽ còn phải trả nhiều hơn nữa nếu hôm nay không chịu gồng lên, cứ tặc lưỡi buông thả cho cuộc đời làm nghề nó muốn trôi đi đâu thì trôi, kệ hắn, nhằm nhò gì đến mình.

Tất cả vì rừng cây, tất cả vì con người! Nghèo rồi sẽ thành giàu, giá thành cao rồi giá thành sẽ hạ, tồn đọng hôm nay rồi sẽ thông thoáng ngày mai, lòng người biến động rồi lòng người sẽ ổn định… Chỉ có các giá trị tinh thần và tri thức văn hoá là hằng số bất biến. Luồng tư tưởng này đã được kiểm chứng, được bay ra từ những cuộc họp thâu đêm, từ những chuyến đi tận cùng của những người chèo lái đã hoá thân thành luồng sinh khí mới mẻ thổi dào dạt suốt rừng cây.

Mái tóc bồng bềnh của giám đốc Vũ Nguyên, mái tóc mà không ít những cô gái cạo mủ bạo miệng đã đôi bận nói, sếp ơi, giá như tụi em được một lần luồn tay vào đấy, được chui vào đấy nằm ngủ một giấc sau ca nhỉ, chắc là mê ly lắm, giờ đây đã bạc một nửa. Vẻ đẹp thanh niên đã nhường cho vẻ đẹp trung niên trầm mặc. Bạc nửa càng đẹp, bạc hết chúng em vẫn yêu, sếp ơi! Các cô lại nói. Anh chỉ cười trừ. Còn biết làm gì hơn nữa ngoài cười khi hàng ngàn cô gái trẻ trung từ các miền đổ đến vốn xưa nay lặng tờ như chiếc bóng dạo này lại đâm ra thích cười đùa trêu chọc vị tư lệnh của mình.

Anh cười trừ cũng còn vì một lý do thầm kín nữa mà các cô không thể hiểu và chính anh, anh cũng không muốn hiểu. Đó là gần đây, ẩn đằng sau những cánh rừng bội thu quá đỗi rộn ràng kia hình như có một cái gì đó như là một sự chuyển động ngầm đen đúa đang vẩn lên bủa vậy cả bốn hướng. Khi Vận thông báo điều này, anh không tin, cậu chỉ được cái hay quan trọng hoá, làm sao lại có thể có cái chuyện ba láp ấy, cậu không nghiệm ra mọi chuyện xấu xa chỉ nảy sinh trong những hoàn cảnh bĩ cực, trong những tình huống đổ vỡ à? Còn mọi sự ở ta hiện nay đang ngon lành quá cỡ, làm quái gì có chuyện vặn trái quy luật ấy được. Vận cáu, Vận lại vặt lại anh rằng. Chưa chi ông đã say sưa với thắng lợi, tóm lại ông chỉ là con vắt no máu, no rồi lại chui tụt vào khe là không còn hay biết gì nữa, chính cái lúc ông đang say sưa này, bọn sói thèm máu sẽ thừa cơ lẻn đến. Khiếp. Cậu nói gì mà như chuyện loài quỷ Dracula chuyên hút máu người vậy. Gì thì gì cũng đừng nhìn người thành quỷ chớ, anh em mình đều tốt cả, đều có một mẫu số chung là cùng từ trong rừng ra, tất nhiên cũng cái nọ cái kia những làm sao có thể ra hết để chơi nhau như một vài nơi khác được. Vậy thì ông ôm lấy cái mẫu số chung cứng đờ đó mà ngáy tiếp đi. Sau này, nếu có chuyện gì, chớ trách thằng Vận này không bảo trước. Nói thật nhé, nội chỉ một cái việc ông cắt nguồn sửa xe và nguồn kinh phí một ngàn héc ta khống là đủ không ít một số thằng phát điên phát rồ mà nuôi hận thù không đội trời chung với ông rồi. Cứ nghiệm mà xem.

Vận đi rồi, anh mới tắt đèn ngồi soát xếp lại mọi việc. Lâu rồi, đã thành thói quen, muốn tập trung nghĩ ngợi điều gì, anh thường tắt đèn mượn bóng tối mông lung để chưng cất, cô đặc lại cái mớ bòng bong trong đầu… Vẫn không tin. Dẫu đã ngờ ngợ nhận ra những tín hiệu nhá nhem mà một trong những tín hiệu đó là thái độ của một số không ít người. Kẻ xưa nay lạnh với anh nay đột nhiên vồn vã. Kẻ vồn vã bỗng nhiên lại lạnh. Kẻ không nóng không lạnh thì có ý tránh mặt, và nếu không tránh được lại chuyển cái nhìn sang phía khác, rồi ông già Thái nữa, sáng hôm kia, khi mang nước nóng vào pha trà cho anh, tự nhiên cũng bật ra: “Nói khí không phải, dạo này ông giám đốc có vẻ ít đi quá. Nên đi đi! Đi xuống càng sâu càng tốt, đi để nghe nhân tình thế thái họ động cựa ra sao.” Anh phì cười: “Bác làm sao thế? Khi tôi đi nhiều thì bác mắng tôi là thân làm tội đời, chả giám đốc nào làm thế. Khi tôi ít đi thì bác lại giục toáy phải đi đi. Đúng giọng cậu Vận.” Và ngay cả cái tay Điền nữa, mấy bữa nay không hiểu sao hắn lại trở nên bịn rịn, suốt ngày cứ bám chặt lấy mình mà hăng hái đề xuất ra hàng chục phương án và dự án nghe chóng cả mặt, chỉ hiềm nỗi con mắt hắn nhìn mình là lạ sao ấy. Có lúc bất chợt nhìn lên, đụng phải, con mắt hắn bỗng tối sầm xuống như có con thú lông xám nào vừa lao qua, chiều rồi! Chiều ở đâu cũng buồn. Chiều trung du còn buồn man mác. Anh lấy cây kèn ra ban công, chỗ duy nhất để có thể nhìn thấy được cảnh trời chiều đang nhuộm dần sườn đồi, thổi nhè nhẹ. Nhưng chỉ dặn được vài nốt, anh lại bỏ xuống. Ơ hay, cũng giai điệu này, cũng âm hưởng ấy mà sao cứ đứt quãng tơi vụn chẳng ra thế nào cả! Hay là…

Vũ Nguyên quyết định ngay tối nay sẽ gặp Đăng Điền chuyện trò một chút, là người quá thông minh và nhạy cảm biết đâu hắn lại chẳng giúp mình giải mã được những tín hiệu mơ hồ này, chả lẽ trong phúc có hoạ, trong hoạ có phúc, trong cái thịnh lại chứa ngầm cái suy, trong cái ổn lại mọc mầm cái bất ổn như ông già thường nói ư? Lạ nhỉ?

Nhưng tối hôm đó Đăng Điền không có nhà. Được hỏi, cô phó văn phòng có tấm thân lửa khói trả lời không mấy chắc chắn rằng: hình như anh ấy đi xuống nông trường 12 rồi, ở đó mấy đêm nay lại phát sinh chuyện ăn trộm mủ nên phó giám đốc trực tiếp xuống để bàn cách bắt quả tang.

Hắn xuống nông trường 12 thật. Xuống từ sáng. Nhưng không phải xuống vì cái chuyện trộm mủ, trộm máu mà xuống vì một điều còn quan trọng hơn thế nhiều. Tại đây, giữa những người đồng hương và đồng lòng trí cốt, hắn đã đại diện cho tất cả nhấc điện thoại gọi cho ông Ba Vinh với nội dung thật giàu tính hình tượng:

“Tình thế đang thuận lợi. Con gấu đang say sưa trên cái bả mật ong vinh quang giả tạo. Phải thừa nhận khi thức nó mạnh lắm, không ai làm gì nổi nó cả. Bây giờ nó đang ngủ. Thời cơ đã đến, nông nghiệp nói chung, cao su nói riêng là cái nghề mang tính thời vụ rõ rệt. Thắng đấy mà thua đấy. Thua đấy mà lại thắng đấy. Nó đang thắng nhưng nó làm sao biết được rằng, năm nay thời tiết sẽ rất dữ dằn, giá cao su trên thế giới đang có chiều hướng chựng lại và dứt khoát sẽ giật xuống tới mức thấp nhất. Con gấu đang đứng trên miệng vực. Việc còn lại chỉ là làm sao chọn cho đúng thời điểm để hất nhào nó xuống”.

Tối hôm đó, sau khi đã rà soát lại lần cuối quyết tâm cũng như nội dung, hiệu quả công việc của Đoàn Thanh và gã thi nhân phố huyện, hắn quyết định phóng thẳng đến nhà riêng của Ba Vinh ở cách đó hơn mười cây số. Mai là ngày nghỉ, Ba Vinh nói qua điện thoại rằng chiều nay ông sẽ từ thành phố bon về nhà, hắn cứ đến thẳng, đến một mình thôi, đến cho kín, có việc gì sẽ bàn thêm.

Gió đêm mát rượi. Mặt đường mới trải nhựa phẳng lỳ nên tay phanh có thể hoàn toàn buông thả mà khỏi lo lao xuống ổ trâu, ổ gà, xa xa, khu trung tâm chế biến vẫn sáng rực ánh đèn. Từ đó đang lan toả khắp không gian cái mùi hanh hao thum thủm rất đỗi quen thuộc của những đống mủ tạp đang phân hoá. Hắn hít một hơi dài như kẻ khát khí. Hắn si mê cái mùi như mùi người chết đó. Hắn si mê những con đường chạy giữa bạt ngàn vắng lặng này. Hắn si mê cả những rừng cao su về đêm chỉ một màu thẳm tối chứa đầy vẻ huyền bí, hoang sơ đang vùn vụt lùi lại hai bên đường kia. Vì si mê nên hắn khát khao tất cả phải là của hắn, hắn phải được ngự trị trên cương vị chúa tể vùng rừng dài rộng không cùng này. Tức là trên đầu không còn cái bóng ma nào luôn chụp đè xuống mặc cảm thua kém của đời hắn nữa. Và cái điều vừa hữu hình vừa vô hình ấy, nếu lão giời lão ấy thương thì rất hoàn toàn logic chỉ ngày một ngày hai thôi, nó sẽ thập thò đậu xuống ngay chóp mũi, ngửi thấy rồi, hít thấy rồi. Thơm quá, thơm thế! Thơm như cái hương vị nồng ấm của sự phân huỷ đang tứ tán khắp vòm trời toàn gió kia.

Hắn bật cười một tiếng khá to giữa hoang lạnh. Hắn cười vì nét mặt đột nhiên rất chi là hằn học và bi phẫn của Đoàn Thanh hồi chiều. Khỉ tườu! Cứ tưởng cái lão nát rượu và trì độn này chỉ biết im lìm cam chịu, ai dè mới gõ khẽ và phần tim đen cái một là lập tức xù lông xù lá lên ngay. Thậm chí lão còn bầy vẽ bàn soạn thêm cho cả mình. Cha trời, mình nghĩ mãi mới chỉ luận ra được bốn tội vậy mà nhoáy một cái lão lại nhè thêm ra được hai tội nữa mà toàn là tội cốt tử cả. Chà, với một thằng người, chỉ cần với sáu tội danh này cũng đủ biến không thành có, tức cũng có nghĩa biến có thành không. Mẹ, cái tiếng việt nghe chừng vớ vẩn thế mà cũng thâm sâu đáo để. Vấn đề còn lại là gắn gân gắn cốt sau đó cho lão đừng dở trò nghĩ lại mà phản cung. Thì đó, tiễn hắn ra cồng, chút xíu nữa lão đã chả nghĩ lại là gì: “Này Điền! Làm vậy có ác quá không? Tao thấy hay là thôi đi, nó cứ hèn hèn thế nào ấy. Cùng đời lính sống thác có nhau… Vả lại, hả, xét đến cùng thằng Nguyên nó cũng làm được nhiều việc cho mọi người. Hay là…” Lão sẽ còn “hay là” dai nhách một chập nữa nếu như hắn không phải gắt lên: “Chính vì đã từng là lính nên chúng ta phải làm việc này, ông rõ chửa?”

Xe vẫn bon trên hoang vụ. Cảm hứng tốc độ và cảm hứng độc quyền thiên nhiên cùng lúc vỡ oà trong hắn. Hắn lại cười bật lên tiếng nữa. Lần này thì hắn cười cái tật hãnh tiến, háo danh của gã thi sĩ chủ quán kia, thơ mới phú, chết mẹ, về sẩm về mù chứ thơ với phú nỗi gì, nhưng như thế lại đâm hay, để đi nhanh, đi tắt vào đám quần chúng bã đậu, có khi cái thứ lảm nhảm lửa vè nửa nói ấy lại phát huy được hết tác dụng dân gian của nó. Chà chà! Sẽ xôn xao phải biết nhé. Xôn xao hơn cả cái vụ Minh Phụng – Epsco đang trở thành câu chuyện đầu lưỡi của thiên hạ là cái chắc.

- Cậu làm cái gì mà giờ này mới đến?

Ba Vinh từ trong phòng bước ra với bộ đồ chỉ thấy bụng không thấy người, nhổ toạt cái tăm xuống sàn nhà láng bóng, hỏi với vẻ sốt ruột.

- Em còn phải rẽ qua mấy đầu mối, thật chắc ăn rồi mới dám đến anh Ba.

- Có ai biết cậu đến đây không?

- Bóng tối.

- Lại lộng ngôn. Vào trong kia nói chuyện.

Một gian phòng nhỏ có chạy máy điều hoà, cửa giả kín mít. Một chai rượu chỉ có bán ở siêu thị được rót ra. Và khói thuốc lởn vởn quanh hai khuôn mặt một già một già, một danh lợi một đã chậm chạp nhưng lại rất chùng nhau ở cái nhìn.

- Nói đi! Mọi việc đến đâu rồi? – Một cái tăm khác lại được cắm lên miệng, để nhai chứ không phải để xỉa.

- Không có một sơ suất nhỏ. Chỉ còn chờ anh Ba cho nổ lệnh.

- Nói cho cụ thể đi và nên nhớ, đây hoàn toàn là việc nội bộ của các cậu, tôi chỉ vì sự nghiệp của ngành, vì cuộc sống của bà con ở dưới ấy chứ không có chuyện nổ lệnh nổ liếc gì hết ráo, không phải bây giờ mà sau này cũng thế, rõ chưa?

- Rõ!

- Cậu cười cái gì thế? Tôi không thích cái lối cười của cậu.

Đăng Điền không cười nữa, nét mặt tự dưng trở nên rất lạnh:

- Anh Ba, tôi đến đây cũng vì cái chung, nếu anh Ba cảm thấy có điều gì không ổn thì ta coi như không có chuyện gì, cấp dưới đến thăm sếp cũ, uống ly rượu rồi về. Mời anh!

- Cái cậu này! – Đến lượt chủ nhà cười, miệng nhúc nhích nhưng mắt lại không chuyển động. Nhìn ớn chưa kìa! Cái mặt mày rồi cũng dễ giở mặt như chó cho mà xem – Mới có thế đã phật lòng thì còn lo việc lớn sao được. Thôi, nói đi!

- Vâng! – Nét mặt Điền mềm trở lại, mềm hơn cũ. Thế chứ, ông bạn già, cần nhún tôi nhún thật nhưng đừng tưởng thế mà giở giọng cha bố ra với tôi – Đơn tố cáo của Đoàn Thanh đã viết xong – Hăn rút ra một tệp giấy chữ viết tay nguệch ngoạc – dài năm trang, sáu tội, phải cái văn hoá thấp, câu cú quá lủng củng, sẽ chỉnh lại thật kỹ, anh đọc qua, thấy được, ngay ngày mai sẽ cho vi tính in thành nhiều bản.

- Tốt!

- Nhưng đấy mới là đòn chìm, mà đã chìm thì cũng đã chìm luôn như các đợt thanh tra vô tích sự vừa rồi làm. Nhưng lại cần vì nó là cơ sở pháp lý, là nguyên tắc đấu tranh đã thành truyền thống của Đảng.

- Được lắm! Cậu tư duy chính thống lắm!

- Cái quan trọng là đòn nổi. Đánh một phút choáng váng ngay, không chết cũng thành tật. Đó là nhờ ở sức mạnh báo chí.

- Tốt!

- Đồng thời cũng với nội dung này, triên khai luôn một luồng dư luận tại chỗ, một thứ dư luận mềm theo lối văn học dân gian Phôn – Clo…

- Phôn – Clo à?... Được đấy nhưng Phôn – Clo là thế nào? Mấy cái từ này mình cũng nghe… quen quen.

- Tức là phát động quần chúng bằng cách tán phát những bài thơ theo dạng vè vẫn được Đảng ta thường làm để vạch tội bọn cường quyền. Cái này phù hợp với đám đông dốt nát, thuộc rồi lại không thể không ngứa miệng truyền khẩu cho người khác. Cứ thế loang ra. Loang ra cả ngoại tỉnh.

- Giỏi! Như thế gọi là trong đánh ra, ngoài đánh vào, trên tấn xuống. Quá giỏi!

- Không hẳn là vậy (Thực ra ông cũng dốt nát không kém gì cái đám đông khốn khổ kia thôi, ông bạn già ạ!) Thực chất trận này chỉ có một chiều là từ trong đánh ra. Ngoài hay trên đều là do mình. Cho nên mọi động thái phải chuẩn bị thật kỹ.

- Không thể kỹ hơn được nữa. Chúc mừng câ… đồng chí! – Nâng ly rượu lên rồi lại tần ngần đặt xuống – Này, thế nhỡ sau tất cả mọi chuyện mà hắn vẫn cứ trơ ra thì sao? Lúc ấy…

- Anh sợ à?

Nó lại đểu rồi! Nếu để cho nó giữ mãi một cái giọng giang hồ này thì không ổn, phải nhấc ngay nó về vị trí một thằng trẻ ranh rồi mới nói chuyện được.

- Đồng chí Điền – Đôi mắt rất nghiêm sau lần kính – Đây ta đang bàn chuyện đạo lý chứ không phải chuyện đánh đá giữa chợ mà sợ hay không sợ. Dù muốn hay không, dù thành hay bại, đồng chí chắc vẫn biết rằng tôi sẽ không bao giờ bỏ cuộc chứ? Tôi nhắc lại, nếu mọi việc không thành, ta đã có phương án gì tiếp theo?

Đăng Điền nhìn tránh đi. Và cười. Một cái cười trở lại hoàn toàn là cái cười cửa sự phục tòng cấp dưới. Phải vậy chứ, thà ông cứ hách như thế thằng này còn nể trọng.

- Phương án ấy tôi đã có, một phương án thông thường trong nền kinh tế thị trường, hơi tàn bạo chút nhưng chắc chắn sẽ có hiệu quả cực mạnh. Trường hợp đó, tôi sẽ xin ý kiến anh sau.

Im lặng. Gió ngoài sân thổi vấp váp. Ngọn gió vô sinh nhạt thếch khi không chứa trong mình nó những hạt mưa trái mùa. Họ nhìn nhau. Và cả hai đều cảm thấy trong cái nhìn cũng vô sinh của mình những trắc ẩn nặng nề khó có thể mỗi lúc nói ra. Chai rượu đã vơi gần nửa. Giây lâu…

- Điền này – tiếng nói chủ nhà đã chuyển sang quá đỗi thân tình như không hể có những câu nói lạnh chất kim khí vừa rồi – Cậu có biết tại sao tôi lại căm ghét cái thằng người ấy đến thế không, trong khi thực ra nó chẳng liên quan gì đến tôi cả, một thằng ở trên, một đứa ở dưới, năm thì mười hoạ mới gặp nhau?

- Làm sao biết được.

Mày biết, cái kiểu cười nửa miệng kia là mày quá biết.

- Bởi vì ngay từ ngày còn ở xí nghiệp cơ khí, tao đã không thể chịu nổi những khuynh hướng làm ăn thực dụng kiểu tư bản của nó. Tao đã quyết triệt nó, nhân danh những nguyên tắc kinh tế xã hội chủ nghĩa mà triệt nhưng không hiểu sao nó vẫn cứ trơ trơ và ngày một chìm sâu hơn vào vũng bùn dơ dáy ấy.

- Vâng, dơ dáy. Đây là bản chất tư tưởng, bản chất ý thức hệ sâu xa chứ đâu phải chỉ là chuyện lề lối làm ăn và những bất đồng cá nhân – Điền gật gù những mắt lại nhìn lảng đi.

- Không! Cả cá nhân nữa. Con người là tổng hoà các mối quan hệ xã hội, làm sao thoát được. Từ ngày lên làm giám đốc, nó đã không từ một thủ đoạn nào để liên tục tát trái vào mặt tao.

- Tát trái! Vâng.

- Chứ sao nữa! Băng những việc làm có tính cải cách cấp tiến sặc mùi mị dân của nó, có khác chi nó bêu ra trước bàn dân, trước cấp trên rằng tao chỉ là thứ đồ phế thải, một tên trì độn, một gã ăn tục nói phét, một viên giám đốc chỉ làm được độc một việc là kéo lùi những cánh rừng cao su xuống hàng chục năm.

Và cả cái chuyện một ngàn héc ta được đầu tư khống suốt thời kỳ ông làm giám đốc nó không nói ra nhưng lại trở thành nỗi phận phù không yên trong lòng ông nữa chứ. Điền cười:

- Tôi tưởng hắn ưu ái với sếp lắm cơ mà. Có bao giờ hắn buông ra nửa lời phê phán sếp đâu mà mọi tồn đọng sếp để lại, hắn cũng không một lời đổ lỗi.

- Thế mới đểu. Siêu đểu! Làm vậy một lúc nó tạt cả hai mục tiêu: Vừa được tiếng cao thượng, vừa tôn cao được công trạng của nó. Nhưng mà – Giọng chợt căng lên – cậu vừa nói gì tồn đọng để lại? Không có tồn đọng, tôi không để lại cái gì hết. Mà nếu có thì cũng là do cái khó chung, nó ti toe làm được một vài việc thì cũng lại là do tình hình chung mở ra chứ thử hỏi cái thằng không có một mảnh bằng đại học chính quy ấy tài cán gì. Tài cán nỗi gì mà thỉnh thoảng lên họp trên này, mặt nó cứ vác lên, ra chỉ thị nào là rau rảu cãi lại chỉ thị ấy, láo, nó không coi cán bộ trên Tổng công ty ra cái giống gì hết.

- Chính vì thế mà những năm tháng cuối đời, sếp không muốn bị nó tát nữa?

- Tôi muốn sống thanh thản ít ngày rồi hạ cánh. Chán rồi, mệt rồi, nhưng trước lúc hạ, một thằng cộng sản như tôi mà không trị được nó thì vất cha nó cái cộng sản đi.

- Hoan hô một khí phách kiên cường!

- Bé cái mồm! Hình như từ đầu đến giờ mày chỉ nghe tao có nửa tai?

- Làm gì có chuyện đó, anh Ba! – Làm bộ khổ sở - Nỗi đau của anh Ba cũng là nỗi đau của tôi, của nhiều người.

- Nào, làm cạn đi cái đã… Tốt! Thế còn cậu, cơn cớ gì mà cậu cũng thù hận nó ghê gớm vậy? Với cậu, nó luôn đối xử tốt, hôm rồi báo cáo nhân sự kế nhiệm, chính nó xin đưa tên cậu cùng với mấy cái tên nữa vào. Nói nghe này, không cần làm gì, trước sau cái chân giám đốc chắc chắn sẽ rơi tõm vào mồm cậu kia mà.

Điền đứng dậy, mặt tỉnh queo như chưa hề đụng giọt rượu nào:

- Anh hiểu sai tôi rồi. Nếu tôi cần triệt hắn thì trước nhất là không bao giờ vì ba cái tẹp nhẹp đó. Nếu chỉ vì cái đó thì cuộc đời đã đơn giản đi nhiều. Có lẽ tôi khác anh Ba một chút ở chỗ đó.

- Thôi được. Xin lỗi! – Một cú cười trừ lão luyện – Cậu đã nghĩ đến chuyện mọi sự tung ra quá sớm, nó sẽ có đủ thời gian hài hình bố trận, giải trình hết không, nhất trong lúc này uy tính hắn đang lên, trên đang tin cậy hắn?

- Tôi… đã có nghĩ.

- Đã có thì nước mẹ gì, phải nghĩ nhanh lên.

- Sắp đại hội đảng toàn Công ty.

- Thì sao?

- Tôi sẽ có cách quật nó ngã ngay trong cái hội trường đảng nó vừa xây lên một khi các biện pháp hành chính chịu bất lực.

- Cách gì?

- Chưa nói bây giờ được.

- Vậy cậu cho phép mình nói trước nhé!

Một tiếng nói lào phào, một hơi thở có rất nhiều cái mùi vị của người già đã bắt đầu ít chú ý đến mồm miệng thuốn luồn vào tai…

Đăng Điền thoáng lặng người. Thì ra lão này cáo già và thâm sâu về mặt tổ chức thật! Hắn tưởng rằng chỉ có hắn mới nghĩ ra được ngón đòn bất ngờ ấy chứ ai dè lão cũng đã nghĩ ra, thậm chí còn nghĩ ra trước, nghĩ sâu hơn. Và lần đầu tiên từ ngày biết lão, Điền thấy nhen lên trong mình một chút nể phục thật sự. Đòn nhử! Ha! Đúng là độc chiêu. Một người phải trải qua trong đời ít nhất năm, bảy các đại hội đảng như lão thì mới có thể có cái độc chiêu này.

- Tôi về. Anh tranh thủ coi lại lá đơn của lão Thanh gàn, ổn thì thôi, không ổn, anh cứ gạch xoá rồi đêm mai cho người kín đáo mang lại nhà tôi.

- Dĩ độc trị độc, được lắm. Cứ thế mà làm, trường hợp bí lắm mới liên hệ trực tiếp với tôi… Cậu lại sắp bảo tôi sợ? Không, giữ được yếu tố bất ngờ là chắc thắng chín mươi phần trăm. Tôi dặn lại cậu điều này. Chào!

Dưới ánh đèn, hai bàn tay nhếnh nháng rượu nắm vào nhau nổi gần nổi cốt như hai bàn tay quỷ.

12 giờ đêm lần về đến nhà, chưa kịp leo lên giường tiếng chuông điện thoại vang lên. Chỉ có thể là tiếng chuông của lão ta. Chuông nào chả giống chuông nào nhưng lạ thế, cứ chuông của lão là hắn cảm nhận được ngay, nó cứ âm âm u u thế nào. A lô, tôi đây… A, chào sếp! Sếp đọc rồi à? Đọc rồi, được, cần chỉnh lại mây chỗ. Có việc này quan trọng hơn! Mình vừa được một cậu bạn ở khí tượng thuỷ văn cho hay, sang tháng khu vực này có thể có những trận lốc lớn do ảnh hưởng của dòng lưu Elnino. Hãy chờ cho đến lúc ấy hãy tung mọi thứ ra, cậu hiểu ý tôi chứ? Quá hiểu, chính tôi cũng đã dự liệu được điều đó. Hắn gần như reo lên. Tức là chờ cho cơn lốc oánh thẳng vào đại hội đảng bộ, oánh thẳng vào cái dạ dày của đám đông và cũng tức là oánh thẳng vào thanh thế đang lên của hắn! Tuyệt chiêu! Khẽ mồm vậy thôi, nói qua máy bất tiện. Rõ, chúc sếp ngủ ngon!

Vẫn chưa hết. Chỉ không đầy một giờ sau, cũng tiếng chuông điện thoại lại réo lên như phải bỏng. Điền đấy à? Vâng, tôi đây. Đã ngủ chưa? Cũng như sếp thôi. Còn chuyện này nữa: Bài báo phải được tung ra thật đúng lúc để làm cú bất ngờ ngoạn mục cuối cùng, rõ chưa? Quá rõ, thưa sếp! Nói đùa, lâu nãy vẫn nể sếp nhưng nể vừa vừa thôi, bây giờ mới thấy rõ sếp ghê gớm thật, xin thán phục. Khẽ mồm! Ngủ đi! Bây giờ thì có thể ngủ được rồi. Xét đến cùng, chú em cũng được lắm đấy. Chỉ phải cái không gặp thời.

Ông đang tính mang cái “gặp thời” ra để nhử tôi đấy phải không, ông chính khách miệt vườn? Còn lâu nhé! Không ai nhử được ai đâu. Chúng ta chỉ biến nhau thành phương tiện để thực hiện những ý tưởng rất không giống nhau thôi ông bạn vừa cáo vừa chồn ạ! Cũng như, thật may cho tôi với ông là cuộc đời vẫn còn sân chơi tuyệt vời để loại bỏ nhau mà ở các sân chơi khác không có được.

Và cho đến tận sáng, một cơn hứng khoái cuộn lên từ trong ruột khiến hắn phải bật dậy đi lang thang ra vườn với trạng thái ung mê của một con thú hoang.