← Quay lại trang sách

- 30 -

GIÁ CAO SU ĐỘT NGỘT XUỐNG THẤP CHƯA TỪNG THẤY, xuống thấp nhất kể từ hai chục năm nay. Đã đành thời giá có đâu phụ thuộc vào mình, nó phụ thuộc vào may rủi của mặt bằng giá thế giới, cao su thế giới mất mùa thì giá mình lên, cao su thế giớ được mùa thì giá mình xuống, lâu nay đó là chuyện thường nhưng xuống thấp đến dưới cả giá thành thì lại là điều phi lý không chịu nổi. Để làm ra một tấn mủ bánh, dẫu có kéo, tiết kiệm đến không thừa một kẽ hở nhỏ nào cũng phải tiêu tốn ít nhất trên 6 triệu đồng trong khi bán lại không tới 6, thế là lỗ, là lấy tiền đâu trả lương cho công nhân, lấy vốn đâu để tái sản xuất, để đầu tư cho hàng trăm những cái vụn vặt cần phải đầu tư, là phải chui đầu vào cái bi kịch trớ trêu là càng làm nhiều thì càng lỗ nhiều, mọi cố gắng, mọi dự án phương án trước nay có hay ho đến mấy giờ đây cũng vỡ vụn trước cái đầu ra khốc hại này. Vậy thì làm gì cho khổ vào thân nhưng lại không thể không ngày ngày xách dảo a lô như chấp nhận một cái bi kịch thứ hia trớ trêu hơn, như một thói quen thuộc về bản chất, một ý nghĩa sinh tồn của cuộc đời người thợ.

Tình trạng này sẽ còn diễn ra bao lâu, một tháng, hai tháng hay một năm, hai năm? Chưa ai có thể trả lời được. Chỉ biết rằng nếu nó cứ kéo dài thế này thêm một thời gian nữa thì không hiểu cái gì sẽ xảy ra trên hai mươi ngàn héc ta cao su mênh mông đang vào mùa thu hoạch. Từng công nhân nhìn vào nông trường, từng nông trường nhìn lên Công ty, Công ty lại thấp thỏm nhìn lên ông nhà nước để ngóng xem có chính sách trợ giá, thông giá nào rót xuống không. Một tháng… Hai tháng… Rồi ba tháng, vẫn im lặng. Cũng chẳng thể oán trách ai. Ông nhà nước còn rối tinh lên bởi bao công việc đang trì trệ, lại toàn những việc to tát tầm vĩ mô cả, ba cái giọt mủ cao su chảy giữa nỗi đau này đâu có nghĩa lý gì. Vậy chỉ còn cách tự mình cứu lấy mình, giống như hai chục năm qua, người Công ty chưa bao giờ có thói quen chỉ biết dựa dẫm vào ngoại lực.

Vào một ngày như thế, sau khi thu xếp chỗ ăn ở, học hành cho vợ con tạm ổn thoả, giám đốc Vũ Nguyên quyết định lại nhảy lên biên cương một phen. Tìm thị trường giải toả hàng là một nhẽ, cái nhẽ quan trọng hơn, anh muốn giải toả chính những bức xúc vẫn đè nặng sau đại hội của mình.

Từ đó đến nay đã ba tháng có lẻ rồi, dù anh đã có đôi lần chính thức đề bạt, người ta vẫn chưa có ý tìm người thay anh theo thông lệ. Vậy chưa tahy thì vẫn cứ phải làm, gạt mọi chuyện đi mà làm, làm dốc dác hơn trước, chỉ xoáy vào chuyên môn như cái kẻ đi một chân mà tồn tại. Thoạt đầu cũng hơi khó, thậm chí hơi buồn cười. Người đứng đầu một doanh nghiệp lớn lại không có mặt trong các phiên họp cấp uỷ để bàn bạc, để xác quyết những vấn đề trọng yếu nhất có liên quan đến sự tồn vong của chính Công ty thì sao không buồn cười. Bàn xong, người ta mới trao cho anh cái quyền được tổ chức thực hiện, thực hiện tốt, khen, không tốt, phê, có khác nào cái bóng, cái người thừa, cái anh đi làm công hưởng lương điều hành. Sau rồi cũng quen, quen ngay cả cái cách nhìn tưởng chừng không chịu nổi trong con mắt mọi người, thậm chí còn thấy dễ chịu. Thì khối các giám đốc, các tổng giám đốc có nằm trong cấp uỷ, thậm chí có nằm trong đảng đâu mà người ta vẫn tồn tại ngon lành như không kia kìa. Tất nhiên ở anh có khác, giá như ngay từ đầu anh đã như thế thì mọi chuyện đâu có gì để bàn. Đằng này… Thời gian đúng là phương thuốc thần hiệu. Càng thần hiệu hơn khi sự việc mất giá này nổ ra khiến người ta lại quên đi tất cả mà hướng vọng vào anh như cũ, thậm chí anh được biết ngay trong số những người không bỏ cho anh cũng đã bắt đầu tỏ ý hối tiếc, thậm chí trách cứ, chì chiết, đổ tại cho nhau.

- Tuần sau mình lên đường – Anh nói với Vận và Đăng Điền trong buổi hội ý ban giám đốc – Chuyến đi này chưa hiểu thành bại thế nào nhưng không thể cứ ngồi mà há miệng chờ sung. Ở nhà, Vận sẽ thay mình điều hành công việc, Điền tiếp tục nắm thật chắc khâu sản xuất, kĩ thuật, khâu chủ lực nhất. Các cậu cứ đôn đốc các nông trường giữ vững tiến độ khai thác như cũ, tránh để xảy ra tình trạng cạo bừa cạo ẩu, bỏ mặc việc trông nom, chăm sóc vườn cây để đến khi có giá lại hối không kịp. Ngoài ra, tiếp tục tăng cường động tác tiếp thị, ai mua một cân, chục cân cũng bán, đừng chờ cả tấn, chục tấn mới xuất kho như trước. Về vấn đề tư tưởng…

Anh chợt dừn, bất giác lắc đầu cười nhẹ. Cái thói quen khổ thế đấy, tí nữa lại giở giọng bí thư đảng ra như hồi nào. Tư tưởng! Giờ đây anh làm gì còn có cái tư cách để động viên giáo dục tư tưởng cho ai nữa! Bắt rất nhanh cái cười heo hắt ấy, Điền trâm giọng:

- Anh Nguyên! Chúng tôi và anh chị em trong Công ty vẫn coi anh là người đứng đầu trên tất cả các mặt hoạt động của mình.

- Ấy, đâu có được! Cái gì ra cái đó chứ.

- Còn việc anh đi – Điền nói tiếp – Tôi thấy không nên. Công việc ở nhà đang cần anh, càng những lúc sóng gió như thế này càng rất cần trí lực của anh, hơn nữa gần đây sức khoẻ anh lại không được như cũ, bên y tế người ta khuyến cáo rằng căn bệnh thiểu năng tim mạch của anh cần được nghỉ ngơi hoàn toàn một thời gian, lên trên đó khí hậu không thuận, nếu có bề gì thì xoay xoả không kịp.

- Bậy nào! Mình tự thấy có sao đâu.

- Lần này anh để tôi đi – Điền quả quyết – Có thể không thông thạo bằng anh, càng không có những mối giao dịch truyền thống với nước bạn như anh nhưng nếu cứ dựa vào uy tín của Công ty, vào tên tuổi của anh, tôi nghĩ chắc rồi cũng làm được.

- Bậy nữa! Việc của cậu ở nhà còn quan trọng hơn, xét đến cùng cho đến lúc này, chưa ai có thể thay thế được cậu trong khâu chỉ đạo kĩ thuật, khai thác.

- Vậy để tôi đi – Vận lên tiếng – Tôi cũng có những mối quen biết nhất định với các bạn hàng, nếu tắc, lúc đó anh Nguyên lên đường cũng chưa muộn.

- Cám ơn các bạn đã lo cho tôi. Nhưng thôi, không bàn nữa, cứ thế không thay đổi gì cả - Ngừng một lát, anh nhìn vào mắt hai người bạn đồng nghiệp, hạ giọng – Nói đùa, cái nghiệp cao su này mà suốt đời cứ quanh quẩn với một thị trường thì khổ cái đầu thật, họ bắt ép mình kiểu gì mình phải chịu theo kiểu ấy, lỗ vỡ mặt cũng phải theo. Có lẽ trong chuyến đi này, mình sẽ lên Bộ, lên mấy cụ ở trung ương đề nghị thẳng rằng, vấn đề sống còn của cây cao su bây giờ là phải mở rộng thị trường sang các khu vực khác như Đông Âu, Bắc Mỹ, Bắc Âu, kể cả các nước Ả Rập vốn rất xa lạ với cây cao su như I Rắc nữa.

- Thì các cụ ấy biết cả nhưng từ biết đến đưa ra chủ trương thì lại là chuyện khác. Không có chiên lược đầu ra, cũng không có chiến lược trợ giá, đem con bỏ chợ, cứ mỗi bận như thế này thì đúng là không còn muốn làm gì nữa.

Vận thầm công nhận Điền nói đúng nhưng sao nghe vẫn cứ thấy có gì không ổn trong giọng nói đó. Từ sau đại hội, quan hệ giữa hai người có vẻ êm dịu hơn, thậm chí đã có những lần ngồi với nhau cả tiếng đồng hồ để tâm sự mọi điều về Công ty, về con người Vũ Nguyên. Qua tâm sự, qua những tín hiệu mờ tỏ, anh dần dần có thể đoán chắc một điều là Điền không hề có ý gì trong việc được ngoi lên thay Vũ Nguyên làm giám đốc hết. Mà đã không muốn như thế thì mọi nghi ngờ về hành tung nhằm bôi nhọ, lật đổ Vũ Nguyên ở hắn lại không có căn cứ. Vậy thì hắn là ai? Thực chất con người hắn như thế nào? Nếu không phải hắn thì là kẻ nào, thế lực giấu mặt nào đứng sau mọi chuyện vừa rồi? Hay lại chính hắn mà tài nghi trang, đóng kịch đã đạt đến độ siêu đẳng?... Cho đến tận giờ trong anh vẫn phân ra hai luồng tốt xấu khi nhận định về hắn. Nhưng dẫu sao vẫn còn hơn là một luồng, chỉ một luồng xấu. Bởi nhẽ, trong trăm ngàn cái cơ cực con người buộc phải gánh chịu ở đời, có lẽ ngày ngày phải sống bên cạnh cái xấu, cái ác mà không được quyền gọi thẳng tên nó ra là cơ cực nhất. Anh thực tâm muốn nhìn Điền chỉ ở mặt phải.

- Thôi, bây giờ mọi chuyện coi như qua rồi, ông lại sắp đi, tôi hỏi thẳng ông cái điều muốn hỏi hàng trăm ngàn lần nhưng nhìn mắt ông ngán quá, tôi lại không nõ, ông có nghi cho ai đứng đằng sau tất cả mọi chuyện vừa rồi không?

Vận hỏi khi Điền đã xin phép lui ra khỏi phòng để xuống khu chế biến tham dự một cuộc họp quan trọng về điều tiết công suất trong tình thế này. Khuôn mặt lạnh lùng và cái cười giảo hoạt của Ba Vinh vụt hiện lên cùng câu hỏi của bạn nhưng anh lại chỉ khẽ cười, lắc đầu:

- Chính mình đã đứng đằng sau mình để lật đổ mình. Một bài học đắt giá về đối nhân xử thế. Thì ra chỉ làm tốt phần việc của anh chưa đủ mà anh còn phải biết mềm mại, tinh tế, xăm xoi trong từng trường hợp, từng con người nữa. Tức là phải biết đóng kịch, biết giả dối. Đắt giá nhưng có lẽ mình vẫn như thế, không sửa được và cũng không có ý sửa. Nếu sửa, có thể cuộc đời sẽ cho nhiều lắm nhưng lại mất đi cái chính yếu là bản ngã sâu kín của mình. Vả lại, trong cái trường tư duy tỉnh lẻ này, chỉ sống nghiêm ngắn đã có kẻ thù, huống hồ là sống hết mình.

- Ông có nghĩ đến tay Điền?

- Có. Ông già Thái cũng cung cấp cho mình một vài dấu hiệu nhưng có lẽ không phải. Bằng tất cả những dấu hiệu, nhất là những dấu hiệu dược bộc lô ra ở những hoàn cảnh hiểm nghèo, hắn không thể là đứa như thế. Thái độ của hắn trong đại hội vừa rồi là một thí dụ.

- Có thực chất vậy không hay chỉ là làm vuốt đuôi một việc đã rồi để một mũi tên bắn hai mục tiêu?

- Nhưng ít nhất hắn đã làm.

Vận nhìn xuống. Anh dường như cảm thấy trong câu nói của bạn có cả một chút ám chỉ đến thái độ im lặng thụ động của anh trong cái lần công bố phiếu ấy.

- Tôi được báo sau đại hội, có một cuộc gặp tay ba: Đoàn Thanh, tay nhà báo và tay Lân, mệnh danh là nhà thơ tỉnh lẻ ngồi uống rượu mừng chiến thắng hết ba chai Henessy, tuyên bố lung tung là giai cấp công nhân ở đây đã đánh gục được một tay ác bá vào hàng khét tiếng. Phải chăng đám này chỉ là công cụ của…

- Thôi, tôi đã nói chính tôi đã hạ gục tôi kia mà và tôi không hề hối hận, nếu được làm lại tôi sẽ lại làm như thế nữa – Vũ Nguyên lôi trong tủ ra một chai rượu thuốc màu nâu – Làm một ly đi! Nói đùa, xưa nay tôi chúa ghét rượu, nhưng những ngày vừa rồi nếu không có nó thì có khi gay. Rượu ngân đủ chục cặp tắc kè của cánh thương binh Hải cụt mới đem cho đấy. Tội, nghe mình rớt dài, cả đám kéo nhau lên đây đòi trả lại đất, giả lại tiền tài trợ, giả hết, trở về Thành phố tiếp tục làm nghề xe ôm cũng được còn hơn một phần vì họ mà mình mang vạ biến đất công thành đất riêng. Phải thuyết phục mãi, thậm chí nổi quạu, cánh ấy mới chịu ra về.

- Tôi có gặp. Họ có ý đốp vào mặt tôi là làm thằng lính mà hèn, bảo tôi phải làm gì đi chứ, chả lẽ cứ ngồi nhìn để mặc cho cái xấu lộng hành, kẻ xấu thì vung vinh, người tốt thì bị hại à? Họ còn bảo, coi chừng mọi chuyện chưa dừng ở đây đâu, tụi xấu nó nhất định sẽ còn tìm cách chơi tiếp để xoá hẳn ông đi trong những cánh rừng này, bởi ông vẫn còn ở ghế giám đốc thì ông vẫn là cái gai đâm vào mắt chúng. Tôi thấy họ nói đúng. Sự việc sẽ còn tiếp diễn nữa.

- Uống đi!... thì cứ để cho nó tiếp diễn, mình sẵn sàng tự nhổ mình đi cho chúng hỉ hả một thể cơ mà nhưng có ai cho nhổ đâu… Thú thực lúc này mà được nghỉ ra làm dân là khoẻ cái đầu nhất. Uống… Thế, thấy đã chưa? Làm cái tróc nữa đi… Thế. Vẫn còn một chai trong tủ, mình đi rồi, nhớ lấy ra mà uống, khoẻ gân cốt, khoẻ đủ cả, toàn những thứ khoẻ mà mình không cần. Đau nhỉ? Khà khà!

- Thôi, xin ông đừng cười nữa có được không? Nhìn ông cười khổ lắm. Tôi biết ông cười để khỏi phải khóc. Thà ông khóc đi còn hơn.

- Vận này! Trên đời có một thằng bạn hiểu mình như cậu là hạnh phúc lắm rồi. Nếu sau này mình không còn ở đây nữa, mà dứt khoát sẽ không còn, cậu với thằng Điền cố gắn bó với nhau để giữ lấy truyền thống Công ty…

- Chưa nói đến chuyện đó. Mà làm sao ông không ở? Ai cho ông không ở? Thời thế bây giờ khác rồi, cấp uỷ hay không cấp uỷ nó chẳng còn quá quan trọng như trước nữa. Mà trường hợp xấu nhất ông phải đi thì tôi cũng đi, tôi cũng muốn trở về với miếng vườn nhỏ của tôi bên bờ sông ngày ngày khểnh câu cá, đọc báo lắm rồi.

- Hà Thương ngay đêm sau đại hội có tới tìm mình…

- Tôi biết.

- Cô ấy ốm quá.

- Tôi thấy ông nên quyết định dứt khoát một lần cho xong đi. Một là cô ấy hai là giữ nguyên hiện trạng như bây giờ.

- Mình thương thằng bé. Nó là tất cả đời mình. Đời mình coi như xong rồi, bỏ đi được rồi, nhưng còn nó…

- Cái dở nhất và cũng là cái đáng quý nhất ở ông là gì ông biết không?

- Mang máng.

- Là sự cứng rắn đến quyết liệt trong công việc nhưng lại yếu đuối đến nhu nhược trong tình cảm. Đối với gia đình cũng vậy và đối với tập thể cũng vậy, không biết chơi ác với ai, điều đó đã rõ nhưng ngay như nghĩ ác về ai ông cũng không có nốt. Tôi biết ông cũng đang rất nghi ngờ thằng Điền nhưng rồi ông lại cố tự xoá đi. Chính thế mà ông luôn luôn phải chuốc luỵ vào thân.

- Ở nhà, mình chỉ nhờ cậu một việc: thử hỏi dò xem lúc này cô ấy đang ở đâu, thực chất mối quan hệ với tay Tuấn thế nào và tình hình bênh tật ra sao? Có gì báo ngay lên cho mình. Không hiểu sao mình có linh cảm rằng…

Câu nói dừng lại nửa chừng. Cả hai cùng im lặng. Thế là đủ. Tất cả những gì còn lại trong tâm tưởng đã có rượu nói hộ. Ngoài kia trời bắt đầu ngả sang chiều. Xa xa những cánh rừng cao su nhấp nhô dâng ngang trời, xanh ngút ngát cái sắc xanh của biển.

Từ lộ 14 đi ngược lên một đoạn, rẽ sang phải một đoạn nữa là chạm căn nhà một tầng xinh xắn có vườn cây bao quanh của Hùng tiền đồn. Hùng có nhà, đang cởi trần trèo lên mái dọi lại mấy miếng ngói bị cơn lốc vừa qua làm vỡ, cô vợ đứng dưới tiếp vữa, áo quần trễ nải, để hở cả một mảng bụng trắng mịn mỗi lần phải dướn cao người lên. Rốn… Quái nhỉ, Điền lẩm nhẩm, cái rốn chỉ là dấu vết phàm phu của một cuống nhau dính vào thân thể bị cắt rời ra mà sao khi nằm trên bụng đàn bà nó lại có sức gợi đến thế, như xoáy nước, như tâm bão, như nét chấm phá tài hoa nhất của nghệ thuật tạo hình.

- Chào cả nhà! Gớm, người anh hùng tiền đồn khi trở về nhà cũng trở thành bê con hiền lành quá nhỉ.

- Ối giời! Em chào anh ạ! – Cô vợ vội kéo chỉnh lại vạt áo, mau mắn – Từ ngày ông anh lên to tới giờ bữa nay mới ngó ngàng tới chúng em.

Cả hai vợ chồng đều cuống lên, vợ bảo chồng xuống ngay đi không cần dọi nữa, chồng lại kêu vợ thử chạy ù ra chợ kiếm cái gì ngon nhất về làm món nhậu tiếp anh Hai. Cuối cùng cả hai vẫn cứ lúng túng đứng tại chỗ mà chả chuyển động đi đâu được cả. Ở cái xứ âm u cây cối, mênh mông người, mênh mông đất này, sự xuất hiện của một ông phó giám đốc có khác nào sự hiện diện của một ông phó vương giữa đám thần dân nhỏ bé.

- Thôi, cô chú khỏi phải làm gì hết. Lâu nay tôi bỏ rượu rồi. Biết chú ngày mai lại lên biên cương, rảnh, đến chơi một chút kẻo lại bảo con người tôi chỉ biết có công việc là công việc.

- Đâu, có ai dám nghĩ thế đâu ạ.

Cô vợ vẫn mau mắn trong khi nhoáng một cái đã kịp vận ra ngoài chiếc áo màu nõn chuối rồi.

- Chú Hùng này, miếng vườn 5 héc ta hồi tôi với ông Ba Vinh cấp cho chú vẫn còn đấy chứ?... Tốt! Bây giờ tôi muốn chú dẫn tôi ra đó một chút xem vợ chồng chú đang trồng cái giống gì nào.

- Có gì đâu anh. Vẫn ba cái cây điều thôi. Em đi suốt, cô ấy ở nhà lại bận dạy học nên cũng gọi là trồng cho vui.

- Vui là vui thế nào. Làm thằng người sống trên đất không được nói thế, phải đầu tư, phải bõ công bỏ sức vào, nếu cần tôi sẽ giúp một tay. Thế, tôi ra ngoài đó trước, chú tắm táp đi một chút, ra sau, chỗ bờ suối ấy.

Đăng Điền đã quá quen với miếng đất này cũng như không có lạ gì với con người của Hùng. Tham lam, háo sắc, làm xuất nhập khẩu mà tiền nong, sổ sách lung tung sờ đâu thâm hụt đấy, bị kỉ luật, chút nữa ra khỏi biên chế, chính Điền và Ba Vinh đã cứu hắn bằng cách đưa lên trấn ải cửa khẩu biên giới, nhưng vẫn tính nào tật đso, còn tung tác hơn song được cái trung thành, biết đường ăn ở với người ra ơn, vậy mà nghe nói gần đây lại ra mặt thần phục Vũ Nguyên, mở mồm là ca ngợi, ăn phải bùa phải ngải gì của nó không biết!

Nước suối mùa này sao trong quá! Nhìn thấy cả những hòn đá cuội ăn nắng sáng lấp lánh dưới đáy. Chao! Giá như không phải bận tâm chuyện thế tục mà được cởi tung quần áo nhào xuống kia ngâm mình một chút thì mới tuyệt làm sao! Thiên nhiên kì lạ! Hắn thuộc loại người mêm mẩn thiên nhiên đến cuồng điên. Hắn có thể cả ngày đi giữa màu xanh cao su hoặc ngồi im lìm bên bờ suối mà không cần một ai bên cạnh. Những lúc như thế, hắn thấy tâm hồn mình trẻ thơ trở lại và tự chán cho cõi sống hỗn mang sao cứ phải luôn dùng âm mưu, thủ đoạn với nhau để tồn tại, ví như hắn. Nhưng chỉ cần rời khỏi đó một chút, chỉ cần va mặt vào cuộc sống cuồng nộ một chút là hắn lại trở thành một con người khác hằn. Chính vì thế mà những bức ảnh chụp của hắn, như một nhiếp ảnh gia bậc thầy có lần xem đã nhận xét: “Có nghề, có năng khiếu nhưng vẫn thiếu một cái gì đó ẩn ở phía sau mọi cảnh vật, con người. Đó gọi là hồn vía của nghệ thuật”. Hồn vía! Hắn biết rằng mình sẽ không bao giờ đạt được mọi điều gọi là hồn vía ấy nên gần đây, từ ngày lên làm phó giám đốc, hắn hầu như không rờ đến máy một lần nào nữa. Hồn vía! Mẹ khỉ! Cứ làm như không có cái thứ hồn vía chó chết của chúng nó thì trái đất này vỡ thành cứt cả ấy. Hồn vía…

Nhưng mà chưa đâu, muốn có hồn vía thì phải đợi sau cuộc chơi cuối cùng này đã, thưa các vị giáo sư. Nếu thắng, hắn sẽ rời bỏ ráo trọi để trở về với giang sơn một trăm héc ta rừng bạt ngàn của riêng hắn, không làm gì cả, không mưu cầu, không vướng bận hư vinh một chút gì hết, chỉ ra vườn, uống rượu, ngao du, nghĩ ngợi và… chụp ảnh. Hồn vía chỉ có được ở hắn một khi hắn đã thắng tuyệt đối được một cái gì đó, một kẻ nào đó luôn ám ảnh, đè nặng xuống đầu hắn, nhắc nhở, đục đẽo vào trong sâu thẳm lòng hắn nỗi mặc cảm khôn nguôi về sự thua thiệt đắng cay.

Kẻ đó là Vũ Nguyên, tất nhiên rồi, chỉ có thể là Vũ Nguyên. Trước khi đến đây, hắn đã có mười lăm phút gặp Ba Vinh trong một quán thịt rừng nằm sâu trong rãy, hỏi thẳng: “Thế trên ấy mấy ông định đến bao giờ mới xử lý vụ một giám đốc bị bật ra khỏi cấp uỷ, hay là không xử lý gì cả?” Ba Vinh trả lời: “Cậu cứ bình tĩnh, việc tổ chức chứ đâu phải việc ra chợ mua con cá mớ rau mà sốt ruột được”. Hắn vặc: “Việc tôi, tôi đã xong, còn lại là việc của anh. Nếu hắn vẫn ngồi vững ở ghế giám đốc thì coi như chúng ta đã bại, coi như tất cả lại trở về vị trí ban đầu”. “Cậu lại bi quan chủ nghĩa rồi. Sao lại bại khi đây chỉ còn là vấn đề thời gian” “Thời gian đang ủng hộ nó. Đám đông lại bắt đầu hướng về nó. Tình thế bây giờ là một đảng uỷ không còn Vũ Nguyên nhưng vẫn có Vũ Nguyên” “Yên trí đi! Sắp rồi. Cậu chuân bị tinh thần nhận bàn giao chức giám đốc là vừa” “Anh Ba! Yêu cầu đây là lần cuối cùng anh nói với tôi về chuyện đó. Cái tôi muốn ở chuyện khác sâu hơn chứ không phải ba cái chức sắc nhỏ mọn và vô nghĩa ấy. Tôi không cần, không cần cả cái cương vị hiện thời của anh nữa. Cái tôi cần người như anh sẽ không bao giờ hiểu được đâu” “Xin lỗi, mình nói chơi. Này, nghe báo ngày mốt hắn lại lên cửa khẩu giải toả hàng, cậu đã có ý định gì chưa?” “Ý định gì?” “Vậy mà đã sồn sồn, sồn sồn. Mình vừa định gọi cho cậu, thế này nhé, trên đó đang tồn tại rất nhiều ngón Mafia trong tài chính, mua bán… cậu thử cố nghĩ ra một ngón coi, ví như…” Ba Vinh nhỏ giọng nhưng cũng đủ để nghe xong, Đăng Điền chợt ớ người. Mẹ! Hoá ra thằng cha này đã toan lo tất cả. Không ngờ đấy, ông bạn vong niên cùng hội cùng thuyền ạ!

- Chắc anh Hai có chuyện cần nói với em? – Hùng rụt rè hỏi khi cả hai đã ngồi cạnh nhau như hai kẻ câu cá vào ngày nghỉ cuối tuần.

- Cậu làm tôi mệt quá! – Điền vào để luôn.

- Em… em có làm gì đâu ạ?

- Trong ngăn kéo của tôi có một xấp những đơn từ tố cáo cậu.

- Tố cáo em? – Mặt Hùng thoáng tái đi.

- Mà không phải tố cáo nặc danh đâu, có địa chỉ, tên tuổi đàng hoàng.

- Nhưng tố cáo cái gì kia chứ? Em…

- Đến bây giờ mà cậu vẫn còn giả bộ với ngay cả tôi?

- Nhưng em…

- Ba lần cậu nhận tiền của đơn vị uỷ thác để ăn chênh giá vào tài khoản Công ty, mỗi lần không dưới một trăm triệu đúng không? Giấy tờ chứng cứ đã ở trong tay tôi, tội nhận hối lộ đó, cậu không cãi được đâu.

- Nhưng em đâu có được ăn cả… Muốn bán được cao su, em phải trang trả đủ thứ, từ…

- Lợi dụng các mối quan hệ quen biết với hải quan cửa khẩu, ít nhất đã hai lần cậu giúp một tổ chức gian thương mang hàng quốc cấm qua biên giới, đúng không? Chúng trả cậu bao nhiêu?

- Về vấn đề này em đã…

- Ba, cậu lừa con gái nhà người ta nói rằng mình chưa vợ để ăn ở như vợ chồng, cậu còn mua nhà, giúp vốn mở của hàng buôn bán đúng không?

- Trời ơi…

- Cậu lấy tiền đâu ra và chuyện này vợ cậu đã biết chưa?

- Chết em rồi…

Hùng tiền đồn khẽ rên lên, hoàn toàn sụp đổ trước những câu hỏi căng chằng như nã trọng pháo không cho nói lại, không cho ẩn nấp của Đăng Điền. Thực ra tất cả những chuyện này không lớn, Hùng nghĩ, phàm khi đã đứng ở cửa khẩu trực tiếp giao dịch kinh tế không ít thì nhiều ai chả mắc, còn mắc nặng hơn nữa, nhưng chả rõ tại sao qua cửa miệng của con người đã có thời vợ chồng Hùng mang ơn này lại nghe rùng rợn đến thế, như lời chánh án tuyên án tử hình vì tội danh buôn bán Heroin.

Đọc rất nhanh được suy nghĩ ấy trong mắt con mồi, Điền cười nhẹ:

- Có một câu thơ sặc mùi triết lý nhưng khá hay: Để nguyên là đất cất lên là nhà. Tất cả những đơn từ tố cáo đó nếu chỉ nằm ở ngăn bàn của tôi thì coi như giấy lộn, nhưng chỉ cần lọt vào tay kẻ khác dù một chữ thôi là cậu rất có nhiều khả năng bị khởi tối, chưa nói đến cái chuyện mèo chuột kia nếu lộ ra thì gia đình cậu có tránh khỏi tan nát không mà rồi trước sau gì chả lộ. Thằng cha Vũ Nguyên không quen nương nhẹ những vụ đại loại như thế này, cậu đừng nghĩ là thường.

- Em hiểu – Một giọt mồ hôi to tướng cuốn cả bụi bẩn lăn theo gò má xuống cổ - Em… em có coi thường đâu nhưng… em phải là gì bây giờ?

- Phải chặn lại, không cho nó lộ ra, và trường hợp xấu nhất có lộ ra thì cũng không được nằm trong tầm tay của cha Nguyên, đơn giản.

- Tức là…

- Tức là phải làm cho hắn đi khỏi Công ty sớm ngày nào tốt ngày ấy, trước khi vụ của cậu bục ra. Hắn đi rồi, giả dụ chuyện có bục, đã có tôi che đỡ, coi như xong. Nhắc lại, không còn cách nào khác là phải nhanh chóng loại bỏ hắn. Muốn vậy, chỉ có cậu, không ai có thể làm việc này tốt hơn cậu.

- Anh có thể nói cụ thể hơn.

- Cách mua bán, trao đổi tiền hàng trên đó vẫn theo thể thức mã số như cũ đấy chứ?

- Vẫn.

- Tốt! Chuyện này không nói một lúc được, tối nay tôi mời cậu đến tại nhà tôi, cả hai đều lên một phương án tỉ mỉ.

- Nhưng anh Nguyên em thấy…

- Thấy cái gì? Cậu lại bì nó bỏ bùa mê thuốc lú rồi hử? Hừ, con người này gớm thật, chẳng hiểu làm cách mà hễ động nhắc đến tên nó là toàn những lời thán phục. Mà yên tâm đi! Một phương án dịu dàng, không đổ máu đổ mủ và cũng không có tù tội gì hết. Tuỳ cậu. Mất hết, đi tù hoặc còn cả, còn hơn thế này, cậu có quyền chọn một. Có một lô đất ngay mặt đường trung tâm rộng 15 mét, sâu 45 mét chưa có ý định phân cho ai, đang đợi cậu. Một vài tay nhà thầu liên doanh đã đánh tiếng sẵn sàng trả 300 cây để có nó.

- Anh… anh để em suy nghĩ một chút đã.

- Không còn thời giờ để nghĩ nữa đâu. Cậu chỉ từ giờ đến tối để chính thức trả lời được hay không. Thế thôi, tôi về. Sây lưng đi được mấy bước, hắn chợt dừng – à, con nhỏ năm nay lên lớp mấy rồi?

- Dạ, lớp mười hai.

- Năm nay nó thi đấy nhỉ? Nhanh thật! Thật bụng nhé, nếu cần tiếp xúc với ai để chắc ăn, tôi có thể giúp. Mấy tay trên sở, trên bộ giáo dục, tôi cũng có quen.

- Dạ, cám ơn anh.

- Thế thôi, cứ nghĩ cho chín đi, tôi về, cậu khỏi tiễn, nói tôi chào thím ấy.

Đăng Điền đi rồi, Hùng mới thả rơi người xuống cỏ, gần như úp sấp mặt vào nước. Chao ôi! Đã đành là dân là kinh tế thì thường dùng mẹo luật kinh tế để trị nhau, đã trị nhiều rồi nhưng còn anh Nguyên? Anh ấy đối với mình, với mọi người có đến nỗi nào đâu, vừa qua lại gặp hạn, bây giờ mà chơi một vố tàn canh nữa, dù chưa biết thế nào nhưng cũng tội quá, thất đức quá, khổ, bệnh tật đầy người, công việc lại ngập đầu ngập mặt, liệu ròi anh ấy có chịu nổi không? Nhưng nếu mình không làm?... Khó lắm, ai chứ cái lão Đăng Điền độc địa kia là không chỉ nói mồm thôi đâu. Bao nhiêu kẻ thân tàn ma dại, khuynh gia bại sản vì đã trót không ăn nhời của hắn rồi. Cảnh gia đình một người bạn ở xóm trên chồng vào tù, vợ đi lấy chồng khác, con gái làm điếm, con trai nghiện hút bị đập chết trong một vụ cướp xe máy bỗng hiện ra, khai nồng, toã tượi, oà ập vào cái đầu đang tăng tăng của Hùng…