← Quay lại trang sách

- 31 - CUỘC ĐỜI DÀI LẮM!

Không cần nhẩm đếm, ông Nguyên cũng biết chắc rằng đến hôm nay là đã được sáu tháng mười một ngày ông ngồi ở đây. Sáu tháng mười một ngày, tức là một trăm chín mươi mốt ngày nếu lây con số tròn, ông cảm thấy rõ ràng sức khoẻ của mình xuống quá! Mái tóc trước kia mới chỉ bạc ở hai bên mai rồi bạc dần lên đỉnh thì giờ đây dường như cả đầu không còn sợi tóc đen nào nữa. Sờ tay lên mặt toàn vấp váp những gò rãnh, nếp nhăn sần sượng. Răng rụng thêm hai chiếc, rụng thật ngọt ngào, đang ăn thì rụng, đang ngủ cũng rụng, giống như người bị bệnh cùi ngày ngày phải ngơ ngẩn chứng kiến phần thân thể của mình rơi rụng dần đi. Quả tim trong ngực ông liên tục giở chứng, lúc đập nhanh lúc đập chậm, thi thoảng nó lại co thắt dữ dội, những cơn co thắt mỗi ngày một mau hơn, mạnh hơn. Ông đã trở thành một ông già hoàn toàn. Còn có phần già hơn cả người tù già nhỉnh hơn ông những gần hai chục tuổi kia. Ông kệ. Đầu lúc nào cũng nhức ong ong, cả ngày cả đêm chỉ chợp mắt được chừng vài ba giờ đồng hồ, một điều mà con người có tài ngủ kỳ lạ như ông trước kia chưa bao giờ ngờ tới, thì làm sao lại không già. Cho nên ông kệ. Kệ! Có lẽ đó là một triết lý sinh động và hữu ích nhất dành cho những người rơi và hoàn cảnh như ông bây giờ. Kệ! Không biết kệ thì nổ óc ra mà chết từ lâu rồi.

Nhưng cũng có cái ông không kệ nổi đó là phải tới hơn hai tháng nay, ông hoàn toàn bị cắt đứt liên lạc với bên ngoài. Cậu quản giáo con trai Hải cụt bỗng một buổi trưa ghé vào, nói nhanh một câu: “Ngày mai cháu phải chuyển đến trại Long Khánh, cháu không còn điều kiện ở gần chăm sóc chú nữa, chỉ mong chú trước sau gfi rồi cũng được làm sáng tỏ, những người bạn của chú ở ngoài kia đang làm tất cả những điều ì có thể làm được cho chú”. Cậu ấy không còn thì không còn luôn cả những thông tin từ bên ngoài lọt vào. Ông già Thái sau lần đến thăm ấy không thấy vào thêm lần nào nữa. Nghe nói ông cũng đổ bệnh đang nằm điều trị ở tại nhà. Tin tức về thằng bé cũng mù tịt ngoài cái điều cậu quản giáo ái ngại tiết lộ, mẹ nó không chịu nổi cảnh ngộ ê chề của vợ con một kẻ đi tù nên đã lại di chuyển về thành phố ở tá túc một nhà bà con bên ngoại rồi và, cậu rụt rè nói thêm, rất có thể một ngày gần đây, con người đó sẽ làm đơn ra toà chính thức ly dị! Riêng tin về Công ty ông lại biết khá rành do một tù phạm thuộc ngành công nghiệp mới vào có nói lại. Tiến độ sản xuất và kinh doanh tốt lắm. Lại đang trở lại vị trí dẫn đầu ngành cao su cả nước. Giá cao su đang lên ở hầu hết các thị trường, đêm ngày hai khu chế biến của Công ty vận hành hết công suất cũng không kịp hàng cho khách lấy. Vận thay ông tạm quyền giám đốc chứ không chịu nhận chức danh giám đốc với lý do trước sau gì rồi ông sẽ về, nhất định sẽ về, chỗ ấy là của ông mà không ai có thể đụng vào cả. Nghe vậy mắt ông nhoà đi và nếu đây không phải là giờ ra phơi nắng có đông người thì ông đã oà khóc lên rồi. Dạo này ông sinh tật hay khóc. Một tiếng trẻ con đi học về, một tiếng nhạc ở loa công cộng ngoài phố vọng vào, khóc. Một vạt nắng lọt qua khung cửa sổ gợi nhắc đến vạt nắng sông Sài Gòn những ngày bám trụ chôn nhau, khóc. Một quả trứng luộc, một bát canh rau đay của suất tù ăn thêm ngày Quốc khánh hôm rồi, khóc. Một ký ức, một vùng kỉ niệm xa xăm chợt trỗi dậy trong đêm, cũng khóc. Ông biết con người mình không những chỉ già mà còn trở nên thảng thốt, yếu đuối lắm rồi. Cám ơn Vận, cám ơn các cậu, cám ơn bà con đã giữ được danh thơm cho Công ty mình. Chao ôi, chục ngàn héc ta cao su đó trong khi ông vẫn nằm chết gí ở đây thì không hiểu rồi cái gì sẽ xảy ra đến với con người đã rỗng mọt của ông.

Buổi sáng hôm trở lại biên cương, thằng con ông đã đưa tiễn ông ra đến tận sân bay. Đôi mắt nó vẫn chỉ mở to im lặng. Những sự việc xảy đến với ông vừa qua, dù không nói ra nhưng ông hiểu nó đã biết tất cả. Nó tỏ vẻ chăm sóc ông hơn qua ấm chè pha thật nóng mang đến, bộ quần áo tinh tươm thơm mùi nắng đặt đầu giường mỗi khi ông ở nhiệm sở về và nếu mẹ nó có định giở chứng cằn nhằn gì đó thì lại chính là nó lên tiếng ngăn lại. Mẹ nó sợ nó. Người đàn bà đáo để và được trang bị một vốn học thức khá hoàn chỉnh nhưng không được dùng đến này vốn xưa nay chưa biết nể một ai, ai bà ta cũng có thể chao chát chan tương đổ mẻ được hết nhưng lại nể con, đang nói, con chỉ khẽ lừ mắt một cái là im ngay tắp lự. Bà bảo đời bà chỉ có nó, bà bỏ hết công ăn việc làm khá được trọng vọng ngoài xã hội để ở nhà trông coi cơm nước là vì nó và nếu cho đến bây giờ bà vẫn có thể sống được với cái người đàn ông lạnh lùng, vô liêm sỉ từ lâu đã coi bà như không còn sống là bố nó kia cũng chỉ là vì nó. Vì nó bà trở tính trở nết, vì nó bà đi chùa, và vì nó bà lao vào đề đóm để hy vọng đời nó sẽ sung sướng hơn. Ông cũng sống vì con. Cả hai đều sống vì con nhưng lại rất khó sống được với nhau, lạ thế.

- Bố đi nhé! Con về đi, chăm học, giúp được mẹ cái gì thì giúp. Bố biết đời mẹ con cũng chẳng sung sướng gì nên mẹ…. Còn mọi chuyện của bố, nếu có ai nói gì đến tai con, con cứ coi như tiếng động cuộc đời mà đã tiếng động cuộc đời thì bao giờ chả có cả bụi, cả nắng chen vào. Con chỉ cần tin rằng, bố của con bao giờ, ở đâu cũng là người lương thiện và hết lòng yêu thương con.

Ông nắm chặt tay con khi đã đến lúc cần vào phòng chờ. Lần đầu tiên ông cảm thấy những ngón tay mảnh dẻ của thằng bé nắm khe khẽ trở lại, thế thôi nhưng cũng đủ để lòng người cha xúc động suốt dọc đường trời. Tức là nó hiểu mình, yêu mình và tin mình, chỉ có đôi mắt nó nhìn mình lạ quá, như cái nhìn muốn mách bảo với bố một điều gì không lành đang đợi ở phía trước song lại không thật hiểu là điều gì để có thể nói ra thành ngôn từ.

Đáng lẽ có thể gọi xe ngược Móng Cái luôn nhưng ông quyết định dừng lại một ngày ở Hà Nội để đến thăm ông Bảy chúa rừng và cũng có ý chờ Hùng tiền đồn do đi tàu hoả nên đến sau một chút.

Ông Bảy đang nằm viện. Cái bệnh tai biến mạch máu não không cho phép ông ngoan cố cứ nằm nhà mà nhai Trinh nữ hoàng cung sáng sáng như khỉ nhai lá được nữa. Bệnh viện Trung ương rộng thênh thang. Căn phòng ông nằm cũng thênh thang, trắng lạnh. Không hiểu sao cứ mỗi lần bước chân vào những nơi tương tự như thế này, lòng dạ Vũ Nguyên lại châng lâng tan loãng ra trong cảm giác về cái chết và cái sống gần kề nhau như không có lằn ranh. Ông chúa rừng đã bị cuộc sống đô thị quật ngã nhào thành một hình hài mỏng dính nằm nhoà chìm vào tấm dra giường trắng toát như tấm vải niệm.

- Chú đấy à? – Tiếng nói ông vẫn rành rẽ tuy rằng đã không còn chút khí lực hoang vu nào của ngày xưa nữa – Lại lên ngược phải không?

- Sao anh Bảy biết?

- Nghe đài báo cao su mất giá, đoán người như chú mày thế nào chẳng mò lên.

- Sao rồi anh Bảy?

- Chả sao cả. Cái đầu hết hạn sử dụng thì dĩ nhiên nó phải đờ ra. Hơi bết. Giá như ngày xưa, với ba cái tai biến nhì nhằng này, chỉ sau mười phút là tao đã có thể ngồi dậy nhậu được ngay. Hết thời rồi chú mày ạ! Cũng sắp đến lúc phải trả nợ đời cho xong rồi.

- Không! Anh Bảy còn khoẻ, còn minh mẫn chán, sao mà hết được.

- Đồ chính uỷ ba xu! Nào, nói chuyện mày nghe đi! Bị chơi trắng bụng, bị lá phiếu đẩy ra ngoài võ đài rồi phải không? Tốt! Cũng cần một lần như thế để đầu óc chú cân chỉnh lai cho đàng hoàng.

- Anh Bảy cũng nghe à?

- Sao không nghe. Thằng Năm Cung, tổng giám đốc của chú hôm rồi lên thăm tao cũng có nói. Tóm lại là sao, đau cái đầu dữ lắm hả?

- Cũng đâu có gì, anh Bảy.

- Đừng giấu. Mọi nghĩ ngợi vui buồn của kiếp người nó đều hiện lên trong mắt hết, không giấu được đâu. Nghe nói chú đã mấy bận đệ đơn xin từ chức hoặc xin được điều đi nơi khác?

- Vâng! Để dễ cho em và cũng dễ cho mọi người.

- Hèn!

- Tưởng cứ bám lấy chức vị mới là hèn chứ ạ?

- Ai nói chú bám? Chú cứ ở đó, không cần cấp uỷ mà vẫn làm ngon công việc mới anh hào. Mất chỗ đứng chính trị một cái, xin đi, thằng nào chả làm được. Hơn nữa, chú phải biết lấy chuyện này là điều mừng.

- Mừng…

- Vì như thế là cuộc sống đang vận động, đảng cũng đang vận động cho cái xấu cái tốt bộc lộ ra hết để tự hoàn thiện.

- Và sẵn sàng trả giá.

- Cái giá chú trả vừa rồi còn quá nhẹ. Tao biết ban cán sự Tổng Công ty chưa có ý nhả chú ra. Thằng Năm Cung nói rõ: “Vũ Nguyên là người tài của ngành, lúc này vẫn là đảng viên và dẫu có không là đảng viên đi chăng nữa thì vẫn cứ là giám đốc không hề thay đổi gì cả”.

- Em lại nghĩ khác, anh Bảy.

- Không thèm, không cần, không bám vúi cố đấm ăn xôi gì hết như cái tính khí dở hơi vốn có của chú chứ gì?

- Vâng! Nếu ngày ngày phải sống cạnh những người không còn tin mình, yêu mình, gạch tên mình thì liệu có thanh thản được không hay là…

Nếu lúc đó cô y tá có nước da trắng mịn như một que kem không vào nhắc nhở thì hai thầy trò còn hàn huyên chưa biết tới lúc nào. Chiều muộn. Sân bệnh viện đã vắng tanh. Có tiếng khóc vẳng lên từ phía nhà để xác. Lại một người nữa ra đi. Cái chết cái sống sao gần nhau gang tấc thế này! Như cùng nằm chung một chiều, cùng đựng chung một nghĩa.

- Thôi, đi đi! – Ông Bảy cố gượng ngồi dậy – Quỹ thời gian của chú vẫn còn, chú còn làm lại được những gì chưa làm được. Còn tôi… Những thằng đã đi qua chiến tranh mà sống được đến tận giờ là may lắm. Rồi sẽ tới lượt chú, ráng giữ gìn, cuộc đời này vẫn cần những người như chú…

Nắm chặt bàn tay xương xẩu của ông Bảy, Vũ Nguyên nghẹn giọng:

- Anh Bảy… Anh sẽ không sao đâu. Rồi anh sẽ khoẻ lại. Đảng cũng đang cần những người như anh.

Ông Bảy mỉm cười, khẽ lắc đầu rồi từ từ nhắm mắt. Ông cần nghỉ sau những phút trò chuyện gắng gượng vừa rồi.

Cửa khẩu biên cương vẫn thế. Nắng vẫn vàng và gió vẫn ràn rạt thổi dọc suốt dòng Ca Long. Nếu có khác thì đó là cái khác của không khí bán mua có vẻ rộn ràng, tấp nập hơn. Cuộc cải cách hành chính từ trong đất liền thổi ra đã làm cho cái yết hầu kinh tế này bỗng trở nên thông thoáng và cởi mở lên rất nhiều. Đại ngạch và tiểu ngạch, mậu dịch và phi mậu dịch, buôn bán lớn và buôn bán nhỏ…mặc sức tung tảy trong khuôn khổ luật pháp đã thống nhất của hai quốc gia. Khói và bụi, xe to và xe nhỏ, người Việt Nam và người ngoại quốc, áo và váy đi kín đất kín sông, đi như hành hương về đất hứa cho đến tận lúc mặt trờ lặn mới trả lại cho non nước biên thuỳ cái sắc màu hồng hoang vạn thuở.

Phải mất ba ngày nhắn tìm đủ cách, tốn chừng gần triệu bạc tiền điện thoại, lại thêm một ngày ngong ngóng mắt đợi nữa thì tối nay Vũ Nguyên mới có thể ngồi được với Bằng cùn trong một quán nhỏ thịt rừng ven biển.

- Huynh mới ra viện? – Bằng hỏi, hình như hơi thiếu đi cái vẻ ồn ào, xởi lởi năm trước.

- Trông chán lắm à?

- Chán hay không không biết nhưng nếu bây giờ A Linh có ở đây, chắc chắn nàng sẽ nhìn huynh lạnh tanh.

- Còn hơn bị đàn bà nhìn một cách ấm áp.

- Chưa bắt được liên lạc với nàng. Chồng rồi. Một tỷ phú người Mỹ gốc Hoa đàng hoàng.

- Mừng cho A Linh. Sao? Ra ngoài làm ăn rồi hả? Hỏi Bằng xuất nhập khẩu không ai biết nhưng hỏi Bằng giám đốc Công ty tư vấn tư nhân, ai cũng lắc đầu lè lưỡi tỏ ý nể trọng cả. Chúc mừng hướng làm ăn mới.

- Cho đệ hỏi thật nhé – Bằng đặt ly rượu mật gấu xanh biếc Nguyên đưa cho xuống mặt bàn – Nghe nói vừa rồi huynh gặp sự cố phải không?

- Chết cha! Chuyện vặt ấy mà bay đến tận đây, cứ như một bộ trưởng bị bật một phát ra khỏi Trung ương Đảng không bằng.

- Bỏ mẹ nó tất cả đi! Ôm khư khư lấy cuộc sống cao su đầy phản trắc đó làm gì. Tình hình này còn ràng buộc với ông nhà nước còn chết sặc gạch, bí bách lắm, không cựa quậy được đâu. Huynh lên đây, với năng lực của huynh, với cốt cách đàng hoàng của huynh, đệ sẽ môi giới cho một công việc vừa nhàn vừa thu nhập gấp trăm lần dưới đó, thoả sức dụng võ, chịu không?

- Việc gì? – Vũ Nguyên mỉm cười.

- Thiếu cha gì, ví như huynh nhận ngay công việc của đệ, đệ sẽ huy động vốn nhảy sang một lĩnh vực khác béo bở hơn. Thương trường càng náo hoạt lại càng cần những người đáng tin cậy chung cánh với mình mà ở huynh thì cái đó có thừa. Thế nào?

- Nghe hấp dẫn đấy nhưng… nếu mình còn trẻ kia, cách đây chừng dăm bảy năm kia, giờ sức tàn lực kiệt rồi, đã trót theo đường nào thì cố đi cho hết con đường đó, rồi nghỉ.

- Đúng là hiện thân của một tín đồ tử vì đạo. Không sao. Nói thế cũng có cái hay của nó. Nào, ta vào đề nhé! Huynh lên đây lại vì chuyện cao su phải không?

- Thì cả cuộc đời nào có chuyện gì khác.

- Bao nhiêu?

- Bước đầu tạm hai ngàn đã.

- Khó đấy. Nếu như trước đây thì mấy ngàn tấn đó, mình đệ giải quyết cái rụp, lúc này giá xuống thấp quá, nâng lên một đồng một cắc cũng chào mời gẫy răng mà không ăn thua.

- Không còn một ngách nào nữa à?

- Vẫn còn nhưng không đáng kể, chỉ có thể lo cho huynh được vài chục tấn hay trăm tấn là cùng. Hay là cứ để đó, kiên trì chờ một thời gian nữa xem sao, mặt hàng thời vụ này khi nắng khi tanh bất biến thế nào.

- Chờ nữa thì công nhân mình oài ra mất. Họ đang cần đồng lương để sống.

- Gay nhỉ?

Biển cồn lên. Những con sóng đêm vô cảm vẫn không thôi ềnh oang đập vào bờ rồi lại vô cảm ềnh oang dạt ra xa. Cả hai im lặng. Tiếng rượu chảy qua miệng vào cổ họng cũng vô thanh. Và anh chàng Hùng tiền đồn ngồi âm thầm cạnh họ cũng như vô hình nốt. Từ hôm lên đây, Hùng dường như không nói năng gì, cũng không bả lả gợi ý sếp đi nhà hàng này nhà hàng kia như mọi bận, thậm chí Vũ Nguyên có đùa bảo sao kỳ này hiền lành thế, không đi tìm gặp cố nhân một tý ư, anh chàng cũng chỉ cười lặng lẽ, có bận đắp chăn nằm đến trưa. Ngay cả lúc này, anh chàng cũng không động đến một giọt rượu và rõ ràng là hầu như chẳng quan tâm gì đến câu chuyện làm ăn căng thẳng diễn ra giữa hai bậc đàn anh cả, ánh mắt cứ trôi vuột đi đâu, thẫn thờ…

- Xong rồi! – Bằng chợt đọng nhẹ ly rượu xuống bàn – Chỉ còn cách là nhờ đến tài thao lược của A Linh thôi. Ai nàng có thể khước từ nhưng huynh, đệ biết, hình ảnh của huynh còn in đậm trong đầu óc nàng lắm.

- Có nên không? Bây giờ người ta đã có ràng buộc bởi…

- Ta sẽ khai thác ngay cái mối ràng buộc đó. Thương trường dù ngang ngửa đến mấy rồi cũng qua, người càng làm chủ được thương trường càng coi trọng tình nghĩa, nhất lại là một kiểu người Trung Hoa vừa cổ kính vừa hiện đại như nàng. Ngay ngày mai đệ sẽ điện cho A Linh là huynh đang có mặt ở đây, dứt khoát nàng sẽ tới. Thôi, uống đi! Đến đây phải uống rượu ở đây, loại Mao Đài này hạ thổ đã được ba chục năm rồi đó, quý lắm, làm ly thứ nhất thấy sừng sừng, ly thứ hai đã thấy bay lên và ly thứ ba toàn thân nhẹ bỗng, mọi mệt nhọc, buồn phiền tan vào đất trời hết. Nào, ly thứ nhất, mời huynh!

Đúng như lời Bằng nói, chỉ chiều hôm sau, A Linh đã có mặt ở Ca Long. Nàng có đẫy ra nhưng đẹp hơn, quý phái và kiêu sa hơn, vẻ kiêu sa hiện rõ đến nỗi phút đầu tiên gặp lại, một chút nữa Vũ Nguyên định đứng bật dậy và không dám cầm bàn tay có những ngón trắng hồng như sứ của nàng mà bắt.

- Xin chào bà tổng giám đốc của hơn hai chục Công ty lớn nhỏ rải khắp đất nước Trung Hoa rộng lớn! – Ông nói một câu kiểu cách chả hiểu tại sao mình lại đâm ra kiểu cách một cách sáo rỗng như thế.

- Tổng tổng gì đâu anh Nguyên – A Linh cười, phát âm tiếng Việt đã sõi lắm – Trước anh, A Linh vẫn còn là con bé Bát lộ quân ngơ ngác được đồng chí Nguyên Việt Nam tha chết cho thôi mà, nhớ suốt đời mà.

Bằng cùn đang ngồi ở một góc với Hùng, quay qua sốt ruột:

- Thôi mà, đất này thừa chất cải lương, kinh kịch rồi đấy, xin chớ đem trò mùi mẫn pha thêm vào nữa, chua lắm. Hai người ôm hôn nhau cái đi rồi nói chuyện gì thì chuyện, vào đề luôn. Công việc xong, nếu hai vị cảm thấy trái tim đập còn đập rối tung về phía nhau thì xin mời, hai thằng này xin cút đi chỗ khác.

- Bằng!

Vũ Nguyên nhìn quanh sang A Linh, thoáng ngại ngùng nhưng cái miệng rất Hồng Lâu Mộng của em lại cười:

- Lâu lắm mới được nghe anh Bằng nói thế, vui lắm à, đàn ông Trung Quốc không biết cách nói thẳng… thẳng như ruột con ấy đâu.

- Và con ngựa đó chưa có cái gì nhét bụng đây A Linh ơi! – Bằng chớp luôn – Cao su không bán được, cả người lẫn ngựa đường xa vạn lý đều đang sắp lăn củ tỏi ra đây.

- Củ tỏi… - Đôi mắt một mí của thiếu phụ chớp chớp – Sao đang cao su lại sang củ tỏi? Công ty anh Nguyên bây giờ lại xuất khẩu cả… củ tỏi à?

- Củ tỏi là chết đấy, chết lăn củ tỏi mà – Bằng cười khồ khồ - Chết như cái thằng Bằng cùn lăn ra chết khi A Linh quyết định bỏ nó đi lấy chồng Mỹ đấy.

- Tại anh Bằng không thương A Linh thôi chứ A Linh có phản bội đâu.

- Thương! Thương thế nào được khi nhìn trong mắt người tình toàn thấy hình ảnh thằng khác cả. Thằng ấy bây giờ già rồi, già như bố đẻ của cái thằng ngày trước, cứ mở to mắt chứa đựng nữa đi.

A Linh bất giác nhìn sâu vào khuôn mặt Vũ Nguyên, đôi mắt đàn bà sâu thẳm thoáng buồn:

- Anh Nguyên thay đổi nhiều thật… Từ đó đến nay sao anh Nguyên không nhắn gì cho A Linh một câu làm A Linh… à, ở Thiểm Tây có thứ lá thuốc sống ngàn năm uống xanh tóc đỏ da tốt lắm, nếu anh Nguyên còn ở đây lâu lâu, A Linh bảo người cắt mang đến…

- Không cần đâu – Bằng cùn lại chen ngang – Nàng cứ giúp cho chàng bán được vài ngàn tấn cao su là mọi thứ lại đâu vào đó hết, chàng lại trở thành nhà doanh nghiệp hào hoa đẹp trai nhất Việt Nam thôi.

A Linh nhìn xuống. Im lặng một lát… Rồi ngẩng lên, nét mặt thoắt trở nên cứng rắn, sắc sảo:

- Hàng của anh Nguyên hiện đang nằm ở đâu?

- Còn trong kho ở nhà.

- Ngay ngày mai anh Nguyên có thể điện về cho chuyển dần lên đây được rồi.

- Tức là…

- Tức là – Đôi môi thoa chút son màu cánh sen mỉm cười – Tức là chỉ để tiêu thụ số hàng đó không lớn đâu, mà để cho anh Nguyên có thị trường rộng hơn làm ăn lâu lâu mới lớn đấy. Cái này để A Linh bàn thêm với… Việt Nam gọi là gì nhỉ?... à, để bàn thêm với ông xã mà.

- Nhưng còn giá…

- Hiểu mà. A Linh hiểu mà. Khi nghe điện của anh Bằng, A Linh đã có sẵn mọi chuyện trong đầu rồi. Chắc chắn giá cao hơn giá thành phần của anh Nguyên mà, còn cao đến đâu, lại phụ thuộc vào chất lượng đấy.

Trời và biển bỗng bừng sáng. Câu nói dịu dàng quá đỗi đó lại mang một sức vang quá lớn, vang đến tận số phận hơn chục ngàn con người đêm ngày đang trông ngóng về hướng biên cương này để hy vọng hay tuyệt vọng khiến cho Vũ Nguyên lặng người đi. Vẫn chỉ có Bằng cùn là người phá vỡ cái lặng chìm huyền diệu đó. Anh chàng nhao đến, làm bộ quỳ gối, nâng bàn tay thiếu phụ lên ngang miệng hôn rất kiểu cách:

- Xin thay mặt những người thợi cạo mủ Việt Nam một thời gian khó bày tỏ sự biết ơn trước tấm lòng nhân ái rộng mở của em. Như thế mới dúng là tình quốc tế vô sản liên hiệp lại chứ.

- Không có quốc tế liên hiệp đâu – Thiếu phụ rụt tay lại, khẽ chau mày – Quốc tế bây giờ là thị trường, là lợi ích kinh tế thôi, đây chỉ là tình cảm của A Linh đối với những người bộ đội Việt Nam thôi.

- Hảo à? Một câu nói mang ý nghĩa địa chính trị toàn cầu – Bằng vỗ hai tay vào nhau nghe cái rốp như súng nổ - Nhất trí! Bây giờ ta đi vào cụ thể chút nhét, A Linh! Số hàng này A Linh trực tiếp mua hay uỷ thác?

- Không mua cũng không uỷ thác đâu. Lâu nay A Linh không còn dính gì đến mặt hàng lâm nông sản nữa, chậm lắm, đã chuyển sang điện tử, xe máy rồi. A Linh sẽ giới thiệu cho một bạn hàng chuyên làm tạm nhập tái xuất có thị trường ở các vương quốc Ả Rập rộng lớn. Người này cũng chán cao su rồi nhưng A Linh nói, họ sẽ nghe thôi.

- Có tin được hoàn toàn không? Thị trường biên giới lúc này xuất hiện nhiều ông chủ Mafia lắm.

- Nhưng sẽ không Mafia với anh Nguyên đâu. Các anh cứ tin ở người này như tin ở A Linh đi. Tình hữu nghị Việt Trung… núi liền sông liền sông mà – Khẽ nhìn đồng hồ đeo tay – Bây giờ A Linh phải đi. Có một đoàn thương gia Canada mới sang, hẹn làm việc tối nay. Ông xã A Linh đang chờ A Linh ở đó. Tạm biệt, hẹn trưa mai dùng bữa, để anh Nguyên gặp người chủ hàng đó bàn cụ thể luôn. A Linh dặn anh thêm, mặt hàng cao su lúc này đang đọng, trong khi chờ thị trường chiến lược, đừng nghe ai xui bảo cứ đưa mủ thô, mủ chưa chế biến lên bao nhiêu cũng mua hết mà chết đấy. Họ có thể mua giá cao lượt đầu rồi sau đó hạ dần, hạ thật thấp, lúc đó không bán không được, bán như cho cũng phải bán, còn hơn là chở về. Mai gặp lại. Bai…

Thiếu phụ đứng dậy, xanh biếc, đẹp như nữ hiệp, khẽ bắt tay từng người rồi quay lưng bước ra xe. Bằng nhìn theo, thở dài đánh sượt một cái:

- Vẫn tốt bụng, vẫn đẹp, vẫn hào phóng nhưng đã ra dáng bà chủ của một tập đàon kinh tế đa quốc gia lắm rồi: Lạnh, nghiêm, kìm nén, bận rộn và tiếng Anh đầy mồm. Bai… Đấy, rõ ràng nhìn trong mắt nàng biết nàng còn đang mê huynh mà khi bắt tay lại chỉ hững hờ, lướt như lối bắt tay chiếu lệ trăm khách hàng khác. Đau! Nói đùa, bây giờ có cho tiền cũng không hình dung ra nổi một cô nữ binh A Linh ngơ ngác, yếu đuối, bắp chân tròn óng như con chim sẻ bị trúng tên dạo nào nữa. Ôi, đàn bà, đàn bà! Biến hoạt thay đàn bà…

Lúc ấy cả Vũ Nguyên, cả Bằng cùn đều không chú ý đến một điều, đó là ánh mắt của Hùng tiền đồn nhìn theo chiếc xe đang bon đi vẩn lên lạ lắm, vừa xầm tối, vừa loé chớp một tia man dại khổ đau, độc địa và giằng xé…

Buổi thương thảo với bạn hàng của A Linh bên nồi lẩu Tứ Xuyên bốc khói thơm nồng nàn đã tiến triển thật vô cùng dễ chịu. Cái dễ chịu này rõ ràng là do sự hiện diện mềm mại cảu bà chủ sang trọng và xinh đẹp chứ chưa hẳn đã là do lợi nhuận của bản chất bán mua tạo ra. Người chồng Mỹ gốc Hoa của A Linh đang bận làm việc với vị chủ tịch Phòng Thành bên kia sông, xin lỗi vắng mặt và nhờ vợ chuyển lời nhắn đến Vũ Nguyên rằng, ông rất tiếc không được diện kiến với người ơn của vợ ông và hứa sẽ làm hết sức mình để tạo đầu ra cho cao su Việt Nam thâm nhập được vào thị trường Bắc Mỹ. A Linh cũng không thể ngồi lâu được, cô nói chỉ có thể giới thiêu hai người với nhau rồi phải đi ngay. Biết bao nhiều việc cần giải quyết để sáng mai còn phải cùng chồng bay tới Thâm Quyến, nơi đóng đại bản doanh của tập đàon kinh tế có tên Woang Lin. A Linh kín đáo ra dáu cho Vũ Nguyên tiễn mình một đoạn ra cửa. Hai người lọt mình vào thang máy. Cô nó: “Người trợ lý của anh Nguyên sao có vẻ buồn thế?” Ông cười: “Tính cậu ấy nó thế, không có gì đâu”. A Linh nói khẽ: “Em bảo cái này này… ghé sát tai lại gần đây…” Vũ Nguyên thật thà làm theo. Một nụ hôn ẩm ướt và nóng bỏng sà xuống, đậu rất lâu, rất khát trên môi anh. Khi tỉnh lại, A Linh đã bước ra khỏi thang máy với câu nói cuối cùng, cũng ẩm ướt đến nhột nhạt: “Em yêu anh và sẽ cố gắng không bao giờ gặp lại anh nữa…”

Cái ông bất thình lình đó đã theo ông ngọt ngào suốt buổi thương kiến. Đối tác của ông là một người cùng chạc tuổi, to lớn, lông mày rậm, mắt sáng, miệng rộng, mang một cái tên giống Việt Nam, Chu Dương, và cũng nói đặc giọng Việt Nam, thoạt nhìn là cảm thấy tin cậy được ngay. Chu Dương nói với ông vốn là người vùng này, mẹ Hoa, bố Việt, hồi 79 gia đình ông phải chạy tị nạn sang bên kia sông rồi ở lại luôn nhưng trái tim, lòng dạ ông vẫn thuộc về đất Việt hiền hoà, ông sẵn lòng có thể làm được cái gì là làm hết lòng cho Việt Nam. Ông nói chuyện này có A Linh nói rồi, không phải nhiều, ông chấp nhận lấy cao hơn một giá so với giá thị trường, tức là 7 triệu đồng Việt Nam một tấn, lấy xong có thể phải chế biến lại, bên Việt Nam khâu chế biến còn sơ lược quá, rồi mới xuất sang Trung Đông được. Ông còn nói thêm, sẽ chỉ lấy một lần này thôi, lần khác, mọi chi tiết có thể khác đi.

Hơn một giá! Được lời như cởi tấm lòng. Lãi một triệu cho một tấn, hai ngàn tấn nhân lên là… Không biết nói thế nào để biểu thị hết nỗi xúc động và biết ơn trong lòng mình, Vũ Nguyên chỉ cầm tay ông khách nắm chặt. Cám ơn ông, cám ơn đồng chí, cám ơn A Linh, tôi biết rằng rồi cho mãi tới những năm tháng sau này nó vẫn còn ngọt mãi trong lòng tôi, ngọt như vị ngọt trên môi mà em đã để lại trong thang máy một chiều biên ải xa ngái…

- Tuyệt! – Vũ Nguyên hào hứng nói với Hùng ngay khi hai thấy trò vừa bước ra khỏi cửa khách sạn – Ngay bây giờ cậu có thể điện cho nhà chuyển nhanh số hàng lên được rồi, càng nhanh càng tốt, tàu biển đợi lâu thì cho lên tàu hoả hoặc thuê xe tải, phải chớp lấy thời cơ, thương trường bất trắc, biết đâu mọi sự lại đảo lộn.

- Anh Nguyên..., Hùng nói, nói nhọc nhằn như cái anh đang bị bệnh đau chân răng hành hạ - Hay là ta thử đợi thêm vài ngày nữa… biết đâu giá thị trường lên, lên trên cả cái giá 7 triệu này, khi ấy ta tung ra có khi…

- Hùng! – Nét mặt Vũ Nguyên chợt nghiêm lại – Cái đầu cậu bữa nay làm sao thế hả? Cậu có biết rằng đây là cơ hội bằng vàng không? Đợi! Đợi cái gì? Ừ, thì cậu, tôi có thể đợi nhưng cái bụng của hàng ngàn con người dưới kia có đợi được không hả?

- Em… Là em chỉ muốn… có một giá bán tốt nhất.

- Không bàn nữa, điện đi! Mấy bữa nay tôi thấy thái độ của cậu lạ lắm đấy. Nếu không muốn đi thì sao không báo cáo ngay từ nhà, tôi sẽ cử người khác. Lạ thật!

- Không… Đây là trách nhiệm của em… em chỉ…

- Hay là cậu cho rằng tôi bây giờ không còn là bí thư đảng uỷ, không còn cả đảng uỷ, tôi không đủ tư cách để chỉ huy cậu, không đủ quyền hạn quyết được cái gì hết?

- Anh nói thế oan cho em… Em có bao giờ dám nghĩ về anh như thế đâu.

- Vậy thì thế này: Tiền chênh giá tính ra là trên 2 tỷ đồng, cậu vào sổ sách rành mạch, chi cho chỗ ông Chu Dương 20 triệu, chỗ cậu Bằng và A Linh mỗi người 10 triệu, nhờ cậu ấy chuyển hộ, chả thấm gì nhưng cũng gọi là cám ơn người ta, mà chi bằng quà kỉ niệm chứ không chi bằng tiền, họ không nhận đâu. Còn tôi với cậu, nhớ nhé, sẽ không có một xu nào cả, dù để có được hợp đồng này, người khác có thể đương nhiên hưởng lợi mười phần trăm.

- Dạ…

- Chắc không phải vì thế mà cậu lầm lì mấy bữa nay chứ hả?

- Dạ… Không ạ!

Tiếng nói của Hùng méo đi như sắp khóc. Vũ Nguyên vỗ mạnh vào vai cậu ta, cười, lâu lắm ông mới có được cái cười sảng khoái như thế:

- Tối nay để mừng bước đầu thắng lợi, chính tôi sẽ mời cậu đi nhà hàng, muốn hát hò, muốn nhảy nhót hay muốn gì thì tuỳ, mời bằng tiền tiêu chuẩn tiếp khác của tôi, chịu không?

- Dạ… tối nay em… mệt… em… cũng có chút việc ạ!

- Gặp cố nhân chứ gì? Tự nhiên, gặp sao thì gặp nhưng đừng làm khổ người ta, đừng làm khổ vợ con ở nhà đấy nhé!

Hùng quay đi và trên khoé mắt anh ta hình như cũng đang có rơm rớm một chút nước thật…

Một tuần sau, chuyến sà lan trở hàng chạy ven biển cập bến lúc sáng thì buổi trưa, sau khi người của Chu Dương đã sang kiểm nghiệm xong, hai thầy trò ngay tắp lự đã chuẩn bị có mặt bên kia sông để hoàn tất các thủ tục với khách hàng. Ông định để sáng hôm sau sang làm cho nó khoan thai, bây giờ trưa rồi sợ cập rập, nhưng chính Hùng lại đề nghị cứ sang luôn, nhanh thôi mà đến sáng mai ông Dương lại có việc bận phải đi đâu.

Ừ thì sang. Việc hôm nay chớ để ngày mai, ngạn ngữ ông bà nói rồi. Ông gọi cậu phó phòng kinh doanh vừa theo tàu áp tải đến nơi, dặn nhỏ: “Nhớ nhé! Chỉ khi nào bọn tớ trở lại bên này sông với cuốn sổ tiên nắm chắc trong tay thì cậu mới được cho sà lan rời bến chứ không lại như cái thằng Thanh Hà, lơ mơ một chút là mất sạch trơn”. Người phó phòng trả lời: “Sếp cứ yên tâm! Sếp nhớ là tụi em đã lăn lộn lõi đời ở cửa khẩu này rồi, không chơi ai thì thôi chứ ai dám chơi lại”.

Cầu Ca Long chiều nay sao đẹp lạ, đẹp cả những bóng người cửu vạn lúi cúi đầm đìa mồ hôi, đẹp cả màu sắc phục biên phòng hai quốc gia và gió cứ thổi vi vút suốt hai đầu cầu như muốn nhạo cười loài người sao cứ thích phân chia ranh giới, cứ như tôi đây này, ngày đêm thổi lãng du qua lại lằn ranh hai nước thoải mái có sao đâu.

Tay ôm khệ nệ bức tranh sơn mài vẽ phong cảnh Việt Nam tìm mua tận Hạ Long, giá tuy có đắt hơn một chút so với mức dự kiến nhưng không sao, Hùng tiền đồn hơi lùi lại đằng sau, lặng lẽ bước. Tối hôm qua, hắn đã nhận được cú điện cuối cùng của Đăng Điền, cú điện chỉ vẻn vẹn hai chục chữ như những viên đạn chết chóc bắn thẳng khiến hắn không còn cách nào lùi được nữa và càng không thể lùi khi tối hôm trước nữa, tại một quán nhỏ cách chân cầu không xa, hắn đã có buổi gặp chớp nhoáng với hai kẻ đàn ông lạ mặt nói đặc sệt giọng Quảng Đông, hai kẻ vốn được bên công an Trung Quốc coi là bất hảo nhưng do một số phi vụ làm ăn trước đây, hắn buộc phải quan hệ. “Sau chuyện này, mày trả chúng tao bao nhiêu” Tên cầm đầu có râu quai nón hỏi. “Đúng hơn là chúng mày phải hỏi trả lại tao bao nhiêu?” Bằng tiếng Quảng khá thành thục, Hùng vặn lại với chất giọng rõ ra dân anh chị, cô hồn. “Ừ, trả lại bao nhiêu?” “Không một đồng tệ nào cả.” “Vậy mày làm việc này để làm gì? Hay định đưa chúng tao vào bẫy?” “Ngu! Đối với hai đứa mày muốn bẫy thì thiếu gì cách bẫy mà phải dùng cách ấy. Nhắc lại không một đồng tệ nào hết, chỉ yêu cầu xong việc, chúng mày bán xới cho xa, càng xa càng tốt và vĩnh viễn quên chuyện này đi, quên cả tao, coi như không có mặt trên đời này.” Trong bóng đêm, hai gã nhìn thằng đàn ông Việt Nam nhỏ bé nhưng chắc nịch một lúc lâu rồi cầm lấy tay hắn, đặt những bàn tay sần sùi của mình lên trên, thực hiện cái cử chỉ thề bồi đã trở nên quen thuộc của dân giang hồ xuyên lục địa.

Chu Dương đón hai người ở cửa khách sạn Đông Hưng với nụ cười thật tươi mềm trên môi. Hay thật, Vũ Nguyên thoáng nghĩ, có lẽ không ở đâu mà con người lại biết cách cười mềm mỏng trong mọi tình huống như con người ở cái quốc gia mênh mông đất đai này. Cái cười rất Trung Hoa đó nó có căn nguyên của nó khi Chu Dương thông báo: “Rất có thể bên Trung Đông họ sẽ chấp nhận một giá cao hơn, trong trường hợp đó, phía Việt Nam hoàn toàn được hưởng khoản chênh lệch này chứ không phải bên mua chúng tôi”. Không còn biết nói gì hơn, Vũ Nguyên chỉ còn cách xiết chặt bàn tay có đeo đá rupi của ông bạn hàng giàu lòng quân tử rồi cả ba bước nhanh vào một căn phòng rộng dài, sáng choang những chùm đèn cổ kính và được trang trí khắp tường toàn bằng tranh phong cảnh nhất mực tài hoa của danh hoạ Tề Bạch Thạch.

Nửa tiếng sau, họ đã vui vẻ bước ra cửa, cùng lên một chiếc xe màu đen sang trọng rồi lăn bánh xuôi theo con đường dốc lát đá xanh về phía ngân hàng Phòng Thanh. Ngân hàng cửa khẩu dù chỉ là cấp huyện nhưng cũng tân kì, tấp nập không thua kém bất cứ ngân hàng nào thuộc cấp thành phố hay thị xã. Có vẻ là khách quen và khách sộp, Chu Dương được chính bà giám đốc vận đồng phục xanh đen, cao phải đến thước tám, trắng hồng, hai hàm răng đều tăm tắp đon đả ra tiếp và thu sếp cho được làm thủ tục nhanh chóng nhất. Thực chất toàn bộ cái gọi là thủ tục đó chỉ là để hình thành được một cuốn sổ tiền cho phía Việt Nam mà bên mua đã chuyển tài khoản của mình vào đó, uỷ thác cho ngân hàng nắm giữ và có nhiệm vụ chi trả. Cuốn sổ bìa đỏ, giấy đẹp ghi rõ phía ông Chu Dương đã chuyển vào ngân hàng một khoản tiền là 9 triệu 2 nhân dân tệ, tức tương đương 14 tỉ đồng Việt Nam theo thời giá hiện hành để mua lượng hàng cao su của ông Vũ Nguyên là hai ngàn tấn đã đóng bánh. Sau khi lập sổ, phía ông Nguyên có thể sử dụng mã số rút một khoản tiền đặt cọc là 15% để làm tin trước khi giao hàng, số còn lại sẽ được rút dần từng đợt trong vòng từ một tuần đến một tháng. Bên bán phải đảm bảo hoàn toàn bí mật mã số của mình, ngâng hàng không chịu trách nhiệm. Một tháng… Một tuần… Rắc rối quá nhỉ, Vũ Nguyên nghĩ trong đầu sao không để rút luôn một lần cho gọn.

Vẻ như đoán biết được cái suy nghĩ ấy, Chu Dương đi đến, cười: “Lâu lắc quá hả? Nhiều lần quá hả? Không sao, ngân hàng này là chỗ quen biết, hơi phiền hà một tý nhưng nếu cần nữ đồng chí giám đốc có thể giải quyết cho anh rút trong một lần cũng được mà” Nhìn trong mắt biết đấy là câu nói chân thành, Vũ Nguyên gật đầu cám ơn. Ông muốn cho nhanh chóng xong chuyện tiền nong để còn trở về Công ty. Ở đó, ông còn có những nhức nhối cần phải được đục thông không thể để chậm được, ví như chuyện nên tiếp tục ngồi lại ở ghế giám đốc. Buổi nói chuyện với ông Bảy đã thực sự tác động đến trí não của ông. Lạ thế! Ngồi nhà thì muốn đi, đi rồi lại muốn về.

Chỉ vậy thôi cũng loay hoay mất gần hai giờ đồng hồ. Đến động tác quan trọng nhất là ghi nhớ mã số. Để đại diện bên mua là Chu Dương ngồi chờ ở ngoài, bà giám đốc dẫn thày trò bên bán vào một căn phòng nhỏ và kín như căn phòng gọi điện thoại có đặt chiếc màn hình vi tính đã chứa toàn bộ tinh thần bản hợp đồng tài chính vừa rồi và đóng cửa đi ra. “Khiếp! Vũ Nguyên là bộ lè lưỡi lắc đầu – Cứ như đang hoạt động tình báo không bằng. Hùng, cậu quen rồi, cậu ra mã số đi!” “Ấy, không được đâu ạ!... – Giọng Hùng chợt trở nên mềm oặt – Thường là người phụ trách cao nhất phải làm việc này…” “Ừ thì mình ra vậy”. Có một chút thích thú trong câu nói, Vũ Nguyên đi đến trước màn hình. Ra số mấy bây giờ? 311 hay 312? Hay chơi cả bốn số 3312 cho dễ nhớ?... Chà chà! Cái anh mã số này là ghê gớm lắm đây. Không có nó hoặc nhớ sai về nó một xíu thôi thì cũng coi như cả đống tiền nằm đấy mà chịu chết cứng không rút ra nổi chỉ một đồng nào. Xem nào… Chọn số nào nhỉ?... A! Tốt rồi, ông reo thầm trong bụng, cứ lấy ngày sinh tháng đẻ của thằng bé cho có ý nghĩa và cũng không quên được. 1980! Đúng, 1980 được đấy, con số này có khi hên. Ông định đưa tay gõ lên bàn phím thì tiếng Hùng bật lên: “Sếp… Theo nguyên tắc bảo mật, chỉ một người được biết, em xin phép ra ngoài…” “Vẽ chuyện! Tôi với cậu chứ là ai mà phải mật với không mật. Đứng đấy, nhỡ có trục trặc máy móc gì còn gỡ”.

Hùng ý nhị quay hẳn lưng lại nhưng là một độ quay vừa đủ để tấm kính trước mặt có thể soi tỏ toàn bộ chiếc màn hình 17 in ở đằng sau. Im lặng… Tiếng ngón tay gõ vào nút phím chậm rãi, gượng nhẹ nhưng đanh chắc vang lên như tiếng đạn nổ. Chiếc màn hình sáng bạc hiện rõ bốn con số đen mun, quằn quẹo như bốn con rắn giun đang phì nọc độc. Đôi mắt mất ngủ của Hùng chợt nhắm nghiền lại. “Xong rồi! – Vũ Nguyên quay lại tươi cười – Bây giờ ra quầy rút thử tiền đặt cọc xem mã số có hiệu nghiệm không. Nói đùa, cái anh Tàu này làm ăn cũng thâm thuý thật”. Để Hùng ra trước, ông khoá mã, tắt máy rồi ra sau.

Cái cười sáng trắng của Chu Dương đã đón hai người ở cửa phóng rồi dường như với tư cách là chủ nhà, ông dẫn họ đi đến một quầy gần nhất. Lại có một cái cười con gái thật tươi đón họ sau lần cửa mica có trổ lỗ. Tại đây, những ngón tay trắng muốt gõ nhẹ lên bàn phím như đang dạo một bản đàn Piano… Toàn bộ nội dung hợp đồng ngay tức khắc hiện lên màn hình không sai một dấu phẩy. Lại cười, cú gật đầu hết sức duyên dáng và chân cảm. Vũ Nguyên thở phào. Thế là xong. Là mã số đã hoàn toàn được xác minh, tìm đến ngân hàng hay các cơ sở đổi tiền tư nhân quen biết để nhận tiền từ bên này chuyển qua bằng tín hiệu, bắt đầu là 15 phần trăm đặt cọc, theo đúng giá hối đoái từng ngày. Nhận được, a lê hấp, có thể cho sà lan nhổ neo. Kể thế cũng hay. Giả thử bắt cha con phải lễ mễ ôm cả cục tiền ngoại quốc to bằng cái đầu gối gấp qua cầu rồi lại lễ mễ đi tìm chỗ đổi tiền mồ hôi mồ kê như cái thằng buôn lậu thì có mà bỏ mẹ!

Nhét cuốn sổ tiền cẩn thận vào trong cặp, Vũ Nguyên tính tạm biệt Chu Dương sang sông để phát lệnh chuyển hàng cho kịp tối nhưng ông bạn hàng lắc đầu cười lớn:

- Chuyển lúc nào chả được mà, quan trọng gì cái đó đâu đồng chí. Cái quan trọng nhất lúc này là nghe nhạc, uống rượu ở tửu lầu. Sau một việc như thế, chúng mình có quyền đòi hỏi được thư giãn chút chút chớ.

Vũ Nguyên nhìn sang Hùng, Hùng hình như chỉ chờ có vậy, vội gật đầu nhưng liều đó lại lắc rồi lại gật như cái người bắt đầu vào cơn sài đẹn.

- Thôi được! – Vũ Nguyên quyết định – Chu tiên sinh đã có lòng như vậy, chúng tôi đâu dám khước từ. Nhưng với một điều kiện: bữa ăn này Chu tiên sinh cho chúng tôi được trả dù Chu tiên sinh là chủ.

- Ây zà! – Lại cười lớn – Quan trọng gì à. Huynh đệ chi binh, ai trả chả được, các đồng chí đã cho tôi bức tranh sơn mài đẹp lắm, tôi sẽ đem về treo ngay tại phòng ngủ, vợ tôi chắc sẽ mừng lắm à. Nào, mời lên xe đi!

Lúc ấy đã là bốn giờ chiều. Vũ Nguyên nghĩ rằng cùng lắm là chỉ đến khoảng 5 giờ là mọi thủ tục xã giao ăn uống sẽ xong và khi ấy trở về còn kịp. Nhưng chẳng ngờ chiếc đồng hồ trên vách gỗ đã đổ chuông bảy tiếng mà bữa ăn diễn ra quá đỗi mặn nồng. Hồ rộng, gió mát, rượu êm lại còn thịt thú rừng tươi càng ăn càng ngọt miệng và cách chào mời khách tinh tế đến vi rượu của những cô gái vận sường xám cao ráo đẹp hiền như những tiên nữ khiến cho không một kẻ lãng du nào có thể đủ can đảm bỏ về nửa chừng rượu được.

Ông không còn nhớ mình đã đưa vào cổ họng bao nhiêu ly rượu nữa. Men nồng và tiếng hát con gái điệu dân ca xứ Quảng đã đẩy ông lên, dìm ông xuống làm đầu óc ông lúc này lúc thì tan chảy lúc thì vón cục lại. Ông cười ngẩn ngơ, đàn bà và rượu, âm nhạc và thiên nhiên. Phải chăng nghĩa sống đời người cũng chỉ gói trong những mùi vị thánh thần này thứ mùi vị tưởng chừng như có cả cái hơi thở phập phồng của ngàn năm lịch sử Trung Hoa hùng tráng và đẫm lệ thổi vào. Lã Bố và Điêu Thuyền, Hạng Vũ và Ngu Cơ, Trụ Vương và Đát Kỷ, Hà Thương và… Chao ôi! Cảnh sắc này, giọng hát này, tiếng nhạc này cứ gợi đến hình ảnh em làm sao, Hà Thương! Lúc này em đang ở đâu, làm gì, bệnh tật ra sao rồi? Ước ao vô cùng có một lần được ngồi với em ở nơi chốn bồng lai như thế này, nghe nhạc, yên lặng, sương rơi và tan biến, thế cũng là xong.

- Muộn rồi anh Hai! – Tiếng Hùng vang lên ngay bên cạnh.

- Muộn hả? – Ông giật mình chấp chới nhìn đồng hồ, giọng nhịu cứng – Mấy giờ rồi… Bỏ mẹ, đã gần 8 giờ rồi kia à?... Ừ, thì về. Chết chửa, rượu ngon quá, tưởng uống không say…

- Uống nữa! – Bàn tay đỏ hồng của Chu Dương đặt nặng lên vai không cho ông đứng dậy – Về làm gì. Về cũng ngủ mà ở đây cũng ngủ, uống một bình nhỏ nữa thôi, về bây giờ, các em nó buồn.

- Đúng! Chu tiên sinh nói đúng! – Vũ Nguyên huơ bình rượu nên – Để cho đàn bà buồn là một cái tội không thể tha thứ được của cánh đàn ông. Uống tiếp! Uống một bình nữa. Cho nghe lần nữa bản: “Vũ vương việt cơ” đi!

- Anh Hai! – Hùng gọi nhỏ - Thế còn hàng?

- Hàng gì? Cao su ấy hả? Hai ngàn tấn ấy hả? Chuyện nhỏ. Nhất thời tầm thường, vô nghĩa hết. Chỉ tình yêu là có nghĩa.

- Dạ… Nhưng anh em đang chờ lệnh.

- Thì điện về sổ đã cầm rồi, sáng mai cứ cho hàng sang sớm, được chưa?

- Dạ… Con mắt bên trái Hùng loé lên nhưng con mắt bên phải lại tắt ngấm như có một cánh quạ đen rầm nào vừa lướt qua. Hắn xin phép đứng dậy đi ra ngoài…

Phải tới 11 giờ đêm, hai thày trò mới dịu dựa nhau về đến khách sạn. Vũ Nguyên không còn hay biết gì nữa, vào được phòng một cái là ông để nguyên cả giầy nằm vật ra liền. Những cơn cuộn thắt trong ngực ông không cho ông gượng thêm một chút nào. Ông nằm như hôn mê, da tái nhợt, hơi thở nặng nhọc đứt quãng. Hùng ngồi xuống tỏ rõ vẻ lo lắng, hết đặt tay lên đầu ông lại lấy gối kê đầu ông lên cao hơn. Sau một lát biết chắc sẽ không có gì xảy ra ngoài dấu hiệu thông thường của người mắc bệnh tim khi uống quá nhiều rượu, hắn đứng dậy bồn chồn nhìn qua cửa sổ xuống dưới đường. chỗ đó, sau một lùm cây nhấp nhoá ánh sáng, có hai bóng người đen ngòm cũng đang đứng nhìn lên. Hắn bần thần một lúc, định giơ tay tắt đèn nhưng lại bỏ xuống, quay nhìn vào khuôn mặt người đang ngủ. Nhìn lâu lắm, cái nhìn trống rỗng, nhìn như không nhìn gì cả, nhìn như đang nhìn ngược vào con người mình… Một chấm sáng đèn pin vút lên từ dưới đường, đậu dính vào mặt kính cửa sổ, xoáy miết như thúc giục lại như đe doạ. Biết là không thể làm gì khác hơn được nữa, hắn gần như quỳ xuống, chấp hai tay lên ngực, hướng về phía người nằm, nói lầm rầm: “Anh Nguyên… Em đành mang tội với anh… Em không muốn hại anh nhưng… Xin anh tha tội cho thằng em khốn nạn đã cùng đường này…”

Nói xong, hắn đưa tay lên tắt công tắc đèn. Nhận được tín hiệu ấy, rọi đèn pin nơi cửa sổ rơi đi. Cả gian phòng chìm trong bóng tối. Cả thị xã chìm trong bóng tối. Và cả thị trấn biên cương đối với hắn lúc này cũng đang chìm trong bóng tối lạnh lẽo. Chỗ kia, tiếng thở của Vũ Nguyên vẫn vang lên nhọc nhằn như tiếng rít của định mệnh. Trong khoảnh khắc, hắn đã định nhào đến đánh thức ông dậy, sẽ nói hết cho nghe mọi chuyện rồi muốn ra sao thì ra. Nhưng rồi vẫn đứng đó chôn chân như có bàn tay tanh tưởi của quỷ giữ dịp, ràng níu…

Trong im ắng, có tiếng chân lướt nhanh ở hành lang rồi liền đó là tiếng gõ cửa oai vệ, tiếng gõ của quyền lực vang lên chát chúa. Đèn bật sáng. Vũ Nguyên vùng dậy, hai con mắt đỏ ké của ông chấp chới trước một luồng sáng đèn chém thẳng vào mặt. Mở được mắt ra, ông giật thót khi thấy lù lù ngay trước mặt mình là hai nhân viên cảnh sát mang sắc phục Trung Quốc xanh biếc, súng ngắn ghìm trong tay đang nhìn găm thẳng vào ông với cái nhìn giá băng, cô hồn như cái nhìn của tử thần. Một người hất nhẹ mũi súng ra hiệu bảo ông ngồi dậy ngay, mặc quần áo cho chỉnh tề vào để nhà chức trách còn làm việc.

Ông bối rối làm theo, bối rối đưa mắt về phía Hùng đang đứng như hình nhân ở góc nhà ra ý hỏi đã xảy ra chuyện gì vậy? Sự xuât hiện của hai nhà đương chức sở tại kia có ý nghĩa gì đây? Tránh nhìn vào mắt ông, giọng Hùng khổ sở đến không khổ sở hơn được nữa:

- Họ bảo… Nhận được thông báo ta có chứa hàng quốc cấm nên vào khám xét.

- Quốc cấm? – Bất giác nhếch một miệng cười rất nhạt – thì nói họ cứ việc khám xét đi nhưng đừng súng ống như quân hằn thù như thế, nhìn chán lắm.

Hùng quay sang nói với hai người kia bằng thứ tiếng Quảng trọ trẹ. Hai người hừm một cái rõ to như Trương Phi hét trên cầu Trường Bản rồi cũng miễn cưỡng tra súng vào bao. Bắt đầu một cuộc khám xét rất ư là chuyên chính. Quần áo, túi tắm, đồ đạc được lột ra bằng hết. Lộn trái cả chiếc cặp da đựng giấy tờ tài liệu, tiền nong ông gối ở đầu giường… Không thấy gì. Đến gầm giường, gầm tủ, gầm ghế, được nhấc lên, xô dịch, lật nghiêng, bẻ quẹo rút ra đóng vào ầm ầm. Hùng lén nhìn ra cửa rồi lại nhìn nhanh về phía ông. Ông vẫn quay mặt ra cửa sổ bập thuốc vẻ không màng gì đến cái trò trẻ con dớ dẩn này.

Lát sau mọi tiếng động cũng im. Viên cảnh sát đứng tuổi nói tuột một câu gì đó với Hùng, giọng nói cũng như thái độ đã trở nên hoàn toàn khác hẳn. Hùng dịch lại cho ông nghe. Giọng dịch vẫn khổ sở như có ai chẹn lấy họng:

- Họ… Bày tỏ sự xin lỗi vì đã làm kinh động giấc ngủ của anh… Họ nói lỗi là do thông tin sai lạc chứ thực lòng họ không muốn thô bạo thế này, họ xin lỗi.

- Thôi được rồi – Vũ Nguyên quay lại, mặt tươi hơn, khẽ lắc đầu mỉm cười. – Xin lỗi gì mà xin lỗi nhiều thế. Nói với họ là không sao nhưng cần cũng nên chọn tuỳ từng đối tượng mà khám xét.

Hùng nói lại. Cả hai gật đầu lia lịa rồi đứng nghiêm, đưa tay lên vành mũ chào rất đều như chào tổng thống rồi đi lùi trở ra theo đúng cung cách quân tử tàu của người có lỗi.

- Mình mệt quá! – Vũ Nguyên lại nằm xuống giường – Mấy giờ rồi?... Ba giờ kém, còn sớm, cậu dọn dẹp qua loa rồi tắt đèn, ngủ tiếp. Chà! Không thể đùa được với cái thứ rượu ngọt lự như nước mía này mà ngấm chết người về sau. Khó thở quá…

Ông trở người, vùi đầu vào trong gối, mỏng manh, bất động. Giữa phòng, Hùng vẫn đứng như chiếc bóng, mắt mở to nhìn trừng trừng vô hồn vô cảm vào cái miệng há hốc của chiếc cặp da để ở đầu phòng…

Sáng hôm sau, cũng phải đến tám, chín giờ, lại chính là Vũ Nguyên hốt hoảng dựng anh chàng nhân viên của mình dậy:

- Hùng! Chết mẹ rồi! Mất cuốn sổ rồi! Cậu dọn, có cất ở đâu không?

- Không… em không sở đến chiếc cặp… Em tưởng…

- Tưởng cục cứt! Thế thì mất mẹ nó rồi… Hay là đêm qua, lúc tắt đèn đi ngủ lại, cậu quên không chốt cửa?

- Không… Em có chốt chứ.

Hắn vội đi đến cánh cửa rung mạnh như để chứng minh rằng không có ai động đến nó cả rồi trở vào làm bộ lục lọi tìm cuống cuồng mọi đồ đạc, mọi ngóc ngách.

- Thôi, tìm làm gì nữa! – Vũ Nguyên rên lên – Còn có nữa đâu mà tìm. Hả, hay là… - Đôi mắt ông chợt trợn tròn – Hay là chính hai gã công an kia nó… Cậu có nghĩ rằng có thể chính là hai gã đó không?

- Em… em không biết.

- Cậu thì biết cái mẹ gì. Đã bảo về luôn chiều qua lại còn nhậu, nhậu! Đáng lẽ cậu ở đây lâu, rành chuyện, cậu phải kiên quyết can ngăn tôi chứ, đằng này… Đi báo công an ngay!... Khoan đã, cậu điện ngay cho ông Chu Dương biết tình hình này, cần phải làm sớm không chết cả nút bây giờ.

Chỉ không đầy 10 phút sau giám đốc Chu Dương đã có mặt. Chỉ nghe qua câu chuyện và thoáng nhìn hiện trường vẫn còn ngổn ngang, ông đã hiểu ngay, khẽ lắc đầu ngao ngán:

- Chậm mất rồi! Hai thằng đêm qua là hai thằng giả danh công an rồi. Gần đây chúng hay giở cái trò này, quên, hôm qua tôi không dặn anh, đó cũng là lỗi của tôi một phần vì đã giữ anh lại. Nhưng vẫn còn hy vọng ở cái mã số. Có sổ nhưng không có mã, chúng vẫn sẽ không rút được một đồng nào cả. Đi! Bây giờ đồng chí này – Ông chỉ Hùng – đi với một người của tôi đến báo công an để xác định có đúng là công an giả không, còn tôi với anh ta phải đến ngân hàng ngay.

15 phút sau, câu trả lời của bà giám đốc ngân hàng đã giáng sấm sét xuống giữa đỉnh đầu khiến Vũ Nguyên chút nữa té xỉu: “Cách đây hơn một giờ đồng hồ có một người đã đến xin được rút hết rồi. Tưởng là người của các anh nên tôi đã đồng ý cho giải quyết” “Rút hết?” Ông hỏi như mê. “Vâng! Cũng là vì nể tình chỗ quen biết với đồng chí Chu đây”. Ông nhìn căng chằng vào mắt Chu Dương. Đôi mắt ấy cúi xuống như để xác định đó là sự thật.

Thất thểu là đến cửa, câu nói thứ hai của Hùng vừa trờ tới giáng tiếp cho ông một đòn nữa. Hùng bảo: “Đúng là công an giả dạng vì chỗ họ xác đinh đêm qua không ai có trách nhiệm đi kiểm tra khách sạn và cũng không nhận được thông tin gì về buôn lậu hàng quốc cấm cả”.

Chưa hết! Câu trả lời thứ ba qua điện thoại tự động của phó phòng kinh doanh mới làm cho anh quỵ hẳ: “Nhận lệnh sếp, ngay sáng nay em đã cho sà lan nhổ neo sang sông và đến lúc này thì việc giao hàng cơ bản đã coi như hoàn tất, bọn em chuẩn bị cho sà lan trở về”.

Thế là hết! Hết hẳn. Đầu óc vỡ toác, toàn thân tê lạnh, Vũ Nguyên rơi người xuống vạt cỏ ướt nhoét bên vệ sông và nếu Hùng không kịp níu lại thì ông đã ngã nhào vào dòng nước đang cuộn chảy rồi. Kệ mẹ tao! Ông hất mạnh tay Hùng, muốn hét lên như thế. Hàng đã giao, tiền đã mất, hoàn toàn trắng tay. 14 tỷ đồng, cả sản nghiệp quý giá này của hơn chục ngàn con người một lúc hoá tro than. Biết ăn biết nói với mọi người thế nào đây? Còn mặt mũi nào nhìn ai nữa! Khốn nạn! Một thằng người khốn nạn! Trời ơi! Như vậy mà vẫn còn tự xưng là giám đốc nữa ư? Tên phá hoại ghê tởm nhất trong những tên phá hoại chứ giám đốc nỗi gì…

Ông cứ ngồi như hoá đá ở đó cho đến lúc mặt trời lặn. Ai hỏi không nói, ai mời cũng không ăn. Cuối cùng chính Hùng phải đem lại một mảnh vải nhựa đến đứng che cho ông khi trời bắt đầu lác đác có những giọt mưa rỏ xuống.

- Hùng đấy à? – Tiếng ông lào phào – Cả ngày nay cậu vẫn ngồi với mình đấy ư? Sao không đi ăn một miếng đi!

- Em… em không đói – giọng Hùng nghẹn tắc.

Một chiếc ô tô xịch đỗ. Bằng nhảy xuống, hỏi như quát:

- Anh Nguyên! Làm sao lại có thể như thế được. Nghe báo tôi không tin, phóng đi tìm anh mãi mới thấy. Tóm lại là sao?

- Nói khẽ chứ - Vũ Nguyên cười nhợt nhạt – Mình nhức đầu lắm. Bằng này, trả lời thật cho mình biết đi: Vào những trường hợp như thế này, có khi nào người ta sẽ tìm ra được cho mình không?

- Khó lắm! Thường lấy xong là chúng tìm đường tẩu thoát qua biên giới ngay.

- Có khi nào chính ngân hàng họ thông đồng với bọn gian không?

- Không có đâu – Bằng gạt phắt – Đời nào họ tự đào mồ chôn mình mà dù có muốn thông đồng cũng đâu có được.

- Thế còn bên mua? Liệu…

- Huynh muốn nói đến chỗ ông Chu Dương? Huynh nói vậy là khoác luôn đệ vào theo đó. Không bao giờ! Không khi nào! Trừ khi huynh để lộ mã số ra cho ông ấy biết. Mà cũng không đời nào. Chỉ một phần ngàn như thế là ông ta sẽ bị giới thương nhân chôn sống ngay. Đệ có thể mang máu ra để đảm bảo…

- Thế thì ai? Chả lẽ lại là tôi? Chỉ có tôi mới nắm được mã số…

Bật một tiếng cười chát đắng. Tiếng cười ấy xuyên thẳng vào cái nhìn của Hùng khiến cổ hắn gục xuống như bị trúng tên độc.

- Huynh à! – Bằng nói – Đệ đã điện cho A Linh biết tin này, cô ấy nhắn bảo huynh đừng quá tuyệt vọng, cô ấy hứa sẽ làm mọi cách đề tìm ra vụ này và trước mắt sẽ cho huynh vay tạm 2 triệu tệ để gỡ bí trong lúc khó.

- Nói mình cám ơn nhưng… thôi, không muốn phiền đến cô ấy – Vũ Ngu