← Quay lại trang sách

- 32 - CUỘC ĐỜI DÀI LẮM!

Tính đến hôm nay ông Vũ Nguyên đã ngồi tù được đúng bảy tháng hai ngày. Sức khoẻ của ông vẫn tiếp tục suy giảm. Bất chấp tất cả những phương pháp tập luyện mang màu sắc bí truyền mà ông bạn tù già truyền cho: yoga, dịch chân kinh, dưỡng sinh, nhân điện, khí công, thiền tĩnh, thiền động… toàn bộ đầu óc, xương thịt, phổi phèo của ông lúc này nếu câu lên cũng chưa chắc được tròn bốn chục ki lô gam. Bốn chục cân thể xác vác vài ba lạng linh hồn u uẩn, thế cũng gọi là nhiều. Còn con tim già nua, đau yếu của ông có được gọi là linh hồn hay thể xác, ông cũng chả cần biết nữa. Chỉ hay rằng nhịp đập của nó mỗi ngày một yếu đi, có lúc như không đập, có lúc lại đập linh tinh rối mù. Hay nhỉ? Chả lẽ toàn bộ buồn vui, sướng khổ một kiếp người lại chỉ phụ thuộc vào mỗi cái cục thịt đỏ hỏn, máu gân chằng chịt được gọi là tim này thôi ư? Thế thì thôi đi! Không đập nổi nữa thì thôi quách đi chứ việc gì mà đớn đau, thập thõm mãi để rồi cuối cùng mi cũng hết đập kia mà.

Nội vụ của ông vẫn chìm trong im lặng, và ông, chai sạm, mệt mỏi quá rồi, ông cũng đánh mất sự khao khát được lôi nó ra ngoài ánh sáng. Ánh sáng ư? Bóng tối ư? Có tội và vô tội ư?... Hết thảy những cái đó đối với ông lúc này nào có ý nghĩa gì. Thế nào cũng được. Cuộc đời đối xử với ông kiểu gì cũng xong. Ông từng giờ cảm thấy sắp vĩnh viễn phải ra đi khỏi cái mớ hỗn mang mù mờ và vô nghĩa này rồi. Vô nghĩa đến nỗi những hình ảnh nhất của đời ông: thằng bé, Hà Thương, Vận, ông già Thái, Công ty… Và ngay cả cái hình ảnh kinh hoàng tởm lợm nhất của Đăng Điền, của Ba vinh cũng nhoà đi, trôi tít tắp.

Đăng Điền… con người này cho mãi đến khi bị nhét tay vào còng số 8 ông mới được những bạn bè thân tín cho hay rằng có nhiều dấu hiệu là chính hắn và kẻ đỡ đầu của hắn đã tiến hành mọi chuyện để đưa ông vào hoàn cảnh này. Song vẫn chỉ là dấu hiệu còn thực hư ra sao ông không dám tin, không thể tin. Một con người xưa nay ông đã đối xử đàng hoàng, có phần hơi thiên vị như thế, con người đó lại đã từng là lính, tức là đã cùng một mẫu số chung đau thương gian khổ với ông làm sao lại có thể phản ông đến tận cùng như vậy được. Ông không muốn tin. Nếu tin thì chao ôi, cuộc đời này có còn đáng là cuộc đời mà cả thế hệ ông đã bỏ xương bỏ máu để tạo dựng lên nữa không?... Đó, quả tim chết tiệt trong ngực ông nó lại giở trò rồi đây. Cứ mỗi lần nghĩ đến những chuyện như thế, khốn khổ, nó lại muốn lồng lên, co thắt, bóp nghẹt đến sa sẩm mặt mày. Nó không chịu nổi, cố lên, cố lên ơi con tim tội nghiệp của ta. Sáng sáng ngủ dậy, biết mình còn sống ông thường tự nhủ, cố lên, cố đập đến khi ông nhìn lại được thằng bé một lần nữa, lần cuối chót rồi muốn ngừng thì ngừng, muốn tan chảy, muốn thối rữa ra thì thối rữa. Ông sẽ không thể nhắm mắt được nếu phải ra đi trong quạnh quẽ thế này. Cố lên, con ơi!