← Quay lại trang sách

- 33 -

TRONG KHI CON NGƯỜI TÙ NGỤC KIA PHẢI TỪNG NGÀY vật lộn với quả tim phù nề của mình thì cuộc vật lộn bên ngoài cũng đang đi vào hồi kết. Như hết thảy mọi chuyện ở đời rồi cũng phải dần dần đi đến phần kết chứ chẳng thể kéo dài hơn được nữa.

Đầu tiên là cú bị đánh vào giữa hàm khá nặng của cái anh chàng nhà báo ăn lương hợp đồng trẻ tuổi. Chuyện thực ra cũng chẳng có gì ghê gớm. Sau cái khoản tiền khá lớn Đăng Điền dúi cho, anh ta lao vào ăn chơi tít mù, ăn chơi đến bỏ bê cả công việc. Người ta thấy anh ta ở nhà hàng, quán nhậu nhiều hơn ở toà soạn. Chị trưởng phòng nhắc nhở, anh ta bỏ ngoài tai, thậm chí đứng dậy phủi đít bỏ đi như thể ra cái ý: Các người đều là một lũ ăn hại cả, suốt đời hót theo thiên hạ như con vẹt, phải như tôi đây này, phải dám xông vào những điểm nóng cuộc đời như tôi đây này, thế mới gọi là làm báo chứ. Ông tổng biên tập nể tình bạn bè cũ với bố anh ta gọi lên khuyên răn, anh ta nói thẳng: “Chú không cần thì cháu biến! Với loạt bài của cháu vừa rồi, cháu chỉ cần gióng một tiếng là báo nào chả không những đón bằng cả hai tay lẫn hai chân mà là đón thẳng vào biên chế luôn chứ không phải hợp đồng hợp điệc mất thì giờ mãi như thế này.” Ông tổng biên tập thở dài quay đi không nói gì.

Cũng với tinh thần kiêu hãnh và khẩu khí bạt trời mà anh ta coi là điển hình của giới trẻ đó, anh ta sà vào quán bên kia Thủ Thiêm với một đám bạn cùng hội cùng thuyền. Sau khi kết luận với một giọng chắc nịch rằng, bọn doanh nghiệp bây giờ hầu hết là bọn ăn hại đái nát, ngọt không ưa lại mang thân lừa ưa nặng hết. Anh ta cho dòng ngôn ngữ rất dính của mình chuyển làn sang lãnh địa ái tình. Anh ta đứng thẳng dậy, tay vung cao như cánh tay nhà hùng biện Hy Lạp: con gái thời nay cũng y sì như bọn giám đốc, tức là chỉ có tiền, tiền và tiền. Chỉ cần một vé, không nửa vé thôi là cũng đủ mua được trinh tiết cái rẹt!” Tiếng “rẹt” được anh ta rung lưỡi phát ra nghe như có cái gì bị xé bị rách. Đám bạn gõ thìa, gõ muỗng hoan hô vang động. Thật vô phúc cho anh ta, tối đó giời run rủi thế nào mà bàn anh ta lại kê cạnh cái bàn của một người đàn ông vừa bị rơi mất cô vợ trẻ vào tay một kẻ giàu có đang u uất và rượu cũng trôi vào họng sừng sừng rồi, nghe vậy, người này đứng lên, chao ôi! Cao to phát khiếp, tiến thẳng đến trước mặt anh ta, hỏi: “Anh bạn vừa nói mua cái… rẹt?” “Thậm chí là cái rắc!” Anh ta dấn thêm. “Bây giờ thế này nhé, mặt người kia chợt tái nhợt đi, bọn đàn bà đó hư hỏng một phần cũng là do đám đàn ông chó dái như mày!” Nếu tới đó, anh ta chịu khó im đi thì chưa có chuyện gì, đằng này lại vênh mặt lên: “Ê! Thằng cu li, cửu vạn mồ hôi dầu kia, mày biết tao là ai không hả?” Có lẽ hai tiếng cu li, cửu vạn đã thúc mạnh vào nỗi đau đang mưng mủ hơn là cách xưng hô thách lối, người này giơ tay đánh luôn, mà đánh bằng cả một chai bia BGI còn nguyên ruột đàng hoàng. Anh ta chưa kịp hiểu gì đã gục xuống, máu từ mồm tứa ra cùng với vài ba chiếc răng lổn nhổn.

Đây là toàn bộ những gì ông chủ quán chứng kiến và kể lại cho thực khách nghe. Còn sau đó tất cả được mời lên công an, tất nhiên, riêng anh ta được trở thẳng vào bệnh viện khâu sáu mũi, may mà chỉ vỡ hết một bên quai hàm chứ chưa đến nỗi á khẩu. Tuy vậy người ta cũng có thể tiên đoán rằng, anh ta chắc sẽ phải mang một bộ mặt dúm dó, nghiêng lệch đến suốt đời. Nhưng chuyện về con người này không chỉ dừng ở đấy. Vài ngày sau, có một chiếc xe chở ông giám đốc công ty cao su Đông Văn cùng một phụ nữ xanh xao, chừng hơn ba mươi tuổi đi thẳng vào toà soạn. Tại đó, suốt buổi sáng, ông tổng biên tập và cả ban biên uỷ buộc phải ngồi nghe hai con người này nói cái gì đó mà càng nghe nét mặt họ càng trở nên đăm chiêu. Cuối cùng, khi tiễn khách ra về, cô thư ký còn được nghe ông tổng biên tập nói: “Dù sau cũng cám ơn các đồng chí! Mấy tháng nay chúng tôi liên tục nhận được những công văn chứng từ do anh chị em ở dưới đó gửi lên, có cả những lần anh chị em ấy lên gặp trực tiếp, đông lắm, quyết liệt lắm, nhưng vấn đề phức tạp không thể chỉ nghe một chiều được. Chúng tôi đang định cử một tổ phóng viên chắc tay và công tâm xuống đó để tìm hiểu lại mọi việc, rất may hôm nay các đồng chí lại tới đây cho biết thêm những vấn đề hết sức cơ bản, như vấn đề biến mất mười bốn tỉ đồng ở biên giới chẳng hạn. Ngay tuần này, chúng tôi sẽ cử một tổ phóng viên tin cậy xuống đó, anh chị cứ yên tâm…”

Và nửa tháng sau, cũng trên trang ruột của tờ báo đó, một bài phỏng vấn ngắn về tình hình Công ty thông qua miệng của những người công nhân trực tiếp cạo mủ đã được đăng tải. Các cách nói khác nhau nhưng đều gom tụ ở một điểm: Người giám đốc của họ có công đầu trong mọi sự thay đổi đi lên của đơn vị và nếu được kí tên để được minh chứng cho phẩm chất con người đó, hơn chục ngàn công nhân sẽ đồng lòng kí kết và đã kí không ít lần rồi. Thôi thì báo đã chót đăng báo chả thể ngỏ lời xin lỗi nó rất khó với một tôn chỉ thông tấn, mấy dòng chân trang này cũng là một cách nói lại ý nhị không kém độ kêu vang. Rồi nửa tháng sau nữa, khi anh chàng nhà báo kia khật khừ ra viện, mồm miệng còn xưng vêu, câu đầu tiên anh ta nhận được từ cửa miệng của người cán bộ phòng tổ chức là: “Cậu xuống hành chính nhận ba tháng lương và làm ơn kí vào bản quyết định… chấm dứt hợp đồng”.

Việc thứ hai là: một buổi tối bỗng có một chiếc xe phân khối lớn đi thẳng vào cánh cổng căn nhà của Hùng tiền đồn. Bước xuống là một người đàn ông cao lớn vận quần áo bò trông rất ngầu. Cô vợ giáo viên của Hùng ngồi soạn giáo án ở nhà trong thỉnh thoảng lại giật nảy người lên trước những tiếng nói nặng như cùm của vị khác. Đại khái là: Cậu có biết tôi là ai không? Em biết. Là ai? Là… anh Tuấn tử thần, là đại ca của các đại ca. Vậy thì tốt nhất cậu phải nói thật mọi chuyện, nói hết. Nhưng… nhưng em có biết gì đâu mà nói ạ! Khẽ mồm, làm gì mà dé lên như bị chọc tiết vậy. Nếu cần tôi mời cả vợ cậu vào đây cùng nghe luôn. Không… Em xin anh. Nhà em nó không biết gì đâu. Vậy thì tốt. Nói đi. Thằng nào nó đã sai cậu làm việc ấy. Không… không có ai sai đâu ạ! Tức là cậu làm một mình, là cậu dám ăn cắp cả 14 tỉ đồng chỉ một mình? Không, không ạ! Cậu vẫn nhớ hai cái mặt thằng giả danh công an đêm đó chứ? Em có quen ai giả danh đâu ạ? Hai thằng đó đã nằm trong tay tôi. Cậu quên rằng tôi cũng quen thuộc vùng cửa khẩu không kém gì cậu, nếu không muốn nói là hơn và bạn bè thứ dữ của tôi có tai mắt ở khắp nơi chứ. Im lặng… Lại vẫn tiếng nói của ông khách, càng nặng nề hơn… Tôi có thể bắt cậu phải nôn ra ngay bây giờ, tại đây, vì cậu không đáng sống nữa. Xử sự với một con người tin cậy, đối tốt với mình như thế thì còn nên sống làm gì. Nhưng cũng vì con người ấy, tôi cho cậu nghĩ ba ngày, sau ba ngày, nếu cậu vẫn im lặng, không phải tôi mà pháp luật sẽ làm việc với cậu. Khi đó mọi chuyện sẽ khác đi nhiều lắm đó. Tôi về.

Sau lần đó, suốt ba ngày ba đêm liền, cô vợ lo sợ không thấy chồng mình ra khỏi phòng, chỉ ngồi lì bên trong, không ăn không nói và hầu như cũng không ngủ. Đến ngày thứ tư, người chồng mới từ trong phòng bước ra, già xọp, vô hồn, hai tròng con ngươi bạc phếch rồi bằng cái giọng khào khào của người bị mất giọng, anh ta kể lại hết mọi chuyện cho vợ. Vừa kể vừa khóc. Cô vợ cũng oà khóc. Và sáng hôm sau, không chỉ mình Hùng mà cả hai vợ chồng ngồi lên xe máy tìm đến cái địa chỉ để lại…

Và việc thứ ba gần như xảy ra trong khoảng thời gian liền kề là sự biến mất của Đăng Điền.

Khi tờ báo có bài phỏng vấn nhanh đến tay. Hắn choáng người nhưng vẫn cười khẩy. Báo chí có ra cái giống gì, một con đĩ nay giọng này mai giọng khác không hơn không kém, ai chấp. Nhưng đến lúc đám đàn em của hắn quả quyết là vừa nhìn thấy bóng thằng Hùng vừa bước vào sở công an tỉnh thì toàn thân hắn bủn nhủn. Hắn biết điều gì sắp xảy đến nhưng đầu óc hắn vẫn cố tròng trành tự trấn an rằng, thì cứ để cho nó tự thú nhưng lấy đếch đâu ra bằng chứng mà sợ, lựa đà lật ngược thế cờ, vu cho nó cái tội tham ô, hủ hoá sắp bại lộ nên phải ra chiêu trước với người đại diện tổ chức là hắn để tháo tội. Đúng, luật pháp nhì nhằng, ba cái thằng hành pháp lại cũng nhì nhằng nốt, chúng phải tin tổ chức chứ sao lại đi tin một phần tử biến chất được. Hắn nghĩ như thế và hắn sẽ làm như thế thật nếu như đêm hôm đó, ông già Thái không chủ động bước vào phòng hắn. Con mắt của ông già tạp vụ sao hôm nay lạnh lẽo dễ sợ! Ông bảo: “Tôi biết chú đã đến nước cùng. Là thằng đảng viên với nhau, tôi chỉ khuyên chú tỉnh ngộ. Đừng trượt dài thêm nữa.” Hắn quát: “Lão nói cái gì? Lão biết gì mà nói? Ngay bây giờ tôi vẫn có thể hô bảo vệ trói gô lão lại giải đi vì cái tội hỗn xược dám doạ giẫm cán bộ” Ông già thở dài: “Bệnh của chú hết thuốc chữa rồi. Thôi được, tôi đành nói ra điều này rồi chú muốn nghĩ gì thì nghĩ: Trong tay tôi hiện đang nắm những bằng chứng về việc chú khống chế gài bẫy cậu Hùng như thế nào để cậu ấy nhận phải làm cái việc bất nhân là đi hại ông Nguyên.” “Láo! Nói láo!” Điền quát. Ông già vẫn không thay đổi nét mặt: “Chú quên rằng ngày xưa, thời đánh Pháp tôi là một chiến sĩ quân báo phụ trách mạng điện đài rồi sao? Như thế, cái việc lưu giữ những cuộc nói chuyện qua phôn của chú nhất là cú phôn chú điện cho cậu Hùng lúc đó đang ở Móng Cái với ông Nguyên đợt rồi là điều tôi có thể làm được. Sở dĩ cho tới nay tôi vẫn im lặng, bởi, một là tôi phải đi viện lâu, hai là những chứng cứ đó cần phải có thời gian để được giám định kĩ thuật qua bạn bè, hơn nữa, tôi vẫn chưa thật tin ở tôi cũng như chưa thật tin ở chú có thể táng tận lương tâm như thế, cho đến trưa nay, lúc cậu Hùng…” “Thằng mật thám khốn nạn, mày không đáng sống nữa!” Hắn lao đến với cái ghế đẩu trong tay. “Nếu vậy chỉ thêm tội giết người. Toàn bộ những bằng chứng đó, tôi đã giao hết cho ông Vận sáng nay rồi.” Ông già vẫn đứng im, không cần né tránh. Chiếc ghế rơi xuống sàn nhà cái ầm như tiếng động định mệnh của cuộc đời hắn.

Ngay đêm đó hắn điện cầu cứu Ba Vinh. Tiếng nói ở bên kia đầu dây vang lên ráo hoảnh:

“Thế à? Cũng gay đấy nhỉ, đành vậy, cậu đã đi quá đà, cậu phải chịu trách nhiệm, tôi có bao giờ nói cậu phải làm mạnh thế đâu, chẳng gì cũng là đồng tiền bát gạo mồ hôi của công nhân tôi xót ruột lắm!” “Xót ruột cái con mẹ mày, hắn gầm lên trong máy, thằng già khốn nạn nhưng nên nhớ nếu có chết, tao cũng không chịu chết một mình đâu. Tuỳ cậu, còn tôi thì tôi vẫn thích sống và sẽ sống đàng hoàng. Vĩnh biệt anh bạn trẻ!” Hắn đứng sứng, thở hồng hộc đến cả chục phút sau mới tạm trấn tĩnh được. Tức là lão muốn để mặc mình chết một mình, còn lão, suy đến cùng là mình đã có một bằng chứng cụ thể nào để lão phải chết theo đâu. Hắn thở hộc lên tiếng nữa. Rất tiếc, hắn nhủ thầm, nếu ngay bây giờ có mày ở đây, Ba Vinh ạ, thề có tử thần tao sẽ bẻ nát cái cổ họng thối tha của mày ra. Biết là thua, là hoàn toàn hết đường, là chỉ sáng mai thôi, khi cả hàng ngàn người ở đây biết chuyện, nhất định họ sẽ từ mọi hang cùng ngõ hẻm rùng rùng kéo đến xé xác hắn ra như xé xác một con chó ghẻ, hắn quyết định bỏ trốn. Trốn thoát được cái vụ này đã rồi tìm cách phản pháo lại sau. Nhưng không thể trốn thật xa vào trong đêm, hắn bèn nghĩ đến ngôi nhà nẻo khuất của Thanh Thuỷ như nghĩ đến một điểm chờ trung gian bất ngờ, kín đáo, vả lại, cái này mới là hệ trọng: hắn cần lấy lại từ tay cô ta gần trăm ngàn đô la tích cóp được cả đời để chuẩn bị mua đất mở trang trại riêng sau này. Số tiền ấy hắn không muốn gửi ngân hàng vì dự phòng số phận biết đâu sẽ có lúc gặp vận hạn không cưỡng được như thế này.

Khốn khổ! Hắn đâu có hay rằng chính cái điều dự phòng ác nghiệt ây lại đang chờ hắn ở phía trước. Mở cửa cho hăn không phải Thanh Thuỷ mà là thằng con gớm guốc vừa xổng trại về chiều nay. Một lưỡi dao bầu lạnh buốt kề vào cổ hắn, tiếp tục là tiếng nói còn lạnh hơn: “Chào ông dượng hờ! Đang định đi tìm ông thì may quá, ông lại vác xác đến” “Cháu tìm chú có việc gì?” giọng hắn run bắn. “Để đòi lại cái nợ ông đã nợ tôi, “Tôi nợ cậu?” “Đúng! Chính ông đã giàn xếp với cảnh sát để đưa tôi vào tù trong khi ông lại xoen xoét với má tôi là đã bằng mọi cách bảo lãnh cho tôi ra” “Cậu… Cậu đùa đấy chứ? Sao… Sao lại có thể có chuyện ấy được!” “Tôi không đùa và tôi cũng không bao giờ đùa với cái thứ khốn nạn như ông! Chính tai tôi đã được một người trong cái bộ phận chống ma tuý ấy nói ra.”

Lưỡi dao bầu khứa ngọt vào thịt, hắn luống cuống nhìn vào góc nhà, nơi người đàn bà đang ngồi co rúm, mặt đổ chàm, giọng hắn líu lại: “Kìa em!... Em thừa biết làm gì có chuyện này… Em nói với con một cái gì đi chứ!” “Con!...” Hấc! Một tiếng cười như gẫy xương: “Bà ấy làm gì có con và tôi cũng không có một người mẹ như bà ấy, bà ấy chỉ là cái đụn thịt cho một con chó dái là ông đến giày vò tìm thú vui thôi.” Tiếng khóc tủi nhục của người mẹ bật lên. “Thế… Thế bây giờ cậu muốn gì?” Hắn nhăn quắt mặt lại khi lưỡi dao cứa sâu hơn chút nữa “Tôi có tiền, có nhiều tiền, tôi có thể chia cho cậu một phần ba…. Một nửa cũng được để cậu làm vốn” “Câm cái mồm thối của ông lại! Tôi trốn trại ra đây không phải vì ba cái đồng tiền nhơ nhớp của ông mặc dù tôi biết rằng, để bà kia có thể canh giữ nguyên vẹn cho ông được những đồng tiền ấy, ông đã tìm cách bán tôi đi. Tôi cần cái mạng chó của ông!”

Lưỡi dao vung lên chém mạnh xuống… Một chút bản năng trận mạc còn sót lại khiến hắn kịp né nhanh cái đầu sang bên. Chỉ nghe cái phập. Cả mảng thịt bằng bàn tay ở bả vai hắn bay ra, liệng xuống đất đỏ tươi như vẫy còn giãy, người đàn bà thét lên. Chính tiếng thét hãi hùng ấy làm nhát chém thứ hai chựng lại. Thừa dịp hắn cướp dao vùng ra, chạy thục mạng vào bóng tối, chạy với tốc độ mà cả đời hắn cũng không bao giờ ngờ rằng mình có thể chạy nhanh được khủng khiếp được như thế. Hắn cứ nhằm những bóng tối cao su mà chạy. Lá cành cao su đập rát bỏng vào mặt hắn, rễ cao su quật hắn ngã vùi mặt xuống đất. Vẫn chạy. Phía trước phía sau, bên phải bên trái hắn đang có hàng ngàn hàng vạn những hồn ma cao su còng queo, rú rít đuổi theo, bủa vây, phun phì phì hơi thở lạnh buốt vào mặt hắn. Hồn ma của những trận cháy rừng, của những chấm sáng lân tinh nghèo kiệt, của những dòng mủ chảy tràn xuống đất như máu. Máu người và máu cây hoá thành thác lũ đỏ lòm thốc tháo vào mắt hắn đòi hắn phải trả lời. Hắn càng chạy, chạy như cuồng mê…

Nhưng số phận của hắn chỉ nối dài thêm được một đoạn. Ra đến con đường nhựa chạy dài ven sông, chút nữa hắn đâm sầm vào một chiếc xe đang phóng ngược lại. Trên xe là một giọng hát đàn ông ô ê không ra giọng điệu gì cả. Chiếc xe phanh kít. Một người đàn ông to con, cởi trần, vận khố nhảy xuống. Hắn nhận ra đó là Ma K’liêng, chàng trai người dân tộc ngày này đã làm cho hắn bẽ mặt trong vụ đốt rừng lúc này đã thành một ông trung niên trán hói nhưng vẫn rất vâm vam. Dưới ánh đèn pha, Ma K’liêng cũng nhìn ra hắn, ông hét to: “A!... Thằng đốt rừng đây mà. Mày tính đi đốt chỗ nào nữa mà chạy như ngựa vậy. A… Mày có con dao ở tay. Cái vai mày lại đang chảy máu nữa kìa. Thôi đúng rồi, mày vừa đi giết người về rồi, để tao bắt mày giải lên công an…” Cơn uất hận được dịp bùng lên, Đăng Điền nghiến răng lao tới, lưỡi dao vung lên… nhưng trong bóng đêm chỉ nghe một tiếng tõm rất nặng, toàn thân hắn ta bị người đàn ông né được hất văng xuống sông. Dòng sông mùa này đang chảy mạnh, nhận được con mồi nó khoái trá gầm lên một tiếng rồi nhấn chìm quặn mình lôi ra xa… Ma K’liêng đứng ngẩn ngơ trên bờ tiếc rẻ: “Thôi, nó lặn đi đâu mất tiêu rồi, vậy có uổng không?”

Cả tuần sau, người ta có ý đi tìm nhưng không thấy xác hắn nổ lên. Hắn còn sống hay đã chết, không ai dám chắc vì người như hắn khó chết lắm. Chỉ biết khi nghe kể lại chuyện này, ông già Thái lại lắc đầu: “Ông Vận! Khi tôi đem ba cái quân báo, điện báo ra doạ hắn, thực tình tôi đâu có ngờ hắn lại hành động vĩ cuồng như vậy.” “Doạ? Tức là bác không hề có bằng chứng cụ thể nào?” Giám đốc Vận trợn tròn mắt “Không” ông già trả lời “Nếu có làm sao ông Nguyên phải đến nỗi vào tù. Một vài lần bắt gặp hắn lấm lét đi về, lấm lét gọi điện thoại tôi chỉ phỏng đoán nhưng vào phút chót hắn thế nào cũng sẽ phản cung lời thú của cậu Hùng, tôi quyết định nắn gân hắn. Vẫn là thủ thuật quân báo. Chỉ buồn ngày trước thủ thuật này chỉ đem áp dụng với kẻ thù bây giờ lại đem ra sử dụng với đồng chí của mình” Và ông buồn thật, trong khi Vận bật cười ha hả thì người đảng viên gần năm chục tuổi đảng ấy nói tiếp “Chờ ông Nguyên ra, tôi sẽ xin các đồng chí cho tôi nghỉ”

Đó cũng là lúc đoàn thanh tra liên ngành bắt đầu xuống Tổng Công ty và Công ty xem xét tất cả mọi việc trở lại. Vẫn có mặt hầu hết những thành viên của đoàn thanh tra trước nhưng chỉ riêng ông đoàn trưởng là người ta không nhìn thấy đâu.