← Quay lại trang sách

Chương 10 Vương quốc của nỗi đau

Cuộc sống, cái gánh nặng bị áp đặt, quả nặng nề đối với chúng ta, nó mang đến cho chúng ta quá nhiều đau khổ, thất vọng, những vấn đề không có lời giải. Để chịu đựng nó, chúng ta không biết cách ngăn mình dùng những thử giúp an thần.

Sigmund FREUD

1

Cape Cod, Massachusetts

Chiếc xe cứu thương lao vào con đường đất chạy ngoằn ngoèo giữa những đụn cát làm bốc lên theo sau những đám mây bụi. Mặt trời đang lặn ở đường chân trời khiến bóng những cây thông và cây bụi dài ra và nhuộm lên cây cối một tấm màng lọc màu da cam.

Hai tay nắm chặt vô lăng, ánh mắt kiên quyết, Flora chịu đựng những cơn rung lắc mà không hề giảm tốc độ.

Mũi Bắc của Vịnh Winchester kéo dài tới tận ngọn hải đăng có hình bát giác cao chừng mười mét xây dựng trên một ngọn đồi nhỏ. 24 Winds Lighthouse: hải đăng 24 Ngọn Gió. Nối liên với ngọn tháp, một ngôi nhà xinh đẹp màu trắng, bao bọc bằng những tấm ván, đội cái mái nhọn bàng đá đen, đang ngắm nhìn đại dương. Ngôi nhà nghĩ dưỡng của Fantine.

Flora ngược lên lối đi rải sỏi dẫn tới ngôi nhà và đậu chiếc xe mà cô vừa đánh cắp cách đấy vài giờ cạnh chiếc roadster của nữ biên tập viên. Bao quanh bởi sóng và những vách đá, nơi này gợi lên những cảm xúc trái ngược. Khi mặt trời tỏa sáng, ta ở trong khung cảnh điền viên đẹp như trên bưu thiếp hay trong những bức tranh về biển có phần thôn dã mà những chủ sở hữu ở Marthas Vineyard hay Cape Cod thích treo trong nhà mình. Rồi khi mây và gió bao phủ, cảnh tượng trở nên bứt rứt và kịch tính hơn nhiều. Đó chính là cảnh tượng vào giờ này, khi mặt trời vừa khuất bóng. Chìm trong vùng bóng tối, các vách đá granit khiến toàn bộ khung cảnh đông đặc và bóp méo cảnh sắc như trong những bức tranh gây cảm giác lo âu của Hopper.

Flora từng đến đây hai lần, trước khi Fantine thực hiện việc sửa chữa để trùng tu ngôi nhà. Cô cương quyết bước lên những bậc thang dẫn tới lối vào căn nhà nằm trú dưới một cổng vòm nhỏ. Cô gõ cửa và chỉ phải đợi vài giây thì Fantine đã đến mở cho cô.

– Flora? Tớ… cậu đến mà không báo trước cho tớ.

– Tớ làm phiền cậu à?

– Ngược lại. Tớ rất mừng được gặp cậu.

Quần jean bó, áo sơ mi xanh da trời đơm cúc xà cừ, giày bệt bằng da bóng: Fantine luôn giữ mình thanh lịch trong mọi hoàn cảnh. Kể cả khi ở nhà một mình, trong ngày đầu tiên của kỳ nghĩ cuối tuần, trong căn nhà tách biệt khỏi thế giới.

– Cậu đi từ đâu đến? cô ta vừa hỏi vừa liếc nhìn chiếc xe cứu thương với ánh mắt nghi hoặc.

– Từ nhà. Cậu mời tớ một ly chứ?

Nữ biên tập viên thoáng một giây do dự, nhưng không qua được mắt Flora, rồi nói tiếp.

– Tất nhiên rồi, cậu vào đi!

Căn nhà được sửa sang rất kỹ càng: với nhiều thanh rầm lộ đâm từ đầu này sang đầu kia và được lắp một vách kính toàn cảnh, phòng khách có tầm nhìn vô tận ra đại dương. Tất cả đều có tính thẩm mỹ cao, như hình ảnh của nữ chủ nhân: sàn nhà lát gỗ sồi tẩm lớn phủ dầu, bàn ghế màu sắc dịu nhẹ bằng gỗ trám chì trắng, ghế dài hiệu Florence Knoll bọc vải màu hồng phấn. Flora hình dung Fantine ngồi trên chiếc trường kỷ này, choàng một chiếc khăn len cashmere, vừa đọc những bản thảo tự phụ vừa nhấp từng ngụm nhỏ thứ trà hữu cơ mùi hoa quả mua từ một nghệ nhân mới ở làng Hyannis Port.

– Cậu muốn uống gì? Tớ vừa pha trà đá.

– Rất tuyệt rồi.

Trong lúc Fantine biến vào trong bếp, Flora lại gần cửa sổ. Ở tít xa, phía chân trời, một chiếc thuyền buồm đơn độc được sóng lừng đẩy đi chừng như sắp sửa biến mất.

Những đám mây quần thảo trên trời. Cô lại có cảm tưởng thực tại đang chao đảo và một lần nữa có cảm giác bị giam cầm bất chấp không gian rộng mở trên đại dương. Những vách đá dựng đứng, tiếng ì ầm của sóng dội lại, tiếng kêu của lũ mòng biển làm cô điếc tai.

Cô lùi lại để tìm chỗ trú cạnh lò sưởi. Cũng giống như phần còn lại của căn phòng, không gian “gần ngọn lửa” rất ấm cúng và ngăn nắp: một giỏ đựng củi, một ống thổi lửa gần như mới, một khay nhiều tầng bằng kim loại nhẵn bóng đựng hộp chứa que cời lửa và kẹp gắp. Trên khung lò, một quả táo có miệng bằng đồng đỏ của Claude Lalanne và một tấm đồng mà Flora từng thấy được bắt vít trước đây trên bức tường rào thấp bao quanh ngôi nhà. Một la bàn hoa hồng khắc trên tấm kim loại liệt kê những loại gió khác nhau được biết đến vào thời Cổ đại. Dưới la bàn hoa hồng, một dòng chữ La tinh cảnh báo: Sau khi cả hai mươi tư ngọn gió cùng thổi, sẽ không còn lại gì. Thật là ẩn ý…

– Trà của cậu đây.

Flora quay phắt lại. Đứng cách cô một mét, Fantine đang đưa cho cô một cốc trà lớn với rất nhiều đá. Cô ta có vẻ không yên tâm.

– Cậu chắc là mọi chuyện ổn chứ, Flora?

– Rất ổn. Còn cậu, trái lại, trông cậu có vẻ lo lắng.

– Cậu đang làm gì với cái que cời lửa trên tay vậy?

– Cậu sợ tớ à, Fantine?

– Không, nhưng…

– Vậy thì, cậu nhầm rồi.

Nữ biên tạp viên lùi lại một bước và cố đưa tay ra trước mặt để đỡ cú đòn, nhưng không đủ nhanh. Quỷ sứ vừa kéo một tấm màn đen trước mặt cô. Cô có cảm giác rất lạ là nghe thấy tiếng cơ thể mình đổ nhào xuống sàn gỗ, và bất tỉnh.

2

Khi Fantine mở mắt ra, đêm đã xuống. Có lẽ đêm xuống từ lâu rồi, vì trời tối mịt. Một cảm giác bỏng rát chạy phía sau cổ cô, đi từ xương đòn ngược lên đến tận gáy. Cô không thể nhìn thấy nó, nhưng cô hình dung có một vết sưng, một vết phồng lớn làm biến dạng da cô. Mí mắt cô nặng trĩu như thể vừa trải qua một cuộc gây mê và phải mất một lúc lâu cô mới hiểu ra nơi mình đang ở: trên đỉnh tháp của ngọn hải đăng. Trong không gian chật hẹp trước kia là nơi đặt ngọn đèn. Cổ tay và cẳng tay bị trói chặt vào chiếc ghế Adirondack thường được đặt ở hiên nhà. Buộc trong một tấm lưới đánh cá, hai chân cô không thể nhúc nhích.

Người tê cứng và toát mồ hôi lạnh, Fantine cố quay đầu, nhưng cơn đau quá dữ dội khiến cô không thể thực hiện được cử động đó. Gió làm rung những tấm kính trên mái vòm. Vầng trăng bán nguyệt bỗng hiện ra giữa những đám mây, tít cao trên bầu trời, và phản chiếu dưới đại dương.

– Flora! cô hét lên.

Nhưng cô không nhận được câu trả lời nào.

Fantine sợ hãi. Khoang tháp bé tí ngập trong thứ nước có phần bẩn thỉu. Ở đây có mùi muối, mùi mồ hôi và mùi cá, dù có lẽ chúng không thể lên đến tận đây. Nơi này thuộc quyển sở hữu của cô nhưng cô đã không sửa sang, ở đây cô không thấy thoải mái và không bao giờ đặt chân lên mặc dù nó có tầm nhìn tuyệt đẹp.

Đột nhiên, sàn gỗ kêu răng rắc và Flora xuất hiện trước mắt cô, khuôn mặt lạnh lùng, đôi mắt bùng cháy một ngọn lửa điên cuồng.

– Cậu đang chơi trò gì thế, Flora? Thả tớ ra!

– Câm mồm lại. Tôi không muốn nghe cô nói.

– Nhưng cậu đang làm gì vậy? Tớ là bạn cậu, Flora, tớ vẫn luôn là bạn cậu mà.

– Không, cô chỉ là mụ đàn bà không con và là kẻ không thể hiểu được tôi.

– Toàn bộ chuyện này thật vô nghĩa.

– Câm mồm đi, tôi nói rồi! cô hét lên và giáng cho nữ biên tập viên của mình một cái tát.

Lần này Fantine im miệng, những giọt nước mắt chảy trên má cô. Flora dựa người vào lan can bằng gỗ và lục tìm trong túi dụng cụ cấp cứu cô lấy từ chiếc xe cứu thương. Sau khi tìm thấy thứ đang tìm, cô lại gần nữ biên tập viên.

– Tôi đã suy nghĩ rất nhiều suốt sáu tháng nay, cô biết đấy…

Một tia sáng trăng làm hiện rõ thứ Flora đang cầm trong tay: một con dao mổ cán dẹt dài chừng hai mươi xăng ti mét.

– Tôi đã ngẫm nghĩ rất nhiều và đây là điều tôi nghĩ: tôi cho rằng dưới cái vẻ dễ thương chỉn chu của mình, cô là một con điên. Một con điên bị quỷ ám.

Fantine thấy mạch máu trong người đập dồn dập và nỗi kinh hoàng quặn lên trong bụng. Cô có cố hét lên thì cũng chẳng ai nghe thấy. Ở đây, tất cả gần như đang ở trong một lỗ hổng nằm ngoài thời gian, như thể không còn ranh giới giữa quá khứ, hiện tại và tương lai. Gió tạo nên tiếng ồn ghê gớm, người hàng xóm gần nhất ở cách đây hơn một cây số và ông ta đã tám mươi lăm tuổi.

Căng thẳng, ám ảnh, Flora đưa suy nghĩ của mình đi xa hơn:

– Từ khi Carrie chào đời, cô đã nhồi nhét vào đầu tôi rằng tôi đã trở nên mềm yếu, rằng tôi đã đánh mất sự sắc bén, sự bùng nổ, khả năng sáng tạo. Và đây chính xác là điều tôi nghĩ: cô đã bắt cóc con gái tôi để dìm tôi vào nỗi buồn đau vô hạn.

– Không phải vậy!

– Có đấy, đó luôn là đức tin của cô, phương pháp Lobo Antunes: “Con người chịu đau khổ còn nhà văn tự hỏi làm thế nào để sử dụng nỗi đau khổ đó trong tác phẩm của mình.” Những cuốn sách cô thích là những cuốn được viết bằng ngòi bút nhúng trong máu và nước mắt. Cô muốn tôi được nuôi dưỡng bằng đau khổ để viết một cuốn tiểu thuyết. Một cuốn tiểu thuyết thuần túy về nỗi đau. Một cuốn sách chưa từng bao giờ được viết. Bởi thực tế, ngay từ đầu, cô đã chỉ cố gắng làm điều này: rút từ tôi ra những cảm xúc để tôi biến chúng thành những cuốn sách.

– Cậu không thể tin những gì mình đang nói, đó là những lời điên rồ, Flora. Tất cả những chuyện này khiến cậu phát điên rồi.

– Đương nhiên, mọi nhà sáng tạo đích thực đều điên. Não của họ luôn hoạt động quá mức, luôn chực nổ tung. Vậy nên, nghe cho rõ đây, tôi sẽ đặt cho cô duy nhát một câu hỏi, và với nó, tôi muốn duy nhất một câu trả lời.

Cô đưa con dao mổ lên cách mắt Fantine vài xăng ti mét.

– Nêu câu trả lời không vừa ý tôi, thì cô gặp rắc rối đấy.

– Không, bình tĩnh đi. Tớ xin cậu.

– Câm mồm. Câu hỏi của tôi đây: cô giam con gái tôi ở đâu?

– Tớ không làm gì Carrie cả, Flora, tớ thề với cậu đấy.

Bằng một sức mạnh đáng kinh ngạc, Flora tóm lấy cổ Fantine và bắt đầu bóp nghẹt cô chỉ bằng một tay trong tiếng gầm điên dại.

– Cô giam con gái tôi ở đâu?

Flora nới lỏng tay sau vài giây, nhưng trong lúc Fantine lấy lại hơi, nữ nhà văn đã đấm mạnh con dao mổ trong tiếng thét phẫn nộ. Con dao đâm xuyên bàn tay nữ biên tập viên và cắm vào tay vịn bằng gỗ của chiếc ghế.

Một khoảng lặng. Rồi một tiếng thét khủng khiếp. Fantine kinh hãi nhìn bàn tay mình bị đóng vào chiếc ghế, khuôn mặt méo mó vì đau.

– Tại sao cô ép tôi làm chuyện này? Flora hỏi.

Cô lau mồ hôi trên trán rồi theo đà, lại sục sạo lần nữa chiếc túi đựng dụng cụ cấp cứu và lôi ra một con dao mổ khác, ngắn và mảnh hơn.

– Tiếp theo, nó sẽ chọc thủng màng nhĩ của cô rồi đâm nát bộ óc cô, Flora cảnh báo và vung vẩy con dao trước dôi mắt hãi hùng của nữ biên tập viên.

– Bình tĩnh… cậu bình tĩnh đi, Fantine thở hổn hển, sắp ngất đến nơi.

– Cô giam con gái tôi ở đâu? Flora nhắc lại.

– Được rồi, tớ sẽ… Tớ sẽ nói cho cậu sự thật.

– Đừng nói với tôi là cô sẽ nói sự thật. Hãy nói ngay đi! Carrie ở đâu?

– Trong quan… quan tài.

– Cái gì?

– Trong quan tài, cô rên rỉ. Ở nghĩa trang Green-Wood, Brooklyn.

– Không, cô nói dối.

– Carrie chết rối, Flora ạ.

– Không!

– Con bé đã chết được sáu tháng rồi. Sáu tháng qua cậu bị giữ trong bệnh viện Blackwell vì cậu không chịu thừa nhận điều đó!

3

Nghe câu nói ấy, Flora bước lùi lại rồi lảo đảo, như thể cô vừa bị người ta bắn một phát vào bụng. Cô lấy tay bịt tai, không thể nghe tiếp cái sự thật mà cô vẫn khao khát được biết đó.

Bỏ mặc Fantine, cô chạy ra cầu thang xuống tận tầng trệt và lao vào bóng tối. Ra khỏi hải đăng, cô bước vài bước về phía vách đá. Màn đêm lúc này thật đẹp, ánh sáng trong vắt và rực rỡ. Gió thổi mạnh, những con sóng đập vào vách đá vỡ tan. Những hình ảnh không thể chịu đựng nổi, đã bị kim nén quá lâu, đang hiện ra theo từng lần chớp mắt.

Tất cả những con đê chắn trong tâm trí cô đang vỡ, nuốt chửng nơi nương náu cuối cùng của cô, nhấn chìm khoảnh đất nhỏ nhoi mà cô đã từng giữ nó thoát được khỏi những vùng ngập. Cơn sóng thần cuốn phăng mọi thứ trên đường đi của nó, thổi tung trong nháy mắt những thành trì tinh thần được dựng lên từ sáu tháng nay và giật đứt chiếc cầu chì bảo vệ não cô khỏi sự thật tồi tệ nhất: trách nhiệm của chính cô trong cái chết của con mình.

Đã bước tới mép đá lởm chởm và dốc đứng, Flora hiểu rằng cô sẽ lao xuống khoảng không kia để chấm dứt những kinh hoàng đang nối tiếp nhau tràn ra trong đầu mình. Không một dạng sống nào còn có thể sống tiếp khi bạn đã giết đứa con gái ba tuổi của mình.

Vài giây trước khi Flora buông mình, một quầng sáng màu hổ phách hiện ra sau lưng cô. Tên người thỏ mặc bộ đồ nhân viên khách sạn hiện ra từ vòng tròn ánh sáng. Ánh trăng làm các dải trang trí và những chiếc cúc mạ vàng trên áo vest màu đỏ son của hắn lấp lánh. Cái đầu hắn dị dạng, trông còn đáng sợ hơn lần gặp trước. Flora nghĩ hẳn hắn sẽ khiến Carrie bé bỏng của cô sợ chết khiếp với những chiếc răng to tướng và đôi tai đầy lông buông thõng. Nhưng hẳn Carrie còn sợ hãi hơn khi con bé thấy mình rơi xuống sáu tầng nhà.

Tên thỏ không tìm cách che giấu nụ cười đắc thắng.

– Tôi đã nói với cô rồi: dù có làm gì, cô cũng sẽ không bao giờ thay đổi được kết cục câu chuyện.

Lần này thậm chí Flora không cố trả lời hắn. Cô gục đầu. Cô ước tất cả những chuyện này chấm dứt. Thật nhanh. Hài lòng với chiến thắng của mình, tên thỏ đay nghiến thêm:

– Thực tại sẽ khiến cô lộn mửa, luôn luôn là vậy.

Rồi hắn giơ cái chân lông lá to bự về phía Flora và hất đầu ám chỉ miệng vực đang mở ra dưới chân mình.

– Cô có muốn nhảy cùng tôi không?

Cảm thấy gần như được an ủi, Flora đồng ý và nắm lấy tay hắn.

Sự thật phơi bày

Carrie của mẹ.

Chiều ngày 12 tháng Tư năm 2010 là một buổi chiều rất đẹp, trời trong và nhiều nắng, như New York vẫn thường như vậy vào mùa xuân. Đúng theo thói quen của hai mẹ con mình, mẹ đi bộ đến trường để đón con.

Vế đến nhà mình, ở tòa Lancaster, số 396 phố Berry, con cởi đôi giày thể thao để xỏ đôi dép đi trong nhà yêu thích, đôi dép màu hồng có những túm bông mà mẹ đỡ đầu Fantine đã tặng cho con. Con đi theo mẹ đến chỗ máy hát rồi con vừa bảo mẹ mở nhạc vừa vỗ tay. Con giúp mẹ lấy quần áo trong máy giặt và đem phơi một lát rồi đòi mẹ chơi trốn tìm.

– Mẹ không được ăn gian đâu nhé! con hét lên khi đi cùng mẹ vào phòng mẹ.

Mẹ đã thơm lên chiếc mũi bé nhỏ của con. Rồi hai tay bịt mắt, mẹ bắt đầu đếm to, không quá chậm cũng không quá nhanh.

– Một, hai, ba, bốn, năm…

Mẹ nhớ thứ ánh sáng như phi thực của buổi chiều hôm đó. Mọt quầng sáng màu cam nhuộm khắp căn hô mà mẹ cực kỳ yêu thích nay, và tại đây mẹ con mình đã thật hạnh phúc.

– … sáu, bảy, tám, chín, mười…

Mẹ nhơ rat ro tiêng bước chân êm êm của con trên sàn gỗ. Mẹ nghe thay con di qua phòng khách, đẩy chiếc ghê bành Eames nằm chễm chệ trước vách kính lớn. Thời tiết rất dễ chịu. Mẹ như mê đi trong hơi ấm của căn hộ và điệu nhạc, tâm trí mẹ bay lượn khắp nơi.

– … mười một, mười hai, mười ba, mười bốn, mười lăm…

Mẹ chưa bao giờ vui như trong cái năm cuối cùng ấy. Mẹ thích được sống với con, được chơi với con, mẹ yếu sự thân thiết của mẹ con mình. Trong thời đại tận thế này, các phương tiện truyền thông phát tràn lan những phóng sự và lời kể của những cặp đôi giải thích rằng trước tình trạng cẩp bách về sinh thái và quá tải dân số, họ lựa chọn “một cách có lý trí” là không sinh con. Đó là một lựa chọn mà mẹ tôn trọng, nhưng đó không phải lựa chọn của mẹ.

– … mười sáu, mười bảy, mười tám, mười chín, hai mươi.

Mẹ mở mắt và đi ra khỏi phòng.

– Chú ý, chú ý! Mẹ đang đến đây!

Mẹ không yêu thích việc gì khác trên đời này bằng chia sẻ những khoảnh khắc với con, và chỉ cần trải qua những khoảnh khắc đó cũng đủ để tha thứ và biện bạch cho tất cả.

Khiến cho những thứ còn lại có ý nghĩa.

– Carrie không ở dưới đống gối dựa… Carrie không ở sau trường kỷ…

Một làn hơi lạnh buốt bỗng tràn vào khắp phòng, như một luồng gió. Tôi dõi mắt theo một tia nắng hắt lên từ sàn gỗ màu vàng. Trên mặt sàn, một ô cửa lớn của bức vách kính bị lật mở, đổ lại một khoảng trống hoác dẫn vào hư không.

Bụng tôi quặn thắt, một khối kinh hoàng dâng lên cổ và tôi bất tỉnh.

Con gái của nữ tiểu thuyết gia Flora Conway thiệt mạng sau cú rơi từ sáu tầng nhà

AP, 13 tháng Tư năm 2010

Carrie Conway, ba tuổi, con gái nữ nhà văn xứ Wales Flora Conway, đã tử vong chiều hôm qua sau khi rơi xuống tử tầng sáu tòa nhà Lancaster. Không lâu sau khi đi học về, cô bé bị rơi xuống vỉa hè phố Berry, trước lối vào tòa nhà ở Brooklyn này, nơi em sống cùng mẹ từ tháng Một năm nay. Bị thương rất nặng, cô bé đã qua đời trên đường đi cấp cứu do đa chấn thương.

Theo nhận định sơ bộ, có thể cú ngã xảy ra do một cửa sổ của căn hộ bị vô ý để mở sau khi một công ty vệ sinh nhà cửa đến dọn dẹp.

“Cho tới thời điểm này của cuộc điều tra, có vẻ cái chết này là một tai nạn bi thảm”, thám tử Mark Rutelli, viên cảnh sát đầu tiên có mặt tại nơi xảy ra thảm kịch, tuyên bố.

Nhà văn Flora Conway bị sốc nặng và đã được đưa tới bệnh viện Blackwell trên đảo Roosevelt. Cha của bé gái, vũ công Romeo Filippo Bergomi, không có mặt tại Mỹ trong thời điểm xảy ra vụ tai nạn.

Sự cẩu thả gây nên tội lỗi của Flora Conway

New York Post, 15 tháng Tư năm 2010

Hôm nay các tình tiết về cái chết của cô bé Carrie Conway sẽ được nêu rõ hơn. […]

Ngay trong buổi tối xảy ra thảm kịch, trung úy Frances Richard, người giám sát cuộc điều tra của cảnh sát, cho biết các đồng cấp của cô tại sở Y tế phụ trách các vấn đề hành chính trong cuộc điều tra. Một quy trình thẩm định đã được tiến hành để kiểm tra xem tòa nhà này có tuân thủ các điều luật của thành phố về quy hoạch đô thị không. Lancaster, tòa nhà tuyệt đẹp bằng gang nằm ở phố Berry, trước kia được dùng làm kho hàng của một nhà máy sản xuất đồ chơi. Trước khi được cải dụng thành tòa nhà sang trọng, nó bị bỏ không suốt gần ba thập kỷ.

Văn phòng của công ty bất động sản bán những căn hộ tại tòa nhà đã bị khám xét hôm thứ Ba vừa rồi. Các tài liệu tìm được cho thấy hợp đồng mua bán nhà đã được ký và chìa khóa nhà được trao cho cô Conway trước khi toàn bộ hạng mục sửa chữa được hoàn tất, đặc biệt là trước khi các loại cửa được đảm bảo an toàn. Tuy nhiên, giao dịch này diễn ra đúng luật, cô Conway đã ký giấy miễn trừ trách nhiệm. Trong giấy này, cô Conway cam kết sẽ tự lắp đặt và chi trả chi phí toàn bộ cửa kính đặc biệt là sẽ bổ sung các Ian can bên trong nhà. “Theo kết quả kiểm tra của sở chúng tôi, cô Conway không thực hiện đúng như cam kết” bà Renatta Clay giám đốc sở Tư pháp thành phố New York tuyên bố trong một phát biểu ngắn trước báo giới. Như vậy chính sự cẩu thả này chứ không phải do bất cứ hành động nào của công ty bất động sản hay công ty vệ sinh đã trực tiếp gây ra cái chết bi thảm của cô bé. “Nhận định này, bà Clay nói thêm, không đặt lại nghi vấn về tính chất tai nạn trong cái chết của Carrie Conway”, nêu rõ rằng không cá nhân nào bị cáo buộc phải chịu trách nhiệm hình sự trong vụ việc này.

Lễ an táng cô bé dự kiến diễn ra vào thứ Sáu ngày 16 tháng Tư tại nghĩa trang Green-Wood ở Brooklyn, chỉ dành cho những người thân thiết nhất tham dự.