← Quay lại trang sách

Chương 25 CAM-ĐỊA MUỐN CHẾT

NGÀY 2 tháng 10 năm 1947, Thánh Cam-Địa ăn lễ 78 tuổi. Nhân dịp đó, bà Moubatten và nhiều nhà ngoại giao các nước đến chúc mừng Người. Hàng núi điện tín đánh đến xem không xuể. Những kẻ giầu có thì giúp tiền. Bọn người tản cư thì gửi hoa. Thánh liền bảo:

« Những lời chúc tụng và những quà biếu này đưa tới đâu? Có lẽ các ngài gửi những lời phân ưu đến cho tôi thì hay hơn. Lòng tôi nặng trĩu những u-buồn, thắc mắc. Bây giờ lời nói của tôi không còn âm vang nữa… Tôi chán sống từ lâu rồi, không bao giờ tôi muốn sống qua trăm tuổi. Tôi không thể nào sống được để nhìn thấy không khí thấm đượm một mầu chết chóc, sát hại và thù hằn nhau… »

Thánh Cam-Địa chưa đến nỗi yếu quá, nhưng Thánh đã thất vọng:

« Tôi cầu xin Thượng-Đế cho tôi được thoát khỏi cái bể Trầm-Luân đầy nước mắt chúng sinh này còn hơn là bắt tôi phải chứng kiến những cuộc tương tàn gây ra bởi lòng man mọi của người đời mà tôi không-có cách gì cứu vãn… Nhưng Thượng-Đế thương tôi, thì Thượng-Đế chỉ cho tôi sống một chút nữa thôi ».

Tuy thế Cam-Địa vẫn hoạt động. Ngài gắng sức cứu khổ cứu nạn cho tất cả mọi người. Lúc đó trời sắp rét. Ngài kêu gọi dân chúng lấy lòng nhân giúp chăn chiếu và đồ ăn thức dụng cho cả người Ấn lẫn người Hồi, nạn nhân của cuộc nội chiến.

Tỉnh Pundjab là vựa thóc của Ấn-Độ. Cuộc nội chiến đã biến tỉnh đó thành ra một nơi hoang dã, mùa màng bị thiêu sạch ra tro. Ấn-Độ rên xiết trong nạn đói rét.

Thánh Cam-Địa muốn đến ngay tỉnh Pundjab, nhưng Đề-Ly vẫn chưa bình trị được. Một khách thương người Hồi tưởng là cuộc xích mích đã dàn xếp xong rồi, mở cửa sắt ra để bán hàng. Vừa khi đó thì có một hòn đạn bay đến làm cho y chết gục.

Có một buổi chiều kia, Cam-Địa tìm đến nhà ngục trung ương ở Đề-Ly và chủ-tọa một cuộc Cứu-tế cho ba ngàn phạm nhân.

Thánh nói với bọn phạm nhân rằng: « Chính tôi cùng là một phạm nhân đây, nhưng tôi được tạm tha ».

Rồi Thánh tiếp: « Đáng lý ra thì các nhà tù ở Ấn-Độ phải giống những nhà gì? Tất cả phạm nhân đều phải được coi như những người bệnh, săn sóc chăm nom tử tế ».

Đoạn Thánh kết luận mong muốn được thấy tất cả phạm nhân. Bất luận Ấn, Hồi hay Sikhs đều sống thuận hòa với nhau như là anh em một nhà.

Hàng ngày, Thánh Cam-Địa đi đến thăm những người tản cư. Họ kể cho Thánh nghe những hành động dã man mà đứt ruột. Có một người đàn ông cầm chân một đứa trẻ quay lông lốc rồi đập đầu nó vào tường. Hai người khác dơ hai chân một đứa trẻ lên rồi xé đôi người đứa bé ra. Có một đám đông người Hồi tấn công một làng nọ ; dân làng chống cự khá lâu, họ xin hàng ; đàn bà, con gái run như cầy sấy đứng nếp vào nhau bên bờ một cái giếng sâu. Bọn người Hồi vùng ra bắt họ, một người đàn bà nhẩy xuống giếng ; một người khác cũng nhẩy theo ; trong bốn phút đồng hồ có bẩy mươi ba người đàn bà con gái cùng nhẩy tùm xuống giếng.

Sợ bị khủng bố, những người Hồi sống trong Liên Bang Ấn-Độ phải trốn tránh vào trong vùng Pakistan. Cũng sợ bị khủng bố, những người Ấn và người miền Pakistan trốn tránh vào từng vùng Liên Bang Ấn. Đâu đâu cũng sôi lên một không khí căm hờn, giết chóc. Có hàng triệu dân chúng tản cư. Giữa đám người đói rách thê thảm đó, hiện ra một người bé nhỏ ở trần, quấn một cái phá trắng ở ngang hông, Thánh nói: « Cứ lấy oán trả oán, cứ lấy cái chết trả thù cái chết, thì Ấn-Độ phải đi tới chỗ diệt vong ».

Trong khi đó thì những cuộc tương tàn, khủng bố vẫn diễn ra ở Đề-Li mỗi ngày một ác liệt thêm. Trong những buổi ban đầu, 137 nhà tù bị tàn phá. Một ít nhà tù đó được sửa sang lại và biến thành những cái đền Ấn-Độ có tượng thần. Cam-Địa cho những vụ mạo-phạm giáo đường đó « như có nhơ khó rửa sạch cho tinh-thần dân tốc Ấn và Sikhs ».

Tuy vậy, Thánh vẫn mong mỏi rằng Ấn Độ rồi sẽ vượt qua được cái « trò ma » và Ấn-Độ sẽ đạt tới cái trình-độ đạo-đức rất cao sau bao nhiêu phen đã được huấn-luyện trong những phong-trào bất-hợp-tác.