← Quay lại trang sách

những ngày áp thấp

Những ngày áp thấp mưa bay, gió lạnh, chợt chẳng muốn đi đâu, làm gì. Nhưng rồi, buổi sớm cũng phải thức dậy, không đưa con đến trường rồi đến cơ quan. Thường ngày, nếu trời không mưa gió, tôi hay ngồi một quán cóc nào đó, vừa ngó ra đường vừa gặm bánh mì, đọc báo. Nhưng trong những ngày ảnh hưởng áp thấp thì phải trùm áo mưa chạy thẳng đến cơ quan. Cũng định lên căng-tin làm một ly cà phê cho tỉnh táo. Nhưng rồi chợt tặc lưỡi cho qua. Rồi, chợt hỏi, không biết lâu nay mình ghiền cà phê hay là ghiền cái không khí của vỉa hè?! Không ngồi vỉa hè cà phê, không lật giở từng tờ báo thì đọc báo mạng. Tôi mở mạng, đọc lướt vài tờ nhật báo, nhưng chợt thấy không “thu nạp” được gì, bèn đứng lên đi lại phía cửa sổ nhìn xuống đường. Mưa vẫn rơi. Đường trơn ướt. Phố xá muôn màu áo mưa, chen chúc trôi đi.

Một ngày trôi đi nhanh có lẽ vì cảm giác của sắc trời u ám và gió lạnh. Nhưng, với tôi trong những ngày qua, tâm trạng dường như cũng “ướt gió mưa”. Nghĩ về những người thân yêu đang ở xa, nhớ về người quý mến bất ngờ ra đi không trở lại, những căn bệnh hiểm nghèo, những đợt dịch lạ, giá cả leo thang, tai nạn giao thông v.v… Ngày nào dường như chúng ta cũng đối diện với những chuyện ấy. Trong những ngày mưa, tự dưng lòng chợt thấy chùng xuống lạ lùng; không muốn làm gì cả, chỉ mong được trở về nhà. Rồi, chợt thèm hơi ấm của bếp lửa!

Buổi chiều, mưa vẫn rơi, gió chuyển lạnh. Khi chạy xe ngoài phố, tôi chợt nhìn thấy một con bò trắng to đang từ một ngôi nhà chuẩn bị bước ra đường. Tôi giật mình phanh “kít” xe lại. Hóa ra đó không phải là con bò thật, mà là con bò giả bằng xốp hay bằng composite gì đó. Con bò này là hình ảnh quảng cáo cho sữa bò tươi Long Thành (LoThaMilk). Tôi đứng sững ngoài đường nhìn con bò (giả) đang chuẩn bị bước ra. Mưa vẫn rơi. Nhiều người ngoái nhìn tôi. Có lẽ trông tôi còn lạ hơn con bò (!). Tôi cười tôi.

Thôi, về nhà thôi!

Quẹo vào con hẻm gần nhà, chợt nghe mùi thơm bánh xèo. Đây là quán bánh xèo miền Trung, mà chủ quán chính là người Quảng Ngãi quê tôi. Ở quán này còn có bán cả rượu gạo nguyên chất rất ngon. Nhưng, dạo này không hiểu sao bỗng sợ rượu bia quá chừng.

Tôi ghé mua chục cái bánh xèo. Chợt nhìn qua xe hủ tiếu gõ bên kia đường, thấy dưới tấm áo mưa, có ba bốn cô nuôi dạy trẻ trường mẫu giáo con tôi học đang ngồi ăn mì. Hình ảnh đó sao mà thân thương quá. Ước chi, tôi là một anh chàng độc thân để có thể ghé vào góp chuyện một vài câu. Tôi tự mỉm cười một mình. Về thôi!

Mưa, vẫn mưa. Buổi sáng không cà phê, không báo chí, không hơi thở vỉa hè. Ngày qua nhanh vì cảm giác tối và lạnh. Đêm nằm nghe gió hất lật mái tôn loạt xoạt. Lại nhớnhững người thân ở xa, lại buồn người mình yêu quý ra đi đột ngột, lại lo lắng cho công việc ngày mai. Ngày mai, công việc, công việc, rồi lại công việc… Thấy mệt mỏi quá, mà cũng chợt thấy yếu đuối vô cùng. Thôi, ngủ đi, tạm quên đi.

Cuộn người vào trong mền, chỉ mong được ngủ dài đến sáng, khi mở mắt ra là nhìn thấy nắng lên (!)…

Sài Gòn, 7/2007

TB: Tôi viết bài này trong những ngày áp thấp (tháng 7.2007), lòng nhớ rưng rưng về một người anh vừa vĩnh viễn ra đi, đó là nhà báo Quốc Kế-vốn là Thư ký tòa soạn của Sài Gòn tuần san (Sài Gòn Giải Phóng Thứ bảy). Tôi là cộng tác viên của anh đã lâu, từ khi còn là sinh viên. Sau này, tôi là người gần như viết thường xuyên cho mục Nhịp sống Sài Gòn trên Sài Gòn tuần san. Anh Kế là người hiền, tướng tá đẹp trai, hơi có chút mơ màng, nhưng công việc đâu ra đó, máu làm báo “nguyên chất đậm đặc”. Không ai nghĩ anh mất sớm như vậy. Nhưng cuộc đời là như vậy. Mỗi người một định mệnh riêng. Nói theo ngôn ngữ ông bà là “Trời kêu ai nấy dạ”.

Bài viết này sau đó có in trên Sài Gòn Tuần san vẫn ở mục Nhịp sống Sài Gòn (bây giờ chủ biên mới đã bỏ mục này), dù không nói trực tiếp về anh, nhưng những người trong tòa sạn ai cũng biết và có người chợ thấy mắt đỏ hoe.

Hôm in bài này, anh bạn Nguyễn Vĩnh Nguyên có đọc và nhắn một tin chọc vui:

“Trông tôi còn lạ hơn con bò!” (Hình như vậy).

Bây giờ, những ngày mưa chạy xe ngoài phố, đôi khi tôi vẫn giật mình phanh xe đứng sững lại khi nhìn thấy một… con bò trắng từ trong nhà như chực phóng ra ngoài phố. Bò ơi là bò. Người ơi là người.