← Quay lại trang sách

Chương 2 Cô bé tôi tuổi 18

Chuyển sang ngôi trường khác học nốt một năm khi đã lên lớp 12 là quyết định cần một chút liều lĩnh. Năm năm sống ở Tokyo hoàn toàn biến tôi thành một đứa con gái thành thị mất rồi. Phải quay về quê ở Ehime vào thời điểm này, liệu tôi có thích nghi nổi không đây? Đã thế lại chỉ có một năm thôi.

Tôi dự định tốt nghiệp phổ thông xong sẽ học tiếp lên đại học. Ba đã biết chuyện tôi lựa chọn Sendai làm điểm đến và tôi cũng đã nhận được sự đồng ý từ ông. Vậy nên, tôi đã muốn ông đợi nốt một năm nữa rồi hãy chuyển về, nhưng, “Hợp đồng thuê quán lẫn hợp đồng thuê nhà đều kết thúc cùng lúc, ba xin lỗi nhưng giờ chuyển về quê ta tiết kiệm được tiền triệu ấy chứ”.

Một khi ba đã nói thế, tôi chỉ có thể gật đầu. Dẫu sao, đây cũng không phải chuyện tôi có thể tự quyết được. Tôi chẳng còn cách nào khác, đành phải cùng ba trở về nơi đó thôi. Phải chia tay những người bạn đã trở nên thân thiết thực lòng tôi thấy cô đơn lắm. Nhưng mà, tôi cũng cố buông bỏ cảm giác này và tự động viên mình một năm rồi cũng trôi qua nhanh thôi.

Hơn nữa, tôi còn bận lo lắng không rõ liệu bản thân có thể thích nghi được với môi trường mới hay không nữa. Hẳn là trong ngôi trường tôi sắp chuyển vào sẽ có nhiều bạn học cũ từ thời tiểu học. Tuy nhiên, tôi không rõ là sẽ có những ai, với lại bạn bè dẫu có thân thiết thì sau năm năm sống trong những môi trường khác nhau cũng đã đổi khác nhiều. Chính bản thân tôi cũng đã đổi thay rồi.

Thôi thì, có lo nghĩ cũng chẳng làm được gì, tôi cũng không nên “lo bò trắng răng”. Nói chung là, không thử thì sao biết được. Dẫu có bất ổn cũng chỉ phải kiên nhẫn chịu đựng một năm thôi. Với lại, chuyển trường cũng có một điều khiến tôi thấy vui.

Đó là được tham gia vào lớp học của một thầy giáo.

***

Ngày mùng một tháng Tư.

Ba con tôi theo xe tải chở đồ quay về ngôi nhà xưa đã xa cách năm năm với nhiều kỉ niệm. Chúng tôi lập tức tháo dỡ đống đồ mấy chú công nhân đã bê hộ vào trong nhà ra, sắp xếp từng thùng giấy một. Khoảng độ một tiếng sau khi bắt đầu công việc, một anh công nhân trẻ tuổi trong đội vận chuyển gọi tôi.

“Có ai đến tìm cô này.”

Khi tôi ngó ra ngoài cửa xem thử, đã thấy Chika đứng đó tự lúc nào. Tôi vui mừng ùa ra chỗ bạn.

“Chika! Sao cậu biết hôm nay mình về thế?”

“Đợt nhà cậu xây sửa cửa hàng, mình có gặp ba Manae và được ba cậu bảo cho biết ngày chuyển về đấy.”

Hai đứa chúng tôi nắm tay nhau, cùng hân hoan cho ngày gặp lại.

Tuy ba tôi coi việc mở cửa hàng cắt tóc trên Tokyo là giấc mơ, là thử thách nghề nghiệp nhưng dường như ngay từ đầu ông đã định sẽ trở về vùng đất chôn rau cắt rốn của mình.

“Ba muốn trả nợ ân tình cho vùng đất đã sinh dưỡng mình.”

“Ta về Ehime thôi.” ba đã nói với tôi như vậy đấy.

Hai năm trước, bà mất. Ngôi nhà của chúng tôi trở thành vô chủ, giờ ba phá một phần tầng một đi, xây cửa hàng mới. Ba cũng phải đi đi về về nhiều lần để kiểm tra quá trình xây sửa, chắc lúc đó ba đã tình cờ gặp lại Chika.

“Đợi chút nhé!”

Tôi lao vào trong nhà, báo với ba: “Ba ơi, con ra ngoài chút nhé.”

“À, ba có thể tự lo được, nên hai đứa cứ từ từ nhé.”

“Cảm ơn ba.”

Xin lỗi ba nhé, con lại làm ba phải dọn đồ một mình.

Tôi đã luôn thân thiết với Chika kể từ thời mẫu giáo. Khi vào tiểu học, hai đứa cũng luôn bên nhau. Chika cao lớn, cá tính mạnh chẳng chịu thua thằng con trai nào, là thần hộ mệnh luôn che chắn trước mặt và đuổi đánh mấy thằng quỷ hay bắt nạt đứa con gái khép kín là tôi đây.

“Cảm ơn nhé.”

Mỗi khi tôi nói thế, Chika đều cười đáp, “Có sao đâu. Lúc nào mình cũng được cậu giúp đỡ còn gì.” Tôi có bao giờ giúp Chika được điều gì đâu nhưng lúc nào cậu ấy cũng nói vậy, cũng cứu giúp tôi. Những kí ức về một thời tiểu học vui vẻ được đến thế cũng là nhờ có Chika ở bên tôi.

Từ lễ tốt nghiệp trở về, tôi nắm tay Chika đi từ trường về đến tận nhà. Hai đứa lẳng lặng chẳng nói với nhau câu gì, chỉ cùng rấm rứt khóc, nước mắt giàn giụa trên đường về. Từ ngày ấy đến nay đã năm năm rồi, hai đứa vẫn có thể tươi cười đi dạo bên cạnh nhau thế này thật cứ như mơ vậy.

Cậu ấy vẫn cao như thế, kiểu tóc cũng vẫn như xưa, nhưng trong khoảng thời gian dài không gặp, bạn tôi đã thành một mĩ nhân tự bao giờ mất rồi… Chắc trong suốt năm năm này, Chika đã gặp rất nhiều chuyện. Bản thân tôi cũng gặp không ít việc.

“Này, còn nhớ vật này không?”

Chika giơ ra một cái mề đay nho nhỏ trong lòng bàn tay.

“Cái mề đay này, Manae tặng mình trong ngày tốt nghiệp tiểu học đó.”

Cái mề đay làm từ bìa cứng cắt thành hình tròn, bên ngoài dán giấy thủ công màu vàng. Nó có đính một cái khung như cửa sổ nho nhỏ, bên trên còn ghi hẳn chữ “Mở ra đi”. Nhìn cũng ra là sản phẩm thủ công của nhóc con tiểu học.

Thật ra, tôi không hề nhớ mình từng làm thứ này.

“Chỗ có dòng chữ ‘Mở ra đi’ đấy, cậu có gan mở không?”

Chika cười rõ tươi nói với tôi câu ấy. Tôi nhận lấy thứ đó ngần ngại mở ra. Trong đó có ghi dòng chữ “Mình sẽ cưới Chika.” Tôi ngượng đến đỏ chín cả mặt mày.

“Này, vứt thứ này đi có được không?”

“Không được đâu. Vật này tặng mình rồi mà.”

Hai đứa chúng tôi vừa đi vừa giằng qua nghịch lại cái mề đay. Tuy tôi không nhớ được bản thân mình đã viết gì nhưng tôi vẫn còn nhớ như in lá thư ngày trước Chika gửi tôi. Lá thư đó viết “Mình thích bạn Shou nhất, nhưng mình còn thích Manae hơn cả cậu ấy”.

Nhờ lá thư đó, lần đầu tiên tôi mới biết chuyện Chika thích Shou. Nhưng điều khiến tôi ngạc nhiên nhất lại là Chika có hứng thú với con trai, thậm chí còn có cả đối tượng để ý nữa. Nhưng, chắc Chika cũng chẳng nhớ mình đã từng viết gì đâu Đáng sợ là thư mình viết, bản thân thì quên nhưng đối phương lại nhớ. Lâu không gặp gỡ, nỗi lo nói chuyện không hợp nhau lại hóa vu vơ. Bao điều xảy ra trong suốt năm năm qua chồng đống lại, hai đứa tám với nhau hoài không hết. Hình như vào trung học, Chika tham gia câu lạc bộ bóng chuyền, còn phổ thông thì vào câu lạc bộ bóng mềm. Năm lớp Tám, cậu ấy lần đầu có bạn trai và chia tay sau khoảng ba tháng. Sau này, cậu ấy yêu một người khác vào hồi năm lớp Mười nhưng lại chia tay chỉ sau nửa năm, giờ đang thầm thương một đối tượng có vẻ cũng tốt.

Tôi ngạc nhiên khi thấy một Chika toàn nói chuyện về con trai, nhìn cậu ấy cảm giác có chút gì là lạ. Chẳng thể ngồi nghe không mãi được, tôi cũng kể chuyện mình từng có bạn trai từ hồi năm lớp Chín và cũng hẹn hò được khoảng hai năm.

“Giỏi thế, cậu làm thế nào mà yêu được lâu đến vậy?”

Kiểu ngạc nhiên thái quá của Chika vẫn chẳng khác gì ngày trước. Tuy nội dung trò chuyện đã không còn như xưa, nhưng cảm giác hòa hợp lại tuyệt nhiên không hề thay đổi.

A, đúng là mình đã trở về với quê hương rồi. Đối với tôi, Chika là quê hương này đấy.

Chuyện nọ xọ chuyện kia, thời gian dường như là không đủ. Chẳng biết trời đã sập tối tự lúc nào. Nhưng chúng tôi cũng không có gì phải vội cả. Chika hiện đang học trong ngôi trường tôi sắp sửa chuyến đến. Vậy là, mỗi ngày hai đứa đều có thể gặp nhau rồi. Ngày đầu tiên của học kì mới, danh sách tên học sinh xếp theo từng lớp được dán ngoài hành lang. Tiếc quá, tôi với Chika lại không được học cùng lớp với nhau. Tôi vào lớp số Bảy. Lúc dợm bước vào trong lớp, mắt tôi đập phải tập đựng tài liệu của cậu trai trước mặt. Trên đó có ghi câu danh ngôn của Gandhi bằng bút viết bảng không phai:

“Live as if you were to die tomorrow. Learn as if you were to live forever”.

“Hãy nỗ lực sống như sợ ngày mai mình sẽ chết đi và hãy cố gắng học tập như thể mình sẽ còn sống mãi.”

Đó là câu danh ngôn ưa thích của tôi. Tôi chưa từng thấy cậu học sinh phổ thông nào như thế cả, cảm giác có hơi kì lạ. Tôi cho rằng cậu ta không thuộc loại học sinh ưu tú thì cùng có chút cá biệt. Để ý kĩ hơn chút nữa, cậu trai này cũng khá cao ráo, mặt mũi dễ coi, tuy không thể so sánh độ ngầu với đám bạn cùng lớp của tôi thời còn ở Tokyo, nhưng chút cảm giác đơn thuần khiến người ta thấy thiện cảm.

Trong lớp học mới của mình lại có cậu trai thú vị như thế này, tôi có dự cảm sẽ có chuyện gì đó hay ho xảy ra sau này. Đợt thay đổi chỗ ngồi hai tuần sau đó, tôi chuyển về chỗ ngồi cạnh cậu trai đó. Sự tình cờ đẩy đưa đến đáng sợ. Khi chuyện xảy đến, mọi thứ diễn ra trước mắt chúng tôi như thể tất cả đã được quyết định ngay từ đầu.

“Đúng là, biết ngay mà!” Tôi thấy vui mừng vì dự cảm của mình đã thành hiện thực, chưa kịp suy nghĩ gì nhiều đã cất tiếng chào cậu ta:

“Mình là Nagamori Manae. Mong cậu giúp đỡ cho.”

Nghĩ trong lời chào của mình dường như có điểm gì đó không được giống mình lúc bình thường cho lắm, tôi nở nụ cười khỏa lấp. Cậu trai đó trưng ra vẻ mặt như bị sét đánh, chỉ biết à ừ đáp lại. Mà, ngạc nhiên cũng phải thôi. Đột ngột có người lên tiếng chào hỏi như thế.

Cuộc sống học đường mới bắt đầu, ngày thứ tư kể từ sau khi chuyển chỗ, thời điểm tôi chờ đợi đã đến. Tôi cực kì mong chờ giờ phút này. Trong giờ nghỉ giữa giờ, chỉ cần nghĩ tới những gì sắp đến cũng đã đủ khiến tôi không nhịn được cười.

May mắn hơn nữa, cậu bạn Ifuku bàn bên lại lên tiếng bắt chuyện với tôi, khiến tôi càng chẳng thể ngăn mình tủm tỉm cười suốt. Tôi biết nhưng không thể ngăn nổi cảm giác hưng phấn này, mọi thứ đã hiện ra trên gương mặt tôi cả rồi. Hẳn Ifuku đang nghĩ tôi là đứa đầu óc có vấn đề.

Chuông reo, giờ phút mong đợi đã đến. Vẻ ngoài của anh Teru khi bước vào lớp học trông ra dáng thầy giáo hơn tôi tưởng tượng. “Ái chà chà, được quá đi chứ! Anh Teru trông ngầu quá.” Tim tôi như muốn gào lên điều đó.

Anh Teru. Tuy gọi là “anh” nhưng thực ra anh ấy không phải là anh tôi mà là cậu tôi. Yamashita Teruo - em trai mẹ. Anh Teru hơn tôi tám tuổi, kể từ khi mẹ mắc bệnh qua đời, mà không, kể từ trước đó, anh ấy đã chăm lo cho tôi như chăm sóc một cô em gái. Dẫu ba có bận rộn công việc vắng nhà cũng đã có anh Teru đến chơi với tôi nên tôi chẳng thấy buồn. Những khi ba đi nghe thuyết giảng đều đưa tôi và anh Teru theo.

Anh Teru là cậu tôi thật đấy nhưng với tôi, anh là một người anh lớn. Mà không, có lẽ vì là cậu tôi nên anh ấy dịu dàng hơn hẳn những người anh trai khác. Chuyện anh Teru theo nghề giáo với tôi là điều khá bất ngờ nhưng anh lại bảo năm sau sẽ nghỉ việc, có thể tham dự lớp học của anh trong năm cuối cùng này, tôi cũng may mắn đó chứ. Có khi nào, ba tôi cũng đã nghĩ về chuyện này nên mới quyết chuyển lại về đây nhỉ?

Anh Teru bước vào lớp và đứng lên bục giảng, không hề mảy may ngó đến chỗ tôi.

“Các bạn, đứng! Chào thầy! Ngồi xuống!”

Sau khi kết thúc màn chào hỏi thông thường, những tiếng ghế cọ quẹt lên sàn dần ngớt, anh Teru bắt đầu vào bài giảng.

“Cuộc đời con người ai cũng có vai trò riêng của mình. Thầy nghĩ vậy đấy.”

Tôi bất giác phì cười. Anh Teru bắt chước giổng y giọng điệu của nhà diễn thuyết chúng tôi từng đi nghe. Tôi cảm thấy ánh mắt của cậu bạn Ifuku, quay lại nhìn thì thấy cậu ấy đang tròn mắt nhìn tôi.

“Các em được sinh ra đời cũng là để hiện thực hóa vai trò của chính mình. Cũng giống như khi ta làm việc. Các em đang thực hiện vai trò bản thân sinh ra dành cho nó đấy.”

Thái độ của mọi người trong lớp của anh Teru hoàn toàn khác những lớp học khác, mọi người đều chăm chú lắng nghe chẳng hở một tiếng nói chuyện riêng nào. Vài bạn còn ghi chép rất nhiệt tình nữa. Chẳng hiểu sao tôi cũng thấy có chút tự hào.

“Đến đây là kết thúc nhé?”

Nghe anh Teru nói thế, tự nhiên trong lòng tôi lại nảy ra ý nghịch ngợm, tôi giơ tay mà không suy nghĩ gì nhiều. Với học sinh chuyển trường, đây là một hành động to gan nhưng cũng bởi là học sinh mới chuyển trường đến, mọi người mới dễ dàng tha thứ cho những hành vi liều lĩnh thiếu hiểu biết thế này.

“Sao nào, Nagamori?”

Cách tiếp nhận cũng rất ra dáng giáo viên. Tôi phải cố lắm mới nhịn được cười.

***

Tối hôm ấy, anh Teru về nhà tôi cùng dùng bữa tối. Giữ thói quen mua cho tôi một thanh sôcôla làm quà từ ngày xưa. Không rõ đến bao giờ mình mới thôi bị coi như trẻ con nữa, tôi cười mếu “Vâng, vâng, vẫn như mọi khi nhỉ? Cảm ơn anh” và mặc nhiên giơ tay nhận quà.

“Manae đặt câu hỏi đúng lúc quái gở, làm em giật mình quá.”

Tôi vừa hâm nóng món cà ri vừa nghe ba nói chuyện với anh Teru.

“Nhưng, anh Teru à, anh dạy hay mà. Em thấy mọi người chú tâm lắm đấy. Anh bỏ nghề giáo em thấy phí quá.”

“Chà, Manae nói thế làm anh cũng thấy đáng tiếc. Nhưng mà, anh mong muốn được truyền dạy cho học sinh theo một cách tự do thoải mái hơn. Mở ra lớp học không bị bó buộc vào những giới hạn. Chính vì vậy, anh muốn lập ra một trường dạy thêm có sức mạnh thay đổi được đất nước này.”

“Hầy, Terubou đã luôn nói vậy từ xưa rồi. Thằng bé muốn được sống và tạo nên sự thay đổi cho đất nước này. Em muốn sống cuộc đời như thế mà, Terubou nhỉ?”

Ba luôn gọi anh Teru là Terubou.

“Đó là ảnh hưởng từ anh rể mà. Suốt thời phổ thông rồi đại học, anh đưa em đến nghe diễn thuyết của bao nhiêu người tài năng như thế làm em cũng nuôi mộng sống một cuộc đời có thể làm nên những điều lớn lao.”

Anh Teru uống cạn lon bia ngon lành. Tôi lấy trong tủ lạnh ra một lon bia mới đặt trước mặt anh.

“Ái chà thông minh đấy, Manae. Sau này, em sẽ thành một người vợ hiền đấy.”

“Có thế nào, em cũng không bị người như anh Teru lừa đảo đâu.”

Lâu lắm rồi ba người mới được quây quần trên bàn ăn như vậy ba tôi là người vui nhất. Nhìn thấy ba vui vẻ, tôi cũng thấy hạnh phúc lây. Hạnh phúc có phải những điều thông thường như vậy không, tôi đã nghĩ rất nhiều lần về chuyện này từ khi mẹ qua đời. Không cần phải là thứ gì trọng đại cả.

Mà dẫu có vì gặp được chuyện gì cực kì tốt, cảm giác vui vẻ đột ngột đó cũng không thể thấm sâu vào lòng như thế này. Chỉ là, mọi người có thể quây quần dùng một bữa cơm, kể với nhau những câu chuyện thường ngày. Đây chẳng phải là hạnh phúc sao.

Nhưng, giờ này năm sau, tôi đã vào đại học, anh Teru nghỉ dạy ở trường, ba tôi chỉ còn lại một mình. Một mình cố gắng với công việc của mình. Những ngày có thể trải qua cùng với nhau từng ngày từng ngày dần vơi đi, sau khi cười nói vui vẻ với mọi người, ta lại cảm thấy có chút gì nhoi nhói. Giá những ngày như thế này có thể kéo dài mãi thì tốt quá. Nhưng đó là chuyện không thể. Bởi cuộc đời con người phải biết hướng và tiến về phía trước nữa. Tôi muốn trân trọng những khoảnh khắc hạnh phúc trong lúc này.

Cuộc sống học đường của tôi vô cùng vui vẻ. Tất cả là nhờ Chika và anh Teru. Tôi thấy từng ngày qua bản thân thêm hòa nhập vào môi trường mới. Đến giờ nghỉ trưa, Chika lại qua lớp gặp tôi, cho tôi thêm cả cơ hội nói chuyện với bạn Ifuku kế bên nữa. Ngay từ khi mới gặp, tôi đã để ý đến cậu ấy.

Tôi cũng không rõ đây chỉ là hứng thú đơn thuần hay là dấu hiệu khởi đầu của tình yêu nữa. Câu danh ngôn viết trên tập tài liệu của Ifuku vốn là do hồi năm thứ hai, anh Teru có giới thiệu về câu này trong lớp học của mình. Cậu ấy kể là do thích quá nên đã chép lại lên đó. Vậy nên, nếu nói là tình cờ ngẫu nhiên thì những chuyện như thế này có đôi lúc diễn ra. Nhưng lần đầu tiên gặp người coi trọng câu danh ngôn mình yêu thích đến vậy, tôi cảm thấy có chút gì đó dường như là định mệnh.

Cơ hội kéo gần mối quan hệ giữa tôi và Ikufu diễn ra sau buổi thi thử ngay trước Tuần lễ vàng, hai đứa tự nhiên lại ở riêng một chỗ với nhau. Ifuku, cậu ấy muốn thi vào đại học K ở Tokyo. Lí do là vì “Đó là nơi tập trung nhiều người có tư tưởng lớn thay đổi được đất nước này.”

Nghe câu nói đó phát ra từ miệng Ifuku, cả người tôi như cứng lại. Hẳn cậu ấy có nghe thấy những lời tôi trao đổi với anh Teru khi học trò tập trung lại hỏi bài thầy sau giờ học. Nếu Ifuku nghe thấy cuộc hội thoại đó và giờ lặp lại những điều đó với tôi, có lẽ nào Ifuku cũng đang có cảm tình với tôi hay chăng. Trái tim tôi chợt đập rộn lên.

Khi nhận ra trái tim mình đang gióng chuông liên hồi như vậy, lần đầu tiên tôi chợt nhận ra bản thân cũng dành cho cậu ấy một mối quan tâm tương tự. Tôi chợt có ý nghĩ muốn kể cho Ifuku nghe về “thế giới riêng của tôi”, chắc có hơi cường điệu nhưng đó chính là điểm khác biệt trong gia đình tôi so với những nhà bình thường khác mà tôi chưa từng để lộ ra với bất kì ai.

Vậy nên, tôi đã mở miệng hẹn cậu ấy trước. Bản thân cũng thấy mình bạo gan ghê nhưng mọi thứ buông ra một cách tự nhiên đến mức tôi cũng chẳng thấy ngại ngùng mấy. Kể từ đó, mối quan hệ giữa tôi và Dai-chan ngày một tốt đẹp.

Ở trường, bạn bè ai ai cũng gọi cậu ấy là Dai-chan nên tôi cũng muốn được gọi cậu ấy Dai-chan nhưng mãi vẫn chưa tìm ra cơ hội thay đổi cách xưng hô, đành một điều “Ifuku” hai điều “bạn Ifuku”. Dẫu vậy, kể từ khi dùng bữa cùng Musshu, trái tim tôi đã thầm gọi cậu ấy là Dai-chan mất rồi.

Tôi và Dai-chan bắt đầu trao đổi đĩa CD với nhau. Dai-chan cho tôi mượn đĩa nghe rakugo của cậu ấy. Những câu chuyện đẩy đưa không bao giờ tạo cơ hội cho tôi nói ra nhưng hồi vào phổ thông, đã có lần ba đưa tôi đi nghe tấu hài ở Asakusa. Không chỉ riêng những buổi thuyết giảng, ba tham gia rất nhiều hoạt động và lần nào cũng đưa tôi đi theo. Hai ngày trước kì thi đầu vào phổ thông, ba còn lôi tôi đi xem bộ phim ông đang có hứng thú. Ba có nói: “Tới lúc này rồi, có học thêm một ngày kết quả cũng đâu có thay đổi được gì.”

Đúng là, lần đó tôi đã định từ chối ông. “Ba này, ba đi xem một mình cũng được mà. Nếu ba đi xem phim thấy vui thì con cũng chẳng than phiền đâu mà.”

“Con có biết điều đáng buồn khi ta thấy cảm động và vui sướng là gì không, Manae? Đó là khi không có người đồng cảm với mình đấy. Bất cứ khi nào trái tim thấy rung động trước một hình ảnh hay ho nào đó, ba đều nghĩ thế. Ba cũng muốn cho con thấy điều đó. Những điều tuyệt vời không diễn ra hai lần đâu con gái.”

Có lẽ ba cũng muốn mẹ được xem những điều đó cùng mình. Lúc nào, tôi cũng cảm nhận thấy điều đó. Dẫu đương nhiên, đó không phải là điều giờ ba tôi đang muốn truyền tải.

“Thợ cắt tóc mà một tháng không đọc nổi ba cuốn sách, xem hai bộ phim, tham gia một buổi thuyết giảng về các chủ đề khác nhau là vứt.”

Đó là tâm niệm của ba.

“Khách hàng thường cả tháng mới đến tiệm một lần. Thể nào cũng có khách hỏi dạo này xem phim gì, nếu ta lại lôi bộ phim nói từ lần trước ra để kể thì khách hàng sẽ thất vọng lắm. Cả sách cũng vậy, tháng nào cũng nói chuyện về duy nhất một cuốn sách, khách hàng người ta sẽ nghĩ chắc tay thợ này chẳng nhớ mình là ai đâu. Bản thân phải thể nghiệm những điều mới mẻ, mở rộng thế giới quan của mình ra, đấy cũng là hình thức chăm sóc khách hàng dành cho những khách hàng thân thuộc của cửa hàng.”

Ba vừa uống bia vừa thao thao bất tuyệt những lời như thế Sau đó, ba nói ra lời như thể quyết định:

“Vậy nên, ngày mai, ta đi… nhé.”

Bao phần trong đó là trách nhiệm nghề nghiệp, bao phần là hứng thú cá nhân thì tôi cũng không rõ nữa. Nhưng nhờ thế tôi đã được đưa đến rất nhiều nơi và có nhiều trải nghiệm vui vẻ. Lần ấy, ba cũng lặp lại cuộc nói chuyện đó.

“Vậy nên, ngày mai, ta đi nghe rakugo nhé.”

Một học sinh phổ thông đi nghe rakugo ở Asakusa, tôi chưa thể hiểu được độ thâm sâu của nhiều đoạn tấu hài nhưng lại nhớ rõ ba đã cười sảng khoái ở bên cạnh mình đến mức nào. Có những đoạn tôi phải hỏi ba, “Ba thấy buồn cười chỗ nào vậy?” và nghe ông giải thích.

Nhưng trong số đó cũng có một vở hài thu hút tôi. Tôi không hiểu lắm những vở khác nhưng riêng vở này thì lại bị thu hút cực kì. Tôi chẳng còn nhớ tên diễn viên chính này hay tên của vở đó nhưng người ấy có một hấp lực hoàn toàn khác những nghệ sĩ khác.

Khi nghe đĩa Dai-chan cho mượn, tôi chợt nhớ ra. “A, vở diễn này…” Có thể diễn viên thì khác nhưng nội dung thì hẳn là vở diễn đó.

Chuyện về một anh chàng vô công rỗi nghề ngồi uống rượu nhưng vì một lời hứa nên phải miễn cưỡng ra đường bán hàng vào tối Giao thừa. Khi ấy, anh ta nhặt được một cái ví có 42 đồng ở ven bờ biển mang về nhà. Anh ta vô cùng sung sướng, gọi hàng xóm láng giềng đến rượu chè nhậu nhẹt. Anh say mềm, vung tiền ra trả và nằm ngủ ngáy ngon lành cho đến khi bị gọi dậy…

Tôi xem thử bìa cái đĩa Dai-chan cho mượn và biết vở này có tên là “Shibahama”.

Mỗi lần trả đĩa cho Dai-chan, tôi đều nhét kèm một lá thư. Đương nhiên, tôi đã phải đọc đi đọc lại lá thư rất nhiều lần để về sau có phải đọc lại cũng không có gì phải ngại ngùng. Lần nào tôi viết thư cũng đều đã khuya. Tôi từng nghe nói viết thư về đêm rất nguy hiểm. Vậy nên, trước khi đưa thư cho người ta, tôi cho rằng nên đọc lại lá thư đó vào sáng hôm sau.

Hẳn là, khi đọc lại thư vào sáng hôm sau đó, tôi luôn để ý ra đâu đó trong lá thư đang bóc trần tình cảm của mình, cảm giác nguy hiểm, nguy hiểm chấp chới khiến tôi quyết tâm sửa lại. Lá thư ngày xưa bản thân từng viết sau này đọc lại lại khiến mình thấy ngại ngùng đến không tưởng. Kinh nghiệm ngày trước đã cho biết điều này nên tôi luôn cố gắng thật cẩn thận.

Tôi cảm nhận rõ trái tim ngày càng bị Dai-chan thu hút. Đôi lúc, khi Dai-chan vô ý ghé sát gương mặt lại gần, trái tim tôi như đập trật một nhịp, bản thân vô thức tìm đường tránh. Không rõ cậu ấy có nhận ra tiếng trái tim tôi thổn thức không, cảm giác ngại ngùng đến đáng lo ngại. Mỗi lần như thế, tôi càng khẳng định được vị trí của Dai-chan trong lòng mình không hề bình thường chút nào.

“Hình như mình thích Dai-chan mất rồi”. Một ngày nọ, tôi đã viết câu đó vào cuốn nhật kí bí mật của riêng mình, nhận thức của bản thân càng rõ ràng hơn bao giờ hết. Cảm xúc khi viết thành lời thật đáng sợ.

Ba toàn chọn trúng những thời điểm tôi đang cực kì bận rộn như trước kì kiểm tra hay trước kì thi đầu vào rủ tôi tham gia chương trình nọ kia. Mà, dẫu sao học sinh trong kì thi cử không đồng nghĩa với việc không hề có phút nào rảnh rỗi. Chuyện khi đó cũng xảy ra vào hôm thứ bảy ngay trước kì thi quan trọng.

Nhắc đến mới nhớ, thứ bảy ngày 23 này có buổi nói chuyện của nhà diễn thuyết Shirafuji Souichirou ở thị trấn bên đấy.

“Shirafuji có phải là nhà diễn thuyết có lần ba từng đi nghe một mình không ạ?”

“Đúng đấy, trưa thứ bảy ba không thể bỏ cửa hàng đi xem cùng con được, Manae rủ bạn đi cùng cũng ổn đó. Ông ấy diễn thuyết hay lắm. Ngày trước, ba cũng xúc động đến mức sau quyết chuyển cửa hàng lên Tokyo đấy.”

“Ơ, vậy là ba đột ngột chuyển cửa hàng lên Tokyo là do định hướng từ nhà diễn thuyết Shirafuji này sao?”

“À, nếu không phải do ba thực sự muốn làm thì sẽ không chuyển đâu nhưng khi ba nghe người đó nói chuyện, ba nghe như có lửa rừng rực trong tim vậy. Manae cũng nên đi nghe thử xem.”

“Ngay trước đợt kiểm tra, chắc chẳng ai chịu đi đâu.”

Tôi vừa rửa bát đũa vừa nói vậy nhưng đầu óc lúc đó liền nghĩ đến Dai-chan. Nếu mở lời mời, chắc Dai-chan sẽ đi cùng tôi nhỉ. Tối hôm đó, tôi ngồi viết đi viết lại lá thư gửi kèm trong chiếc đĩa rakugo sắp trả Dai-chan.

Có viết theo kiểu gì cũng không tránh được chuyện bản thân đang mời người ta đi chơi nhưng tôi muốn chọn từ chọn ý thật cẩn thận để không lộ ra tâm tình của mình. Lời mời đến ngay trước kì thi, nếu Dai-chan không dành cho tôi nhiều cảm tình như tôi vẫn nghĩ, cậu ấy hẳn sẽ từ chối. Vậy nhưng, nếu được cùng cậu ấy đi nghe buổi diễn thuyết của ngài Shiraifuji, tôi chắc sẽ thấy hạnh phúc lắm. Ba chẳng phải đã từng nói khi xúc động vì một điều gì đó lại có người cùng đồng cảm với mình là niềm hạnh phúc đó sao.

Tôi gom hết mọi can đảm gửi lá thư đi. Lần trước với Musshu, rồi lần này nữa, toàn là tôi mời cậu ấy trước. Bản thân chủ động nhiều quá đến mức tôi ngại chẳng dám nhìn Dai-chan. Nhận thức ấy rõ ràng đến nỗi những câu chuyện trò bình thường cũng trở nên khó khăn.

Mà, thường hai đứa nói chuyện theo kiếu gì ấy nhỉ?

Đây chính là điểm phiền phức khi con người ta lỡ dính vào chuyện tình cảm. Nhưng mỗi ngày như thế này lại vô cùng hạnh phúc. Tôi yêu thích cảm giác rộn ràng này của trái tim. Dai-chan lập tức đồng ý. Vậy là hai đứa chúng tôi cùng dành cảm xúc đặc biệt cho nhau rồi. Điều này thật là quá sức tuyệt vời. Hôm đó chắc chắn sẽ là một ngày tôi chẳng thể nào quên. Tôi hi vọng Dai-chan cũng sẽ cảm thấy thế. Tôi ôm trong lòng mong đợi đó chờ đến ngày 23.

Buổi diễn thuyết của ngài Shirafuji cực kỳ hay. Bản thân tôi thấy cảm động, lại có người bên cạnh cùng chia sẽ cảm xúc này khiến tôi thấy hạnh phúc. Đúng như tôi nghĩ, đó chính là ngày tôi cả đời không quên. Tôi đã hạnh phúc đến mức ấy đấy.

Chưa kể, trên đường về, một sự bất ngờ xảy đến xâm chiếm bản thân tôi.

“Mình thích cậu. Mình muốn hẹn hò với cậu…”

Tiếng xe tải rầm rập đi qua gần như nuốt trọn những lời đó khỏi tầm nghe nhưng chắc chắn Dai-chan đã nói ra câu ấy. Tôi lo lắng, trái tim đập dồn dập chẳng biết nên làm thế nào cho phải. Bản năng khiến tôi quay lưng đi, giấu mình sau chiếc ô. Giây phút ấy trái tim thầm cảm ơn bầu trời đang giăng mưa trên đầu.

Khi gặp phải những lời tỏ tình không lường trước được kiểu này, người ta phải làm thế nào nhỉ? Đầu óc tôi trở nên mụ mị. Trái tim chợt đập gấp gáp.

Câu trả lời chỉ có thể là “Vâng”. Nhưng, tôi đang run quá đến mức lời nói chẳng thể thoát khỏi làn môi. Những lúc thế này, nên làm sao đây?

“Cậu có thể quay lại nói cho mình câu trả lời được không?” Nghe lời Dai-chan nói, tôi không đáp chỉ lặng lẽ quay lại. “Câu trả lời… thứ hai này nhé?”

Lời nói thoát ra lại thành như thế.

“À, được chứ.”

“Vậy thứ hai nhé. Nói chuyện này ở trường thì ngại lắm, trước khi vào học, mình muốn cậu đến một chỗ này.”

“Nơi nào vậy?”

“Đền Isono. Lúc 7 giờ sáng trước cây thần.”

“Lúc 7 giờ sáng trước cây thần phải không? Nhưng sao lại chọn ngôi đền ấy?”

“Đó là nơi yêu thích của mình.”

Tôi cảm nhận thấy gương mặt mình đang đỏ lên. Chữ thích đó cũng đồng nghĩa với lời khẳng định “Ok” mất rồi…

“Không được đến muộn đâu đấy.”

“Ừ, cậu cũng thế nhé.”

“Mình á? Mình sẽ không muộn đâu. Nhưng…”

“Nhưng gì cơ?”

“Nhưng nếu mình không đến thì… cậu bỏ đi nhé.”

Tôi nói thế, quay mình đi bộ khỏi bến xe buýt.

Tôi đã có sẵn câu trả lời trong lòng rồi. Vấn đề chỉ là sẽ hồi đáp “YES” theo cách nào thôi. Tuy đợt này chưa đến Valentine, nhưng nếu nói ra cảm xúc của mình và tặng sôcôla cho cậu ấy chắc là ổn nhỉ? Tôi lững thững bước đi trên con đường về nhà giữa màn mưa, đầu óc miên man suy nghĩ. Tôi sợ người khác thấy có đứa dở cười một mình nên dùng chiếc ô đỏ che mặt mà bước đi.

Mãi sau tôi mới để ý ra, dường như mình đang nhảy chân sáo giữa trời mưa. Tôi nhảy chân sáo kiểu này từ lúc nào vậy nhỉ? Giây phút này thật hạnh phúc. Nếu có người hỏi ai đang là người hạnh phúc nhất thế gian, tôi nhất định sẽ giơ tay trả lời, “Có tôi đây!”.

Vừa về đến nhà, tôi bắt tay làm bữa tối cho ba rồi sau đó ngồi vào bàn bắt đầu đặt bút viết thư. Lá thư tôi dự định sẽ gửi nó theo chiếc đĩa trả Dai-chan.

Nếu như tôi không trì hoãn câu trả lời, đáp “Vâng” ở bên xe buýt khi ấy… Chuyện hai đứa sẽ ra sao nhỉ?

***

Gửi Dai-chan.

Khi cậu đọc được lá thư này thì mình và Ifuku cũng bắt đầu hẹn hò rồi đấy.

Trên đường về sau buổi diễn thuyết của thầy Shirafuji, nghe lời cậu tỏ tình ở bến xe buýt, mình đã ngạc nhiên lắm lắm nhưng lại vô cùng vui sướng. Thật ra, từ ngày đầu chuyển trường về đây, mình đã để ý đến Ifuku rồi. Lí do là tập tài liệu có viết câu danh ngôn của cậu đấy.

Câu danh ngôn đó là câu danh ngôn ưa thích của mình. Khi nhìn thấy có người coi trọng câu danh ngôn mình yêu thích, cậu để ý đến người ta cũng là chuyện đương nhiên phải không?

Ngày đầu tiên đến trường mới đã bắt gặp một sự như thế, mình đương nhiên không cho đó là chuyện ngẫu nhiên đơn thuần được rồi. Nhưng rồi, mình hiểu ngay ra, “Có lẽ câu đó là do thầy Miyashita…”

Có thể Ifuku không biết điều này, nhưng thầy Miyashita là cậu của mình. Thầy là em trai của mẹ mình. Từ thời học tiểu học, thầy cùng ba con mình ba người hay đi chơi cùng nhau lắm. Cũng hay cùng tham dự nhiều buổi diễn thuyết.

Hồi đầu, Ifuku có nói “tuy có vẻ hơi kì lạ nhưng thích con người đó” về thầy Miyashita đúng không? Khi nghe nói thế, mình đã rất vui mừng. Dù đúng là, mình có thấy buồn cười một chút khi nghe lời nhận xét “kì lạ”. Khi nghe Ifuku nói muốn trở thành một người “Sống và mang tư tưởng đổi thay được đất nước này” mình nghĩ có lẽ cậu đã nghe thấy cuộc nói chuyện giữa mình và anh Teru (đó là tên mình thường gọi thầy Miyashita đấy). Vậy nên, mình phải giải thích trước để cậu khỏi hiểu lầm.

Câu nói “Sống và mang tư tưởng thay đổi được đất nước này” là câu cửa miệng của anh Teru hay thầy Miyashita từ thời còn đi học. Mình biết rõ điều này nên khi đó đã cố tình nói vậy đấy.

Thực ra không cần phải là người mang những suy nghĩ to vậy đâu, mình thích ai là thích người ấy thôi. Đương nhiên, mình hi vọng người mình thích không chỉ ích kỉ nghĩ cho riêng mình mà muốn người đó sống biết suy nghĩ và cống hiến năng lực của mình cho thế giới này.

Giờ mình cũng chẳng biết mình đang viết liên tha liên thiên gì nữa rồi.

Phải, phải, mong cậu đồng ý với mình một điều này nhé. Đầu thư mình có đề gửi “Dai-chan”, thực sự mình phải gom hết can đảm mới viết được từ ấy đấy. Từ giờ, mình có thể gọi Ifuku là Dai-chan như mọi người được không?

Đại thể là, từ giờ hãy quan tâm đến mình nhé.

Dai-chan này, mình cũng…

Đúng giây phút tôi gom mọi dũng khí của mình để viết nốt những từ cuối cùng quan trọng, tiếng gõ cửa vang lên. Tôi giật thót mình đến mức tim muốn vọt ra khỏi lồng ngực, vừa vội vội vàng vàng giấu lá thư vào chồng sách cạnh đó vừa cất tiếng đáp:

“Vâng… Gì thế ạ?”

“Điện thoại con để ngoài phòng khách đang reo này.”

Ngoài cửa vọng vào tiếng ba. Ông không có vẻ định đẩy cửa vào phòng.

“Con… con biết rồi. Con ra ngay đây.”

Tôi giấu lá thư đang viết dở vào trong cặp sách rồi lao ra khỏi phòng. Màn hình điện thoại hiển thị tên “Takahashi Chika”. Tôi cố kìm giọng xuống rồi nhấc máy. Tôi không muốn vừa mở miệng đã phải nghe cậu ấy hỏi “Có chuyện gì vui hả?” đâu.

“Có chuyện gì vậy, Chika?”

“Giờ mình ghé qua nhà cậu được không?”

“Được chứ, sao thế?”

“Tuần sau có đợt kiểm tra còn gì. Mình muốn học ôn cùng cậu. Có gì không hiểu cậu chỉ mình nhé…”

“Được chứ. Nhưng trước đó mình phải đi mua mấy thứ. Đi cùng không?”

“Cậu định mua gì thế?”

“Chẳng có gì đâu, chỉ là ít bánh kẹo thôi.”

“Bánh kẹo hả? Được, đi nào, đi nào!”

Khi ba mẹ Chika biết cậu ấy đến nhà tôi, hai người cho phép Chika được về muộn ngay. Trước đây, hai đứa cũng có lần ôn bài cùng nhau đến quá mười giờ mới về rồi. Đương nhiên, trước khi hai đứa tập trung được vào việc học, còn bà tám chán chê chuyện đứa này đứa kia yêu đương hẹn hò đến tận mười giờ.

Hôm nay chắc cũng không khác được đâu. Nhưng mà cũng chẳng sao. Bởi vì, tôi muốn kể cho Chika nghe chuyện của tôi và Dai-chan.

Sau khi dập máy, tôi hồi hộp chờ Chika đến. Tôi vội vàng quay vào dọn sơ qua căn phòng bừa bộn. Lỡ để lộ ra lá thư tôi viết gửi Dai-chan chắc sẽ ngại lắm, tôi lấy nó ra khỏi cặp và cho vào ngăn kéo. Để trong đây thì chắc không bị phát hiện đâu. Chika đến ngay sau đó.

“Sao đột nhiên lại muốn học nhóm thế, hiếm có quá ta.”

“Ừ. Biết sao, đợt thi này có vẻ gay go lắm. Với lại…”

Chika có vẻ đang hớn hở vì chuyện gì đó.

“Với lại gì?”

“Mình có chuyện muốn kể cậu nghe.”

“Vậy à? Thật ra mình cũng có chuyện muốn kể cho cậu nghe đấy.”

Hai đứa tôi và Chika vừa nhăn ra cười vừa đùn đẩy nhau, cậu kể trước, cậu kể trước đi mãi một lúc rồi mới quyết bằng trò oẳn tù tì. Đứa nào thua phải khai ra trước.

Nếu muốn bắt búa đầu tiên[12], tôi chọn ra bao.

Chika ra búa rồi.

Trò chơi oẳn tù tì, thắng bao giờ cũng là điều tốt. Người thắng sẽ đạt được một thứ gì đó mà kẻ thua không thể. Khi oẳn tù tì thắng Chika lúc đó, bản thân tôi cũng không là ngoại lệ, vui vẻ làm dấu chiến thắng. Tôi ra bao rồi. Chika bắt đầu thổ lộ chuyện muốn tỏ tình với người cậu ấy thầm thương đã lâu. Tôi vô tư hùng hổ ủng hộ cậu ấy.

“Hay quá! Cậu gan đấy. Mình nhất định sẽ ủng hộ.”

Thế nhưng, khi câu hỏi “Vậy người ấy là ai?” vừa thoát ra miệng, chưa cần đến câu trả lời của Chika, tôi chợt nhớ đến những lần cậu ấy ghé qua lớp tôi chơi. Chưa nghe đến câu trả lời, tôi đã có một dự cảm không tốt.

Chika vẫn chưa chịu nói ra tên người này. Thế nhưng, mỗi gợi ý cậu ấy đưa ra như thể đẩy dần tôi đến với kết luận xuất phát từ trực cảm của chính mình.

“Người này ở gần Manae lắm đấy.”

Tại sao vẻ mặt ngại ngùng chín đỏ của Chika khiến cho câu hỏi của tôi hóa thành thừa thãi, gợi ý này dẫn đến gợi ý sau. Tôi cảm thấy những lời của Chika ngày một xa xôi.

“Chịu cậu đấy. Vẫn chưa đoán ra hả? Manae. Thường thì người ta nói đến đây là phải hiểu chứ. Vậy, mình nói thẳng nhé. Thật ra…”

Chika không thể không nói ra sao. Nếu tôi thua trong trò oẳn tù tì, tôi cũng sẽ hứng khởi đến vậy ư? Và rồi, tôi nghe Chika nói ra tên của Dai-chan.

Tôi đã ra bao rồi. Tôi nguyền rủa bản thân ra dấu chiến thắng khi ấy. Lúc đó, nếu tôi ra kéo, phải chăng định mệnh sẽ thay đổi? Sau này, tôi sẽ không bao giờ ra bao nữa.

Nhưng mà, tại sao tôi lại không đáp “vâng” trong trận cơn mưa khi ấy. Tôi chợt nhớ đến một câu danh ngôn từng nghe trong một buổi diễn thuyết. Đời người không thể có sự công bằng nhưng cơ hội thì công bằng với tất thảy. Tiếc rằng, rất nhiều người lại trốn bỏ cơ hội của mình. Tôi nhận ra bây giờ chính là cái cơ hội người ta từng nói đến.

Nhưng dẫu có nhận ra cơ hội đó, tôi lại sợ hãi bất lực đứng nhìn nó đổi thay.

Tôi đã ra bao rồi.

Kết cuộc, ngày hôm ấy, tôi chẳng thể kể gì về chuyện nhận được lời tỏ tình từ Dai-chan. Sau khi Chika kể chuyện xong, hỏi: “Nhắc đến mới nhớ, Manae muốn nói gì với mình?”

Mọi thứ diễn ra y như mọi bận.

“Sau khi thi xong mình định cắt tóc, không biết cắt kiểu nào cho hợp đây…”

Một chuyện hoàn toàn vô thưởng vô phạt. Chika vẫn giữ nguyên vẻ phấn khích khi “khai ra” người mình thầm thích trước đó, bắn một tràng liên thanh không ngừng: “Cắt tóc ngắn được đó. A, nhưng dạo này mốt tóc mái bằng có vẻ thịnh hành. Mình thấy hợp với Manae đấy. Với lại, nhuộm sang màu nào nhè nhẹ tránh để giáo viên phát hiện thì sao? Mình thấy dễ thương mà. Nhưng lỡ bị lộ thì cũng phiền đấy.”

Tôi đã hoàn toàn đánh mất cơ hội nói chuyện về Dai-chan rồi. Chika là bạn thân của tôi, nhưng… “Sao cậu ấy không sớm về đi”. Ngày hôm ấy, tôi thực lòng nghĩ vậy. Khi thấy tôi có vẻ lơ đãng, Chika nói:

“Xin lỗi nhé, nãy giờ mình toàn tự kể tự phấn khích chuyện của bản thân mình thôi. Mải mê nói chuyện, đã đến giờ này mất rồi bọn mình đi mua đồ nhé! Bánh kẹo ấy.”

“Hử? Thôi, khỏi. Cũng chẳng cần nữa.”

Tôi cố rặn ra một nụ cười hồi đáp. Sôcôla dành tặng cho Dai-chan không còn cần thiết nữa rồi.

Tôi muốn nhanh được bỏ lại một mình nhưng với một Chika đang phấn khích đến thế, tôi đành bên cậu ấy đến tận mười giờ tối cùng học bài. Hai đứa đều đang học đấy nhưng chẳng vào đầu được chút nào. Đương nhiên, lí do của cả hai hoàn toàn trái ngược.

Nếu tôi là đứa thua trò oẳn tù tì, tình hình chắc chắn sẽ hoàn toàn đảo ngược. Nếu như thế, Chika sẽ nói gì nhỉ? Có lẽ, cậu ấy cũng sẽ như tôi, giấu biến đi chuyện mình muốn kể và sẽ cùng học với tôi cho đến lúc kết thúc. Khi ấy, chắc tôi cũng sẽ hỏi: “Chika muốn kể chuyện gì thế?” và cậu ấy hẳn cũng sẽ bịa ra chuyện tóc tai để khỏa lấp. Chika là người như vậy mà.

Nên tôi cũng sẽ ở bên Chika cho đến khi kết thúc. Tôi đã nghĩ vậy.

Chika vừa đi, cơn mệt mỏi bất thần ập đến. Đầu óc tôi căng ra vì suy nghĩ quá nhiều đến mức chẳng thể nghĩ ngợi được gì nữa. Chỉ là, nước mắt đã tuôn.

Tôi lấy lá thư ngập tràn hạnh phúc mới viết vài giờ trước trong ngăn bàn ra đọc lại một lần nữa. Tôi muốn biết nhiều thứ lắm. Tôi đã nghĩ hiểu được cảm xúc của người khác là điều tốt Nhưng có những điều không nên biết thì sẽ hạnh phúc hơn. Một cô bé tôi cách đây vài giờ khi chưa biết gì về tình cảm của Chika đã hạnh phúc đến chừng ấy..

Tôi xé vụn lá thư vứt vào thùng rác.

Ngày hôm sau, tôi ghé qua nhà anh Teru. Không phải là muốn kể cho anh nghe chuyện, cũng chẳng muốn xin anh lời khuyên xem bản thân nên làm gì. Chỉ là, tôi cảm thấy muốn gặp anh Teru thôi.

Anh Teru vừa thấy mặt tôi đã nhận ra có điều gì khác thường rồi.

“Ta đi ăn gì nhé?”

Anh nói vậy, tay vờ làm động tác lái vô lăng. Tôi khẽ gật. Sau một khoảng thời gian dài lặng lẽ lái xe, khi tiếng DJ từ đài phát trong xe giới thiệu thư bạn đọc và cho mở nhạc, anh Teru ra vẻ tình cờ hỏi tôi.

“Bị thằng nào cho rơi hả?”

“Không. Ngược lại.”

“Chà, vậy là được tỏ tình nhưng lại không thích con nhà người ta?”

“Không. Ngược lại.”

Anh Teru trưng ra một vẻ mặt không tài nào hiểu nổi, tiếp tục im lặng lái xe. Tôi vừa ngắm cảnh vật bên ngoài cửa xe vừa lắng nghe tiếng nhạc rót vào tai. Bài hát mang âm hưởng thật đẹp với chất giọng ngọt ngào. Ca từ bằng tiếng Anh nên tôi không rõ nội dung nhưng đây có vẻ là một bài ca chất chứa hạnh phúc.

Chỉ cần nghe một bài hát thế thôi mà nước mắt đã chực trào.

“Này, bài hát này, anh có biết tên là gì không?”

“Bài này tên là ‘If we hold on together’. Nó mang thông điệp nếu mọi người cùng chung sức, ước mơ sẽ vĩnh viễn không bị mất đi.”

“Bài hát hay quá.”

Tôi không kìm được, lặng lẽ bật khóc.

Rốt cuộc, ngày hôm đó, tôi chẳng thể kể về chuyện Dai-chan lẫn chuyện Chika, chỉ lặng lẽ ngồi trên xe anh Teru lái ngắm nghía cảnh vật bên ngoài. Anh Teru hẳn cũng cảm nhận được có chuyện đang xảy ra, anh cũng nhận ra tôi đã khóc nhưng lại chẳng hề hỏi gì. Tôi ngắm nhìn cảnh vật bên ngoài nhưng trong đầu óc còn mải nghĩ đến ngày mai. 7 giờ sáng mai, Dai-chan sẽ đến chỗ cây thần ở đền Isono đợi câu trả lời của tôi. Tôi phải làm gì đây?

Thực ra cũng chẳng cần phải nghĩ, ngay từ lúc nghe Chika thú nhận chuyện thích Dai-chan ngày hôm qua, trái tim tôi đã có quyết định của mình rồi. Đương nhiên cũng có giằng xé chứ. Đến tận lúc này, tôi cũng không rõ làm thế liệu có tốt hay không, nếu có thể được, tôi muốn lật ngược câu trả lời.

Nhưng mà, nhưng mà, tôi không thể. “Nếu rơi vào hoàn cảnh này, bạn sẽ làm thế nào?”

Nếu đem câu hỏi này khảo sát trên toàn quốc, chắc tôi sẽ rơi vào thiểu số. Có người thậm chí còn thấy ghét những kẻ ngốc nghếch kiểu tôi đây. Dẫu tôi có bỏ cuộc, Chika tỏ tình cũng không thể thành công. Bởi vì, Dai-chan cũng vừa tỏ tình với tôi xong mà.

Nếu làm thế, cả ba người chẳng ai được hạnh phúc cả. Nếu tôi có thể nói ra tất cả với Chika, rồi hẹn hò với Dai-chan, có thể Chika không hạnh phúc, vẫn có hai đứa tôi được hạnh phúc. Hẳn sẽ có người đem lập luận đó ra cân nhắc. Nếu suy nghĩ lí trí một chút, lựa chọn đó cũng là điều dễ hiểu. Nhưng dẫu có nói thế nào, thực sự tôi đã từ bỏ kể từ khi nghe những lời Chika nói. Tôi cũng đã có thời cơ để nói ra mọi sự. Giây phút Chika đề cập đến chuyện ấy vào hôm qua. Nhưng tôi lại chối bỏ thời điểm đấy, nghe quá nhiều chuyện không nên nghe mất rồi.

Tôi đã muộn mất rồi.

Nhưng nếu tôi từ bỏ không hẹn hò yêu đương gì với Dai-chan nữa, sẽ chẳng ai cảm thấy hạnh phúc cả nhưng cũng chẳng kẻ nào phải nếm trải cảm giác bất hạnh đến kiệt cùng.

Có lẽ, cả Dai-chan, cả Chika và cả tôi nữa có thể cười nói, “bị người ta cho rơi rồi” và biến nó thành một kỉ niệm đẹp. Hơn hết, dẫu chúng tôi có hẹn hò, có thân thiết mấy đi chăng nữa, chỉ nửa năm nữa thôi đã chẳng thể ở bên nhau, phải nếm trải nỗi buồn của những đứa học sinh phổ thông vùng quê. Nửa năm nữa thôi, Dai-chan chắc sẽ lên Tokyo. Tôi đi Sendai. Còn Chika có vẻ sẽ ở lại với đất Shikoku này.

“Nếu đã yêu, khoảng cách có là gì…” tôi cũng muốn khẳng định điều đó nhưng chuyện yêu xa chẳng phải toàn kết cục buồn thôi còn gì.

Out of sight, out of mind… (Xa mặt cách lòng)

Tuy chia xa có đau khổ nhưng chỉ độ nửa năm, chẳng chóng thì chầy cũng sẽ phải từ bỏ thôi. Tôi muốn nắm thật vững chắc kết luận của bản thân mình nhưng trái tim nhức nhối, ngực thắt lại, là đau khổ, là buồn thương, nước mắt cứ trào ra.

Tất cả đều là lỗi tại tôi.

Kẻ đã không thể thành thật nói câu “mình cũng thích cậu” khi nghe Dai-chan tỏ tình là tôi. Khi nghe Chika nói muốn gặp mình, kẻ nói cũng muốn gặp và kể chuyện cho cậu ấy là tôi. Kẻ ra bao khi oẳn tù tì cũng là tôi. Khi nghe những lời thủ thỉ của Chika, kẻ đã không thể nói rằng thật ra Dai-chan mới tỏ tình với mình… cũng là tôi.

Tất cả đều do quyết định từ tôi cả.

Tôi cho rằng khi nghĩ mọi chuyện xảy đến với mình đều là do trách nhiệm của bản thân, tôi sẽ vững tâm hơn. Nhưng, dường như tôi vẫn không đủ mạnh mẽ.

“Hãy mạnh mẽ lên, tôi ơi.”

Mỗi khi nước mắt chực trào, tôi chẳng thể làm gì ngoài việc tự nhủ với mình câu ấy.

Khi quay về nhà, tôi lấy ra một tờ giấy mới để viết thư cho Dai-chan. Tôi đã ngồi trên bàn và suy nghĩ rất lung nhưng chẳng biết mình nên viết gì cho phải. Có vô vàn điều muốn nói, muốn chuyển tải đến người ấy nhưng đều phải nuốt nghẹn lại để viết ra một dòng đơn giản.

“Xin lỗi cậu nhé, Ifuku.”

Ngày mai, tôi phải đến đến thật sớm để tránh mặt Dai-chan và tìm cách nhờ ai đó đưa thư cho cậu ấy.

[12] Câu nói cửa miệng khi chơi trò oẳn tù tì của Nhật là “saisho ha guu jan ken pon to dasu aho ga oru” (Chơi oẳn tù tì, ra búa đầu tiên là kẻ ngốc). Ý của Manae là rất có thể cô bạn ngốc Chika sẽ ra búa đầu tiên, nên nếu muốn bắt búa, cô bé cần ra bao.