← Quay lại trang sách

Chương 11 Chuyện Gì Đã Xảy Ra Sau Cánh Cửa

JANE BUXTON QUẢ ĐÃ BỎ ĐI, nàng ra qua lối cửa chỉ đóng then. Người lính canh trên kính viên chu nhìn thấy một cô gái trẻ rời nhà máy, nhưng không nhận ra nàng. Người ta đã chỉ thị cho anh tránh những cuộc đổ máu không cần thiết nên anh không thả các chú “ong vò vẽ” chống lại nàng. Bờ sông phía nhà máy ngăn cách với bãi đáp bằng một bức tường, tường này có một cái cửa sắt, thường đóng kín, nhưng từ ngày bắt đầu xảy ra những hành động đối địch thì nó luôn luôn bị bỏ ngỏ.

Jane Buxton đào tẩu trong cơn điên loạn thật sự. Ý nghĩ rằng mọi người coi nàng là nguyên nhân gây ra nỗi bất hạnh chung đã làm nàng đau đớn vô cùng. Nhưng nếu họ nói đúng thì sao? Nếu nàng là chiến lợi phẩm duy nhất mà Killer hy vọng thu được trong cuộc chiến này? Vậy thì mọi hành động chậm trễ đều là tội lỗi và nàng trách mình đã do dự lâu quá như thế. Nàng vội vã đến cung điện, đi sát vào bức tường sáng trưng ánh đèn pha của nhà máy.

Các Chàng trai Vui tính trong các trạm gác đã nhìn thấy nàng. Nhưng chúng không coi việc dùng vũ khí chống lại một người đơn độc, hơn nữa có thể thuộc phe của chúng, là điều cần thiết.

Đi hết dãy tường, Jane bắt đầu băng qua bãi đáp, không thèm để ý đến các Chàng trai Vui tính gặp trên đường. Thái độ can đảm của nàng là nguyên nhân của việc không ai ngăn cản nàng và khi chỉ còn cách cung điện hai mươi bước thì có hai người bước đến bên nàng. Chúng nhận ra nàng và ngạc nhiên kêu lên. Vì không biết ý định của nàng, nhưng vẫn nhớ hảo tâm của ông chủ đối với nàng nên chúng đã để nàng đi và thậm chí còn tiễn chân nàng đến tận cung điện rồi mở cửa cho nàng vào. Từ nay nàng hoàn toàn bị lệ thuộc vào Killer và không thể trông chờ ở sự giúp đỡ của ai.

Việc nàng đến đã gây ra sự sửng sốt trong cung điện. Gã đầy tớ da đen vội vàng đưa nàng đến chỗ Killer. Theo sau gã, nàng bước qua mấy cái cầu thang và mấy dãy hành lang, rồi vào một căn phòng sáng trưng, nàng nhận ra ngay: đó là “hoàng cung”. Harry Killer ngồi sau chiếc bàn chất đầy những chai và cốc. Tám tên khác với những bộ mặt thô lỗ, ngồi ngả ngớn quanh hắn. Harry Killer đang tiêu khiển cùng với đám quân sư của mình.

Trông thấy cô gái ở khung cửa, bọn người nửa tỉnh nửa say này cất tiếng kêu lên vì kinh ngạc: không có gì có thể làm cho chúng ngạc nhiên hơn sự xuất hiện đột ngột của một cô gái từ chỗ những người bị bao vây.

— Tiểu thư Mornas! – bọn chúng kêu lên và ồn ào nhỏm dậy.

— Cô đến có một mình thôi à? – Harry Killer hỏi, ném cái nhìn lo lắng về hướng hành lang.

— Một mình. – Jane Buxton trả lời bằng giọng run run, nhưng dứt khoát.

Đôi chân của nàng bủn rủn và nàng phải tựa người vào cửa.

Lũ người kinh ngạc lặng nhìn cô gái rất lâu. Việc nàng đến là một sự kiện không bình thường. Dưới áp lực của những cái nhìn ấy, nàng mất dần vẻ tự tin và bắt đầu thương xót cho hành động táo bạo của mình.

— Cô từ đó đến? – cuối cùng, Harry Killer lúng búng hỏi và chỉ tay về phía nhà máy.

— Vâng. – Jane Buxton lắp bắp.

— Cô đến đây để làm gì?

Giọng nói chẳng dễ nghe chút nào. Nghĩa là họ, những người công nhân đáng thương và đói khát ấy, đã sai lầm khi trút lên đầu nàng toàn bộ trách nhiệm về những nỗi khổ đau của mình. Hơn bao giờ hết, nàng sợ rằng hành động quên mình của nàng sẽ không cải thiện được số phận của họ.

— Tôi đến để đầu hàng, – nàng nói khẽ.

— Ra thế! Ra thế! – Harry Killer nói giọng giễu cợt, rồi quay sang bạn đồng sự của mình: – Các ông hãy đi đi!

Tám tên quân sư đứng lên và hơi lảo đảo đi ra cửa. Harry Killer ra hiệu cho chúng dừng lại và hỏi Jane Buxton:

— Tôi không hỏi cô về Tchoumouki, chúng tôi đã tìm thấy mấy mảnh xác của hắn. Nhưng còn người kia?

— Không phải chúng tôi giết hắn, – Jane trả lời. – Hắn bị chết khi tàu lượn nổ. Người cùng đi với hắn bị thương. Ở nhà máy người ta đang chăm sóc ông ta.

— Còn tàu lượn?

— Đã bị phá hủy.

Harry Killer xoa tay hài lòng, còn tám tên quân sư thì bỏ đi.

— Vậy là cô đầu hàng? – hắn hỏi nữ tù nhân của mình khi chỉ còn có hai người. – Tại sao cô lại đầu hàng?

— Để cứu những người khác.

— Thật không tài nào hiểu nổi. – Harry Killer mỉa mai. – Những người khác đã cùng quẫn à?

— Vâng. – Jane cụp mắt, thú nhận.

Harry Killer trong cơn vui sướng đã rót rượu đầy cốc và nốc cạn một hơi.

— Rồi sao? – hắn nói.

— Ông muốn lấy tôi làm vợ, – Jane lắp bắp, đỏ mặt tía tai, – Tôi đồng ý, nhưng với điều kiện là ông trả lại tự do cho những người khác.

— Điều kiện! – Harry Killer sửng sốt thốt lên. Cô nghĩ là cô có thể đặt điều kiện hay sao, hả cô bé? Ngày mai hoặc ngày mốt tôi sẽ chiếm được nhà máy và bắt được bọn cô. Hôm nay cô có thể không phải đến đây. Tôi đợi thêm một ngày nữa cũng được, – hắn đứng dậy và lảo đảo đến bên nàng. – Cô quá tự tin... Ra điều kiện để thành vợ của tôi! Ha – ha! Cô sẽ là vợ của tôi khi nào tôi muốn. Không, quả thực tôi muốn biết ai có thể cấm cản được tôi nào?

— Cái chết. – Jane trả lời.

— Chết? – Harry Killer chỉ nhắc lại với vẻ lạnh lùng. – Chết... – hắn lại nói và gãi gãi cái cằm, rồi sau lần ngừng lời này nữa, hắn thốt ra ý mới: – Chà, mai chúng ta sẽ biết... Còn bây giờ chúng ta sẽ giải trí! – hắn chìa cho nàng chiếc cốc: – Uống đi!

Hết cốc này đến cốc khác. Mười lăm phút sau Harry Killer đã ngáy khò khò.

Cô gái lại làm chủ tên súc sinh đã giết anh nàng. Nàng có thể đâm vào tim hắn bằng chính con dao mà hắn đã dùng để đâm George Buxton. Nhưng để làm gì? Nàng không phá tan niềm hy vọng cuối cùng là sẽ cứu giúp những người mà vì họ nàng đã đến đây đấy chứ?

Nàng trầm ngâm ngắm nhìn tên chuyên quyền đang ngủ hồi lâu. Song cơn đau đột ngột khiến nàng xanh xám mặt mày. Cái đói, cái đói dữ dội hành hạ ruột gan nàng. Jane thận trọng mở cái cửa mà bọn quân sư đã đi qua và thấy một bàn thức ăn thừa ở phòng bên cạnh. Nàng chạy bổ tới chiếc bàn, vớ bừa mấy miếng và nuốt vội một cách thèm thuồng. Nàng càng ăn thì sự sống càng trở lại với cơ thể kiệt sức của nàng, người nàng ấm lên, tim nàng đập mạnh hơn, thể lực và trí lực được hồi phục.

Sau khi đã được bồi bổ, nàng trở về căn phòng mà nàng đã để Harry Killer ở lại đó. Hắn vẫn đang ngủ và ngáy rất to. Jane Buxton ngồi xuống trước mặt hắn, quyết định chờ hắn thức dậy.

Một vài phút trôi qua, Harry Killer cựa mình và có cái gì đó lăn xuống sàn nhà, Jane cúi xuống nhặt cái vật đã rơi ra từ trong túi của kẻ đang ngủ. Đó là một chiếc chìa khóa nhỏ. Khi nhìn thấy chiếc chìa khóa này nàng nhớ lại những lần bỏ đi thường xuyên của Harry Killer, nhớ lại việc nàng muốn biết có gì đó ở sau cánh cửa đó. Và đây là cơ hội cho nàng thỏa trí tò mò của mình. Sự quyến rũ quá lớn.

Nàng nhẹ nhàng bước đến cửa và tra chìa khóa vào ổ. Cửa mở thật êm. Trước mặt nàng là một cầu thang dẫn xuống tầng dưới. Sau khi cẩn thận khép cửa lại sau lưng và nhón chân lên, Jane Buxton bắt đầu bước xuống cái cầu thang được một bóng đèn duy nhất chiếu sáng lờ mờ.

Cầu thang đưa nàng xuống tầng hầm. Jane ngập ngừng dừng chân ở ngưỡng cửa tiền sảnh. Tên lính gác da đen đang ngồi trên ghế đi-văng tươi tỉnh đứng phắt dậy khi nàng xuất hiện. Jane yên tâm ngay: tên lính không tỏ ý thù địch, ngược lại, hắn kính cẩn nép người vào tường để nhường lối cho nữ khách đêm hôm đi qua. Nàng hiểu nguyên nhân của thái độ kính trọng đó khi nhận ra tên lính gác là người của đội vệ binh Đen. Hắn thường gặp nàng trong cung điện và tin vào ảnh hưởng của nàng đối với Ông chủ.

Nàng vững bước tiến đến cái cửa đang bị khóa và tra chìa khóa vào ổ. Cả cửa này cũng mở ra trước mặt nàng như cánh cửa lúc nãy. Jane đi vào một hành lang dài, hai bên có mười hai cái cửa. Tất cả các cửa, trừ một cửa, đều mở toang ra. Jane Buxton đưa mắt nhìn vào những căn phòng gần nhất, đúng hơn là những xà lim thiếu ánh sáng và không khí trong lành, chỉ được kê có một cái bàn và một cái giường tồi tàn. Các xà lim trống không.

Còn một cánh cửa đóng kín. Lần thứ ba Jane Buxton dùng chiếc chìa khóa ấy và cửa lại mở. Đầu tiên nàng không trông thấy gì trong phòng, bóng tối đang ngự trị ở đó. Lát sau khi mắt nàng đã quen dần nàng nhìn thấy một cái bóng lờ mờ và nghe rõ tiếng thở đều đều của một người đang ngủ.

Bằng cách siêu nhiên nào đó, Jane linh cảm chính xác là sẽ phát hiện ra điều lạ thường, nên nàng bủn rủn cả người. Nàng dừng lại ở ngưỡng cửa hồi hộp, tim đập thình thình, cạn kiệt sức lực, nhưng vẫn cố nhìn vào bóng tối một cách vô hiệu. Cuối cùng, nàng nhớ ra rằng trong hành lang, bên cạnh cánh cửa có cái công tắc và nàng đã vặn nó.

Jane Buxton bị sốc đột ngột và dữ dội biết bao.

Giả sử nàng có bắt gặp trong cái địa ngục này một trong số những người nàng vừa bỏ lại bên nhà máy, thậm chí nàng có tìm thấy ở đấy anh George Buxton của mình – người mà suốt mười năm nay nàng tin là đã chết đi nữa, thì nàng cũng không ngạc nhiên đến thế.

Bị ánh sáng đột ngột đánh thức, người đàn ông ngồi dậy trên giường. Quần áo rách nát, qua các lỗ thủng lộ ra một tấm thân đầy thương tích, gầy gò như bộ xương.

Anh ta cố sức ưỡn thẳng người và xoay cặp mắt mở to vì sợ hãi về phía ánh đèn. Dù người tù bất hạnh mang những vết thương rùng rợn do bị tra tấn lâu ngày và gương mặt phờ phạc, Jane Buxton vẫn không thể nhầm và đã nhận ra ngay anh ta.

Trong ngục tối của Blackland nàng đã phát hiện ra người mà sáu tháng trước đây còn ở nước Anh làm việc yên ổn. Cơ thể tàn tạ này, con người khổ đau này là anh Lewis Robert Buxton của nàng.

Jane vô cùng kinh ngạc. Nàng vẫn đứng lặng thinh.

— Lewis. – cuối cùng nàng thốt lên và lao về phía người anh bất hạnh đang luống cuống, lắp bắp: – Jane, Em đấy ư! Em đấy ư!

Họ gục vào lòng nhau nức nở hồi lâu.

— Jane! – cuối cùng, Lewis thì thào. – Làm sao em có thể đến cứu anh?

— Em sẽ kể sau, – Jane trả lời, – Chúng ta hãy nói về anh đi. Hãy giải thích cho em...

— Anh không thể nói gì được hết! – Lewis tuyệt vọng kêu lên. – Anh không nhớ gì cả. Ngày 30 tháng Mười một anh bị đánh ngất xỉu ngay trong phòng làm việc của mình. Tỉnh ra thì anh đã nằm trong một cái hòm, bị trói, bị bịt miệng. Chúng chở anh đi như chở hành lý, bằng nhiều phương tiện. Anh đang ở xứ nào? Anh không biết,... Đã bốn tháng này và hàng ngày chúng dùng kìm hành hạ thân xác anh, đánh anh bằng roi...

— Ôi! Lewis! Lewis! – Jane cất tiếng rên rỉ, thổn thức.

— Nhưng tên đao phủ ấy là ai?

— Đó là... - Lewis bắt đầu. – Em không thể đoán ra kẻ đang đeo đuổi những điều tàn bạo như thế đâu, đó là... - Lewis bỗng im bặt.

Cánh tay giơ ra của anh chỉ vào một cái gì đó ngoài hành lang, còn đôi mắt ánh lên nỗi sợ hãi không sao tả xiết.

Jane nhìn ra cửa. Mặt nàng tái mét, tay nàng rút ra khỏi nịt váy con dao đã tìm thấy trong ngôi mộ của anh trai. Trước mặt họ là Harry Killer.