Sự khác biệt
Khi một chú ếch nhỏ đầy sức sống ngoi lên từ chiếc ao sau quá trình thay hình đổi dạng kỳ diệu, cũng là lúc bình minh ửng sáng sau một đêm dài bí ẩn. Ánh mặt trời chan hòa khắp nơi, mặt đất ấm áp che chở muôn loài, những âm thanh lạ lùng hòa quyện cùng bao sắc màu kỳ diệu. Dưới ánh mặt trời và cây lá xum xuê, mọi cư dân của mặt đất đang hối hả đón chào ngày mới. Những điều kỳ lạ nhất chưa từng xảy đến với Đầu To, bây giờ lại ồ ạt hiện ra, khiến chú cảm thấy sự sung sướng đang lan tỏa trong cơ thể. Giờ chú không còn là một bé nòng nọc mang cái tên Đầu To nữa, chú đã là một chàng Ếch Xanh nhanh nhẹn, một chú ếch tự do, căng tràn sức sống và đầy ắp ước mơ.
Nghĩ vậy, chú bèn thoải mái tận hưởng cái không khí kỳ lạ này. Với đôi mắt mở to và lồi hẳn ra ngoài, Ếch Xanh nhìn được rất xa. Có được đôi chân sau dài và chắc khỏe, chú có thể nhảy thật cao lên tới những cành cây. Và như vậy, từ nay một chú ếch từng có cái tên ngộ nghĩnh Đầu To đã có thể nhảy nhót khắp nơi, được khám phá mọi thứ trên mặt đất – điều mà khi còn ở Ao Êm Đềm chú luôn ước ao và mơ mộng. Với cái miệng rộng, Ếch Xanh có thể phát ra những âm thanh rõ to, có thể làm nhiều loài vật chú ý.
Chú thích thú và tự hào với tất cả những điều mới mẻ đó.
Khi tiết trời vào xuân, tất cả muôn loài đều dâng đầy sức sống. Cây cối xanh tươi tô điểm thiên nhiên bằng những mầm sống bất diệt. Mùa xuân là mùa của sinh sôi, mùa của tình bạn và mùa của cái đẹp nở hoa. Cảm nhận cảm giác ấy lần đầu, Ếch ta thấy vô cùng thích thú. Và như vậy, chú càng yêu cuộc sống mới này hơn. Ếch Xanh bắt đầu dạo chơi, nhìn ngắm thế giới quanh mình. Tất thảy đều diệu kỳ trong đôi mắt lồi ra phân nửa của chú. Ếch Xanh có cảm giác mặt đất không khác gì một thiên đường trong những câu chuyện thần tiên, mà ở đó muôn loài là những thiên thần. Sau khi mọi sự tận hưởng của cá nhân đã thỏa mãn, Ếch Xanh bắt đầu đi kết bạn. Chú tìm cách làm quen với bất kỳ ai mà chú gặp: từ lũ chim bay trên trời cho đến các loài vật sống khép mình trong những cái hang, hay cả những loài bò sát chậm chạp. Nhưng vì khu vực quanh Ao Êm Đềm hầu như ai cũng đang bận rộn nên họ không có thời gian dành cho chú. Thế là Ếch ta một mình lang thang khắp chốn, những bước nhảy lúc thì cao vút, lúc thì cao vừa phải.
Và một hôm trong lúc đang nhởn nha trên con đường mòn, Ếch Xanh vô tình gặp một người bạn rất thú vị, bạn ấy tên là Rùa Cạn. Rùa Cạn là một anh bạn có vẻ ngoài lặng lẽ và kín đáo, di chuyển rất từ tốn. Cũng phải thôi, loài rùa vốn nổi tiếng là chậm chạp nhất hành tinh kia mà, bởi họ luôn phải mang cái mai nặng cồng kềnh. Bạn Rùa Cạn thuộc một giống loài được mệnh danh là rất nhạy cảm và vô cùng thông thái. Bạn ấy có thể kể ra hàng trăm loài cây mà không bị nhầm lẫn, trong khi Ếch Xanh chỉ có thể nhớ những loài như thông, tùng, liễu, gạo, bạch đàn hay những loài hoa như huệ, cúc, hồng, vi-ô-lét, tú cầu. Còn Rùa Cạn, bạn ấy biết rõ sóc thích ăn hạt dẻ, tê tê thì ăn kiến, lũ sâu ăn lá trên cành. Rùa Cạn cũng là một nhà toán học, bạn ấy đếm và tính nhẩm rất giỏi, bạn ấy có thể đoán được tuổi và biết được chi tiết sở thích, đặc tính của từng loài, bạn ấy biết trên cây có bao nhiêu cái lá và bạn ấy còn biết là Ao Êm Đềm mà Ếch Xanh từng ở có từ bao giờ. Thảo nào! Chẳng trách sao người ta lại nói Rùa Cạn là một nhà thông thái!
Rùa Cạn là một anh bạn có vẻ ngoài lặng lẽ và kín đáo, di chuyển rất từ tốn.
– Sao cơ? Rùa Cạn biết cả việc Ao Êm Đềm có từ bao giờ à? Vậy thì cậu cho tớ biết đi!
Ếch Xanh tròn xoe đôi mắt lồi. Bạn Rùa Cạn ậm ừ rồi chậm chạp trả lời:
– Ao Êm Đềm hình thành từ rất lâu rồi, chắc cũng phải mấy ngàn năm đấy. Trước khi trở thành Ao Êm Đềm thì ở đây là một đồng cỏ, nó có tên là Đồng Cỏ Bát Ngát. Rồi đến một ngày, trên trời xuất hiện những tảng đá lớn rơi xuống hành tinh chúng ta, những tảng đá đó người ta gọi là Thiên Thạch. Và một trong những tảng Thiên Thạch đó rơi xuống Đồng Cỏ Bát Ngát.
Ếch Xanh kinh ngạc:
– Thế cơ à? Mà sao cục đá ấy người ta gọi là Thiên Thạch nhỉ?
– Thiên có nghĩa là trời, Thạch có nghĩa là đá.
Rùa Cạn trả lời một cách đầy hiểu biết nhưng rất từ tốn. Ếch Xanh vừa lẩm bẩm vừa lắc đầu:
– Thiên là trời, Thạch là đá. Thiên Thạch là… là… trời đá. Ôi, sao lạ vậy nhỉ?
– Thiên Thạch là Đá của Trời, hoặc có thể hiểu là đá từ trời rơi xuống. – Rùa Cạn giải thích cặn kẽ hơn – Nghĩa của nó là vậy.
– Thiên Thạch là Đá Của Trời. Thật đáng kinh ngạc! – Ếch Xanh lặp lại với vẻ mặt ngây ngô – Rồi sao nữa hả, bạn Rùa Cạn?
– Sau khi Thiên Thạch rơi xuống, loài người đã dời tảng đá ấy đi nơi khác, do vậy mà để một cái hố sâu trên Đồng Cỏ Bát Ngát. Theo thời gian, nước mưa đọng lại cái hố tạo thành cái ao, rồi ở đó bắt đầu xuất hiện cư dân sống dưới nước, có cả tổ tiên của nhà bạn nữa. Tất cả sống rất chan hòa, yêu thương nhau trong một cái ao, và thế là cái tên Ao Êm Đềm ra đời từ đó.
Vậy là Ếch Xanh vừa mở mang thêm một chút kiến thức, đồng thời Ếch ta rất khâm phục sự hiểu biết của Rùa Cạn. Không những vậy, Ếch Xanh còn phát hiện ra bạn Rùa Cạn có một đức tính khác, hoàn toàn không giống như vẻ bề ngoài khó gần của bạn ấy, đó là Rùa Cạn rất biết quan tâm bạn bè. Bởi có lần Ếch Xanh vì nhảy nhót hăng quá nên bị đau chân, bạn ấy đã cõng Ếch Xanh dạo chơi khắp nơi nữa chứ, Ếch ta thích lắm. Một hôm, khi đi ngang qua khu rừng nọ, Ếch Xanh đột nhiên hỏi bạn Rùa Cạn:
– Bạn Rùa Cạn này, mình nghe nói dòng họ nhà bạn sống được rất lâu phải không?
– Ừ, dòng họ nhà mình có những người sống được cả trăm tuổi cơ. Có những nhánh cha chú của mình còn sống được đến vài thế kỷ.
Ếch Xanh tròn xoe đôi mắt lồi của mình một lần nữa với vẻ kinh ngạc. Trước nay Ếch ta không hề biết rằng trên đời này có loài vật còn sống lâu hơn cả loài người. Lẽ nào bạn Rùa Cạn nói đùa? Nhưng bạn Rùa Cạn hiền lành và thật thà, vì vậy bạn ấy không bao giờ biết nói dối hay gạt người khác để làm vui cho mình. Nghĩ như vậy, Ếch Xanh tin bạn Rùa Cạn. “Các bạn ở Ao Êm Đềm mà biết điều này chắc phải té ngửa ra mất thôi”, chú ta ngẫm nghĩ, im lặng một hồi rồi lại hỏi tiếp:
– Thế Rùa Cạn được bao nhiêu tuổi rồi?
– Bạn không nhất thiết phải hỏi tuổi của mình đâu.
Thấy Rùa Cạn trả lời một cách khó hiểu, Ếch ta không thể không hỏi tiếp:
– Vì sao?
Lập tức bạn Rùa Cạn trả lời bằng một câu rất sắc sảo:
– Vì tuổi tác không liên quan gì đến phẩm chất và tình bạn của chúng ta đâu.
– Mình vẫn không hiểu. – Ếch Xanh vẻ mặt buồn rầu, tiếp tục câu chuyện theo hướng khác – Sống lâu thì chắc là thích lắm! Có thời gian để đi được nhiều nơi, khám phá nhiều điều và có nhiều bạn,… Giá như Ếch Xanh có thể sống được trăm tuổi thì hay biết mấy.
Bạn Rùa Cạn thở dài, sự ì ạch của bạn ấy đi kèm với cả một mớ suy nghĩ trong đầu.
Dòng họ của bạn Rùa Cạn rất giỏi suy nghĩ, rất giỏi phân tích, họ vô cùng thông thái. Vậy nên những gì bạn Rùa Cạn nói, dù không hiểu hết được nhưng Ếch Xanh vẫn cảm nhận được sự chí lý của chúng, chưa kể bạn Rùa Cạn còn có cách trả lời rất chân thành, rất thuyết phục.
– Mình thấy không có gì thú vị khi sống lâu cả. Thế giới này rộng lớn, dù có sống lâu đến đâu cũng không thể đi hết, không thể khám phá hết được. Sống lâu mình phải chứng kiến nhiều điều không hay nữa chứ; như là phải chia tay những người bạn yêu quý. Chẳng hạn đầu xuân bạn Sếu Chân Dài đã phải bay về nơi bạn ấy sinh ra sau khi tìm đến đây cho chuyến trú đông.
Rùa Cạn ngừng lại, thở dài rồi nói tiếp:
– Mình còn phải miễn cưỡng chứng kiến môi trường thay đổi, biển rừng bị ô nhiễm.
Sống lâu sẽ làm mình trở nên ì ạch và nặng nề hơn nữa đó. Quan trọng không phải là chúng ta sống lâu, mà mỗi người phải cố gắng sống một cách sâu sắc. Nghĩa là mỗi người phải luôn biết trân trọng cuộc sống này, vun đắp tình cảm gia đình, yêu quý bạn bè và biết giúp đỡ người khác lúc hoạn nạn, Ếch Xanh hiểu không?
Ếch ta không hiểu lắm những gì bạn Rùa Cạn nói. Nhưng chỉ với một ít những gì cảm nhận được, trong đầu Ếch Xanh thoáng lên một suy nghĩ:
– Phức tạp thật! Nhưng dù gì ông trời đã cho bạn tuổi tác thì cũng đáng quý chứ sao!
Thấy bạn Rùa Cạn chỉ gật đầu, một lúc sau Ếch Xanh nói với vẻ chân thực:
– Mà Rùa Cạn này.
– Sao cơ?
– Mình sẽ không bao giờ chia tay bạn đâu, lúc nào mình cũng ở bên bạn. Chúng mình sẽ là đôi bạn thân, không rời xa nhau nhé!
Rùa Cạn nghe vậy thì trong lòng rất vui. Hai người bạn của chúng ta lại bên nhau và cùng đi đến những nơi mới trong hành trình khám phá. Bạn Rùa Cạn tường tận mọi vật xung quanh và bạn ấy tận tình phân tích, trả lời những thắc mắc của Ếch Xanh. Trong mắt Ếch Xanh, Rùa Cạn là một người bạn vô cùng thông thái và tốt bụng.
Một hôm, hai người bạn đang dạo chơi, Ếch Xanh bị trật chân lần nữa sau một cú nhảy chới với. Thấy Ếch Xanh bước từng bước khập khiễng, Rùa Cạn đề nghị cõng Ếch Xanh đến khu Đồi Đá. Dù rất đau chân nhưng Ếch Xanh vui vẻ leo lên mai bạn Rùa Cạn để bạn ấy cõng đi. Trên đường đến Đồi Đá, Ếch Xanh có đủ thời gian thảnh thơi tìm hiểu mọi vật xung quanh. Chú hỏi anh bạn Rùa Cạn của mình:
– Vì sao khu đồi này có tên là Đồi Đá nhỉ, Rùa Cạn có biết không?
– Mình biết chứ. Để mình kể Ếch Xanh nghe. Vì sao nơi đó có tên là Đồi Đá ư?
Bởi vì ngọn đồi này có rất nhiều hòn đá to tướng và nhô cao lên khỏi mặt đất. Truyền thuyết về Đồi Đá có liên quan đến truyền thuyết về Ao Êm Đềm. Ếch Xanh có biết vì sao không?
Ngẫm nghĩ hồi lâu, Ếch Xanh cũng không thể nào lý giải được:
– Mình không biết rồi. Rùa Cạn giải thích cho Ếch Xanh nghe đi.
Dù vừa đi vừa cõng bạn trên lưng, thấm mệt nhưng Rùa Cạn vẫn trả lời cho bạn vui:
– Là bởi vì những hòn đá ở đó đều là Thiên Thạch từ trên trời rơi xuống.
– Hóa ra là vậy. Thế giới này thật tuyệt vời Rùa Cạn nhỉ?
– Đúng vậy, thế giới này có rất nhiều điều đáng để ta khám phá lắm.
Rùa Cạn trả lời rồi cõng Ếch Xanh đi một mạch hết quãng đường còn lại. Cảnh vật quá đỗi yên bình và hiền hòa. Tình bạn của hai người cũng vì vậy mà trôi theo giai điệu mênh mang diệu kỳ của cuộc sống.
Đến nơi thì Ếch Xanh đã không còn đau chân nữa, Ếch ta rời khỏi lưng bạn Rùa Cạn bằng một cú nhảy phốc lên tảng đá gần nhất. Theo lời kể của Rùa Cạn, đây chính là những tảng Thiên Thạch từ trên trời rơi xuống Đồng Cỏ Bát Ngát, nơi có Ao Êm Đềm bây giờ. Nghĩa là những hòn đá ở đây được mang đến từ Đồng Cỏ Bát Ngát. Chính những tảng Thiên Thạch này tạo ra Ao Êm Đềm, nhưng cũng chính chúng tạo ra Đồi Đá.
Ếch Xanh cứ thế tha hồ tưởng tượng về thế giới kỳ diệu và đầy bí ẩn này. Nếu sau này có dịp về lại Ao Êm Đềm, Ếch Xanh nhất định sẽ kể những điều mắt thấy tai nghe cho Lòng Tong và Tép Riu nghe, cả bạn Cá Tràu nhút nhát nữa. Họ sẽ phải tròn xoe mắt, há hốc miệng vì không thể tin nổi.
Một lúc sau Ếch Xanh lần lượt nhảy lên các tảng đá chồng lên nhau. Khi đứng trên hòn đá được gọi là đỉnh của Đồi Đá, Ếch ta dõng dạc gọi to:
– Bạn Rùa Cạn ơi! Trên đây mát lắm. Ôi! Gió cứ thổi qua lồng lộng, lại còn có một cánh hoa tim tím rất thơm bay qua nữa chứ. Thích thật đó, lên đây cùng mình đi. Mình sẽ chỉ cho bạn thấy những ngọn đồi phía xa xa, những thung lũng sâu thẳm. Bạn lên đi.
Nhưng Rùa Cạn vốn không biết leo trèo hay nhảy nhót gì. Bản năng của loài rùa là từ từ chậm rãi bò trên mặt đất thôi. Nhưng thấy Ếch Xanh tỏ ra hào hứng và rất muốn mình lên đó chơi cùng, Rùa Cạn cũng thử trèo lên, nhưng trèo mãi mà Rùa Cạn vẫn không sao lên tới nơi được. Trong khi đó Ếch Xanh vẫn cứ đứng trên hòn đá cổ vũ một cách vô tư.
– Cố lên bạn Rùa Cạn ơi! Cố gắng lên chút nữa thôi. Bạn là loài vật thông minh và vô cùng kiên trì mà.
Vì Ếch Xanh, Rùa Cạn không muốn bỏ cuộc. Nhưng sau một lúc cố gắng hết sức mà vẫn không thể leo lên cao thêm được chút nào, mệt quá nên Rùa Cạn đành bỏ cuộc.
– Mình không lên được đâu. Ếch Xanh cứ chơi một mình đi, mình ở đây đợi bạn.
– Ừm. Bạn ở đó nhé. Mình chinh phục mấy hòn đá phía bên kia đã, lát nữa mình xuống.
Nói xong Ếch Xanh lập tức nhảy qua những tảng đá xung quanh. Chú một mình trải qua cảm giác vui thích tột cùng. Còn bạn Rùa Cạn lúc này đang nằm dưới chân một tảng đá lẩm bẩm những phép tính trong đầu, một chốc lại ngẩng đầu lên, nhìn đường bay của những bạn chim Bồ Câu Đưa Thư để dự đoán xem các bạn chim Bồ Câu sẽ bay về đâu.
Trên những tảng đá vươn lên giữa đỉnh đồi, Ếch Xanh vẫn khoái chí với trò nhảy nhót, chú vừa nhảy vừa phấn khích la hét không ngừng. Đúng lúc, có bạn Bướm Vàng bay qua, Ếch Xanh thấy vậy bèn hỏi người bạn biết bay này.
– Bạn Bướm Vàng ơi, bạn bay đi đâu vậy?
– Chào bạn Ếch Xanh, mình bay đến Cánh Đồng Hoa ở bên mặt Hồ Xanh Biếc kia kìa.
Bạn Bướm Vàng kiêu hãnh dùng đôi cánh của mình chỉ về phía trước.
Ếch Xanh nhìn theo hướng bạn Bướm Vàng chỉ. Đúng là ở xa xa, sau những ngọn cỏ xanh rờn có một cái hồ rất đẹp với dòng nước sóng sánh màu xanh. Dòng nước càng trở nên lung linh khi ánh mặt trời soi rọi mặt hồ, đó là Hồ Xanh Biếc. Và bên cạnh Hồ Xanh Biếc là một cánh đồng hoa rực rỡ với hàng trăm loài hoa đua nở. Ếch Xanh trầm trồ thích thú. Thấy vậy, bạn Bướm Vàng hỏi Ếch ta:
– Có muốn ra đó cùng tớ không, bạn Ếch Xanh?
– Nơi đó còn có gì nữa không, bạn Bướm Vàng?
– Sẽ có rất nhiều điều thú vị, đến đó sẽ biết. Ta đi nào.
Ếch Xanh vì quá vui mừng nên đồng ý ngay. Còn bạn Bướm Vàng, vì có được bạn mới cùng đồng hành nên cũng rất hào hứng. Trên đường đi đến Cánh Đồng Hoa, Ếch Xanh tung những cú nhảy xa đầy háo hức, mà quên rằng mới đây thôi Rùa Cạn còn cõng chú trên chiếc mai. Còn bạn Bướm Vàng bay là đà trên không trung với đôi cánh màu vàng mềm mại và duyên dáng. Cả hai người bạn mới vừa bay, vừa nhảy, vừa nhịp nhàng trò chuyện.
Không bao lâu cả hai đã tới được Cánh Đồng Hoa. Vừa tới nơi, Ếch ta được bạn Bướm Vàng giới thiệu với chị Ong Nâu. Chị Ong Nâu khá ít nói nhưng rất chăm chỉ, công việc của chị là hút mật trên những nhụy hoa. Giọng nói của chị Ong Nâu ngọt ngào lắm.
Không biết có phải vì luôn làm việc gần bên những đóa hoa xinh đẹp hay không mà ngay cả khi đang làm việc, chị Ong Nâu vẫn mang một phong thái rất thư giãn tưởng như đang chơi đùa vậy. Thậm chí có lúc còn khiến mọi người nghĩ rằng chị rất yêu công việc gắn liền với cái đẹp của mình. Nhưng chị cũng có một tật xấu, đó là lúc nào chị cũng kêu “O o”; thêm một điều cần lưu ý nữa, ấy là đừng chọc giận chị nhé, vì khi chị ấy giận lên thì sẽ chích rất đau kẻ đã chọc giận mình.
Sau khi hút mật xong, chị Ong Nâu bất ngờ gọi mọi người trên khắp Cánh Đồng Hoa đến để chiêu đãi một bữa tiệc mật do chị miệt mài kiếm được buổi sáng nay, và hiển nhiên Ếch Xanh cũng được mời dự tiệc. Được chào đón ở một nơi tuyệt vời như Cánh Đồng Hoa, Ếch ta cảm thấy vô cùng hãnh diện và sung sướng.
Khi bữa tiệc bắt đầu thì xuất hiện cặp đôi Sơn Ca và Công Sặc Sỡ. Hai người bạn này được rất nhiều người ngưỡng mộ vì họ có giọng hát rất hay và làm chủ những điệu múa rất đẹp. Khi trời chập choạng tối, các bạn Đom Đóm từ xa bay đến, mỗi bạn như một cái bóng đèn có nhiệm vụ thắp sáng khắp không gian đêm trên cánh đồng, khiến cho nơi đây trông giống như một sân khấu lung linh ngoài trời. Chưa bao giờ Ếch Xanh thấy một món ăn nào ngọt và thơm ngon như những giọt mật mà chị Ong Nâu hút ra từ các nhụy hoa, và chưa bao giờ Ếch ta được vui chơi tưng bừng như đêm nay. Mọi thứ như một giấc mơ tuyệt vời!
Được thỏa thích vui chơi và kết bạn, Ếch Xanh nhận thấy ở đây có rất nhiều loài vật đẹp đẽ, lạ lùng, họ khiến Ếch ta có cảm tưởng là bản thân đang được mở mang đầu óc rất nhiều. Khung cảnh nơi này trông như một vùng đất cổ tích. Ban ngày những tia nắng rọi lên Cánh Đồng Hoa một màu vàng nhạt, làm tươi sắc hoa, mang sức sống đến với thiên nhiên và cảnh vật nơi đây, đêm về thì những loài hoa đêm tỏa hương ngào ngạt. Vậy mà sao bác Tép Riu Bố, Cụ Ốc Sên và cả bạn Rùa Cạn lại nói rằng sống ở mặt đất cần phải cẩn trọng. Tại sao họ lại nói như vậy? Nghĩ đến đó thì Ếch Xanh mới giật mình thốt lên:
– Chết rồi! Bạn Rùa Cạn đâu rồi?
Cả đám đang tiệc tùng say sưa, nghe tiếng Ếch Xanh hốt hoảng thì giật mình im phăng phắc. Nhưng chỉ trong chốc lát, các bạn đồng thanh hỏi: “Chuyện gì thế?”.
– Mình đã bỏ rơi bạn Rùa Cạn của mình rồi các bạn ơi! – Ếch Xanh thành thật trả lời.
– Ôi dào! Quên anh bạn Rùa Cạn ấy đi.
Bạn Bướm Vàng đang tận hưởng bữa tiệc mà bị cắt ngang như thế nên tỏ ra cáu kỉnh. Chị Ong Nâu thêm vào:
– Có phải anh bạn Rùa Cạn rất thông minh, nhưng lúc nào trông cũng cô đơn phải không?
Ếch Xanh gật đầu lia lịa:
– Đúng rồi đấy, chính bạn ấy, chị Ong Nâu ạ.
– Ôi, vậy thì quên cậu ta đi. Người gì đâu mà chậm chạp, chẳng biết nói năng gì. Lúc nào cũng chỉ chui trong cái mai thô kệch mà chẳng biết những trò chơi vui thú như chúng ta.
Ếch Xanh định thanh minh rằng bạn Rùa Cạn không phải là người như vậy thì bị Cáo Đuôi Dài xen vào:
– Chả thế người ta mới bảo là “chậm như Rùa” đấy thôi. Nào tiếp tục thôi mọi người ơi!
Cáo Đuôi Dài vừa dứt lời thì bữa tiệc náo động trở lại. Trong tình cảnh này, Ếch Xanh phân vân không biết có nên đi tìm bạn Rùa Cạn ngay lúc đó hay không. Nếu đi tìm để rồi phải bỏ lỡ bữa tiệc cực kỳ náo nhiệt thế này thì quả là tiếc. Đắn đo một lúc, Ếch ta tự nhủ: “Thôi, cứ vui cho hết đêm nay đã, mình sẽ tìm bạn Rùa Cạn sau vậy”. Ếch Xanh nghĩ rằng bạn Rùa Cạn bước đi chậm chạp còn Ếch ta thì tung những cú nhảy rất xa nên việc tìm kiếm sẽ không mấy khó khăn.
Vậy là buổi tiệc tiếp diễn với những trò mới lạ và thú vị, mỗi loài trình diễn sở trường của riêng mình để góp vui. Bạn Đom Đóm thì mải miết thắp lên những bóng đèn màu xanh như những ngôi sao trên trời, bạn Công Sặc Sỡ không ngừng xòe bộ đuôi sặc sỡ, cùng với điệu nhạc của bạn chim Sơn Ca, họ kết hợp với nhau hết sức ăn ý như vũ công và ca sĩ biểu diễn cùng nhau.
Khi những loài vật đẹp đẽ phô diễn xong các tiết mục của họ thì mới nhớ đến sự hiện diện của Ếch Xanh. Một bạn trong đám tỏ vẻ kiêu căng hỏi: “Sao lại có anh bạn xấu xí này ở đây nhỉ?”. Lập tức, bạn Bướm Vàng và chị Ong Nâu cùng lên tiếng: “À, bạn ấy là bạn mới của chúng tớ”. Công Sặc Sỡ lại gần nhìn một lượt rồi lên tiếng, với giọng yểu điệu của loài công: “Thôi được, nếu là bạn của các bạn thì không sao, nhưng phải bắt anh ta diễn trò mới được”. Ngay lúc đó, Công Sặc Sỡ nhìn thẳng vào Ếch Xanh, ra vẻ khiêu khích:
– Này Ếch Xanh, bạn hãy làm trò gì góp vui đi!
Ếch Xanh lúng túng, khi còn là nòng nọc thì chú có thể diễn trò bằng điệu bơi ngửa bụng, giờ đã trở thành một chú Ếch Xanh thì chú chẳng biết làm gì ngoài kêu lên ộp ộp.
À đúng rồi, là tiếng kêu ộp ộp: “Tại sao lại không cho họ biết mình cũng có một giọng hát trời cho nhỉ?”. Ngẫm nghĩ xong, chú lên tiếng với vẻ mặt đầy tự tin:
– Các bạn có muốn nghe tiếng hát của mình không?
Nghe đến hát hò nhảy múa, tất cả đều tỏ ra phấn khích, lập tức đồng thanh tán thành. Công Sặc Sỡ tự tin phụ họa:
– Cậu hát đi, mình sẽ múa cùng.
Nghe sự hưởng ứng của Công Sặc Sỡ, tất cả đều ồ lên. Sau đó bạn nào bạn nấy căng mắt, căng tai tập trung chờ đợi màn biểu diễn của người bạn mới. Tiếng reo hò cổ vũ khiến Ếch Xanh như được tiếp thêm sức mạnh. Giả vờ như đang bước lên sân khấu, Ếch ta hắng giọng, sau đó cùng với một vẻ đầy tự tin, chú bắt đầu phát ra âm thanh của loài ếch: “Ộp ộp… Ộp ộp…”.
Ếch Xanh không ngờ chú vừa kêu lên chưa được mấy tiếng thì cả đám đã giận dữ hét lên: “Dừng lại! Dừng lại ngay!!!”.
Phản ứng đó khiến Ếch Xanh im bặt. Vừa xấu hổ vừa sợ sệt, chú rụt rè đưa hai mắt nhìn quanh. Chưa hết, ngay lúc ấy có một bạn nào đó trong đám Sóc tiếp tục lên tiếng chê bai: “Thế mà gọi là hát à? Tiếng của cậu ta nghe thấy mà rợn người”, “Đúng rồi, đúng rồi. Tiếng hát gì mà nghe như sấm ấy”, những bạn còn lại cũng hùa vào chê bai Ếch Xanh. Nghe những lời miệt thị chế giễu, Ếch Xanh buồn bã nhắm đôi mắt lồi của mình trong sự xấu hổ ê chề.
Lúc này, Công Sặc Sỡ đủng đỉnh bước lại chỗ bạn Bướm Vàng: “Anh ta là bạn của cậu, cậu bảo anh ta đi đi. Nơi đây chỉ đón tiếp những loài vật tài hoa thôi”.
Các bạn còn lại cũng tán thành. Bướm Vàng nghe vậy, hiểu rằng mình không thể làm trái ý số đông. Người bạn có đôi cánh mềm mại bay tới chỗ Ếch Xanh, lúc này vẫn còn nhắm chặt hai mắt vì xấu hổ, cái miệng thì mím chặt trông như đường chỉ giữa hai môi. Nhưng không vì vậy mà Bướm Vàng cho qua việc yêu cầu Ếch rời khỏi đây, chỉ là dùng giọng đấu dịu mà thôi:
– Ếch Xanh, bạn thấy đấy… Chuyện là vậy… Mình thực sự xin lỗi.
Ếch Xanh vô cùng buồn bã. Sau khi nhìn lại một lượt quang cảnh Cánh Đồng Hoa, Ếch Xanh lặng lẽ quay đi, sự tiếc nuối hiện lên trong đôi mắt lung linh ướt át của chú.
Cuối cùng chú đành phải chấp nhận ra đi mà không thốt lên lời nào nữa.
Trên đường đi, Ếch Xanh bắt đầu cảm thấy sự cô đơn bủa vây. Chú không thể nào cưỡng lại được nỗi nhớ về những ngày còn là nòng nọc với cái tên Đầu To mà tất cả mọi người ở Ao Êm Đềm đặt cho. Ếch Xanh nhớ anh bạn Tép Riu Con và cô bạn Lòng Tong ở Ao Êm Đềm, cả bạn Cá Tràu nữa. Nói đúng hơn là chú nhớ tất cả cư dân ở Ao Êm Đềm, một nỗi nhớ khiến chú buồn bã và chỉ biết tự trách mình: “Chắc hẳn giờ này họ đã ngủ dưới làn nước mát mẻ và hiền lành trong ao rồi”.
Bầu trời mỗi lúc một tối dần, không ánh trăng, không còn chút hương hoa ngào ngạt nào. Những bước nhảy của chú vì thế mà càng lúc càng trở nên nặng nề và buồn bã. Rồi ngay sau đó, khi vẫn đang thơ thẩn dưới bầu trời tối mịt chú cũng nhớ đến một người bạn nữa: “Đúng rồi, bạn Rùa Cạn tốt bụng. Mình phải đi tìm bạn ấy thôi, mình đã hứa là sẽ không bao giờ bỏ rơi bạn ấy cơ mà. Mình phải đi tìm ngay”.
Ếch Xanh nghĩ vậy, liền tập trung cho từng bước nhảy thật xa. Chú hy vọng sẽ sớm tìm thấy bạn Rùa Cạn. Cả hai sẽ lại có những ngày vui vẻ bên nhau.