← Quay lại trang sách

Người bạn đặc biệt

Rồi Xe Rác cũng dừng lại. Nó đã đến điểm tập kết rác, tức Bãi Rác. Không lâu sau, cái thùng đột nhiên nghiêng hẳn về phía sau. Ếch Xanh chưa kịp hiểu việc gì đang xảy ra thì bất ngờ cả đống rác khổng lồ từ trong thùng bị trút ào ra ngoài. Thế là Ếch Xanh cũng bị trút ra theo, và một lần nữa, chú lại bị chôn vùi xuống tận sâu dưới đống rác khổng lồ hôi hám. Sợ quá, ếch ta lại kêu lên, nhưng cũng như mọi lần, vẫn chẳng ai nghe thấy tiếng kêu của chú cả. Làm gì có ai nghe được tiếng chú khi mà chú bị chôn sâu dưới hàng tấn rác rưởi khủng khiếp ở tận Bãi Rác chứ. Lần này, có lẽ chú sẽ không thoát được rồi.

Nhưng đúng vào giây phút nguy nan nhất, Ếch Xanh cảm nhận được điều gì đó đang thay đổi. Có tiếng động từ bên ngoài. Không lẽ người nào đó đang bới từng mảnh rác lên, bởi tiếng lạo xạo mỗi lúc một to và gần hơn. Có lẽ lại là con người, chỉ có thể là họ thôi, chỉ có họ mới làm được những việc khó mà tưởng tượng nổi. Ếch Xanh hồi hộp lắng nghe và chờ đợi. Rồi thì lòng chú muốn reo lên khi những mẩu rác cuối cùng đang đè lên chú được xới tung ra. Là ai đã làm việc đó? Là ai nhỉ?

“Là một gã chó hoang ư?” - Ếch Xanh thầm nói, trong lòng đầy kinh ngạc khi nhìn thấy một chú chó hiện ra ngay trước mắt mình.

Hôm qua, chính vì một gã chó cùng với một gã mèo mà chú ra nông nỗi này, vì thế mà lần này, chú sợ bắn người khi nhìn thấy một gã Chó Hoang. Sau một hồi sững người, chỉ biết trân trân nhìn vào mắt gã Chó Hoang với vẻ hoang mang, Ếch Xanh thoáng nghĩ đến chuyện tẩu thoát, nhưng chưa kịp làm gì thì gã Chó Hoang đã cất tiếng. Nghe giọng Chó Hoang, Ếch Xanh bị bất ngờ, vì đó là một giọng nói hiền lành, thân thiện.

– Cậu đừng sợ tớ. Cứ xem như là tớ vô tình cứu được cậu thôi, tớ sẽ không làm hại gì đến cậu đâu.

– Thật chứ? – Đề phòng cao độ, Ếch Xanh lùi lại phía sau vẻ thăm dò – Bạn không làm gì mình chứ?

– Tất nhiên rồi. Cậu cứ xem tớ như một người bạn mới nhé. Tớ rất cô đơn vì không có ai muốn kết bạn với tớ cả. Tình cờ gặp được cậu, tớ cảm thấy rất vui. Chúng mình là bạn nhé?

Và quả đúng như thế, tuy vẻ ngoài có phần khó coi, nhưng tính tình của bạn Chó Hoang vô cùng hiền lành. Chó Hoang một mình sống ở Bãi Rác, bạn ấy biết rất nhiều điều, làm được rất nhiều việc nên Ếch Xanh gọi bạn là Chó Hoang Giỏi Giang. Còn về phần Ếch Xanh, chú rất muốn kể cho bạn Chó Hoang Giỏi Giang nghe về nơi chú được sinh ra và lớn lên.

– Ở Ao Êm Đềm, ngày ngày mình cùng các bạn đến trường, rồi cùng họ chơi đùa dưới dòng nước mát lành. Có những ngày chúng mình được người lớn cho tham gia các lễ hội đặc sắc mà tổ tiên của chúng mình truyền lại. Ở lễ hội, mình được biết nhiều hơn về lịch sử của các giống loài sống ở Ao Êm Đềm. Không những vậy, chúng mình được người lớn hướng dẫn cách thích nghi khi môi trường nước thay đổi. Như khi mùa khô đến, nước trong ao sẽ xuống khá thấp, chúng mình phải tích trữ oxy và hạn chế vận động khi tiết trời nóng bức. Chúng mình còn biết cảm nhận cuộc sống qua làn nước mát, chẳng hạn như khi về đêm nước trong ao lên cao thì đó là hiện tượng thủy triều dâng.

Tất nhiên chúng mình còn học cách bảo vệ nguồn nước của ao không bị ô nhiễm nữa. Ếch Xanh còn nói thêm:

– Mặc dù Ao Êm Đềm không phải là một cái hồ lớn, không phải là dòng sông hay con suối nước chảy cuồn cuộn, càng không phải là biển cả bao la, nhưng mọi người nơi ấy sống rất… rất…

Tự nhiên Ếch Xanh cảm thấy nghèn nghẹn ở cổ họng khi nói đến đó.

– Bạn sao vậy, Ếch Xanh? Nếu bạn xúc động quá thì thôi vậy. Lần khác kể mình nghe cũng được.

Ếch Xanh im lặng ngước nhìn bầu trời gợn những sóng mây, đôi mắt đầy vẻ ưu tư.

Thấy vậy, Chó Hoang Giỏi Giang lững thững bước đến ngồi cạnh người bạn mới. Cả hai cứ ngồi như thế bên cạnh Bãi Rác cho đến khi màn đêm buông xuống, bầu trời xuất hiện những vì sao lấp lánh.

Lúc này, Ếch Xanh mới kể tiếp cho bạn Chó Hoang Giỏi Giang nghe về những ngày cuối cùng của chú ở Ao Êm Đềm. Chó Hoang Giỏi Giang không biết nói gì mà chỉ lắng nghe. Vì thực ra, những chuyện như vậy bạn Chó Hoang Giỏi Giang cũng chưa từng trải qua, bởi ngay từ khi sinh ra, chú đã là một chú chó không có người thân thích hay bạn bè nào, chú không có bất kỳ kỷ niệm nào với bất kỳ ai xung quanh.

Rồi Ếch Xanh kể tiếp về bạn Rùa Cạn. Trong lời kể, Ếch Xanh không giấu giếm nỗi ân hận của mình khi đã bỏ rơi bạn Rùa Cạn tại Đồi Đá. Nghe xong, Chó Hoang Giỏi Giang nói:

– Mình sẽ giúp Ếch Xanh tìm Rùa Cạn.

– Thật chứ? Bạn sẽ giúp mình chứ?

– Tất nhiên rồi. Chúng mình là bạn mà.

– Ôi, mình vui quá…

– Tuy nhiên, – Nét mặt vui vẻ của Chó Hoang Giỏi Giang bỗng nhiên lắng xuống – chúng mình phải đợi mùa hè đi qua đã. Vì vào mùa hè, tớ ra ngoài sẽ không tốt.

Ếch Xanh hỏi bạn Chó Hoang Giỏi Giang vì sao mùa hè lại không tốt thì bạn ấy chỉ im lặng mà không trả lời.

– Không sao. Mình sẽ chờ cho qua mùa hè. – Ếch Xanh quyết định như vậy, chú không muốn làm khó cho người bạn mới này.

Và thời gian cứ thế trôi qua tại Bãi Rác. Thời tiết đã có dấu hiệu giao mùa: mặt trời đã tỏa nhiều hơi nóng hơn, lặn muộn hơn, những bông hoa ưa thích khí hậu nóng ẩm đang chen chúc nhau nở rộ, còn các loại hoa nở vào mùa xuân thì dần khô héo.

– Mùa hè đã đến rồi nhỉ – Ếch Xanh nhận xét.

– Phải đó, Ếch Xanh. Chúng mình tạm quanh quẩn ở nơi đây cho đến khi mùa thu tới nhé, lúc đó mình sẽ dẫn Ếch Xanh đi tìm bạn Rùa Cạn.

Ếch Xanh nghe theo lời bạn Chó Hoang Giỏi Giang.

Những ngày sau đó…

Dù Bãi Rác là một nơi không hề sạch sẽ hay đẹp đẽ như những nơi Ếch Xanh từng đi qua, nhưng ở đây chú lại có một tình bạn rất thân thiết với bạn Chó Hoang Giỏi Giang.

Chó Hoang Giỏi Giang có lỗ mũi rất thính và bạn ấy rất giỏi đào bới, chỉ trong vòng mấy phút là có thể đánh hơi và bới được rất nhiều thức ăn từ Bãi Rác. Bạn Chó Hoang Giỏi Giang chạy cũng rất nhanh, và giọng nói của bạn ấy thì rất to giống như gã Bẹc-giê vậy.

Người ta gọi âm thanh khi các bạn chó nói chuyện là “tiếng sủa”. “Tiếng sủa” của Chó Hoang Giỏi Giang khiến nhiều loài vật, cả con người nữa, phải dè chừng. Ngày cũng như đêm, Ếch Xanh và bạn Chó Hoang Giỏi Giang đi đâu cũng có nhau. Bạn Chó Hoang Giỏi Giang bày cho Ếch Xanh của chúng ta nào là tập đánh hơi, nào là nhận biết mùi vị của những loại thức ăn nào còn mới, loại nào đã ôi thiu. Ngược lại, Ếch Xanh thì bày cho bạn ấy học cách nhảy giống mình. Nhưng dù có tập cỡ nào thì bạn Chó Hoang Giỏi Giang cũng không thể nhảy được như Ếch Xanh, vì loài chó không có cấu tạo chân sau đặc biệt như loài ếch. Cứ như thế tình bạn của hai người càng lúc càng bền chặt dù không có nhiều điểm tương đồng. Ếch Xanh nghĩ cũng giống tình bạn giữa chú và Rùa Cạn vậy. Mỗi người có một thế mạnh bù trừ cho nhau.

Nhưng đến một trưa hè oi bức, khi những tia nắng trở nên khó chịu, ao hồ ngùn ngụt bốc hơi vì sức nóng của mặt trời, cũng là lúc con người đến bắt mất bạn Chó Hoang Giỏi Giang. Nhìn con người bắt mất người bạn thân thiết của mình, Ếch Xanh rất buồn nhưng chú không có cách nào giúp bạn ấy được. Như vậy cũng có nghĩa là lời hứa sẽ cùng nhau đi tìm bạn Rùa Cạn đã không trở thành hiện thực. Buồn, hoang mang, nhưng Ếch Xanh không làm gì được cả, bởi vì Chó Hoang Giỏi Giang đã cho chú biết rằng bạn ấy bị loài người liệt vào danh sách những con thú gây nguy hiểm, họ sợ rằng có thể bạn ấy sẽ truyền bệnh dại cho họ. Đó là căn bệnh mà loài người vẫn chưa có thuốc chữa. Và thế là họ có lý do để bắt tất cả những chú chó không có người nuôi.

Mà bắt đi đâu thì Ếch Xanh không tài nào biết được.

Phải lìa xa thêm một người bạn chí cốt nữa, Ếch Xanh lại trơ trọi một mình, nhưng lần này không phải do chú bỏ rơi bạn mà do hoàn cảnh bắt buộc. Trước khi bị bắt, bạn Chó Hoang Giỏi Giang dặn dò Ếch Xanh: “Làm việc gì cũng suy nghĩ cẩn thận nhé Ếch Xanh. Mọi nguy hiểm luôn rình rập, cậu cũng phải biết chọn bạn mà chơi nữa. Chúc Ếch Xanh tìm thấy bạn Rùa Cạn và sớm trở về được Ao Êm Đềm”.

Chó Hoang Giỏi Giang là một người bạn tốt và có lòng từ tâm. Vì vậy, Ếch Xanh mong sao con người sẽ đối đãi tốt với bạn ấy, cho bạn ấy một cơ hội trở thành chú chó nuôi trung thành và hữu ích.

Đã ba ngày từ lúc Chó Hoang Giỏi Giang không còn ở Bãi Rác nữa. Ngồi chênh vênh ở nơi cao nhất của Bãi Rác, lòng buồn rười rượi, Ếch Xanh bắt đầu nhớ lại những việc đã xảy ra. Đầu tiên Ếch Xanh rời xa bạn Lòng Tong, bạn Tép Riu và những người bạn khác ở Ao Êm Đềm. Dù rằng lúc đó chú phải xa họ vì đó là quy luật tự nhiên, nhưng Ếch ta lại không hề cảm thấy buồn phiền khi chia tay họ, thậm chí chú còn tỏ ra vui sướng khi bỏ lại những kỷ niệm về Ao Êm Đềm và phóng lên mặt đất, vì lúc ấy chú nghĩ rằng Ao Êm Đềm đã không còn liên quan gì đến mình nữa.

Rằng mặt đất mới là nhà thực sự của chú, rằng mặt đất sẽ có nhiều điều thú vị hơn, chú sẽ được khám phá nhiều thứ và làm quen với nhiều bạn mới.

Quả đúng như vậy! Sau khi lên bờ, Ếch Xanh được thỏa sức nhảy nhót tung tăng khắp nơi, và chú đã làm quen với bạn Rùa Cạn. Kết bạn với Rùa Cạn là một điều may mắn của Ếch Xanh. Rùa Cạn là một người bạn rất thông minh và luôn luôn giúp đỡ bạn bè, nhưng thời gian quen nhau chưa được bao lâu thì chú lại bỏ rơi bạn Rùa Cạn để đi theo các bạn khác cho thỏa sức rong chơi, hội hè.

Và bây giờ, chú lại phải xa bạn Chó Hoang Giỏi Giang vì bạn ấy là nguy cơ gây bệnh dại cho loài người. Ôi! Ếch Xanh cảm thấy buồn rười rượi, chú cảm thấy cô đơn khi một mình nhảy trên những con đường lạ lẫm, có những lúc chú muốn khóc khi nhìn những nhóm bạn khác vui đùa cùng nhau. Chú nhớ những người bạn của mình da diết. Và tất nhiên, Ếch Xanh nhớ cả Ao Êm Đềm yên ả nữa.