Nhận biết
Khi âm thanh buồn thảm của các bạn Ve Sầu nhỏ dần sau những rặng cây, Ếch Xanh biết rằng đã đến lúc phải tiếp tục hành trình đi tìm lại bạn Rùa Cạn. “Muốn tìm được bạn Rùa Cạn thì mình phải trở lại Ao Êm Đềm”, Ếch Xanh tự nhủ như thế. Vì sao vậy? Vì nơi Ếch Xanh gặp bạn Rùa Cạn lần đầu tiên ở rất gần Ao Êm Đềm. Và như vậy, Ếch Xanh lại một mình tiếp tục rong ruổi trên đất liền để đi tìm bạn. Lần này chú cảm thấy thật thú vị, vì chuyến đi gợi lên cảm giác rất giống một sự trở về – đi một vòng rồi trở về nơi đã sinh ra mình.
Đã một tuần trôi qua kể từ khi rời khỏi Bãi Rác, Ếch Xanh vẫn chưa nhìn thấy dấu vết nào của bạn Rùa Cạn, và chú cũng chưa thể tìm thấy đường trở về Ao Êm Đềm. Một chiều mùa thu mát mẻ, khi Ếch Xanh đang thơ thẩn trên Cánh Đồng Lúa thì gặp bạn Trâu Đen. Gặp chú, bạn Trâu Đen rất vui và tỏ ra hiếu khách. Sau một lúc trò chuyện, bạn ấy ngỏ ý muốn dẫn chú đi thăm làng, thăm cả những cánh đồng lúa, những khu vườn xanh ngát nhưng Ếch Xanh đành phải từ chối.
– Mình không thể ở lại đây được, mình phải đi. Mình rất tiếc! – Ếch Xanh nói.
– Sao bạn vội vậy, Ếch Xanh? – Trâu Đen ngạc nhiên hỏi.
– Vì mình phải đi tìm một người bạn.
– Một người bạn? – Trâu Đen ra vẻ lắng nghe.
– Phải. Đó là bạn Rùa Cạn, mình đã bỏ rơi bạn ấy khi cả hai đi dạo trên Đồi Đá, nơi đó gần Cánh Đồng Hoa.
– Ồ! Ra vậy, đúng là bạn phải đi tìm bạn ấy rồi. Có lẽ bạn ấy rất nhớ bạn đấy.
Ếch Xanh gật đầu, đáp:
– Trâu Đen à, bạn có thể đi cùng mình không?
Trâu Đen ngoe nguẩy cái đuôi, vẻ mặt tiếc nuối:
– Tiếc quá, mình không thể đi xa mà không có con người dắt đi. Nhưng mình có thể đi cùng bạn một quãng, đến cuối cánh đồng kia nhé.
Ếch Xanh nhắm đôi mắt lồi, vẻ hơi buồn nhưng sau đó cũng vui vẻ chấp nhận:
– Vậy mình đi thôi.
– Bạn nhảy lên lưng mình đi. Mình sẽ cõng bạn. – Trâu Đen nói.
Nghe nói được Trâu Đen cõng trên lưng, Ếch Xanh tươi tỉnh hẳn ra. Chú lấy sức nhảy phốc lên lưng Trâu Đen. Nhưng khi người bạn to lớn của chú bắt đầu bước đi, Ếch Xanh không khỏi chạnh lòng nhớ đến bạn Rùa Cạn.
– Bạn ổn chứ? Ngồi trên đó không sao chứ Ếch Xanh?
– Ồ, mình rất thích. Lưng của bạn rộng và to thật đấy, Trâu Đen à! Ngồi trên lưng bạn, mình có thể quan sát được cả Cánh Đồng Lúa bạt ngàn. Ôi, nhìn Cánh Đồng Lúa mới thích làm sao.
Thấy Ếch Xanh trầm trồ về Cánh Đồng Lúa, bạn Trâu Đen liền kể cho bạn nghe những câu chuyện ở nơi đây. Trâu Đen kể rằng, Cánh Đồng Lúa là nơi con người làm ra những Hạt Gạo, Hạt Gạo chính là lương thực quan trọng nhất của loài người. Và ở một số nơi, loài người phải nhờ đến sự giúp sức của loài trâu thì mới có được Hạt Gạo.
– Loài người cần các bạn giúp sức ư? – Ếch Xanh ngạc nhiên hỏi.
– Đúng vậy, Ếch Xanh! Nếu không có phương tiện cơ giới, con người sẽ cần loài trâu bọn mình cày đất cho họ, để tạo thành những thửa ruộng thẳng tắp, sau đó họ sẽ trồng lúa xuống những thửa ruộng ấy.
– Ồ! Loài trâu các bạn tài thật đấy. Thế chắc là loài người quý các bạn lắm.
Trâu Đen mỉm cười để lộ hàm răng móm mém, trả lời:
– Ừ, họ cho mình ăn, rồi làm chuồng cho mình ở. Mỗi mùa đông, họ lại lấy chăn mền đắp lên người mình để mình khỏi chết cóng đấy. Những cô, cậu bé loài người rất thích cưỡi trên lưng mình, cả những khi họ thổi sáo, cả khi họ học bài, họ cũng thích được dắt mình đi ăn cỏ nữa đấy.
– Tuyệt thật. Mình thấy vui cho bạn đấy, Trâu Đen à.
– Ừ! Nhưng đôi lúc mình vẫn muốn được như bạn đấy, Ếch Xanh à. Mình muốn được tự do đi lại, không bị con người sai bảo, giống như tổ tiên xa xưa của mình vậy, loài trâu hoang dã ấy.
Ếch Xanh nghe vậy cảm thấy chạnh lòng thương bạn Trâu Đen, một lúc sau chú tìm được lời an ủi:
– Trâu Đen à, mỗi loài vật sinh ra trên đời đều có sứ mạng riêng đó, dù bạn không được tự do như mình nhưng bạn có tấm lòng rất tốt, rất bao dung với loài người. Đừng buồn nữa nha, Trâu Đen.
Nghe Ếch Xanh nói, Trâu Đen ngẫm nghĩ một lúc rồi cả hai cùng cười vui vẻ. Hai người bạn của chúng ta, một to, một nhỏ đi thêm một đoạn đường nữa cho đến khi dừng lại ở Cổng Làng, Ếch Xanh nhảy khỏi lưng Trâu Đen rồi cả hai chia tay nhau.
Trâu Đen dặn dò Ếch Xanh:
– Ếch Xanh hãy cố gắng tìm bạn Rùa Cạn nhé. Bạn ấy là một người bạn tốt đấy. Nếu Ếch Xanh gặp lại Rùa Cạn thì cho mình gửi lời chúc sức khỏe đến bạn ấy nhé.
Ếch Xanh cảm ơn bạn Trâu Đen rồi nói lời chào tạm biệt người bạn to lớn ấy.
– Trâu Đen hãy chung sống với loài người thật vui nhé. Bạn hãy làm việc chăm chỉ nữa đấy. Tạm biệt!!!
Nói xong Ếch Xanh nở một nụ cười thân ái rồi quay đi. Bạn Trâu Đen lặng lẽ đứng nhìn dáng vẻ tí hon của Ếch Xanh khuất dần trên con đường làng. Quả là nhiều khi Trâu Đen cũng ao ước có một cuộc sống tự do như loài ếch, nhưng vì loài trâu đã bị loài người thuần hóa rồi, nên Trâu Đen thấy mình khó lòng mà sống xa loài người được.
Trâu Đen cũng được Ếch Xanh an ủi và khen ngợi về sự tốt bụng của mình nên bạn ấy cũng không suy nghĩ nhiều nữa.
Vậy là Ếch Xanh của chúng ta tiếp tục cuộc hành trình một mình với những bước nhảy đơn độc. Nhưng dù sao những nơi Ếch Xanh đi qua cũng để lại cho chú nhiều ấn tượng đẹp, còn những câu chuyện trải nghiệm ở những nơi đó thì giúp chú hiểu hơn về cuộc sống muôn loài. Chú thấy chúng giống như hành trang trong hành trình của mình.
Nghĩ về những điều ấy, cảm giác đơn độc trong Ếch Xanh phần nào vơi đi. Con đường vẫn còn dài, nhưng chú tin mình sẽ tìm thấy người bạn tốt của mình, bạn Rùa Cạn. Chú tin như vậy.
Trên những chặng đường tiếp theo…
Một hôm Ếch Xanh bị lạc vào một khu rừng. Khu rừng này có tên là Rừng Thưa. Vì sao người ta lại gọi là Rừng Thưa nhỉ? Thực ra, cái tên Rừng Thưa chỉ mới có gần đây thôi. Trước kia khu rừng này tên là Rừng Rậm, nhờ được phủ khắp bởi rất nhiều cây cối xanh tươi. Những loài cây ngày ấy rất to, vươn tới tận trời xanh. Nhưng kể từ khi con người phát hiện ra điều đó, họ đã vào chặt phá rừng, những cây cao to nhất họ lấy làm gỗ, còn những cây nhỏ thì họ lấy làm củi đốt. Chỉ trong một thời gian ngắn, Rừng Rậm đã trở thành Rừng Thưa.
Không những vậy, ngày xưa khi còn là Rừng Rậm, nơi đây có rất nhiều loài vật sinh sống. Ngày đó, những cư dân của Rừng Rậm sống trong sự yên bình và hạnh phúc, muôn loài được cây cối che chở, không những vậy những thân cây to lớn còn tỏa ra dưỡng khí dạt dào để các loài vật sống khỏe mạnh. Nhưng kể từ khi con người vào chiếm rừng thì có rất nhiều loài vật đã bị giết chết hoặc bỏ đi nơi khác để tránh bị tuyệt chủng, giờ đây Rừng Thưa chỉ còn lại những loài vật nhỏ như bạn Chồn Xám, bạn Nhím Đen, bạn Lợn Rừng, và bạn Khỉ Kháu Khỉnh,… chứ không còn thấy bóng dáng bạn Hổ Dũng Mãnh, bạn Gấu Bự hay bạn Voi Lớn nữa.
Khi những cư dân còn lại của Rừng Thưa thấy Ếch Xanh bước vào, hết thảy đều nhìn chú với ánh mắt lạ lùng, khiến chú vô cùng bối rối. Thế rồi bạn Chồn Xám đến hỏi:
“Chào bạn Ếch Xanh! Có phải bạn đi lạc không?”. Vậy là các bạn ở đây, sau một chút sửng sốt vì thấy người lạ đến, giờ đã nhận ra và đang đón tiếp chú. Hiểu ra điều đó, Ếch Xanh không còn bối rối nữa. Ếch Xanh của chúng ta mạnh dạn trả lời, thật rõ ràng, hy vọng các bạn ấy sẽ hiểu và sẽ chỉ đường cho chú tìm bạn Rùa Cạn:
– Phải. Mình bị lạc đường. Mình đang đi kiếm bạn Rùa Cạn, bạn ấy ở gần Ao Êm Đềm. Ao Êm Đềm là nơi ở trước đây của mình, à, và cũng là nơi mình sinh ra. Các bạn ở đây có ai biết nơi đó không?
Hết thảy đều lắc đầu, nhưng chú vẫn hy vọng và rồi chú hỏi tiếp lần nữa cho chắc chắn:
– Ao Êm Đềm là nơi có bạn Cá Lòng Tong, bạn Tép Riu và bạn Cá Tràu ấy, các bạn biết mà, đúng không? – Một lần nữa, hết thảy đều ngơ ngác lắc đầu.
Thất vọng nặng nề, Ếch Xanh thầm nghĩ: “Phải rồi, các bạn nơi đây quanh năm ở trong rừng cơ mà, giống như mình khi còn là Đầu To vậy, suốt ngày trong Ao Êm Đềm có biết gì đến thế giới bên ngoài đâu”. Nhưng sau một hồi quan sát, Ếch Xanh nhận thấy Rừng Thưa cũng là một nơi vô cùng ấm cúng, như Ao Êm Đềm dấu yêu của chú vậy. Các bạn ở đây sống hòa thuận với nhau, đùm bọc yêu thương nhau trong mọi hoàn cảnh. Các bạn không phô trương vẻ ngoài của mình, và rõ ràng là mỗi người đều có một sở trường riêng biệt. Bạn Khỉ Kháu Khỉnh rất giỏi trò đu cây, nhưng điểm xấu của bạn ấy là hay nhăn mặt nhát ma mọi người, đôi khi bạn còn rung mạnh những cành cây để trái ngon quả ngọt trên cây rơi xuống, mang đến một bữa ăn no nê cho bạn bè. Còn Lợn Rừng thì ít nói, có dáng chạy đủng đà đủng đỉnh nom rất ngộ nghĩnh, bạn ấy cũng là người dễ tính và rất phàm ăn. Hai bạn Thỏ Trắng và Chồn Xám thì rất thích cùng nhau chơi trốn tìm trong những cái hốc dưới gốc cây cổ thụ mọc trồi lên mặt đất. Trong khi đó, bạn Nhím Đen lại thường xù những cái gai trên lưng ra nom rất lạ, nhìn qua thì Nhím Đen khá lạnh lùng nhưng bạn ấy là người rất gần gũi và hiền lành vô cùng.
Gặp được nhiều bạn bè mới, thoạt đầu Ếch Xanh muốn ở lại Rừng Thưa ít ngày, nhưng rồi nghĩa vụ phải đi tìm lại bạn Rùa Cạn đã ngăn chú lao theo những mong muốn nhất thời. Dẫu vậy, một lần nữa, biến cố tìm đến.
Ngay khi bạn Khỉ Kháu Khỉnh leo xuống đất từ thân cây cao chót vót, vừa đặt chân xuống mặt đất để sửa soạn chỉ đường cho Ếch Xanh, thì các bạn nhận ra tiếng bước chân của loài người đang tiến vào khu rừng. Tiếng chân ấy ngày càng gần hơn, và trong lúc các bạn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra thì bạn Khỉ Kháu Khỉnh đã nhanh như chớp leo tót lên cây. Ở trên cao, bạn Khỉ vừa ra hiệu bằng hai tay, vừa rung cây và hét lớn: “Thợ Săn đấy, mau trốn đi!”. Nhận được lời cảnh báo, lập tức các bạn khác nhanh chóng chui vào hang của mình, một số tìm chỗ ẩn nấp trong những bụi thảo mộc, có bạn thì bơi qua một con suối rồi nấp ở bờ suối bên kia. Duy chỉ còn Ếch Xanh của chúng ta là rối trí, đứng yên một chỗ, không biết phải làm gì, phải trốn vào đâu.
Bất ngờ, Thỏ Trắng chạy đến và nói: “Ếch Xanh, hãy theo mình!”. Ếch Xanh chỉ biết làm theo lời của Thỏ Trắng.
Lúc bấy giờ, theo quán tính, cả hai chỉ biết chạy thật nhanh để trốn khỏi toán Thợ Săn mà trên tay họ đang lăm le những cây súng. Vừa hì hục chạy, Ếch Xanh vừa cố gắng hỏi bạn Thỏ Trắng: “Vì sao họ có tên là Thợ Săn vậy?”. “Do họ là con người chuyên đi săn những loài động vật khác”, Thỏ Trắng vừa chạy vừa đáp, thi thoảng ngoái nhìn phía sau, rồi nói tiếp: “Họ rất dữ tợn, ngày xưa rất nhiều bạn to lớn ở đây đã bị các Thợ Săn đánh bại và bắt đi mất. Khi không còn các bạn to lớn thì họ chuyển sang săn lùng những loài nhỏ hơn, kể cả tớ cũng bị họ ráo riết săn đuổi”.
Ếch Xanh nghe thấy vậy thì vô cùng sợ hãi. Nhưng cả hai bạn vừa chạy được ra khỏi Rừng Thưa thì bất ngờ đụng phải đám người khác, trong đó có hai cô cậu bé trông rất xinh xắn và dễ thương. Cô bé có mái tóc dài và đôi mắt to tròn, trên tay cầm một con búp bê. Còn cậu bé có má lúm đồng tiền rất sâu cùng với hai hàm răng trắng đều, đôi mắt cậu đeo một cặp kính sáng long lanh, hai tay ôm một vật tròn tròn gọi là quả bóng. Hình như họ là hai chị em.
– Bố ơi! Có con thỏ trắng kìa! – Cậu bé loài người reo lên.
– Lại có cả một chú ếch nữa chứ! – Cô bé cũng vui mừng chỉ vào Ếch Xanh khi ấy đang thở hổn hển.
Ngay lập tức, Ếch Xanh và Thỏ Trắng bị loài người bắt lại, cả hai trở nên co rúm vì sợ hãi. Lại rơi vào vòng tay của con người, run rẩy và lo lắng, Ếch Xanh thì thào với Thỏ Trắng: “Không biết họ sẽ làm gì chúng ta đây?”. Phải đến khi đã lấy lại bình tĩnh, Thỏ Trắng mới có thể trấn an người bạn của mình: “Ếch Xanh đừng sợ, vì có lần bạn Sóc Nâu bị thương cũng được những cô cậu bé loài người đưa về chữa lành vết thương đấy. Biết đâu đây chính là họ thì sao. Chúng mình phải thật bình tĩnh nhé!”.
Quả đúng như thế! Một lúc sau, hai đứa trẻ loài người dịu dàng ôm Ếch Xanh và Thỏ Trắng vào lòng. Họ chia nhau nhiệm vụ. Cậu bé trông nom Thỏ Trắng, còn cô bé nhanh nhảu đặt Ếch Xanh lên bàn tay rồi vuốt ve chú, không hề có ý xấu.
Ôi, sao họ dễ thương thế! Cũng là loài người sao họ không giống với những gã Thợ Săn tẹo nào. Thầm nghĩ, Ếch Xanh cảm thấy an tâm vô cùng.
– Có lẽ các bạn đang cần được chăm sóc đấy chị Hai ạ. Hay là chị em mình xin bố…
Cậu bé nói với người chị. Người chị hiểu ý rồi nhanh nhẹn chạy đến chỗ người bố, chậm rãi và lễ phép nói:
– Bố ơi! Bố cho chúng con đưa các bạn về săn sóc được không ạ? Vì trông các bạn yếu lắm.
Ban đầu ông bố lắc đầu, nhưng sau một hồi, ông bị thuyết phục và đồng ý cho hai đứa con đưa Ếch Xanh và Thỏ Trắng về nhà, với một điều kiện:
– Bố chấp thuận, nhưng hai chị em phải hứa với bố là sau khi hai bạn khỏe lại các con phải thả các bạn ấy đi nhé.
Với nét mặt chưa hài lòng, cô bé nũng nịu với bố:
– Nhưng biết khi nào các bạn khỏe hẳn hả bố? Tụi con nghĩ sau khi khỏe, các bạn cần được nghỉ ngơi một thời gian nữa ạ.
Ông bố loài người cười hiền từ, đáp:
– Thôi được rồi, chúng ta thỏa thuận là đến mùa thu, các con phải thả các bạn nhé!
Hai chị em nghe xong, nhìn nhau và reo lên mừng rỡ. Ngay sau đó họ ôm Ếch Xanh và Thỏ Trắng vào trong một “cái hang” biết di chuyển.
…hai chị em loài người ôm Ếch Xanh và Thỏ Trắng vào trong một “cái hang” biết di chuyển.
Ếch ta nhớ ra kiểu di chuyển đều đều, quen quen, giống như lúc chú ở trong Xe Rác khổng lồ, nhưng ở đây cho chú cảm giác thơm tho và êm ái, khác hẳn với mùi hôi thối khủng khiếp. Phải rồi! Chú nhớ ra rồi, đây chính là ô tô mà khi còn ở Ao Êm Đềm, Cụ Ốc Sên từng kể. Rằng ô tô, hay xe hơi, là một trong những phương tiện mà loài người sử dụng để di chuyển đến những nơi xa xôi mà không mất quá nhiều thời gian như khi đi bộ. Như vậy, ông bố loài người là người điều khiển chiếc xe này, bởi tay ông vừa cầm chặt một cái khung tròn vừa nhìn thẳng phía trước để quan sát đường đi.
– Bố ơi! Ngày xưa Rừng Thưa có nhiều cây cối và nhiều loài thú lắm phải không ạ? – Cậu bé hỏi ông bố.
– Phải đó các con. Xưa kia khu rừng này dày đặc bóng cây, muôn loài sinh sống, thực vật phong phú. Nhưng mấy chục năm trở lại đây, khu rừng bị tàn phá bởi một nhóm người chặt gỗ, rồi một nhóm khác làm nghề săn bắn thú rừng. Dần dần khu rừng này cạn kiện tài nguyên, cây cối và thú rừng ngày càng hiếm. Diện tích rừng ngày càng thu hẹp lại.
– Nhưng tại sao con người hủy hoại rừng và muông thú ạ?
– Có nhiều lý do lắm các con à. Nhưng theo bố, chủ yếu là vì lòng tham của con người mà ra. Nhiều người muốn giết thú rừng để thỏa nhu cầu của mình, có loài bị giết để lấy thịt cho con người ăn, cũng có loài bị săn chỉ vì chiếc nanh, cái sừng,… quý hiếm của chúng, bởi nhiều người cho rằng thứ gì càng quý sẽ càng giúp họ chứng tỏ được sự giàu sang của mình.
– Có nhiều con thú bị giết vì bộ lông của chúng có thể làm áo khoác đắt tiền nữa, phải không bố?
– Đúng vậy. Sao các con biết?
– Con được nghe các anh chị ở Tổ chức Cùng Nhau Thay Đổi kể ạ.
– Tổ chức đó làm gì?
– Họ kêu gọi mọi người trên thế giới này thay đổi nhận thức và bảo vệ môi trường ạ.
– Ồ! Hay quá! Bố hiểu rồi. – Ông bố cười đầy ẩn ý.
– Còn cây cối thì sao hả bố? – Cô chị hỏi tiếp.
– Vậy các anh chị ấy không kể cho các con biết thêm về cây cối nữa sao?
– Dạ có chứ ạ. Nhưng chúng con muốn hỏi bố đấy mà.
Ông bố mỉm cười, vui vẻ trả lời:
– Cây cối cho gỗ để làm nhà, bàn ghế. Loài nào càng quý thì họ càng săn lùng ráo riết các con ạ.
Hai chị em loài người chăm chú nghe, rồi cả hai lắc đầu:
– Thật tội nghiệp cho những bạn thú rừng và các loài cây.
– Đúng rồi. Vì vậy mà rất nhiều người đang cố gắng bảo vệ rừng và động vật hoang dã đấy.
– Bố ơi! – Cậu bé trai xen vào – Con vừa thấy tấm bảng có dòng chữ “Dự án bảo tồn và khôi phục lại Rừng Thưa”, đó là gì vậy ạ?
Ông bố mỉm cười lần nữa trước khi ôn tồn giải thích:
– Đó là điều bố đang định nói. Các con biết không, gần đây rất nhiều người trong chúng ta đã có ý thức bảo vệ môi trường, bảo vệ động vật hoang dã. Cũng như những khu rừng trên khắp thế giới, Rừng Thưa cũng cần được bảo tồn.
– Thế chúng ta sẽ làm những gì để bảo vệ khu rừng ạ? – Cậu bé hỏi, đôi mắt mở to và chăm chú lắng nghe.
– Chúng ta sẽ trồng thêm cây xanh, không săn bắt thú rừng nữa chứ sao, đúng không bố? – Cô chị dõng dạc xen vào.
Người bố gật đầu khen:
– Phải đó, con gái của bố giỏi lắm. Việc đầu tiên của chúng ta có thể làm là trồng những loại cây mang nhiều lợi ích môi trường, cùng đưa ra nhiều phương pháp ngăn chặn các nhóm thợ săn và lâm tặc phá hoại rừng. Sau đó là chúng ta bảo tồn và nhân giống những động vật quý hiếm. Các con có hiểu điều bố nói không?
Cả hai đứa trẻ đồng thanh trả lời:
– Dạ, chúng con hiểu ạ!
– Tốt lắm! Cứ đến mùa hè, bố sẽ dẫn các con đến thăm rừng nhé.
– Cho chúng con trồng cây cùng với bố nữa nhé!
– Được thôi! Các con rất giỏi, bố sẽ ghi nhớ.
Nghe ba bố con nhà nọ nói chuyện, Ếch Xanh vui mừng hỏi Thỏ Trắng: “Bạn có nghe thấy gì không Thỏ Trắng?”.
Thỏ Trắng đáp lại, giọng đầy hy vọng:
– Mình nghe rồi, mình thấy vui lắm Ếch Xanh à. Rồi đây Rừng Thưa của bọn mình sẽ trở lại như xưa, cây cối sẽ được mọc nhiều trở lại, những người bạn to lớn sẽ quay về và tất cả sẽ được sống yên bình bên nhau. Khu rừng mãi mãi ngân lên những bài hát của muông thú.
– Sẽ trở lại là Rừng Rậm, đúng không Thỏ Trắng? – Ếch Xanh hỏi.
– Đúng đó Ếch Xanh ạ. Sẽ thành Rừng Rậm như ngày xưa.
Những ngày sau đó nữa…
Ếch Xanh và Thỏ Trắng được hai bạn nhỏ loài người đưa về nhà, và được họ chăm sóc hết sức chu đáo. Không những vậy, hai người bạn của chúng ta còn được đưa đi khắp nơi. Được ở cùng với loài người, Ếch Xanh và Thỏ Trắng biết thêm nhiều điều thú vị, cả hai cho đó là việc bổ sung kiến thức. Đúng rồi, bất cứ loài vật nào trên Trái đất này cũng cần đến kiến thức mà.
Loài người ra khỏi nhà vào lúc bình minh vừa lên, người lớn đều phải đến chỗ làm, còn cô, cậu bé khi hết kỳ nghỉ hè thì sẽ phải đến Trường Học. Trường Học là nơi họ thu thập những kiến thức bổ ích trên Hành Tinh này.
Ở đó, thông qua các môn học và hoạt động đa dạng, họ có thể biết được ai thông minh, ai nhanh trí và ai có năng khiếu gì. Và con người quay về nhà vào lúc hoàng hôn buông xuống. Đến tối, họ lại ngồi bên một chiếc bàn để cùng nhau dùng bữa tối. Đồ ăn của loài người phải được đun sôi nấu chín trên một vật dụng gọi là bếp. Họ dùng muỗng, đũa và nĩa để lấy đồ ăn cho vào miệng.
Con người có những ngày nghỉ cuối tuần đầy thú vị, đó là chuỗi ngày mà cô bé cậu bé rất thích. Họ được thỏa thích vui đùa. Khi ra ngoài chơi, họ không quên mang theo Ếch Xanh và Thỏ Trắng bên mình. Một trong những nơi mà tất cả đều thích đến, đó là Công Viên Xanh. Ở đây trồng rất nhiều loài cây khác nhau, rất nhiều loài hoa khác nhau. Nhìn Công Viên Xanh giống như một khu rừng vậy, nhưng nó không bao giờ có thể là một khu rừng thực sự được, nó chỉ là công viên, là nơi loài người cất công tạo ra để phục vụ cho cuộc sống tinh thần của họ ở thành thị. Công Viên Xanh cũng là địa điểm mà loài người đến tập thể dục để tăng cường sức khỏe, là nơi họ gặp nhau để cảm thấy vui hơn mỗi ngày, và cũng là nơi để nhiều cô bé, cậu bé đến chơi đùa, cùng nhau đạp xe.
Ôi! Những chiếc xe đạp đủ sắc màu ấy mới đẹp làm sao. Hai chị em nhà này, mỗi người có một chiếc. Cô chị thì có chiếc xe đạp màu hồng, thân xe dán rất nhiều hình ảnh ngộ nghĩnh về các bạn chuột, mèo, chuồn chuồn, bướm,… Còn chiếc xe màu xanh da trời của cậu em thì có dán hình các siêu anh hùng, siêu nhân và người nhện, cậu bé còn dán cả hình của chú mèo máy Doraemon nữa, trông thích lắm.
Còn về phần hai người bạn động vật của chúng ta thì sao? Khi thấy Thỏ Trắng nhảy tung tăng trên thảm cỏ, có rất nhiều cô bé, cậu bé khác nhìn Thỏ Trắng với ánh mắt thích thú. Còn khi họ nhìn vào Ếch Xanh thì phản ứng rất khác nhau, có ánh mắt lạ lẫm, có ánh mắt sợ sệt, có ánh mắt kiểu như: “Ôi! Nom con vật này xấu xí quá!”. Nhưng Ếch Xanh không hề buồn bã, chú tự nhủ: “Đâu có sao, mỗi loài có hình dạng khác nhau, miễn sao tâm tính không xấu xa là được. Giống như bạn Chó Hoang Giỏi Giang và gã Bẹc-giê ấy, cả hai đều là loài chó nhưng người này thì hiền lành, hay giúp đỡ bạn bè, còn kẻ kia thì dữ dằn khó ưa”. Nghĩ vậy, Ếch ta cảm thấy thoải mái vô cùng.
Vào những buổi tối, trước khi đi ngủ, hai chị em loài người còn kể cho Ếch Xanh và Thỏ Trắng nghe những câu chuyện rất thú vị, nào là câu chuyện phiêu lưu của bạn Dế Mèn, câu chuyện của Vịt Con Xấu Xí, rồi rất nhiều những câu chuyện cổ tích giữa loài người và các con vật khác. Ếch Xanh thích nhất truyện về Hoàng Tử Ếch, dù chú biết đó chỉ là truyện cổ tích thôi. Mà dù chỉ là truyện cổ tích thì chú cũng rất vui rồi, bởi loài ếch nhà chú cũng được loài người xem như người bạn mà.
Ở bên chị em loài người, Ếch Xanh cảm thấy an toàn và ấm áp nhưng mùa thu đã đến, đó cũng là lúc chú phải tiếp tục đi tìm bạn Rùa Cạn. Trước khi từ biệt, cô bé tặng Ếch Xanh một nụ hôn như trong câu chuyện Hoàng Tử Ếch vậy: “Tạm biệt hoàng tử của ta, đừng để bị lạc nữa nhé”; trong khi đó cậu em thì dặn dò Thỏ Trắng: “Nếu có gặp lại bạn Sóc Nâu thì cho ta gửi lời hỏi thăm nhé!”.
Và thế là Ếch Xanh của chúng ta lại tiếp tục hành trình, nhưng lần này chú có thêm bạn Thỏ Trắng đồng hành. Vì sao Thỏ Trắng muốn đồng hành cùng Ếch? Vì trước đây Thỏ Trắng cũng chính là bạn của Rùa Cạn.
– Tớ cũng vì ham chơi quá mà bỏ rơi bạn Rùa Cạn trong một cuộc thi chạy giữa hai chúng tớ đấy, Ếch Xanh ạ. – Thỏ Trắng thổ lộ.
– Cách duy nhất tìm được bạn Rùa Cạn là trở về Ao Êm Đềm, nơi mà tớ từng sinh ra và lớn lên khi còn là một chú nòng nọc bé tẹo. Khi vừa lên bờ và rời khỏi Ao Êm Đềm, tớ gặp ngay bạn Rùa Cạn. – Ếch Xanh nói.
– Vậy chúng ta trở về đó thôi.
Thỏ Trắng thúc giục. Cả hai cùng tiến lên phía trước với những bước nhảy đầy quyết tâm.